Chương : 46
Hoàng đế bệ hạ vừa mới nói muốn trừng phạt Lan Mộng Chinh cọ rửa bồn cầu xong, liền nghe thấy âm thanh của Trần thống lĩnh truyền từ bên ngoài vào.
" Bệ hạ, có Nhất Tâm tiên sinh cầu kiến."
Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến vội vàng từ trên giường đứng lên, đi ra gian ngoài nói: " Cho hắn tiến vào."
Vừa dứt lời, Nhất Tâm tiên sinh liền cất bước đi đến.
Tòa nhà này, trong viện có một gian lớn nhất, phòng trong là phòng ngủ, gian ngoài là thư phòng, hoàng đến bệ hạ ngồi ở trước án thư tiếp kiến Nhất Tâm tiên sinh, Diêu Yến Yến liền rót cho bọn họ ly trà nóng. Sau đó Nhất Tâm tiên sinh liền đem bẩm báo chuyện của tỷ đệ Lan gia cho bệ hạ.
Nghe được Nhất Tâm tiên sinh báo đến chuyện quan địa phương nơi này tặng lễ không đủ nên không thể thăng chức, hoàng đế bệ hạ tức giận đến hung hăng đập bàn, phẫn nộ nói: " Buồn cười, trẫm chưa bao giờ thu được chút vàng bạc nào mà quan địa phương dâng lên, nhất định là Chương lão đầu ăn chăn, nuốt hết về mình!"
Phong Nguyên:...
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, người chú ý trọng điểm chút đi!
Diêu Yến Yến chạy nhanh lại, dâng cho bệ hạ ly trà, nhân cơ hội đó thọc thọc cánh tay hắn, ra hiệu.
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cũng chả hiểu nổi ám hiệu của nàng, hắn thậm chí còn không chú ý tới ánh mắt đang ra hiệu của nàng, đôi mắt hắn tuy rằng mở to, lại không có tiêu cự, trong lòng đã bắt đầu gảy bàn tính, tính toán. Giả sử quan địa phương mỗi năm lấy danh nghĩa tặng lễ vật cho hắn mà dâng lên ngàn lượng bạc trắng, như vậy một trăm quan địa phương liền có...
Hoàng đế bệ hạ càng tính càng giật mình, càng tính càng phẫn nộ, càng tính càng cảm thấy Chương lão đầu trộm từ chỗ hắn thật nhiều tiền.
Diêu Yến Yến mắt thấy biểu tình trên mặt hoàng đế bệ hạ không ngừng biến ảo, liền biết hiện tại trong lòng bệ hạ đang suy nghĩ một đống rối rắm lung tung, bất đắc dĩ chớp chớp mắt, nói với Nhất Tâm tiên sinh: " Xem ra tình thế trong triều thật sự nghiêm trọng, chẳng những có người hàng năm lấy danh nghĩa thu lễ mà nhận hối lộ, còn đem vết nhơ này đổ lên trên đầu bệ hạ. Thiếp thân nghĩ, có thể làm được điểm này, nhất định là trọng thần trong triều, cho nên bệ hạ mới nói là Chương tể tướng, bệ hạ, người nói đúng không?" Nói xong còn lung lay bả vai hắn.
Phong Nguyên nhìn nương nương lại biến thành bộ dáng hiền lương thục đức, ngoại trừ khóe miệng hắn hơi giật giật một chút trên mặt lại không nhìn ra chút khác thường nào. Hắn gật đầu nói: " Bệ hạ lúc trước chính vụ trong triều đều do Chương tể tướng nắm giữ, chuyện này khẳng định là hắn có nhúng tay vào. Chương tể tướng này quả thật là một tên cáo già xảo quyệt, lòng tham không đáy, hắn không nên thu nhận hối lộ, bán quan bán tước, lại càng không nên lấy danh nghĩa bệ hạ, làm hủy hoại thanh danh của người. hiện tại khắp nơi trên đất nước, không biết có bao nhiêu người gặp tình cảnh giống như tỷ đệ Lan gia, giống bọn họ lòng mang oán hận, nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu họa về sau sợ là rất lớn!"
Hoàng đế bệ hạ vừa rồi bị ái phi gọi hoàn hồn, nghe được những lời này, trên mặt hắn ngoại trừ phẫn nộ còn chưa tan hết, cũng không có nửa điểm lo lắng. Dù sao có Nhất Tâm tiên sinh ở đây, đầu hắn lại thông minh như vậy, khẳng định có thể giúp bọn họ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vì thế hoàng đế bệ hạ mừng rỡ không cần động não, nói thẳng: " Tiên sinh có biện pháp gì không?"
Phong Nguyên nói: " Thần cho rằng, Chương tể tướng muốn mưu triều soán vị!"
Diêu Yến Yến cùng hoàng đế nghe xong lời này lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc ở kiếp trước, mãi cho đến khi thành bị công phá, Chương tể tướng cũng không có ý tứ muốn soán vị. Phát hiện sự tình sinh ra biến hóa, trong lòng hai người đều có chút luống cuống, hoàng đế bệ hạ ngồi không yên, hắn hỏi: " Tiên sinh vì sao lại nhìn ra được?"
Phong nguyên nói: " Nghe ý tứ tỷ đệ Lan gia, Lan tri huyện là bởi vì bất hòa với quan trên, không muốn thông đồng làm bậy, đắc tội với người, mới bị hãm hại. Nhưng Lan tri huyện suốt hai mươi năm cương trực công chính, vẫn luôn trấn thủ ở vị trí huyện lệnh, quan trên cũng không phải lần đầu biết được tính nết của hắn, sao đột nhiên lại muốn làm hại hắn? Huống hồ, cho dù là thứ sử của một châu cũng không có quyền tùy ý xử quyết một huyện lệnh, việc này tất nhiên là do người trong triều bày mưu đặt kế. Hiện giờ triều chính vẫn do tể tướng nắm giữ, tể tướng không có lý do gì lại muốn đi hại một tri huyện nho nhỏ. Trừ phi... sau lưng tri huyện này có đồ vật gì đó đáng giá để hắn động thủ."
Hoàng đế bệ hạ: " Thứ gì?"
Phong Nguyên nói: " Lan tri huyện có một huynh trưởng, ở biên quan nhậm tuyên uy tướng quân. Nếu thần suy đoán không sai, vị tuyên uy tướng quân kia có khả năng cũng sẽ bị ngộ hại. Lan tri huyện làm người chính trực như thế, huynh trưởng và hắn hàng năm thư từ qua lại, hẳn cũng là người trung nghĩa, sẽ quả quyết không cùng Chương tể tướng thông đồng làm bậy, như vậy, tể tướng vì muốn khống chế quân quyền biên quan, đã tính kế đem cả nhà bọn họ giết hại!"
" Tê." Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đồng loạt hít hà một hơi, hoàng đế nói: " Chương tể tướng này quả là tàn nhẫn độc ác." Phong Nguyên nhìn thoáng qua hai vợ chồng nhà này, thầm nghĩ hai người không cần làm bộ nữa, lão phu đã sớm nhìn thấu. Nhưng mà hiện tại hắn lại là thần, đối phương là quân, nếu bệ hạ cùng nương nương vẫn còn muốn làm bộ, hắn đương nhiên sẽ phối hợp diễn cùng, vì thế liền nói: " Nhưng mà bệ hạ cùng nương nương cũng không cần lo lắng, mấy năm nay Chương tể tướng vẫn luôn nỗ lực nâng cao thanh danh của mình ngoài dân gian, giả trang thành một trung lương quân thần, nghĩ rằng vì thanh danh của mình, hắn cũng sẽ không khởi binh tạo phản ngay, chắc vẫn còn để lại chút thời gian cho bệ hạ, ít nhất là hai năm nữa mới ra tay."
Thế còn được.
Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đồng loạt nhẹ nhàng thở ra. Hù chết người mất, bọn họ còn tưởng rằng bởi vì đời này bọn họ làm những việc này, chọc giận Chương lão đầu, cho nên hắn dứt khoát lên, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem bọn họ giết hết, tự mình lên làm hoàng đế kìa!
Hoàng đế bệ hạ vỗ vỗ ngực, cảm thán nói: " May mắn trước khi trẫm rời cung đã phá hủy mối liên hôn giữa hai nhà Chương tể tướng và hộ quốc tướng quân, nếu không thì nguy hiểm quá."
Phong Nguyên đã sớm cảm thấy lòng dạ của hoàng đế bệ hạ rất sâu, lúc này nghe xong chuyện này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. nhưng nhìn thấy bệ hạ làm bộ như trút được gánh nặng, hắn cũng theo đó tán dương một câu: "Thời cơ như vậy đến cực đúng lúc, kể từ đó, thiếu đi sự ủng hộ của hộ quốc tướng quân, Chương tể tướng muốn tạo phản, thì sẽ khó khăn hơn, Thật sự là trời phù hộ bệ hạ."
Diêu Yến Yến và bệ hạ cùng nhau gật đầu: " Không tồi, không tồi."
Phong Nguyên:...
Nhất thời hắn không biết nói tiếp cái gì, nhưng nghĩ đến việc bệ hạ cùng nương nương ở dưới phố xá sầm uất kia biểu diễn một hồi như vậy, liền khen: " Bệ hạ và nương nương, hẳn là đã sớm biết việc này, nếu không cũng không ở dưới phố xá sầm uất đóng một hồi tuồng kịch như vậy, cũng chỉ để che dấu tai mắt của đám thám tử được Chương tể tướng phái đi, cứu được người Lan gia. Đáng tiếc vẫn đến chậm mấy ngày. Nhưng mà như vậy, người Lan gia đối với bệ hạ sẽ càng thêm cảm kích, cũng sẽ làm nên chuyện lớn, thần nhìn tiểu tử Lan gia kia, là một nhân tài có thể đào tạo, tương lai bệ hạ cũng có thể dùng đến hắn."
Nghe Phong Nguyên khen như vậy, còn nói bọn họ cố ý diễn trò trên phố xá sầm uất. Hoàng đế bệ hạ cho rằng Phong Nguyên đang vuốt mông ngựa, không khỏi liếc mắt nhìn ái phi một cái, hai bên cuối cùng cũng được một lần ăn ý, đều như nhìn thấy một câu trong mắt đối phương: Không thể tin được Nhất Tâm tiên sinh lại là loại người dối trá như vậy, không giống cao nhân một chút nào.
Nghe Nhất Tâm tiên sinh nói đến Lan Mộng Chinh, hoàng đế bệ hạ liền gật đầu nói: " Không tồi, Lan Mộng Chinh quả thật là một nhân tài, trẫm còn chờ hắn mang binh đánh giặc cho trẫm đây!" " Mang binh đánh giặc?" Phong Nguyên nghĩ đến vị Tuyên Uy tướng quân của Lan gia kia, lại nghĩ đến Lan Mộng Chinh, không khỏi vuốt râu cười: " Bệ hạ quả thật tuệ nhãn* hơn người, theo thần thấy, Lan Mộng Chinh này tuy tuổi còn nhỏ, lại có phong thái của võ tướng, tương lai còn dài, chưa chắc không phải là một vị tướng tài. Bệ hạ nên tranh thủ bây giờ hắn đang còn niên thiếu, là thời điểm dễ lung lạc nhất."
( * có tầm nhìn,có mắt nhìn)
Đó là đương nhiên. Nghĩ đến hiện tại Lan Mộng Chinh tuy chỉ còn là một tên nhóc, nhưng tương lai lại trở thành một mãnh tướng tung hoành sa trường. Hoàng đế bệ hạ sao có thể buông tha hắn? Vì thế liền tuyên Lan Mộng Chinh yết kiến.
Lan gia tỷ đệ sau khi được Phong Nguyên khuyên bảo, lúc này đối với bệ hạ và nương nương tràn ngập cảm kích. Vừa lúc nghe thấy bệ hạ triệu kiến, Lan Mộng Chinh cũng bất chấp vết thương do bị quất trên người vẫn còn đau đớn, thay đổi xiêm y, thu thập sạch sẽ bản thân mới đi đến sân của tòa nhà chính....
Vừa vào cửa hắn liền thấy bệ hạ ngồi ở sau án thư giữa thư phòng, đứng bên cạnh là nương nương, mà phong tiên sinh cũng đứng ở trước án thư đang quay đầu lại nhìn hắn.
Lúc trước ở trên phố xá sầm uất, Lan Mộng Chinh cho rằng hai quý nhân này muốn hại bản thân, đối với bọn họ mang lòng uất hận, nhìn thấy bọn họ buộc tỷ tỷ mình phải quỳ gối dập đầu, càng hận không thể băm vằm bọn họ, nhưng lúc này khi đã biết chân tướng, trong lòng chỉ có cảm kích, bây giờ hắn mới phát hiện, bệ hạ tuổi trẻ tuấn mỹ, toàn thân uy nghi không thể nhìn gần, nương nương mỹ mạo ôn nhu, ung dung hoa quý. Căn bản không hề có dáng vẻ kệch cỡm hay ham mê mỹ sắc.
Lúc đấy, hẳn là vì quá đói nên mới có thể nhìn lầm như vậy.
Nghĩ tới bệ hạ cùng nương nương đã cứu mình, mà hắn lại nghĩ bọn họ là loại người bất kham, trong lòng Lan Mộng Chinh không khỏi vô cùng áy náy.
Cha mẹ hắn thường nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, do vậy, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, bị đánh một trận, thật sự là không oan!
Nghĩ như vậy, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu: " Bái kiến bệ hạ, nương nương."
Hoàng đế bệ hạ nhìn người quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, thân ảnh đơn bạc, phảng phất như bóng ma trong mộng lưu lại từ kiếp trước cũng tan biến.
Mặc kệ về sau hắn trở nên dũng mãnh cỡ nào, hiện tại cũng chỉ là một tiểu hài tử quỳ gối trước mặt trẫm!
Trong lòng hoàng đế bệ hạ liền trỗi dậy một trận vui sướng, người kia trên chiến trường làm một hãn tướng dũng mãnh có thể đoạt liên tiếp ba thành trì, từ nay chính là người của trẫm!
Nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ lộ ra nụ cười ôn hòa đối đãi với vật sở hữu của mình, nói: " Đứng dậy đi!"
Lan Mộng Chinh nghe vậy, cẩn thận đứng dậy, trộm liếc mắt nhìn bệ hạ một cái, thấy trên mặt bệ hạ ôn hòa, cũng không hề trách tội mình lúc trước nói ra những ngôn ngữ bất kính với hắn, tức khắc cảm thấy vừa áy náy vừa cảm kích.
Đầu tiên, hoàng đế bệ hạ cùng ái phi cùng nhau an ủi Lan Mộng Chinh vài câu, nói rằng sau này sẽ giúp hắn sửa lại án xử sai của phụ thân hắn, giúp một nhà bọn hải giải trừ nô tịch, sau đó liền hỏi đến vấn đề mà hai người quan tâm nhất.
Hoàng đế bệ hạ nói: " Tên của ngươi là Lan Mộng Chinh, chẳng lẽ là từ nhỏ đã có ước mơ được lên chiến trường?"
Thấy bệ hạ hỏi cái này, Lan Mộng Chinh có chút thẹn thùng nói: " tên này là do bá phụ đặt cho. Nhưng thảo dân từ nhỏ đã ngưỡng mộ bá phụ, có chí lớn vì nước hy sinh thân mình."
Nghe thấy đáp án này, Diêu Yến Yến cùng hoàng đế bệ hạ đều vô cùng vừa lòng.
Hoàng đế bệ hạ lại hỏi: " Vậy ngày thường ngươi có thường xuyên tập võ?"
" Có." Lan Mộng Chinh nhanh chóng đáp: " Trong nhà có mời võ sư về dạy võ cho thảo dân, thảo dân từ nhỏ đã tập luyện cưỡi ngựa và bắn cung, ngày nào cũng tập luyện, chưa từng chậm trễ."
Nghe hắn nói vậy, hoàng đế bệ hạ hoài nghi nhìn thân thể nhỏ bé lại gầy yếu đơn bạc của hắn: " Ngươi không lừa trẫm?"
Trong lòng Lan Mộng Chinh căng thẳng, vội vàng quỳ xuống nói: " Bệ hạ, những lời thảo dân nói đều là thật, tuyệt đối không dám phạm tội khi quân!"
Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc nói: " Nếu từ nhỏ ngươi đã tập võ, thân thể cường tráng, thì sao lại bị ái phi của trẫm đá một cái liền ngã?"
Diêu Yến Yến:...
Trên tay nàng có chút ngứa ngáy, nếu không phải hiện tại còn có người ngoài, thật muốn nhéo lỗ tai bệ hạ vài cái.
Phong Nguyên vậy mà còn suy nghĩ, bệ hạ quả thực cẩn thận, tới lúc này rồi mà còn không quên thử Lan Mộng Chinh.
Lan mộng Chinh nghĩ đến chuyện mình bị quý phi nương nương nhỏ yếu, ôn nhu đá một cái liền ngã lăn ra đất, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng. Hắn lắp bắp nói: " Thảo dân.... ở trong tù... đã nhiều ngày, ăn không đủ no, ngủ không tốt... cho nên... cho nên mới...."
" Thì ra là thế." Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng giải quyết được nghi hoặc trong lòng, nghĩ tới Nhất Tâm tiên sinh có nói phải lung lạc vị tướng tài tương lai này thật tốt, liền đứng dậy đi tới trước mặt Lan Mộng Chinh nói: " Nếu đã như vậy, vậy ngươi cần phải bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, để tương lai trẫm muốn ngươi ra trận giết địch, vì trẫm thống lĩnh ngàn quân!" Ý này là... tương lai hắn còn có thể lên làm tướng quân? Lan Mộng Chinh không nghĩ tới bản thân đã mạo phạm bệ hạ, bệ hạ chẳng những không so đo hiềm khích trước đây, còn coi trọng hắn. Hốc mắt lập tức nóng lên, quỳ xuống thật mạnh dập đầu mấy cái liền, lúc này hắn tuyệt đối thực lòng, không hề trộn lận nữa phần tạp niệm.
Hiện tại hoàng đế bệ hạ đến gần, nhìn thấy hắn quỳ xuống dập đầu làm vết thương vỡ ra, máu thấm tới xiêm ý, da đầu liền tê dại, khụ một tiếng nói: " Đứng lên đi, trở về dưỡng thương cho tốt." Đừng để máu chảy đầm đìa như vậy, dọa tới ái phi của trẫm.
Lan Mộng Chinh lập tức đứng lên, hướng về bệ hạ cười cảm kích.
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ chợt đọng lại. Hắn thẳng tắp nhìn đỉnh đầu Lan Mộng Chinh cao hơn mình một chút, mặt vô cảm, ánh mắt bị phẫn.
Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì mà tiểu tử này có thể cao hơn trẫm!
" Bệ hạ, có Nhất Tâm tiên sinh cầu kiến."
Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến vội vàng từ trên giường đứng lên, đi ra gian ngoài nói: " Cho hắn tiến vào."
Vừa dứt lời, Nhất Tâm tiên sinh liền cất bước đi đến.
Tòa nhà này, trong viện có một gian lớn nhất, phòng trong là phòng ngủ, gian ngoài là thư phòng, hoàng đến bệ hạ ngồi ở trước án thư tiếp kiến Nhất Tâm tiên sinh, Diêu Yến Yến liền rót cho bọn họ ly trà nóng. Sau đó Nhất Tâm tiên sinh liền đem bẩm báo chuyện của tỷ đệ Lan gia cho bệ hạ.
Nghe được Nhất Tâm tiên sinh báo đến chuyện quan địa phương nơi này tặng lễ không đủ nên không thể thăng chức, hoàng đế bệ hạ tức giận đến hung hăng đập bàn, phẫn nộ nói: " Buồn cười, trẫm chưa bao giờ thu được chút vàng bạc nào mà quan địa phương dâng lên, nhất định là Chương lão đầu ăn chăn, nuốt hết về mình!"
Phong Nguyên:...
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, người chú ý trọng điểm chút đi!
Diêu Yến Yến chạy nhanh lại, dâng cho bệ hạ ly trà, nhân cơ hội đó thọc thọc cánh tay hắn, ra hiệu.
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cũng chả hiểu nổi ám hiệu của nàng, hắn thậm chí còn không chú ý tới ánh mắt đang ra hiệu của nàng, đôi mắt hắn tuy rằng mở to, lại không có tiêu cự, trong lòng đã bắt đầu gảy bàn tính, tính toán. Giả sử quan địa phương mỗi năm lấy danh nghĩa tặng lễ vật cho hắn mà dâng lên ngàn lượng bạc trắng, như vậy một trăm quan địa phương liền có...
Hoàng đế bệ hạ càng tính càng giật mình, càng tính càng phẫn nộ, càng tính càng cảm thấy Chương lão đầu trộm từ chỗ hắn thật nhiều tiền.
Diêu Yến Yến mắt thấy biểu tình trên mặt hoàng đế bệ hạ không ngừng biến ảo, liền biết hiện tại trong lòng bệ hạ đang suy nghĩ một đống rối rắm lung tung, bất đắc dĩ chớp chớp mắt, nói với Nhất Tâm tiên sinh: " Xem ra tình thế trong triều thật sự nghiêm trọng, chẳng những có người hàng năm lấy danh nghĩa thu lễ mà nhận hối lộ, còn đem vết nhơ này đổ lên trên đầu bệ hạ. Thiếp thân nghĩ, có thể làm được điểm này, nhất định là trọng thần trong triều, cho nên bệ hạ mới nói là Chương tể tướng, bệ hạ, người nói đúng không?" Nói xong còn lung lay bả vai hắn.
Phong Nguyên nhìn nương nương lại biến thành bộ dáng hiền lương thục đức, ngoại trừ khóe miệng hắn hơi giật giật một chút trên mặt lại không nhìn ra chút khác thường nào. Hắn gật đầu nói: " Bệ hạ lúc trước chính vụ trong triều đều do Chương tể tướng nắm giữ, chuyện này khẳng định là hắn có nhúng tay vào. Chương tể tướng này quả thật là một tên cáo già xảo quyệt, lòng tham không đáy, hắn không nên thu nhận hối lộ, bán quan bán tước, lại càng không nên lấy danh nghĩa bệ hạ, làm hủy hoại thanh danh của người. hiện tại khắp nơi trên đất nước, không biết có bao nhiêu người gặp tình cảnh giống như tỷ đệ Lan gia, giống bọn họ lòng mang oán hận, nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu họa về sau sợ là rất lớn!"
Hoàng đế bệ hạ vừa rồi bị ái phi gọi hoàn hồn, nghe được những lời này, trên mặt hắn ngoại trừ phẫn nộ còn chưa tan hết, cũng không có nửa điểm lo lắng. Dù sao có Nhất Tâm tiên sinh ở đây, đầu hắn lại thông minh như vậy, khẳng định có thể giúp bọn họ nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vì thế hoàng đế bệ hạ mừng rỡ không cần động não, nói thẳng: " Tiên sinh có biện pháp gì không?"
Phong Nguyên nói: " Thần cho rằng, Chương tể tướng muốn mưu triều soán vị!"
Diêu Yến Yến cùng hoàng đế nghe xong lời này lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc ở kiếp trước, mãi cho đến khi thành bị công phá, Chương tể tướng cũng không có ý tứ muốn soán vị. Phát hiện sự tình sinh ra biến hóa, trong lòng hai người đều có chút luống cuống, hoàng đế bệ hạ ngồi không yên, hắn hỏi: " Tiên sinh vì sao lại nhìn ra được?"
Phong nguyên nói: " Nghe ý tứ tỷ đệ Lan gia, Lan tri huyện là bởi vì bất hòa với quan trên, không muốn thông đồng làm bậy, đắc tội với người, mới bị hãm hại. Nhưng Lan tri huyện suốt hai mươi năm cương trực công chính, vẫn luôn trấn thủ ở vị trí huyện lệnh, quan trên cũng không phải lần đầu biết được tính nết của hắn, sao đột nhiên lại muốn làm hại hắn? Huống hồ, cho dù là thứ sử của một châu cũng không có quyền tùy ý xử quyết một huyện lệnh, việc này tất nhiên là do người trong triều bày mưu đặt kế. Hiện giờ triều chính vẫn do tể tướng nắm giữ, tể tướng không có lý do gì lại muốn đi hại một tri huyện nho nhỏ. Trừ phi... sau lưng tri huyện này có đồ vật gì đó đáng giá để hắn động thủ."
Hoàng đế bệ hạ: " Thứ gì?"
Phong Nguyên nói: " Lan tri huyện có một huynh trưởng, ở biên quan nhậm tuyên uy tướng quân. Nếu thần suy đoán không sai, vị tuyên uy tướng quân kia có khả năng cũng sẽ bị ngộ hại. Lan tri huyện làm người chính trực như thế, huynh trưởng và hắn hàng năm thư từ qua lại, hẳn cũng là người trung nghĩa, sẽ quả quyết không cùng Chương tể tướng thông đồng làm bậy, như vậy, tể tướng vì muốn khống chế quân quyền biên quan, đã tính kế đem cả nhà bọn họ giết hại!"
" Tê." Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đồng loạt hít hà một hơi, hoàng đế nói: " Chương tể tướng này quả là tàn nhẫn độc ác." Phong Nguyên nhìn thoáng qua hai vợ chồng nhà này, thầm nghĩ hai người không cần làm bộ nữa, lão phu đã sớm nhìn thấu. Nhưng mà hiện tại hắn lại là thần, đối phương là quân, nếu bệ hạ cùng nương nương vẫn còn muốn làm bộ, hắn đương nhiên sẽ phối hợp diễn cùng, vì thế liền nói: " Nhưng mà bệ hạ cùng nương nương cũng không cần lo lắng, mấy năm nay Chương tể tướng vẫn luôn nỗ lực nâng cao thanh danh của mình ngoài dân gian, giả trang thành một trung lương quân thần, nghĩ rằng vì thanh danh của mình, hắn cũng sẽ không khởi binh tạo phản ngay, chắc vẫn còn để lại chút thời gian cho bệ hạ, ít nhất là hai năm nữa mới ra tay."
Thế còn được.
Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đồng loạt nhẹ nhàng thở ra. Hù chết người mất, bọn họ còn tưởng rằng bởi vì đời này bọn họ làm những việc này, chọc giận Chương lão đầu, cho nên hắn dứt khoát lên, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem bọn họ giết hết, tự mình lên làm hoàng đế kìa!
Hoàng đế bệ hạ vỗ vỗ ngực, cảm thán nói: " May mắn trước khi trẫm rời cung đã phá hủy mối liên hôn giữa hai nhà Chương tể tướng và hộ quốc tướng quân, nếu không thì nguy hiểm quá."
Phong Nguyên đã sớm cảm thấy lòng dạ của hoàng đế bệ hạ rất sâu, lúc này nghe xong chuyện này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. nhưng nhìn thấy bệ hạ làm bộ như trút được gánh nặng, hắn cũng theo đó tán dương một câu: "Thời cơ như vậy đến cực đúng lúc, kể từ đó, thiếu đi sự ủng hộ của hộ quốc tướng quân, Chương tể tướng muốn tạo phản, thì sẽ khó khăn hơn, Thật sự là trời phù hộ bệ hạ."
Diêu Yến Yến và bệ hạ cùng nhau gật đầu: " Không tồi, không tồi."
Phong Nguyên:...
Nhất thời hắn không biết nói tiếp cái gì, nhưng nghĩ đến việc bệ hạ cùng nương nương ở dưới phố xá sầm uất kia biểu diễn một hồi như vậy, liền khen: " Bệ hạ và nương nương, hẳn là đã sớm biết việc này, nếu không cũng không ở dưới phố xá sầm uất đóng một hồi tuồng kịch như vậy, cũng chỉ để che dấu tai mắt của đám thám tử được Chương tể tướng phái đi, cứu được người Lan gia. Đáng tiếc vẫn đến chậm mấy ngày. Nhưng mà như vậy, người Lan gia đối với bệ hạ sẽ càng thêm cảm kích, cũng sẽ làm nên chuyện lớn, thần nhìn tiểu tử Lan gia kia, là một nhân tài có thể đào tạo, tương lai bệ hạ cũng có thể dùng đến hắn."
Nghe Phong Nguyên khen như vậy, còn nói bọn họ cố ý diễn trò trên phố xá sầm uất. Hoàng đế bệ hạ cho rằng Phong Nguyên đang vuốt mông ngựa, không khỏi liếc mắt nhìn ái phi một cái, hai bên cuối cùng cũng được một lần ăn ý, đều như nhìn thấy một câu trong mắt đối phương: Không thể tin được Nhất Tâm tiên sinh lại là loại người dối trá như vậy, không giống cao nhân một chút nào.
Nghe Nhất Tâm tiên sinh nói đến Lan Mộng Chinh, hoàng đế bệ hạ liền gật đầu nói: " Không tồi, Lan Mộng Chinh quả thật là một nhân tài, trẫm còn chờ hắn mang binh đánh giặc cho trẫm đây!" " Mang binh đánh giặc?" Phong Nguyên nghĩ đến vị Tuyên Uy tướng quân của Lan gia kia, lại nghĩ đến Lan Mộng Chinh, không khỏi vuốt râu cười: " Bệ hạ quả thật tuệ nhãn* hơn người, theo thần thấy, Lan Mộng Chinh này tuy tuổi còn nhỏ, lại có phong thái của võ tướng, tương lai còn dài, chưa chắc không phải là một vị tướng tài. Bệ hạ nên tranh thủ bây giờ hắn đang còn niên thiếu, là thời điểm dễ lung lạc nhất."
( * có tầm nhìn,có mắt nhìn)
Đó là đương nhiên. Nghĩ đến hiện tại Lan Mộng Chinh tuy chỉ còn là một tên nhóc, nhưng tương lai lại trở thành một mãnh tướng tung hoành sa trường. Hoàng đế bệ hạ sao có thể buông tha hắn? Vì thế liền tuyên Lan Mộng Chinh yết kiến.
Lan gia tỷ đệ sau khi được Phong Nguyên khuyên bảo, lúc này đối với bệ hạ và nương nương tràn ngập cảm kích. Vừa lúc nghe thấy bệ hạ triệu kiến, Lan Mộng Chinh cũng bất chấp vết thương do bị quất trên người vẫn còn đau đớn, thay đổi xiêm y, thu thập sạch sẽ bản thân mới đi đến sân của tòa nhà chính....
Vừa vào cửa hắn liền thấy bệ hạ ngồi ở sau án thư giữa thư phòng, đứng bên cạnh là nương nương, mà phong tiên sinh cũng đứng ở trước án thư đang quay đầu lại nhìn hắn.
Lúc trước ở trên phố xá sầm uất, Lan Mộng Chinh cho rằng hai quý nhân này muốn hại bản thân, đối với bọn họ mang lòng uất hận, nhìn thấy bọn họ buộc tỷ tỷ mình phải quỳ gối dập đầu, càng hận không thể băm vằm bọn họ, nhưng lúc này khi đã biết chân tướng, trong lòng chỉ có cảm kích, bây giờ hắn mới phát hiện, bệ hạ tuổi trẻ tuấn mỹ, toàn thân uy nghi không thể nhìn gần, nương nương mỹ mạo ôn nhu, ung dung hoa quý. Căn bản không hề có dáng vẻ kệch cỡm hay ham mê mỹ sắc.
Lúc đấy, hẳn là vì quá đói nên mới có thể nhìn lầm như vậy.
Nghĩ tới bệ hạ cùng nương nương đã cứu mình, mà hắn lại nghĩ bọn họ là loại người bất kham, trong lòng Lan Mộng Chinh không khỏi vô cùng áy náy.
Cha mẹ hắn thường nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, do vậy, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, bị đánh một trận, thật sự là không oan!
Nghĩ như vậy, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu: " Bái kiến bệ hạ, nương nương."
Hoàng đế bệ hạ nhìn người quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, thân ảnh đơn bạc, phảng phất như bóng ma trong mộng lưu lại từ kiếp trước cũng tan biến.
Mặc kệ về sau hắn trở nên dũng mãnh cỡ nào, hiện tại cũng chỉ là một tiểu hài tử quỳ gối trước mặt trẫm!
Trong lòng hoàng đế bệ hạ liền trỗi dậy một trận vui sướng, người kia trên chiến trường làm một hãn tướng dũng mãnh có thể đoạt liên tiếp ba thành trì, từ nay chính là người của trẫm!
Nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ lộ ra nụ cười ôn hòa đối đãi với vật sở hữu của mình, nói: " Đứng dậy đi!"
Lan Mộng Chinh nghe vậy, cẩn thận đứng dậy, trộm liếc mắt nhìn bệ hạ một cái, thấy trên mặt bệ hạ ôn hòa, cũng không hề trách tội mình lúc trước nói ra những ngôn ngữ bất kính với hắn, tức khắc cảm thấy vừa áy náy vừa cảm kích.
Đầu tiên, hoàng đế bệ hạ cùng ái phi cùng nhau an ủi Lan Mộng Chinh vài câu, nói rằng sau này sẽ giúp hắn sửa lại án xử sai của phụ thân hắn, giúp một nhà bọn hải giải trừ nô tịch, sau đó liền hỏi đến vấn đề mà hai người quan tâm nhất.
Hoàng đế bệ hạ nói: " Tên của ngươi là Lan Mộng Chinh, chẳng lẽ là từ nhỏ đã có ước mơ được lên chiến trường?"
Thấy bệ hạ hỏi cái này, Lan Mộng Chinh có chút thẹn thùng nói: " tên này là do bá phụ đặt cho. Nhưng thảo dân từ nhỏ đã ngưỡng mộ bá phụ, có chí lớn vì nước hy sinh thân mình."
Nghe thấy đáp án này, Diêu Yến Yến cùng hoàng đế bệ hạ đều vô cùng vừa lòng.
Hoàng đế bệ hạ lại hỏi: " Vậy ngày thường ngươi có thường xuyên tập võ?"
" Có." Lan Mộng Chinh nhanh chóng đáp: " Trong nhà có mời võ sư về dạy võ cho thảo dân, thảo dân từ nhỏ đã tập luyện cưỡi ngựa và bắn cung, ngày nào cũng tập luyện, chưa từng chậm trễ."
Nghe hắn nói vậy, hoàng đế bệ hạ hoài nghi nhìn thân thể nhỏ bé lại gầy yếu đơn bạc của hắn: " Ngươi không lừa trẫm?"
Trong lòng Lan Mộng Chinh căng thẳng, vội vàng quỳ xuống nói: " Bệ hạ, những lời thảo dân nói đều là thật, tuyệt đối không dám phạm tội khi quân!"
Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc nói: " Nếu từ nhỏ ngươi đã tập võ, thân thể cường tráng, thì sao lại bị ái phi của trẫm đá một cái liền ngã?"
Diêu Yến Yến:...
Trên tay nàng có chút ngứa ngáy, nếu không phải hiện tại còn có người ngoài, thật muốn nhéo lỗ tai bệ hạ vài cái.
Phong Nguyên vậy mà còn suy nghĩ, bệ hạ quả thực cẩn thận, tới lúc này rồi mà còn không quên thử Lan Mộng Chinh.
Lan mộng Chinh nghĩ đến chuyện mình bị quý phi nương nương nhỏ yếu, ôn nhu đá một cái liền ngã lăn ra đất, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng. Hắn lắp bắp nói: " Thảo dân.... ở trong tù... đã nhiều ngày, ăn không đủ no, ngủ không tốt... cho nên... cho nên mới...."
" Thì ra là thế." Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng giải quyết được nghi hoặc trong lòng, nghĩ tới Nhất Tâm tiên sinh có nói phải lung lạc vị tướng tài tương lai này thật tốt, liền đứng dậy đi tới trước mặt Lan Mộng Chinh nói: " Nếu đã như vậy, vậy ngươi cần phải bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, để tương lai trẫm muốn ngươi ra trận giết địch, vì trẫm thống lĩnh ngàn quân!" Ý này là... tương lai hắn còn có thể lên làm tướng quân? Lan Mộng Chinh không nghĩ tới bản thân đã mạo phạm bệ hạ, bệ hạ chẳng những không so đo hiềm khích trước đây, còn coi trọng hắn. Hốc mắt lập tức nóng lên, quỳ xuống thật mạnh dập đầu mấy cái liền, lúc này hắn tuyệt đối thực lòng, không hề trộn lận nữa phần tạp niệm.
Hiện tại hoàng đế bệ hạ đến gần, nhìn thấy hắn quỳ xuống dập đầu làm vết thương vỡ ra, máu thấm tới xiêm ý, da đầu liền tê dại, khụ một tiếng nói: " Đứng lên đi, trở về dưỡng thương cho tốt." Đừng để máu chảy đầm đìa như vậy, dọa tới ái phi của trẫm.
Lan Mộng Chinh lập tức đứng lên, hướng về bệ hạ cười cảm kích.
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ chợt đọng lại. Hắn thẳng tắp nhìn đỉnh đầu Lan Mộng Chinh cao hơn mình một chút, mặt vô cảm, ánh mắt bị phẫn.
Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì mà tiểu tử này có thể cao hơn trẫm!