Chương : 8
" Bệ hạ, người lần sau phải cẩn thận một chút, lần này may mắn là người chỉ cầm cây hương, nếu là đồ vật nguy hiểm khác thì tay người có thể bị phế mất." Diêu Yến Yến ngồi ở mép long sàng trong tử thần điện vừa bôi thuốc, vừa đau lòng trách mắng.
Hoàng đế bệ hạ lén lút liếc nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng chỉ có biểu cảm đau lòng chứ không có trách cứ, trong lòng tức khắc tràn ngập áy náy: " Ái phi, trẫm sai rồi."
Diêu Yến Yến thở dài, nghiêm mặt nói: " Bệ hạ nói xem, người sai ở đâu?"
Hoàng đế lập tức lấy lòng nói: " Trẫm sai vì nói mà không giữ lời, rõ ràng đã đáp ứng nàng rồi lại còn đổi ý, là trẫm sai, ái phi cứ việc phạt trẫm."
Diêu Yến Yến thấy biểu cảm của hắn chân thành tha thiết, thế nhưng trong lòng lại không thể nào tin nổi. Không phải nàng cảm thấy bệ hạ đang lừa nàng mà là nàng quá hiểu bệ hạ, biết rằng người này có rất nhiều khuyết điểm, sở thích là ăn nhậu chơi bời lêu lổng, không chỉ có suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng còn siêu siêu lười biếng, việc có thể kéo dài tới ngày mai, tuyệt đối sẽ không làm trong hôm nay, việc có thể giao cho người khác làm thì mình tuyệt đối sẽ không bao giờ nhúng tay vào. Cho nên, cho dù hắn đáp ứng nàng sẽ đối phó với loạn quân, cũng sẽ vì tính chây lười, ì ạch, nhây hết lần này qua lần khác, nếu cứ để tùy ý bệ hạ như vậy, không khéo quá ba năm nữa, bọn họ cũng lại rơi vào kết cụ như cũ.
Nhưng mà, Diêu Yến Yến vẫn cứ yêu thích bệ hạ như vậy, bởi vì bệ hạ không giống những nam nhân khác, tình cảm thật lòng của bệ hạ lại chỉ nguyện dành cho mỗi mình nàng.
Nàng biết cách tốt nhất để khích lệ ý chí chiến đấu của bệ hạ! Ba năm sau, bọn họ sẽ cùng nhau quân lâm thiên hạ, đứng trên đỉnh vinh quang hay là giống như kiếp trước bị phản quân giết chết đều phải dựa vào nỗ lực của nàng.
Diêu Yến Yến tự cổ vũ chính mình nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu hiện khác thường gì nhưng vành mắt lại ửng đỏ.
Hoàng đế vừa thấy nàng muốn khóc, liền trở nên luống cuống: " Ái phi, nàng đừng khóc, trẫm hứa với nàng, từ nay sẽ không bao giờ đổi ý!"
Lại nghe nàng nói: " Bệ hạ, người cũng biết thần thiếp xuất thân khổ cực, thân thể lại nhu nhược, nhưng lại có một thân thể hoàn hảo như vậy, từ nhỏ, thần thiếp luôn luôn sợ hãi, sợ bản thân sẽ giống như mẫu thân của ta, bị nam nhân xem như một món hàng hóa mà tùy ý mua bán."
Ở thời đại này, nữ nhân hoàn toàn phải dựa vào nam nhân mà sống, cho dù là nữ tử đàng hoàng cũng phải vì trượng phu, cũng phải nhẫn nhịn mà sống, mà cầu toàn, huống chi là một thiếp thất xuất thân từ thanh lâu? Năm Diêu Yến Yến mười tuổi, cha nàng liền đem mẫu thân tặng cho người ta, chỉ để nịnh bợ một hương thân có danh vọng ở địa phương.
Mẫu thân nàng cho rằng được chuộc ra khỏi thanh lâu thì mặc dù chỉ là thiếp thất nhưng cũng coi như đời này có chốn về, có thể giữ khuôn phép làm phụ nữ nhà lành, ai ngờ vẫn là bị nam nhân coi như một món hàng dùng để trao đổi lợi ích.
Khi Diêu Yến Yến còn nhỏ tuổi, tính tình tự do, thậm chí năm đó tình cờ gặp gỡ rồi cứu được thất hoàng tử, nhưng tuổi còn chưa lớn, mà khi trổ mã dung mạo càng thêm tinh xảo nên mỗi khi ra đường đều bị nam nhân nhìn với ánh mắt chăm chú đầy thâm ý.
Tuy nàng là một nữ nhân nhưng mồm mép lại lợi hại, lại luôn gắng sức tập luyện, đôi lúc còn đánh thắng được cả nam nhân. Nhưng ở cái thời đại trọng nam khinh nữ, nam có nhiều vị thế hơn nữ thì đừng nói nàng chỉ là thứ nữ của tiểu quan ngũ phẩm, không quyền không thế, cho dù nàng có gia tài bạc triệu thì cũng không thắng được số phận trở thành hàng hóa.
Nhưng Diêu Yến Yến lại là người tâm cao khí ngạo, không muốn mình sẽ phải giống như mẫu thân, trở thành món hàng mà cha nàng vì để thăng tiến có thể bán đi bất cứ lúc nào. Nếu nhất định phải tìm nam nhân để dựa vào, vậy tại sao không tìm nam nhân có quyền thế nhất của thời đại này? Ít nhất, nam nhân như vậy không cần phải lấy nàng để trao đổi lợi ích.
Đem những điều trong lòng nói cho hoàng đế nghe, Diêu Yến Yến nâng tay áo lên lau nước mắt, thê thảm nói: " Bệ hạ, nếu như người vẫn cứ bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, thì thần thiếp.... Thần thiếp cũng chỉ có thể tìm một nam nhân đủ cường đại để dựa vào."
Nữ nhân của mình lại muốn chạy đi tìm một nam nhân cường đại khác, nếu là nam nhân khác nghe xong đã thẹn quá hóa giận, nhưng mạch não hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại không giống người bình thường, hắn nghe xong lời này, lập tức đem ái phi của hắn ôm sát vào lồng ngực, khẳng định: " Ái phi, nàng không cần đi, nàng sẽ không tìm thấy."
Diêu Yến Yến ở trong lồng ngực, liếc hắn: " Bệ hạ, sao người biết thần thiếp tìm không thấy?"
Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nhanh trí, hai mắt sáng ngời nói: " Bởi vì trẫm chính là nam nhân cường đại nhất."
Diêu Yến Yến vẻ mặt không tin, buồn bã nói: " Bệ hạ vai không thể gánh, tay không thể cầm, văn không ra gì, võ cũng không thành. Huống hồ... huống hồ kiếp trước bệ hạ trước khi chết còn muốn thần thiếp tìm một nam nhân cường đại khác để dựa vào, chẳng lẽ những gì người nói với thần thiếp... Đều chỉ là để lừa gạt thần thiếp? Giống như lời người nói ở trước bài vị của mẫu thân chàng, chỉ là để dỗ ngọt thần thiếp còn trong lòng chẳng để tâm?"
Hoàng đế bệ hạ thực không chịu nổi dáng vẻ này của ái phi, vừa thấy nàng mắt ứa lệ, trên mặt là biểu tình thống khổ, liền đau lòng đến nỗi chỉ hận không thể vì nàng vượt lửa, qua sông, nắm chặt hai tay, hắn lắc đầu nói: " Không, trẫm tuyệt đối không có lừa gạt nàng. Kiếp trước, trẫm biết mình sắp chết, lo lắng cho nàng sẽ bị ức hiếp, chịu khổ, nên mới nói những lời trái lương tâm như vậy. Nhưng hiện tại trẫm còn sống, trẫm sao có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người khác ôm ấp? Nên là vì ái phi, trẫm nhất định phải cố gắng phấn đấu, chấn hưng đại tề, để cho nàng không còn phải sợ hãi, để nàng ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
Hoàng đế bệ hạ biểu tình kiên định vô cùng, chỉ thiếu mỗi chỉ tay lên trời mà thề.
Diêu Yến Yến nghe vậy, quả nhiên là cảm động vô cùng, ôm lấy hoàng đế động tình nói: " Bệ hạ..."
Hoàng đế bệ hạ mắt cừa lệ nóng, cũng bị chính mình làm cho cảm động, ôm chặt nàng gọi: " Ái phi...."
" Bệ hạ...."
" Ái phi..."
" Bệ hạ...."
" Ái phi..."
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau hồi lâu, hai bên đều đang rất xúc động.
Ôm xong, hai người lại cầm lấy giấy bút trở về trên giường. Vì trách cho việc trọng sinh bị người khác biết được, cửa tử thần điện tự nhiên cũng đóng chặt, trừ bọn họ ra, bên ngoài cũng không có thái giám, cung nữ hầu hạ.
" Dựa theo quỹ đạo kiếp trước, sang năm vẫn là một năm yên bình. Nhưng thêm một năm nữa, chính là chính vũ năm thứ 6, Trần quốc cách vách bắt đầu quấy phá ở biên cảnh, sau đó lại đánh hạ vài thành trì."
Hoàng đế bệ hạ nghiêm túc gật đầu nói: " Năm chính vũ thứ bảy, có một ít dân thường đánh giặc, chống Trần Quốc, thế nhưng nhân cơ hội tác loạn, nhưng chỉ một năm sau đã tập hợp lại thành một đội ngũ khổng lồ, sau lại đánh vào trong cung, hại chết trẫm cùng nàng. Đám người này thật là vô sĩ! Ái phi, hay là chúng ta nhanh chóng tìm ra đám tiện dân này, sau đó..." Hoàng đế bệ hạ siết chặt nắm tay, lãnh khốc nói: " Từng bước từng bước... giết sạch."
Hai người đều không hẹn mà cùng nhớ tên tên thủ lĩnh cầm đại đao, mặt đầy râu quai nón kia,
Nhớ tới lực đạo mà tên thủ lĩnh kia nắm gáy nàng, Diêu Yến Yến không nhịn được mà run lên, cảm thấy hoàng đế nói rất đúng: " Bệ hạ nói đúng, chúng ta trước tiên phải tìm ra hắn, sau đó đem hắn nghiền nát."
Hoàng đế gật đầu, hỏi Diêu Yến Yến: " Thế tên thủ lĩnh kia là người phương nào?"
Diêu Yến Yến vẻ mặt mơ hồ mà nhìn hắn: " Người là bệ hạ, chẳng lẽ người không biết sao?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, một loại cảm xúc mang tên là xấu hổ bắt đầu dâng lên lan tràn toàn bộ không khí.
Nửa ngày sau, hai người rốt cuộc thương nghị ra một chương trình. Đó chính là hoàng đế bệ hạ từ ngày mai bắt đầu vào triều sớm, tích cực xử lý triều chính, tích cực phát triển quốc gia, làm Đại Tề cường thịnh hơn, như vậy mới có thể đánh lui quân xâm lược của Trần Quốc, trấn áp quân phản loạn.
Chờ đến khi hai người thương lượng xong thì trời cũng đã tối. Nhìn trời treo lên không trung một mảnh trăng non, tự đáy lòng Diêu Yến Yến cảm thán: " Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy ngày hôm nay, thật là dài."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu: " Trẫm cũng thấy vậy."
Vô nghĩa, một ngày mà dài đến cả năm chương, có thể không dài sao? ( đây là lời tác giả nha mọi người, mà t cũng thấy dài thật:v).
Thời gian đột nhiên lại trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã tới sáng sớm ngày thứ hai.
Trong từ ninh cung, thái hậu trằn trọc suốt một đêm, đỉnh đầu xuất hiện tóc hoa râm, được thị nữ hầu hạ mà run run ngồi dậy, thu thập thỏa đáng liền muốn đến trước phi loan cung, dùng biện pháp cả đêm đã suy nghĩ để thu thập nữ nhân mê hoặc tâm đế vương.
Ai ngờ, thái giám truyền đến tin tức rằng bệ hạ vẫn chưa trầm mê nữ sắc, sáng sớm đã lên triều.
Nghe xong bẩm báo, thái hậu nương nương không khỏi có chút hoảng hốt, liền hỏi: " Bệ hạ thượng triều làm gì? Chẳng lẽ lại muốn làm chuyện xấu gì?" Thật sự không thể trách thái hậu nghĩ nhiều, hoàng đế đăng cơ năm năm. Số lần đi thượng triều đều có thể đếm trên đầu ngón tay, mấy năm nay, những chuyện hoang đường hắn làm, không đến một nghìn cũng là mấy trăm, thật sự làm người khác không yên tâm nổi. Mà thái giám lại vui vẻ nói: " Thái hậu không cần lo lắng, nô tài nghe người bên phi loan cung nói, Diêu phi nương nương cả ngày hôm qua đều khuyên bệ hạ cần cù chính vụ, hai người bây giờ vẫn trong sạch."
Bởi vậy, người ở kính sự cục đều bất lực đi đi về về không biết bao nhiêu lần rồi.
Thái hậu vẫn có chút không dám tin, vốn là muốn đi phi loan cung, lại quay đầu đến tiền triều, nín thở ngưng thần, đứng ở phía sau rèm che triều đình, nhìn lén bệ hạ, quả thực bệ hạ lười nhác giống ngày thường, mà cực kì nghiêm nghị ngồi ở trên ghế rồng, trong lòng không khỏi được an ủi, cao hứng không thôi, rồi lặng lẽ xoay người đi.
Ngồi trở lại trên phượng giá, Ngô nữ quan cung kính hỏi: " Thái hậu, người còn muốn đến phi loan cung không?"
Thái hậu trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: " Tạm thời không đi, cho người quan sát phi loan cung thật tốt, nếu có động tĩnh gì, lập tức tới bẩm báo." Trong lòng mặc niệm nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu Diêu Yến Yến kia không phải là hồ yêu ma mị, mà có thể phụ trợ quân vương cần cù chính vụ, không giống như hiền phi, vậy nếu bệ hạ lập nàng làm hậu, cũng không phải là không thể. Chỉ là bà vẫn còn muốn quan sát nàng thêm chút nữa.
Ngô nữ quan không biết, trong lòng thái hậu đã thay đổi nhiều ý niệm, cung kính mà thưa, nhưng thật lâu lại không thấy thái hậu phân phó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không khỏi ngạc nhiên. Thì ra, thái hậu nương nương đã vùi trong phượng giá mà ngủ rồi...
.........
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng tươi sáng.
Đêm qua nàng đã được sắc phong, lại một lần nữa trở về phi loan cung, ôm áo lông chồn, ôm lò sưởi ngồi ở hành lang chính điện phơi nắng, xung quanh bốn cung nữ vây quanh hầu hạ, một người bóc hạt dưa cho nàng, một người bóp vai, một người mát xa chân, người còn lại hát tiểu khúc, còn nàng lười biếng nằm trên ghế quý phi, một bên hưởng thụ, một bên híp mắt nhìn Diêu Yên Yên gian nan trong sân quét tuyết, suy nghĩ: Những ngày tốt đẹp nên là như vậy, bổn cung muốn cả đời, ngày ngày đều như vậy.
Ý niệm như vậy mới quyết xong liền nghe thấy bên ngoài thái giám hô: " Bệ hạ giá lâm ~~~"
Một đám người trong phi loan cung sôi nổi quỳ xuống, Diêu Yến Yến nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài đón, lại thấy bệ hạ bước chân kéo dài, ủ rũ cụp đuôi, bộ dáng như mới chịu đả kích cực lớn.
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ như thế này là sao đây?
Hoàng đế bệ hạ lén lút liếc nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng chỉ có biểu cảm đau lòng chứ không có trách cứ, trong lòng tức khắc tràn ngập áy náy: " Ái phi, trẫm sai rồi."
Diêu Yến Yến thở dài, nghiêm mặt nói: " Bệ hạ nói xem, người sai ở đâu?"
Hoàng đế lập tức lấy lòng nói: " Trẫm sai vì nói mà không giữ lời, rõ ràng đã đáp ứng nàng rồi lại còn đổi ý, là trẫm sai, ái phi cứ việc phạt trẫm."
Diêu Yến Yến thấy biểu cảm của hắn chân thành tha thiết, thế nhưng trong lòng lại không thể nào tin nổi. Không phải nàng cảm thấy bệ hạ đang lừa nàng mà là nàng quá hiểu bệ hạ, biết rằng người này có rất nhiều khuyết điểm, sở thích là ăn nhậu chơi bời lêu lổng, không chỉ có suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng còn siêu siêu lười biếng, việc có thể kéo dài tới ngày mai, tuyệt đối sẽ không làm trong hôm nay, việc có thể giao cho người khác làm thì mình tuyệt đối sẽ không bao giờ nhúng tay vào. Cho nên, cho dù hắn đáp ứng nàng sẽ đối phó với loạn quân, cũng sẽ vì tính chây lười, ì ạch, nhây hết lần này qua lần khác, nếu cứ để tùy ý bệ hạ như vậy, không khéo quá ba năm nữa, bọn họ cũng lại rơi vào kết cụ như cũ.
Nhưng mà, Diêu Yến Yến vẫn cứ yêu thích bệ hạ như vậy, bởi vì bệ hạ không giống những nam nhân khác, tình cảm thật lòng của bệ hạ lại chỉ nguyện dành cho mỗi mình nàng.
Nàng biết cách tốt nhất để khích lệ ý chí chiến đấu của bệ hạ! Ba năm sau, bọn họ sẽ cùng nhau quân lâm thiên hạ, đứng trên đỉnh vinh quang hay là giống như kiếp trước bị phản quân giết chết đều phải dựa vào nỗ lực của nàng.
Diêu Yến Yến tự cổ vũ chính mình nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu hiện khác thường gì nhưng vành mắt lại ửng đỏ.
Hoàng đế vừa thấy nàng muốn khóc, liền trở nên luống cuống: " Ái phi, nàng đừng khóc, trẫm hứa với nàng, từ nay sẽ không bao giờ đổi ý!"
Lại nghe nàng nói: " Bệ hạ, người cũng biết thần thiếp xuất thân khổ cực, thân thể lại nhu nhược, nhưng lại có một thân thể hoàn hảo như vậy, từ nhỏ, thần thiếp luôn luôn sợ hãi, sợ bản thân sẽ giống như mẫu thân của ta, bị nam nhân xem như một món hàng hóa mà tùy ý mua bán."
Ở thời đại này, nữ nhân hoàn toàn phải dựa vào nam nhân mà sống, cho dù là nữ tử đàng hoàng cũng phải vì trượng phu, cũng phải nhẫn nhịn mà sống, mà cầu toàn, huống chi là một thiếp thất xuất thân từ thanh lâu? Năm Diêu Yến Yến mười tuổi, cha nàng liền đem mẫu thân tặng cho người ta, chỉ để nịnh bợ một hương thân có danh vọng ở địa phương.
Mẫu thân nàng cho rằng được chuộc ra khỏi thanh lâu thì mặc dù chỉ là thiếp thất nhưng cũng coi như đời này có chốn về, có thể giữ khuôn phép làm phụ nữ nhà lành, ai ngờ vẫn là bị nam nhân coi như một món hàng dùng để trao đổi lợi ích.
Khi Diêu Yến Yến còn nhỏ tuổi, tính tình tự do, thậm chí năm đó tình cờ gặp gỡ rồi cứu được thất hoàng tử, nhưng tuổi còn chưa lớn, mà khi trổ mã dung mạo càng thêm tinh xảo nên mỗi khi ra đường đều bị nam nhân nhìn với ánh mắt chăm chú đầy thâm ý.
Tuy nàng là một nữ nhân nhưng mồm mép lại lợi hại, lại luôn gắng sức tập luyện, đôi lúc còn đánh thắng được cả nam nhân. Nhưng ở cái thời đại trọng nam khinh nữ, nam có nhiều vị thế hơn nữ thì đừng nói nàng chỉ là thứ nữ của tiểu quan ngũ phẩm, không quyền không thế, cho dù nàng có gia tài bạc triệu thì cũng không thắng được số phận trở thành hàng hóa.
Nhưng Diêu Yến Yến lại là người tâm cao khí ngạo, không muốn mình sẽ phải giống như mẫu thân, trở thành món hàng mà cha nàng vì để thăng tiến có thể bán đi bất cứ lúc nào. Nếu nhất định phải tìm nam nhân để dựa vào, vậy tại sao không tìm nam nhân có quyền thế nhất của thời đại này? Ít nhất, nam nhân như vậy không cần phải lấy nàng để trao đổi lợi ích.
Đem những điều trong lòng nói cho hoàng đế nghe, Diêu Yến Yến nâng tay áo lên lau nước mắt, thê thảm nói: " Bệ hạ, nếu như người vẫn cứ bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, thì thần thiếp.... Thần thiếp cũng chỉ có thể tìm một nam nhân đủ cường đại để dựa vào."
Nữ nhân của mình lại muốn chạy đi tìm một nam nhân cường đại khác, nếu là nam nhân khác nghe xong đã thẹn quá hóa giận, nhưng mạch não hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại không giống người bình thường, hắn nghe xong lời này, lập tức đem ái phi của hắn ôm sát vào lồng ngực, khẳng định: " Ái phi, nàng không cần đi, nàng sẽ không tìm thấy."
Diêu Yến Yến ở trong lồng ngực, liếc hắn: " Bệ hạ, sao người biết thần thiếp tìm không thấy?"
Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nhanh trí, hai mắt sáng ngời nói: " Bởi vì trẫm chính là nam nhân cường đại nhất."
Diêu Yến Yến vẻ mặt không tin, buồn bã nói: " Bệ hạ vai không thể gánh, tay không thể cầm, văn không ra gì, võ cũng không thành. Huống hồ... huống hồ kiếp trước bệ hạ trước khi chết còn muốn thần thiếp tìm một nam nhân cường đại khác để dựa vào, chẳng lẽ những gì người nói với thần thiếp... Đều chỉ là để lừa gạt thần thiếp? Giống như lời người nói ở trước bài vị của mẫu thân chàng, chỉ là để dỗ ngọt thần thiếp còn trong lòng chẳng để tâm?"
Hoàng đế bệ hạ thực không chịu nổi dáng vẻ này của ái phi, vừa thấy nàng mắt ứa lệ, trên mặt là biểu tình thống khổ, liền đau lòng đến nỗi chỉ hận không thể vì nàng vượt lửa, qua sông, nắm chặt hai tay, hắn lắc đầu nói: " Không, trẫm tuyệt đối không có lừa gạt nàng. Kiếp trước, trẫm biết mình sắp chết, lo lắng cho nàng sẽ bị ức hiếp, chịu khổ, nên mới nói những lời trái lương tâm như vậy. Nhưng hiện tại trẫm còn sống, trẫm sao có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người khác ôm ấp? Nên là vì ái phi, trẫm nhất định phải cố gắng phấn đấu, chấn hưng đại tề, để cho nàng không còn phải sợ hãi, để nàng ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
Hoàng đế bệ hạ biểu tình kiên định vô cùng, chỉ thiếu mỗi chỉ tay lên trời mà thề.
Diêu Yến Yến nghe vậy, quả nhiên là cảm động vô cùng, ôm lấy hoàng đế động tình nói: " Bệ hạ..."
Hoàng đế bệ hạ mắt cừa lệ nóng, cũng bị chính mình làm cho cảm động, ôm chặt nàng gọi: " Ái phi...."
" Bệ hạ...."
" Ái phi..."
" Bệ hạ...."
" Ái phi..."
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau hồi lâu, hai bên đều đang rất xúc động.
Ôm xong, hai người lại cầm lấy giấy bút trở về trên giường. Vì trách cho việc trọng sinh bị người khác biết được, cửa tử thần điện tự nhiên cũng đóng chặt, trừ bọn họ ra, bên ngoài cũng không có thái giám, cung nữ hầu hạ.
" Dựa theo quỹ đạo kiếp trước, sang năm vẫn là một năm yên bình. Nhưng thêm một năm nữa, chính là chính vũ năm thứ 6, Trần quốc cách vách bắt đầu quấy phá ở biên cảnh, sau đó lại đánh hạ vài thành trì."
Hoàng đế bệ hạ nghiêm túc gật đầu nói: " Năm chính vũ thứ bảy, có một ít dân thường đánh giặc, chống Trần Quốc, thế nhưng nhân cơ hội tác loạn, nhưng chỉ một năm sau đã tập hợp lại thành một đội ngũ khổng lồ, sau lại đánh vào trong cung, hại chết trẫm cùng nàng. Đám người này thật là vô sĩ! Ái phi, hay là chúng ta nhanh chóng tìm ra đám tiện dân này, sau đó..." Hoàng đế bệ hạ siết chặt nắm tay, lãnh khốc nói: " Từng bước từng bước... giết sạch."
Hai người đều không hẹn mà cùng nhớ tên tên thủ lĩnh cầm đại đao, mặt đầy râu quai nón kia,
Nhớ tới lực đạo mà tên thủ lĩnh kia nắm gáy nàng, Diêu Yến Yến không nhịn được mà run lên, cảm thấy hoàng đế nói rất đúng: " Bệ hạ nói đúng, chúng ta trước tiên phải tìm ra hắn, sau đó đem hắn nghiền nát."
Hoàng đế gật đầu, hỏi Diêu Yến Yến: " Thế tên thủ lĩnh kia là người phương nào?"
Diêu Yến Yến vẻ mặt mơ hồ mà nhìn hắn: " Người là bệ hạ, chẳng lẽ người không biết sao?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, một loại cảm xúc mang tên là xấu hổ bắt đầu dâng lên lan tràn toàn bộ không khí.
Nửa ngày sau, hai người rốt cuộc thương nghị ra một chương trình. Đó chính là hoàng đế bệ hạ từ ngày mai bắt đầu vào triều sớm, tích cực xử lý triều chính, tích cực phát triển quốc gia, làm Đại Tề cường thịnh hơn, như vậy mới có thể đánh lui quân xâm lược của Trần Quốc, trấn áp quân phản loạn.
Chờ đến khi hai người thương lượng xong thì trời cũng đã tối. Nhìn trời treo lên không trung một mảnh trăng non, tự đáy lòng Diêu Yến Yến cảm thán: " Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy ngày hôm nay, thật là dài."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu: " Trẫm cũng thấy vậy."
Vô nghĩa, một ngày mà dài đến cả năm chương, có thể không dài sao? ( đây là lời tác giả nha mọi người, mà t cũng thấy dài thật:v).
Thời gian đột nhiên lại trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã tới sáng sớm ngày thứ hai.
Trong từ ninh cung, thái hậu trằn trọc suốt một đêm, đỉnh đầu xuất hiện tóc hoa râm, được thị nữ hầu hạ mà run run ngồi dậy, thu thập thỏa đáng liền muốn đến trước phi loan cung, dùng biện pháp cả đêm đã suy nghĩ để thu thập nữ nhân mê hoặc tâm đế vương.
Ai ngờ, thái giám truyền đến tin tức rằng bệ hạ vẫn chưa trầm mê nữ sắc, sáng sớm đã lên triều.
Nghe xong bẩm báo, thái hậu nương nương không khỏi có chút hoảng hốt, liền hỏi: " Bệ hạ thượng triều làm gì? Chẳng lẽ lại muốn làm chuyện xấu gì?" Thật sự không thể trách thái hậu nghĩ nhiều, hoàng đế đăng cơ năm năm. Số lần đi thượng triều đều có thể đếm trên đầu ngón tay, mấy năm nay, những chuyện hoang đường hắn làm, không đến một nghìn cũng là mấy trăm, thật sự làm người khác không yên tâm nổi. Mà thái giám lại vui vẻ nói: " Thái hậu không cần lo lắng, nô tài nghe người bên phi loan cung nói, Diêu phi nương nương cả ngày hôm qua đều khuyên bệ hạ cần cù chính vụ, hai người bây giờ vẫn trong sạch."
Bởi vậy, người ở kính sự cục đều bất lực đi đi về về không biết bao nhiêu lần rồi.
Thái hậu vẫn có chút không dám tin, vốn là muốn đi phi loan cung, lại quay đầu đến tiền triều, nín thở ngưng thần, đứng ở phía sau rèm che triều đình, nhìn lén bệ hạ, quả thực bệ hạ lười nhác giống ngày thường, mà cực kì nghiêm nghị ngồi ở trên ghế rồng, trong lòng không khỏi được an ủi, cao hứng không thôi, rồi lặng lẽ xoay người đi.
Ngồi trở lại trên phượng giá, Ngô nữ quan cung kính hỏi: " Thái hậu, người còn muốn đến phi loan cung không?"
Thái hậu trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: " Tạm thời không đi, cho người quan sát phi loan cung thật tốt, nếu có động tĩnh gì, lập tức tới bẩm báo." Trong lòng mặc niệm nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu Diêu Yến Yến kia không phải là hồ yêu ma mị, mà có thể phụ trợ quân vương cần cù chính vụ, không giống như hiền phi, vậy nếu bệ hạ lập nàng làm hậu, cũng không phải là không thể. Chỉ là bà vẫn còn muốn quan sát nàng thêm chút nữa.
Ngô nữ quan không biết, trong lòng thái hậu đã thay đổi nhiều ý niệm, cung kính mà thưa, nhưng thật lâu lại không thấy thái hậu phân phó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không khỏi ngạc nhiên. Thì ra, thái hậu nương nương đã vùi trong phượng giá mà ngủ rồi...
.........
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng tươi sáng.
Đêm qua nàng đã được sắc phong, lại một lần nữa trở về phi loan cung, ôm áo lông chồn, ôm lò sưởi ngồi ở hành lang chính điện phơi nắng, xung quanh bốn cung nữ vây quanh hầu hạ, một người bóc hạt dưa cho nàng, một người bóp vai, một người mát xa chân, người còn lại hát tiểu khúc, còn nàng lười biếng nằm trên ghế quý phi, một bên hưởng thụ, một bên híp mắt nhìn Diêu Yên Yên gian nan trong sân quét tuyết, suy nghĩ: Những ngày tốt đẹp nên là như vậy, bổn cung muốn cả đời, ngày ngày đều như vậy.
Ý niệm như vậy mới quyết xong liền nghe thấy bên ngoài thái giám hô: " Bệ hạ giá lâm ~~~"
Một đám người trong phi loan cung sôi nổi quỳ xuống, Diêu Yến Yến nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài đón, lại thấy bệ hạ bước chân kéo dài, ủ rũ cụp đuôi, bộ dáng như mới chịu đả kích cực lớn.
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ như thế này là sao đây?