Chương : 16
Edit: Yang
Beta: Yuri
Mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như ngày hôm qua.
Bạc Trinh Ngôn khẽ lắc đầu nhìn Lục Miên Tinh, cẩn thận thu hồi ánh mắt, cố gắng khống chế cho giọng nói bình thường: "Ở... quen không?"
"Ừ."
Nhìn Lục Miên Tinh vẫn còn đang mặc đồ ngủ, sự ngạc nhiên của anh bay biến đâu mất, chỉ còn lại nụ cười bên khóe miệng. Đôi mắt Lục Miên Tinh trong veo lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, nhưng lại thiếu mất vẻ mong đợi và khao khát trước đây trong mắt cô.
Người đầu tiên nói câu chào buổi sáng biến thành anh.
Khi Lục Miên Tinh tới nhà Bạc Trinh Ngôn, anh luôn đứng ở ban công ngẩn người. Bạc Trinh Ngôn ghét sáng sớm, nhưng cô thường đến nhà vào giờ này, anh cố ý đem tất cả các cửa sổ mở ra, thể dục một chút rồi đi ra ban công.
Chờ đợi người đối diện nói với anh một câu: "Chào buổi... sáng."
Mặc dù trong lòng ngập tràn sung sướng, anh vẫn bình tĩnh nói: "Chào."
Thiếu niên lúc trước không biết làm thế nào để che giấu tình cảm, đành phải giả bộ chán ghét. Hiện tại lại không biết biểu đạt thế nào cho Lục Miên Tinh hiểu anh rất thích cô, cuối cùng vẫn phải tỏ vẻ không quan tâm đến.
Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn hồi lâu không nói gì, cô biết bọn họ đã đồng ý ở chung hoà thuận với nhau, nhưng mà cô và anh vẫn có chút khoảng cách, đành chỉ chỉ vào phòng: "Nếu không có việc gì nữa, tôi vào rửa mặt trước."
"Ừ. Chờ một chút... chúng ta cùng đi huấn luyện đi."
Lục Miên Tinh ngập ngừng một lát rồi trả lời: "Được."
Thời gian để chuẩn bị cho kì thi quốc gia không còn nhiều, theo ý của lãnh đạo nhà trường thì thí sinh sẽ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, dồn hết tâm sức vào ôn luyện, ngay cả ngày chủ nhật thảnh thơi cũng bị chiếm dụng.
Thay xong quần áo, Lục Miên Tinh nhét một lọ thuốc vào túi, bước ra cửa.
Bạc Trinh Ngôn đợi cô hồi lâu nhưng trên khuôn mặt không hề có vẻ mất kiên nhẫn, khi cô bước ra, đôi mắt đào hoa lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô.
Bảy năm đi du học, Lục Miên Tinh thậm chí không còn nhớ rõ những ngày đi học cùng Bạc Trinh Ngôn, nhưng cô vẫn nhớ mỗi lần Bạc Trinh Ngôn vì cô mà đi học muộn, hai người lại cùng nhau chịu phạt.
Anh luôn luôn nuông chiều cô, nói một đằng làm một nẻo: "Lục Miên Tinh, lần sau mà còn đến muộn thì đừng cùng tôi đi học nữa."
Nhưng ngày hôm sau anh vẫn đứng ở cửa chờ cô.
Khi đó, Bạc Trinh Ngôn vẫn dùng cảm xúc như vậy để ngắm nhìn cô, vui sướng nhưng lại cố gắng kìm chế.
Lục Miên Tinh mỉm cười: "Anh đợi lâu chưa?"
"Không. Đi thôi."
Anh đút tay vào túi, thu lại ánh mắt đang nhìn cô rồi đi trước, Lục Miên Tinh đi theo sau.
Giống như lúc trước.
Vào thang máy, hai người đều cảm nhận được đối phương có tâm sự, nhưng lại không biết nói ra thế nào, đành phải im lặng.
"Bạc Trinh Ngôn." Lục Miên Tinh bỗng nhớ tới lời Hiên Hiên nói khi ở trại trẻ mồ côi, cô không an tâm như thế này, rốt cuộc cũng chỉ là muốn biết đáp án. Bất kể đáp án là gì.
Bạc Trinh Ngôn đảo mắt sang nhìn cô: "Ừ?"
"Anh thật sự không có gì muốn nói với tôi à?"
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở quyện vào nhau, nếu hơi thở lạc nhịp cũng có thể phát hiện ra.
Bạc Trinh Ngôn ấn nút tầng trệt, nhìn những con số sáng lên, đốt ngón tay siết chặt nhưng lời nói lại nhẹ nhàng thản nhiên: "Không."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sân huấn luyện là phía sau nơi hệ Địa Hình Học thí nghiệm.
Lúc hai người tới không tính là sớm, Tô Ngộ và Lâm Dật đã bê dụng cụ đứng ở đó rồi.
Đếm xong số người, Bạc Trinh Ngôn cau mày: "Hứa Lâm đâu?"
Tô Ngộ: "Chúng ta hẹn nhau lúc 10 giờ, có lẽ cậu ấy tới muộn vài phút."
Lâm Dật nghiêng người sang: "Vậy chúng ta thực hành cân bằng máy móc trước đi?"
Bạc Trinh Ngôn không nói gì, xem như đã đồng ý.
"Bạn học mới tới đây trước đi, dù sao chúng ta ở đây cũng thuộc nhiều cấp độ."
Lục Miên Tinh gật đầu, Bạc Trinh Ngôn công tư phân minh, ngày hôm đó không tiếc thời gian dạy cô cách cân bằng máy móc, khiến cô cảm thấy ham muốn riêng tư của anh thật kỳ lạ, làm cho quan hệ giữa hai người từ chán ghét biến thành xấu hổ.
Lục Miên Tinh lúc huấn luyện luôn luôn nghiêm túc, đặt máy lên giá ba chân, siết chặt dụng cụ vừa lấy ra khỏi hộp rồi bắt đầu phán đoán hướng nghiêng, một lát sau đã hoàn thành quá trình cân bằng.
Tô Ngộ bấm đồng hồ tính giờ, đọc thành tích: "Tổng cộng 31 giây, thời gian cân bằng... 13 giây."
Lâm Dật: "Không nghĩ bạn học mới tiến bộ nhanh như vậy, lần trước là 17 giây, lần này đã rút ngắn còn 13 giây."
"Thành tích như vậy thi quốc gia là ổn."
Lâm Dật vỗ vai Bạc Trinh Ngôn, cảm khái: "Trinh Ngôn, cậu gian lận giúp học sinh mới à. Vì vậy mà đại đồ đệ của cậu thua học sinh mới đấy."
Bạc Trinh Ngôn vỗ tay Lâm Dật, hướng mắt lên, tầm mắt chạm phải Lục Miên Tinh, đôi mắt anh hiện lên vẻ dịu dàng, trầm giọng nói: "Là cô ấy có thiên phú."
Anh không dạy cô bất cứ điều gì.
Cô hẳn là chán ghét anh, mà không nhớ anh tốt với cô thế nào.
Sau khi bọn họ cân bằng máy móc xong xuôi, Hứa Lâm mới khoan thai đi tới, trên mặt hiện lên vẻ xin lỗi: "Tôi đã tới muộn à?"
Bạc Trinh Ngôn nhìn thời gian, nói: "Không có, qua bên kia huấn luyện đi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi, Lục Miên Tinh rời khỏi đội. Trước lúc cảm xúc không thể khống chế được nữa, cô trốn vào một thư viện mà lúc trước Lâm Dật từng nói.
Thật yên tĩnh.
Rõ ràng cảm xúc rất ổn định, nhưng có vài lúc sẽ đè nặng cô, không có lý do gì cả.
Hứa Lâm đến muộn, nhìn trộm xem cô uống thuốc xong rồi sẽ ra sao. Trong lúc huấn luyện, ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, nhìn cũng đủ biết chân tướng.
Lục Miên Tinh ghé đầu lên bàn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Buồn bã ảm đạm, không có gì đẹp đẽ cả, nhưng cô như bị mê hoặc, nhìn trời hết lần này đến lần khác.
Chỉ là lẳng lặng ngồi một mình như vậy cũng tốt.
"Lục Miên Tinh."
Nghe thấy tên mình, Lục Miên Tinh ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo ra xung quanh, Bạc Trinh Ngôn đứng ở cửa, nhìn thấy cô liền nhẹ nhàng thở ra.
"Đi ra ngoài." Lục Miên Tinh nhìn ra chỗ khác, cô không nghĩ tới việc Bạc Trinh Ngôn có thể tìm được cô, trong lòng pha trộn rất nhiều cảm xúc không nói nên lời, theo bản năng liền muốn đuổi Bạc Trinh Ngôn đi.
"Cô khó chịu ở đâu?" Tuy rằng lời nói của Bạc Trinh Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng cô có thể vô tình kích thích sự bất bình của cô, để cảm xúc nhấn chìm lý trí.
Lục Miên Tinh không xoay người lại, giọng cô như bị bóp nghẹt, cô kiên nhẫn lặp lại: "Anh đi ra ngoài đi."
Quầng sáng rơi trên người Lục Miên Tinh, xoay quanh người cô vài tầng ánh sáng, tựa như đem thế giới chỉ có mình cô mở ra.
Bạc Trinh Ngôn tiến lại gần vài bước: "Tôi đưa cô về nhà, được không?"
Nhà? Bảy năm trước cô đã không có nhà.
"Không được!" Lục Miên Tinh đột nhiên đứng dậy, cảm xúc càng thêm kích động, cô trở nên mất kiểm soát, giọng nói cũng càng thêm mơ hồ.
"Tôi không có nhà."
Bạc Trinh Ngôn đặt tay lên vai Lục Miên Tinh, nhìn vào mắt cô, giọng nói ngày thường lạnh lùng trở nên rất ôn nhu, lời khẳng định trong cực kỳ chắc chắn: "Cô có."
Bị thần sắc ôn nhu của anh mê hoặc, cảm xúc của cô vẫn chưa bình ổn: "Anh tránh ra."
Bạc Trinh Ngôn lùi lại phía sau vài bước, nhưng anh lại thấy Lục Miên Tinh cũng bị đẩy lui một chút do lực, cô còn không cẩn thận va vào cạnh tủ, Bạc Trinh Ngôn vội vàng kéo Lục Miên Tinh sang kiểm tra.
"Có bị thương không."
Lục Miên Tinh vùng thoát ra khỏi anh, chắp tay ra sau lưng rồi lùi lại, giọng nói mang theo một chút đề phòng: "Không có."
"Để tôi nhìn xem."
"Không cần."
Lục Miên Tinh không đi tới, duy trì khoảng cách với Bạc Trinh Ngôn, trong thần sắc anh lộ ra một chút buồn chán không thể kìm chế được, ánh mắt Bạc Trinh Ngôn tối sầm lại, ẩn chứa vài phần thanh minh.
Rõ ràng là cô muốn đả thương anh, anh lại chỉ một mực lo lắng xem cô có bị thương hay không.
"Anh đừng qua đây."
Bạc Trinh Ngôn đành thỏa hiệp, nói: "Được, tôi không qua đó. Cô không sao là được rồi."
"Anh có phải như thế này không?" Lục Miên Tinh thấy bộ dáng quen thuộc của Bạc Trinh Ngôn, hốc mắt đỏ hoe, cô khóc nức nở.
Có nhiều thứ ham mê, không thể cưỡng lại được.
Lục Miên Tinh tiếp tục lùi về phía sau, lùi đến gần cửa sổ, cô mới phát hiện ra không còn đường lùi nữa.
"Tôi xin anh, đi ra ngoài được không."
"Bạc Trinh Ngôn, tôi xin anh."
...
Lúc này, giọng nói của Lục Miên Tinh đã trở nên khàn khàn, pha trộn với âm sắc nhẹ nhàng, càng khiến người ta bứt rứt khó chịu hơn.
"Tôi xin anh."
Một hồi lâu, trong thư viện chỉ có tiếng khóc nức nở của Lục Miên Tinh.
Bạc Trinh Ngôn xoay đầu không nhìn Lục Miên Tinh, rốt cuộc anh nhíu mày, nói: "... Được, tôi đi ra ngoài."
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, thư viện nhỏ một lần nữa khôi phục vẻ im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt không ổn định.
Lục Miên Tinh bừng tỉnh, xòe tay ra, đầu ngón tay hơi run lên, các đốt ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi.
Cảm xúc dịu đi đôi chút, cô lại nhớ tới vết thương ở tay Bạc Trinh Ngôn, anh không tự mình làm mình bị thương. Ngược lại, anh bị thương vì cố gắng kéo tay cô, tất cả đều tại bệnh tình của cô, tự nhiên không khống chế được, làm người khác phiền toái.
Lục Miên Tinh rũ mắt, im lặng.
Tầm mắt cô dừng ở cánh cửa đã đóng chặt, lẩm bẩm nói: "Bạc Trinh Ngôn."
Ngoài cửa mơ hồ có một giọng nói quen thuộc, cảm xúc hoảng hốt biến mất không thấy tăm hơi.
"Ừ, tôi ở đây."
Không biết cô ở trong thư viện bao lâu, khi cảm xúc đã ổn định liền đi ra ngoài, Bạc Trinh Ngôn vẫn đang đứng ở ngoài cửa đợi cô.
"Bạc Trinh Ngôn."
"Ừ, sao vậy?"
"Tôi quên mang chìa khóa."
Bạc Trinh Ngôn hơi ngẩn ra, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Không sao đâu."
"Anh sẽ bỏ rơi tôi sao?" Lục Miên Tinh nhìn bầu trời tối đen, giọng nói mang theo sự chán nản và đờ đẫn, tựa như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Bạc Trinh Ngôn dựa vào tường, bình tĩnh đáp: "Không."
Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bạc Trinh Ngôn đi rồi, Lục Miên Tinh đứng ở tòa thực nghiệm C, ngây người rất lâu, vô tình gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Hứa Lâm từ đầu kia cầu thang đi tới, nhìn dáng vẻ như muốn hỏi tội ai đó, Lục Miên Tinh cũng không rõ là ai sẽ hỏi tội ai.
"Cô là người thay đổi thuốc." Giọng nói của Lục Miên Tinh rất bình tĩnh, cô đoán được bút tích của Hứa Lâm.
Hứa Lâm thích Bạc Trinh Ngôn, cô ta cũng muốn thi đấu kì thi quốc gia.
Không nghĩ Lục Miên Tinh nói thẳng ra như vậy, Hứa Lâm không thể giữ được vẻ bình tĩnh, giận dữ nói: "Là tôi thì sao, dù sao cô cũng không có chứng cứ."
Lục Miên Tinh ngồi xuống chân cầu thang, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt hạnh có chút trống rỗng: "Tôi không cần bằng chứng, cũng không muốn so đo với cô."
Hứa Lâm không thể lý giải cảm xúc của Lục Miên Tinh lúc này, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt không cho phép cô ta làm như vậy: "Không so đo lại ở trước mặt Bạc Trinh Ngôn bày ra bộ dạng đáng thương, Lục Miên Tinh cô không cảm thấy cô quá ra vẻ sao, nếu chưa có quan hệ chính thức, hà tất phải trêu chọc tình cảm của Trinh Ngôn?"
"Tôi không muốn trêu chọc anh ấy." Lục Miên Tinh ngồi trên bậc thang, phóng tầm mắt ra xa. Hành lang phía sau tòa nhà thực nghiệm C hướng ra biển, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ ở khu công viên cách đó không xa, chậm rãi chuyển động.
Vòng đu quay này, là món quà sinh nhật của cô.
Bất luận là việc gì, Bạc Trinh Ngôn đều làm cho cô. So với chán ghét đã vượt qua giới hạn, nếu không phải chán ghét thì là cái gì.
Trước khi Bạc Trinh Ngôn rời đi, anh còn nói một câu.
Lục Miên Tinh hít một hơi thật sâu, nhớ lại.
Bạc Trinh Ngôn nói, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cô buồn.
Bao gồm cả chuyện tôi giả vờ không thích cô.
Beta: Yuri
Mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như ngày hôm qua.
Bạc Trinh Ngôn khẽ lắc đầu nhìn Lục Miên Tinh, cẩn thận thu hồi ánh mắt, cố gắng khống chế cho giọng nói bình thường: "Ở... quen không?"
"Ừ."
Nhìn Lục Miên Tinh vẫn còn đang mặc đồ ngủ, sự ngạc nhiên của anh bay biến đâu mất, chỉ còn lại nụ cười bên khóe miệng. Đôi mắt Lục Miên Tinh trong veo lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, nhưng lại thiếu mất vẻ mong đợi và khao khát trước đây trong mắt cô.
Người đầu tiên nói câu chào buổi sáng biến thành anh.
Khi Lục Miên Tinh tới nhà Bạc Trinh Ngôn, anh luôn đứng ở ban công ngẩn người. Bạc Trinh Ngôn ghét sáng sớm, nhưng cô thường đến nhà vào giờ này, anh cố ý đem tất cả các cửa sổ mở ra, thể dục một chút rồi đi ra ban công.
Chờ đợi người đối diện nói với anh một câu: "Chào buổi... sáng."
Mặc dù trong lòng ngập tràn sung sướng, anh vẫn bình tĩnh nói: "Chào."
Thiếu niên lúc trước không biết làm thế nào để che giấu tình cảm, đành phải giả bộ chán ghét. Hiện tại lại không biết biểu đạt thế nào cho Lục Miên Tinh hiểu anh rất thích cô, cuối cùng vẫn phải tỏ vẻ không quan tâm đến.
Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn hồi lâu không nói gì, cô biết bọn họ đã đồng ý ở chung hoà thuận với nhau, nhưng mà cô và anh vẫn có chút khoảng cách, đành chỉ chỉ vào phòng: "Nếu không có việc gì nữa, tôi vào rửa mặt trước."
"Ừ. Chờ một chút... chúng ta cùng đi huấn luyện đi."
Lục Miên Tinh ngập ngừng một lát rồi trả lời: "Được."
Thời gian để chuẩn bị cho kì thi quốc gia không còn nhiều, theo ý của lãnh đạo nhà trường thì thí sinh sẽ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, dồn hết tâm sức vào ôn luyện, ngay cả ngày chủ nhật thảnh thơi cũng bị chiếm dụng.
Thay xong quần áo, Lục Miên Tinh nhét một lọ thuốc vào túi, bước ra cửa.
Bạc Trinh Ngôn đợi cô hồi lâu nhưng trên khuôn mặt không hề có vẻ mất kiên nhẫn, khi cô bước ra, đôi mắt đào hoa lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô.
Bảy năm đi du học, Lục Miên Tinh thậm chí không còn nhớ rõ những ngày đi học cùng Bạc Trinh Ngôn, nhưng cô vẫn nhớ mỗi lần Bạc Trinh Ngôn vì cô mà đi học muộn, hai người lại cùng nhau chịu phạt.
Anh luôn luôn nuông chiều cô, nói một đằng làm một nẻo: "Lục Miên Tinh, lần sau mà còn đến muộn thì đừng cùng tôi đi học nữa."
Nhưng ngày hôm sau anh vẫn đứng ở cửa chờ cô.
Khi đó, Bạc Trinh Ngôn vẫn dùng cảm xúc như vậy để ngắm nhìn cô, vui sướng nhưng lại cố gắng kìm chế.
Lục Miên Tinh mỉm cười: "Anh đợi lâu chưa?"
"Không. Đi thôi."
Anh đút tay vào túi, thu lại ánh mắt đang nhìn cô rồi đi trước, Lục Miên Tinh đi theo sau.
Giống như lúc trước.
Vào thang máy, hai người đều cảm nhận được đối phương có tâm sự, nhưng lại không biết nói ra thế nào, đành phải im lặng.
"Bạc Trinh Ngôn." Lục Miên Tinh bỗng nhớ tới lời Hiên Hiên nói khi ở trại trẻ mồ côi, cô không an tâm như thế này, rốt cuộc cũng chỉ là muốn biết đáp án. Bất kể đáp án là gì.
Bạc Trinh Ngôn đảo mắt sang nhìn cô: "Ừ?"
"Anh thật sự không có gì muốn nói với tôi à?"
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở quyện vào nhau, nếu hơi thở lạc nhịp cũng có thể phát hiện ra.
Bạc Trinh Ngôn ấn nút tầng trệt, nhìn những con số sáng lên, đốt ngón tay siết chặt nhưng lời nói lại nhẹ nhàng thản nhiên: "Không."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sân huấn luyện là phía sau nơi hệ Địa Hình Học thí nghiệm.
Lúc hai người tới không tính là sớm, Tô Ngộ và Lâm Dật đã bê dụng cụ đứng ở đó rồi.
Đếm xong số người, Bạc Trinh Ngôn cau mày: "Hứa Lâm đâu?"
Tô Ngộ: "Chúng ta hẹn nhau lúc 10 giờ, có lẽ cậu ấy tới muộn vài phút."
Lâm Dật nghiêng người sang: "Vậy chúng ta thực hành cân bằng máy móc trước đi?"
Bạc Trinh Ngôn không nói gì, xem như đã đồng ý.
"Bạn học mới tới đây trước đi, dù sao chúng ta ở đây cũng thuộc nhiều cấp độ."
Lục Miên Tinh gật đầu, Bạc Trinh Ngôn công tư phân minh, ngày hôm đó không tiếc thời gian dạy cô cách cân bằng máy móc, khiến cô cảm thấy ham muốn riêng tư của anh thật kỳ lạ, làm cho quan hệ giữa hai người từ chán ghét biến thành xấu hổ.
Lục Miên Tinh lúc huấn luyện luôn luôn nghiêm túc, đặt máy lên giá ba chân, siết chặt dụng cụ vừa lấy ra khỏi hộp rồi bắt đầu phán đoán hướng nghiêng, một lát sau đã hoàn thành quá trình cân bằng.
Tô Ngộ bấm đồng hồ tính giờ, đọc thành tích: "Tổng cộng 31 giây, thời gian cân bằng... 13 giây."
Lâm Dật: "Không nghĩ bạn học mới tiến bộ nhanh như vậy, lần trước là 17 giây, lần này đã rút ngắn còn 13 giây."
"Thành tích như vậy thi quốc gia là ổn."
Lâm Dật vỗ vai Bạc Trinh Ngôn, cảm khái: "Trinh Ngôn, cậu gian lận giúp học sinh mới à. Vì vậy mà đại đồ đệ của cậu thua học sinh mới đấy."
Bạc Trinh Ngôn vỗ tay Lâm Dật, hướng mắt lên, tầm mắt chạm phải Lục Miên Tinh, đôi mắt anh hiện lên vẻ dịu dàng, trầm giọng nói: "Là cô ấy có thiên phú."
Anh không dạy cô bất cứ điều gì.
Cô hẳn là chán ghét anh, mà không nhớ anh tốt với cô thế nào.
Sau khi bọn họ cân bằng máy móc xong xuôi, Hứa Lâm mới khoan thai đi tới, trên mặt hiện lên vẻ xin lỗi: "Tôi đã tới muộn à?"
Bạc Trinh Ngôn nhìn thời gian, nói: "Không có, qua bên kia huấn luyện đi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi, Lục Miên Tinh rời khỏi đội. Trước lúc cảm xúc không thể khống chế được nữa, cô trốn vào một thư viện mà lúc trước Lâm Dật từng nói.
Thật yên tĩnh.
Rõ ràng cảm xúc rất ổn định, nhưng có vài lúc sẽ đè nặng cô, không có lý do gì cả.
Hứa Lâm đến muộn, nhìn trộm xem cô uống thuốc xong rồi sẽ ra sao. Trong lúc huấn luyện, ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, nhìn cũng đủ biết chân tướng.
Lục Miên Tinh ghé đầu lên bàn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Buồn bã ảm đạm, không có gì đẹp đẽ cả, nhưng cô như bị mê hoặc, nhìn trời hết lần này đến lần khác.
Chỉ là lẳng lặng ngồi một mình như vậy cũng tốt.
"Lục Miên Tinh."
Nghe thấy tên mình, Lục Miên Tinh ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo ra xung quanh, Bạc Trinh Ngôn đứng ở cửa, nhìn thấy cô liền nhẹ nhàng thở ra.
"Đi ra ngoài." Lục Miên Tinh nhìn ra chỗ khác, cô không nghĩ tới việc Bạc Trinh Ngôn có thể tìm được cô, trong lòng pha trộn rất nhiều cảm xúc không nói nên lời, theo bản năng liền muốn đuổi Bạc Trinh Ngôn đi.
"Cô khó chịu ở đâu?" Tuy rằng lời nói của Bạc Trinh Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng cô có thể vô tình kích thích sự bất bình của cô, để cảm xúc nhấn chìm lý trí.
Lục Miên Tinh không xoay người lại, giọng cô như bị bóp nghẹt, cô kiên nhẫn lặp lại: "Anh đi ra ngoài đi."
Quầng sáng rơi trên người Lục Miên Tinh, xoay quanh người cô vài tầng ánh sáng, tựa như đem thế giới chỉ có mình cô mở ra.
Bạc Trinh Ngôn tiến lại gần vài bước: "Tôi đưa cô về nhà, được không?"
Nhà? Bảy năm trước cô đã không có nhà.
"Không được!" Lục Miên Tinh đột nhiên đứng dậy, cảm xúc càng thêm kích động, cô trở nên mất kiểm soát, giọng nói cũng càng thêm mơ hồ.
"Tôi không có nhà."
Bạc Trinh Ngôn đặt tay lên vai Lục Miên Tinh, nhìn vào mắt cô, giọng nói ngày thường lạnh lùng trở nên rất ôn nhu, lời khẳng định trong cực kỳ chắc chắn: "Cô có."
Bị thần sắc ôn nhu của anh mê hoặc, cảm xúc của cô vẫn chưa bình ổn: "Anh tránh ra."
Bạc Trinh Ngôn lùi lại phía sau vài bước, nhưng anh lại thấy Lục Miên Tinh cũng bị đẩy lui một chút do lực, cô còn không cẩn thận va vào cạnh tủ, Bạc Trinh Ngôn vội vàng kéo Lục Miên Tinh sang kiểm tra.
"Có bị thương không."
Lục Miên Tinh vùng thoát ra khỏi anh, chắp tay ra sau lưng rồi lùi lại, giọng nói mang theo một chút đề phòng: "Không có."
"Để tôi nhìn xem."
"Không cần."
Lục Miên Tinh không đi tới, duy trì khoảng cách với Bạc Trinh Ngôn, trong thần sắc anh lộ ra một chút buồn chán không thể kìm chế được, ánh mắt Bạc Trinh Ngôn tối sầm lại, ẩn chứa vài phần thanh minh.
Rõ ràng là cô muốn đả thương anh, anh lại chỉ một mực lo lắng xem cô có bị thương hay không.
"Anh đừng qua đây."
Bạc Trinh Ngôn đành thỏa hiệp, nói: "Được, tôi không qua đó. Cô không sao là được rồi."
"Anh có phải như thế này không?" Lục Miên Tinh thấy bộ dáng quen thuộc của Bạc Trinh Ngôn, hốc mắt đỏ hoe, cô khóc nức nở.
Có nhiều thứ ham mê, không thể cưỡng lại được.
Lục Miên Tinh tiếp tục lùi về phía sau, lùi đến gần cửa sổ, cô mới phát hiện ra không còn đường lùi nữa.
"Tôi xin anh, đi ra ngoài được không."
"Bạc Trinh Ngôn, tôi xin anh."
...
Lúc này, giọng nói của Lục Miên Tinh đã trở nên khàn khàn, pha trộn với âm sắc nhẹ nhàng, càng khiến người ta bứt rứt khó chịu hơn.
"Tôi xin anh."
Một hồi lâu, trong thư viện chỉ có tiếng khóc nức nở của Lục Miên Tinh.
Bạc Trinh Ngôn xoay đầu không nhìn Lục Miên Tinh, rốt cuộc anh nhíu mày, nói: "... Được, tôi đi ra ngoài."
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, thư viện nhỏ một lần nữa khôi phục vẻ im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt không ổn định.
Lục Miên Tinh bừng tỉnh, xòe tay ra, đầu ngón tay hơi run lên, các đốt ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi.
Cảm xúc dịu đi đôi chút, cô lại nhớ tới vết thương ở tay Bạc Trinh Ngôn, anh không tự mình làm mình bị thương. Ngược lại, anh bị thương vì cố gắng kéo tay cô, tất cả đều tại bệnh tình của cô, tự nhiên không khống chế được, làm người khác phiền toái.
Lục Miên Tinh rũ mắt, im lặng.
Tầm mắt cô dừng ở cánh cửa đã đóng chặt, lẩm bẩm nói: "Bạc Trinh Ngôn."
Ngoài cửa mơ hồ có một giọng nói quen thuộc, cảm xúc hoảng hốt biến mất không thấy tăm hơi.
"Ừ, tôi ở đây."
Không biết cô ở trong thư viện bao lâu, khi cảm xúc đã ổn định liền đi ra ngoài, Bạc Trinh Ngôn vẫn đang đứng ở ngoài cửa đợi cô.
"Bạc Trinh Ngôn."
"Ừ, sao vậy?"
"Tôi quên mang chìa khóa."
Bạc Trinh Ngôn hơi ngẩn ra, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Không sao đâu."
"Anh sẽ bỏ rơi tôi sao?" Lục Miên Tinh nhìn bầu trời tối đen, giọng nói mang theo sự chán nản và đờ đẫn, tựa như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Bạc Trinh Ngôn dựa vào tường, bình tĩnh đáp: "Không."
Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bạc Trinh Ngôn đi rồi, Lục Miên Tinh đứng ở tòa thực nghiệm C, ngây người rất lâu, vô tình gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Hứa Lâm từ đầu kia cầu thang đi tới, nhìn dáng vẻ như muốn hỏi tội ai đó, Lục Miên Tinh cũng không rõ là ai sẽ hỏi tội ai.
"Cô là người thay đổi thuốc." Giọng nói của Lục Miên Tinh rất bình tĩnh, cô đoán được bút tích của Hứa Lâm.
Hứa Lâm thích Bạc Trinh Ngôn, cô ta cũng muốn thi đấu kì thi quốc gia.
Không nghĩ Lục Miên Tinh nói thẳng ra như vậy, Hứa Lâm không thể giữ được vẻ bình tĩnh, giận dữ nói: "Là tôi thì sao, dù sao cô cũng không có chứng cứ."
Lục Miên Tinh ngồi xuống chân cầu thang, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt hạnh có chút trống rỗng: "Tôi không cần bằng chứng, cũng không muốn so đo với cô."
Hứa Lâm không thể lý giải cảm xúc của Lục Miên Tinh lúc này, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt không cho phép cô ta làm như vậy: "Không so đo lại ở trước mặt Bạc Trinh Ngôn bày ra bộ dạng đáng thương, Lục Miên Tinh cô không cảm thấy cô quá ra vẻ sao, nếu chưa có quan hệ chính thức, hà tất phải trêu chọc tình cảm của Trinh Ngôn?"
"Tôi không muốn trêu chọc anh ấy." Lục Miên Tinh ngồi trên bậc thang, phóng tầm mắt ra xa. Hành lang phía sau tòa nhà thực nghiệm C hướng ra biển, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ ở khu công viên cách đó không xa, chậm rãi chuyển động.
Vòng đu quay này, là món quà sinh nhật của cô.
Bất luận là việc gì, Bạc Trinh Ngôn đều làm cho cô. So với chán ghét đã vượt qua giới hạn, nếu không phải chán ghét thì là cái gì.
Trước khi Bạc Trinh Ngôn rời đi, anh còn nói một câu.
Lục Miên Tinh hít một hơi thật sâu, nhớ lại.
Bạc Trinh Ngôn nói, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cô buồn.
Bao gồm cả chuyện tôi giả vờ không thích cô.