Chương : 1
Thanh Nam Uyển cái tên thật tao nhã nhưng mọi người trong bản địa đều biết kia không phải là nơi cao thượng gì, đó là một nam viện, hoặc nói nơi đó là một nhà tướng công lễ đường, bên trong có tiểu quan tốt nhất bản thành, còn có kỹ nữ, kẻ có tiền tài đều đến đây.
Vài năm gần đây nơi đó tiểu quan nổi danh là Mộng Ngọc, Mộng Ngọc tuy là thân nam nhi tướng mạo lại hơn nữ nhi ba phần, tài tình cũng so với đương thời làm hồng danh kỹ thịnh vượng vài phần, trong mắt mọi người xung quang đó là một việc sáng chói, nhưng chỉ có Mộng Ngọc tự biết bản thân có bao nhiêu khổ.
Mười tuổi bị bán vào đây chịu đánh chửi, học hầu hạ nam nhân gì đó, cầm kỳ thư họa, bồi rượu mua vui, tập thói quen bị nam nhân đùa giỡn, không muốn cỡ nào thì mặt cũng luôn mang theo ý cười, học xong cách quyến rũ, học xong cách làm đẹp, cuối cùng chính là mất đi bản thân.
Tiếng đàn du dương vang lên, Mộng Ngọc ban ngày không cần tiếp khách, tú bàn bên cạnh tranh thời cơ nói lên điều hắn không muốn nghe.
“Mộng Ngọc a, ngươi cũng biết đã nhiều năm như vậy, mụ mụ đối với ngươi không tệ đúng không?”
Mộng Ngọc nhìn người bên cạnh, một mãnh lá trà chậm rãi chìm xuống đáy chén trà. Liền liên tưởng như y sớm muộn gì cũng bị kéo xuống bùn, vĩnh viễn không có cơ khơi ngôi lên.
“Mụ mụ có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
“Qua mấy ngày ngươi liền 17, vẫn là cái thanh quan. Ngươi lại có tài tình cũng sắp bị người khác vượt trội hơn, không bằng tại ngày sinh của ngươi bán thân đi, về sau còn nhiều điểm sinh ý có thể kiếm thêm vài năm.”
“Tranh.”
Một tiếng thanh thúy vang lên, cầm huyền đứt một dây, cắt trúng tay y, Mộng Ngọc lại không cảm thấy đau.
“Đều do mụ mụ làm chủ đi.”
“Ta đây đi xuống bố trí, mụ mụ không làm phiền ngươi, ngươi chậm rãi luyện cầm đi, ta đi xuống.”
Tú bà đạt được mục đích, vội vàng đi ra ngoài bố trí.
Mộng Ngọc đi đến trước cửa sổ, lầu các cao cao đối với sau viện, y nhìn quy nô trong viện mang theo một nam nhân khỏe mạnh đi đến phía sau viện
Nhìn xiêm y có thể thấy được người nọ nhất định là cái thô nhân, không có tiền nhưng Mộng Ngọc đã có điểm hâm mộ người kia, ít nhất hắn tự do không cần vì mạng sống mà bán đứng thân thể của chính mình. Nhớ tới chính mình sẽ bắt đầu bán thân, tâm y bắt đầu ấn ấn đau.
Không khí trong phòng làm y khó chịu. Vì thế Mộng Ngọc đi xuống lầu các, ban ngày trong viện lý thật tĩnh lặng, y đi tới hậu viện, nơi này càng thanh tịnh hơn, nhìn người không quen thuộc, bài trí quen thuộc làm lòng y dễ chịu một chút.
“Ba ba.”
Phía Đông sài phòng phát ra thanh âm đốn củi, Mộng Ngọc theo tiếng rồi đi đến, quả nhiên thấy được quy nô mang thô nhân vào.
“Ngươi là người mới đến sao?”
“A.”
Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn đến Mộng Ngọc miệng há hốc. Ánh mắt thẳng tắp theo dõi y, làm cho Mộng Ngọc nghĩ đến trên người mình có cái gì không đúng.
“Ta có cái gì không thích hợp sao?”
Kia thô nhân mộc ngơ ngác lắc lắc đầu, vẫn đăm đăm nhìn y.
“Ngươi thật là đẹp mắt, ta lớn như vậy còn không có gặp qua người nào đẹp như vậy.”
“Cám ơn.” Mộng Ngọc nở nụ cười.
“Ngươi cười càng đẹp mắt, đương nhiên ta không phải nói ngươi vừa rồi khó coi, chính là nói ngươi cười rộ lên càng đẹp mắt, ngươi vừa rồi nhíu mày bộ dáng cũng rất đẹp.”
“Làm chuyện của ngươi đi, ta chỉ là đi dạo.”
Mộng Ngọc muốn cùng một cái thô nhân nói cái gì? Y xoay người đi.
“Ngươi đừng đi.”
“Có việc sao?”
Mộng Ngọc quay đầu cười, liếc mắt nhìn thô nhân một cái.
“Ngươi là không phải trong lòng có việc, có lẽ có thể cùng ta nói chuyện, có chuyện nói ra trong lòng sẽ thoải mái một chút.”
“Ngươi không giúp được ta, ai cũng không giúp được ta, trừ phi ngươi có 10 vạn lượng bạc có thể giúp ta chuộc thân, nhưng là ai sẽ bỏ ra 10 vạn mua một cái tiểu quan?”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta than thở được không?”
Mộng Ngọc tựa vào phía sau trên cây, có lẽ chỉ có cùng một cái người xa lạ mới có thể nói ra tiếng lòng.
Vài năm gần đây nơi đó tiểu quan nổi danh là Mộng Ngọc, Mộng Ngọc tuy là thân nam nhi tướng mạo lại hơn nữ nhi ba phần, tài tình cũng so với đương thời làm hồng danh kỹ thịnh vượng vài phần, trong mắt mọi người xung quang đó là một việc sáng chói, nhưng chỉ có Mộng Ngọc tự biết bản thân có bao nhiêu khổ.
Mười tuổi bị bán vào đây chịu đánh chửi, học hầu hạ nam nhân gì đó, cầm kỳ thư họa, bồi rượu mua vui, tập thói quen bị nam nhân đùa giỡn, không muốn cỡ nào thì mặt cũng luôn mang theo ý cười, học xong cách quyến rũ, học xong cách làm đẹp, cuối cùng chính là mất đi bản thân.
Tiếng đàn du dương vang lên, Mộng Ngọc ban ngày không cần tiếp khách, tú bàn bên cạnh tranh thời cơ nói lên điều hắn không muốn nghe.
“Mộng Ngọc a, ngươi cũng biết đã nhiều năm như vậy, mụ mụ đối với ngươi không tệ đúng không?”
Mộng Ngọc nhìn người bên cạnh, một mãnh lá trà chậm rãi chìm xuống đáy chén trà. Liền liên tưởng như y sớm muộn gì cũng bị kéo xuống bùn, vĩnh viễn không có cơ khơi ngôi lên.
“Mụ mụ có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
“Qua mấy ngày ngươi liền 17, vẫn là cái thanh quan. Ngươi lại có tài tình cũng sắp bị người khác vượt trội hơn, không bằng tại ngày sinh của ngươi bán thân đi, về sau còn nhiều điểm sinh ý có thể kiếm thêm vài năm.”
“Tranh.”
Một tiếng thanh thúy vang lên, cầm huyền đứt một dây, cắt trúng tay y, Mộng Ngọc lại không cảm thấy đau.
“Đều do mụ mụ làm chủ đi.”
“Ta đây đi xuống bố trí, mụ mụ không làm phiền ngươi, ngươi chậm rãi luyện cầm đi, ta đi xuống.”
Tú bà đạt được mục đích, vội vàng đi ra ngoài bố trí.
Mộng Ngọc đi đến trước cửa sổ, lầu các cao cao đối với sau viện, y nhìn quy nô trong viện mang theo một nam nhân khỏe mạnh đi đến phía sau viện
Nhìn xiêm y có thể thấy được người nọ nhất định là cái thô nhân, không có tiền nhưng Mộng Ngọc đã có điểm hâm mộ người kia, ít nhất hắn tự do không cần vì mạng sống mà bán đứng thân thể của chính mình. Nhớ tới chính mình sẽ bắt đầu bán thân, tâm y bắt đầu ấn ấn đau.
Không khí trong phòng làm y khó chịu. Vì thế Mộng Ngọc đi xuống lầu các, ban ngày trong viện lý thật tĩnh lặng, y đi tới hậu viện, nơi này càng thanh tịnh hơn, nhìn người không quen thuộc, bài trí quen thuộc làm lòng y dễ chịu một chút.
“Ba ba.”
Phía Đông sài phòng phát ra thanh âm đốn củi, Mộng Ngọc theo tiếng rồi đi đến, quả nhiên thấy được quy nô mang thô nhân vào.
“Ngươi là người mới đến sao?”
“A.”
Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn đến Mộng Ngọc miệng há hốc. Ánh mắt thẳng tắp theo dõi y, làm cho Mộng Ngọc nghĩ đến trên người mình có cái gì không đúng.
“Ta có cái gì không thích hợp sao?”
Kia thô nhân mộc ngơ ngác lắc lắc đầu, vẫn đăm đăm nhìn y.
“Ngươi thật là đẹp mắt, ta lớn như vậy còn không có gặp qua người nào đẹp như vậy.”
“Cám ơn.” Mộng Ngọc nở nụ cười.
“Ngươi cười càng đẹp mắt, đương nhiên ta không phải nói ngươi vừa rồi khó coi, chính là nói ngươi cười rộ lên càng đẹp mắt, ngươi vừa rồi nhíu mày bộ dáng cũng rất đẹp.”
“Làm chuyện của ngươi đi, ta chỉ là đi dạo.”
Mộng Ngọc muốn cùng một cái thô nhân nói cái gì? Y xoay người đi.
“Ngươi đừng đi.”
“Có việc sao?”
Mộng Ngọc quay đầu cười, liếc mắt nhìn thô nhân một cái.
“Ngươi là không phải trong lòng có việc, có lẽ có thể cùng ta nói chuyện, có chuyện nói ra trong lòng sẽ thoải mái một chút.”
“Ngươi không giúp được ta, ai cũng không giúp được ta, trừ phi ngươi có 10 vạn lượng bạc có thể giúp ta chuộc thân, nhưng là ai sẽ bỏ ra 10 vạn mua một cái tiểu quan?”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta than thở được không?”
Mộng Ngọc tựa vào phía sau trên cây, có lẽ chỉ có cùng một cái người xa lạ mới có thể nói ra tiếng lòng.