Chương : 4
Mạnh Hạ đứng ở góc tối ở cửa khách sạn, đôi mắt thất thần, hai đầu chân mày lộ ra một vẻ nhàn nhạt sầu bi và vô lực. Cô gượng ép nhẹ cong khóe miệng, sửa sang lại mái tóc dài bị gió rét thổi tung, quan sát một chút rồi xoay người bước tới.
"Thực xin lỗi, Mạnh tiểu thư, có cơ hội thì lần sau chúng ta sẽ hợp tác."
Lần sau hợp tác? Mạnh Hạ hiểu rõ.
Người quản lý khách sạn đã có ý cự tuyệt. Cùng đi nộp đơn đều là những cô gái tốt nghiệp đại học chính quy, chỉ có mình cô là tốt nghiệp trung học. Giờ tan tầm là giờ cao điểm, người đi đường vội vã bước trở về nhà, Mạnh Hạ im lặng bị bao phủ trong đám người.
Khi còn nhỏ, cha mẹ cho cô học nhạc là muốn bồi dưỡng dần những tế bào nghệ thuật trong cô, ai mà lường trước được sẽ có một ngày cô phải dựa vào việc chơi đàn để kiếm sống, lại ai có thể tin rằng đệ tử của Lý Giác Phồn sẽ phải lưu lạc khắp nơi?
Sau khi cha gặp chuyện không may, cô dần dần hiểu được thế sự vô thường, ai bảo văn bằng của cô không đủ vững chắc? Một nơi xa hoa như vậy nhất định sẽ yêu cầu từng chi tiết nhỏ đều phải hoàn mỹ.
Trời dần dần tối lại, Mạnh Hạ về đến nhà, Tiêu Ất và Nhạc Nhạc đang hớn hở xem phim hoạt hình và Bụi Thái Lang. Một người lớn và một trẻ nhỏ lười biếng nằm ở trên ghế sô pha, chếc ghế này là cô mua về từ chợ đồ cũ. Ba người bọn họ thích nhất là lúc nhàn hạ nằm ở trên đó, đôi khi nằm từ sáng cho đến trưa.
"Tiểu Hạ, cậu rốt cục đã về. Tớ rút lui, con gái của cậu thật vô đối." Cùng đứa bé chơi bịt mắt bắt dê của một buổi chiều, Tiêu Ất đã chạy đến bại cả chân.
Mạnh Hạ rót một ly nước nóng, thổi thổi một chút rồi đưa tới bên miệng Nhạc Nhạc, bé con một mình không tự giác uống nước, Nhạc Nhạc đứa nhỏ này khi xem phim hoạt hình thì lại càng say mê.
Nhạc Nhạc uống hơn phân nửa ly nước, Mạnh Hạ uống tiếp phần nước còn lại, bé con dựa vào trong ngực của cô, thân mật gọi: "Mẹ."
Mạnh Hạ ừ nhẹ một tiếng.
"Mẹ, Lọ Lem thực hạnh phúc." Nhạc Nhạc lặng lẽ dò xét nhìn cô một cái: "Bạn ấy có ba ba, còn có mẹ, mặc dù ba ba của bạn ấy rất không tốt."
Mạnh Hạ nheo mắt lại.
"Mẹ..."
"Ba ba khi nào thì trở lại?"
Phim hoạt hình đã kết thúc, trên TV đang chiếu quảng cáo, Mạnh Hạ trong lòng run lên, khóe mắt chợt nóng, bàn tay vô thức ôm chặt lấy hài tử: "Mẹ không phải đã nói là ba ba đang ở rất xa đấy sao, chờ Nhạc Nhạc trưởng thành, ba ba sẽ trở lại."
"Mẹ, mẹ có gạt con không?"
"Gạt người thì mũi sẽ bị dài ra, con xem mũi của mẹ có dài ra hay không? Hả?" Mạnh Hạ chợt chu miệng lên chọc: "Nhạc Nhạc là không thích mẹ sao?"
"Không có." Nhạc Nhạc rối ren nhíu mi lại, giọng nói mềm mại: "Con yêu mẹ nhất."
Tiêu Ất đúng lúc đi từ toilet ra, nghe được hai mẹ con nói chuyện cảm thấy thật buồn nôn, chợt nhớ tới: "Đúng rồi, Tiểu Hạ, buổi chiều đi phỏng vấn thế nào?"
Mạnh Hạ nhún nhún vai: "Nơi đó quá cao cấp, tớ không có khí thế để trấn áp được."
Tiêu Ất thấy cô tự giễu, một vẻ thoải mái và ánh mắt quật cường như cô biết rõ đằng sau ánh mắt đó là gì. Tiêu Ất nỗ lực tung hô: "Là bọn họ không có phúc phận, tiếng đàn Tiểu Hạ của chúng ta đúng là nhân gian khó mà nghe được."
Mạnh Hạ cười gật gật đầu.
Tiêu Ất trở lại gian phòng, bên trong yên lặng vô cùng, cô đứng ở trước khung cửa sổ cũ kỹ, do dự một lát liền cầm điện thoại di động lên, ngón cái nhẹ nhàng chọn lấy một chuỗi số.
Chờ đợi một chút, điện thoại bên kia đã kết nối được, truyền đến là một giọng nam hiền lành.
"Là tôi, Tiêu Ất..."
***********************
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu tối, lốm đa lốm đốm những tia nắng rơi vãi chiếu vào phòng ngủ. Mạnh Hạ mở mắt thật to, trong mắt là sương mù giăng mờ mịt, cũng chỉ có lúc này cô mới có thể tiết lộ tâm tình của mình, mệt mỏi, chống cự và không ngừng tự trách.
Nhạc Nhạc từ trong mơ bất an òa khóc vài tiếng, Mạnh Hạ đưa tay vỗ vỗ con gái, đứa nhỏ này từ lúc mới sinh ra liền thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ. Có một số việc bất luận Mạnh Hạ có cố gắng thế nào vẫn không thể đền bù được, trong hơi thở tràn ngập mùi sữa đã làm cho tâm tình của cô bình tĩnh hơn, thật tốt, vì cô có Nhạc Nhạc.
Cô hé miệng cười một tiếng, nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ đã nhận được điện thoại. Thật sự là liễu rủ hoa cười lại gặp được vận may, cô được thuê. Dường như sau khi trở lại thành phố C, vận khí của cô cũng không tệ lắm.
Thành phố C vài năm nay biến hóa quá lớn, cô còn nhớ rõ năm ấy rời đi, trước mặt vẫn là một khu dân cư lâu đời mà nay đã trở thành thành thị kiểu mới.
Bước vào đại sảnh, quản lý khách sạn nhìn thấy cô, thái độ nho nhã: "Mạnh tiểu thư, hoan nghênh đến đây."
Mạnh Hạ sợ sệt, theo hắn đi vào bên trong.
Hoa Áo là khách sạn cao cấp nhất của thành phố C, khó trách được hôm đó có một cô gái ở học viện âm nhạc cũng tới nộp đơn. Mạnh Hạ giờ khắc này đột nhiên có một cảm giác yên tâm, đã bao nhiêu năm rồi không có cảm thấy.
Nhà hàng khách sạn theo phong cách phương Tây.
Mạnh Hạ đứng ở một chỗ rẽ không đủ sáng, ánh sáng màu da cam ấm áp bao phủ trên người của cô, một khúc nhạc kết thúc, cô để đàn violin xuống. Tinh tế tường tận xem xét xung quanh, ngón trỏ lướt qua dây đàn có vẻ khẩn trương, lo lắng từng chút một từ từ lấp đầy trong lòng, ánh mắt hoang mang, trong ngực buồn bực.
Quản lý đi về phía cô, sắc mặt do dự: "Mạnh tiểu thư, xin mời đi theo tôi."
Mạnh Hạ nhíu mi, nhìn vào bộ dáng của quản lý, trong lòng có dự cảm xấu.
Một thoáng bước vào trong phòng bao, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên là một khoảng trắng, nhất thời chớp mắt hoảng thần. Trong tim cô hoang mang đập mạnh vài cái.
Hắn mặc một bộ áo nhung màu đen tùy ý ngồi ở đằng kia, ánh mắt của hắn chuyển tới trên người của cô, trong nháy mắt, Mạnh Hạ đột nhiên cảm thấy không có cách nào thích nghi được. Tay căng thẳng, nắm chặt đàn.
"Dịch Phong, muốn nghe khúc nhạc gì? Mặc dù không phải là nghệ sỹ nhưng nghe cũng êm tai."
Bọn họ nói đến cô với thái độ thật tùy tiện, Mạnh Hạ nhếch miệng, trong lòng dấy lên một nụ cười khổ, cũng chỉ là nhạc công tạm thời mà thôi, sợ là bọn họ không vừa mắt.
Từ Dịch Phong vẫn duy trì tư thế như cũ, tay phải cầm điếu thuốc. Mạnh Hạ thả lỏng đầu óc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tàn thuốc đang chợt lóe lên. Từ Dịch Phong hít một hơi thuốc, phun ra một vòng khói xinh đẹp, trầm trầm nói ra: "Có sở trường là bản nhạc nào?"
Mạnh Hạ chăm chú nhìn môi của hắn động đậy, hiểu được lời nói, cô thoáng thất thần. Trong đầu đột nhiên nhớ đến khi còn bé xem phim, công tử phong lưu đi thanh lâu vui đùa, nghe đánh đàn, bên trái ôm, bên phải ấp.
Hạ ánh mắt xuống, cung kính hỏi: "Ngài muốn nghe cái gì?" Thanh âm của cô thật bình tĩnh, nghe không ra được tâm tình gì.
Ngài...
Từ Dịch Phong giãn chân mày ra mỉm cười, thất thần trong trước mắt. Người ở trước mắt cũng không phải là cố nhân.
Mạnh Hạ nhìn vào hắn, ánh mắt là không lừa được người.
"Đây là khúc hát mà tôi thích nhất, ngài nghe tôi đàn được không?"
Ngay vào lúc đó, ánh mắt của cô trong trẻo, vẻ mặt tha thiết.
Cô bây giờ đã thay đổi, đôi mắt trong trẻo kia như đã bị phủ một tầng sương mù, trầm trầm, yên lặng đứng ở đó.
Từ Dịch Phong với gương mặt tuấn tú lạnh như băng ngắm nhìn cô: "Tùy ý."
Mạnh Hạ lén thở ra một hơi, nhếch miệng cười. Cô chọn một bản khúc "Nhạc Nhẹ".
Từ Dịch Phong từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, buổi chiều hôm đó, lúc bắt đầu hắn thật sự không có nhận ra cô, một thân thể gầy teo bọc trong một cái áo lông màu đen thật rộng.
Đi đến nhìn kỹ mới phát hiện ngũ quan của cô dường như cũng thay đổi, từng là một khuôn mặt trẻ con mũm mĩm đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng không trắng nõn đỏ thắm như xưa. Hôm nay đứng ở trước mặt hắn, chỉ như là một người xa lạ đang nhìn hắn.
Dù thế nào, trong lòng vẫn không cam chịu rồi? Dám tính toán sắp đặt Từ Dịch Phong là hắn, mưu trí, khôn ngoan, không để cho cô vạn kiếp bất phục thì hắn đã phá lệ khai ân rồi.
Hắn bưng ly rượu lên: "Âm nhạc mỹ diệu như vậy."
Mạnh Hạ bình tĩnh nhìn vào hắn, nhưng trong nháy mắt bỗng không thấy rõ được hắn, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Khóe miệng của Từ Dịch Phong hé ra, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, đến bên cạnh tai trái của cô nhẹ nhàng thì thầm một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mạnh Hạ không kịp phản ứng, đối mặt với thứ chất lỏng chập chờn ở phía trước, yên lặng mấy giây, cô liền nở một nụ cười nhưng đáy mặt có chút rung động, phải nỗ lực đè nén xuống.
Trong mắt bị màu rượu đỏ đâm vào đau nhức, cô không có lên tiếng, đưa tay tiếp nhận, ngón tay khẽ run rẩy. Từ Dịch Phong nhìn vào bộ dạng lạnh nhạt của cô, trong nội tâm đột nhiên có chút dao động. Khi hắn đi vào nhà hàng liền thấy cô lẳng lặng đứng ở đằng kia, đắm chìm trong âm nhạc. Khóe miệng dâng lên một nụ cười như có như không, thân ảnh kia làm cho hắn trở nên táo bạo khó hiểu.
Vào lúc tay của Mạnh Hạ chạm vào cái ly, ánh mắt của Từ Dịch Phong tối xuống, đầu ngón tay buông lỏng, cái ly thủy tinh vỡ tan nát dưới đất.
Không khí lập tức ngưng đọng.
"Như vậy là không nể mặt?"
Mạnh Hạ cắn cắn môi, cúi đầu xuống nhẹ nói: "Thẹn thùng." Vẻ thất vọng trong giọng nói, hắn nghe ra được.
Từ Dịch Phong trở lại chỗ cũ, cầm lấy chai rượu đỏ mở nắp ra: "Tôi chưa bao giờ tiếp nhận xin lỗi, có thành ý thì uống hết chai này?"
Mạnh Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn hắn, đôi mắt vô cùng lo lắng. Từ Dịch Phong dễ dàng có thể đem vết thương của cô xé ra từng tầng từng tầng, khóe miệng động đậy nhẹ cười một tiếng, nửa chai rượu đỏ mà thôi, cô vươn tay lưu loát.
Cái cảnh này cô đã quá quen thuộc, vài năm qua, đã qua bao nhiêu buổi tối, cô không phải đều như thế này sao? Khách hàng là Thượng Đế, nếu muốn sinh tồn thì tôn nghiêm là cái gì? Cô không phải là không có trải qua đau khổ, cô đã sớm học được phải đặt mình ở nơi thấp nhất, thấp nhất.
Cầm ly rượu lên, khẽ ngước đầu, nhắm mắt lại.
"Dịch Phong, không ngờ cậu ở đây đấy?" Cửa của phòng bao bị đẩy ra ken két. Mạnh Hạ mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông tuấn lãng đi tới.
"Mọi người vừa mới đến." Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, như một cơn gió xuân bay qua trong lòng của Mạnh Hạ.
Từ Dịch Phong lạnh lùng nhìn Mạnh Hạ, chỉ là lạnh lùng chứ không có gì khác. Mạnh Hạ nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi, liền để ly rượu ở trong tay xuống.
Quản lý đi đến bên cạnh cô: "Mạnh tiểu thư, có thể tan việc."
Cô khẽ thở dài một hơi: "Từ Kinh Thái, vừa rồi người đó là ai vậy?"
Trong mắt Từ Kinh Thái lập tức hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã giấu đi: "Mấy người này đều là cổ đông của khách sạn."
Mạnh Hạ lê đi thân thể, mỗi một bước đều nặng nề, đẩy cửa ra, lảo đảo dựa vào vách tường.
Hiện tại, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên, nhưng hình như lại đang đi ngược lại với những gì cô muốn.
"Thực xin lỗi, Mạnh tiểu thư, có cơ hội thì lần sau chúng ta sẽ hợp tác."
Lần sau hợp tác? Mạnh Hạ hiểu rõ.
Người quản lý khách sạn đã có ý cự tuyệt. Cùng đi nộp đơn đều là những cô gái tốt nghiệp đại học chính quy, chỉ có mình cô là tốt nghiệp trung học. Giờ tan tầm là giờ cao điểm, người đi đường vội vã bước trở về nhà, Mạnh Hạ im lặng bị bao phủ trong đám người.
Khi còn nhỏ, cha mẹ cho cô học nhạc là muốn bồi dưỡng dần những tế bào nghệ thuật trong cô, ai mà lường trước được sẽ có một ngày cô phải dựa vào việc chơi đàn để kiếm sống, lại ai có thể tin rằng đệ tử của Lý Giác Phồn sẽ phải lưu lạc khắp nơi?
Sau khi cha gặp chuyện không may, cô dần dần hiểu được thế sự vô thường, ai bảo văn bằng của cô không đủ vững chắc? Một nơi xa hoa như vậy nhất định sẽ yêu cầu từng chi tiết nhỏ đều phải hoàn mỹ.
Trời dần dần tối lại, Mạnh Hạ về đến nhà, Tiêu Ất và Nhạc Nhạc đang hớn hở xem phim hoạt hình và Bụi Thái Lang. Một người lớn và một trẻ nhỏ lười biếng nằm ở trên ghế sô pha, chếc ghế này là cô mua về từ chợ đồ cũ. Ba người bọn họ thích nhất là lúc nhàn hạ nằm ở trên đó, đôi khi nằm từ sáng cho đến trưa.
"Tiểu Hạ, cậu rốt cục đã về. Tớ rút lui, con gái của cậu thật vô đối." Cùng đứa bé chơi bịt mắt bắt dê của một buổi chiều, Tiêu Ất đã chạy đến bại cả chân.
Mạnh Hạ rót một ly nước nóng, thổi thổi một chút rồi đưa tới bên miệng Nhạc Nhạc, bé con một mình không tự giác uống nước, Nhạc Nhạc đứa nhỏ này khi xem phim hoạt hình thì lại càng say mê.
Nhạc Nhạc uống hơn phân nửa ly nước, Mạnh Hạ uống tiếp phần nước còn lại, bé con dựa vào trong ngực của cô, thân mật gọi: "Mẹ."
Mạnh Hạ ừ nhẹ một tiếng.
"Mẹ, Lọ Lem thực hạnh phúc." Nhạc Nhạc lặng lẽ dò xét nhìn cô một cái: "Bạn ấy có ba ba, còn có mẹ, mặc dù ba ba của bạn ấy rất không tốt."
Mạnh Hạ nheo mắt lại.
"Mẹ..."
"Ba ba khi nào thì trở lại?"
Phim hoạt hình đã kết thúc, trên TV đang chiếu quảng cáo, Mạnh Hạ trong lòng run lên, khóe mắt chợt nóng, bàn tay vô thức ôm chặt lấy hài tử: "Mẹ không phải đã nói là ba ba đang ở rất xa đấy sao, chờ Nhạc Nhạc trưởng thành, ba ba sẽ trở lại."
"Mẹ, mẹ có gạt con không?"
"Gạt người thì mũi sẽ bị dài ra, con xem mũi của mẹ có dài ra hay không? Hả?" Mạnh Hạ chợt chu miệng lên chọc: "Nhạc Nhạc là không thích mẹ sao?"
"Không có." Nhạc Nhạc rối ren nhíu mi lại, giọng nói mềm mại: "Con yêu mẹ nhất."
Tiêu Ất đúng lúc đi từ toilet ra, nghe được hai mẹ con nói chuyện cảm thấy thật buồn nôn, chợt nhớ tới: "Đúng rồi, Tiểu Hạ, buổi chiều đi phỏng vấn thế nào?"
Mạnh Hạ nhún nhún vai: "Nơi đó quá cao cấp, tớ không có khí thế để trấn áp được."
Tiêu Ất thấy cô tự giễu, một vẻ thoải mái và ánh mắt quật cường như cô biết rõ đằng sau ánh mắt đó là gì. Tiêu Ất nỗ lực tung hô: "Là bọn họ không có phúc phận, tiếng đàn Tiểu Hạ của chúng ta đúng là nhân gian khó mà nghe được."
Mạnh Hạ cười gật gật đầu.
Tiêu Ất trở lại gian phòng, bên trong yên lặng vô cùng, cô đứng ở trước khung cửa sổ cũ kỹ, do dự một lát liền cầm điện thoại di động lên, ngón cái nhẹ nhàng chọn lấy một chuỗi số.
Chờ đợi một chút, điện thoại bên kia đã kết nối được, truyền đến là một giọng nam hiền lành.
"Là tôi, Tiêu Ất..."
***********************
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu tối, lốm đa lốm đốm những tia nắng rơi vãi chiếu vào phòng ngủ. Mạnh Hạ mở mắt thật to, trong mắt là sương mù giăng mờ mịt, cũng chỉ có lúc này cô mới có thể tiết lộ tâm tình của mình, mệt mỏi, chống cự và không ngừng tự trách.
Nhạc Nhạc từ trong mơ bất an òa khóc vài tiếng, Mạnh Hạ đưa tay vỗ vỗ con gái, đứa nhỏ này từ lúc mới sinh ra liền thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ. Có một số việc bất luận Mạnh Hạ có cố gắng thế nào vẫn không thể đền bù được, trong hơi thở tràn ngập mùi sữa đã làm cho tâm tình của cô bình tĩnh hơn, thật tốt, vì cô có Nhạc Nhạc.
Cô hé miệng cười một tiếng, nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ đã nhận được điện thoại. Thật sự là liễu rủ hoa cười lại gặp được vận may, cô được thuê. Dường như sau khi trở lại thành phố C, vận khí của cô cũng không tệ lắm.
Thành phố C vài năm nay biến hóa quá lớn, cô còn nhớ rõ năm ấy rời đi, trước mặt vẫn là một khu dân cư lâu đời mà nay đã trở thành thành thị kiểu mới.
Bước vào đại sảnh, quản lý khách sạn nhìn thấy cô, thái độ nho nhã: "Mạnh tiểu thư, hoan nghênh đến đây."
Mạnh Hạ sợ sệt, theo hắn đi vào bên trong.
Hoa Áo là khách sạn cao cấp nhất của thành phố C, khó trách được hôm đó có một cô gái ở học viện âm nhạc cũng tới nộp đơn. Mạnh Hạ giờ khắc này đột nhiên có một cảm giác yên tâm, đã bao nhiêu năm rồi không có cảm thấy.
Nhà hàng khách sạn theo phong cách phương Tây.
Mạnh Hạ đứng ở một chỗ rẽ không đủ sáng, ánh sáng màu da cam ấm áp bao phủ trên người của cô, một khúc nhạc kết thúc, cô để đàn violin xuống. Tinh tế tường tận xem xét xung quanh, ngón trỏ lướt qua dây đàn có vẻ khẩn trương, lo lắng từng chút một từ từ lấp đầy trong lòng, ánh mắt hoang mang, trong ngực buồn bực.
Quản lý đi về phía cô, sắc mặt do dự: "Mạnh tiểu thư, xin mời đi theo tôi."
Mạnh Hạ nhíu mi, nhìn vào bộ dáng của quản lý, trong lòng có dự cảm xấu.
Một thoáng bước vào trong phòng bao, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên là một khoảng trắng, nhất thời chớp mắt hoảng thần. Trong tim cô hoang mang đập mạnh vài cái.
Hắn mặc một bộ áo nhung màu đen tùy ý ngồi ở đằng kia, ánh mắt của hắn chuyển tới trên người của cô, trong nháy mắt, Mạnh Hạ đột nhiên cảm thấy không có cách nào thích nghi được. Tay căng thẳng, nắm chặt đàn.
"Dịch Phong, muốn nghe khúc nhạc gì? Mặc dù không phải là nghệ sỹ nhưng nghe cũng êm tai."
Bọn họ nói đến cô với thái độ thật tùy tiện, Mạnh Hạ nhếch miệng, trong lòng dấy lên một nụ cười khổ, cũng chỉ là nhạc công tạm thời mà thôi, sợ là bọn họ không vừa mắt.
Từ Dịch Phong vẫn duy trì tư thế như cũ, tay phải cầm điếu thuốc. Mạnh Hạ thả lỏng đầu óc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tàn thuốc đang chợt lóe lên. Từ Dịch Phong hít một hơi thuốc, phun ra một vòng khói xinh đẹp, trầm trầm nói ra: "Có sở trường là bản nhạc nào?"
Mạnh Hạ chăm chú nhìn môi của hắn động đậy, hiểu được lời nói, cô thoáng thất thần. Trong đầu đột nhiên nhớ đến khi còn bé xem phim, công tử phong lưu đi thanh lâu vui đùa, nghe đánh đàn, bên trái ôm, bên phải ấp.
Hạ ánh mắt xuống, cung kính hỏi: "Ngài muốn nghe cái gì?" Thanh âm của cô thật bình tĩnh, nghe không ra được tâm tình gì.
Ngài...
Từ Dịch Phong giãn chân mày ra mỉm cười, thất thần trong trước mắt. Người ở trước mắt cũng không phải là cố nhân.
Mạnh Hạ nhìn vào hắn, ánh mắt là không lừa được người.
"Đây là khúc hát mà tôi thích nhất, ngài nghe tôi đàn được không?"
Ngay vào lúc đó, ánh mắt của cô trong trẻo, vẻ mặt tha thiết.
Cô bây giờ đã thay đổi, đôi mắt trong trẻo kia như đã bị phủ một tầng sương mù, trầm trầm, yên lặng đứng ở đó.
Từ Dịch Phong với gương mặt tuấn tú lạnh như băng ngắm nhìn cô: "Tùy ý."
Mạnh Hạ lén thở ra một hơi, nhếch miệng cười. Cô chọn một bản khúc "Nhạc Nhẹ".
Từ Dịch Phong từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, buổi chiều hôm đó, lúc bắt đầu hắn thật sự không có nhận ra cô, một thân thể gầy teo bọc trong một cái áo lông màu đen thật rộng.
Đi đến nhìn kỹ mới phát hiện ngũ quan của cô dường như cũng thay đổi, từng là một khuôn mặt trẻ con mũm mĩm đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng không trắng nõn đỏ thắm như xưa. Hôm nay đứng ở trước mặt hắn, chỉ như là một người xa lạ đang nhìn hắn.
Dù thế nào, trong lòng vẫn không cam chịu rồi? Dám tính toán sắp đặt Từ Dịch Phong là hắn, mưu trí, khôn ngoan, không để cho cô vạn kiếp bất phục thì hắn đã phá lệ khai ân rồi.
Hắn bưng ly rượu lên: "Âm nhạc mỹ diệu như vậy."
Mạnh Hạ bình tĩnh nhìn vào hắn, nhưng trong nháy mắt bỗng không thấy rõ được hắn, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Khóe miệng của Từ Dịch Phong hé ra, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, đến bên cạnh tai trái của cô nhẹ nhàng thì thầm một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mạnh Hạ không kịp phản ứng, đối mặt với thứ chất lỏng chập chờn ở phía trước, yên lặng mấy giây, cô liền nở một nụ cười nhưng đáy mặt có chút rung động, phải nỗ lực đè nén xuống.
Trong mắt bị màu rượu đỏ đâm vào đau nhức, cô không có lên tiếng, đưa tay tiếp nhận, ngón tay khẽ run rẩy. Từ Dịch Phong nhìn vào bộ dạng lạnh nhạt của cô, trong nội tâm đột nhiên có chút dao động. Khi hắn đi vào nhà hàng liền thấy cô lẳng lặng đứng ở đằng kia, đắm chìm trong âm nhạc. Khóe miệng dâng lên một nụ cười như có như không, thân ảnh kia làm cho hắn trở nên táo bạo khó hiểu.
Vào lúc tay của Mạnh Hạ chạm vào cái ly, ánh mắt của Từ Dịch Phong tối xuống, đầu ngón tay buông lỏng, cái ly thủy tinh vỡ tan nát dưới đất.
Không khí lập tức ngưng đọng.
"Như vậy là không nể mặt?"
Mạnh Hạ cắn cắn môi, cúi đầu xuống nhẹ nói: "Thẹn thùng." Vẻ thất vọng trong giọng nói, hắn nghe ra được.
Từ Dịch Phong trở lại chỗ cũ, cầm lấy chai rượu đỏ mở nắp ra: "Tôi chưa bao giờ tiếp nhận xin lỗi, có thành ý thì uống hết chai này?"
Mạnh Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn hắn, đôi mắt vô cùng lo lắng. Từ Dịch Phong dễ dàng có thể đem vết thương của cô xé ra từng tầng từng tầng, khóe miệng động đậy nhẹ cười một tiếng, nửa chai rượu đỏ mà thôi, cô vươn tay lưu loát.
Cái cảnh này cô đã quá quen thuộc, vài năm qua, đã qua bao nhiêu buổi tối, cô không phải đều như thế này sao? Khách hàng là Thượng Đế, nếu muốn sinh tồn thì tôn nghiêm là cái gì? Cô không phải là không có trải qua đau khổ, cô đã sớm học được phải đặt mình ở nơi thấp nhất, thấp nhất.
Cầm ly rượu lên, khẽ ngước đầu, nhắm mắt lại.
"Dịch Phong, không ngờ cậu ở đây đấy?" Cửa của phòng bao bị đẩy ra ken két. Mạnh Hạ mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông tuấn lãng đi tới.
"Mọi người vừa mới đến." Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, như một cơn gió xuân bay qua trong lòng của Mạnh Hạ.
Từ Dịch Phong lạnh lùng nhìn Mạnh Hạ, chỉ là lạnh lùng chứ không có gì khác. Mạnh Hạ nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi, liền để ly rượu ở trong tay xuống.
Quản lý đi đến bên cạnh cô: "Mạnh tiểu thư, có thể tan việc."
Cô khẽ thở dài một hơi: "Từ Kinh Thái, vừa rồi người đó là ai vậy?"
Trong mắt Từ Kinh Thái lập tức hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã giấu đi: "Mấy người này đều là cổ đông của khách sạn."
Mạnh Hạ lê đi thân thể, mỗi một bước đều nặng nề, đẩy cửa ra, lảo đảo dựa vào vách tường.
Hiện tại, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên, nhưng hình như lại đang đi ngược lại với những gì cô muốn.