Chương : 34
Tổng giám đốc…
RA NGOÀI! RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!
Ném xấp hồ sơ về phía cửa khi nhìn thấy thư ký của mình. Yunho đang phát điên, hắn điên loạn bởi những ý nghĩ xấu xa của chính mình, hắn cảm thấy bản thân thật hèn hạ khi phá hủy sinh linh nhỏ bé đó. Nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của Jaejoong, câu nói “Không phải anh lấy nước cho em sao?” của cậu đang giết hắn. Hắn bỏ chạy, hắn chạy trốn cậu và sự ngây thơ của cậu. Hắn đang làm gì? Hắn đang nghĩ gì thế này?
Ngồi phịch xuống ghế, Yunho bóp mạnh vầng trán vốn đã cau có của mình lại. Hắn thở mạnh và nhìn ra cửa sổ phòng làm việc. Bây giờ, có lẽ Jaejoong vẫn còn thắc mắc về những hành động của hắn, chắc hẳn cậu sẽ nghi ngờ những gì hắn đang làm và rồi… nếu cậu biết được điều đó… cậu sẽ rời xa hắn, cậu nhất định sẽ rời xa hắn!
Mình phải làm gì đây? Mình phải làm cái gì đây?
Trong khi đó
Ngồi nhìn Maya dọn dẹp chỗ hoa cũ trên bàn sau khi đã thay toàn bộ hoa mới, Jaejoong nhìn những mảnh vỡ mà mấy phút trước nó hẵn còn chỏng chơ một cách nguy hiểm trước mặt mình cùng với muôn vàn câu hỏi trong đầu. Yunho đang nghĩ gì? Hắn muốn giữ cậu bên cạnh hắn mãi mãi, hắn muốn cả hai chính thức là vợ chồng, hắn muốn yêu cậu suốt đời không phải sao? Tại sao hắn lại đối với cậu như vậy? Tại sao thái độ hắn lại thay đổi nhanh như vậy? Vài phút trước vẫn còn nhẹ nhàng, chăm sóc và lo lắng cho cậu nhưng vài phút sau lại lạnh lùng và tàn nhẫn bỏ đi. Cậu đã làm gì sai phải không? Có phải cậu đã sai không?
“TIN TIN”
Tiếng còi xe vọng từ bên ngoài giúp Jaejoong biết được Ara đã về. Có lẽ nó đã có cuộc hẹn đáng nhớ với Minwoo khi ba mẹ anh mời nó ở lại thêm vài ngày. Họ chắc rằng muốn nó trở thành con dâu của mình để quan hệ hai nhà thêm thân thiết. Nhìn Ara bước vào nhà, Jaejoong biết những ngày yên lành hiếm hoi của mình không còn nữa.
Hình như em đen đi đấy Ara! – Jaejoong bắt chuyện khi Ara vào nhà.
Thử anh ở ngoài đó vài ngày xem có đen không? – nó ngồi phịch xuống ghế, mặc cho đôi giày vẫn chưa được tháo ra và sàn nhà vừa mới lau của Maya đã bị vấy bẩn bởi một ít bụi từ nó.
Em chưa tháo giày kìa.
Kệ nó! Maya! Pha cho tôi ly nước cam! – mặc kệ Jaejoong, Ara ném giỏ sang chiếc ghế khác – Mấy hôm nay ở nhà vẫn ổn chứ?
Ừ… mọi thứ vẫn ổn.
Ara không nói thêm, nó nhoài người lấy một vật nhỏ từ trong túi xách và ném cho cậu với câu nói “quà Jeju” trước khi ngã người về chỗ cũ. Nó không biết bản thân đang làm gì. Từ sau vụ tai nạn không mong muốn ở Jeju, nó cảm thấy bản thân đã gây ra một chuyện hết sức dạy dột. Nó suýt giết chết một mạng người và người đó chính là chị dâu của nó. Khoảng thời gian ở lại trên Jeju, nó đã suy nghĩ thật nhiều về cậu. Nó suy xét lại mọi thứ và nhận ra rằng Jaejoong chưa bao giờ đối đầu với nó hay làm những điều khiến nó mất mặt. Nó không thích cậu chỉ vì cậu cướp đi danh phận mà Min Ah – người mà nó muốn trở thành chị dâu của mình. Ara đã suy nghĩ rất nhiều về cách cư xử của mình và nó muốn cho cậu cũng như nó một cơ hội để cả hai có thể hiểu nhau và sống với nhau trong một tháng còn lại này. Dù sao Jaejoong cũng không cướp đi vị trí đó mãi mãi, nó sẽ cố gắng để chấp nhận cậu.
Quà cho anh? – Jaejoong ngạc nhiên chỉ vào mình.
Không thích thì cứ trả lại, tôi không phiền đâu!
Không! Anh thích lắm! Cám ơn em, Ara!
Jaejoong cười thật tươi và Ara cảm thấy bối rối ngay lúc đó. Nó chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện vui mừng của Jaejoong, chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật tươi của cậu. Dường như cơ thể cậu đang phát sáng cùng với nụ cười đó. Nó cảm thấy không khỏe, nó cảm thấy chói mắt.
Anh phiền quá! Tránh ra!
Đẩy nhẹ Jaejoong sang một bên để đi vào nhà bếp, nó cần uống một ít nước để làm dịu cái nóng trong cơ thể và cũng để giấu đi sự bối rối của mình. Nhưng dường như cánh tay nó bị níu lại, dường như…
Ya! Anh làm gì vậy? Rách áo tôi! – nó vùng vằng khi cổ tay nó nằm gọn trong tay Jaejoong.
Ara! Anh đau… Đau quá…
Gì? Anh đau thì liên quan gì đến tôi? – nó nhướng mày không tin – Đừng có giả bộ, bây giờ chỉ có tôi và anh thôi. Anh bị đau thì cũng không ai bế anh lên phòng được đâu.
Anh đau thật! Anh đau quá… Đau quá…
Jaejoong gập người khi tay cậu vẫn còn nắm lấy cổ tay Ara. Cậu đau quá, cái đau quặng thắt ngay bụng mình. Từ khi tỉnh dậy, cậu đã cảm thấy cơ thể hoàn toàn không ổn, có những cơn đau âm ỉ bất thường, cơ thể mệt mỏi rã rời một cách kỳ lạ. Đến bây giờ, cơn đau âm ỉ đó lại hành hạ cậu, nó khiến cậu không thở nổi.
Nè! Gì thế? Đau thật àh? – Ara cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy mồ hôi túa ra từ gương mặt đang tái xanh của Jaejoong – Tôi không có làm gì anh hết. Tôi chỉ đẩy nhẹ thôi, tôi không đẩy trúng bụng anh mà! Hay là anh bị đau ruột thừa? Nè! Nghe tôi nói không? Anh đứng dậy nổi không? Ya! Kim Jaejoong! YA! KIM JAEJOONG!
“TIN TIN TIN”
“TIN TIN TIN”
“Cậu hai! Mợ hai bị đau bụng và ngất rồi!”
Yunho như phát điên khi nhớ đến lời nói của Maya vài phút trước, hắn vội vã trở về nhà trong sự hoảng loạn tột độ. Jaejoong đau bụng, cuộc hoan lạc đêm qua hắn đã quá mạnh bạo và bây giờ, Jaejoong đang phải hứng chịu hậu quả mà hắn đã cố tình gây ra. Hắn hối hận, hắn lo lắng, hắn trách chính mình thật nhiều và hắn cầu nguyện cho cậu bình an. Hắn sẽ không có những ý nghĩ điên rồ như thế nữa, hắn nhất định sẽ không như thế nữa.
JAEJOONG!
Lao nhanh vào nhà, Yunho vội vã nắm lấy bàn tay lạnh của Jaejoong và nhìn vào gương mặt xanh xao của cậu. Bên cạnh, vị bác sĩ cũng vừa kiểm tra xong.
Cậu Jung không sao, mọi người đừng quá lo lắng! – ông mỉm cười – Thời gian đầu, thai phụ thường có những triệu chứng mất sức, không khỏe trong người. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn nhiều chất bổ dưỡng thì cơ thể sẽ được hồi phục nhanh chóng.
Thai phụ? – Ara ngạc nhiên trong khi đôi mắt Yunho mở to nhìn em mình – Ông nói anh ta có thai? – nó không tin vào tai mình – Làm sao có thể được, anh ta là con trai cơ mà.
Thể trạng của cậu Jung rất đặt biệt nên việc cậu ấy có thai không đáng ngạc nhiên, bản thân tôi cũng đang là bác sĩ trực tiếp của nhiều thai phụ như cậu ấy vậy! – vị bác sĩ đưa cho Yunho đơn thuốc – Đây là những loại thuốc cần thiết cho thai phụ, anh nên chăm sóc vợ anh chu đáo trong suốt thời gian này. Và trong vòng ba tháng, hai người tránh tiếp xúc phòng the với nhau, như thế sẽ có lợi cho thai nhi.
Yunho không nói, hắn chào bác sĩ trước khi bế Jaejoong lên phòng. Biết hết rồi, mọi người đã biết Jaejoong có thai và hắn sẽ không thể làm gì được nữa. Hắn đã hối hận nhưng hắn vẫn chưa thể chấp nhận sinh linh đó. Hắn thật sự chưa thể chấp nhận.
Nhẹ nhàng đặt Jaejoong xuống giường, Yunho ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy thật chặt như lời xin lỗi dành cho cậu. Hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cậu thật lâu trước khi sưởi ấm cậu bằng tình yêu của mình.
Bên cạnh Yunho, Jaejoong mỉm cười rút sâu vào lòng hắn hơn, cậu thật may mắn khi tỉnh lại ngay khi Yunho về nhà và đã kịp biết rằng mình đã mang thai. Một sinh linh đang tồn tại trong cơ thể mình và cậu chắc rằng hắn đang hối hận vì hôm qua đã không nhẹ nhàng với cậu. Ngốc! Cậu sẽ không trách hắn đâu! Vì hắn cũng như cậu, không biết đến sự tồn tại của thiên thần nhỏ này.
Yunho àh! – Jaejoong nói nhỏ – Em không trách anh đâu. Chúng ta không biết mà! – cậu cười khẽ – Em không sao đâu!
Anh xin lỗi! Anh xin lỗi Jaejoong àh!
Ôm Jaejoong chặt hơn khi nhận lấy vòng tay đáp trả của cậu, Yunho xin lỗi cậu bằng tất cả sự hối hận của mình.
Jaejoong àh! Anh muốn nói với em một việc.
Huh?
Mình đừng giữ cái thai này được không?
Huh?
Đẩy Yunho ra, Jaejoong nhìn vào đôi mắt đầy suy tư của hắn. Không giữ lại? Tại sao lại không giữ lại? Tại sao lại muốn vứt bỏ? Cậu cần một lý do.
Chúng ta còn quá trẻ. Anh nghĩ… có con vào thời gian này… cả anh và em đều không có thời gian để chăm sóc… như thế thì không tốt…
Đó không phải là lý do. Em đã xin nghỉ ở trường, em có thể chăm sóc cho con chúng ta! – Jaejoong ngồi thẳng và nhìn Yunho với vẻ nghiêm túc – Chúng ta là vợ chồng mà Yunho, em có thai, anh phải vui chứ, sao lại muốn hủy?
Vì chúng ta còn quá trẻ, anh muốn dành những điều tốt nhất cho con chúng ta. Năm sau, năm sau chúng ta sẽ có con.
Em không muốn! Em không muốn phá thai! Em không phải phụ nữ nên không biết bản thân mình có thể có con lần thứ hai hay không! Em không muốn phá thai! Em thật sự không muốn phá thai mà!
Anh…
Sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Chúng ta sẽ nuôi con thật tốt. Em biết anh có thể làm được mà! Em biết mà!
Ôm lấy Jaejoong khi những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống bàn tay nhỏ của cậu. Yunho một lần nữa tự trách mình tại sao có thể nói những điều lạnh lùng như thế với Jaejoong. Hắn lại sai phạm một lần nữa, hắn sẽ chấp nhận… sẽ học cách chấp nhận.
Em sẽ không phá thai đâu!
Ừ!
Nhất định sẽ không phá thai!
Ừ… Không phá…
Jaejoong mỉm cười vòng tay ôm lấy chồng mình, cậu cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn khi có sự xuất hiện của thiên thần nhỏ. Rồi đây, cậu sẽ hưởng được hạnh phúc khi nhận thấy cơ thể mình đang biến đổi từng ngày, sẽ được cảm nhận nhịp sống trong cơ thể mình. Cậu chắc rằng cậu và Yunho sẽ có cuộc sống thật sự hạnh phúc.
Bỏ qua những cảm xúc riêng mình, Yunho chỉ có thể đáp lại vòng tay hạnh phúc của cậu. Mọi chuyện có lẽ sẽ tạm dừng. hắn sẽ phải học cách để chấp nhận và hy vọng rằng bản thân đã làm đúng.
Bên dưới nhà
“CÁI GÌ? CÓ THAI?”
Ya! Mẹ nói nhỏ tý được không? Anh hai đang ở trên phòng đấy. Con thật không nghĩ rằng anh ta có thai. Thế thì đừng hòng anh ta đi trong một tháng tới! – Ara nhăn nhó.
“CON YÊN TÂM! DÙ NÓ CÓ THAI HAY CÓ CON ĐI NỮA, NÓ VẪN PHẢI CÚT RA KHỎI CÁI NHÀ NÀY. MẸ KHÔNG ĐỂ NÓ YÊN ĐÂU. MẸ VỀ NGAY!”
END 34
RA NGOÀI! RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!
Ném xấp hồ sơ về phía cửa khi nhìn thấy thư ký của mình. Yunho đang phát điên, hắn điên loạn bởi những ý nghĩ xấu xa của chính mình, hắn cảm thấy bản thân thật hèn hạ khi phá hủy sinh linh nhỏ bé đó. Nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của Jaejoong, câu nói “Không phải anh lấy nước cho em sao?” của cậu đang giết hắn. Hắn bỏ chạy, hắn chạy trốn cậu và sự ngây thơ của cậu. Hắn đang làm gì? Hắn đang nghĩ gì thế này?
Ngồi phịch xuống ghế, Yunho bóp mạnh vầng trán vốn đã cau có của mình lại. Hắn thở mạnh và nhìn ra cửa sổ phòng làm việc. Bây giờ, có lẽ Jaejoong vẫn còn thắc mắc về những hành động của hắn, chắc hẳn cậu sẽ nghi ngờ những gì hắn đang làm và rồi… nếu cậu biết được điều đó… cậu sẽ rời xa hắn, cậu nhất định sẽ rời xa hắn!
Mình phải làm gì đây? Mình phải làm cái gì đây?
Trong khi đó
Ngồi nhìn Maya dọn dẹp chỗ hoa cũ trên bàn sau khi đã thay toàn bộ hoa mới, Jaejoong nhìn những mảnh vỡ mà mấy phút trước nó hẵn còn chỏng chơ một cách nguy hiểm trước mặt mình cùng với muôn vàn câu hỏi trong đầu. Yunho đang nghĩ gì? Hắn muốn giữ cậu bên cạnh hắn mãi mãi, hắn muốn cả hai chính thức là vợ chồng, hắn muốn yêu cậu suốt đời không phải sao? Tại sao hắn lại đối với cậu như vậy? Tại sao thái độ hắn lại thay đổi nhanh như vậy? Vài phút trước vẫn còn nhẹ nhàng, chăm sóc và lo lắng cho cậu nhưng vài phút sau lại lạnh lùng và tàn nhẫn bỏ đi. Cậu đã làm gì sai phải không? Có phải cậu đã sai không?
“TIN TIN”
Tiếng còi xe vọng từ bên ngoài giúp Jaejoong biết được Ara đã về. Có lẽ nó đã có cuộc hẹn đáng nhớ với Minwoo khi ba mẹ anh mời nó ở lại thêm vài ngày. Họ chắc rằng muốn nó trở thành con dâu của mình để quan hệ hai nhà thêm thân thiết. Nhìn Ara bước vào nhà, Jaejoong biết những ngày yên lành hiếm hoi của mình không còn nữa.
Hình như em đen đi đấy Ara! – Jaejoong bắt chuyện khi Ara vào nhà.
Thử anh ở ngoài đó vài ngày xem có đen không? – nó ngồi phịch xuống ghế, mặc cho đôi giày vẫn chưa được tháo ra và sàn nhà vừa mới lau của Maya đã bị vấy bẩn bởi một ít bụi từ nó.
Em chưa tháo giày kìa.
Kệ nó! Maya! Pha cho tôi ly nước cam! – mặc kệ Jaejoong, Ara ném giỏ sang chiếc ghế khác – Mấy hôm nay ở nhà vẫn ổn chứ?
Ừ… mọi thứ vẫn ổn.
Ara không nói thêm, nó nhoài người lấy một vật nhỏ từ trong túi xách và ném cho cậu với câu nói “quà Jeju” trước khi ngã người về chỗ cũ. Nó không biết bản thân đang làm gì. Từ sau vụ tai nạn không mong muốn ở Jeju, nó cảm thấy bản thân đã gây ra một chuyện hết sức dạy dột. Nó suýt giết chết một mạng người và người đó chính là chị dâu của nó. Khoảng thời gian ở lại trên Jeju, nó đã suy nghĩ thật nhiều về cậu. Nó suy xét lại mọi thứ và nhận ra rằng Jaejoong chưa bao giờ đối đầu với nó hay làm những điều khiến nó mất mặt. Nó không thích cậu chỉ vì cậu cướp đi danh phận mà Min Ah – người mà nó muốn trở thành chị dâu của mình. Ara đã suy nghĩ rất nhiều về cách cư xử của mình và nó muốn cho cậu cũng như nó một cơ hội để cả hai có thể hiểu nhau và sống với nhau trong một tháng còn lại này. Dù sao Jaejoong cũng không cướp đi vị trí đó mãi mãi, nó sẽ cố gắng để chấp nhận cậu.
Quà cho anh? – Jaejoong ngạc nhiên chỉ vào mình.
Không thích thì cứ trả lại, tôi không phiền đâu!
Không! Anh thích lắm! Cám ơn em, Ara!
Jaejoong cười thật tươi và Ara cảm thấy bối rối ngay lúc đó. Nó chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện vui mừng của Jaejoong, chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật tươi của cậu. Dường như cơ thể cậu đang phát sáng cùng với nụ cười đó. Nó cảm thấy không khỏe, nó cảm thấy chói mắt.
Anh phiền quá! Tránh ra!
Đẩy nhẹ Jaejoong sang một bên để đi vào nhà bếp, nó cần uống một ít nước để làm dịu cái nóng trong cơ thể và cũng để giấu đi sự bối rối của mình. Nhưng dường như cánh tay nó bị níu lại, dường như…
Ya! Anh làm gì vậy? Rách áo tôi! – nó vùng vằng khi cổ tay nó nằm gọn trong tay Jaejoong.
Ara! Anh đau… Đau quá…
Gì? Anh đau thì liên quan gì đến tôi? – nó nhướng mày không tin – Đừng có giả bộ, bây giờ chỉ có tôi và anh thôi. Anh bị đau thì cũng không ai bế anh lên phòng được đâu.
Anh đau thật! Anh đau quá… Đau quá…
Jaejoong gập người khi tay cậu vẫn còn nắm lấy cổ tay Ara. Cậu đau quá, cái đau quặng thắt ngay bụng mình. Từ khi tỉnh dậy, cậu đã cảm thấy cơ thể hoàn toàn không ổn, có những cơn đau âm ỉ bất thường, cơ thể mệt mỏi rã rời một cách kỳ lạ. Đến bây giờ, cơn đau âm ỉ đó lại hành hạ cậu, nó khiến cậu không thở nổi.
Nè! Gì thế? Đau thật àh? – Ara cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy mồ hôi túa ra từ gương mặt đang tái xanh của Jaejoong – Tôi không có làm gì anh hết. Tôi chỉ đẩy nhẹ thôi, tôi không đẩy trúng bụng anh mà! Hay là anh bị đau ruột thừa? Nè! Nghe tôi nói không? Anh đứng dậy nổi không? Ya! Kim Jaejoong! YA! KIM JAEJOONG!
“TIN TIN TIN”
“TIN TIN TIN”
“Cậu hai! Mợ hai bị đau bụng và ngất rồi!”
Yunho như phát điên khi nhớ đến lời nói của Maya vài phút trước, hắn vội vã trở về nhà trong sự hoảng loạn tột độ. Jaejoong đau bụng, cuộc hoan lạc đêm qua hắn đã quá mạnh bạo và bây giờ, Jaejoong đang phải hứng chịu hậu quả mà hắn đã cố tình gây ra. Hắn hối hận, hắn lo lắng, hắn trách chính mình thật nhiều và hắn cầu nguyện cho cậu bình an. Hắn sẽ không có những ý nghĩ điên rồ như thế nữa, hắn nhất định sẽ không như thế nữa.
JAEJOONG!
Lao nhanh vào nhà, Yunho vội vã nắm lấy bàn tay lạnh của Jaejoong và nhìn vào gương mặt xanh xao của cậu. Bên cạnh, vị bác sĩ cũng vừa kiểm tra xong.
Cậu Jung không sao, mọi người đừng quá lo lắng! – ông mỉm cười – Thời gian đầu, thai phụ thường có những triệu chứng mất sức, không khỏe trong người. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn nhiều chất bổ dưỡng thì cơ thể sẽ được hồi phục nhanh chóng.
Thai phụ? – Ara ngạc nhiên trong khi đôi mắt Yunho mở to nhìn em mình – Ông nói anh ta có thai? – nó không tin vào tai mình – Làm sao có thể được, anh ta là con trai cơ mà.
Thể trạng của cậu Jung rất đặt biệt nên việc cậu ấy có thai không đáng ngạc nhiên, bản thân tôi cũng đang là bác sĩ trực tiếp của nhiều thai phụ như cậu ấy vậy! – vị bác sĩ đưa cho Yunho đơn thuốc – Đây là những loại thuốc cần thiết cho thai phụ, anh nên chăm sóc vợ anh chu đáo trong suốt thời gian này. Và trong vòng ba tháng, hai người tránh tiếp xúc phòng the với nhau, như thế sẽ có lợi cho thai nhi.
Yunho không nói, hắn chào bác sĩ trước khi bế Jaejoong lên phòng. Biết hết rồi, mọi người đã biết Jaejoong có thai và hắn sẽ không thể làm gì được nữa. Hắn đã hối hận nhưng hắn vẫn chưa thể chấp nhận sinh linh đó. Hắn thật sự chưa thể chấp nhận.
Nhẹ nhàng đặt Jaejoong xuống giường, Yunho ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy thật chặt như lời xin lỗi dành cho cậu. Hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cậu thật lâu trước khi sưởi ấm cậu bằng tình yêu của mình.
Bên cạnh Yunho, Jaejoong mỉm cười rút sâu vào lòng hắn hơn, cậu thật may mắn khi tỉnh lại ngay khi Yunho về nhà và đã kịp biết rằng mình đã mang thai. Một sinh linh đang tồn tại trong cơ thể mình và cậu chắc rằng hắn đang hối hận vì hôm qua đã không nhẹ nhàng với cậu. Ngốc! Cậu sẽ không trách hắn đâu! Vì hắn cũng như cậu, không biết đến sự tồn tại của thiên thần nhỏ này.
Yunho àh! – Jaejoong nói nhỏ – Em không trách anh đâu. Chúng ta không biết mà! – cậu cười khẽ – Em không sao đâu!
Anh xin lỗi! Anh xin lỗi Jaejoong àh!
Ôm Jaejoong chặt hơn khi nhận lấy vòng tay đáp trả của cậu, Yunho xin lỗi cậu bằng tất cả sự hối hận của mình.
Jaejoong àh! Anh muốn nói với em một việc.
Huh?
Mình đừng giữ cái thai này được không?
Huh?
Đẩy Yunho ra, Jaejoong nhìn vào đôi mắt đầy suy tư của hắn. Không giữ lại? Tại sao lại không giữ lại? Tại sao lại muốn vứt bỏ? Cậu cần một lý do.
Chúng ta còn quá trẻ. Anh nghĩ… có con vào thời gian này… cả anh và em đều không có thời gian để chăm sóc… như thế thì không tốt…
Đó không phải là lý do. Em đã xin nghỉ ở trường, em có thể chăm sóc cho con chúng ta! – Jaejoong ngồi thẳng và nhìn Yunho với vẻ nghiêm túc – Chúng ta là vợ chồng mà Yunho, em có thai, anh phải vui chứ, sao lại muốn hủy?
Vì chúng ta còn quá trẻ, anh muốn dành những điều tốt nhất cho con chúng ta. Năm sau, năm sau chúng ta sẽ có con.
Em không muốn! Em không muốn phá thai! Em không phải phụ nữ nên không biết bản thân mình có thể có con lần thứ hai hay không! Em không muốn phá thai! Em thật sự không muốn phá thai mà!
Anh…
Sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Chúng ta sẽ nuôi con thật tốt. Em biết anh có thể làm được mà! Em biết mà!
Ôm lấy Jaejoong khi những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống bàn tay nhỏ của cậu. Yunho một lần nữa tự trách mình tại sao có thể nói những điều lạnh lùng như thế với Jaejoong. Hắn lại sai phạm một lần nữa, hắn sẽ chấp nhận… sẽ học cách chấp nhận.
Em sẽ không phá thai đâu!
Ừ!
Nhất định sẽ không phá thai!
Ừ… Không phá…
Jaejoong mỉm cười vòng tay ôm lấy chồng mình, cậu cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn khi có sự xuất hiện của thiên thần nhỏ. Rồi đây, cậu sẽ hưởng được hạnh phúc khi nhận thấy cơ thể mình đang biến đổi từng ngày, sẽ được cảm nhận nhịp sống trong cơ thể mình. Cậu chắc rằng cậu và Yunho sẽ có cuộc sống thật sự hạnh phúc.
Bỏ qua những cảm xúc riêng mình, Yunho chỉ có thể đáp lại vòng tay hạnh phúc của cậu. Mọi chuyện có lẽ sẽ tạm dừng. hắn sẽ phải học cách để chấp nhận và hy vọng rằng bản thân đã làm đúng.
Bên dưới nhà
“CÁI GÌ? CÓ THAI?”
Ya! Mẹ nói nhỏ tý được không? Anh hai đang ở trên phòng đấy. Con thật không nghĩ rằng anh ta có thai. Thế thì đừng hòng anh ta đi trong một tháng tới! – Ara nhăn nhó.
“CON YÊN TÂM! DÙ NÓ CÓ THAI HAY CÓ CON ĐI NỮA, NÓ VẪN PHẢI CÚT RA KHỎI CÁI NHÀ NÀY. MẸ KHÔNG ĐỂ NÓ YÊN ĐÂU. MẸ VỀ NGAY!”
END 34