Chương : 61
Một ly nữa!
Yunho đưa tay ra hiệu cho bartender, hắn không biết đây đã là ly thứ mấy trong đêm nay rồi. Càng uống lại càng thấy tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng nhớ đến người vợ yêu quý của mình. Jaejoong, Jaeyoon, hai cái tên khiến hắn luôn đau lòng, tại sao lại rời bỏ hắn. Àh! Là hắn sai, hắn sai rồi… nhưng cậu chưa cho hắn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm mà đã bỏ đi như thế. Jaejoong… Thật tàn nhẫn!
Nhìn dòng nước màu đỏ thẫm rót vào cổ mình, cái nóng cay không khiến nỗi nhớ của hắn vơi đi, cũng không giúp hắn có một giấc ngủ không mộng mị, làm bạn với rượu vào mỗi đêm, trở về nhà lại thấy căn phòng rộng lớn đến đáng sợ, mọi thứ của cậu vẫn còn ở đây nhưng hình ảnh thì đã thật xa khỏi vòng tay hắn. Nhiều lần tự hỏi, hắn phải đi đâu để tìm cậu đây? Đi hướng Đông hay đi hướng Tây? Đi hướng Nam hay rẽ sang hướng Bắc?
Hi! Em có thể ngồi đây không? – cô gái với thân hình nóng bỏng cạ bộ ngực tròn đầy của mình vào tay Yunho.
Cút đi! – hắn thì thầm – Đừng phiền tôi!
Anh đang buồn phải không? Em sẽ an ủi anh! – ả lại ngả ngớn dựa hẳn cơ thể lên người Yunho.
Trước khi tôi nổi điên lên thì đi đi!
Yunho nghiến răng liếc con mắt sắc lẻm của mình về phía ả, chán ghét! Thật chán ghét! Mùi hương giả tạo, bộ mặt đầy son phấn và một cảm giác thật ghê tởm trào dâng trong cổ họng khiến hắn muốn nôn mửa. Thế mới nhận ra, chỉ có Jaejoong mới có thể khiến hắn yêu đến ngây dại, cũng chỉ có cậu mới có thể khiến hắn sống trong tột cùng hạnh phúc hoặc tột cùng của sự thống khổ mà thôi.
“Tít tít tít”
Alo? – Yunho tiếp điện thoại bằng một giọng nói cực kỳ mệt mỏi, hắn dường như đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi.
“Shin Min Ah đã bí mật trở về Hàn Quốc cùng đạo diễn Ashita Ichi.”
Vậy sao? Bọn họ đi đâu? – Yunho gần như tỉnh táo ngay lập tức, Min Ah trở về? Chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
“Theo thông tin thì họ đi tìm bối cảnh cho phim mới. Họ đến tu viện Lucky Star thuộc tỉnh Busan để chọn cảnh quay.”
Đi nhiều người không? – Yunho nhíu mày, tay hắn gõ gõ vào bàn thể hiện hắn đang suy nghĩ.
“Chỉ đi có hai người thôi, tu viện đó nằm ở đồi Sangru rất hẻo lánh. Ba tháng trước, nó được xây dựng lại bởi các mạnh thường quân nên trông rất khang trang. Có cần tôi gửi ảnh qua cho anh?”
Được, gửi qua cho tôi vài tấm rõ ràng nhất. Anh đang ở đâu?
“Tôi đang ở sân bay chuẩn bị về Hàn Quốc, vì phải giải quyết những việc anh căn dặn nên không thể theo Shin Min Ah được.”
Tôi biết rồi! Cám ơn anh!
Trong hơi men, Yunho nhìn thấy điện thoại hiện lên vài tấm ảnh được thám tử của mình gửi qua, thật sự hắn không muốn xem nhưng tấm ảnh vô vị này nhưng mọi chuyện liên quan đến Min Ah đều khiến hắn chú ý, đặc biệt là việc Min Ah trở về Hàn Quốc, hắn biết không bao giờ cô trở về một cách vô duyên vô cớ, có lẽ… có tin tức của Jaejoong.
Nhìn từng tấm anh đang được load xuống, cũng không có gì đặc biệt khiến hắn chú ý, tu viện thì vẫn là tu viện, sơ thì vẫn là sơ và mạnh thường quân cũng không có ai khiến hắn chú ý.
Sao chậm thế? – Yunho cao mày khi tấm cuối cùng load rất chậm, ném điện thoại lên bàn, hắn lại kêu một ly nữa cho mình.
Nhớ lại bốn tháng nay, hắn âm thầm rút rỉa cổ phần từ công ty của Seohyun với danh nghĩa khách hàng hợp tác. Đưa ra hàng loạt lợi nhuận nếu có thể hoàn thành những yêu cầu khó khăn của hắn khiến Seohyun vì không muốn bỏ đi miếng mồi béo bở mà tiêu tốn rất nhiều tiền, và số tiền mà cô tiêu tốn đó hoàn toàn chui vào túi của hắn, đến bây giờ… ả chỉ là chủ tịch của một công ty rỗng tuếch với số nợ lên đến hàng trăm tỷ yên. Thế nhưng, hắn vẫn chưa thỏa mãn nên hắn chưa cho công ty ấy lụn bại, hắn vẫn chưa cảm thấy xứng đáng với những gì hắn đã mất mát. Thế nên, Seohyun vẫn đang ngập ngụa trong chính vũng bùn của mình.
Yunho buồn chán đem điện thoại đã báo load xong lên xem, hờ hững nhìn gương mặt của những kẻ mập phệ đang cười tươi trước cửa tu viện, ah! Bỏ tiền ra để làm từ thiện khiến họ vui vẻ như thế sao? Hắn khinh! Đối với hắn, việc đem tiền của mình đã làm một cách cực khổ cho người khác chẳng khác nào lấy sức mình cho người khác hưởng thụ. Đó cũng là lý do hắn không bao giờ tham gia bất cứ buổi từ thiện nào, chỉ có ba hắn thường tham gia hoặc có mặt để nâng cao vị thế của ngân hàng, còn hắn? Tuyệt đối không có chuyện đó.
Chợt!
Ánh mắt dừng lại nơi tấm lưng mỏng manh mà mờ nhạt phía sau những thân ảnh mập phệ cao lớn, tấm lưng mà hắn biết nó chỉ có thể thuộc về một mình người hắn yêu quý nhất, Kim Jaejoong!
Jaejoong?
Ly rượu vỡ tan tành bởi bàn tay vô lực không thể cầm nắm bất cứ thứ gì, đôi mắt Yunho mở to như không tin vào mắt mình. Hắn dụi mắt thật nhiều lần như để xác định không phải mình quá say mà nhìn nhầm hay mắt có vấn đề mà ngộ nhận. Nhưng… vẫn như thế, tấm lưng cô đơn mà quen thuộc của Jaejoong hắn luôn có thể nhận ra, hắn yêu thương nhiều đến nỗi chỉ cần nhìn thấy cái bóng in trên mặt đất, hắn cũng biết đó có phải là cậu hay không?
Không quan tâm đến điều gì nữa, vội vã chạy ra ngoài, lấy xe chạy thẳng về Busan. Yunho thật kích động, hắn không nghĩ gì ngoài việc muốn nhìn thấy Jaejoong ngay lập tức. Jaejoong của hắn, Jaeyoon của hắn, vợ con của hắn!
Jaejoong ah! Jaejoong ah!
Chiếc xe băng băng trong đêm hướng về một nơi đã được định là phải đến. Thế nhưng Yunho không biết… đoạn đường này… thật sự rất rất dài!
Jaeyoon hư quá! Sao vẫn chưa ngủ? – Jaejoong vỗ vỗ cái má bầu bĩnh của Jaeyoon khi bé con vẫn còn đang chơi đùa với cái lục lạc mà Hana vừa đem cho – Nhỏ như thế đã không nghe lời rồi!
Lấy bộ đồ dài cho con, mấy hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, Jaejoong không muốn Jaeyoon bị cảm nên mỗi đêm đều phải thay bộ đồ dài và dày để bảo đảm Jaeyoon có thể ngủ ngon mà không bị cái lạnh lẽo quấy phá. Nhưng cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy những dấu hồng hồng đỏ đỏ trên đùi con gái mình, thật ngạc nhiên cậu xoa xoa nó mà không biết điều đó khiến Jaeyoon đau đến khóc nức nở.
A! umma làm con đau à? – Jaejoong vội vã trấn an bé cưng bằng nụ hôn lên má con, có lẽ bị mũi cắn khiến Jaeyoon khó chịu mà khóc. Jaejoong chồm tay lấy chai dầu nhỏ mà thoa cho con mình – Con mũi đáng ghét, dám chích Jaeyoon của umma, umma sẽ đánh đòn nó cho nó chừa, Jaeyoon ngoan nhé!
Jaeyoon nức nở một lúc cũng nín rồi chìm vào giấc ngủ, bên cạnh con, Jaejoong vẫn chưa thể ngủ được. Nhìn đồng hồ, chỉ vừa tám giờ tối thôi, hãy còn quá sớm để ngủ. Nhưng cậu không biết làm gì khi mọi người đều đã lên giường.
“CỐC CỐC CỐC”
Chờ chút!
Jaejoong vội vã mở cửa, cậu vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ariko.
Hi! Tôi vào được không? Tu viện ngủ sớm quá, tôi thì không ngủ sớm được! – Min Ah tươi cười nhìn Jaejoong.
Tôi cũng không ngủ sớm được! – Jaejoong nghiêng người để Ariko vào phòng mình.
Woa! Phòng cậu thật thơm mùi phấn nha.
Phấn của Jaeyoon đó thôi, con bé có nhiều ngấn, phải thoa phấn để không bị hầm.
Cậu thật đúng là một umma chu đáo!
Min Ah tự nhiên ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, Jaejoong tự nhiên ngồi trên giường, đắp thêm chăn cho Jaeyoon.
Sáng sớm mai tôi phải đi về rồi!
Nhanh thế! – Jaejoong ngạc nhiên.
Còn rất nhiều công việc chờ chúng tôi ở Nhật, chúng tôi chỉ dành hai ngày đến tìm cảnh thôi. Ashita rất vừa ý khung cảnh của tu viện nên đang nói chuyện với sơ Mari.
Làm nghệ sĩ chắc cực lắm đúng không? – Jaejoong ngây thơ hỏi, so với công việc bề bộn của Yunho thì Ariko còn muốn bận gấp đôi.
Cũng không có gì, mới đầu thấy không thể thích ứng được, sau này cũng quen thôi. Hôm nay nói chuyện với cậu thấy rất hợp tính nên tôi muốn nói nhiều hơn trước khi về Nhật!
Jaejoong cười nhẹ biểu thị cho việc cậu cũng đồng ý với suy nghĩ của Ariko, cô thật là một người tốt bụng mà.
Thế cô định bao giờ đi?
Chắc ba hay bốn giờ sáng, xe sẽ đến đây đón. Jaeyoon ngủ thật đáng yêu! Nhìn thế này làm tôi cũng muốn có một đứa con.
Khi cô có con, cô sẽ thấy đó là một điều kỳ diệu! – Jaejoong cười đến rạng rỡ.
Nhưng tiếc là bé không nói được! – Min Ah trưng ra vẻ mặt buồn bã nhìn Jaejoong – Thật đáng tiếc!
Ùh! – nét tươi tắn trên môi Jaejoong bỗng vụt tắt, thay thế vào đó là sự bi thương không thể che giấu.
“CỐC CỐC CỐC”
Lại một tiếng gõ cửa nữa, Jaejoong vội ra mở cửa.
Nhưng lần này, lại là người mà cậu không muốn tiếp cận – Ashita Ichi.
Có chuyện gì vậy? – cậu dè chừng hỏi.
Ah! Tôi vừa nói chuyện với sơ Mari về việc thuê nhà thờ, sơ bảo tôi đến đây gọi cậu. Hình như sơ muốn bàn với cậu về việc này.
Ashita cố gắng trưng ra vẻ mặt tốt đẹp nhất của mình, tận lực áp chế khát khao muốn đè con người mảnh khảnh kia xuống sàn mà giày xéo, mà thưởng thức. Jaejoong nhất định sẽ rất ngon miệng, đứng bên cạnh, gã đã nghe rõ ràng mùi thơm của da thịt không son phấn cùng nước hoa bao phủ, chỉ có mùi cỏ hương của tự nhiên.
Ơ? Tôi thì liên quan gì đến chuyện này? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn Ashita, gã không còn là người nhìn cậu bằng ánh khó hiểu nữa mà thay vào đó là sự cương nghị cùng nghiêm túc của một người vừa bàn công việc.
Cậu đi thử xem, giao Jaeyoon lại đây tôi trông giúp cho. Dù sao chắc cậu cũng về sớm mà! – Min Ah mỉm cười ngọt ngào, hoàn toàn chiếm trọn lòng tin của Jaejoong.
Vậy nhờ cô trông Jaeyoon một chút!
Đợi Ariko gật đầu, Jaejoong mới cùng Ashita đến phòng của sơ Mari, đi ở phía sau, Jaejoong tự hỏi đây không phải là con đường đến phòng của sơ Mari. Như đọc được câu hỏi của Jaejoong, Ashita điềm nhiên trả lời.
Sơ Mari đang ở phòng tôi để ký hợp đồng thuê tu viện.
Gật đầu đã biết, Jaejoong hoàn toàn tin tưởng mà đi theo Ashita, cậu không nghĩ chính mình đang tự vấn thân vào nguy hiểm, càng không nghĩ cậu chính tay trao con mình cho một kẻ bị căm thù bao phủ lí trí.
Mạng mày rất lớn! – Min Ah gõ gõ chóp mũi đang phập phồng của Jaeyoon, hận không thể dùng sức bóp chết nó – Nhưng không sao, mày và nó cũng không có nhiều may mắn đến thế đâu. Tao tự hỏi, umma mày sẽ làm gì nếu biết mày trong tay tao đây?
Nụ cười Min Ah trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết, bế Jaeyoon trở về phòng mình, chiếc túi xách to đã được chuẩn bị sẵn, lạnh lùng bỏ đứa trẻ vào túi, kéo khóa lại… tiếng phecmotuya vang lên trong đêm đen tĩnh lặng, âm thầm chấm dứt hơi thở mỏng manh của thiên thiền bé nhỏ.
Nói xem, mày có thể sống không? – Min Ah cầm túi xách nhất lên nhất xuống vài cái, lại ném lên giường như ném một bọc đồ bình thường.
“CẠCH”
Sơ Mari đâu? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn căn phòng trống không cậu quay lại định hỏi nhưng chợt nhìn thấy cánh cửa đã bị khóa trái – Anh làm gì vậy? – cậu nhíu mày, cảm giác không an toàn khiến cậu sợ hãi.
Jaejoong ah! Anh rất muốn em, chúng ta cùng nhau vui vẻ đi! – Ashita lộ rõ bản chất của mình, gã nhìn Jaejoong bằng đôi mắt thèm khát, trong tư tưởng đã âm thầm lột sạch quần áo trên người cậu.
Tôi không thích kiểu đùa dai này, tôi về đây! – Jaejoong nghiêm túc nhìn Ashita, cậu thật sai lầm khi tin mà đi theo hắn.
Không được, em chỉ có thể đi khi tôi có được em! – gã liếm mép đầy tục tĩu.
Đến lúc này, Jaejoong hoàn toàn biết rõ gã muốn làm gì, dùng hết sức đẩy gã sang một bên, cậu cuống cuồng mở khóa nhưng một bàn tay bất ngờ chộp lấy miệng cậu mà kéo ngược ra phía sau. Không kịp vùng vẫy, miệng đã bị mở rộng bởi cái khăn bị nhét vào, nhiều vòng băng keo quấn chặt để cố định khiến cậu không thể hét lên được nữa.
Mấy loại chống cự kiểu này, em biết không? – Ashita liếm lên cánh mũi phập phồng của Jaejoong – Tôi đã quá quen thuộc rồi ha ha ha, yên tâm, tôi sẽ đưa em lên thiên đàng, em sẽ rất thỏa mãn
Jaejoong trừng mắt nhìn con người đang ngồi lên bụng mình, gã dùng toàn bộ sức nặng ép xuống bụng khiến cậu không thể vùng vẫy cũng như không thể thở nổi nữa. Hốc mắt đỏ lên, tại sao cậu gặp phải loại người đáng sợ như thế này chứ? Tại sao?
Ư! Ư! Ư!
Liên tục lắc đầu không để gã toại nguyện, Jaejoong dùng hết sức của mình mà vùng vẫy. Cậu thật sự rất sợ! Rất rất sợ! Và vì sợ hãi khiến cậu dường như được tiếp thêm sức mạnh, nâng đầu gối đánh mạnh vào bộ vị trọng yếu nhất của đàn ông khiến gã chỉ có thể trừng mắt ngã sang một bên mà không thể rên được một tiếng nào.
Ma… mày… mày…
Không quan tâm đến đôi mắt giận dữ của Ashita, Jaejoong vội vã kéo băng kéo đang dán miệng xuống dưới, sợ gã nhanh chóng hồi phục, cậu đá thêm một cước thật mạnh vào bộ vị trọng yếu của gã một lần nữa khiến gã đau đến mức gần như bất tỉnh.
CỨU TÔI VỚI! CỨU TÔI VỚI!
Hét nhanh để báo hiệu cho tu viện về con người khốn kiếp này, Jaejoong kiềm chế đôi tay run rẩy mà nhanh chóng mở khóa cửa chạy ra ngoài, cậu chạy nhanh đến phòng sơ Mari, muốn nói cho bà biết tình cảnh vào lúc này nhưng…
SƠ? SƠ! SƠ SAO VẬY? SƠ AH!
Jaejoong hoảng sợ nhìn vị sơ già vẫn nằm yên trên giường, mặc cho cậu có gọi, có lắc mạnh thế nào cũng không tỉnh. Đưa tay lên mũi, an tâm khi nhận ra bà vẫn còn thở. Đầu óc của Jaejoong bất ngờ trở nên linh hoạt, cậu chắc chắn mọi người trong tu viện đều ngủ mê man như thế này.
Hình ảnh Jaeyoon hiện lên trong đầu, không xong rồi, Ariko cùng Jaeyoon đang ở trong phòng, nếu Ashita bình thường lại, gã sẽ thương tổn cả hai mất.
Bất chấp mọi thứ, Jaejoong vụt chạy về phòng mình, mở toan cánh cửa định nói với Ariko bản chất thật của Ashita, nhưng…
Jaeyoon! Jaeyoon ah! Con đâu rồi? Ariko?!
Nghĩ Ariko đã bế Jaeyoon về phòng mình để tiện trông giữ, Jaejoong vội chạy đến phòng, nhận ra cửa đã mở toan từ lúc nào.
Jaeyoon! Ariko! Các người đang ở đâu?
Lo lắng nhìn xung quanh, bất ngờ cơ thể cậu bị ném qua một bên, bên má nóng rát in năm đầu ngón tay thô to từ con người đang cực kỳ giận dữ – Ashita!
Shit! Thằng khốn! Mày dám đá tao? – gã rít lên trong giận dữ, gương mặt vẫn còn biến dạng vì cơn đau mà Jaejoong gây ra – Đã thế thì mày đừng trách tao!
Anh… anh muốn gì? – Jaejoong lắp bắp, mắt không ngừng tìm kiếm Ariko và Jaeyoon.
Mày muốn tìm Ariko? – nhìn thấy đôi mắt không ngừng đảo quanh, Ashita đáng sợ nhìn Jaejoong – Cô ta đang ở ngoài xe – gã chỉ về phía cửa sổ, Jaejoong chợt nhìn thấy Ariko đứng bên ngoài như đang chờ đợi ai đó – Thấy cái túi kia không? – Jaejoong nhìn theo hướng chỉ của Ashita, bất giác tim cậu đập mạnh – con mày… đang ở trong đó đấy ha ha ha ha ha!
Ashita cười đến sảng khoái khi nhìn thấy đôi mắt không thể tin được của Jaejoong, môi cậu rung lên. Bất chấp, cậu vội chạy ra ngoài, hướng chiếc xe mà Ariko đang đứng mà tới.
ARIKO!
Bước chân chậm dần khi thấy Min Ah ra hiệu ngừng lại, cô giơ chiếc túi lên cao như thể nếu cậu bước thêm một bước nữa thì cô sẽ ném nó xuống. Mà bên trong… chính là thiên thần của cậu.
Ariko… vì sao… thả Jaeyoon ra, nó là con nít, nó không biết gì cả – Jaejoong run rẩy không rời cái túi đang treo cao trên tay Min Ah.
Ầy! – Min Ah lắc đầu nói- Gọi sai tên rồi, phải gọi là Shin Min Ah mới đúng! – nụ cười đắc thắng lúc này mới xuất hiện.
Min Ah? – Jaejoong lại một lần nữa không tin vào chính mình vừa nghe thấy cái gì, Shin Min Ah? Là cô? Một gương mặt hoàn toàn khác nhưng mức độ tàn nhẫn lại cao hơn một bậc.
Đúng vậy, nè! Đừng có đi lại, tiếng một bước, tao đánh nó một cái! – Min Ah đung đưa cái túi to khiến tim Jaejoong cũng theo đó mà run lên không ngớt.
Anh thật vô dụng, một thằng ốm yếu như thế cũng bị nó hạ cho đo ván! – Min Ah khinh thường nhìn Ashita đang khập khiễn đi ra.
Shit!
“BỐP”
Giáng lên mặt Jaejoong thêm một cái tát nảy lửa khiến miệng cậu rách ra, máu cứ thế mà chảy dài theo khóe miệng nhưng Jaejoong không dám kháng cự, đôi mắt chỉ chầm chầm nhìn cái túi to đó. Làm ơn, Jaeyoon ah! Đừng bỏ umma!
Min Ah, tôi xin cô, cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng… con nít vô tội, cô nhốt nó trong đó… nó chết mất, làm ơn tha nó đi, cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cô tha nó! – Jaejoong đến phút này không thể kiềm chế nỗi lo lắng mà bậc khóc nức nở – Tôi van cô, Min Ah ah! Đừng làm hại nó, nó đã đủ đáng thương lắm rồi. Tôi sẽ không trách cô, chỉ cần cô trả lại Jaeyoon cho tôi, tôi tuyệt đối không gọi cảnh sát, chuyện hôm nay tôi cũng không nhớ nữa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không? Làm ơn đi Min Ah, tôi van cô Min Ah ah!
Đáp lại lời cầu xin của Jaejoong chỉ là cái nhếch mép lạnh lùng của Min Ah, Ashita đã lên xe, gã nổ máy cùng lúc Min Ah thong thả vào chỗ ngồi của mình.
Muốn tôi không giết nó? Được thôi, thứ nhất, cậu không được báo cảnh sát! – Min Ah hài lòng nhìn Jaejoong gật đầu liên tục – Thứ hai… – cô ám muội cười – Tôi cho anh cơ hội! Nếu anh có thể đuổi theo xe, tôi sẽ trả nó lại cho anh. Bằng không thì… tôi sẽ ném nó dọc đường, để xe cán chết nó! – Min Ah nâng cao câu cuối khiến da đầu Jaejoong một trận tê tại.
Không đợi Jaejoong đồng ý, Ashita đã nổ máy chạy đi. Jaejoong chỉ kịp thét lên một tiếng mà đuổi theo. Hoàn toàn không quan tâm đôi chân trần của mình đang chạy trên con đường đất đá khúc khuỷu, cũng không quan tâm Ashita cố tình cho xe chạy thật chậm, đến khi Jaejoong gần như đuổi kịp thì lại tăng ga chạy nhanh hơn một chút. Cứ thế, kẻ chạy người đuổi trên con đường vắng vẻ, chỉ nghe âm vang tiếng thét đầy đau xót của Jaejoong
TRẢ CON LẠI CHO TÔI! MIN AH! TRẢ CON LẠI CHO TÔI!
END 61
mạng chập chờn quá, post chap này mà không biết có lên không. Nếu không thấy tớ post nữa chính là tớ đã bị đá ra khỏi inter một lần nữa rồi đó.
Yunho đưa tay ra hiệu cho bartender, hắn không biết đây đã là ly thứ mấy trong đêm nay rồi. Càng uống lại càng thấy tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng nhớ đến người vợ yêu quý của mình. Jaejoong, Jaeyoon, hai cái tên khiến hắn luôn đau lòng, tại sao lại rời bỏ hắn. Àh! Là hắn sai, hắn sai rồi… nhưng cậu chưa cho hắn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm mà đã bỏ đi như thế. Jaejoong… Thật tàn nhẫn!
Nhìn dòng nước màu đỏ thẫm rót vào cổ mình, cái nóng cay không khiến nỗi nhớ của hắn vơi đi, cũng không giúp hắn có một giấc ngủ không mộng mị, làm bạn với rượu vào mỗi đêm, trở về nhà lại thấy căn phòng rộng lớn đến đáng sợ, mọi thứ của cậu vẫn còn ở đây nhưng hình ảnh thì đã thật xa khỏi vòng tay hắn. Nhiều lần tự hỏi, hắn phải đi đâu để tìm cậu đây? Đi hướng Đông hay đi hướng Tây? Đi hướng Nam hay rẽ sang hướng Bắc?
Hi! Em có thể ngồi đây không? – cô gái với thân hình nóng bỏng cạ bộ ngực tròn đầy của mình vào tay Yunho.
Cút đi! – hắn thì thầm – Đừng phiền tôi!
Anh đang buồn phải không? Em sẽ an ủi anh! – ả lại ngả ngớn dựa hẳn cơ thể lên người Yunho.
Trước khi tôi nổi điên lên thì đi đi!
Yunho nghiến răng liếc con mắt sắc lẻm của mình về phía ả, chán ghét! Thật chán ghét! Mùi hương giả tạo, bộ mặt đầy son phấn và một cảm giác thật ghê tởm trào dâng trong cổ họng khiến hắn muốn nôn mửa. Thế mới nhận ra, chỉ có Jaejoong mới có thể khiến hắn yêu đến ngây dại, cũng chỉ có cậu mới có thể khiến hắn sống trong tột cùng hạnh phúc hoặc tột cùng của sự thống khổ mà thôi.
“Tít tít tít”
Alo? – Yunho tiếp điện thoại bằng một giọng nói cực kỳ mệt mỏi, hắn dường như đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi.
“Shin Min Ah đã bí mật trở về Hàn Quốc cùng đạo diễn Ashita Ichi.”
Vậy sao? Bọn họ đi đâu? – Yunho gần như tỉnh táo ngay lập tức, Min Ah trở về? Chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
“Theo thông tin thì họ đi tìm bối cảnh cho phim mới. Họ đến tu viện Lucky Star thuộc tỉnh Busan để chọn cảnh quay.”
Đi nhiều người không? – Yunho nhíu mày, tay hắn gõ gõ vào bàn thể hiện hắn đang suy nghĩ.
“Chỉ đi có hai người thôi, tu viện đó nằm ở đồi Sangru rất hẻo lánh. Ba tháng trước, nó được xây dựng lại bởi các mạnh thường quân nên trông rất khang trang. Có cần tôi gửi ảnh qua cho anh?”
Được, gửi qua cho tôi vài tấm rõ ràng nhất. Anh đang ở đâu?
“Tôi đang ở sân bay chuẩn bị về Hàn Quốc, vì phải giải quyết những việc anh căn dặn nên không thể theo Shin Min Ah được.”
Tôi biết rồi! Cám ơn anh!
Trong hơi men, Yunho nhìn thấy điện thoại hiện lên vài tấm ảnh được thám tử của mình gửi qua, thật sự hắn không muốn xem nhưng tấm ảnh vô vị này nhưng mọi chuyện liên quan đến Min Ah đều khiến hắn chú ý, đặc biệt là việc Min Ah trở về Hàn Quốc, hắn biết không bao giờ cô trở về một cách vô duyên vô cớ, có lẽ… có tin tức của Jaejoong.
Nhìn từng tấm anh đang được load xuống, cũng không có gì đặc biệt khiến hắn chú ý, tu viện thì vẫn là tu viện, sơ thì vẫn là sơ và mạnh thường quân cũng không có ai khiến hắn chú ý.
Sao chậm thế? – Yunho cao mày khi tấm cuối cùng load rất chậm, ném điện thoại lên bàn, hắn lại kêu một ly nữa cho mình.
Nhớ lại bốn tháng nay, hắn âm thầm rút rỉa cổ phần từ công ty của Seohyun với danh nghĩa khách hàng hợp tác. Đưa ra hàng loạt lợi nhuận nếu có thể hoàn thành những yêu cầu khó khăn của hắn khiến Seohyun vì không muốn bỏ đi miếng mồi béo bở mà tiêu tốn rất nhiều tiền, và số tiền mà cô tiêu tốn đó hoàn toàn chui vào túi của hắn, đến bây giờ… ả chỉ là chủ tịch của một công ty rỗng tuếch với số nợ lên đến hàng trăm tỷ yên. Thế nhưng, hắn vẫn chưa thỏa mãn nên hắn chưa cho công ty ấy lụn bại, hắn vẫn chưa cảm thấy xứng đáng với những gì hắn đã mất mát. Thế nên, Seohyun vẫn đang ngập ngụa trong chính vũng bùn của mình.
Yunho buồn chán đem điện thoại đã báo load xong lên xem, hờ hững nhìn gương mặt của những kẻ mập phệ đang cười tươi trước cửa tu viện, ah! Bỏ tiền ra để làm từ thiện khiến họ vui vẻ như thế sao? Hắn khinh! Đối với hắn, việc đem tiền của mình đã làm một cách cực khổ cho người khác chẳng khác nào lấy sức mình cho người khác hưởng thụ. Đó cũng là lý do hắn không bao giờ tham gia bất cứ buổi từ thiện nào, chỉ có ba hắn thường tham gia hoặc có mặt để nâng cao vị thế của ngân hàng, còn hắn? Tuyệt đối không có chuyện đó.
Chợt!
Ánh mắt dừng lại nơi tấm lưng mỏng manh mà mờ nhạt phía sau những thân ảnh mập phệ cao lớn, tấm lưng mà hắn biết nó chỉ có thể thuộc về một mình người hắn yêu quý nhất, Kim Jaejoong!
Jaejoong?
Ly rượu vỡ tan tành bởi bàn tay vô lực không thể cầm nắm bất cứ thứ gì, đôi mắt Yunho mở to như không tin vào mắt mình. Hắn dụi mắt thật nhiều lần như để xác định không phải mình quá say mà nhìn nhầm hay mắt có vấn đề mà ngộ nhận. Nhưng… vẫn như thế, tấm lưng cô đơn mà quen thuộc của Jaejoong hắn luôn có thể nhận ra, hắn yêu thương nhiều đến nỗi chỉ cần nhìn thấy cái bóng in trên mặt đất, hắn cũng biết đó có phải là cậu hay không?
Không quan tâm đến điều gì nữa, vội vã chạy ra ngoài, lấy xe chạy thẳng về Busan. Yunho thật kích động, hắn không nghĩ gì ngoài việc muốn nhìn thấy Jaejoong ngay lập tức. Jaejoong của hắn, Jaeyoon của hắn, vợ con của hắn!
Jaejoong ah! Jaejoong ah!
Chiếc xe băng băng trong đêm hướng về một nơi đã được định là phải đến. Thế nhưng Yunho không biết… đoạn đường này… thật sự rất rất dài!
Jaeyoon hư quá! Sao vẫn chưa ngủ? – Jaejoong vỗ vỗ cái má bầu bĩnh của Jaeyoon khi bé con vẫn còn đang chơi đùa với cái lục lạc mà Hana vừa đem cho – Nhỏ như thế đã không nghe lời rồi!
Lấy bộ đồ dài cho con, mấy hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, Jaejoong không muốn Jaeyoon bị cảm nên mỗi đêm đều phải thay bộ đồ dài và dày để bảo đảm Jaeyoon có thể ngủ ngon mà không bị cái lạnh lẽo quấy phá. Nhưng cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy những dấu hồng hồng đỏ đỏ trên đùi con gái mình, thật ngạc nhiên cậu xoa xoa nó mà không biết điều đó khiến Jaeyoon đau đến khóc nức nở.
A! umma làm con đau à? – Jaejoong vội vã trấn an bé cưng bằng nụ hôn lên má con, có lẽ bị mũi cắn khiến Jaeyoon khó chịu mà khóc. Jaejoong chồm tay lấy chai dầu nhỏ mà thoa cho con mình – Con mũi đáng ghét, dám chích Jaeyoon của umma, umma sẽ đánh đòn nó cho nó chừa, Jaeyoon ngoan nhé!
Jaeyoon nức nở một lúc cũng nín rồi chìm vào giấc ngủ, bên cạnh con, Jaejoong vẫn chưa thể ngủ được. Nhìn đồng hồ, chỉ vừa tám giờ tối thôi, hãy còn quá sớm để ngủ. Nhưng cậu không biết làm gì khi mọi người đều đã lên giường.
“CỐC CỐC CỐC”
Chờ chút!
Jaejoong vội vã mở cửa, cậu vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ariko.
Hi! Tôi vào được không? Tu viện ngủ sớm quá, tôi thì không ngủ sớm được! – Min Ah tươi cười nhìn Jaejoong.
Tôi cũng không ngủ sớm được! – Jaejoong nghiêng người để Ariko vào phòng mình.
Woa! Phòng cậu thật thơm mùi phấn nha.
Phấn của Jaeyoon đó thôi, con bé có nhiều ngấn, phải thoa phấn để không bị hầm.
Cậu thật đúng là một umma chu đáo!
Min Ah tự nhiên ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, Jaejoong tự nhiên ngồi trên giường, đắp thêm chăn cho Jaeyoon.
Sáng sớm mai tôi phải đi về rồi!
Nhanh thế! – Jaejoong ngạc nhiên.
Còn rất nhiều công việc chờ chúng tôi ở Nhật, chúng tôi chỉ dành hai ngày đến tìm cảnh thôi. Ashita rất vừa ý khung cảnh của tu viện nên đang nói chuyện với sơ Mari.
Làm nghệ sĩ chắc cực lắm đúng không? – Jaejoong ngây thơ hỏi, so với công việc bề bộn của Yunho thì Ariko còn muốn bận gấp đôi.
Cũng không có gì, mới đầu thấy không thể thích ứng được, sau này cũng quen thôi. Hôm nay nói chuyện với cậu thấy rất hợp tính nên tôi muốn nói nhiều hơn trước khi về Nhật!
Jaejoong cười nhẹ biểu thị cho việc cậu cũng đồng ý với suy nghĩ của Ariko, cô thật là một người tốt bụng mà.
Thế cô định bao giờ đi?
Chắc ba hay bốn giờ sáng, xe sẽ đến đây đón. Jaeyoon ngủ thật đáng yêu! Nhìn thế này làm tôi cũng muốn có một đứa con.
Khi cô có con, cô sẽ thấy đó là một điều kỳ diệu! – Jaejoong cười đến rạng rỡ.
Nhưng tiếc là bé không nói được! – Min Ah trưng ra vẻ mặt buồn bã nhìn Jaejoong – Thật đáng tiếc!
Ùh! – nét tươi tắn trên môi Jaejoong bỗng vụt tắt, thay thế vào đó là sự bi thương không thể che giấu.
“CỐC CỐC CỐC”
Lại một tiếng gõ cửa nữa, Jaejoong vội ra mở cửa.
Nhưng lần này, lại là người mà cậu không muốn tiếp cận – Ashita Ichi.
Có chuyện gì vậy? – cậu dè chừng hỏi.
Ah! Tôi vừa nói chuyện với sơ Mari về việc thuê nhà thờ, sơ bảo tôi đến đây gọi cậu. Hình như sơ muốn bàn với cậu về việc này.
Ashita cố gắng trưng ra vẻ mặt tốt đẹp nhất của mình, tận lực áp chế khát khao muốn đè con người mảnh khảnh kia xuống sàn mà giày xéo, mà thưởng thức. Jaejoong nhất định sẽ rất ngon miệng, đứng bên cạnh, gã đã nghe rõ ràng mùi thơm của da thịt không son phấn cùng nước hoa bao phủ, chỉ có mùi cỏ hương của tự nhiên.
Ơ? Tôi thì liên quan gì đến chuyện này? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn Ashita, gã không còn là người nhìn cậu bằng ánh khó hiểu nữa mà thay vào đó là sự cương nghị cùng nghiêm túc của một người vừa bàn công việc.
Cậu đi thử xem, giao Jaeyoon lại đây tôi trông giúp cho. Dù sao chắc cậu cũng về sớm mà! – Min Ah mỉm cười ngọt ngào, hoàn toàn chiếm trọn lòng tin của Jaejoong.
Vậy nhờ cô trông Jaeyoon một chút!
Đợi Ariko gật đầu, Jaejoong mới cùng Ashita đến phòng của sơ Mari, đi ở phía sau, Jaejoong tự hỏi đây không phải là con đường đến phòng của sơ Mari. Như đọc được câu hỏi của Jaejoong, Ashita điềm nhiên trả lời.
Sơ Mari đang ở phòng tôi để ký hợp đồng thuê tu viện.
Gật đầu đã biết, Jaejoong hoàn toàn tin tưởng mà đi theo Ashita, cậu không nghĩ chính mình đang tự vấn thân vào nguy hiểm, càng không nghĩ cậu chính tay trao con mình cho một kẻ bị căm thù bao phủ lí trí.
Mạng mày rất lớn! – Min Ah gõ gõ chóp mũi đang phập phồng của Jaeyoon, hận không thể dùng sức bóp chết nó – Nhưng không sao, mày và nó cũng không có nhiều may mắn đến thế đâu. Tao tự hỏi, umma mày sẽ làm gì nếu biết mày trong tay tao đây?
Nụ cười Min Ah trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết, bế Jaeyoon trở về phòng mình, chiếc túi xách to đã được chuẩn bị sẵn, lạnh lùng bỏ đứa trẻ vào túi, kéo khóa lại… tiếng phecmotuya vang lên trong đêm đen tĩnh lặng, âm thầm chấm dứt hơi thở mỏng manh của thiên thiền bé nhỏ.
Nói xem, mày có thể sống không? – Min Ah cầm túi xách nhất lên nhất xuống vài cái, lại ném lên giường như ném một bọc đồ bình thường.
“CẠCH”
Sơ Mari đâu? – Jaejoong ngạc nhiên nhìn căn phòng trống không cậu quay lại định hỏi nhưng chợt nhìn thấy cánh cửa đã bị khóa trái – Anh làm gì vậy? – cậu nhíu mày, cảm giác không an toàn khiến cậu sợ hãi.
Jaejoong ah! Anh rất muốn em, chúng ta cùng nhau vui vẻ đi! – Ashita lộ rõ bản chất của mình, gã nhìn Jaejoong bằng đôi mắt thèm khát, trong tư tưởng đã âm thầm lột sạch quần áo trên người cậu.
Tôi không thích kiểu đùa dai này, tôi về đây! – Jaejoong nghiêm túc nhìn Ashita, cậu thật sai lầm khi tin mà đi theo hắn.
Không được, em chỉ có thể đi khi tôi có được em! – gã liếm mép đầy tục tĩu.
Đến lúc này, Jaejoong hoàn toàn biết rõ gã muốn làm gì, dùng hết sức đẩy gã sang một bên, cậu cuống cuồng mở khóa nhưng một bàn tay bất ngờ chộp lấy miệng cậu mà kéo ngược ra phía sau. Không kịp vùng vẫy, miệng đã bị mở rộng bởi cái khăn bị nhét vào, nhiều vòng băng keo quấn chặt để cố định khiến cậu không thể hét lên được nữa.
Mấy loại chống cự kiểu này, em biết không? – Ashita liếm lên cánh mũi phập phồng của Jaejoong – Tôi đã quá quen thuộc rồi ha ha ha, yên tâm, tôi sẽ đưa em lên thiên đàng, em sẽ rất thỏa mãn
Jaejoong trừng mắt nhìn con người đang ngồi lên bụng mình, gã dùng toàn bộ sức nặng ép xuống bụng khiến cậu không thể vùng vẫy cũng như không thể thở nổi nữa. Hốc mắt đỏ lên, tại sao cậu gặp phải loại người đáng sợ như thế này chứ? Tại sao?
Ư! Ư! Ư!
Liên tục lắc đầu không để gã toại nguyện, Jaejoong dùng hết sức của mình mà vùng vẫy. Cậu thật sự rất sợ! Rất rất sợ! Và vì sợ hãi khiến cậu dường như được tiếp thêm sức mạnh, nâng đầu gối đánh mạnh vào bộ vị trọng yếu nhất của đàn ông khiến gã chỉ có thể trừng mắt ngã sang một bên mà không thể rên được một tiếng nào.
Ma… mày… mày…
Không quan tâm đến đôi mắt giận dữ của Ashita, Jaejoong vội vã kéo băng kéo đang dán miệng xuống dưới, sợ gã nhanh chóng hồi phục, cậu đá thêm một cước thật mạnh vào bộ vị trọng yếu của gã một lần nữa khiến gã đau đến mức gần như bất tỉnh.
CỨU TÔI VỚI! CỨU TÔI VỚI!
Hét nhanh để báo hiệu cho tu viện về con người khốn kiếp này, Jaejoong kiềm chế đôi tay run rẩy mà nhanh chóng mở khóa cửa chạy ra ngoài, cậu chạy nhanh đến phòng sơ Mari, muốn nói cho bà biết tình cảnh vào lúc này nhưng…
SƠ? SƠ! SƠ SAO VẬY? SƠ AH!
Jaejoong hoảng sợ nhìn vị sơ già vẫn nằm yên trên giường, mặc cho cậu có gọi, có lắc mạnh thế nào cũng không tỉnh. Đưa tay lên mũi, an tâm khi nhận ra bà vẫn còn thở. Đầu óc của Jaejoong bất ngờ trở nên linh hoạt, cậu chắc chắn mọi người trong tu viện đều ngủ mê man như thế này.
Hình ảnh Jaeyoon hiện lên trong đầu, không xong rồi, Ariko cùng Jaeyoon đang ở trong phòng, nếu Ashita bình thường lại, gã sẽ thương tổn cả hai mất.
Bất chấp mọi thứ, Jaejoong vụt chạy về phòng mình, mở toan cánh cửa định nói với Ariko bản chất thật của Ashita, nhưng…
Jaeyoon! Jaeyoon ah! Con đâu rồi? Ariko?!
Nghĩ Ariko đã bế Jaeyoon về phòng mình để tiện trông giữ, Jaejoong vội chạy đến phòng, nhận ra cửa đã mở toan từ lúc nào.
Jaeyoon! Ariko! Các người đang ở đâu?
Lo lắng nhìn xung quanh, bất ngờ cơ thể cậu bị ném qua một bên, bên má nóng rát in năm đầu ngón tay thô to từ con người đang cực kỳ giận dữ – Ashita!
Shit! Thằng khốn! Mày dám đá tao? – gã rít lên trong giận dữ, gương mặt vẫn còn biến dạng vì cơn đau mà Jaejoong gây ra – Đã thế thì mày đừng trách tao!
Anh… anh muốn gì? – Jaejoong lắp bắp, mắt không ngừng tìm kiếm Ariko và Jaeyoon.
Mày muốn tìm Ariko? – nhìn thấy đôi mắt không ngừng đảo quanh, Ashita đáng sợ nhìn Jaejoong – Cô ta đang ở ngoài xe – gã chỉ về phía cửa sổ, Jaejoong chợt nhìn thấy Ariko đứng bên ngoài như đang chờ đợi ai đó – Thấy cái túi kia không? – Jaejoong nhìn theo hướng chỉ của Ashita, bất giác tim cậu đập mạnh – con mày… đang ở trong đó đấy ha ha ha ha ha!
Ashita cười đến sảng khoái khi nhìn thấy đôi mắt không thể tin được của Jaejoong, môi cậu rung lên. Bất chấp, cậu vội chạy ra ngoài, hướng chiếc xe mà Ariko đang đứng mà tới.
ARIKO!
Bước chân chậm dần khi thấy Min Ah ra hiệu ngừng lại, cô giơ chiếc túi lên cao như thể nếu cậu bước thêm một bước nữa thì cô sẽ ném nó xuống. Mà bên trong… chính là thiên thần của cậu.
Ariko… vì sao… thả Jaeyoon ra, nó là con nít, nó không biết gì cả – Jaejoong run rẩy không rời cái túi đang treo cao trên tay Min Ah.
Ầy! – Min Ah lắc đầu nói- Gọi sai tên rồi, phải gọi là Shin Min Ah mới đúng! – nụ cười đắc thắng lúc này mới xuất hiện.
Min Ah? – Jaejoong lại một lần nữa không tin vào chính mình vừa nghe thấy cái gì, Shin Min Ah? Là cô? Một gương mặt hoàn toàn khác nhưng mức độ tàn nhẫn lại cao hơn một bậc.
Đúng vậy, nè! Đừng có đi lại, tiếng một bước, tao đánh nó một cái! – Min Ah đung đưa cái túi to khiến tim Jaejoong cũng theo đó mà run lên không ngớt.
Anh thật vô dụng, một thằng ốm yếu như thế cũng bị nó hạ cho đo ván! – Min Ah khinh thường nhìn Ashita đang khập khiễn đi ra.
Shit!
“BỐP”
Giáng lên mặt Jaejoong thêm một cái tát nảy lửa khiến miệng cậu rách ra, máu cứ thế mà chảy dài theo khóe miệng nhưng Jaejoong không dám kháng cự, đôi mắt chỉ chầm chầm nhìn cái túi to đó. Làm ơn, Jaeyoon ah! Đừng bỏ umma!
Min Ah, tôi xin cô, cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng… con nít vô tội, cô nhốt nó trong đó… nó chết mất, làm ơn tha nó đi, cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cô tha nó! – Jaejoong đến phút này không thể kiềm chế nỗi lo lắng mà bậc khóc nức nở – Tôi van cô, Min Ah ah! Đừng làm hại nó, nó đã đủ đáng thương lắm rồi. Tôi sẽ không trách cô, chỉ cần cô trả lại Jaeyoon cho tôi, tôi tuyệt đối không gọi cảnh sát, chuyện hôm nay tôi cũng không nhớ nữa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không? Làm ơn đi Min Ah, tôi van cô Min Ah ah!
Đáp lại lời cầu xin của Jaejoong chỉ là cái nhếch mép lạnh lùng của Min Ah, Ashita đã lên xe, gã nổ máy cùng lúc Min Ah thong thả vào chỗ ngồi của mình.
Muốn tôi không giết nó? Được thôi, thứ nhất, cậu không được báo cảnh sát! – Min Ah hài lòng nhìn Jaejoong gật đầu liên tục – Thứ hai… – cô ám muội cười – Tôi cho anh cơ hội! Nếu anh có thể đuổi theo xe, tôi sẽ trả nó lại cho anh. Bằng không thì… tôi sẽ ném nó dọc đường, để xe cán chết nó! – Min Ah nâng cao câu cuối khiến da đầu Jaejoong một trận tê tại.
Không đợi Jaejoong đồng ý, Ashita đã nổ máy chạy đi. Jaejoong chỉ kịp thét lên một tiếng mà đuổi theo. Hoàn toàn không quan tâm đôi chân trần của mình đang chạy trên con đường đất đá khúc khuỷu, cũng không quan tâm Ashita cố tình cho xe chạy thật chậm, đến khi Jaejoong gần như đuổi kịp thì lại tăng ga chạy nhanh hơn một chút. Cứ thế, kẻ chạy người đuổi trên con đường vắng vẻ, chỉ nghe âm vang tiếng thét đầy đau xót của Jaejoong
TRẢ CON LẠI CHO TÔI! MIN AH! TRẢ CON LẠI CHO TÔI!
END 61
mạng chập chờn quá, post chap này mà không biết có lên không. Nếu không thấy tớ post nữa chính là tớ đã bị đá ra khỏi inter một lần nữa rồi đó.