Chương : 21
Tưởng Thần bước đến tiệm thợ rèn, hắn đang cân nhắc mình nên dùng trường kiếm hay song kiếm đây.
- Hoan nghênh thiếu hiệp ghé thăm tệ xá, xưởng đúc vũ khí của ta binh khí nào cũng có, không biết thiếu hiệp cần gì?
Đại hán NPC thợ rèn buông xuống cây búa rèn trên tay, giọng ồm ồm hỏi.
- Ta muốn mua kiếm, trường kiếm đi.
- Hảo
NPC Thợ Rèn vừa nói xong lời, trước mặt Tưởng Thần liền hiện lên một hạng mục bảng chọn, bên trên có ba loại hình trường kiếm.
Trường kiếm theo yêu cầu của Tưởng Thần chỉ có ba loại.
Thanh Phong Kiếm
Phẩm chất: Trắng cấp
Cấp: 10
Công kích: 20 - 25
Giá: 3.000 Ngân lượng
Đây là trường kiếm thân dài và mỏng, tương đối nhẹ. Rất giống phong cách của kiếm khách ngày xưa. Hai thanh còn lại là Tinh Thiết Kiếm và Trọng Lực Kiếm. Công kích đều xấp xỉ nhau, chỉ khác là hình dạng to nhỏ không giống nhau.
Trong cửa hàng chỉ bán trang bị phẩm chất Trắng cấp, một cái Lục cấp trang bị cũng không có, đủ thấy mức độ quý hiếm của trang bị.
- Ta mua Thanh Phong kiếm
Tưởng Thần đưa ra lựa chọn, lập tức hành trang bị trừ đi 3.000 ngân lượng.
Nắm Thanh Phong kiếm chém thử vài đường, Tưởng Thần vừa lòng, rất hợp tay.
Nhìn lại hắn lúc này thật buồn cười, một thân cởi trần mặc quần cọc, đi chân đất, tay lại cầm trường kiếm, trông thật dở dở ương ương, lại thật hài hước.
- Cảm tạ thiếu hiệp đã mua hàng, bảo kiếm trên tay, trông thiếu hiệp quả thật hơn người, thiếu hiệp có thể hay không giúp ta một chút?
Tưởng Thần bật cười, cây kiếm Trắng phẩm này lại nói là bảo kiếm, trình độ mặt dày của đại hán thợ rèn này thật quá siêu phàm. Bất quá nghe ra sắp ban bố nhiệm vụ, Tưởng Thần mỉm cười, đáp:
- Đại thúc có việc gì cứ nói, ta sẽ không từ nan
- Thế thì tốt quá, vừa hay ta đang cần hùng thủ của Hoa Hùng ở Khúc Chu Sơn để rèn vũ khí, nhưng người trong xưởng thì lại bận không ngừng tay, thiếu hiệp có thể hay không thu thập giúp ta vài cái hùng thủ?
- Đinh, phát động nhiệm vụ thu thập nguyên liệu, thu thập 20 hùng thủ từ Hoa Hùng tại Khúc Chu Sơn, ban thưởng 25.000 EXP
- Giết gấu?
Tưởng Thần nhíu mày, bảo hắn đi giết gấu sao, hắn thật làm không được.
Nghĩ đến cảnh chiến đấu với gấu lớn, từng trị số HP màu đỏ bay ra khỏi đầu. Chiến đấu trên nền trời xanh mướt, bất tử, giết quái, săn trang bị...càng nghĩ Tưởng Thần càng đờ đẩn, trong tim bỗng nhiên kích động co thắt lại một cái! Hắn trợn mắt, trong đầu bỗng nghe mình tự nói:
- Tĩnh lại đi Chiêu Thần!
- Chiêu Thần!
Tưởng Thần đồng tử liên tục co rút, hắn cảm thấy có gì đó đang trói buộc mình, thật muốn vươn lên, thoát khỏi, hắn cảm thấy từ trước đến nay cuộc sống thật giả tạo, từng hành động điên khùng, lại đến cười ngu ngơ. Chiêu Thần?... Chiêu Thần...?
- Thiếu hiệp, thiếu hiệp?
Thợ rèn thấy Tưởng Thần bất động hồi lâu đành mở miệng nhắc nhở.
- Thiếu hiệp có nhận nhiệm vụ này hay không?
- Ta làm!
Tưởng Thần kiên định gật đầu, tâm cảm thấy có gì đó thay đổi, suy nghĩ cùng nhận thức của hắn chợt thuế biến dần dần, thiên về thực tế hơn là hảo huyền!
- Vậy thì tốt quá, thiếu hiệu nhớ cẩn thận, Hoa Hùng lực lớn vô cùng
Đại hán Thợ Rèn cẩn thận dặn dò.
Tưởng Thần gật đầu, hắn không mỉm cười như thường lệ mà chỉ im lặng rời đi. Vốn hắn muốn cười tươi một tiếng nhưng hắn cảm thấy như vậy thật mệt mỏi.
Thiên Long thành rộng lớn hào hoa vô cùng, Tưởng Thần muốn đi bộ rời khỏi thành cũng cần phải đi hơn hai mươi phút.
Lúc sắp bước ra khỏi cổng thành, tinh thần lực cao thâm của Tưởng Thần cảm nhận được giao động mạnh của gió phía sau. Hắn chưa kịp quay mặt lại nhìn, phía sau đã truyền tới một giọng nói đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe:
- Không được đâu đại công chúa! Chúng ta phải chờ Hạ tướng quân và Thiên Long quân đến, đó là BOSS Thế Giới! Rất nguy hiểm! Nguy hiểm tính mạng a! Đại công chúa đừng đi mà!
Tưởng Thần nhướng mày, đại công chúa? BOSS Thế Giới? Vừa rời khỏi tân thủ thành liền sắp gặp được BOSS Thế Giới, có chút không hợp thói thường nha.
Hắn khẽ nghiêng đầu lại nhìn, vì hắn biết hai người phía sau sắp đến rồi.
Vừa nghiêng đầu, một dáng người tuyệt mỹ mang theo hương thơm dịu dàng khinh công lướt qua mặt hắn, trang phục đỏ vàng hoa lệ tung bay trong gió, dáng người ma quỷ, nhũ phong cao ngất, làng da trắng ngọc, ngũ quan sắc xảo tuyệt phối thế gian. Thời gian như chậm lại, mắt đối mắt, linh hồn phút chóc giao thoa, trong đôi mắt xanh băng đó Tưởng Thần nhìn thấy sự kinh ngạc, đối phương cũng nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt Tưởng Thần.
- Mỹ nhân...
Tưởng Thần lẩm bẩm.
Bốp!
Đáp lại Tưởng Thần là một bạt tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giáng thẳng lên mặt hắn, lực đạo mạnh mẽ khiến cả người hắn xoay trọn một vòng.
- Không biết phép tắc!
Tưởng Thần kinh ngạc nhìn theo bóng dáng giai nhân, phát hiện người ta đã thấp thoáng nơi xa cửa thành, mùi hương dịu nhẹ vẫn còn vuơng lại trong không khí.
Một tát vừa rồi dường như tác động gì đó lên Tưởng Thần, hắn nhíu mày cảm nhận.
- Hên cho ngươi là bọn ta đang bận, nếu không sẽ chém đầu ngươi vì tội dám nhìn thẳng đại công chúa!
Kéo Tưởng Thần khỏi suy nghĩ là giọng nói đinh đang dễ nghe của cô nha hoàn, trước khi đuổi theo đại công chúa còn trừng mắt hắn một cái, sau đó mới chạy khỏi thành.
- Đại công chúa, chờ muội với!
Tưởng Thần nhìn theo hai người rời đi mà cười khổ. Hắn chỉ đơn giản khen một tiếng thôi mà. Tưởng Thần lắc đầu xua tan tạp niệm, gặp được đại công chúa xem như may mắn, tiếp tục đi làm nhiệm vụ thôi, nghĩ nhiều vô dụng.
- Hoan nghênh thiếu hiệp ghé thăm tệ xá, xưởng đúc vũ khí của ta binh khí nào cũng có, không biết thiếu hiệp cần gì?
Đại hán NPC thợ rèn buông xuống cây búa rèn trên tay, giọng ồm ồm hỏi.
- Ta muốn mua kiếm, trường kiếm đi.
- Hảo
NPC Thợ Rèn vừa nói xong lời, trước mặt Tưởng Thần liền hiện lên một hạng mục bảng chọn, bên trên có ba loại hình trường kiếm.
Trường kiếm theo yêu cầu của Tưởng Thần chỉ có ba loại.
Thanh Phong Kiếm
Phẩm chất: Trắng cấp
Cấp: 10
Công kích: 20 - 25
Giá: 3.000 Ngân lượng
Đây là trường kiếm thân dài và mỏng, tương đối nhẹ. Rất giống phong cách của kiếm khách ngày xưa. Hai thanh còn lại là Tinh Thiết Kiếm và Trọng Lực Kiếm. Công kích đều xấp xỉ nhau, chỉ khác là hình dạng to nhỏ không giống nhau.
Trong cửa hàng chỉ bán trang bị phẩm chất Trắng cấp, một cái Lục cấp trang bị cũng không có, đủ thấy mức độ quý hiếm của trang bị.
- Ta mua Thanh Phong kiếm
Tưởng Thần đưa ra lựa chọn, lập tức hành trang bị trừ đi 3.000 ngân lượng.
Nắm Thanh Phong kiếm chém thử vài đường, Tưởng Thần vừa lòng, rất hợp tay.
Nhìn lại hắn lúc này thật buồn cười, một thân cởi trần mặc quần cọc, đi chân đất, tay lại cầm trường kiếm, trông thật dở dở ương ương, lại thật hài hước.
- Cảm tạ thiếu hiệp đã mua hàng, bảo kiếm trên tay, trông thiếu hiệp quả thật hơn người, thiếu hiệp có thể hay không giúp ta một chút?
Tưởng Thần bật cười, cây kiếm Trắng phẩm này lại nói là bảo kiếm, trình độ mặt dày của đại hán thợ rèn này thật quá siêu phàm. Bất quá nghe ra sắp ban bố nhiệm vụ, Tưởng Thần mỉm cười, đáp:
- Đại thúc có việc gì cứ nói, ta sẽ không từ nan
- Thế thì tốt quá, vừa hay ta đang cần hùng thủ của Hoa Hùng ở Khúc Chu Sơn để rèn vũ khí, nhưng người trong xưởng thì lại bận không ngừng tay, thiếu hiệp có thể hay không thu thập giúp ta vài cái hùng thủ?
- Đinh, phát động nhiệm vụ thu thập nguyên liệu, thu thập 20 hùng thủ từ Hoa Hùng tại Khúc Chu Sơn, ban thưởng 25.000 EXP
- Giết gấu?
Tưởng Thần nhíu mày, bảo hắn đi giết gấu sao, hắn thật làm không được.
Nghĩ đến cảnh chiến đấu với gấu lớn, từng trị số HP màu đỏ bay ra khỏi đầu. Chiến đấu trên nền trời xanh mướt, bất tử, giết quái, săn trang bị...càng nghĩ Tưởng Thần càng đờ đẩn, trong tim bỗng nhiên kích động co thắt lại một cái! Hắn trợn mắt, trong đầu bỗng nghe mình tự nói:
- Tĩnh lại đi Chiêu Thần!
- Chiêu Thần!
Tưởng Thần đồng tử liên tục co rút, hắn cảm thấy có gì đó đang trói buộc mình, thật muốn vươn lên, thoát khỏi, hắn cảm thấy từ trước đến nay cuộc sống thật giả tạo, từng hành động điên khùng, lại đến cười ngu ngơ. Chiêu Thần?... Chiêu Thần...?
- Thiếu hiệp, thiếu hiệp?
Thợ rèn thấy Tưởng Thần bất động hồi lâu đành mở miệng nhắc nhở.
- Thiếu hiệp có nhận nhiệm vụ này hay không?
- Ta làm!
Tưởng Thần kiên định gật đầu, tâm cảm thấy có gì đó thay đổi, suy nghĩ cùng nhận thức của hắn chợt thuế biến dần dần, thiên về thực tế hơn là hảo huyền!
- Vậy thì tốt quá, thiếu hiệu nhớ cẩn thận, Hoa Hùng lực lớn vô cùng
Đại hán Thợ Rèn cẩn thận dặn dò.
Tưởng Thần gật đầu, hắn không mỉm cười như thường lệ mà chỉ im lặng rời đi. Vốn hắn muốn cười tươi một tiếng nhưng hắn cảm thấy như vậy thật mệt mỏi.
Thiên Long thành rộng lớn hào hoa vô cùng, Tưởng Thần muốn đi bộ rời khỏi thành cũng cần phải đi hơn hai mươi phút.
Lúc sắp bước ra khỏi cổng thành, tinh thần lực cao thâm của Tưởng Thần cảm nhận được giao động mạnh của gió phía sau. Hắn chưa kịp quay mặt lại nhìn, phía sau đã truyền tới một giọng nói đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe:
- Không được đâu đại công chúa! Chúng ta phải chờ Hạ tướng quân và Thiên Long quân đến, đó là BOSS Thế Giới! Rất nguy hiểm! Nguy hiểm tính mạng a! Đại công chúa đừng đi mà!
Tưởng Thần nhướng mày, đại công chúa? BOSS Thế Giới? Vừa rời khỏi tân thủ thành liền sắp gặp được BOSS Thế Giới, có chút không hợp thói thường nha.
Hắn khẽ nghiêng đầu lại nhìn, vì hắn biết hai người phía sau sắp đến rồi.
Vừa nghiêng đầu, một dáng người tuyệt mỹ mang theo hương thơm dịu dàng khinh công lướt qua mặt hắn, trang phục đỏ vàng hoa lệ tung bay trong gió, dáng người ma quỷ, nhũ phong cao ngất, làng da trắng ngọc, ngũ quan sắc xảo tuyệt phối thế gian. Thời gian như chậm lại, mắt đối mắt, linh hồn phút chóc giao thoa, trong đôi mắt xanh băng đó Tưởng Thần nhìn thấy sự kinh ngạc, đối phương cũng nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt Tưởng Thần.
- Mỹ nhân...
Tưởng Thần lẩm bẩm.
Bốp!
Đáp lại Tưởng Thần là một bạt tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giáng thẳng lên mặt hắn, lực đạo mạnh mẽ khiến cả người hắn xoay trọn một vòng.
- Không biết phép tắc!
Tưởng Thần kinh ngạc nhìn theo bóng dáng giai nhân, phát hiện người ta đã thấp thoáng nơi xa cửa thành, mùi hương dịu nhẹ vẫn còn vuơng lại trong không khí.
Một tát vừa rồi dường như tác động gì đó lên Tưởng Thần, hắn nhíu mày cảm nhận.
- Hên cho ngươi là bọn ta đang bận, nếu không sẽ chém đầu ngươi vì tội dám nhìn thẳng đại công chúa!
Kéo Tưởng Thần khỏi suy nghĩ là giọng nói đinh đang dễ nghe của cô nha hoàn, trước khi đuổi theo đại công chúa còn trừng mắt hắn một cái, sau đó mới chạy khỏi thành.
- Đại công chúa, chờ muội với!
Tưởng Thần nhìn theo hai người rời đi mà cười khổ. Hắn chỉ đơn giản khen một tiếng thôi mà. Tưởng Thần lắc đầu xua tan tạp niệm, gặp được đại công chúa xem như may mắn, tiếp tục đi làm nhiệm vụ thôi, nghĩ nhiều vô dụng.