Chương 1
1.
Tôi là một con zombie nhỏ.
Nhưng lại tỉnh dậy trong căn cứ của con người.
Chị gái nhặt tôi về nói:
"Chị thấy em ngất xỉu trong đám zombie, nên đã thuận tay nhặt em về.”
À, liệu có thể có một khả năng nữa là tôi là một con zombie đang ngủ giữa đám zombie không?
Chị gái này còn ở trước mặt tôi nổ một phát súng vào đầu con zombie đang kéo lê một thi thể thối rữa nữa chứ.
Tôi sợ đến mức run rẩy, cái gì cũng không dám nói.
Zombie xuất hiện trong căn cứ loài người sẽ ch ết một cách rất bi thảm.
2.
Nhờ sự nhiệt tình của chị gái nên tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm ở căn cứ.
Cô ấy vừa gặp người khác đã nói:
"Em gái tôi mới nhặt được là một cô bé câm, đầu óc đã không được tốt rồi còn không biết nói. Tất cả mọi người không nên bắt nạt con bé.”
Lời còn rất vần điệu.
Tôi muốn há miệng giải thích, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là “Abba Aba”.
Cái này thật đúng là khó chịu.
Phi, tôi không phải người câm điếc mà!
3.
Tôi đứng trước gương tập mắng chửi nghiêm túc mất nửa ngày.
Nói thì có thể nói đó, nhưng không có một câu nào phát ra tiếng người.
Có lẽ thứ tôi đang nói chắc là ngôn ngữ đặc biệt của zombie, bíp bíp ngao ngao hu hu, nghe giống như máy phát điện báo.
Vừa lúc chị gái kia kéo một nửa thân con zombie đi qua, nhìn cực kỳ bi thảm, tàn nhẫn gi ết ch ết con zombie ấy, và không có tôn trọng zombie chút nào.
Làm tôi vừa lo lắng, vừa tức giận, còn sợ hãi tới mức mắt đều đỏ.
Chị gái kia càng thương hại, gặp người khác thì nói:
"Tiểu Ách Ba khóc đến mức đỏ cả mắt. Trông khá ngốc nghếch dễ thương nhưng lại nhát gan như chuột, thật đáng thương mà.”
“Skr, skr~”
Cảm ơn chị gái đã giúp tôi nói chuyện, giờ tôi không cần giải thích về đôi mắt zombie đỏ của mình nữa.
4.
Căn cứ không nuôi người rảnh rỗi.
Chị gái hỏi tôi biết làm cái gì, và tôi đã tay không bẻ gãy một cây gậy sắt.
Chị ấy không khen tôi mà còn đuổi theo tôi chạy hai con phố.
Tất cả mọi người trong căn cứ đều nhìn cô ấy đánh tôi:
"Con bé ch ết tiệt này, đây là vũ khí mà chị đây mạo hiểm tính mạng mới tìm được đó!"
Chỉ là một cây gậy sắt thôi mà, có cần phải như vậy không?
Trong lòng tôi châm chọc, nhưng tôi không dám nói.
5.
Chị ấy giới thiệu tôi với thủ lĩnh của căn cứ.
Thủ lĩnh của căn cứ, 26 tuổi, là thạc sĩ tốt nghiệp đại học nông nghiệp Hoa Quốc.
Thủ lĩnh có vẻ ngoài thô kệch, mặt chữ điền tay cầm cuốc, trên mặt chỉ có hàm răng là trắng.
Ba chúng tôi ngồi xổm bên bờ ruộng.
Nhìn máy cày đang cày bừa canh tác trong ruộng.
Chị gái đưa kẹo cao su, chỉ vào tôi:
"Thủ lĩnh, em gái tôi sức lực vô cùng lớn, xin gia nhập đội tìm kiếm vật tư.”
Thủ lĩnh cẩn thận bóc kẹo cao su, bỏ vào miệng nhai, một lát sau hài lòng gật đầu:
"Vị dâu tây, thứ tốt. Cứ nói đi.”
Tôi chỉ vào thủ lĩnh Abba Abba nửa ngày.
Chị gái vỗ vào gáy tôi:
"Kẹo cao su là thứ em có thể ăn sao? Đây là hàng cực kỳ khan hiếm đấy.”
Trên mặt tôi đầy uất ức, tôi chỉ muốn nói rằng có một con rắn đằng sau mông thủ lĩnh.
“A a a a —“
Thủ lĩnh bị rắn cắn vào mông.
Chị gái sợ đến mức nhảy cao ba thước.
Còn tôi thì thắt nút con rắn lại, quấn ở trên tay rồi tranh công đưa cho chị gái.
Chị ấy sợ tới mức thiếu chút nữa trèo lên cây:
"Mau ném đi! Sao con bé này cái gì cũng chơi thế?”
Tôi mất con rắn rồi.
Thủ lĩnh tê liệt ngã xuống bờ ruộng, nước mắt chảy xuống:
"Tôi tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Nông nghiệp Hoa Quốc, lúc đi học đã đào đất canh tác, làm ruộng. Sau khi tốt nghiệp đến Viện Khoa học Nông nghiệp Hoa Quốc. Sau khi được phát lương, ngay cả cổ phiếu tôi cũng chỉ mua liên quan đến ngành trồng trọt. Hôm nay ch ết trên bờ ruộng, coi như là cái ch ết có ý nghĩa..."
Chị gái lập tức khóc lớn:
"Thủ Lĩnh!”
Tôi gãi đầu.
Thật ra tôi muốn nói, rắn này không có độc.
6.
Tôi khiêng thủ lĩnh chạy đến chỗ bác sĩ.
Vậy mà thủ lĩnh vẫn con gào thét mất nửa ngày.
Bác sĩ chỉ vào hai lỗ đẫm máu trên mông anh ấy và nói với anh ấy rằng con rắn kia không có độc.
Nhưng trên đường đến đây thủ lĩnh đã nói những lời di ngôn cho tôi nghe, và thậm chí còn nói cho tôi biết chỗ chôn dấu mấy thỏi vàng của anh ấy.
Mặt thủ lĩnh từ đỏ chuyển sang xanh.
Tôi chớp chớp đôi mắt đỏ vô tội của mình.
Chị gái vội vàng chạy tới, nói cho thủ lĩnh biết đầu óc của tôi không tốt lắm.
Tôi cười tươi khiêu khích với thủ lĩnh.
Mí mắt thủ lĩnh giật liên tục:
"Cô bé câm thật đáng thương, nếu không tôi sẽ nhận em ấy làm em gái nuôi đi.”
Chị gái trợn mắt há hốc mồm.
Làm sao mà chỉ đi cửa sau cầu xin một công việc, mà lại còn có thể được thủ lĩnh coi trọng vậy?
7.
Tôi trở thành em gái của thủ lĩnh.
Người của đội tìm kiếm không dám chậm trễ tôi.
Vì thế tôi trở thành tổ trưởng nhỏ của đội tìm kiếm người già yếu bệnh tật.
Nhóm người già yếu bệnh tật, đúng như tên gọi, toàn là người già, yếu, người bệnh, người thiếu tay thiếu chân và câm điếc đều ở chỗ này.
Sau ngày tận thế, có thể sống sót đã là không dễ dàng, việc thiếu tay thiếu chân quá là điều phổ biến.
Và có cả những thành viên ngay từ đầu đã không biết nói, tôi đã học Ngôn ngữ ký hiệu từ họ.
Về sau khi chị gái mắng tôi.
Tôi ở bên cạnh điên cuồng giải thích bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Nó giống như tôi đang tạo ra phong ấn ma pháp để phản kích vậy đó.
Ôi, nhưng chị ấy không hiểu lắm.
8.
Cuộc sống của tôi ở căn cứ hơi nhàm chán.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người đến tìm tôi chơi.
Là tổ trưởng của tổ một tìm kiếm bên cạnh.
Lúc ấy tôi đang trốn ở trên cây cắn một loại quả đỏ không biết tên và hóng mát, còn anh ta đang cùng người khác mưu đồ bí mật ở dưới tán cây.
Tổ trưởng tổ một nói với mọi người:
"Đó là một tên ngốc. Cô ta để tóc mái cắt ngang, tóc màu đen, mắt thì đỏ, cao khoảng một mét năm.”
Tôi trốn ở trên cây và muốn chửi ngược lại. Nói ai một mét năm thế?
Người đàn ông khỏe mạnh đối diện hắn nói:
"Tổ trưởng mà anh nói là em gái câm của thủ lĩnh à?"
Tổ trưởng:
“Đúng vậy! Bọn họ một đống người già yếu bệnh tật, dựa vào cái gì mà được phân nhiều vật tư như vậy! Tìm cơ hội gi ết ch ết cô ta!"
Người đàn ông khỏe mạnh kia hít sâu một hơi:
"Nhưng đó là em gái của thủ lĩnh đấy!”
Tổ trưởng tổ một:
"Chúng ta chỉ cần làm việc này kín đáo thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không ai biết. Chẳng lẽ cậu không muốn nhiều vật tư hơn sao?"
Người đàn ông kia suy tư một lát, rồi nặng nề gật đầu.
9.
Lúc đầu họ cử người đến ám sát tôi.
Nhưng nửa đêm tôi không ngủ, lại chạy tới ruộng dưa ngắm ánh trăng vàng óng ánh.
Bởi vì có thủ lĩnh nên nông sản trong căn cứ của chúng tôi là trồng tốt nhất.
Tôi đến ruộng dưa ngắm trăng, thủ lĩnh cũng đang ở đó ngắm trăng.
Anh ấy thấy tôi ánh mắt chớp động một chút, giống như là nhớ tới ký ức gì đó không tốt.
Tôi thì hưng phấn giơ tay chào hỏi: "Abba, abba!”
Thủ lĩnh gật đầu, tiếp tục ngồi trong ruộng dưa trầm tư tự hỏi nhân sinh.
10.
Hai chúng tôi ngồi xổm trong ruộng nửa ngày.
Thủ lĩnh cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói chuyện:
"Em tới nơi này làm gì?”
Tôi cực kỳ hâm mộ nhìn ruộng dưa, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Hầu hết mọi thứ ở đây tôi không thể ăn được, nhưng tôi lại thích những thứ màu đỏ.
Anh ấy chỉ chỉ tôi:
"Quả nhiên là tới trộm dưa! Không thể!”
Tôi không để ý tới thủ lĩnh, tiếp tục nhìn ruộng dưa.
Thủ lĩnh tiếp tục tức giận:
"Em biết vì cái gì mà đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ tới nơi này ngồi không?"
Ôi, tôi có thèm quản anh đêm hôm khuya khoắt không ngủ tới nơi này làm gì đâu.
Thủ lĩnh thở dài một hơi:
"Chính là đề phòng bọn trộm dưa các người đấy!"
Các người?
Có phải anh ấy đang nói về mấy cái bóng đen đang lén lút bò trong ruộng kia không?
11.
Tôi đã giúp thủ lĩnh bắt những tên trộm dưa.
Một trong số đó có khuôn mặt có chút quen thuộc.
Khi tôi nhìn lại, đây không phải là người đàn ông cùng với tổ trưởng tổ một mưu đồ bí mật sao?
Thủ lĩnh lớn tiếng mắng chửi bọn họ.
Giọng lớn đến mức tất cả những con chó trong căn cứ đều thức dậy và bắt đầu đồng loạt sủa lớn.
Thủ lĩnh:
"Các ngươi làm như vậy có thấy xứng đáng với căn cứ không? Xứng đáng với tôi không, xứng đáng với những người khác không?"
Chó: "Gâu gâu gâu —“
Tôi nhịn không được, cũng mắng theo:
"Abba Abba –"
Người đàn ông kia quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cực hung ác, giống như tôi gi ết tổ trưởng của hắn vậy.
Tôi vò đầu, nhìn tôi làm gì, cũng không phải tôi bảo hắn ta đi trộm dưa.
Chẳng lẽ hắn ta đi theo tôi tới tận đây?
12.
Bởi vì tôi có công bắt trộm, thủ lĩnh thưởng cho tôi một quả dưa.
Vì thế tôi vừa ăn dưa vừa xem thủ lĩnh mắng người.
Thủ lĩnh tràn đầy năng lượng mắng người, có thể nói một câu dài mấy chục chữ mà không trùng, cũng không dừng lại lấy hơi.
Mấy tên trộm dưa kia bị mắng đến mức cổ thấp đến mức sắp chạm xuống đất rồi.
Tôi ăn dưa:
"Rắc rắc”
Bởi vì âm thanh có lớn hơn một chút, anh ấy đã quay đầu lại và mắng tôi một trận.
Làm gì vậy, zombie đi ngang qua cũng bị mắng sao?
Lúc này một con chó vàng tỉnh ngủ đi qua, cũng bị thủ lĩnh mắng vài câu.
Tôi rất hoảng sợ.
Sau đó chị gái nói cho tôi biết, hoá ra anh ấy đã quen với việc ngủ muộn, là bởi vì anh ấy thường chơi game đến tận nửa đêm.
Sau tận thế, không có trò chơi nào để chơi, nên giờ anh ấy chỉ có thể nhìn ánh trăng vàng óng ánh thôi.
Thật vất vả bắt được một tên trộm dưa, nên là anh ấy quang minh chính đại mắng người xả stress, vì thế mà càng có tinh thần thôi.
13.
Tổ trưởng tổ một và người đàn ông cường tráng kia hình như có chút thích tôi.
Sau ngày hôm đó tôi thường xuyên gặp lại họ.
Tôi lại một lần nữa nghe thấy bọn họ bàn âm mưu gi ết tôi dưới tán cây.
Tổ trưởng tổ một:
"Sao có một tên ngốc thôi mà anh cũng không giải quyết được thế?"
Người đàn ông kia:
“Con bé ngốc đấy hình như có chút vận may.”
Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu trên cây.
Còn không phải sao, trời mà không sinh ra một cô bé câm là tôi, thì tận thế vạn cổ như đêm dài.
Tổ trưởng tổ một tức giận đến mức giậm chân:
"Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này không thể lại thất bại!"
Người đàn ông kia gật đầu: "Được!”
14.
Lần tiếp theo gặp lại bọn họ là ở một nơi hẻo lánh nào đó trong khu căn cứ.
Tôi thì đang lén lút đi đào kho báu của thủ lĩnh.
Thủ lĩnh nói anh ấy giấu rất nhiều vàng, sách vở còn có hạt giống trân quý.
Những thứ khác tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn lấy chút hạt dưa hấu về tự mình trồng.
Tôi muốn có ruộng dưa của riêng mình.
Tư Cáp, rong chơi trên ruộng dưa xanh biếc chỉ nghĩ đến đây thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.
Tôi là một con zombie nhỏ.
Nhưng lại tỉnh dậy trong căn cứ của con người.
Chị gái nhặt tôi về nói:
"Chị thấy em ngất xỉu trong đám zombie, nên đã thuận tay nhặt em về.”
À, liệu có thể có một khả năng nữa là tôi là một con zombie đang ngủ giữa đám zombie không?
Chị gái này còn ở trước mặt tôi nổ một phát súng vào đầu con zombie đang kéo lê một thi thể thối rữa nữa chứ.
Tôi sợ đến mức run rẩy, cái gì cũng không dám nói.
Zombie xuất hiện trong căn cứ loài người sẽ ch ết một cách rất bi thảm.
2.
Nhờ sự nhiệt tình của chị gái nên tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm ở căn cứ.
Cô ấy vừa gặp người khác đã nói:
"Em gái tôi mới nhặt được là một cô bé câm, đầu óc đã không được tốt rồi còn không biết nói. Tất cả mọi người không nên bắt nạt con bé.”
Lời còn rất vần điệu.
Tôi muốn há miệng giải thích, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là “Abba Aba”.
Cái này thật đúng là khó chịu.
Phi, tôi không phải người câm điếc mà!
3.
Tôi đứng trước gương tập mắng chửi nghiêm túc mất nửa ngày.
Nói thì có thể nói đó, nhưng không có một câu nào phát ra tiếng người.
Có lẽ thứ tôi đang nói chắc là ngôn ngữ đặc biệt của zombie, bíp bíp ngao ngao hu hu, nghe giống như máy phát điện báo.
Vừa lúc chị gái kia kéo một nửa thân con zombie đi qua, nhìn cực kỳ bi thảm, tàn nhẫn gi ết ch ết con zombie ấy, và không có tôn trọng zombie chút nào.
Làm tôi vừa lo lắng, vừa tức giận, còn sợ hãi tới mức mắt đều đỏ.
Chị gái kia càng thương hại, gặp người khác thì nói:
"Tiểu Ách Ba khóc đến mức đỏ cả mắt. Trông khá ngốc nghếch dễ thương nhưng lại nhát gan như chuột, thật đáng thương mà.”
“Skr, skr~”
Cảm ơn chị gái đã giúp tôi nói chuyện, giờ tôi không cần giải thích về đôi mắt zombie đỏ của mình nữa.
4.
Căn cứ không nuôi người rảnh rỗi.
Chị gái hỏi tôi biết làm cái gì, và tôi đã tay không bẻ gãy một cây gậy sắt.
Chị ấy không khen tôi mà còn đuổi theo tôi chạy hai con phố.
Tất cả mọi người trong căn cứ đều nhìn cô ấy đánh tôi:
"Con bé ch ết tiệt này, đây là vũ khí mà chị đây mạo hiểm tính mạng mới tìm được đó!"
Chỉ là một cây gậy sắt thôi mà, có cần phải như vậy không?
Trong lòng tôi châm chọc, nhưng tôi không dám nói.
5.
Chị ấy giới thiệu tôi với thủ lĩnh của căn cứ.
Thủ lĩnh của căn cứ, 26 tuổi, là thạc sĩ tốt nghiệp đại học nông nghiệp Hoa Quốc.
Thủ lĩnh có vẻ ngoài thô kệch, mặt chữ điền tay cầm cuốc, trên mặt chỉ có hàm răng là trắng.
Ba chúng tôi ngồi xổm bên bờ ruộng.
Nhìn máy cày đang cày bừa canh tác trong ruộng.
Chị gái đưa kẹo cao su, chỉ vào tôi:
"Thủ lĩnh, em gái tôi sức lực vô cùng lớn, xin gia nhập đội tìm kiếm vật tư.”
Thủ lĩnh cẩn thận bóc kẹo cao su, bỏ vào miệng nhai, một lát sau hài lòng gật đầu:
"Vị dâu tây, thứ tốt. Cứ nói đi.”
Tôi chỉ vào thủ lĩnh Abba Abba nửa ngày.
Chị gái vỗ vào gáy tôi:
"Kẹo cao su là thứ em có thể ăn sao? Đây là hàng cực kỳ khan hiếm đấy.”
Trên mặt tôi đầy uất ức, tôi chỉ muốn nói rằng có một con rắn đằng sau mông thủ lĩnh.
“A a a a —“
Thủ lĩnh bị rắn cắn vào mông.
Chị gái sợ đến mức nhảy cao ba thước.
Còn tôi thì thắt nút con rắn lại, quấn ở trên tay rồi tranh công đưa cho chị gái.
Chị ấy sợ tới mức thiếu chút nữa trèo lên cây:
"Mau ném đi! Sao con bé này cái gì cũng chơi thế?”
Tôi mất con rắn rồi.
Thủ lĩnh tê liệt ngã xuống bờ ruộng, nước mắt chảy xuống:
"Tôi tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Nông nghiệp Hoa Quốc, lúc đi học đã đào đất canh tác, làm ruộng. Sau khi tốt nghiệp đến Viện Khoa học Nông nghiệp Hoa Quốc. Sau khi được phát lương, ngay cả cổ phiếu tôi cũng chỉ mua liên quan đến ngành trồng trọt. Hôm nay ch ết trên bờ ruộng, coi như là cái ch ết có ý nghĩa..."
Chị gái lập tức khóc lớn:
"Thủ Lĩnh!”
Tôi gãi đầu.
Thật ra tôi muốn nói, rắn này không có độc.
6.
Tôi khiêng thủ lĩnh chạy đến chỗ bác sĩ.
Vậy mà thủ lĩnh vẫn con gào thét mất nửa ngày.
Bác sĩ chỉ vào hai lỗ đẫm máu trên mông anh ấy và nói với anh ấy rằng con rắn kia không có độc.
Nhưng trên đường đến đây thủ lĩnh đã nói những lời di ngôn cho tôi nghe, và thậm chí còn nói cho tôi biết chỗ chôn dấu mấy thỏi vàng của anh ấy.
Mặt thủ lĩnh từ đỏ chuyển sang xanh.
Tôi chớp chớp đôi mắt đỏ vô tội của mình.
Chị gái vội vàng chạy tới, nói cho thủ lĩnh biết đầu óc của tôi không tốt lắm.
Tôi cười tươi khiêu khích với thủ lĩnh.
Mí mắt thủ lĩnh giật liên tục:
"Cô bé câm thật đáng thương, nếu không tôi sẽ nhận em ấy làm em gái nuôi đi.”
Chị gái trợn mắt há hốc mồm.
Làm sao mà chỉ đi cửa sau cầu xin một công việc, mà lại còn có thể được thủ lĩnh coi trọng vậy?
7.
Tôi trở thành em gái của thủ lĩnh.
Người của đội tìm kiếm không dám chậm trễ tôi.
Vì thế tôi trở thành tổ trưởng nhỏ của đội tìm kiếm người già yếu bệnh tật.
Nhóm người già yếu bệnh tật, đúng như tên gọi, toàn là người già, yếu, người bệnh, người thiếu tay thiếu chân và câm điếc đều ở chỗ này.
Sau ngày tận thế, có thể sống sót đã là không dễ dàng, việc thiếu tay thiếu chân quá là điều phổ biến.
Và có cả những thành viên ngay từ đầu đã không biết nói, tôi đã học Ngôn ngữ ký hiệu từ họ.
Về sau khi chị gái mắng tôi.
Tôi ở bên cạnh điên cuồng giải thích bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Nó giống như tôi đang tạo ra phong ấn ma pháp để phản kích vậy đó.
Ôi, nhưng chị ấy không hiểu lắm.
8.
Cuộc sống của tôi ở căn cứ hơi nhàm chán.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người đến tìm tôi chơi.
Là tổ trưởng của tổ một tìm kiếm bên cạnh.
Lúc ấy tôi đang trốn ở trên cây cắn một loại quả đỏ không biết tên và hóng mát, còn anh ta đang cùng người khác mưu đồ bí mật ở dưới tán cây.
Tổ trưởng tổ một nói với mọi người:
"Đó là một tên ngốc. Cô ta để tóc mái cắt ngang, tóc màu đen, mắt thì đỏ, cao khoảng một mét năm.”
Tôi trốn ở trên cây và muốn chửi ngược lại. Nói ai một mét năm thế?
Người đàn ông khỏe mạnh đối diện hắn nói:
"Tổ trưởng mà anh nói là em gái câm của thủ lĩnh à?"
Tổ trưởng:
“Đúng vậy! Bọn họ một đống người già yếu bệnh tật, dựa vào cái gì mà được phân nhiều vật tư như vậy! Tìm cơ hội gi ết ch ết cô ta!"
Người đàn ông khỏe mạnh kia hít sâu một hơi:
"Nhưng đó là em gái của thủ lĩnh đấy!”
Tổ trưởng tổ một:
"Chúng ta chỉ cần làm việc này kín đáo thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không ai biết. Chẳng lẽ cậu không muốn nhiều vật tư hơn sao?"
Người đàn ông kia suy tư một lát, rồi nặng nề gật đầu.
9.
Lúc đầu họ cử người đến ám sát tôi.
Nhưng nửa đêm tôi không ngủ, lại chạy tới ruộng dưa ngắm ánh trăng vàng óng ánh.
Bởi vì có thủ lĩnh nên nông sản trong căn cứ của chúng tôi là trồng tốt nhất.
Tôi đến ruộng dưa ngắm trăng, thủ lĩnh cũng đang ở đó ngắm trăng.
Anh ấy thấy tôi ánh mắt chớp động một chút, giống như là nhớ tới ký ức gì đó không tốt.
Tôi thì hưng phấn giơ tay chào hỏi: "Abba, abba!”
Thủ lĩnh gật đầu, tiếp tục ngồi trong ruộng dưa trầm tư tự hỏi nhân sinh.
10.
Hai chúng tôi ngồi xổm trong ruộng nửa ngày.
Thủ lĩnh cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói chuyện:
"Em tới nơi này làm gì?”
Tôi cực kỳ hâm mộ nhìn ruộng dưa, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Hầu hết mọi thứ ở đây tôi không thể ăn được, nhưng tôi lại thích những thứ màu đỏ.
Anh ấy chỉ chỉ tôi:
"Quả nhiên là tới trộm dưa! Không thể!”
Tôi không để ý tới thủ lĩnh, tiếp tục nhìn ruộng dưa.
Thủ lĩnh tiếp tục tức giận:
"Em biết vì cái gì mà đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ tới nơi này ngồi không?"
Ôi, tôi có thèm quản anh đêm hôm khuya khoắt không ngủ tới nơi này làm gì đâu.
Thủ lĩnh thở dài một hơi:
"Chính là đề phòng bọn trộm dưa các người đấy!"
Các người?
Có phải anh ấy đang nói về mấy cái bóng đen đang lén lút bò trong ruộng kia không?
11.
Tôi đã giúp thủ lĩnh bắt những tên trộm dưa.
Một trong số đó có khuôn mặt có chút quen thuộc.
Khi tôi nhìn lại, đây không phải là người đàn ông cùng với tổ trưởng tổ một mưu đồ bí mật sao?
Thủ lĩnh lớn tiếng mắng chửi bọn họ.
Giọng lớn đến mức tất cả những con chó trong căn cứ đều thức dậy và bắt đầu đồng loạt sủa lớn.
Thủ lĩnh:
"Các ngươi làm như vậy có thấy xứng đáng với căn cứ không? Xứng đáng với tôi không, xứng đáng với những người khác không?"
Chó: "Gâu gâu gâu —“
Tôi nhịn không được, cũng mắng theo:
"Abba Abba –"
Người đàn ông kia quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cực hung ác, giống như tôi gi ết tổ trưởng của hắn vậy.
Tôi vò đầu, nhìn tôi làm gì, cũng không phải tôi bảo hắn ta đi trộm dưa.
Chẳng lẽ hắn ta đi theo tôi tới tận đây?
12.
Bởi vì tôi có công bắt trộm, thủ lĩnh thưởng cho tôi một quả dưa.
Vì thế tôi vừa ăn dưa vừa xem thủ lĩnh mắng người.
Thủ lĩnh tràn đầy năng lượng mắng người, có thể nói một câu dài mấy chục chữ mà không trùng, cũng không dừng lại lấy hơi.
Mấy tên trộm dưa kia bị mắng đến mức cổ thấp đến mức sắp chạm xuống đất rồi.
Tôi ăn dưa:
"Rắc rắc”
Bởi vì âm thanh có lớn hơn một chút, anh ấy đã quay đầu lại và mắng tôi một trận.
Làm gì vậy, zombie đi ngang qua cũng bị mắng sao?
Lúc này một con chó vàng tỉnh ngủ đi qua, cũng bị thủ lĩnh mắng vài câu.
Tôi rất hoảng sợ.
Sau đó chị gái nói cho tôi biết, hoá ra anh ấy đã quen với việc ngủ muộn, là bởi vì anh ấy thường chơi game đến tận nửa đêm.
Sau tận thế, không có trò chơi nào để chơi, nên giờ anh ấy chỉ có thể nhìn ánh trăng vàng óng ánh thôi.
Thật vất vả bắt được một tên trộm dưa, nên là anh ấy quang minh chính đại mắng người xả stress, vì thế mà càng có tinh thần thôi.
13.
Tổ trưởng tổ một và người đàn ông cường tráng kia hình như có chút thích tôi.
Sau ngày hôm đó tôi thường xuyên gặp lại họ.
Tôi lại một lần nữa nghe thấy bọn họ bàn âm mưu gi ết tôi dưới tán cây.
Tổ trưởng tổ một:
"Sao có một tên ngốc thôi mà anh cũng không giải quyết được thế?"
Người đàn ông kia:
“Con bé ngốc đấy hình như có chút vận may.”
Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu trên cây.
Còn không phải sao, trời mà không sinh ra một cô bé câm là tôi, thì tận thế vạn cổ như đêm dài.
Tổ trưởng tổ một tức giận đến mức giậm chân:
"Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, lần này không thể lại thất bại!"
Người đàn ông kia gật đầu: "Được!”
14.
Lần tiếp theo gặp lại bọn họ là ở một nơi hẻo lánh nào đó trong khu căn cứ.
Tôi thì đang lén lút đi đào kho báu của thủ lĩnh.
Thủ lĩnh nói anh ấy giấu rất nhiều vàng, sách vở còn có hạt giống trân quý.
Những thứ khác tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn lấy chút hạt dưa hấu về tự mình trồng.
Tôi muốn có ruộng dưa của riêng mình.
Tư Cáp, rong chơi trên ruộng dưa xanh biếc chỉ nghĩ đến đây thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.