Chương 8: Ngoại truyện bé Câm
1.
Tôi hoàn toàn xứng đáng là thủ lĩnh có quyền nhất ở căn cứ phía Tây, bé Câm.
Mọi người ở trong toàn căn cứ đều nghe lời tôi.
Thủ lĩnh phía Đông tìm tôi muốn dùng vũ khí để đổi lấy thuốc giải virus Zombie.
Thủ lĩnh phía bắc với vẻ mặt ngại ngùng nói những lời tốt đẹp cầu xin tôi cho hai căn cứ được trao đổi thương mại tự do.
Căn cứ phía Nam thì được tôi sáp nhập.
Bây giờ nó đã trở thành căn cứ phía tây nam, chữ “Tây” vẫn ở phía trước.
2.
Tôi chống nạnh nhìn thủ lĩnh mắt đỏ ngồi trong ruộng dưa.
Tuy rằng đã dùng giải dược, nhưng bởi vì tiêm thuốc không kịp thời, cho nên đầu óc anh ấy không còn linh hoạt như trước đó nữa.
Điều duy nhất không thay đổi là anh ấy vẫn thích ngồi canh ruộng dưa vào ban đêm.
Thủ lĩnh không phải anh trai ruột của tôi nhưng còn tốt hơn cả anh trai ruột.
Tôi chắc chắn phải đối xử tốt với anh ấy.
Tôi đã mang cho anh ấy rất nhiều quả hạch lớn.
Sau đó dạy anh ấy cách nghiến răng vào ban đêm.
Nhưng con bán zombie khác đều phải dùng gậy mài răng, loại ấy quá rẻ, lại còn đang giảm giá nữa.
Anh ruột của tôi là phải dùng quả hạch tốt nhất và rắn chắc nhất.
Vừa tự nhiên vừa trang trọng lại vừa tình cảm....
Tôi cầm dưa: "Ka-chi ka-chi.”
Anh ấy cầm quả hạch:
[Crack-click-crack-click.]
Hai chúng tôi ăn xong nhìn nhau cười, đôi mắt đỏ rực trong đêm tối khiến cho những người dân đi vệ sinh vào ban đêm sợ tới mức ôm đầu chạy trốn.
Chỉ là sau đó có người dân viết đơn khiếu nại lên căn cứ.
Bọn họ nói gần đây trong căn cứ hình như có con chuột lớn biến dị, nửa đêm gặm đồ ăn phát ra âm thanh rất lớn.
Hơn nữa bọn họ còn mạnh mẽ yêu cầu triển khai hành động tiêu diệt chuột. Không thể để cho dịch chuột hoành hành trên những cánh đồng màu mỡ.
3.
Quả hạch không thể cho nữa.
Tôi lại tìm một cái ná cao su, dùng những hạt đậu Hà Lan làm đạn cùng thủ lĩnh bắn chơi.
Vừa mới nói chơi trò chơi xong anh ấy đã có tinh thần hẳn lên.
Anh ấy ngoan ngoãn đứng yên cùng tôi chơi trò chơi trên cánh đồng.
Tôi bảo anh ấy đi theo đường thẳng.
Ba phát súng cao su mà trúng anh ấy, thì anh ấy sẽ thua.
Nhưng nếu anh ấy có thể đi tới trước mặt tôi bắt được tôi trước khi súng cao su bắn trúng anh ấy ba phát trước, thì tôi sẽ thua.
4.
Thủ lĩnh là bán zombie nên hành động có phần chậm chạp.
Tôi cười khúc khích.
“Lạch cạch ~"
Trúng một cái.
Anh ấy có chút tức giận, cố gắng đi về phía trước nhanh hơn.
Tâm có thừa nhưng lực không đủ.
“Lạch cạch~” Lại trúng một cái nữa.
Tôi thấy thế lại càng cười quá đáng hơn.
Anh ấy tức giận đến mức cố gắng vươn tay về phía trước.
Khi anh ấy sắp chạm vào tôi, hạt đậu của tôi đã bắn vào người anh ấy mà không gặp khó khăn gì.
Tôi chống nạnh cười to.
Thủ lĩnh tức giận mở miệng:
"A Pa Pa Pa ~”
Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, cười đến càng vui vẻ.
5.
Tôi vẫn là một zombie nhỏ thành công nhất.
Mặc dù hầu hết các zombie trong cuộc hỗn chiến ở căn cứ đều đã được giải cứu và trở thành bán zombie.
Nhưng bởi vì thời gian không đủ kịp thời, đại khái là chỉ số thông minh tụt xuống không kém Tiểu Vương nhiều lắm.
Ưu điểm là bọn họ có sức lực rất lớn.
Họ sẽ không phàn nàn hay oán giận gì cả ngay cả khi phải làm việc mệt nhọc bụi bặm.
Buổi tối tôi để họ ra đồng làm việc.
Trước đây buổi tối tôi hay ngồi ăn dưa hấu nghe tin đồn, nhưng bây giờ buổi tối tôi sẽ vừa ăn dưa hấu và vừa giám sát bán zombie làm việc.
Đám người bán zombie đã làm việc cả đêm, và sau khi xong việc tôi cực kỳ thoải mái chia cho bọn họ nửa quả dưa hấu.
Dưa hấu này vẫn là do thủ lĩnh trồng lúc trước.
Sau đó tôi nghe nói có người dân bí mật gọi tôi là "người câm bái bì".
Có người còn dẫn người thân trong nhà đã hóa thành bán zombie tới tìm tôi đòi tiền công.
Tôi khoanh chân lại, hai tay đan chéo vào trong tay áo.
Tôi liếc mắt một cái, thành viên của tổ già yếu bệnh tật bên cạnh thay tôi nói:
"Đội trưởng chúng tôi cũng không có lương thực dư thừa.”
6.
Căn cứ phía Tây đang phát triển mạnh dưới sự quản lý của tôi.
Mỗi ngày tôi đều quấn lấy chị gái nài nỉ chị ấy làm thuốc giải cho A Tổ.
Thuốc của A Tổ không thể ngừng.
Một lần tiêm anh ấy có thể dẫn tôi đi chơi ít nhất một tuần, nhiều nhất nửa tháng.
Chị gái:
"Chơi cho vui thôi, chỉ biết chơi! Đơn đặt hàng em nhận cùng mấy thủ lĩnh ở căn cứ khác cũng đủ cho chị bận rộn đến tận năm sau. Chị đây là cứu tổ tông trở về mà.”
Tôi kéo tay áo chị ấy và lấy ra một bộ thiết bị thí nghiệm hoàn toàn mới.
Mắt chị gái sáng rực lên, che miệng cười:
"Được rồi được rồi, buổi tối chị không ngủ cũng phải làm thêm cho em mấy ống tiêm.”
Tôi nghe vậy thì hài lòng, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa.
7.
Sau khi A Tổ khỏe hơn một chút, tôi mời A Tổ đến căn cứ một chuyến đi trong ngày.
Bình thường thì A Tổ là một người nói nhiều.
Nhưng sau khi Tiểu Vương ch ết anh ấy lại có chút tự kỷ.
Anh ấy không muốn chủ động ra ngoài chơi với zombie mới.
Chỉ ước mỗi ngày có thể ôm tôi lang thang khắp nơi trong đống đổ nát của thành phố.
Tôi không nhìn nổi nữa nên đã kéo anh ấy đến căn cứ nhìn xem.
A Tổ xụ mặt nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được ý định của tôi.
Lúc anh ấy đến, mặt trời vừa lặn, đám zombie vừa mới tỉnh dậy.
Một số đi làm ruộng.
Một số đến lớp học nghe giảng.
Bán zombie là phải có hệ thống quản lý, dù sao không phải ai cũng hiền lành như tôi.
Lần trước thủ lĩnh cùng người khác chơi bắn súng cao su bằng đạn đậu Hà Lan, đã tát người đó mạnh đến mức gãy ba cái xương sườn của người ta.
Bây giờ người đàn ông kia vẫn còn đang nằm trên giường.
8.
Tôi dẫn A Tổ đi dạo một vòng học đường.
Có một lớp học đang giảng dạy, nói về "lái xe và ứng dụng máy xúc".
Bài học này hơi khó, có nghe thì tôi cũng lọt vào trong sương mù.
A Tổ mới lười nghe.
Sau khi ngồi xuống A tổ liền kéo tôi nói Abba abba.
Sau đó những bán zombie khác cũng không nghe giảng nữa, mà lắng Nghe A Tổ nói Abba Abba.
Ngay cả thủ lĩnh cũng lẫn vào bên trong đám người ngồi nghe đến say sưa.
Thủ lĩnh gãi gãi đầu, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy:
“Huấn luyện viên, tôi muốn học cái này!”
Học cái gì?
Học ABBA ABBA á?
9.
A Tổ trở thành giáo viên ngoại khoá mới của trường.
Cái kiểu mà một tuần chỉ có một lớp.
Chỗ dậy chật ních, không còn chỗ ngồi.
Dây thanh quản của các bán zombie ngồi ở đây đều bị ảnh hưởng bởi virus.
Nếu bọn họ muốn giao lưu với zombie khác, thì phương pháp nhanh nhất chính là học được tiếng zombie.
Nhưng nếu không có tài năng, thì thật sự phải chăm chỉ học.
Bạn thấy đấy, trước khi Tiểu Vương ch ết cũng không học được, chủ yếu là vì không học hành chăm chỉ.
10.
Trong mắt A Tổ một lần nữa lại tràn ngập ánh sáng.
Ban đầu, với sự ch ết đi của thế hệ zombie đời trước, vua zombie là anh ấy cũng gần như kết thúc.
Nhưng hiện tại một lần nữa anh ấy lại thu hoạch được một đám anh em mới.
Thậm chí ngay cả thủ lĩnh cũng mỗi ngày mang theo cuốn sổ nhỏ đi theo đằng sau A Tổ.
Nhung mà sau khi thủ lĩnh học xong tôi liền gặp tai ương.
Buổi tối thủ lĩnh không chơi súng cao su đậu Hà Lan với tôi nữa.
Mà anh ấy lại bắt đầu phàn nàn về cuộc sống với tôi.
Lúc mới bắt đầu tôi nghe từng chữ từng chữ một.
Sau này anh ấy nói mấy chục chữ cũng không phải nghỉ.
Không hổ là thủ lĩnh anh ấy đã lấy lại được vinh quang trước đây của mình.
Đêm hôm đó, tôi chợt nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị thủ lĩnh mắng chửi.
Vì thế tôi đã cố tìm mấy zombie khác để chơi đùa với thủ lĩnh cả đêm.
Quả nhiên qua vài đêm tôi đã nghe thấy tiếng thủ lĩnh Abba abba mắng chửi mấy zombie khác.
Một tuần nữa trôi qua, mấy zombie chơi cùng với thủ lĩnh cũng xuất sư học được tiếng abba abba.
Chỉ là abba abba có hơi hung hăng thôi.
11.
Một ngày nọ, thủ lĩnh phía Đông nói rằng ông ấy muốn đến căn cứ của chúng tôi để học hỏi và giao lưu.
Ông ấy vừa vào cửa căn cứ đã nhìn thấy thủ lĩnh của chúng tôi đang đánh một bán zombie khác.
Thủ lĩnh nhìn thấy thủ lĩnh phía Đông thì hơi sửng sốt một chút.
Sau đó anh ấy giống như nhớ tới cái gì, cởi dép lê của bán zombie bên cạnh ném vào đầu thủ lĩnh phía Đông.
Thủ lĩnh phía Đông né tránh rồi nói:
"Đệch mợ, toàn bộ căn cứ Tây Nam loạn thành một nồi cháo rồi.”
Sau đó còn nghe thấy tiếng abba abba đọc sách trong lớp học truyền đến.
Là A Tổ dẫn mọi người đi học.
Thủ lĩnh phía đông bị hấp dẫn đi qua nhìn một chút, vô cùng ngạc nhiên, dẫn đầu nói:
"Trong căn cứ của các người vẫn còn có thứ gì đó.”
Tôi che mặt.
May mà thủ lĩnh phía Đông nghe không hiểu.
Nội dung mà họ học cũng không phải đứng đắn gì.
12.
Thế hệ zombie cũ đang dần dần biến mất.
Chỉ có A Tổ là xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng sẽ đến căn cứ dạy học một khóa ngôn ngữ.
Đám bán zombie canh tác giữa ruộng, tiếng abba abba vang vọng khắp đồng ruộng.
Thủ lĩnh đã kết bạn với một nhà khoa học kỹ thuật công nghệ ở căn cứ phía bắc, nghe nói gần đây bọn họ đang nghiên cứu máy phiên dịch ngôn ngữ Zombie.
Virus trong cơ thể họ càng hồi phục khi dùng thuốc lâu hơn.
Cuối cùng tôi cũng từ chức thủ lĩnh thay thế.
Mặc dù tôi đã làm rất tốt.
A Tổ đứng ở cửa căn cứ và hỏi tôi:
"Có đi không?"
Tôi thuần thục treo lên cánh tay của anh ấy và ngồi xuống:
"Đi.”
Tôi muốn đi xem thế giới sau ngày tận thế.
Lạc nhật dung kim, kim ô rực rỡ*.
*Hoàng hôn làm tan vàng, quạ vàng thật lộng lẫy.
Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình vào lúc hoàng hôn.
Chúng tôi không sợ hãi, bởi vì chúng tôi biết mặt trời ngày mai vẫn mọc như thường lệ.
(Hoàn toàn văn)
Tôi hoàn toàn xứng đáng là thủ lĩnh có quyền nhất ở căn cứ phía Tây, bé Câm.
Mọi người ở trong toàn căn cứ đều nghe lời tôi.
Thủ lĩnh phía Đông tìm tôi muốn dùng vũ khí để đổi lấy thuốc giải virus Zombie.
Thủ lĩnh phía bắc với vẻ mặt ngại ngùng nói những lời tốt đẹp cầu xin tôi cho hai căn cứ được trao đổi thương mại tự do.
Căn cứ phía Nam thì được tôi sáp nhập.
Bây giờ nó đã trở thành căn cứ phía tây nam, chữ “Tây” vẫn ở phía trước.
2.
Tôi chống nạnh nhìn thủ lĩnh mắt đỏ ngồi trong ruộng dưa.
Tuy rằng đã dùng giải dược, nhưng bởi vì tiêm thuốc không kịp thời, cho nên đầu óc anh ấy không còn linh hoạt như trước đó nữa.
Điều duy nhất không thay đổi là anh ấy vẫn thích ngồi canh ruộng dưa vào ban đêm.
Thủ lĩnh không phải anh trai ruột của tôi nhưng còn tốt hơn cả anh trai ruột.
Tôi chắc chắn phải đối xử tốt với anh ấy.
Tôi đã mang cho anh ấy rất nhiều quả hạch lớn.
Sau đó dạy anh ấy cách nghiến răng vào ban đêm.
Nhưng con bán zombie khác đều phải dùng gậy mài răng, loại ấy quá rẻ, lại còn đang giảm giá nữa.
Anh ruột của tôi là phải dùng quả hạch tốt nhất và rắn chắc nhất.
Vừa tự nhiên vừa trang trọng lại vừa tình cảm....
Tôi cầm dưa: "Ka-chi ka-chi.”
Anh ấy cầm quả hạch:
[Crack-click-crack-click.]
Hai chúng tôi ăn xong nhìn nhau cười, đôi mắt đỏ rực trong đêm tối khiến cho những người dân đi vệ sinh vào ban đêm sợ tới mức ôm đầu chạy trốn.
Chỉ là sau đó có người dân viết đơn khiếu nại lên căn cứ.
Bọn họ nói gần đây trong căn cứ hình như có con chuột lớn biến dị, nửa đêm gặm đồ ăn phát ra âm thanh rất lớn.
Hơn nữa bọn họ còn mạnh mẽ yêu cầu triển khai hành động tiêu diệt chuột. Không thể để cho dịch chuột hoành hành trên những cánh đồng màu mỡ.
3.
Quả hạch không thể cho nữa.
Tôi lại tìm một cái ná cao su, dùng những hạt đậu Hà Lan làm đạn cùng thủ lĩnh bắn chơi.
Vừa mới nói chơi trò chơi xong anh ấy đã có tinh thần hẳn lên.
Anh ấy ngoan ngoãn đứng yên cùng tôi chơi trò chơi trên cánh đồng.
Tôi bảo anh ấy đi theo đường thẳng.
Ba phát súng cao su mà trúng anh ấy, thì anh ấy sẽ thua.
Nhưng nếu anh ấy có thể đi tới trước mặt tôi bắt được tôi trước khi súng cao su bắn trúng anh ấy ba phát trước, thì tôi sẽ thua.
4.
Thủ lĩnh là bán zombie nên hành động có phần chậm chạp.
Tôi cười khúc khích.
“Lạch cạch ~"
Trúng một cái.
Anh ấy có chút tức giận, cố gắng đi về phía trước nhanh hơn.
Tâm có thừa nhưng lực không đủ.
“Lạch cạch~” Lại trúng một cái nữa.
Tôi thấy thế lại càng cười quá đáng hơn.
Anh ấy tức giận đến mức cố gắng vươn tay về phía trước.
Khi anh ấy sắp chạm vào tôi, hạt đậu của tôi đã bắn vào người anh ấy mà không gặp khó khăn gì.
Tôi chống nạnh cười to.
Thủ lĩnh tức giận mở miệng:
"A Pa Pa Pa ~”
Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, cười đến càng vui vẻ.
5.
Tôi vẫn là một zombie nhỏ thành công nhất.
Mặc dù hầu hết các zombie trong cuộc hỗn chiến ở căn cứ đều đã được giải cứu và trở thành bán zombie.
Nhưng bởi vì thời gian không đủ kịp thời, đại khái là chỉ số thông minh tụt xuống không kém Tiểu Vương nhiều lắm.
Ưu điểm là bọn họ có sức lực rất lớn.
Họ sẽ không phàn nàn hay oán giận gì cả ngay cả khi phải làm việc mệt nhọc bụi bặm.
Buổi tối tôi để họ ra đồng làm việc.
Trước đây buổi tối tôi hay ngồi ăn dưa hấu nghe tin đồn, nhưng bây giờ buổi tối tôi sẽ vừa ăn dưa hấu và vừa giám sát bán zombie làm việc.
Đám người bán zombie đã làm việc cả đêm, và sau khi xong việc tôi cực kỳ thoải mái chia cho bọn họ nửa quả dưa hấu.
Dưa hấu này vẫn là do thủ lĩnh trồng lúc trước.
Sau đó tôi nghe nói có người dân bí mật gọi tôi là "người câm bái bì".
Có người còn dẫn người thân trong nhà đã hóa thành bán zombie tới tìm tôi đòi tiền công.
Tôi khoanh chân lại, hai tay đan chéo vào trong tay áo.
Tôi liếc mắt một cái, thành viên của tổ già yếu bệnh tật bên cạnh thay tôi nói:
"Đội trưởng chúng tôi cũng không có lương thực dư thừa.”
6.
Căn cứ phía Tây đang phát triển mạnh dưới sự quản lý của tôi.
Mỗi ngày tôi đều quấn lấy chị gái nài nỉ chị ấy làm thuốc giải cho A Tổ.
Thuốc của A Tổ không thể ngừng.
Một lần tiêm anh ấy có thể dẫn tôi đi chơi ít nhất một tuần, nhiều nhất nửa tháng.
Chị gái:
"Chơi cho vui thôi, chỉ biết chơi! Đơn đặt hàng em nhận cùng mấy thủ lĩnh ở căn cứ khác cũng đủ cho chị bận rộn đến tận năm sau. Chị đây là cứu tổ tông trở về mà.”
Tôi kéo tay áo chị ấy và lấy ra một bộ thiết bị thí nghiệm hoàn toàn mới.
Mắt chị gái sáng rực lên, che miệng cười:
"Được rồi được rồi, buổi tối chị không ngủ cũng phải làm thêm cho em mấy ống tiêm.”
Tôi nghe vậy thì hài lòng, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa.
7.
Sau khi A Tổ khỏe hơn một chút, tôi mời A Tổ đến căn cứ một chuyến đi trong ngày.
Bình thường thì A Tổ là một người nói nhiều.
Nhưng sau khi Tiểu Vương ch ết anh ấy lại có chút tự kỷ.
Anh ấy không muốn chủ động ra ngoài chơi với zombie mới.
Chỉ ước mỗi ngày có thể ôm tôi lang thang khắp nơi trong đống đổ nát của thành phố.
Tôi không nhìn nổi nữa nên đã kéo anh ấy đến căn cứ nhìn xem.
A Tổ xụ mặt nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được ý định của tôi.
Lúc anh ấy đến, mặt trời vừa lặn, đám zombie vừa mới tỉnh dậy.
Một số đi làm ruộng.
Một số đến lớp học nghe giảng.
Bán zombie là phải có hệ thống quản lý, dù sao không phải ai cũng hiền lành như tôi.
Lần trước thủ lĩnh cùng người khác chơi bắn súng cao su bằng đạn đậu Hà Lan, đã tát người đó mạnh đến mức gãy ba cái xương sườn của người ta.
Bây giờ người đàn ông kia vẫn còn đang nằm trên giường.
8.
Tôi dẫn A Tổ đi dạo một vòng học đường.
Có một lớp học đang giảng dạy, nói về "lái xe và ứng dụng máy xúc".
Bài học này hơi khó, có nghe thì tôi cũng lọt vào trong sương mù.
A Tổ mới lười nghe.
Sau khi ngồi xuống A tổ liền kéo tôi nói Abba abba.
Sau đó những bán zombie khác cũng không nghe giảng nữa, mà lắng Nghe A Tổ nói Abba Abba.
Ngay cả thủ lĩnh cũng lẫn vào bên trong đám người ngồi nghe đến say sưa.
Thủ lĩnh gãi gãi đầu, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy:
“Huấn luyện viên, tôi muốn học cái này!”
Học cái gì?
Học ABBA ABBA á?
9.
A Tổ trở thành giáo viên ngoại khoá mới của trường.
Cái kiểu mà một tuần chỉ có một lớp.
Chỗ dậy chật ních, không còn chỗ ngồi.
Dây thanh quản của các bán zombie ngồi ở đây đều bị ảnh hưởng bởi virus.
Nếu bọn họ muốn giao lưu với zombie khác, thì phương pháp nhanh nhất chính là học được tiếng zombie.
Nhưng nếu không có tài năng, thì thật sự phải chăm chỉ học.
Bạn thấy đấy, trước khi Tiểu Vương ch ết cũng không học được, chủ yếu là vì không học hành chăm chỉ.
10.
Trong mắt A Tổ một lần nữa lại tràn ngập ánh sáng.
Ban đầu, với sự ch ết đi của thế hệ zombie đời trước, vua zombie là anh ấy cũng gần như kết thúc.
Nhưng hiện tại một lần nữa anh ấy lại thu hoạch được một đám anh em mới.
Thậm chí ngay cả thủ lĩnh cũng mỗi ngày mang theo cuốn sổ nhỏ đi theo đằng sau A Tổ.
Nhung mà sau khi thủ lĩnh học xong tôi liền gặp tai ương.
Buổi tối thủ lĩnh không chơi súng cao su đậu Hà Lan với tôi nữa.
Mà anh ấy lại bắt đầu phàn nàn về cuộc sống với tôi.
Lúc mới bắt đầu tôi nghe từng chữ từng chữ một.
Sau này anh ấy nói mấy chục chữ cũng không phải nghỉ.
Không hổ là thủ lĩnh anh ấy đã lấy lại được vinh quang trước đây của mình.
Đêm hôm đó, tôi chợt nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị thủ lĩnh mắng chửi.
Vì thế tôi đã cố tìm mấy zombie khác để chơi đùa với thủ lĩnh cả đêm.
Quả nhiên qua vài đêm tôi đã nghe thấy tiếng thủ lĩnh Abba abba mắng chửi mấy zombie khác.
Một tuần nữa trôi qua, mấy zombie chơi cùng với thủ lĩnh cũng xuất sư học được tiếng abba abba.
Chỉ là abba abba có hơi hung hăng thôi.
11.
Một ngày nọ, thủ lĩnh phía Đông nói rằng ông ấy muốn đến căn cứ của chúng tôi để học hỏi và giao lưu.
Ông ấy vừa vào cửa căn cứ đã nhìn thấy thủ lĩnh của chúng tôi đang đánh một bán zombie khác.
Thủ lĩnh nhìn thấy thủ lĩnh phía Đông thì hơi sửng sốt một chút.
Sau đó anh ấy giống như nhớ tới cái gì, cởi dép lê của bán zombie bên cạnh ném vào đầu thủ lĩnh phía Đông.
Thủ lĩnh phía Đông né tránh rồi nói:
"Đệch mợ, toàn bộ căn cứ Tây Nam loạn thành một nồi cháo rồi.”
Sau đó còn nghe thấy tiếng abba abba đọc sách trong lớp học truyền đến.
Là A Tổ dẫn mọi người đi học.
Thủ lĩnh phía đông bị hấp dẫn đi qua nhìn một chút, vô cùng ngạc nhiên, dẫn đầu nói:
"Trong căn cứ của các người vẫn còn có thứ gì đó.”
Tôi che mặt.
May mà thủ lĩnh phía Đông nghe không hiểu.
Nội dung mà họ học cũng không phải đứng đắn gì.
12.
Thế hệ zombie cũ đang dần dần biến mất.
Chỉ có A Tổ là xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng sẽ đến căn cứ dạy học một khóa ngôn ngữ.
Đám bán zombie canh tác giữa ruộng, tiếng abba abba vang vọng khắp đồng ruộng.
Thủ lĩnh đã kết bạn với một nhà khoa học kỹ thuật công nghệ ở căn cứ phía bắc, nghe nói gần đây bọn họ đang nghiên cứu máy phiên dịch ngôn ngữ Zombie.
Virus trong cơ thể họ càng hồi phục khi dùng thuốc lâu hơn.
Cuối cùng tôi cũng từ chức thủ lĩnh thay thế.
Mặc dù tôi đã làm rất tốt.
A Tổ đứng ở cửa căn cứ và hỏi tôi:
"Có đi không?"
Tôi thuần thục treo lên cánh tay của anh ấy và ngồi xuống:
"Đi.”
Tôi muốn đi xem thế giới sau ngày tận thế.
Lạc nhật dung kim, kim ô rực rỡ*.
*Hoàng hôn làm tan vàng, quạ vàng thật lộng lẫy.
Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình vào lúc hoàng hôn.
Chúng tôi không sợ hãi, bởi vì chúng tôi biết mặt trời ngày mai vẫn mọc như thường lệ.
(Hoàn toàn văn)