Chương 8
Nghe lời ấy trái tim tôi đập vang dội, nực cười thật tại sao giờ mọi cảm xúc trong tôi chẳng nghe theo lí trí tôi gì cả. Ngốc nghếch quá. Tôi cảm thấy hình như thầy nói nhầm hoặc có lẽ tôi nghe sai mất rồi.
Vẫn không quay đầu nhìn lại mà tiếp tục đi thì lực kéo ở phía sau tác động đến khiến tôi rơi vào vòm ngực vững chắc. Hương thơm nhẹ của mùi bạc hà kết hợp với một ít hoa nhài sự hòa trộn đấy hợp thật. Cứ khiến tôi say mê, tôi nghĩ mùi hương ấy chính là lí do khiến tôi thích thầy.
* Sao lại không nghe tôi nói? Em nghĩ tôi đùa à.
Tôi biết có ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, cảm giác ấy khiến tôi lúng túng chẳng biết nên nói gì. Thấy tôi cứ im lặng thì bàn tay thầy nâng mặt tôi để đối diện với thầy.
* Không thích tôi à? Thật sự em không có một hứng thú gì với tôi hả? Có lẽ tôi nhìn lầm mất rồi.
Nói xong thì định rời người đi, lúc này tay tôi liền nắm lấy góc áo của Hoàng Quân
* Em, em không biết. Nhưng có lẽ là có ạ.
Mặt tôi nói xong câu ấy không khỏi nóng ran, tôi đã cố gắng để mình có thể tự nhiên nhất nhưng mà vẫn không làm được, cứ mãi nhìn xuống mũi giày.
Có thứ gì đó đụng lên trán tôi, ẩm ướt rồi lại mềm mại và có chút nhột nhột. Ngước lên, thầy ấy đang hôn trán tôi. Tôi ngây ngốc tại chỗ.
Hồi lâu, thầy cúi xuống nhìn vào mắt tôi.
* Không được giấu trong lòng, không nên im lặng che giấu cảm xúc và em không thể không quan tâm anh. Đừng lo, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thi của em. Thích em là việc của anh nên em An Nhi đừng quá bận lòng, anh sẽ buồn.
Những lời ấy đang nói với tôi phải không. Những câu chân tình ấy được phát ra từ chiếc mỏ đáng ghét của Hoàng Quân. Không thể tin được. Tôi không ngờ lại có ngày này, thầy ấy cũng thích tôi chứ không phải mình tôi đơn phương.
* Thầy, à không Hoàng Quân. Em thích anh. Có lẽ em không nghĩ mình lại thích một người như anh đâu. Nhưng thật không ngờ không gì không thể cả. Trái tim ấy cứ đập vì anh, em không thể ngừng nhớ đến anh. Em sợ anh sẽ từ chối tình cảm và cũng lo rằng, thứ em thích ở anh chắc cũng chỉ là say nắng nên em chẳng dám nói. Nhưng…
Lúc này tôi ngước lên nhìn anh, nở nụ cười tươi vá nhón chân nói nhỏ vào tai Hoàng Quân:
* Em nghĩ mình sẽ tiếp tục thích anh nữa.
Nói xong liền bỏ chạy vào nhà.
* Tạm biêt.
Nhìn tôi như chú cún ngại ngùng bỏ chạy anh bật cười và nói:
* Ngủ ngon.
Vào nhà tôi chạy nhanh về phía nhà tắm, xối rất nhiều nước vào mặt để thật tỉnh táo:
* Anh ấy tỏ tình mình. Anh ấy thật sự thích mình. Mình được anh ấy theo đuổi.
Nụ cười cứ bật ra liên hồi.
Tình yêu cuối cùng cũng tìm đến tôi, tôi phải nắm bắt thứ hạnh phúc ấy. Mối tình đầu ở tuổi 18 thật tuyệt.
…….
Chiếc xe lăn bánh trong đêm khuya tĩnh mịch, vượt nhanh qua bao ngã tư đường rồi chợt dừng lại ở phía khu nhà cỗ.
* “Gầm”
Tiếng đóng cửa vang lên kèm với đó là tiếng bước chân lạnh lẽo.
* Vân Anh, có lẽ đến lúc anh phải trả thù rồi.
Bức ảnh trên phía bàn cỗ kia là một cô gái với nụ cười xinh đẹp đầy nét ngây thơ.
* Anh hình như sắp thực hiện được kế hoạch của mình rồi. Vân Anh – em gái nhỏ của anh.
……..
Kì thi tốt nghiệp cũng đã diễn ra, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ còn lại sự chờ đợi của tiếng trống trường vang lên thì chúng tôi sẽ hoàn thành bài thi. Tôi đã nỗ lực rất nhiều, đặt nhiều hi vọng cho bước tiến này.
5 ngày trước kì thi
Tôi có đến nhà của mẹ chơi. Mẹ biết tôi bận rộn và lo lắng cho kì thi rất nhiều nên đã đặt biệt nấu các món bổ dưỡng. Nhìn vào bàn ăn, bao món dinh dướng khiến tôi như muốn gục ngã. Tôi sinh ra, ăn uống rất dễ người, chỉ thích ăn thức ăn bình thường, giản dị món càng cầu kì, đắt đỏ tôi lại không thích.
* An Nhi. Toàn món bổ dưỡng không đó, con ăn nhiều vào để có sức cho kì thi sắp tới.
* Phải đó, chú thấy con gầy đi rất nhiều rồi.
Tôi nghe những lời đó liền dời mắt mình qua Hoàng Minh. Anh ấy chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của tôi đó, làm ơn giúp tôi với anh ơi.
* Đừng nhìn anh, em ăn đi. Tốt lắm đó.
Tôi nghe xong như muốn òa khóc vậy, vừa cầm muỗng ăn mà nước mắt cứ muốn trào ra ngoài. Tôi biết mọi người yêu thương tôi, quan tâm tôi nhưng tôi thật sự không thể ăn nỗi. Bât lực tôi đành thành khẩn trưng cầu ý kiến:
* Hay là chút con mang về để ăn dần dần ạ. Chứ con ăn không hết.
Mẹ tôi thật sự bà ấy hiểu tôi rất nhiều nên thấy tôi như vậy cũng đành nghe theo.
* Thôi được, mẹ sẽ gói lại cho con. Nhưng tuyệt đối phải ăn hết. Không thì đừng trách mẹ.
Vậy là những đồ ăn đó tôi mang đến chô Hoàng Quân ăn cùng.
* Ngon chứ??
* Ừm cũng khá ngon. Em nấu à?
* Không mẹ em nấu bồi dưỡng nên em mang đến cho anh ăn cùng.
Nghe vậy đôi đũa đang gắp thức án của anh bỗng buông xuống. Hình như trong đôi mắt ấy có sự thay đổi rất nhiều khi lời nói ấy diễn ra. Tôi thấy lạ nhưng cũng không hỏi.
* Anh no rồi, em ăn tiếp đi.
* Vậy à. Em cũng no rồi. Để em dọn.
* Đừng, em vào học đi. Anh làm cho.
Cứ thế, chúng tôi cũng vui vẻ trò chuyện và làm việc cùng nhau. Mỗi ngày, tôi càng thích anh hơn lúc trước. Không biết vì sao nhưng tôi có cảm giác anh đang lo lắng điều gì đó. Nhưng cũng không hỏi chỉ đơn giản nghĩ chắc anh bận nên mới như vậy.
Tôi và anh ấy mỗi lần gặp nhau cứ quấn lấy nhau. Chỉ quấn lấy để cùng nhau chứ không làm gì cả, chỉ có hôn thôi. Nhưng những lúc đầu còn rất ngại nhưng dần dần tôi cũng thích ứng được. Mỗi lần như vậy môi tôi lại sưng lên như được tiêm môi vậy. Thật là
* Ưmmm. Đừng em không thở được.
Cuối cùng anh cũng chịu ngừng hôn nhưng vẫn ôm tôi thật chặt.
Ngắm nhìn đôi mắt long lanh của tôi, anh lại không kìm được mà hôn lên.
* Em sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Tôi nghe thế ngại ngùng muốn thoát ra cái ôm của anh thì
* Đừng nhúc nhích nữa không em sẽ là người thiệt đó.
Giọng nói có phần khàn đi và đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi sợ hãi:
* Anh c.ú.t đi.
Tiếng cười khanh khách vang lên, kem với đó là giọng nói mang phần nũng nịu:
* Được, không chọc nữa. Học thôi nào.
Vẫn không quay đầu nhìn lại mà tiếp tục đi thì lực kéo ở phía sau tác động đến khiến tôi rơi vào vòm ngực vững chắc. Hương thơm nhẹ của mùi bạc hà kết hợp với một ít hoa nhài sự hòa trộn đấy hợp thật. Cứ khiến tôi say mê, tôi nghĩ mùi hương ấy chính là lí do khiến tôi thích thầy.
* Sao lại không nghe tôi nói? Em nghĩ tôi đùa à.
Tôi biết có ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, cảm giác ấy khiến tôi lúng túng chẳng biết nên nói gì. Thấy tôi cứ im lặng thì bàn tay thầy nâng mặt tôi để đối diện với thầy.
* Không thích tôi à? Thật sự em không có một hứng thú gì với tôi hả? Có lẽ tôi nhìn lầm mất rồi.
Nói xong thì định rời người đi, lúc này tay tôi liền nắm lấy góc áo của Hoàng Quân
* Em, em không biết. Nhưng có lẽ là có ạ.
Mặt tôi nói xong câu ấy không khỏi nóng ran, tôi đã cố gắng để mình có thể tự nhiên nhất nhưng mà vẫn không làm được, cứ mãi nhìn xuống mũi giày.
Có thứ gì đó đụng lên trán tôi, ẩm ướt rồi lại mềm mại và có chút nhột nhột. Ngước lên, thầy ấy đang hôn trán tôi. Tôi ngây ngốc tại chỗ.
Hồi lâu, thầy cúi xuống nhìn vào mắt tôi.
* Không được giấu trong lòng, không nên im lặng che giấu cảm xúc và em không thể không quan tâm anh. Đừng lo, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thi của em. Thích em là việc của anh nên em An Nhi đừng quá bận lòng, anh sẽ buồn.
Những lời ấy đang nói với tôi phải không. Những câu chân tình ấy được phát ra từ chiếc mỏ đáng ghét của Hoàng Quân. Không thể tin được. Tôi không ngờ lại có ngày này, thầy ấy cũng thích tôi chứ không phải mình tôi đơn phương.
* Thầy, à không Hoàng Quân. Em thích anh. Có lẽ em không nghĩ mình lại thích một người như anh đâu. Nhưng thật không ngờ không gì không thể cả. Trái tim ấy cứ đập vì anh, em không thể ngừng nhớ đến anh. Em sợ anh sẽ từ chối tình cảm và cũng lo rằng, thứ em thích ở anh chắc cũng chỉ là say nắng nên em chẳng dám nói. Nhưng…
Lúc này tôi ngước lên nhìn anh, nở nụ cười tươi vá nhón chân nói nhỏ vào tai Hoàng Quân:
* Em nghĩ mình sẽ tiếp tục thích anh nữa.
Nói xong liền bỏ chạy vào nhà.
* Tạm biêt.
Nhìn tôi như chú cún ngại ngùng bỏ chạy anh bật cười và nói:
* Ngủ ngon.
Vào nhà tôi chạy nhanh về phía nhà tắm, xối rất nhiều nước vào mặt để thật tỉnh táo:
* Anh ấy tỏ tình mình. Anh ấy thật sự thích mình. Mình được anh ấy theo đuổi.
Nụ cười cứ bật ra liên hồi.
Tình yêu cuối cùng cũng tìm đến tôi, tôi phải nắm bắt thứ hạnh phúc ấy. Mối tình đầu ở tuổi 18 thật tuyệt.
…….
Chiếc xe lăn bánh trong đêm khuya tĩnh mịch, vượt nhanh qua bao ngã tư đường rồi chợt dừng lại ở phía khu nhà cỗ.
* “Gầm”
Tiếng đóng cửa vang lên kèm với đó là tiếng bước chân lạnh lẽo.
* Vân Anh, có lẽ đến lúc anh phải trả thù rồi.
Bức ảnh trên phía bàn cỗ kia là một cô gái với nụ cười xinh đẹp đầy nét ngây thơ.
* Anh hình như sắp thực hiện được kế hoạch của mình rồi. Vân Anh – em gái nhỏ của anh.
……..
Kì thi tốt nghiệp cũng đã diễn ra, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ còn lại sự chờ đợi của tiếng trống trường vang lên thì chúng tôi sẽ hoàn thành bài thi. Tôi đã nỗ lực rất nhiều, đặt nhiều hi vọng cho bước tiến này.
5 ngày trước kì thi
Tôi có đến nhà của mẹ chơi. Mẹ biết tôi bận rộn và lo lắng cho kì thi rất nhiều nên đã đặt biệt nấu các món bổ dưỡng. Nhìn vào bàn ăn, bao món dinh dướng khiến tôi như muốn gục ngã. Tôi sinh ra, ăn uống rất dễ người, chỉ thích ăn thức ăn bình thường, giản dị món càng cầu kì, đắt đỏ tôi lại không thích.
* An Nhi. Toàn món bổ dưỡng không đó, con ăn nhiều vào để có sức cho kì thi sắp tới.
* Phải đó, chú thấy con gầy đi rất nhiều rồi.
Tôi nghe những lời đó liền dời mắt mình qua Hoàng Minh. Anh ấy chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của tôi đó, làm ơn giúp tôi với anh ơi.
* Đừng nhìn anh, em ăn đi. Tốt lắm đó.
Tôi nghe xong như muốn òa khóc vậy, vừa cầm muỗng ăn mà nước mắt cứ muốn trào ra ngoài. Tôi biết mọi người yêu thương tôi, quan tâm tôi nhưng tôi thật sự không thể ăn nỗi. Bât lực tôi đành thành khẩn trưng cầu ý kiến:
* Hay là chút con mang về để ăn dần dần ạ. Chứ con ăn không hết.
Mẹ tôi thật sự bà ấy hiểu tôi rất nhiều nên thấy tôi như vậy cũng đành nghe theo.
* Thôi được, mẹ sẽ gói lại cho con. Nhưng tuyệt đối phải ăn hết. Không thì đừng trách mẹ.
Vậy là những đồ ăn đó tôi mang đến chô Hoàng Quân ăn cùng.
* Ngon chứ??
* Ừm cũng khá ngon. Em nấu à?
* Không mẹ em nấu bồi dưỡng nên em mang đến cho anh ăn cùng.
Nghe vậy đôi đũa đang gắp thức án của anh bỗng buông xuống. Hình như trong đôi mắt ấy có sự thay đổi rất nhiều khi lời nói ấy diễn ra. Tôi thấy lạ nhưng cũng không hỏi.
* Anh no rồi, em ăn tiếp đi.
* Vậy à. Em cũng no rồi. Để em dọn.
* Đừng, em vào học đi. Anh làm cho.
Cứ thế, chúng tôi cũng vui vẻ trò chuyện và làm việc cùng nhau. Mỗi ngày, tôi càng thích anh hơn lúc trước. Không biết vì sao nhưng tôi có cảm giác anh đang lo lắng điều gì đó. Nhưng cũng không hỏi chỉ đơn giản nghĩ chắc anh bận nên mới như vậy.
Tôi và anh ấy mỗi lần gặp nhau cứ quấn lấy nhau. Chỉ quấn lấy để cùng nhau chứ không làm gì cả, chỉ có hôn thôi. Nhưng những lúc đầu còn rất ngại nhưng dần dần tôi cũng thích ứng được. Mỗi lần như vậy môi tôi lại sưng lên như được tiêm môi vậy. Thật là
* Ưmmm. Đừng em không thở được.
Cuối cùng anh cũng chịu ngừng hôn nhưng vẫn ôm tôi thật chặt.
Ngắm nhìn đôi mắt long lanh của tôi, anh lại không kìm được mà hôn lên.
* Em sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Tôi nghe thế ngại ngùng muốn thoát ra cái ôm của anh thì
* Đừng nhúc nhích nữa không em sẽ là người thiệt đó.
Giọng nói có phần khàn đi và đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi sợ hãi:
* Anh c.ú.t đi.
Tiếng cười khanh khách vang lên, kem với đó là giọng nói mang phần nũng nịu:
* Được, không chọc nữa. Học thôi nào.