Chương : 206
Lúc vừa định rời đi, một người đàn ông cũng đến mua trà sữa: "Một ly trà sữa sô cô la!"
Anh ta lại có sở thích giống mình! Lãnh Tử Tình không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái. Đột nhiên, thời gian như ngừng lại…
Lãnh Tử Tình cảm thấy người đàn ông này dường như đã từng đi qua cuộc đời mình, trà sữa vừa mới uống một ngụm đã sớm đổ nghiêng xuống đất…
Hoa Bá cũng vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ sẽ gặp lại Lãnh Tử Tình ở đây! Ít nhất, anh đã đóng kín tình cảm của mình, phải đợi thời gian bằng cả thế kỷ mới mở ra. Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi, anh lại gặp được cô, sống động ngay trước mắt!
Loại trà sữa này là loại Lãnh Tử Tình thích nhất. Anh cũng là từ sau khi cùng cô nói chuyện mới bắt đầu yêu thích hương vị này.
Nói là yêu thích trà sữa, không bằng nói là yêu ai yêu cả đường đi. Bởi vì một người nào đó mà anh mới lựa chọn hương vị này.
"Em… đã trở về!" Hoa Bá khẽ cười nói.
Lãnh Tử Tình xách hai túi ni lông to đùng, trà sữa cũng đã đổ xuống đất, nhưng cô chỉ yên lặng nhìn Hoa Bá, ngay cả anh vừa nói gì cũng không nghe thấy. Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh chỉ có mình cùng Hoa Bá đang uống trà trong nhà hàng, lại có hình ảnh hai người sóng vai ngồi cạnh nhau trên xe buýt du lịch, sau đó là Hoa Bá ngồi ở chiếc bàn đối diện cô, một khuôn mặt tuấn tú chầm chậm tiến gần cô…
Ông trời ơi! Lãnh Tử Tình vội lắc đầu, đừng! Anh ta rốt cuộc là ai?!
"Tử Dạ? Tử Dạ?" Hoa Bá lúc này mới phát hiện vẻ bất ổn của cô, vội đón lấy những vật nặng trong tay cô, khua khua tay trước mặt cô.
Lãnh Tử Tình vội khôi phục tinh thần, nói: "Tiên sinh, chúng ta quen nhau sao?"
Hoa Bá suýt nữa bị sặc vì câu nói của cô, anh kinh ngạc ngẩng đầu xem xét cô từ trên xuống dưới. Đúng rồi, là Tử Dạ mà? Sao vậy? Đang đùa sao?
"Tử Dạ? Em làm sao vậy? Không uống được trà sữa nên tức giận sao? Lại đây! Chỗ anh có."
Hoa Bá cố tình uống một ngụm, sau đó lộ ra nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời nói, "Anh nghĩ em không ngại uống nước miếng của anh chứ!"
Thật là kinh tởm! Anh ta uống rồi còn để cô uống?! Anh ta không sợ có bệnh truyền nhiễm sao? Thật là ghê gớm nha!
Lãnh Tử Tình tiến lên giằng lấy hai túi đồ, hằm hằm gạt Hoa Bá ra, còn không quên trừng mắt lườm anh một cái.
Hoa Bá bị lườm đến cả người phát run! Trời ạ! Tử Dạ từ lúc nào thì học được ánh mắt ác độc đó? Sẽ không phải là bị cái gì kích động chứ?!
"Này, Tử Dạ! Có phải là anh có chỗ nào đắc tội với em không?"
Hoa Bá vội vàng đuổi theo, lại một lần nữa đón lấy vật nặng trong tay Lãnh Tử Tình, vẻ rất ngang ngạnh.
Lãnh Tử Tình nhìn Hoa Bá, đảo tròn tròng mắt. Tiếp đó, cô nói: "Đúng vậy, anh đương nhiên là có đắc tội với tôi!"
Hoa Bá ghé mắt nịnh nọt hỏi: "Anh chọc tới em khi nào? Không phải em nói phải rời đi lâu một chút, không để anh tìm được em! Mới biến mất mấy ngày lại xuất hiện rồi! Em là cố ý làm anh khó sống có phải không?"
"Anh khó sống hay dễ sống có liên quan gì đến tôi?!" Lãnh Tử Tình nói. Trực giác mách bảo, cô và người đàn ông vừa gặp đã cảm thấy rất thân thuộc rất quen mắt này nhất định có mối quan hệ vô cùng thân thiết!
"Này! Em thực không xứng là bạn bè nha! Cho dù là không chấp nhận anh, cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?" Ánh mắt Hoa Bá không e dè mà gay gắt nhìn chằm chằm Lãnh Tử Tình.
Anh phát hiện hôm nay Lãnh Tử Tình quyến rũ khác thường, giống như một ý xuân dạt dào hiển hiện ngay trước mặt anh.
Ồ? Anh ta thật sự có ý với cô?! Ánh mắt nóng như lửa kia rõ ràng làm cho cô chấn động!
Điều này sao có thể? Rốt cuộc là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn? Anh ta sao lại có thể mập mờ không rõ ràng với mình như vậy?! Cô vừa mới kết hôn chưa được hai tháng, đã cùng người kia dây dưa không rõ?!
Lãnh Tử Tình có chút tức giận trừng mắt nhìn Hoa Bá: "Này! Anh sao có thể như vậy chứ?!
Nói những lời như vậy với một phụ nữ đã có chồng, anh không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?!"
Hoa Bá kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Tình. Đột nhiên, anh lật mặt của Lãnh Tử Tình nhìn trái nhìn phải, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nâng mu bàn tay cô lên, sau khi nhìn thấy cái bớt bẩm sinh kia, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình vội vàng rút tay mình lại.
"Này! Tử Dạ?! Em có phải khùng rồi không?! Nói những lời như vậy, anh còn cho rằng thật sự không phải là em!" Hoa Bá cười, trong lời nói tràn đầy cưng chiều, "Em và chồng em là hợp đồng hôn nhân, căn bản là hữu danh vô thực, rõ ràng chính em nói với anh mà! Anh chẳng qua chỉ là muốn cứu em khỏi tai họa, em lại còn không cảm kích. Nhất quyết đòi đoạn tuyệt quan hệ với anh! Nhìn xem, rời khỏi anh không đến hai tuần, đã bắt đầu nhớ
anh rồi sao?"
Hoa Bá trêu chọc, kỳ thật, anh nói những lời này là để cho chính anh nghe. Có trời biết, khi anh nhìn thấy biểu tượng của Tử Dạ trên QQ nhấp nháy, thì như muốn phát điên! Anh rất muốn rất muốn nói với cô, rời khỏi Lôi Tuấn Vũ, gả cho anh đi! Anh sẽ hết lòng yêu em!
Nhưng lại chỉ để lại một câu trên QQ: Tử Dạ, em ở tha hương có khỏe không?
Lúc này, gặp lại Lãnh Tử Tình, anh quả thật có chút kích động. Anh đã quyết định, lần này, cho dù là cái gì, anh đều sẽ cùng Tử Dạ đối mặt. Cho dù đối thủ là Lôi Tuấn Vũ, anh cũng không thể lùi bước. Nếu không, anh sẽ hối hận cả đời!
"Anh nói gì? Hợp đồng hôn nhân? Anh lặp lại lần nữa?!" Lãnh Tử Tình cả người cứng đờ, dường như đã bị khí lạnh dưới 100 độ làm đông cứng tay chân, cô ngây ngốc nhìn Hoa Bá, mở lớn hai mắt không dám tin.
Hoa Bá đột nhiên nghẹn lời. Anh nheo nheo mắt quan sát Lãnh Tử Tình. Sao lại thế này? Tử Dạ sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trên thế giới này lại có hai người giống nhau như đúc ư?
Nhưng, hai người sẽ không thể đến mức ngay cả vị trí và kích thước của cái bớt bẩm sinh cũng giống nhau như đúc chứ!
Đầu Hoa Bá ong ong, anh không biết phải phán đoán người trước mặt như thế nào. Rõ ràng chính là Tử Dạ, rõ ràng vẫn là nụ cười đó, đôi mắt đó, sao lại nói ra những lời hoàn toàn xa lạ chứ?!
Anh vội tiến lên trước, ôm lấy Lãnh Tử Tình đang cứng đờ, thuận thế liền hôn lên môi cô…
Đột nhiên phát hiện Hoa Bá đang xâm phạm môi cô, Lãnh Tử Tình lập tức liền khôi phục tinh thần, cô đẩy mạnh Hoa Bá trong tay vẫn đang xách vật nặng ra, thẹn quá hóa giận!
"Bốp" – chính là một cái tát!
Hoa Bá bị một tát này của cô khiến cho mặt cũng lệch sang một bên. Anh không dám tin nhìn Lãnh Tử Tình, ánh mắt bi thương lộ ra nỗi đau đớn khôn cùng.
Lãnh Tử Tình hoảng hốt rút lại cánh tay đang run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn vào đôi mắt tổn thương của Hoa Bá, vội vàng co chân bỏ chạy!
Hoa Bá ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng cô đã chạy xa, chua xót nhếch khóe miệng. Lại nhìn xuống hai tay, vẫn còn xách hai túi đồ Lãnh Tử Tình vừa mới mua. Ly trà sữa đã sớm nghiêng sang một bên, trà sữa sô cô la đổ trên mặt đất, trong ly còn lại một vài giọt tí tách tí tách chảy xuống…
Còn trái tim anh thì sao? Đang rơi lệ, cũng là nhịp điệu như vậy, tí tách tí tách…