Chương : 207
Lãnh Tử Tình chạy như trốn trở về chỗ ở. Vào phòng khách mới phát hiện đồ mình mua đều không mang về. Nhưng cô đâu còn dũng khí mà quay lại lấy chứ?!
Vừa mới thở dài một hơi, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt.
Vội ngẩng đầu, liền phát hiện Lôi Tuấn Vũ đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt u ám đang nhìn cô.
"Á! Anh sao lại trở về rồi?" Lãnh Tử Tình bộp chộp hỏi.
"Sao vậy? Anh không nên trở về sao?" Lôi Tuấn Vũ xem xét cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tầm mắt trên khuôn mặt trắng bệch của cô, "Em đi đâu vậy?"
"Ồ, em đi siêu thị mua đồ!" Lãnh Tử Tình vội vàng giải thích.
"Đồ đâu?" Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm hai tay trống không của cô.
"Á? Đồ hả? Ồ, quên cầm!" Hai má đỏ bừng, Lãnh Tử Tình lúc này thật giống một đứa trẻ
mắc lỗi.
"Đinh" - chuông cửa vang lên!
Lãnh Tử Tình bị dọa đến rùng mình một cái.
Lôi Tuấn Vũ bất an nhìn Lãnh Tử Tình, sau đó nhấc điện thoại ngoài cửa, màn hình hiển thị
chỉ có cửa lớn trống không, không thấy bóng người.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, nhấc lên hai túi đồ lớn đặt ở trước cửa, ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy phần đuôi của một chiếc xe Jeep ở góc đường.
Khi Lãnh Tử Tình nhìn thấy hai túi thực phẩm kia, sắc mặt càng thêm khó coi! Là anh ta!
Mang đồ tới?! Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi! Cái cảm giác này, giống như mình đang có tình cảm vụng trộm vậy.
"Định làm gì?" Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ u ám, nhưng lại không truy hỏi mà chuyển đề tài.
"Ờ, thực phẩm xanh, tươi ngon. Không biết anh có thích ăn không." Lãnh Tử Tình có chút lơ đãng.
"Chỉ cần là em làm, anh đều thích ăn!" Lôi Tuấn Vũ nói rất nhẹ rất nhẹ.
Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn có chút khiến người khác nhìn không ra. Vì sao hắn không truy hỏi? Là ai mang đồ tới? Vì sao không hỏi?!
Chẳng lẽ hắn biết đến sự tồn tại của người đàn ông kia?! Chẳng lẽ hắn… Trời ạ! Đầu Lãnh Tử Tình không khỏi bắt đầu đau! Vì sao không hỏi?! Cô rất không thích cái cảm giác bị người ta giấu giấu giếm giếm!
"Anh vì sao…"
"Nấu cơm đi! Anh đói rồi!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ngắt lời cô! Hắn không phải không muốn biết, hắn chỉ là có chút lo lắng mà thôi! Có lúc không biết còn tốt hơn là biết! Huống chi, hắn vừa nhìn thấy chiếc xe kia liền biết, người Lãnh Tử Tình gặp phải chính là Hoa Bá! Có lẽ, Hoa Bá đã nói hoặc làm gì đó với cô, làm cô sợ! Hắn sẽ đi tìm Hoa Bá, nhưng không phải là bây giờ!
"Vâng!" Lãnh Tử Tình ủ rũ mang hai túi đồ kia vào phòng bếp.
Lôi Tuấn Vũ thực sự hối hận vì đã không truy hỏi cô! Nhìn bộ dáng cô bây giờ, lại giống như là người mất hồn vậy.
Rõ ràng là đang rửa rau, nhưng nước trong bồn đã tràn ra ngoài được mấy phút rồi, cô vẫn ngây ngốc kì cọ vỏ ngoài của một quả cà, quả cà đáng thương kia đã bị chà đến mức sắp tuột hết vỏ ra rồi!
Lôi Tuấn Vũ thực sự là không nhìn tiếp được nữa, thở dài một hơi, tiến lên trước, tắt vòi nước. Sau đó, với lấy khăn tay, lau tay cho Lãnh Tử Tình. Sau đó, kéo tay cô, ra khỏi phòng bếp.
"Làm gì vậy?" Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn hành động của hắn. Không hề chú ý hành vi lúc trước của mình ngây ngốc đến mức nào.
"Chúng ta ra ngoài ăn!" Lôi Tuấn Vũ vừa lấy áo khoác cho Lãnh Tử Tình, vừa nói.
"Vì sao lại muốn ra ngoài ăn? Em đã mua hết đồ rồi mà! Không ăn chẳng phải là rất lãng phí sao?" Lãnh Tử Tình cau mày, không rõ hắn vì sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ăn.
"Em hôm nay không được khỏe, không thể quá mệt mỏi, chúng ta ra bên ngoài ăn! Đi thôi!"
Lôi Tuấn Vũ hướng về cô nặn ra một nụ cười mê người, sau đó mặc áo khoác vào bước ra ngoài.
Lãnh Tử Tình vội vàng đi theo. Cũng tốt, ra ngoài hít thở chút không khí.
Bất tri bất giác, trời đã tối rồi. Ngồi trong xe suốt dọc đường đi, có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố này. Trong bồn hoa, hai bên đường, chỗ nào cũng là đèn màu rực rỡ, có những cái đặt trên thảm cỏ, chiếu sáng lẫn nhau, lấp lánh giống như bầu trời đầy sao. Có những cái thì treo trên cây, xếp thành đủ loại hình dáng, khiến cho cảnh đêm càng thêm mê người.
"Cảnh đêm trên con đường này vẫn đẹp như thế này sao?" Lãnh Tử Tình không kìm được cảm thán.
"Không! Trong dịp lễ hội mới như vậy! Vài ngày nữa sẽ là tết âm lịch! Sao vậy? Em quên rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ cười nói.
Trước kia cũng từng ngắm cảnh đêm, cũng từng lái xe trên con đường này vào thời gian này, sao lại không chú ý đến ánh đèn nê ông tuyệt đẹp này chứ. Nhưng hôm nay, đám đèn màu kia dường như cố ý tô điểm vì hai người bọn họ vậy. Trên đường xe cộ cũng ít đến kì lạ.
"Em nhớ hồi nào?!" Lãnh Tử Tình tức giận nói. Hắn rõ ràng biết mình bị mất trí nhớ, lại còn nói như vậy!
"Ờ, xin lỗi!" Lôi Tuấn Vũ vươn một tay ra nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, an ủi: "Anh quên mất!
Em thường khiến anh khó kìm lòng nổi!"
"Thật không?" Lãnh Tử Tình nở nụ cười. Bàn tay hắn nóng bỏng, rất ấm áp.
"Mình đi ăn ở đâu?" Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.
"Đến rồi sẽ biết!" Lôi Tuấn Vũ biết Lãnh Tử Tình không thích nhà hàng xa hoa, cô xưa nay đều thích đơn giản tùy tiện. Bởi vậy, hắn liền đưa cô đến một nhà hàng ẩm thực Hàn Quốc:
Làng chài Tùng Đảo.
"An nyeong ha se yo!" Vừa vào cửa, một nữ phục vụ liền ân cần bước tới cúi người chào bọn họ.
Lãnh Tử Tình vội vàng gật đầu đáp lễ. "Là ẩm thực Hàn Quốc, nhất định rất ngon!" Cô vô cùng háo hức!
Lôi Tuấn Vũ đưa Lãnh Tử Tình ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ.
"Muốn ăn gì?" Lôi Tuấn Vũ đưa thực đơn cho Lãnh Tử Tình.
"Anh đã từng đến đây chưa?" Lãnh Tử Tình vừa lật xem thực đơn vừa hỏi.
"Đây là quán mới mở, anh chỉ mới đến hai lần, đều là đi cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn. Nơi này khá yên tĩnh." Lôi Tuấn Vũ gọi phục vụ tới, rót thêm cho họ chút nước ấm. Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, bước vào một lúc họ mới cảm thấy ấm áp.
Cẩn thận giúp Lãnh Tử Tình cởi áo khoác. Lôi Tuấn Vũ đột nhiên phát hiện giờ đây hắn làm những việc này dường như đã trở thành đương nhiên! Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm những việc này.
"Chọn lâu như vậy, đã nghĩ ra muốn ăn món gì chưa?" Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ chăm chú của cô không đành lòng quấy rầy, nếu không phải là sợ phục vụ chờ lâu quá, hắn còn thật sự sẽ không hỏi.
"Vì sao không có thịt nướng?" Lãnh Tử Tình tò mò ngẩng đầu, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy món thịt nướng.
Á! Lôi Tuấn Vũ bị hỏi câu này có chút xấu hổ! Đường đường là một đại tổng tài mời bà xã của mình ăn cơm, lại bị chất vấn vì sao không có thịt nướng?!
"Ha ha, bà xã, ở đây đều là những món thanh đạm, không có thịt nướng! Nếu em muốn ăn, chúng ta đến "Hàn Chính Viên" ăn đi? Thịt nướng ở đó có vẻ chính thống!" Lôi Tuấn Vũ làm bộ muốn cầm áo khoác rời đi.
"Này! Anh làm gì vậy?! Em chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi!" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng hướng về nhân viên phục vụ gật gật đầu. Ai da! Chẳng phải là người ngoài ngành sao?! Hóa ra ở
đây người ta không bán thịt nướng!