Chương 18: 【Không phải ngẫu nhiên gặp.】
Tác giả: Tích Vũ ; Edit + Beta: Nkyl_0111.
_____________________
◇
Đoạn Việt Chinh dừng lại động tác.
Đồng Miên chớp mắt, tách ra một chút khoảng cách, ngơ ngác nhìn Đoạn Việt Chinh.
Trong con ngươi mặt của đối phương như thế gần sát, lông mi gần như chạm vào má, từ hơi thở tỏa ra mùi thơm nhẹ, cậu cảm giác mình tựa hồ bắt đầu phát sốt nóng lên.
Lúc uống rượu chỉ cảm thấy là một cỗ nhạt vị, đến bây giờ hơi cồn mới dần dần đi lên, Đồng Miên cảm thấy có chút choáng váng, cả người như mất tự chủ, giống như bị mê hoặc, vô thức đuổi theo mùi hương hấp dẫn trên thân thể Đoạn Việt Chinh.
Giống như một con mèo hít bạc hà, Đồng Miên cũng yêu nhất hương vị tin tức tố tỏa ra trong vô thức này.
Sự ỷ lại giữa người và người, thông qua giao triền tin tức tố dung hợp lẫn nhau.
Cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy vai Đoạn Việt Chinh, cúi người hôn lên má hắn.
Đoạn Việt Chinh sửng sốt một chút.
Một nụ hôn ẩm ướt rơi xuống gò má hắn, Duẫn Nguyệt Chính không kịp khống chế lại cậu, gương mặt giống như bị mèo nhẹ nhàng liếm một cái.
Hắn biết Đồng Miên có lẽ đã say, nhưng Đồng Miên say lại thật đáng yêu, cậu dán vào người hắn mà hôn, từ gương mặt thân đến cằm, hôn đến bờ môi, môi dưới bị hắn ngậm lấy nhẹ nhàng cắn một cái giống như đang tác quái. Đoạn Việt Chinh nắm chặt phần gáy cậu, rũ mi xuống, thấp giọng hỏi: "Đồng Miên, em có biết mình đang làm gì không?"
Đồng Miên nghiêng đầu, hai mắt lấp lánh nước, giống như một tiểu động vật nào đó mới ra đời, tràn ngập tin cậy cùng thân cận. Một giây sau, cậu lại gần hôn lên gương mặt cùng bờ môi Đoạn Việt Chinh.
Đoạn Việt Chinh không nghĩ tới lúc cậu uống say lại chủ động như vậy.
Đoạn Việt Chinh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đè lại, nói: "Nếu em không muốn tiếp tục thì nói dừng lại."
Đồng Miên giống như có chút chưa kịp phản ứng, mờ mịt mở to mắt, thuận theo động tác chỉ dẫn của hắn.
Đoạn Việt Chinh không nhanh không chậm nắm tay cậu
Có nhiều chỗ ấm áp lại có chỗ nóng hổi.
Bầu không khí càng thêm sền sệt, tại một khắc nào đó, trên mặt Đoạn Việt Chinh hiện lên một mạt đỏ hồng, ngẩng đầu tìm kiếm Đồng Miên theo bản năng. Lại phát hiện, Đồng Miên nghiêng đầu, lại phát hiện cậu đã ngủ.
Nhưng mà, hắn phát hiện Tống Miên nghiêng đầu lại ngủ thiếp đi.
……
Đoạn Việt Chinh không tức cũng không được, một lát sau mới thở dài, cầm giấy thanh lý sạch sẽ.
Hắn lại đứng dậy lấy khăn ấm lau mặt và tay cho Đồng Miên, trằn trọc một hồi, anh mới trằn trọc chìm vào giấc ngủ.
——
5 giờ rạng sáng Đồng Miên đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực của Đoạn Việt Chinh. Động tác cậu chậm lại một chút, chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Cậu nhớ hình như vào hôm qua do uống rượu có chút choáng, liền chủ động chạy đến tìm Đoạn Việt Chinh.
Không đúng.
Từ từ.
Đây không phải ở nhà, mà là công ty xây dựng đội ngũ —— nếu bị phát hiện từ phòng của sếp lớn đi ra, sẽ không giải thích được. Cậu tranh thủ thời gian rón rén đứng dậy, chuẩn bị xuống giường. Đột nhiên cổ chân bị người một phát bắt được, giọng nói của đối phương nhàn nhạt: "Đi đâu? ".
Đồng Miên xoay người hôn hắn một cái, vội vàng nói: “Em về phòng!” Thừa dịp Đoạn Việt Chinh chưa kịp phản ứng đã vội vàng chạy xuống giường, hết sức cảnh giác mở cửa rồi đóng lại. Lui về phòng.
Đoạn Việt Chinh bị cậu làm cho cứng đến ba giờ mới ngủ được, lại bị cậu đánh thức, quả thực tâm lực cùng thể xác đều rất mệt mỏi, mặt vô biểu tình rời giường trực tiếp rửa mặt, sau đó mở máy tính lên họp cùng đồng nghiệp tạm thời văn phòng ở Luân Đôn.
Văn phòng Luân Đôn: "…"
Sếp có bị bệnh gì nghiêm trọng không.
Đồng Miên chín giờ lúc rốt cục rời giường đi tắm rửa. Điều kỳ lạ là Trác Thần không hề gửi WeChat để quấy rối đòi đi ăn tối cùng cậu đi hoặc đến khu nghỉ mát trượt tuyết. Cậu ngược lại nhìn thấy một tin nhắn mà Đoạn Việt Chinh gửi cho cậu.
【Có cần thiết phải che đậy như vậy không? (Nụ cười)】
Đồng Miên thu thập xong, đến nhà hàng dưới lầu ăn tối xong, gặp Lương Tâm Khiết đang đợi xe để đến khu trượt tuyết trước khách sạn.
Lúc Lương Tâm Khiết nhìn thấy cậu, vẻ mặt có chút kỳ quái, một lúc sau mới bảo trì nụ cười chào: "Tiểu Đồng."
Đồng Miên đứng tại chỗ, mang theo găng tay, chắp tay trước ngực ngoan ngoãn nói: "Chào học tỷ."
Lương Tâm Khiết ánh mắt né tránh một chút, hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
Đồng Miên có chút không hiểu: “Rất tốt.” Lương Tâm Khiết do dự, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đồng Miên. Đồng Miên kỳ quái sờ sờ gò má: "Nhìn em có gì lạ sao?"
Lương Tâm Khiết vội nói: "Không có không có, chỉ là tùy tiện hỏi hỏi một chút. Ăn sáng chưa?"
Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại một chút liền nhìn thấy Đoạn Việt Chinh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, hai tay đút túi, không nhanh không chậm đi tới hướng bên này, không giống ông chủ lớn, mà giống một bạn học tốt nghiệp cách đây không lâu, cách ăn mặc tràn ngập sự trẻ trung.
Nếu là trước đây cô đoán chừng sẽ như hươu con chạy loạn nghĩ học trưởng có khả năng đối với mình có chút đãi ngộ đặc thù, mà hiện tại cô đã hiểu tại sao, nhưng lại không dám làm ra vẻ như mình đã biết mọi chuyện, cả người đơ ra tại chỗ.
Đoạn Việt Chinh đi tới, lịch sự chào hỏi cô trước: “Diana.” Sau đó mới nhìn về hướng Đồng Miên đang ở trước mặt, khẽ gật đầu, tựa hồ không quen biết tiểu thực tập sinh này, do dự một hồi, mặt không biểu tình hỏi: “Cậu là? "
Đồng Miên mở to hai mắt, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Lương Tâm Khiết trong lúc nhất thời có chút hồ đồ rồi.
Đến cùng là biết hay là không biết? Đến cùng có quan hệ hay không a? Tại sao lại phải ở đây giả vờ!
Cô giữ vững nụ cười: “Đoạn tổng.” Sau khi cẩn thận quan sát thần sắc của Đoạn Việt Chinh, cô mới cẩn thận giới thiệu lần nữa: "Đây là tiểu bằng hữu mới đến trong nhóm chúng ta, Đồng Miên, ngài đã từng nhìn thấy rồi.”
Đồng Miên giấu cằm trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh Klein, lộ ra da mặt phá lệ trắng mà lại trong suốt, đôi mắt to chớp chớp, giống động vật nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Đoàn tổng."
Đoạn Việt Chinh chỉ quét mắt nhìn anh, lập tức dời đi, hờ hững hỏi: "Định đi trượt tuyết sao?"
Lương Tâm Khiết nói, "Vâng, đang đợi xe đến đón."
Đoạn Việt Chinh thuận miệng nói: "Cùng nhau đi."
Ánh mắt Đồng Miên trầm xuống, tựa hồ không dám cùng đại boss tiếp xúc.
Lương Tâm Khiết một mực dùng ánh mắt quan sát hai người bên cạnh mình, bắt đầu tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn vì uống rượu hay không.
Có thể Đoạn Việt Chinh vào nhầm phòng, cùng Đồng Miên không có quan hệ gì hết? Điều này cũng có khả năng mà!
Xe đưa đón đã đến, Đoạn Việt Chinh lên xe trước. Đồng Miên cùng Lương Tâm Khiết ngồi ở hàng ghế sau, vị trí liền cùng một chỗ. Lương tâm khiết lặng lẽ quan sát, không có phát hiện sự tương tác mờ ám nào giữa ông chủ lớn cùng thực tập sinh tiểu Đồng bên cạnh... Hẳn là không có quan hệ đi? Theo đạo lý, không nên có quan hệ.
Cô chậm rãi buông lỏng cảnh giác, dựa vào cửa sổ xe bắt đầu nghe nhạc. Đồng Miên bên cạnh cúi đầu nghịch điện thoại di động, tựa hồ đang cùng ai đó tán gẫu.
Đồng Miên chủ động gửi cho Đoạn Việt Chinh một cái icon bom, có chút khó chịu.
Cậu xem như cảm nhận được tại thời điểm Đoạn Việt Chinh ở trước mặt những người khác giả bộ không quen biết cậu có bao nhiêu không thoải mái.
Đoạn Việt Chinh trả lời lại bằng một dấu chấm. Đồng Miên khí thế hùng hổ:
【Phớt lờ em】
Đoạn Việt Chinh nói:
【Đây không phải là điều em muốn sao? 】
Dừng một chút, hắn nói thêm:
【Lẻn ra khỏi phòng tôi lúc năm giờ sáng để không bị ai nhìn thấy】
【Tôi phớt lờ em, chỉ vì không muốn để ai phát hiện ra】
Đồng Miên không nói gì, tức giận đem ghi chú "Lãnh đạo" đổi thành icon bom. Cậu đóng lại WeChat, nhắm mắt khoanh tay, toàn bộ hành trình cũng không tiếp tục nhìn điện thoại.
Đang tức giận, Đoạn Việt Chinh không nhanh không chậm dỗ dành cậu.
Khu trượt tuyết cách khách sạn cũng không xa, tài xế dừng xe ở lối vào, Đồng Miên vừa mở mắt, trông thấy Đoạn Việt Chinh căn bản không có quay đầu nhìn cậu, phối hợp xuống xe. Cậu cắn môi, đứng dậy theo xuống xe, chuẩn bị xếp hàng ở chỗ thuê dụng cụ trượt tuyết. Lương Tâm Khiết đến bên cạnh một nữ sinh, cứ thế cùng cậu tách ra.
Nhìn thấy cô đã vào đại sảnh bên kia, Đồng Miên đi vài bước đuổi kịp Đoạn Việt Chinh ở phía trước không xa.
Đồng Miên đi theo sau hắn được hơn mười mét, nhưng Đoạn Việt Chinh dường như không để ý có người theo sau mình, thậm chí còn không có quay đầu lại. Đồng Miên từ từ cảm thấy tủi thân, lại không rõ vì sao đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Kết quả là, Đoạn Việt Chinh đột nhiên dừng lại.
Đồng Miên đụng đầu vào lưng hắn.
Đồng Miên xoa trán, cắn môi.
Đoạn Việt Chinh quay đầu thở dài, "Đụng phải em?"
Đoạn Việt Chinh nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, khóe mắt đỏ hoe.
Đoạn Việt Chinh vốn là muốn bỏ mặc cậu... nửa ngày, trả thù cậu để mặc hắn khó chịu một đêm, cậu thì lại thoải mái ngủ một giấc, thật là không có tình người. Lại phát hiện chưa đến nửa ngày mà hắn đã không chịu được, mềm lòng hóa thành vũng đường ngọt ngào, giữ chặt tay của hắn, thấp giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Đồng Miên tức giận hỏi: "Không phải không muốn để ý tới em sao?"
Đoạn Việt Chinh nói: “Không phải em nói muốn giả vờ như không quen biết nhau sao?” Hắn dừng lại, sờ trán Đồng Miên, nói: “Được rồi, không có không để ý tới em. Anh đưa em đến phía sau dốc trượt tuyết."
Đồng Miên vẫn còn tức giận, không muốn phản ứng hắn, nhưng lại không dám không nghe.
Trong khu trượt tuyết, có rất nhiều người đến các khu nghỉ mát trượt tuyết. Nhưng nơi mà Đồng Miên được Đoạn Việt Chinh dẫn đến là khu trượt tuyết chưa mở, chỉ có một số nhân viên công tác đang bảo trì nó.
Đoạn Việt Chinh giải thích: "Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này do một người chú mở. Đường đua này chỉ mở cửa cho một số người quen biết, đây cũng là đường đua để các vận động viên luyện tập."
Đồng Miên giơ mũ lên, nghiêng đầu hỏi: "Cho nên là độ khó rất cao sao? Anh sẽ trượt sao?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh sẽ giữ chặt em."
Thay xong bộ quần áo trượt tuyết cùng đồ bảo hộ, chống gậy trượt tuyết giẫm lên tấm ván đôi. Cậu tháo kính xuống, dùng gậy trượt tuyết chọc Đoạn Việt Chinh, nhỏ giọng nói: "Em trượt tuyết không giỏi lắm."
Cậu đứng trên tấm ván run rẩy sợ ngã xuống.
Đoạn Việt Chinh nắm lấy tay cậu, giảng cho cậu mấy động tác kỹ thuật, lại làm mẫu nhiều lần, Đồng Miên nhanh chóng học được, tự tin một mình đi trượt tuyết. Nhưng con đường mòn tuyết này đúng là độ khó tương đối cao, đường dốc hơn đường mòn chính, các góc cua quá cong cũng quá hẹp, đối người mới học rất có độ khó. Đồng Miên có thể trượt, nhưng khi xuống dốc thì giống như đang bay, tốc độ thực sự quá nhanh. Rất nhanh liền sợ hãi, một khi sợ hãi thì sẽ khẩn trương, vừa căng thẳng liền không kiểm soát được thăng bằng, sau đó ——
Ngã bốn chân chổng vó lên trời.
May mắn trên đường này không có những người khác, chỉ có Đoạn Việt Chinh nhìn thấy cậu xấu mặt.
Đồng Miên ngã xuống sân tuyết không đứng dậy được đành từ bỏ, không có chí tiến thủ nằm xuống, tháo kính trượt tuyết ra, đợi Đoạn Việt Chinh từ trên núi xuống, đến kéo cậu dậy.
Cậu biết Đoạn Việt Chinh nhất định sẽ đến.
Đoạn Việt Chinh thật sự trượt tới, nhẹ nhàng phanh lại dừng ở trước mặt cậu, dùng gậy trượt tuyết gõ vào lòng bàn tay cậu: "Đứng dậy."
Hai mắt Đồng Miên đỏ lên: "Anh không hỏi em ngã có đau không sao?"
Đoạn Việt Chinh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cắn đứt găng tay trượt tuyết, sờ lên mặt cậu, buồn cười hỏi: "Có đau không?"
Đồng Miên tức giận nói: “Ngã thật thảm.” Cậu cắn môi nói: "Anh không thèm quan tâm em nữa."
Đoạn Việt Chinh ôn nhu nói: "Làm sao có thể?"
Đồng Miên càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, trả đũa kéo Đoạn Việt Chinh ngồi xuống. Đoạn Việt Chinh bị kéo ngã vào trong tuyết, Đồng Miên lật người đè lên hắn, ghi hận cắn cằm.
Kính trượt tuyết va vào nhau, cản trở sự giao lưu thâm nhập.
Đoạn Việt Chinh tùy ý cậu tức giận. Chờ đến khi cậu bình tĩnh lại, mới chậm rãi hỏi: "Sao em lại tức giận?"
Đồng Miên chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Một Bảo Bảo làm bằng nước, yêu cười lại thích khóc. Đoạn Việt Chinh mềm lòng đến rối tinh rối mù, chống đỡ ngồi dậy, vuốt ve mái tóc rối bù trên má Đồng Miên, hỏi: "Đồng Đồng, làm sao vậy?"
Đồng Miên cúi đầu, kéo kính trượt tuyết xuống, không chịu cùng hắn nói chuyện, tự mình đứng lên.
Đứng dậy! Dùng sức đứng dậy!
Đoạn Việt Chinh nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Hay là do anh không để ý đến em?” Hắn dừng lại, “Đồng Miên, như thế là không công bằng. Em có thể không để ý đến anh, nhưng anh thì lại không được.”
Đồng Miên biết mình tiêu chuẩn kép cố tình gây sự, nhưng cậu chính là ỷ sủng sinh kiêu, lúc này trong lòng bắt đầu lo sợ bất an. Ở bên ngoài, cậu hất tay Đoạn Việt Chinh ra, dùng gậy trượt tuyết chống đỡ từ từ đứng lên.
Đoạn Việt Chinh lướt tới, gọi cậu: "Đồng Miên, chúng ta nói chuyện một chút."
Đồng Miên dừng lại, mở kính, lớn tiếng nói: "Anh muốn nói gì?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Về mối quan hệ của chúng ta. Nếu em không muốn ai biết đến, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em. Dù là ở trường, ở công ty hay ở nơi khác, anh sẽ không quan tâm nữa. Ví dụ, chuyện ngày hôm qua em muốn giấu anh trong phòng tắm. Em cảm thấy thế nào? Hoặc là nếu em có thể chấp nhận công khai mối quan hệ của chúng ta, chúng tôi có thể công khai, tất cả tùy thuộc em lựa chọn. "
Đồng Miên chớp mắt.
Trong lòng của cậu sợ hãi.
Cậu giống như trở nên không giống mình. Tin tức tố hay cảm giác "Một đôi trời sinh” ảnh hưởng thật sự quá lớn, cậu phát hiện mình càng ngày càng thích Đoạn Việt Chinh.
Nhưng Đoạn Việt Chinh cái gì cũng có, bên trong đoạn quan hệ này ở trên cao nhìn xuống chiếm hết ưu thế, còn cậu cái gì cũng không có, cậu chỉ có chính mình, trong lòng vô cùng lo sợ bất an. Cậu thận trọng đưa ra đáp án, chấp nhận hay từ chối, từ chối tôn nghiêm thuộc về một Omega, thu hoạch được một chút cảm giác an toàn yếu ớt.
Cậu không muốn khiến người khác biết đoạn quan hệ thân mật này, đơn giản là bởi vì bất an, lo sợ một ngày nào đó nếu như bởi vì địa vị hoặc khoảng cách bất bình đẳng này mà hai người chia tay.
Cậu gặp qua trường hợp này.
Mẹ cậu đã từng trải qua loại tình yêu này.
Trong biển người gặp nhau, cùng Alpha có độ cao xứng đôi đạt 100% rơi vào lưới tình, trải qua một tình yêu cuồng nhiệt, sau đó bởi vì chênh lệch quá lớn mà chia tay, sau khi chia tay còn sinh cho đối phương một đứa nhỏ, một mình nuôi dưỡng cậu lớn lên.
Một đoạn tình yêu say đắm khiến người xem thán phục kinh ngạc như một câu chuyện tình yêu được viết trong một cuốn tiểu thuyết. Cuối cùng được một nhà văn yêu thích bi kịch viết nên một kết thúc bi thảm.
Cái gọi là "không muốn được đối xử đặc biệt sau khi được đồng nghiệp biết đến" thực ra chỉ là bao biện cho sự lo lắng sâu nhất trong lòng Đồng Miên, xuất phát từ nỗi sợ hãi từ tình cảm của cha mẹ.
Đồng Miên mím môi, cảm thấy thất vọng với mình.
Một mặt, yêu cầu Đoạn Việt Chinh che giấu, mặt khác, lại bởi vì hắn nghe lời nghiêm túc giấu diếm mà ủy khuất. Quá mâu thuẫn, quá xoắn xuýt, cậu thậm chí cảm thấy mình già mồm, hé miệng lại khép miệng, không biết nên trả lời Đoạn Việt Chinh như thế nào.
Đoạn Việt Chinh ôn nhu hỏi: "Em nghĩ đến đâu rồi?"
Đồng Miên lau mí mắt đỏ bừng, ngẹn ngào nói: "Em không biết."
Đoạn Việt Chinh nhìn đôi mắt đẫm lệ của cậu, trầm mặc một hồi, không còn cách nào khác, nhẹ giọng nói: "Được rồi. Đồng Đồng, anh không có ý tứ chỉ trích em, em từ từ suy nghĩ. Anh ở đây, em nghĩ thế nào, nói cho anh biết, đừng giữ nó ở trong lòng. "
Đồng Miên ủ rũ nói được.
Đoạn Việt Chinh dẫn cậu trượt xuống dốc, ở trên tuyết lao vùn vụt, mồ hôi đầm đìa, Đồng Miên rốt cuộc vui vẻ một chút.
Cậu vẫn chưa biết phải làm gì với mối quan hệ này, nhưng một trái tim Thiên Bình đã hướng về một bên khác mà gục ngã.
Đơn giản là vì lo sợ bất an.
Thế nhưng Đoạn Việt Chinh xác thực đã cho cậu rất nhiều rất nhiều cảm giác an toàn.
Khi chuẩn bị rời khỏi khu trượt tuyết, Đồng Miên lấy điện thoại di động ra chụp hai tấm ảnh tự sướng. Trang bị đầy đủ, cậu đẩy kính lên để lộ một đôi mắt to, mỉm cười nhìn vào máy ảnh thấy rõ sau lưng là con đường tuyết trắng tinh.
Đoạn Việt Chinh cởi găng tay ra, Đồng Miên giơ điện thoại lên, đột nhiên gọi hắn: "Lãnh đạo."
Đoạn Việt Chinh quay đầu, lại liếc nhìn cậu một cái.
Đồng Miên nhấn nút chụp, đem Đoạn Việt Chinh lưu lại trong máy ảnh.
Trở lại xe, Đồng Miên đã đại khái chỉnh sửa một vài bức hình rồi đăng lên vòng bạn bè. Cũng không nói gì khác, chỉ nói:
Chơi trượt tuyết rất vui, lần sau còn muốn đi nữa ——
Đi kèm là hai bức ảnh tự chụp, hai bức ảnh phong cảnh không có chỗ trống, tuyết rơi dày đặc, một bức ảnh đầu tiên là chụp khách du lịch, bức ảnh còn lại là Đoạn Việt Chinh quay đầu nhìn lại. Cậu lấy hết can đảm đăng lên vòng bạn bè, tú ân tú ái một cách mờ mịt.
Kỳ thật cách có chút xa, mặt của Đoạn Việt Chinh không được chụp ảnh rõ ràng. Hắn lại mặc bộ đồ trượt tuyết, đội mũ bảo hiểm và đeo kính, quấn rất chặt, chỉ để lộ nửa mặt dưới nên rất khó phân biệt ai là ai.
Mặc dù nói vậy nhưng khí chất của soái ca của hắn không thể nào che giấu được.
Đồng Miên đã lâu không đăng bài trong vòng bạn bè, bỗng nhiên hôm nay nay đăng, thu hút bình luận của nhiều bạn học và đồng nghiệp tiếng Trung.
Các bạn trong lớp hỏi khu trượt tuyết ít người như vậy có vui không cùng với soái ca P6 trong hình là ai.
Một đồng nghiệp hỏi:
【P6 có phải là chủ tịch Đoạn không?】
【Tiểu Đồng, cậu ngẫu nhiên gặp được Đoạn tổng sao? 】
【Tại sao tôi không có may mắn được gặp Chủ tịch Đoạn】
【Tỉ lệ vóc dáng Đoạn tổng thật đẹp, mặc quần áo trượt tuyết vào cũng không đỡ nổi tin tức tố Alpha đập vào mặt 】
Đồng Miên bị câu hỏi của Đoạn Việt Chinh làm cho khó xử, chống cằm lên, không rõ trong lòng mình thực sự muốn gì. Cậu thử thăm dò trả lời bằng một bình luận:
【Không phải ngẫu nhiên gặp. 】
Buổi tối, Đồng Miên nhìn thấy Đoạn Việt Chinh like bình luận của cậu.
Trên giường ký túc xá cậu có chút trằn trọc, trong lòng đã sớm cuộn trào.
_________________
Editor: Mình thật sự xin lỗi mọi người, chương lần này không được mượt cho lắm. Mình cảm thấy trình độ mình thật sự không đủ, không biết sắp xếp từ ngữ ra sao. Nếu mọi người có đóng góp hoặc chỉnh sửa gì, có thể góp ý cho mình ở phần bình luận. Một lần nữa gửi lời xin lỗi. Cúi chào.
_____________________
◇
Đoạn Việt Chinh dừng lại động tác.
Đồng Miên chớp mắt, tách ra một chút khoảng cách, ngơ ngác nhìn Đoạn Việt Chinh.
Trong con ngươi mặt của đối phương như thế gần sát, lông mi gần như chạm vào má, từ hơi thở tỏa ra mùi thơm nhẹ, cậu cảm giác mình tựa hồ bắt đầu phát sốt nóng lên.
Lúc uống rượu chỉ cảm thấy là một cỗ nhạt vị, đến bây giờ hơi cồn mới dần dần đi lên, Đồng Miên cảm thấy có chút choáng váng, cả người như mất tự chủ, giống như bị mê hoặc, vô thức đuổi theo mùi hương hấp dẫn trên thân thể Đoạn Việt Chinh.
Giống như một con mèo hít bạc hà, Đồng Miên cũng yêu nhất hương vị tin tức tố tỏa ra trong vô thức này.
Sự ỷ lại giữa người và người, thông qua giao triền tin tức tố dung hợp lẫn nhau.
Cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy vai Đoạn Việt Chinh, cúi người hôn lên má hắn.
Đoạn Việt Chinh sửng sốt một chút.
Một nụ hôn ẩm ướt rơi xuống gò má hắn, Duẫn Nguyệt Chính không kịp khống chế lại cậu, gương mặt giống như bị mèo nhẹ nhàng liếm một cái.
Hắn biết Đồng Miên có lẽ đã say, nhưng Đồng Miên say lại thật đáng yêu, cậu dán vào người hắn mà hôn, từ gương mặt thân đến cằm, hôn đến bờ môi, môi dưới bị hắn ngậm lấy nhẹ nhàng cắn một cái giống như đang tác quái. Đoạn Việt Chinh nắm chặt phần gáy cậu, rũ mi xuống, thấp giọng hỏi: "Đồng Miên, em có biết mình đang làm gì không?"
Đồng Miên nghiêng đầu, hai mắt lấp lánh nước, giống như một tiểu động vật nào đó mới ra đời, tràn ngập tin cậy cùng thân cận. Một giây sau, cậu lại gần hôn lên gương mặt cùng bờ môi Đoạn Việt Chinh.
Đoạn Việt Chinh không nghĩ tới lúc cậu uống say lại chủ động như vậy.
Đoạn Việt Chinh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đè lại, nói: "Nếu em không muốn tiếp tục thì nói dừng lại."
Đồng Miên giống như có chút chưa kịp phản ứng, mờ mịt mở to mắt, thuận theo động tác chỉ dẫn của hắn.
Đoạn Việt Chinh không nhanh không chậm nắm tay cậu
Có nhiều chỗ ấm áp lại có chỗ nóng hổi.
Bầu không khí càng thêm sền sệt, tại một khắc nào đó, trên mặt Đoạn Việt Chinh hiện lên một mạt đỏ hồng, ngẩng đầu tìm kiếm Đồng Miên theo bản năng. Lại phát hiện, Đồng Miên nghiêng đầu, lại phát hiện cậu đã ngủ.
Nhưng mà, hắn phát hiện Tống Miên nghiêng đầu lại ngủ thiếp đi.
……
Đoạn Việt Chinh không tức cũng không được, một lát sau mới thở dài, cầm giấy thanh lý sạch sẽ.
Hắn lại đứng dậy lấy khăn ấm lau mặt và tay cho Đồng Miên, trằn trọc một hồi, anh mới trằn trọc chìm vào giấc ngủ.
——
5 giờ rạng sáng Đồng Miên đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực của Đoạn Việt Chinh. Động tác cậu chậm lại một chút, chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Cậu nhớ hình như vào hôm qua do uống rượu có chút choáng, liền chủ động chạy đến tìm Đoạn Việt Chinh.
Không đúng.
Từ từ.
Đây không phải ở nhà, mà là công ty xây dựng đội ngũ —— nếu bị phát hiện từ phòng của sếp lớn đi ra, sẽ không giải thích được. Cậu tranh thủ thời gian rón rén đứng dậy, chuẩn bị xuống giường. Đột nhiên cổ chân bị người một phát bắt được, giọng nói của đối phương nhàn nhạt: "Đi đâu? ".
Đồng Miên xoay người hôn hắn một cái, vội vàng nói: “Em về phòng!” Thừa dịp Đoạn Việt Chinh chưa kịp phản ứng đã vội vàng chạy xuống giường, hết sức cảnh giác mở cửa rồi đóng lại. Lui về phòng.
Đoạn Việt Chinh bị cậu làm cho cứng đến ba giờ mới ngủ được, lại bị cậu đánh thức, quả thực tâm lực cùng thể xác đều rất mệt mỏi, mặt vô biểu tình rời giường trực tiếp rửa mặt, sau đó mở máy tính lên họp cùng đồng nghiệp tạm thời văn phòng ở Luân Đôn.
Văn phòng Luân Đôn: "…"
Sếp có bị bệnh gì nghiêm trọng không.
Đồng Miên chín giờ lúc rốt cục rời giường đi tắm rửa. Điều kỳ lạ là Trác Thần không hề gửi WeChat để quấy rối đòi đi ăn tối cùng cậu đi hoặc đến khu nghỉ mát trượt tuyết. Cậu ngược lại nhìn thấy một tin nhắn mà Đoạn Việt Chinh gửi cho cậu.
【Có cần thiết phải che đậy như vậy không? (Nụ cười)】
Đồng Miên thu thập xong, đến nhà hàng dưới lầu ăn tối xong, gặp Lương Tâm Khiết đang đợi xe để đến khu trượt tuyết trước khách sạn.
Lúc Lương Tâm Khiết nhìn thấy cậu, vẻ mặt có chút kỳ quái, một lúc sau mới bảo trì nụ cười chào: "Tiểu Đồng."
Đồng Miên đứng tại chỗ, mang theo găng tay, chắp tay trước ngực ngoan ngoãn nói: "Chào học tỷ."
Lương Tâm Khiết ánh mắt né tránh một chút, hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
Đồng Miên có chút không hiểu: “Rất tốt.” Lương Tâm Khiết do dự, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đồng Miên. Đồng Miên kỳ quái sờ sờ gò má: "Nhìn em có gì lạ sao?"
Lương Tâm Khiết vội nói: "Không có không có, chỉ là tùy tiện hỏi hỏi một chút. Ăn sáng chưa?"
Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại một chút liền nhìn thấy Đoạn Việt Chinh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, hai tay đút túi, không nhanh không chậm đi tới hướng bên này, không giống ông chủ lớn, mà giống một bạn học tốt nghiệp cách đây không lâu, cách ăn mặc tràn ngập sự trẻ trung.
Nếu là trước đây cô đoán chừng sẽ như hươu con chạy loạn nghĩ học trưởng có khả năng đối với mình có chút đãi ngộ đặc thù, mà hiện tại cô đã hiểu tại sao, nhưng lại không dám làm ra vẻ như mình đã biết mọi chuyện, cả người đơ ra tại chỗ.
Đoạn Việt Chinh đi tới, lịch sự chào hỏi cô trước: “Diana.” Sau đó mới nhìn về hướng Đồng Miên đang ở trước mặt, khẽ gật đầu, tựa hồ không quen biết tiểu thực tập sinh này, do dự một hồi, mặt không biểu tình hỏi: “Cậu là? "
Đồng Miên mở to hai mắt, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Lương Tâm Khiết trong lúc nhất thời có chút hồ đồ rồi.
Đến cùng là biết hay là không biết? Đến cùng có quan hệ hay không a? Tại sao lại phải ở đây giả vờ!
Cô giữ vững nụ cười: “Đoạn tổng.” Sau khi cẩn thận quan sát thần sắc của Đoạn Việt Chinh, cô mới cẩn thận giới thiệu lần nữa: "Đây là tiểu bằng hữu mới đến trong nhóm chúng ta, Đồng Miên, ngài đã từng nhìn thấy rồi.”
Đồng Miên giấu cằm trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh Klein, lộ ra da mặt phá lệ trắng mà lại trong suốt, đôi mắt to chớp chớp, giống động vật nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Đoàn tổng."
Đoạn Việt Chinh chỉ quét mắt nhìn anh, lập tức dời đi, hờ hững hỏi: "Định đi trượt tuyết sao?"
Lương Tâm Khiết nói, "Vâng, đang đợi xe đến đón."
Đoạn Việt Chinh thuận miệng nói: "Cùng nhau đi."
Ánh mắt Đồng Miên trầm xuống, tựa hồ không dám cùng đại boss tiếp xúc.
Lương Tâm Khiết một mực dùng ánh mắt quan sát hai người bên cạnh mình, bắt đầu tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn vì uống rượu hay không.
Có thể Đoạn Việt Chinh vào nhầm phòng, cùng Đồng Miên không có quan hệ gì hết? Điều này cũng có khả năng mà!
Xe đưa đón đã đến, Đoạn Việt Chinh lên xe trước. Đồng Miên cùng Lương Tâm Khiết ngồi ở hàng ghế sau, vị trí liền cùng một chỗ. Lương tâm khiết lặng lẽ quan sát, không có phát hiện sự tương tác mờ ám nào giữa ông chủ lớn cùng thực tập sinh tiểu Đồng bên cạnh... Hẳn là không có quan hệ đi? Theo đạo lý, không nên có quan hệ.
Cô chậm rãi buông lỏng cảnh giác, dựa vào cửa sổ xe bắt đầu nghe nhạc. Đồng Miên bên cạnh cúi đầu nghịch điện thoại di động, tựa hồ đang cùng ai đó tán gẫu.
Đồng Miên chủ động gửi cho Đoạn Việt Chinh một cái icon bom, có chút khó chịu.
Cậu xem như cảm nhận được tại thời điểm Đoạn Việt Chinh ở trước mặt những người khác giả bộ không quen biết cậu có bao nhiêu không thoải mái.
Đoạn Việt Chinh trả lời lại bằng một dấu chấm. Đồng Miên khí thế hùng hổ:
【Phớt lờ em】
Đoạn Việt Chinh nói:
【Đây không phải là điều em muốn sao? 】
Dừng một chút, hắn nói thêm:
【Lẻn ra khỏi phòng tôi lúc năm giờ sáng để không bị ai nhìn thấy】
【Tôi phớt lờ em, chỉ vì không muốn để ai phát hiện ra】
Đồng Miên không nói gì, tức giận đem ghi chú "Lãnh đạo" đổi thành icon bom. Cậu đóng lại WeChat, nhắm mắt khoanh tay, toàn bộ hành trình cũng không tiếp tục nhìn điện thoại.
Đang tức giận, Đoạn Việt Chinh không nhanh không chậm dỗ dành cậu.
Khu trượt tuyết cách khách sạn cũng không xa, tài xế dừng xe ở lối vào, Đồng Miên vừa mở mắt, trông thấy Đoạn Việt Chinh căn bản không có quay đầu nhìn cậu, phối hợp xuống xe. Cậu cắn môi, đứng dậy theo xuống xe, chuẩn bị xếp hàng ở chỗ thuê dụng cụ trượt tuyết. Lương Tâm Khiết đến bên cạnh một nữ sinh, cứ thế cùng cậu tách ra.
Nhìn thấy cô đã vào đại sảnh bên kia, Đồng Miên đi vài bước đuổi kịp Đoạn Việt Chinh ở phía trước không xa.
Đồng Miên đi theo sau hắn được hơn mười mét, nhưng Đoạn Việt Chinh dường như không để ý có người theo sau mình, thậm chí còn không có quay đầu lại. Đồng Miên từ từ cảm thấy tủi thân, lại không rõ vì sao đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Kết quả là, Đoạn Việt Chinh đột nhiên dừng lại.
Đồng Miên đụng đầu vào lưng hắn.
Đồng Miên xoa trán, cắn môi.
Đoạn Việt Chinh quay đầu thở dài, "Đụng phải em?"
Đoạn Việt Chinh nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, khóe mắt đỏ hoe.
Đoạn Việt Chinh vốn là muốn bỏ mặc cậu... nửa ngày, trả thù cậu để mặc hắn khó chịu một đêm, cậu thì lại thoải mái ngủ một giấc, thật là không có tình người. Lại phát hiện chưa đến nửa ngày mà hắn đã không chịu được, mềm lòng hóa thành vũng đường ngọt ngào, giữ chặt tay của hắn, thấp giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Đồng Miên tức giận hỏi: "Không phải không muốn để ý tới em sao?"
Đoạn Việt Chinh nói: “Không phải em nói muốn giả vờ như không quen biết nhau sao?” Hắn dừng lại, sờ trán Đồng Miên, nói: “Được rồi, không có không để ý tới em. Anh đưa em đến phía sau dốc trượt tuyết."
Đồng Miên vẫn còn tức giận, không muốn phản ứng hắn, nhưng lại không dám không nghe.
Trong khu trượt tuyết, có rất nhiều người đến các khu nghỉ mát trượt tuyết. Nhưng nơi mà Đồng Miên được Đoạn Việt Chinh dẫn đến là khu trượt tuyết chưa mở, chỉ có một số nhân viên công tác đang bảo trì nó.
Đoạn Việt Chinh giải thích: "Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết này do một người chú mở. Đường đua này chỉ mở cửa cho một số người quen biết, đây cũng là đường đua để các vận động viên luyện tập."
Đồng Miên giơ mũ lên, nghiêng đầu hỏi: "Cho nên là độ khó rất cao sao? Anh sẽ trượt sao?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh sẽ giữ chặt em."
Thay xong bộ quần áo trượt tuyết cùng đồ bảo hộ, chống gậy trượt tuyết giẫm lên tấm ván đôi. Cậu tháo kính xuống, dùng gậy trượt tuyết chọc Đoạn Việt Chinh, nhỏ giọng nói: "Em trượt tuyết không giỏi lắm."
Cậu đứng trên tấm ván run rẩy sợ ngã xuống.
Đoạn Việt Chinh nắm lấy tay cậu, giảng cho cậu mấy động tác kỹ thuật, lại làm mẫu nhiều lần, Đồng Miên nhanh chóng học được, tự tin một mình đi trượt tuyết. Nhưng con đường mòn tuyết này đúng là độ khó tương đối cao, đường dốc hơn đường mòn chính, các góc cua quá cong cũng quá hẹp, đối người mới học rất có độ khó. Đồng Miên có thể trượt, nhưng khi xuống dốc thì giống như đang bay, tốc độ thực sự quá nhanh. Rất nhanh liền sợ hãi, một khi sợ hãi thì sẽ khẩn trương, vừa căng thẳng liền không kiểm soát được thăng bằng, sau đó ——
Ngã bốn chân chổng vó lên trời.
May mắn trên đường này không có những người khác, chỉ có Đoạn Việt Chinh nhìn thấy cậu xấu mặt.
Đồng Miên ngã xuống sân tuyết không đứng dậy được đành từ bỏ, không có chí tiến thủ nằm xuống, tháo kính trượt tuyết ra, đợi Đoạn Việt Chinh từ trên núi xuống, đến kéo cậu dậy.
Cậu biết Đoạn Việt Chinh nhất định sẽ đến.
Đoạn Việt Chinh thật sự trượt tới, nhẹ nhàng phanh lại dừng ở trước mặt cậu, dùng gậy trượt tuyết gõ vào lòng bàn tay cậu: "Đứng dậy."
Hai mắt Đồng Miên đỏ lên: "Anh không hỏi em ngã có đau không sao?"
Đoạn Việt Chinh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cắn đứt găng tay trượt tuyết, sờ lên mặt cậu, buồn cười hỏi: "Có đau không?"
Đồng Miên tức giận nói: “Ngã thật thảm.” Cậu cắn môi nói: "Anh không thèm quan tâm em nữa."
Đoạn Việt Chinh ôn nhu nói: "Làm sao có thể?"
Đồng Miên càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, trả đũa kéo Đoạn Việt Chinh ngồi xuống. Đoạn Việt Chinh bị kéo ngã vào trong tuyết, Đồng Miên lật người đè lên hắn, ghi hận cắn cằm.
Kính trượt tuyết va vào nhau, cản trở sự giao lưu thâm nhập.
Đoạn Việt Chinh tùy ý cậu tức giận. Chờ đến khi cậu bình tĩnh lại, mới chậm rãi hỏi: "Sao em lại tức giận?"
Đồng Miên chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Một Bảo Bảo làm bằng nước, yêu cười lại thích khóc. Đoạn Việt Chinh mềm lòng đến rối tinh rối mù, chống đỡ ngồi dậy, vuốt ve mái tóc rối bù trên má Đồng Miên, hỏi: "Đồng Đồng, làm sao vậy?"
Đồng Miên cúi đầu, kéo kính trượt tuyết xuống, không chịu cùng hắn nói chuyện, tự mình đứng lên.
Đứng dậy! Dùng sức đứng dậy!
Đoạn Việt Chinh nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Hay là do anh không để ý đến em?” Hắn dừng lại, “Đồng Miên, như thế là không công bằng. Em có thể không để ý đến anh, nhưng anh thì lại không được.”
Đồng Miên biết mình tiêu chuẩn kép cố tình gây sự, nhưng cậu chính là ỷ sủng sinh kiêu, lúc này trong lòng bắt đầu lo sợ bất an. Ở bên ngoài, cậu hất tay Đoạn Việt Chinh ra, dùng gậy trượt tuyết chống đỡ từ từ đứng lên.
Đoạn Việt Chinh lướt tới, gọi cậu: "Đồng Miên, chúng ta nói chuyện một chút."
Đồng Miên dừng lại, mở kính, lớn tiếng nói: "Anh muốn nói gì?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Về mối quan hệ của chúng ta. Nếu em không muốn ai biết đến, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em. Dù là ở trường, ở công ty hay ở nơi khác, anh sẽ không quan tâm nữa. Ví dụ, chuyện ngày hôm qua em muốn giấu anh trong phòng tắm. Em cảm thấy thế nào? Hoặc là nếu em có thể chấp nhận công khai mối quan hệ của chúng ta, chúng tôi có thể công khai, tất cả tùy thuộc em lựa chọn. "
Đồng Miên chớp mắt.
Trong lòng của cậu sợ hãi.
Cậu giống như trở nên không giống mình. Tin tức tố hay cảm giác "Một đôi trời sinh” ảnh hưởng thật sự quá lớn, cậu phát hiện mình càng ngày càng thích Đoạn Việt Chinh.
Nhưng Đoạn Việt Chinh cái gì cũng có, bên trong đoạn quan hệ này ở trên cao nhìn xuống chiếm hết ưu thế, còn cậu cái gì cũng không có, cậu chỉ có chính mình, trong lòng vô cùng lo sợ bất an. Cậu thận trọng đưa ra đáp án, chấp nhận hay từ chối, từ chối tôn nghiêm thuộc về một Omega, thu hoạch được một chút cảm giác an toàn yếu ớt.
Cậu không muốn khiến người khác biết đoạn quan hệ thân mật này, đơn giản là bởi vì bất an, lo sợ một ngày nào đó nếu như bởi vì địa vị hoặc khoảng cách bất bình đẳng này mà hai người chia tay.
Cậu gặp qua trường hợp này.
Mẹ cậu đã từng trải qua loại tình yêu này.
Trong biển người gặp nhau, cùng Alpha có độ cao xứng đôi đạt 100% rơi vào lưới tình, trải qua một tình yêu cuồng nhiệt, sau đó bởi vì chênh lệch quá lớn mà chia tay, sau khi chia tay còn sinh cho đối phương một đứa nhỏ, một mình nuôi dưỡng cậu lớn lên.
Một đoạn tình yêu say đắm khiến người xem thán phục kinh ngạc như một câu chuyện tình yêu được viết trong một cuốn tiểu thuyết. Cuối cùng được một nhà văn yêu thích bi kịch viết nên một kết thúc bi thảm.
Cái gọi là "không muốn được đối xử đặc biệt sau khi được đồng nghiệp biết đến" thực ra chỉ là bao biện cho sự lo lắng sâu nhất trong lòng Đồng Miên, xuất phát từ nỗi sợ hãi từ tình cảm của cha mẹ.
Đồng Miên mím môi, cảm thấy thất vọng với mình.
Một mặt, yêu cầu Đoạn Việt Chinh che giấu, mặt khác, lại bởi vì hắn nghe lời nghiêm túc giấu diếm mà ủy khuất. Quá mâu thuẫn, quá xoắn xuýt, cậu thậm chí cảm thấy mình già mồm, hé miệng lại khép miệng, không biết nên trả lời Đoạn Việt Chinh như thế nào.
Đoạn Việt Chinh ôn nhu hỏi: "Em nghĩ đến đâu rồi?"
Đồng Miên lau mí mắt đỏ bừng, ngẹn ngào nói: "Em không biết."
Đoạn Việt Chinh nhìn đôi mắt đẫm lệ của cậu, trầm mặc một hồi, không còn cách nào khác, nhẹ giọng nói: "Được rồi. Đồng Đồng, anh không có ý tứ chỉ trích em, em từ từ suy nghĩ. Anh ở đây, em nghĩ thế nào, nói cho anh biết, đừng giữ nó ở trong lòng. "
Đồng Miên ủ rũ nói được.
Đoạn Việt Chinh dẫn cậu trượt xuống dốc, ở trên tuyết lao vùn vụt, mồ hôi đầm đìa, Đồng Miên rốt cuộc vui vẻ một chút.
Cậu vẫn chưa biết phải làm gì với mối quan hệ này, nhưng một trái tim Thiên Bình đã hướng về một bên khác mà gục ngã.
Đơn giản là vì lo sợ bất an.
Thế nhưng Đoạn Việt Chinh xác thực đã cho cậu rất nhiều rất nhiều cảm giác an toàn.
Khi chuẩn bị rời khỏi khu trượt tuyết, Đồng Miên lấy điện thoại di động ra chụp hai tấm ảnh tự sướng. Trang bị đầy đủ, cậu đẩy kính lên để lộ một đôi mắt to, mỉm cười nhìn vào máy ảnh thấy rõ sau lưng là con đường tuyết trắng tinh.
Đoạn Việt Chinh cởi găng tay ra, Đồng Miên giơ điện thoại lên, đột nhiên gọi hắn: "Lãnh đạo."
Đoạn Việt Chinh quay đầu, lại liếc nhìn cậu một cái.
Đồng Miên nhấn nút chụp, đem Đoạn Việt Chinh lưu lại trong máy ảnh.
Trở lại xe, Đồng Miên đã đại khái chỉnh sửa một vài bức hình rồi đăng lên vòng bạn bè. Cũng không nói gì khác, chỉ nói:
Chơi trượt tuyết rất vui, lần sau còn muốn đi nữa ——
Đi kèm là hai bức ảnh tự chụp, hai bức ảnh phong cảnh không có chỗ trống, tuyết rơi dày đặc, một bức ảnh đầu tiên là chụp khách du lịch, bức ảnh còn lại là Đoạn Việt Chinh quay đầu nhìn lại. Cậu lấy hết can đảm đăng lên vòng bạn bè, tú ân tú ái một cách mờ mịt.
Kỳ thật cách có chút xa, mặt của Đoạn Việt Chinh không được chụp ảnh rõ ràng. Hắn lại mặc bộ đồ trượt tuyết, đội mũ bảo hiểm và đeo kính, quấn rất chặt, chỉ để lộ nửa mặt dưới nên rất khó phân biệt ai là ai.
Mặc dù nói vậy nhưng khí chất của soái ca của hắn không thể nào che giấu được.
Đồng Miên đã lâu không đăng bài trong vòng bạn bè, bỗng nhiên hôm nay nay đăng, thu hút bình luận của nhiều bạn học và đồng nghiệp tiếng Trung.
Các bạn trong lớp hỏi khu trượt tuyết ít người như vậy có vui không cùng với soái ca P6 trong hình là ai.
Một đồng nghiệp hỏi:
【P6 có phải là chủ tịch Đoạn không?】
【Tiểu Đồng, cậu ngẫu nhiên gặp được Đoạn tổng sao? 】
【Tại sao tôi không có may mắn được gặp Chủ tịch Đoạn】
【Tỉ lệ vóc dáng Đoạn tổng thật đẹp, mặc quần áo trượt tuyết vào cũng không đỡ nổi tin tức tố Alpha đập vào mặt 】
Đồng Miên bị câu hỏi của Đoạn Việt Chinh làm cho khó xử, chống cằm lên, không rõ trong lòng mình thực sự muốn gì. Cậu thử thăm dò trả lời bằng một bình luận:
【Không phải ngẫu nhiên gặp. 】
Buổi tối, Đồng Miên nhìn thấy Đoạn Việt Chinh like bình luận của cậu.
Trên giường ký túc xá cậu có chút trằn trọc, trong lòng đã sớm cuộn trào.
_________________
Editor: Mình thật sự xin lỗi mọi người, chương lần này không được mượt cho lắm. Mình cảm thấy trình độ mình thật sự không đủ, không biết sắp xếp từ ngữ ra sao. Nếu mọi người có đóng góp hoặc chỉnh sửa gì, có thể góp ý cho mình ở phần bình luận. Một lần nữa gửi lời xin lỗi. Cúi chào.