Chương 19: "Đồng Miên, em đây là ỷ vào anh không động vào em, mà cố ý trêu chọc?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Tích Vũ, Editor + Beta: Nkyl_0111.
_______________________
⚹
Sau khi chuyến xây dựng đội ngũ kết thúc, việc thực tập tiếng Trung được tiến hành đồng thời với chương trình đại học, Đồng Miên mỗi ngày đều bận bịu.
Thỉnh thoảng sau giờ học, cậu suy nghĩ về mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa cậu và Đoạn Việt Chinh.
Cậu sợ hãi việc tiết lộ quan hệ yêu đương của mình với công chúng, sợ rằng sẽ đánh mất một đoạn nhân duyên. Cậu từ khi còn nhỏ đã lập ra mục tiêu, không được trở thành kẻ thất bại trong tình yêu như mẹ.
Nhưng thỉnh thoảng vừa khổ sở vừa buồn bực, tựa hồ cậu không nên đối xử như vậy với Đoạn Việt Chinh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mối quan hệ giữa cậu và Đoạn Việt Chinh dường như không có tiến triển gì kể từ lần trò chuyện cuối cùng.
Nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất gần đây không phải là chuyện tình cảm hay thói già mồm.
Mà là thi cuối kỳ.
Một học kỳ sắp kết thúc, cậu có tổng cộng năm bài kiểm tra vào cuối tuần. Thi cuối kỳ mất tổng cộng hai tuần, năm môn chia đều trong hai tuần nghe có vẻ không nhiều lắm.
Nhưng kỳ thi của Đồng Miên diễn ra không bình thường, tập trung thi trong ba ngày liên tiếp, tiết tấu ôn tập khá căng thẳng.
Hôm nay, trong thư viện học tập hai ngày, ở quán cà phê trong thư viện tầng một tùy tiện ăn một chút đồ ăn lấp bao tử, sẵn sàng khổ chiến một đêm vào buổi tối.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Đoạn Việt Chinh, bắt máy, nghe thấy Đoạn Việt Chinh hỏi: "Đồng Đồng, sao em không nghe máy, lại không thèm để ý tới anh?"
Đồng Miên nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói: "Em đang ôn thi."
Cái câu "không thèm để ý đến anh" mà Đoạn Việt Chinh nói thật sự rất đắng lòng.
Đoạn Việt Chinh nói: "Điện thoại cũng không nghe, Wechat cũng không trả lời, thực tập cũng không tới."
Đồng Miên cùng hắn giải thích: "Em cùng học tỷ đều đã xin nghỉ, bọn em sắp thi rồi.” Cậu cũng thấy buồn cười: “Sao em ăn nói kỳ lạ vậy.”
Đoạn Việt Chinh hỏi: “Còn muốn ôn tập mấy ngày?"
Đồng Miên suy nghĩ một chút: "Ba bốn ngày? Em muốn thi năm môn."
Đoạn Việt Chinh: "Vậy nên còn có ba ngày mà em không để ý tới anh?"
Đồng Miên: "..."
“Về nhà ôn bài.” Đoạn Việt Chinh nói: “Anh tới đón em, về nhà ôn tập, anh sẽ không quấy rầy em, bù lại anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”
Đồng Miên bị sặc cà phê một chút: "Cũng được, nhưng anh cũng không cần phải nấu cơm, ca ca, em cảm thấy chúng ta có thể đặt thức ăn ngoài, anh cảm thấy thế nào?"
Đoạn Việt Chinh: "Em vừa gọi anh là gì?"
Đồng Miên có chút thẹn thùng, vội đổi chủ đề nói: "Vậy thì anh đến đón em đi. Em về ký túc xá rồi, muốn thu dọn một ít sách vở."
Cậu đang muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghe thấy Đoạn Việt Chinh ở đằng kia nói: "Gọi lại một tiếng."
Đồng Miên khô khan gọi: "Ca ca."
Cậu cúp điện thoại, đi đến thư viện tìm hệ thống chọn chỗ ngồi nơi đó rồi rời đi, mang theo máy tính trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Cậu không học trong ký túc xá vì rất dễ bị quấy rầy, đến thư viện học trưởng thực sự rất tốt.
Nhưng hơi phiền phức vì sáng nào cũng phải mang theo sách vở cùng máy tính, buổi tối lại phải mang về kí túc xá. Cho nên đề nghị của Đoạn Việt Chinh đưa ra thật sự rất tốt, cậu cũng thích, chỉ là có một điều khiến cậu có chút lo lắng đó là... ở cùng một chỗ với Đoạn Việt Chinh, rất dễ khiến cậu có chút không muốn học tập.
Chỉ muốn cả ngày dính lấy nhau, ôm ôm, hôn hôn.
Vậy là xong đời, thi cuối kỳ sẽ bị trượt.
Đồng Miên có một số sách cần mang theo, thế là Đoạn Việt Chinh lái xe để dưới lầu của ký túc. Vẫn là chiếc Audi A8 để điệu thấp, Đồng Miên không muốn hắn xuống xe, đem đồ đạc của mình cất ở hàng ghế sau, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ lái thắt chặt dây an toàn.
Đoạn Việt Chinh thuận lợi lái xe ra khỏi trường học, đột nhiên nói: "Anh nhìn thấy một tòa nhà, nhà gần trường học."
Đông Miên quay đầu sang: "A?"
"Tân trang xong, mình cùng nhau sống, đừng từ chối anh."
Đồng Miên hỏi: "Nhưng nơi này không phải cách rất xa công ty sao?"
Đoạn Việt Chinh nghiêng đầu, nhìn cậu một cái, mặt không biểu tình nói: "Ở gần bà xã một chút."
Đồng Miên vội vàng chắp tay van xin. Qua hai phút, cậu đột nhiên nói: "Ca ca... Em nghĩ nghĩ, quả thật, cũng đã kết hôn rồi nên ở cùng một chỗ với nhau."
Có vẻ như cũng nên công khai rồi, nói cho tất cả người quan tâm bên cạnh. Câu nói này, Đồng Miên giấu ở trong lòng, suy tư hồi lâu, cũng không có quyết định nói ra.
Đoạn Việt Chinh nhìn về phía trước, nói: "Anh thật vui vẻ vì em đã chịu giác ngộ, bạn học Đồng Miên."
Xuống xe, vào thang máy, mở cửa. Đồng Miên đặt cặp sách lên trên tủ trước cửa nhà, ngồi xổm xuống để thay giày. Đoạn Việt Chinh cầm sách của Đồng Miên chuẩn bị đưa vào thư phòng.
Nhưng khi hắn mở cửa thư phòng ra, nhìn thôi qua, liền nhanh chóng đóng lại.
Đồng Miên đi theo, mềm mại hỏi: " Đoạn Việt Chinh. Làm sao vậy?"
Đoạn Việt Chinh quay lại, ánh mắt trở nên có chút ngưng trọng: "Đồng Đồng. Chuẩn bị tâm lý chút."
Đồng Miên: "?"
Đoạn Việt Chinh: "Ba anh còn chưa báo trước, đột nhiên tới."
Đồng Miên hai mắt lập tức mở to: "!" Cậu lặng lẽ chỉ vào cửa thư phòng hỏi: "Ở bên trong?"
Giọng của Đoạn Thành Quân từ trong thư phòng truyền ra: "Còn ở bên ngoài làm gì?"
Đoạn Việt Chinh đưa tay ra, sờ lên mái tóc Đồng Miên cùng gương mặt cậu, làm khẩu hình: "Đừng sợ."
Hắn đẩy cửa bước vào.
Đồng Miên làm sao có thể không sợ!
Chuyện này cũng quá đột ngột rồi!
Đột nhiên gặp phụ huynh!
Mặc dù đã kết hôn, nhưng Đồng Miên kỳ thật, đối với toàn bộ cuộc hôn nhân này, tất cả đều ràng buộc trên một người là Đoạn Việt Chinh. Cậu không ý thức được hôn nhân cũng là việc của hai gia đình, liên quan đến trưởng bối, liên quan đến cha mẹ. Lúc này tim cậu đập loạn xạ, mọi lời tán tỉnh, trêu đùa trước mặt Đoạn Việt Chinh đều biến mất. Lúc bị Đoạn Việt Chinh đẩy vào trong thư phòng, cậu lo lắng đến nỗi muốn giãy dụa.
Đoạn Thành Quân nhìn thấy một bé trai đi vào, nhướng mày hỏi Đoạn Việt Chinh: "Đây là Đồng Đồng?"
Đồng Miên ngẩng mặt lên, vội vàng nói: "Chào chú."
Đoạn Thành Quân nói: "Phải gọi là ba ba."
Đồng Miên: "..."
Cùng với cách Đoạn Việt Chinh nói chuyện quả thật là rất giống nhau! Đồng Miên sững sờ. Suy nghĩ một chút, không được, hình như quả thật nên được gọi là Ba. Đoạn Việt Chinh bị vẻ mặt bối rối trên mặt của cậu làm cho buồn cười, nói với ba mình: "Ba đừng làm em ấy sợ. Em ấy vẫn còn là trẻ con."
Đọan Thành Quân: "Ồ? Con cũng biết Đồng Đồng vẫn là một đứa trẻ?"
Đoạn Việt Chinh tự tin nói: "Đã lớn."
Đồng Miên trừng mắt nhìn hắn.
Đoạn Thành Quân bật cười nói: "Đừng đứng, ngồi nói chuyện một lát đi. Đồng Đồng, ba cũng không nghĩ là con sẽ đến, nên không mang quà gặp mặt đến, lần sau sẽ bổ sung. Ba đến tìm Việt Chinh để thảo luận một số công việc. "
Đồng Miên vội vàng hỏi: "Có cần con ra ngoài không?"
Đoạn Thành Quân nói: "Đột nhiên phát hiện công việc này cũng không có gấp lắm."
Thực ra làm gì có công việc.
Ông cãi nhau với vợ rồi bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể chạy đến chỗ con trai lánh nạn, nhờ con trai giúp ông cầu xin để vợ hạ xuống một bậc thang rồi về nhà, chỉ thế thôi. Nhưng ông cũng không thể nói những lời này với con trai, vẻ mặt vẫn là người trưởng bối cao thâm, hòa nhã, dễ gần: "Đồng Đồng, con ngồi đi. Vừa mới đi học về? Mang nhiều sách như vậy."
Đồng Miên cẩn thận đáp: "Vâng, sắp tới kỳ thi rồi."
Đoạn Thành Quân nói: “Học sinh thi học kỳ thật sự rất khó.” Ông liếc nhìn Đoạn Việt Chinh “Đi ra ngoài rót một cốc nước cho ba cùng Đồng Đồng, cám ơn.”
Đoạn Việt Chinh không nói gì đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn Đồng Miên lo lắng ôm gối lấy đầu gối mình cùng Đọan Thành Quân, nhất thời có chút lúng túng, Đoạn Thành Quân hỏi: "Con cùng Việt Chinh ở chung thấy như thế nào?"
Đồng Miên tiếp tục cẩn thận đáp: "Rất tốt..."
Đoạn Thành Quân hòa ái hỏi: "Khi nào thì muốn có một đứa nhỏ?"
Đồng Miên: "??"
Biểu tình của cậu bắt đầu nứt ra.
Đoạn Thành Quân nhanh chóng nói: "Thực xin lỗi, lão bằng hữu của ba, ngày nào cũng nói đến chuyện này, ba cũng bị lây nhiễm theo. Bọn con cứ từ từ thương lượng đi, không cần phải gấp. Ông nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Bọn con có muốn cân nhắc một chút, bổ sung một hôn lễ không?"
Đồng Miên mở to hai mắt: "Cái gì?"
"Chỉ là có được giấy chứng nhận. Mà loại chuyện kết nối này, cần phải cho người thân và bạn bè của mình biết chuyện kết hôn. Bọn con không có tổ chức đám cưới cũng không ai biết. Con và nó kết hôn có khác gì không kết hôn?"
Đồng Miên kỳ thật không có khái niệm "tổ chức hôn lễ". Cậu nghĩ nghĩ, giống như thật sự còn thiếu một lễ kết hôn, nhưng những thứ nghi lễ dường như không quan trọng lắm đối với cậu, cậu cũng không quan tâm đến chúng. Lại thêm còn đang đi học, tổ chức hôn lễ tất cả mọi người đều sẽ biết, sinh hoạt trong khuôn viên trường sẽ hoàn toàn không còn yên bình. Đồng Miên do dự: "Con không biết..."
Đoạn Thành Quân nói: "Không sao, con cứ từ từ cân nhắc. Bất cứ lúc nào con muốn cũng có thể bù lại."
Hôn lễ dường như luôn gắn liền với “công chúng” mà cậu từng nghĩ đến. Đồng Miên đem vấn đề này đặt vào trong tưởng tượng, phát hiện mình kỳ thật cũng không hề kháng cự.
Đoạn Việt Chinh đi vào, cùng Đoạn Thành Quân nói chuyện đơn giản hai câu, vẻ mặt Đọan Thành Quân bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, cao thâm khó hiểu gọi Đoạn Việt Chinh: "Gọi điện thoại cho mẹ con."
Đoạn Việt Chinh đắc ý, câu đầu tiên nói: "Ba đang ở đây với con."
Chu Nhiễm cười lạnh: "Đuổi ông ấy đi, để ông ấy sống trên cầu."
Đoạn Việt Chinh: "Mẹ. Hiện tại Đồng Đồng đang ở đây với con."
Chu Nhiễm giật mình: “Cái gì?” Bà hỏi: “Ba con có hù dọa người ta không?
Đoạn Việt Chinh: "Không có. Vậy mẹ mau bảo ba trở về đi, đừng để ông ấy ở cùng con."
Chu Nhiễm: "Lúc nào cãi nhau cũng phát cáu bỏ chạy, còn nói không được, nói chuyện liền khóc, cùng trẻ con giống như —— Bảo ba con nghe điện thoại. "
Đoạn Việt Chinh đưa điện thoại cho ba mình. Hắn chỉ thấy ba đứng ở bên cửa sổ, liên tục "ừm", "ừm", "ồ", nói một số từ ngữ vô dụng, vẻ mặt trở nên có chút đau khổ.
Xem ra chính là bị mắng.
Nói chuyện điện thoại xong, Đoạn Thành Quân cũng không thể ở lại nhà con trai, nên chỉ có thể nuốt nước mắt rời đi. Vừa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng khóa sau lưng, trong lòng không khỏi rơi lệ. Ông ngồi xổm tại chỗ thật sự khóc, khóc một hồi mới gọi cho vợ: "Nhiễm Nhiễm."
Chu Nhiễm hỏi ở đằng kia hỏi: "Việt Chinh đâu?"
Đoạn Thành Quân yếu ớt nói: "Trong thang lầu."
Chu Nhiễm nói: "Mau trở về đi. Em không có mắng anh... Em thật sự không hiểu, cho dù không làm món cà tím om, anh cũng không nên giận em. Em nói anh không phải là cãi nhau đến hoảng chứ, Đoạn Thành Quân?" "
Đọan Thành Quân lại khóc đến nghẹn ngào: "Em không còn yêu anh nữa."
Chu Nhiễm: "Em yêu anh."
"Anh chỉ thích món cà tím băm tỏi thôi. Anh đã nói không thích tỏi băm thì phải bỏ tỏi băm. Nếu không làm món om, em chính là không yêu anh."
Chu Nhiễm: "Em yêu anh. Mau trở về, anh sẽ khóc một hồi, bị chụp ảnh, giá cổ phiếu của Hoa Hạ sẽ giảm ba điểm."
"Em chỉ quan tâm đến công việc của tôi, chỉ quan tâm đến sự nghiệp của tôi, em hoàn toàn không yêu tôi."
Chu Nhiễm trở nên mất kiên nhẫn: "Anh muốn em đích thân tới tìm, đưa anh về nhà đúng không? Anh chờ một lát, em sẽ tới ngay, ngồi xổm ở đó đừng nhúc nhích."
Đoạn Thành Quân cùng Chu Nhiễm là thanh mai trúc mã, ông là Alpha, vợ là Beta. Nhưng trong mối quan hệ, người vợ có quyền lực hơn một chút, ngược lại ông càng giống như được bảo hộ.
Đặc biệt, ông rất thích khóc, là một Alpha, bản chất không nên yếu đuối, chỉ có vợ ông mới chịu đựng được sự khác biệt của ông ấy.
Đoạn Thành Quân hiện tại đã ngoài năm mươi tuổi, cũng sắp trở thành lão nhân, bên ngoài vốn là phong độ, ai nhìn thấy cũng gọi ông là lão đại! Trước mặt vợ, ông lại khóc nhiều như năm 15 tuổi như hồi mới yêu.
Ngày nào cũng làm tình với vợ, sau đó lại bị vợ mắng: “Anh cũng đã già rồi, còn khóc nữa, có biết có xấu hổ không?” Đoạn Thành Quân ngồi xổm ở cầu thang đợi vợ để đón ông. Đợi khoảng 40 phút, vợ ông đến, ông ngẩng đầu gọi người đứng ở cửa: "Nhiễm Nhiễm."
Chu Nhiễm ra lệnh: "Đứng dậy."
Đoạn Thành Quân lại khóc: "Em không định ôm anh sao?"
Chu Nhiễm: "Anh là làm từ nước sao? Tại sao ở cạnh con trai không có khóc đi? Không hù dọa đến con dâu anh chứ?"
Đoạn Thành Quân nức nở nói: “Anh không có, anh mới không khóc đột ngột như vậy.” Ông đứng dậy, cao hơn Chu Nhiễm một vòng, bước tới ôm vợ vào trong ngực rơi nước mắt: “Anh thật khó chịu. Đã lâu không được gặp em. "
Chu Nhiễm: “Ăn cơm tối chính là anh bỏ chạy, còn không biết xấu hổ nói những lời này.” Bà dừng lại: “Không sao đâu, anh đừng khóc nữa, chúng ta về thôi.” Bà nắm lấy tay người chồng ngoài 50 tuổi bước vào cái thang máy.
Đoạn Thành Quân nói xong lại khóc, nói: "Anh xem rồi, Đồng Đồng ở cùng Việt Chinh rất tốt."
“Chuyện của bọn nhỏ, tự tụi nó giải quyết, chúng ta không nên xen vào.” Chu Nhiễm nói: “Biết đứa nhỏ ngoan ngoãn là đủ rồi. Còn lại anh cùng Việt Chinh nói, nó sẽ nghe sao? ".
Đoạn Thành Quân rơm rớm nước mắt nói: "Nhiễm Nhiễm. Anh chỉ có em."
Chu Nhiễm khẽ lau nước mắt cho ông: "Được, được rồi, lần sau anh nói ăn cái gì, em sẽ làm cái đó, anh thật sự đã lớn tuổi rồi, còn thích khóc như vậy sao?"
Đoạn Thành Quân dụi dụi vào người vợ: “Anh sẽ chỉ ở khóc trước mặt em. " 50 tuổi thì thế nào, 50 tuổi ở trước mặt người yêu vẫn là Bảo Bảo.
⚹
Đồng Miên và Đoạn Việt Chinh cùng nhau nằm trên giường, trò chuyện trước khi đi ngủ.
Đồng Miên đột nhiên nói: "Vừa rồi chú... Không phải, ba, ông ấy hỏi em về chuyện hôn lễ."
Đoạn Việt Chinh sửng sốt nói: " Là vấn đề của anh, anh nhìn thấy em, liền không thể đợi lâu như vậy nữa. Liền muốn kết hôn... Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu? Còn tuần trăng mật nữa? Trước đó anh một người bạn làm qua hôn lễ trên biển, nhìn còn khá thú vị, em thích không? Vẫn là loại hình nào? "
Hắn đột ngột ngồi dậy. hoàn toàn tỉnh rồi, hắn muốn đi xuống viết hai cái kế hoạch hôn lễ, thật muốn tổ chức hôn lễ!
Đồng Miên nhanh chóng đỡ lấy hắn: "Đoạn Việt Chinh."
Đoạn Việt Chinh quay đầu lại.
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa nghĩ tới, chúng ta hiện tại như thế này không phải rất tốt sao?"
Đoạn Việt Chinh bình tĩnh nhìn Tống Miên, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc chán nản sờ lên má Đồng Miên: "Được rồi. Vậy từ từ nghĩ đi."
Đồng Miên cố gắng thuyết phục, nhân tiện thuyết phục bản thân: "Em phải đi học, có quá nhiều việc phải chuẩn bị cho hôn lễ, em không có nhiều thời gian như vậy. Chờ tốt nghiệp được không? "
Đoạn Việt Chinh mặt không biểu cảm gật đầu.
Đồng Miên nhẹ giọng gọi hắn: "Ca ca, anh không sao chứ?"
Đoạn Việt Chinh bị cậu gọi cứ một tiếng liền cứng.
Hắn nhắm mắt lại một lúc, đột ngột trở mình, đè lên người Đồng Miên, gửi được hương vị hoa nhài tươi mát. Hắn cúi đầu, cắn cằm Đồng Miên một cái, nói: "Đồng Miên, em đây là ỷ vào anh không động vào em, mà cố ý trêu chọc?"
Đồng Miên mở to mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ nhắm mắt lại: "Không có, không có."
Đoạn Việt Chinh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng phun ra hai từ.
Sắc mặt Đồng Miên đỏ bừng từ từ lan đến cổ, vội vàng đẩy hắn.
Đoạn Việt Chinh nói đúng.
Thiếu CAO。
____________
Món cà tím om thịt khiến ba mẹ Đoạn cãi nhau:
- Cũng là cà tím om thịt nhưng là thịt gà:
Tác giả: Tích Vũ, Editor + Beta: Nkyl_0111.
_______________________
⚹
Sau khi chuyến xây dựng đội ngũ kết thúc, việc thực tập tiếng Trung được tiến hành đồng thời với chương trình đại học, Đồng Miên mỗi ngày đều bận bịu.
Thỉnh thoảng sau giờ học, cậu suy nghĩ về mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa cậu và Đoạn Việt Chinh.
Cậu sợ hãi việc tiết lộ quan hệ yêu đương của mình với công chúng, sợ rằng sẽ đánh mất một đoạn nhân duyên. Cậu từ khi còn nhỏ đã lập ra mục tiêu, không được trở thành kẻ thất bại trong tình yêu như mẹ.
Nhưng thỉnh thoảng vừa khổ sở vừa buồn bực, tựa hồ cậu không nên đối xử như vậy với Đoạn Việt Chinh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mối quan hệ giữa cậu và Đoạn Việt Chinh dường như không có tiến triển gì kể từ lần trò chuyện cuối cùng.
Nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất gần đây không phải là chuyện tình cảm hay thói già mồm.
Mà là thi cuối kỳ.
Một học kỳ sắp kết thúc, cậu có tổng cộng năm bài kiểm tra vào cuối tuần. Thi cuối kỳ mất tổng cộng hai tuần, năm môn chia đều trong hai tuần nghe có vẻ không nhiều lắm.
Nhưng kỳ thi của Đồng Miên diễn ra không bình thường, tập trung thi trong ba ngày liên tiếp, tiết tấu ôn tập khá căng thẳng.
Hôm nay, trong thư viện học tập hai ngày, ở quán cà phê trong thư viện tầng một tùy tiện ăn một chút đồ ăn lấp bao tử, sẵn sàng khổ chiến một đêm vào buổi tối.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Đoạn Việt Chinh, bắt máy, nghe thấy Đoạn Việt Chinh hỏi: "Đồng Đồng, sao em không nghe máy, lại không thèm để ý tới anh?"
Đồng Miên nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói: "Em đang ôn thi."
Cái câu "không thèm để ý đến anh" mà Đoạn Việt Chinh nói thật sự rất đắng lòng.
Đoạn Việt Chinh nói: "Điện thoại cũng không nghe, Wechat cũng không trả lời, thực tập cũng không tới."
Đồng Miên cùng hắn giải thích: "Em cùng học tỷ đều đã xin nghỉ, bọn em sắp thi rồi.” Cậu cũng thấy buồn cười: “Sao em ăn nói kỳ lạ vậy.”
Đoạn Việt Chinh hỏi: “Còn muốn ôn tập mấy ngày?"
Đồng Miên suy nghĩ một chút: "Ba bốn ngày? Em muốn thi năm môn."
Đoạn Việt Chinh: "Vậy nên còn có ba ngày mà em không để ý tới anh?"
Đồng Miên: "..."
“Về nhà ôn bài.” Đoạn Việt Chinh nói: “Anh tới đón em, về nhà ôn tập, anh sẽ không quấy rầy em, bù lại anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”
Đồng Miên bị sặc cà phê một chút: "Cũng được, nhưng anh cũng không cần phải nấu cơm, ca ca, em cảm thấy chúng ta có thể đặt thức ăn ngoài, anh cảm thấy thế nào?"
Đoạn Việt Chinh: "Em vừa gọi anh là gì?"
Đồng Miên có chút thẹn thùng, vội đổi chủ đề nói: "Vậy thì anh đến đón em đi. Em về ký túc xá rồi, muốn thu dọn một ít sách vở."
Cậu đang muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghe thấy Đoạn Việt Chinh ở đằng kia nói: "Gọi lại một tiếng."
Đồng Miên khô khan gọi: "Ca ca."
Cậu cúp điện thoại, đi đến thư viện tìm hệ thống chọn chỗ ngồi nơi đó rồi rời đi, mang theo máy tính trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Cậu không học trong ký túc xá vì rất dễ bị quấy rầy, đến thư viện học trưởng thực sự rất tốt.
Nhưng hơi phiền phức vì sáng nào cũng phải mang theo sách vở cùng máy tính, buổi tối lại phải mang về kí túc xá. Cho nên đề nghị của Đoạn Việt Chinh đưa ra thật sự rất tốt, cậu cũng thích, chỉ là có một điều khiến cậu có chút lo lắng đó là... ở cùng một chỗ với Đoạn Việt Chinh, rất dễ khiến cậu có chút không muốn học tập.
Chỉ muốn cả ngày dính lấy nhau, ôm ôm, hôn hôn.
Vậy là xong đời, thi cuối kỳ sẽ bị trượt.
Đồng Miên có một số sách cần mang theo, thế là Đoạn Việt Chinh lái xe để dưới lầu của ký túc. Vẫn là chiếc Audi A8 để điệu thấp, Đồng Miên không muốn hắn xuống xe, đem đồ đạc của mình cất ở hàng ghế sau, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ lái thắt chặt dây an toàn.
Đoạn Việt Chinh thuận lợi lái xe ra khỏi trường học, đột nhiên nói: "Anh nhìn thấy một tòa nhà, nhà gần trường học."
Đông Miên quay đầu sang: "A?"
"Tân trang xong, mình cùng nhau sống, đừng từ chối anh."
Đồng Miên hỏi: "Nhưng nơi này không phải cách rất xa công ty sao?"
Đoạn Việt Chinh nghiêng đầu, nhìn cậu một cái, mặt không biểu tình nói: "Ở gần bà xã một chút."
Đồng Miên vội vàng chắp tay van xin. Qua hai phút, cậu đột nhiên nói: "Ca ca... Em nghĩ nghĩ, quả thật, cũng đã kết hôn rồi nên ở cùng một chỗ với nhau."
Có vẻ như cũng nên công khai rồi, nói cho tất cả người quan tâm bên cạnh. Câu nói này, Đồng Miên giấu ở trong lòng, suy tư hồi lâu, cũng không có quyết định nói ra.
Đoạn Việt Chinh nhìn về phía trước, nói: "Anh thật vui vẻ vì em đã chịu giác ngộ, bạn học Đồng Miên."
Xuống xe, vào thang máy, mở cửa. Đồng Miên đặt cặp sách lên trên tủ trước cửa nhà, ngồi xổm xuống để thay giày. Đoạn Việt Chinh cầm sách của Đồng Miên chuẩn bị đưa vào thư phòng.
Nhưng khi hắn mở cửa thư phòng ra, nhìn thôi qua, liền nhanh chóng đóng lại.
Đồng Miên đi theo, mềm mại hỏi: " Đoạn Việt Chinh. Làm sao vậy?"
Đoạn Việt Chinh quay lại, ánh mắt trở nên có chút ngưng trọng: "Đồng Đồng. Chuẩn bị tâm lý chút."
Đồng Miên: "?"
Đoạn Việt Chinh: "Ba anh còn chưa báo trước, đột nhiên tới."
Đồng Miên hai mắt lập tức mở to: "!" Cậu lặng lẽ chỉ vào cửa thư phòng hỏi: "Ở bên trong?"
Giọng của Đoạn Thành Quân từ trong thư phòng truyền ra: "Còn ở bên ngoài làm gì?"
Đoạn Việt Chinh đưa tay ra, sờ lên mái tóc Đồng Miên cùng gương mặt cậu, làm khẩu hình: "Đừng sợ."
Hắn đẩy cửa bước vào.
Đồng Miên làm sao có thể không sợ!
Chuyện này cũng quá đột ngột rồi!
Đột nhiên gặp phụ huynh!
Mặc dù đã kết hôn, nhưng Đồng Miên kỳ thật, đối với toàn bộ cuộc hôn nhân này, tất cả đều ràng buộc trên một người là Đoạn Việt Chinh. Cậu không ý thức được hôn nhân cũng là việc của hai gia đình, liên quan đến trưởng bối, liên quan đến cha mẹ. Lúc này tim cậu đập loạn xạ, mọi lời tán tỉnh, trêu đùa trước mặt Đoạn Việt Chinh đều biến mất. Lúc bị Đoạn Việt Chinh đẩy vào trong thư phòng, cậu lo lắng đến nỗi muốn giãy dụa.
Đoạn Thành Quân nhìn thấy một bé trai đi vào, nhướng mày hỏi Đoạn Việt Chinh: "Đây là Đồng Đồng?"
Đồng Miên ngẩng mặt lên, vội vàng nói: "Chào chú."
Đoạn Thành Quân nói: "Phải gọi là ba ba."
Đồng Miên: "..."
Cùng với cách Đoạn Việt Chinh nói chuyện quả thật là rất giống nhau! Đồng Miên sững sờ. Suy nghĩ một chút, không được, hình như quả thật nên được gọi là Ba. Đoạn Việt Chinh bị vẻ mặt bối rối trên mặt của cậu làm cho buồn cười, nói với ba mình: "Ba đừng làm em ấy sợ. Em ấy vẫn còn là trẻ con."
Đọan Thành Quân: "Ồ? Con cũng biết Đồng Đồng vẫn là một đứa trẻ?"
Đoạn Việt Chinh tự tin nói: "Đã lớn."
Đồng Miên trừng mắt nhìn hắn.
Đoạn Thành Quân bật cười nói: "Đừng đứng, ngồi nói chuyện một lát đi. Đồng Đồng, ba cũng không nghĩ là con sẽ đến, nên không mang quà gặp mặt đến, lần sau sẽ bổ sung. Ba đến tìm Việt Chinh để thảo luận một số công việc. "
Đồng Miên vội vàng hỏi: "Có cần con ra ngoài không?"
Đoạn Thành Quân nói: "Đột nhiên phát hiện công việc này cũng không có gấp lắm."
Thực ra làm gì có công việc.
Ông cãi nhau với vợ rồi bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể chạy đến chỗ con trai lánh nạn, nhờ con trai giúp ông cầu xin để vợ hạ xuống một bậc thang rồi về nhà, chỉ thế thôi. Nhưng ông cũng không thể nói những lời này với con trai, vẻ mặt vẫn là người trưởng bối cao thâm, hòa nhã, dễ gần: "Đồng Đồng, con ngồi đi. Vừa mới đi học về? Mang nhiều sách như vậy."
Đồng Miên cẩn thận đáp: "Vâng, sắp tới kỳ thi rồi."
Đoạn Thành Quân nói: “Học sinh thi học kỳ thật sự rất khó.” Ông liếc nhìn Đoạn Việt Chinh “Đi ra ngoài rót một cốc nước cho ba cùng Đồng Đồng, cám ơn.”
Đoạn Việt Chinh không nói gì đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn Đồng Miên lo lắng ôm gối lấy đầu gối mình cùng Đọan Thành Quân, nhất thời có chút lúng túng, Đoạn Thành Quân hỏi: "Con cùng Việt Chinh ở chung thấy như thế nào?"
Đồng Miên tiếp tục cẩn thận đáp: "Rất tốt..."
Đoạn Thành Quân hòa ái hỏi: "Khi nào thì muốn có một đứa nhỏ?"
Đồng Miên: "??"
Biểu tình của cậu bắt đầu nứt ra.
Đoạn Thành Quân nhanh chóng nói: "Thực xin lỗi, lão bằng hữu của ba, ngày nào cũng nói đến chuyện này, ba cũng bị lây nhiễm theo. Bọn con cứ từ từ thương lượng đi, không cần phải gấp. Ông nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Bọn con có muốn cân nhắc một chút, bổ sung một hôn lễ không?"
Đồng Miên mở to hai mắt: "Cái gì?"
"Chỉ là có được giấy chứng nhận. Mà loại chuyện kết nối này, cần phải cho người thân và bạn bè của mình biết chuyện kết hôn. Bọn con không có tổ chức đám cưới cũng không ai biết. Con và nó kết hôn có khác gì không kết hôn?"
Đồng Miên kỳ thật không có khái niệm "tổ chức hôn lễ". Cậu nghĩ nghĩ, giống như thật sự còn thiếu một lễ kết hôn, nhưng những thứ nghi lễ dường như không quan trọng lắm đối với cậu, cậu cũng không quan tâm đến chúng. Lại thêm còn đang đi học, tổ chức hôn lễ tất cả mọi người đều sẽ biết, sinh hoạt trong khuôn viên trường sẽ hoàn toàn không còn yên bình. Đồng Miên do dự: "Con không biết..."
Đoạn Thành Quân nói: "Không sao, con cứ từ từ cân nhắc. Bất cứ lúc nào con muốn cũng có thể bù lại."
Hôn lễ dường như luôn gắn liền với “công chúng” mà cậu từng nghĩ đến. Đồng Miên đem vấn đề này đặt vào trong tưởng tượng, phát hiện mình kỳ thật cũng không hề kháng cự.
Đoạn Việt Chinh đi vào, cùng Đoạn Thành Quân nói chuyện đơn giản hai câu, vẻ mặt Đọan Thành Quân bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, cao thâm khó hiểu gọi Đoạn Việt Chinh: "Gọi điện thoại cho mẹ con."
Đoạn Việt Chinh đắc ý, câu đầu tiên nói: "Ba đang ở đây với con."
Chu Nhiễm cười lạnh: "Đuổi ông ấy đi, để ông ấy sống trên cầu."
Đoạn Việt Chinh: "Mẹ. Hiện tại Đồng Đồng đang ở đây với con."
Chu Nhiễm giật mình: “Cái gì?” Bà hỏi: “Ba con có hù dọa người ta không?
Đoạn Việt Chinh: "Không có. Vậy mẹ mau bảo ba trở về đi, đừng để ông ấy ở cùng con."
Chu Nhiễm: "Lúc nào cãi nhau cũng phát cáu bỏ chạy, còn nói không được, nói chuyện liền khóc, cùng trẻ con giống như —— Bảo ba con nghe điện thoại. "
Đoạn Việt Chinh đưa điện thoại cho ba mình. Hắn chỉ thấy ba đứng ở bên cửa sổ, liên tục "ừm", "ừm", "ồ", nói một số từ ngữ vô dụng, vẻ mặt trở nên có chút đau khổ.
Xem ra chính là bị mắng.
Nói chuyện điện thoại xong, Đoạn Thành Quân cũng không thể ở lại nhà con trai, nên chỉ có thể nuốt nước mắt rời đi. Vừa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng khóa sau lưng, trong lòng không khỏi rơi lệ. Ông ngồi xổm tại chỗ thật sự khóc, khóc một hồi mới gọi cho vợ: "Nhiễm Nhiễm."
Chu Nhiễm hỏi ở đằng kia hỏi: "Việt Chinh đâu?"
Đoạn Thành Quân yếu ớt nói: "Trong thang lầu."
Chu Nhiễm nói: "Mau trở về đi. Em không có mắng anh... Em thật sự không hiểu, cho dù không làm món cà tím om, anh cũng không nên giận em. Em nói anh không phải là cãi nhau đến hoảng chứ, Đoạn Thành Quân?" "
Đọan Thành Quân lại khóc đến nghẹn ngào: "Em không còn yêu anh nữa."
Chu Nhiễm: "Em yêu anh."
"Anh chỉ thích món cà tím băm tỏi thôi. Anh đã nói không thích tỏi băm thì phải bỏ tỏi băm. Nếu không làm món om, em chính là không yêu anh."
Chu Nhiễm: "Em yêu anh. Mau trở về, anh sẽ khóc một hồi, bị chụp ảnh, giá cổ phiếu của Hoa Hạ sẽ giảm ba điểm."
"Em chỉ quan tâm đến công việc của tôi, chỉ quan tâm đến sự nghiệp của tôi, em hoàn toàn không yêu tôi."
Chu Nhiễm trở nên mất kiên nhẫn: "Anh muốn em đích thân tới tìm, đưa anh về nhà đúng không? Anh chờ một lát, em sẽ tới ngay, ngồi xổm ở đó đừng nhúc nhích."
Đoạn Thành Quân cùng Chu Nhiễm là thanh mai trúc mã, ông là Alpha, vợ là Beta. Nhưng trong mối quan hệ, người vợ có quyền lực hơn một chút, ngược lại ông càng giống như được bảo hộ.
Đặc biệt, ông rất thích khóc, là một Alpha, bản chất không nên yếu đuối, chỉ có vợ ông mới chịu đựng được sự khác biệt của ông ấy.
Đoạn Thành Quân hiện tại đã ngoài năm mươi tuổi, cũng sắp trở thành lão nhân, bên ngoài vốn là phong độ, ai nhìn thấy cũng gọi ông là lão đại! Trước mặt vợ, ông lại khóc nhiều như năm 15 tuổi như hồi mới yêu.
Ngày nào cũng làm tình với vợ, sau đó lại bị vợ mắng: “Anh cũng đã già rồi, còn khóc nữa, có biết có xấu hổ không?” Đoạn Thành Quân ngồi xổm ở cầu thang đợi vợ để đón ông. Đợi khoảng 40 phút, vợ ông đến, ông ngẩng đầu gọi người đứng ở cửa: "Nhiễm Nhiễm."
Chu Nhiễm ra lệnh: "Đứng dậy."
Đoạn Thành Quân lại khóc: "Em không định ôm anh sao?"
Chu Nhiễm: "Anh là làm từ nước sao? Tại sao ở cạnh con trai không có khóc đi? Không hù dọa đến con dâu anh chứ?"
Đoạn Thành Quân nức nở nói: “Anh không có, anh mới không khóc đột ngột như vậy.” Ông đứng dậy, cao hơn Chu Nhiễm một vòng, bước tới ôm vợ vào trong ngực rơi nước mắt: “Anh thật khó chịu. Đã lâu không được gặp em. "
Chu Nhiễm: “Ăn cơm tối chính là anh bỏ chạy, còn không biết xấu hổ nói những lời này.” Bà dừng lại: “Không sao đâu, anh đừng khóc nữa, chúng ta về thôi.” Bà nắm lấy tay người chồng ngoài 50 tuổi bước vào cái thang máy.
Đoạn Thành Quân nói xong lại khóc, nói: "Anh xem rồi, Đồng Đồng ở cùng Việt Chinh rất tốt."
“Chuyện của bọn nhỏ, tự tụi nó giải quyết, chúng ta không nên xen vào.” Chu Nhiễm nói: “Biết đứa nhỏ ngoan ngoãn là đủ rồi. Còn lại anh cùng Việt Chinh nói, nó sẽ nghe sao? ".
Đoạn Thành Quân rơm rớm nước mắt nói: "Nhiễm Nhiễm. Anh chỉ có em."
Chu Nhiễm khẽ lau nước mắt cho ông: "Được, được rồi, lần sau anh nói ăn cái gì, em sẽ làm cái đó, anh thật sự đã lớn tuổi rồi, còn thích khóc như vậy sao?"
Đoạn Thành Quân dụi dụi vào người vợ: “Anh sẽ chỉ ở khóc trước mặt em. " 50 tuổi thì thế nào, 50 tuổi ở trước mặt người yêu vẫn là Bảo Bảo.
⚹
Đồng Miên và Đoạn Việt Chinh cùng nhau nằm trên giường, trò chuyện trước khi đi ngủ.
Đồng Miên đột nhiên nói: "Vừa rồi chú... Không phải, ba, ông ấy hỏi em về chuyện hôn lễ."
Đoạn Việt Chinh sửng sốt nói: " Là vấn đề của anh, anh nhìn thấy em, liền không thể đợi lâu như vậy nữa. Liền muốn kết hôn... Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu? Còn tuần trăng mật nữa? Trước đó anh một người bạn làm qua hôn lễ trên biển, nhìn còn khá thú vị, em thích không? Vẫn là loại hình nào? "
Hắn đột ngột ngồi dậy. hoàn toàn tỉnh rồi, hắn muốn đi xuống viết hai cái kế hoạch hôn lễ, thật muốn tổ chức hôn lễ!
Đồng Miên nhanh chóng đỡ lấy hắn: "Đoạn Việt Chinh."
Đoạn Việt Chinh quay đầu lại.
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa nghĩ tới, chúng ta hiện tại như thế này không phải rất tốt sao?"
Đoạn Việt Chinh bình tĩnh nhìn Tống Miên, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc chán nản sờ lên má Đồng Miên: "Được rồi. Vậy từ từ nghĩ đi."
Đồng Miên cố gắng thuyết phục, nhân tiện thuyết phục bản thân: "Em phải đi học, có quá nhiều việc phải chuẩn bị cho hôn lễ, em không có nhiều thời gian như vậy. Chờ tốt nghiệp được không? "
Đoạn Việt Chinh mặt không biểu cảm gật đầu.
Đồng Miên nhẹ giọng gọi hắn: "Ca ca, anh không sao chứ?"
Đoạn Việt Chinh bị cậu gọi cứ một tiếng liền cứng.
Hắn nhắm mắt lại một lúc, đột ngột trở mình, đè lên người Đồng Miên, gửi được hương vị hoa nhài tươi mát. Hắn cúi đầu, cắn cằm Đồng Miên một cái, nói: "Đồng Miên, em đây là ỷ vào anh không động vào em, mà cố ý trêu chọc?"
Đồng Miên mở to mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ nhắm mắt lại: "Không có, không có."
Đoạn Việt Chinh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng phun ra hai từ.
Sắc mặt Đồng Miên đỏ bừng từ từ lan đến cổ, vội vàng đẩy hắn.
Đoạn Việt Chinh nói đúng.
Thiếu CAO。
____________
Món cà tím om thịt khiến ba mẹ Đoạn cãi nhau:
- Cũng là cà tím om thịt nhưng là thịt gà: