Chương 2: Kết Thúc Hay Bắt Đầu
Kể từ năm 2060 thế giới bắt đầu xuất hiện những lỗ hổng không gian, những lỗ hổng không gian này xuất hiện trong thế giới đang được mô tả như một khu vực không rõ ràng, đen tối và bí ẩn. Nó xuất hiện đột ngột và có thể xảy ra ở bất kỳ đâu trên thế giới, khiến cho không ai biết được lúc nào và ở đâu sẽ xuất hiện. Nó được gọi là Hố ĐenHố đen có thể mang đến những quái vật và sinh vật nguy hiểm từ những chiều không gian khác. Các sinh vật này có thể có hình dạng, kích thước và sức mạnh rất khác nhau so với loài vật trên trái đất, súng đạn bom hay vũ khí nóng đều không có tác dụng với chúng.Những quái vật xuất hiện từ Hố Đen coi con người như nguồn thức ăn, chúng săn bắt, tàn phá tất cả mọi thứ nơi chúng xuất hiện. Lịch sữ loài người đã trải qua một khoảng thời kì tối tăm.Phía nam Trấn Phong An, tại một thôn trấn nhỏ.Các tòa nhà và công trình đã bị rã rời và đổ nát, chỉ còn lại các khung xương và tàn tích của các tòa nhà. Các đường phố cũng bị bao phủ bởi bụi và rác thải, cho thấy sự hoang tàn và bị bỏ rơi.Các căn nhà còn lại trong khu dân cư này được chế tạo từ các nguyên liệu tái chế và rất ít có các thiết kế kiến trúc đẹp mắt. Nhiều ngôi nhà và công trình đã bị tàn phá bởi các cuộc xung đột giữa người và quái vật, tạo ra một cảnh quan u tối và đáng sợ.Không có cây cối hoặc cỏ dại mọc xanh um, chỉ có đất đai khô cằn và màu sắc u tối khắp nơi. Sự im lặng và yên tĩnh của thôn trấn này cũng làm cho không khí tại đây trở nên áp lực và đáng sợ.Trên con đường vắng vẻ, một thanh niên thân hình nhỏ gọn và gầy gò cao chừng hơn 1m7, tay hắn cầm một túi thịt lớn đỏ tươi. Hắn vừa đi vừa nghĩ, với số lượng thịt này, có thể đủ cho 2 mẹ con hắn ăn trong vòng nữa tháng.Hôm nay ở trường học của hắn xuất hiện Hố Đen, đây là ngôi trường dành cho những người không có dị năng. Có thể nói bọn hắn là những người không có tương lai nhất ở xã hội này.Sự kiện Hố Đen vừa xảy ra không biết cấp độ nào, nhưng đối với ngôi trường này, nó là một đại thảm họa. Nhân lúc mọi người hỗn loạn chạy trốn, hắn sẵn tay đấm chết một con sói hai đầu cấp E, sau đó lẳng lặng bỏ trốn khỏi trường, dự định đem mớ thịt này về sau đó quay lại trường điểm danh báo cáo.Hắn bước đi nhanh chóng, lạng lách vài con hẻm, cuối cùng đến một con hẻm nhỏ, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà này không quá lớn chỉ có một cánh cửa đi vào, cánh cửa làm bằng tôn đã rỉ sắc qua nhiều năm.Bổng nhiên hắn khựng người lại. Hắn nhìn thấy phía bên trong căn nhà, một người đàn ông râu dài bạc trắng, đôi mắt nhắm nghiền khoanh tay đang ngồi trên bàn, bên cạnh là người phụ nữ đã nằm gục, không còn khí tức sinh mệnh. Đó là mẹ hắn.Con ngươi hắn co rút, cẩn thận nhìn xung quanh đánh giá một lượt, ông già kia là dị giả cấp A. Hắn hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh nhanh chóng suy nghĩ." Lão già này giết mẹ hắn, còn ngồi thảnh thơi ở đó, khả năng là đang chờ hắn"Hắn không biết mình hay mẹ đã đắt tội với ai mà khiến một dị giả cấp A đích thân đến đây xử lý.Hắn chậm rãi nhớ lại những lời mẹ hắn hay dặn lúc còn nhỏ. Nếu một ngày mẹ hắn bổng nhiên mất tích hoặc chết đi, thì hắn phải rời ra nơi này, trốn đi càng xa càng tốt.Lúc đó hắn còn nhỏ hắn không hiểu, nhưng những năm gần đây, hắn đã trưởng thành, đã biết được xã hội này tàn khốc như thế nào.Đúng vậy, hắn còn có một người cha, đủ khả năng điều một dị giả cấp A đến đây.Chậm rãi hít thở thật sâu, 2 tay hắn nắm chặt nắm đấm, con mắt hằng lên từng tia máu đỏ, sau đó hắn xoay người rời đi.Đôi chân hắn nhanh chóng lạng lách từng hẻm nhỏ, những con hẻm hắn đi qua tuyệt nhiên không có một bóng người. Hắn quay lại trường học của mình. Chậm rãi nhìn ngó xung quanh.Hắn nhìn thấy có một đội dị giả đang chiến đấu với 3 con sói 2 đầu nhưng mà 3 con này đã đạt cấp B. Hắn thở ra thầm cảm thấy may mắn vì trước đó đã không đụng những con này.Nhanh chóng luồng lách vài vòng hắn đến phòng kĩ thuật của trường, nơi đây còn 1 con sói 2 đầu tuy nhiên nó chỉ đạt cấp độ E. Bên trong căn phòng là cảnh tượng toang hoang, mãnh thủy tinh rơi vỡ khắp nơi.Máu thịt bê bết, cả căng phòng ngập tràn mùi máu nồng nặc. Con sói đang từ từ thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.Thấy vậy, hắn nhanh chóng vứt lại túi xách, đôi dép. Cắn răng rạch một vệt máu dài trên tay, sau đó nhanh chóng xé vài mãnh áo trên người, vứt lại trong căn phòng.Hắn thở dài một hơi, hai tay nắm chặt miệng lẩm bẩm: " Trần Thạnh từ nay đã chết". Sau đó quay người rời đi.