Chương 6: Hàn Lâm
Mặt trời bắt đầu ló dạng, không có những ánh nắng ấm áp, tia sáng đầu tiên của mặt trời chỉ phản chiếu một cách u ám trên mặt nước.Những tán cây già nua, khô cằn, thỉnh thoảng lại rung chuyển tạo ra âm thanh một cách u ám và rùng rợn. Bầu trời âm u, mây đen che kín.Toàn bộ khung cảnh bình minh bên sông lúc này như cảm giác của một nỗi buồn, một nỗi đau, khiến cho ta cảm thấy chán nản và rợn người.Trần Thạnh tay cầm một cái đùi thịt đỏ tươi, to bằng bắp chân. Vừa đi vừa nhai ngấu nghiếng. Đó là con dị thú cấp E hắn đã đụng phải sau khi rời khỏi căn nhà hoang.Lần này hắn không vội, bởi vì khi còn ở trong trấn, hắn và mẹ sống rất yên phận, hắn hầu như không qua lại hay giao tiếp với ai. Cùng lắm chỉ có một vài người học cùng hay những gia đình hàng xóm của hắn. Nhưng bọn họ đều là những sống ở tầng đáy của xã hội này. Không có khả năng rời khỏi khu an toàn trong trấn.Theo những kiến thức mà hắn đã được học, thế giới này đang được duy trì bởi các đại gia tộc. Bọn họ có những dị giả cấp S tọa trấn, nơi bọn họ sống là khu đặc biệt an toàn nơi đó gọi là Tương Dương Thành.Mỗi khi Hố Đen xuất hiện, thông thường thì lỗ hổng không gian chỉ xuất hiện trong vòng khoảng 1 phút nó sẽ biến mất, những dị thú cũng chỉ có thể xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngũi này. Hắn nghe người ta nói, ở Tương Dương thành, thời gian lỗ hổng không gian xuất hiện và biến mất, cũng là thời gian sự kiện Hố Đen kết thúc.Nơi đó họ có những thiết bị tân tiến, trước khi Hố Đen xuất hiện, thì sẽ có một khoảng không gian ba động. Những thiết bị cảm biến này sẽ lập tức cảm ứng được và thông báo. Họ thậm chí còn có thiết bị cảm ứng được sức mạnh và đánh giá về cấp độ trước khi Hố Đen xuất hiện.Hắn biết, mẹ hắn đã từng sống ở một nơi như vậy. Nhưng vì hắn, nàng đã từ bỏ tất cả.Hiện tại hắn muốn đến trấn Đồng Hà, hắn nghe nói ở đây có 1 đại nhân vật nhưng vì đắc tội với thế lực nào đó ở Tương Dương, bị gia tộc bỏ rơi, đã lưu lạc đến nơi này.Trước đây Đông Hà trấn cùng Phong An trấn hắn sinh sống cùng không có sai biệt là mấy. Nhưng từ khi người kia xuất hiện, chỉ vài năm ngắn ngủi, hắn đã nắm trong tay toàn bộ quyền lực ở nơi đây. Từ đó nơi này phát triển hơn nhiều, nghe nói đãi ngộ dành cho dị giả ở đây cũng rất tốt. Vì thế hắn muốn bắt đầu từ đây.Đưa tầm mắt về phía bầu trời xa xa, chỉ thấy những đám mây âm u. Hắn chỉ biết thở dài và đi tiếp.Một đường này hắn gặp không ít dị thú, nhờ cảm giác nhạy bén và đôi mắt nhìn thấu mọi thứ, hắn luồng trái lách phải, thậm chí là đi đường vòng để tránh né. Bởi vì nếu để chúng phát hiện thì hắn chỉ có con đường chết.Đến giữa trưa, hắn nhìn thấy một con đường rải nhựa, hắn biết đây có lẻ là con đường liên thông của 2 trấn. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định xuống đường. Đi bộ dọc theo con đường trải nhựa dài đằng đẳng không thấy được điểm cuối này.Đi nhanh trên con đường này, cả một buổi chiều, hắn chỉ phải gặp một con dị thú cấp E và sau đó nó cũng trở thành thức ăn của hắn. Hắn biết sở dĩ đoạn đường này tương đối an toàn là do đây là con đường của dị giả đi lại. Đó cũng là lí do hắn chọn đi trên con đường này. Một phần hắn cũng hi vọng có thể gặp được xe đến Đông Hà, hắn có thể xin đi nhờ.Đi mãi đến chiều tà, hắn đã mệt, đang suy nghĩ tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi qua đêm thì bỗng nhiên hắn nghe được tiếng động cơ xe, quay đầu nhìn lại hắn thấy một chiếc ô tô màu đen, hiệu gì thì hắn không biết. Nó đang lao nhanh về phía này. Đôi mắt sáng lên, hắn nhanh chóng đưa tay ra vảy vảy như tìm kiếm sự giúp đỡ.Chiếc xe dần giảm tốc độ đến chỗ của hắn thì dừng lại. Kính xe kéo xuống, một người đàn ông nhìn khoảng 25-26 tuổi da mặt hơi đen, sóng mũi cao cao, trên mặt có để râu quai nón. Gã thò đầu ra, nhíp mắt tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó hỏi:- Nhóc làm gì ở đây thể?" Là dị giả cấp B "Cơ thể Trần Thạnh hơi run run, lòng bàn tay trái nắm chặt lòng bàn tay phải, như cố vẻ tỏ ra bình tĩnh nhẹ giọng nói:- Tôi muốn đến Đông Hà.Người đàn ông trong xe thấy thế cười cười.- Nhóc thật may mắn đó, lên xe đi.Nói rồi ông ta nghích đầu về phía sau tỏ ý, lên xe ngồi đằng sau.Trần Thạnh gật đầu nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó đi về phía sau mở cửa xe.Cửa xe mở ra, một tên thanh niên tóc đỏ nhìn chằm chằm vào hắn cẩn thận đánh giá một lượt.Tên thanh niên này khoảng chừng 20 tuổi, mái tóc vuốt ngược nhộm đỏ, đôi mắt sáng long lanh, da mặt trắng bóng. Nhìn có vài phần khí chất công tử.Sau khi nhìn ngó một lượt, thanh niên tóc đỏ xê vào trong, nhìn Trần Thạnh cười nói- Cậu ngồi điTrần Thạnh gật đầu nói cảm ơn. Ngồi vào, đóng cửa lại thầm thở nhẹ ra một hơi. Nhìn ngó xung quanh một chút, trên xe có 4 người ngoại trừ người lái xe còn lại đều là cấp C. Ngồi đằng trước là một cô gái, bên cạnh tên tóc đỏ cũng là một tên thanh niên. 2 người này hình như đang ngủ. Hắn cảm nhận được hơi thở bọn họ rất đều.- Tôi là Nghiêm Minh, cậu tóc đỏ là Tuấn Phi. Hai người kia có lẻ đã ngủ rồi. Cậu tên gì? Đến Đông Hà làm gì thế?Người đàn ông ngồi trước đạp chân ga cho xe chạy rồi cất giọng nói.Trần Thạnh cuối thấp đầu, tỏ vẻ do dự một chút sau đó nói:- Tôi tên Hàn Lâm, tôi đến Đông Hà để.. trốn.Nghiêm Minh nghe thấy thế thì ồh một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì thầm gật đầu.Tuấn Phi thấy thế cũng tỏ ra hứng thú. Hắn hỏi:- Cậu cũng là dị giả đi. Cậu thuộc loại nào thế.Hàn Lâm* cũng được học qua, hắn biết dị giả đang được chia ra 3 loại:Loại lực lượng là những người sở hữu năng lực được buff trực tiếp vào cơ thể. Như là sức mạnh, nhanh nhẹn, hay phòng thủ,...Loại thiên nhiên là những người sở hữu năng lực điều khiển hay tạo ra những thứ trong thiên nhiên. Như nước, lửa, ánh sáng, cây cỏ,...Còn lại là hệ siêu nhiên: những năng lực không thuộc về hai loại trên thì nằm ở hệ này.Hắn không do dự trực tiếp đáp: - Vừa thức tỉnh dị năng cách đây không lâu, thuộc loại lực lượng, cụ thể là dạng sức mạnh.Tuấn Phi nghe thấy thế hơi ngỡ ngàng khó hiểu, nhìn chằm chằm Hàn Lâm.- Có tên dị giả loại sức mạnh nào gày nhom như cậu không hả?Hàn Lâm lắc đầu cười khổ- Tôi nói tôi vừa thức tỉnh dị năng không lâu mà, còn không tới một tuần.Nghiêm Minh lái xe nhìn về kính hậu nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu lại hỏi.- Cậu đến Đông Hà có dự định gì chưa?Khẻ lắc đầu Hàn Lâm nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn không phương không hướng.