Chương : 72
Ba mặt thanh sơn vây vòng, một mặt hồ nước mênh mông. Núi không cao mà mây mù luẩn quẩn, quái thạch tầng tầng lớp lớp, mỹ lệ thơ mộng, là cảnh sắc của dãy núi Tuần Dương.
Nói cách khác, sau khi cậu chạy khỏi Tru Tiên tháp, không chạy đi xa, cũng không ở bên cạnh Tịch Phóng, ngược lại được đưa đến một góc núi Tuần Dương.
Nơi này rất gần nhà, Văn Kinh đắn đo nửa ngày nhưng vẫn chưa thể quyết định, bây giờ trở về có phải tìm chết hay không. Lúc đó vì cứu Quân Diễn Chi mà chui vào Tru Tiên tháp, xem như đã cùng một chiến tuyến với hắn. Hiện nay cậu là địch của Thanh Hư kiếm tông, trở về làm gì chứ?
Quân Diễn Chi nhất định cũng không còn ở Thanh Hư kiếm tông…
Nước hồ trong vắt thấy đáy, Văn Kinh cởi y phục trên người, nhảy xuống tắm nước lạnh cho đã. Vết thương trên người cậu phần lớn đều đã lành lặn, lúc ra khỏi tháp ngọn lửa ngập trời kia lại thiêu cậu đau đến nhe răng, cũng có thêm vài vết phỏng mới. Năm tháng lâu dài bị lửa đốt, thương cũ thương mới chồng chéo, trên lưng trên đùi đều là sẹo. Tự cậu không cảm thấy gì, nhưng không biết trong mắt người khác sẽ thảm liệt khủng bố cỡ nào, hệt như tử quỷ vừa chạy thoát từ tầng mười tám địa ngục liệt hỏa thiêu đốt.
Văn Kinh dùng kiếm xiên mấy con cá leo lên bờ, nhặt y phục bị thiêu không còn nguyên vẹn ném sang một bên.
Cậu ngồi xuống, dùng mầm lửa nướng cá ăn, chùi mỡ bên miệng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo.
Đầu tiên là tìm một bộ y phục.
Văn Kinh cuộn y phục bị cháy đen lại, cột lèo xèo quanh eo, miễn cưỡng có thể che được bộ vị quan trọng. Cậu lại hái mười mấy chiếc lá lớn, dùng cành liễu xuyên lại để che thân trên và da trên đùi, chỉ lộ cánh tay và cẳng chân.
Cậu soi mặt nước xem thử, nhặt một đống bùn lên, bôi loạn nửa bên mặt không bị hủy dung và trên người. Ăn mặc thế này, từ xa nhìn cậu sẽ giống như một yêu thú hoang dã, tuy linh trí đã khai nhưng vẫn chưa hết dã tính, không nhìn ra chút dáng vẻ con người nào.
Văn Kinh cất Túc Tâm kiếm đi, phóng người nhảy trong sơn cốc tựa một con khỉ hoang.
Đầu tiên phải tìm người nghe ngóng tin tức!
Hai đệ tử trong sơn cốc đang cúi đầu hái linh thảo, thân mặc đạo bào màu lam nhạt, lưng mỗi người là một sọt nhỏ, tu vi không cao, đại khái chỉ có tầng bảy tám luyện khí.
Một giọng nói đè thấp như cảm thán: “Ngươi có nghe chưa? Hồng Phong Giáo xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Không biết nữa, nghe nói mấy ngày trước, mấy chục đệ tử xuất hiện vết thương nhỏ trên người, chảy máu không ngừng, hiện nay không biết đã ra sao rồi. Chắc chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Vết thương nhỏ chảy máu, cho đến khi máu khô cạn… chỉ sợ là hành vi của ma tu. Lại là Quân Diễn Chi?”
“Trừ hắn ra còn ai nữa?”
“… Lúc trước hắn còn giả vờ giả vịt cứu một đống người, bây giờ không còn ai vướng bận, có thể nói là ngang nhiên tùy ý.”
Người vừa rồi thở dài: “Gần đây Quân Diễn Chi phản bội kiếm tông, tính cách khác hẳn lúc trước, ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể ngăn cản hắn. Hắn gây ầm ĩ đến mức ngũ đại phái cũng không an ổn, nhân tâm hoảng loạn, thật không biết rốt cuộc tại sao.”
Văn Kinh lặng lẽ trốn trên cây, lá cây nhẹ nhàng lay động.
“Tông chủ cũng thật là lòng dạ đàn bà, năm đó giữ lại cái mầm họa này, còn dẫn sói vào nhà, thực là hại người.”
“Không phải sao, nếu là ta, sớm đã cho hắn một kiếm giết chết. Sinh ra đã dẫn phát ma tính làm người phát cuồng, thật không nên sống trên đời.”
Cơn giận cuộn trào trong lòng Văn Kinh, hai đạo linh khí đồng thời bắn ra, đánh lên lưng bọn họ. Lập tức truyền tới hai tiếng kêu đau, thân thể nặng nề ngã ầm xuống đất, làm thảo dược văng tung tóe.
Cậu lộn người xuống, mắng một tiếng: “Đồ ngu xuẩn không rõ chân tướng, chỉ biết bảo sao nghe vậy.”
Câu này tuy mà mắng hai đệ tử luyện khí, nhưng bản thân cậu cũng chẳng tốt đến đâu. Năm đó bị người ta cố ý dẫn sai đường, đến mức suýt nữa hại tính mạng Quân Diễn Chi, cũng không phải vì cậu không đủ ý chí sao?
Văn Kinh cảm thán, thầm nói nghĩ nhiều vô ích, cúi xuống bắt đầu lột đạo bào của một đệ tử trong đó.
Không bao lâu, cậu mặc bộ đạo bào màu xanh nhạt, nửa bên đầu có tóc được chỉnh lý gọn gàng, cuối cùng đã ra một con người.
Nhưng cũng là một người dị thường đáng sợ.
Giống như một con ác quỷ mà người lớn hay dùng để dọa con nít.
Đại nạn không chết, ít nhất nên báo tin cho người nhà, khiến họ an tâm, lại thuận tiện nghe ngóng tin tức của Quân Diễn Chi.
Nhưng dường như Đoàn Hiên và Quân Diễn Chi ở chung không tốt lắm, nếu cậu tùy tiện hành động, cũng không biết có tạo nên hậu quả nghiêm trọng gì không.
Không bằng trước đến Tuệ Thạch phong xem xét tình huống, rồi tính toán sau.
Cậu chuyên chọn đường rừng rậm rạp che giấu, nhảy trên cây mà đi. Cho dù gặp phải đệ tử kiếm tông, họ cũng chỉ thấy một người mặc đạo bào lam vọt qua, gương mặt bị lá cây che khuất, không có gì đáng ngờ, cũng không cần đặc biệt để ý.
Không bao lâu, cậu đến dưới vách núi nơi mình ở.
Hôm đó cậu bỏ đại quy vào túi trữ đồ ném đi, cái túi đó không thắt chặt, chính là để đại quy dễ dàng bò ra tìm Quân Diễn Chi. Chỉ là thiên phú của con rùa này chẳng tốt hơn cậu bao nhiêu, không biết có tìm được hay không.
Có đại quy ở bên cạnh Quân Diễn Chi, ít nhất có thể yên tâm một chút.
Dưới vách núi mơ hồ có một dòng linh khí, mỏng manh yếu ớt, Văn Kinh nghĩ chẳng lẽ là linh khí của linh thạch? Nơi này có linh thạch? Vận may của cậu tốt thế à?
Huyết dịch toàn thân chảy nhanh hơn, Văn Kinh kích động đi theo linh khí như có như không tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, cậu dừng trước một tảng đá to cao bằng một người.
Tảng đá kéo dài ba bốn trượng, lại có một khe hở dài một xích, giữa nó hình như có gì đó, mơ hồ không thấy rõ ràng. Văn Kinh nhặt một cành cây lên móc, moi ra được một sợi dây thừng dùng buộc túi trữ đồ đã hơi mục, vô cùng quen thuộc.
Đây chính là cái năm đó cậu đã ném xuống.
Văn Kinh chém một kiếm cho tảng đá nát vụn, lập tức nhíu mày. Một con yêu thú giống như thằn lằn khoanh ở đó, hai mắt trợn tròn, sắc mặt bất thiện nhìn Văn Kinh, xem cậu là kẻ xâm lược, dường như đã coi túi trữ đồ kia là của mình.
Xem ra năm đó sau khi đại quy bò đi, con yêu thú giống thằn lằn này đã chiếm núi làm vương, bá chiếm linh thạch trong túi trữ đồ, kéo đến khe nứt này để hấp thu linh khí, cho tới hôm nay.
Văn Kinh phóng hết linh áp toàn thân, như khiêu khích nhìn nó.
Yêu thú kia run rẩy một lát, cuối cùng sợ hãi chiếm thượng phong. Nó không dám đối đầu với Văn Kinh, không cam lòng nhảy đi, nhưng không chịu đi xa, cách mấy trượng chăm chú quan sát.
Văn Kinh mở túi trữ đồ xem thử, tâm trạng lập tức thả lỏng. Khối linh thạch thượng phẩm, mấy chục viên linh đan mà Lộ Chi Sơn tặng cậu năm đó vẫn còn yên bên trong, không ít đi chút nào.
Văn Kinh phóng người lên, hóa thành một đạo lam quang bay vọt lên cao!
Cậu nhẹ nhàng đáp xuống trước sân vườn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thanh tuyền vẫn như xưa, tĩnh lặng dịu dàng, tiếng nước chảy róc rách như mang cậu về mấy năm trước. Đại quy ôn thuận nằm dưới đất đợi cậu về, Văn Kinh ôm nó mở cửa, thì có thể thấy Quân Diễn Chi lấy quả đỏ nhỏ từ túi, bỏ vào miệng nhẹ cắn. Rõ ràng là người cao nhã như thế, nhưng lại có sở thích này, đúng là…
Văn Kinh vội định thần lại, ánh mắt tối đi, biết không thể nghĩ nữa.
“Ai?”
Từ xa chợt truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng, như một cái chùy nặng đánh tan tất cả ảo tưởng của cậu, tàn khốc vô tình kéo cậu về hiện thực.
Hạ Linh!
Làm sao ứng phó đây?
Cậu vừa định trả lời, trong nơi ở đột nhiên truyền đến giọng nói không ngờ: “Hạ sư đệ, Liễu sư đệ, là ta!”
Văn Kinh lập tức thu lại linh khí toàn thân, nhảy lên cành cây trốn.
Cửa mở ra đánh ‘két”, một nam tử tuấn tú mặc bạch y chậm rãi bước ra, cử chỉ phóng khoáng, chẳng có chút lúng túng khi bị bắt gặp.
Văn Nhân Mộ, hắn đến đây làm gì? Sau này phải kiểm tra tẩy rửa tất cả mọi thứ trong nhà…
Văn Nhân Mộ cười nói: “Hôm nay rảnh rỗi, đến giúp Kinh sư đệ dọn dẹp phòng.”
Mắt Văn Kinh suýt lọt tròng.
Hắn uống lộn thuốc hả?
Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Văn Nhân sư huynh, chúng tôi đã nói nhiều lần, vong hồn của Kinh sư đệ không đảm nhận nổi, cũng không thích, thỉnh Văn Nhân sư huynh đừng tự tiện bước vào.”
Nói xong nháy mắt với Hạ Linh, ám thị hắn giúp đỡ.
Hạ Linh bình tĩnh nói: “Ngươi rảnh như thế, không bằng dọn dẹp hết toàn bộ phòng của các đệ tử trong Tuệ Thạch phong đi.”
Văn Nhân Mộ: “…”
Văn Nhân Mộ không nói thêm nữa, cười cúi đầu nói “làm phiền” rồi bay đi.
Liễu Thiên Mạch nhíu mày khó hiểu hỏi: “Văn Nhân Mộ này rốt cuộc bị sao đây, hai năm nay thỉnh thoảng chạy tới chỗ của Kinh sư đệ, lẽ nào tiểu tử ngốc năm đó chân đạp hai thuyền, khiến Văn Nhân Mộ khuynh tâm vì đệ ấy?”
Dọn dẹp phòng gì chứ, thật là tê đến mức làm người ta nổi da gà da vịt…
Có câu mất đi rồi mới biết quý trọng, Văn Kinh chết rồi, Văn Nhân Mộ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu rõ chân tâm của mình? Nhưng còn cái người hắn chết cũng không nói, đoạt đi lần đầu tiên của hắn là chuyện gì nữa?
Đúng là không thể hiểu nổi!
Nghĩ kỹ lại, Văn Nhân Mộ cũng không nói rõ đó là nữ nhân. Lẽ nào Văn Nhân Mộ thật sự thích nam nhân?
Nếu người đoạt đi lần đầu tiên của hắn là nam nhân, thì cũng có thể giải thích sự thống khổ, không cam tâm của hắn khi đó, thậm chí có thể giải thích tại sao lúc đó hắn chết cũng không chịu nói rõ chân tướng.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Hạ Linh thờ ơ nhìn xung quanh: “Đi thôi.”
Liễu Thiên Mạch vẫn trầm ngâm: “…”
Hạ Linh không để ý đến hắn, bay đi trước. Liễu Thiên Mạch vội đuổi theo, nhưng vẫn chìm trong thế giới của mình, chưa thể hoàn hồn.
Hai người bay xa rồi, Hạ Linh không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi có người tu vi cao hơn chúng ta đứng bên vách núi, ta vừa lên tiếng, người đó đã giấu đi linh khí.”
Liễu Thiên Mạch lập tức hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi: “Ai? Quân Diễn Chi?”
Hạ Linh ngẫm nghĩ: “Không giống.”
“… Đó là ai?”
“Không rõ.” Hạ Linh nhàn nhạt nhìn Liễu Thiên Mạch một cái.
Liễu Thiên Mạch cúi đầu nói: “Nghĩ nhiều vô ích, nếu chúng ta lại gần, kẻ đó có thể phát hiện, vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Giả vờ không biết, tĩnh lặng quan sát biến động thôi.”
Hạ Linh không trả lời, Liễu Thiên Mạch cúi đầu lặng lẽ nói: “Có nghe chưa? Hồng Phong Giáo xảy ra chuyện rồi?”
Hạ Linh: “… Nghe rồi.”
Liễu Thiên Mạch thở dài: “Ai cũng đồn chuyện này là do Quân Diễn Chi làm. Hơn một năm nay đệ ấy không lộ mặt, thật không biết đang nghĩ gì nữa.”
Hạ Linh nói: “Sư phụ vẫn không nói gì, không chừng có gì kỳ quặc, huynh đừng vội ra kết luận.”
“Ừm.” Liễu Thiên Mạch nghĩ nghĩ rồi nói, giọng hơi ảm đạm: “Mùng chín tháng sau chính là ngày giỗ ba năm của Kinh sư đệ, đến lúc đó cùng thắp nén hương đi.”
“Biết rồi.”
…
Thời gian chậm rãi đi tới hai ngày sau.
Hai hôm nay Văn Kinh bận rộn không có thời gian suy nghĩ chuyện khác. Đầu tiên, cậu đến chợ đen thành Tuần Dương một chuyến. Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quân Diễn Chi từng đi qua chợ đen, thế nên Văn Kinh cũng không tốn mảy may sức lực nào tiếp đúng ám hiệu.
Tại chợ đen cậu vung ra năm khối linh thạch trung phẩm và ba trăm linh thạch hạ phẩm, mua một viên “hóa hình đan”.
Đây là một loại đan dược tu sĩ kim đan luyện chế, có thể khiến người ta tùy ý thay đổi diện mạo vốn có, duy trì một tháng. Vết sẹo trên mặt cậu quá rõ ràng, đi đâu cũng không tiện, dễ gây chú ý. Nhưng thuật huyễn hình và chướng nhãn pháp đại để giống nhau, nếu giả thành người trưởng thành, đứng gần tỉ mỉ quan sát, ngay cả người có tu vi thấp hơn cậu cũng có thể phát hiện dị thường, vì thế không phải kế sách lâu dài.
Trên trời có một vòng trăng tròn sáng rực, ánh bạc rải xuống nhân gian.
Văn Nhân Mộ thu liễm tu vi toàn thân, bước chân trên đường núi của Tuệ Thạch phong. Hắn không có lòng dạ nào ngắm ánh trăng, nhưng lại tiện tay nắm thẻ ngọc năm đó Du Tự đưa cho hắn.
Ba năm nay thật là năm hạn bất lợi.
Quân Diễn Chi xuất thần nhập quỷ như quỷ ảnh, lại ghét hắn muốn chết, căn bản chưa từng lộ diện trước mặt hắn. Hai người họ có ân oán không phải chỉ là chuyện một hai năm, cái chết của Văn Kinh lại là do hắn gián tiếp gây nên, Quân Diễn Chi muốn gặp mặt hắn mới lạ. Cho dù Văn Nhân Mộ liều chết muốn gặp Quân Diễn Chi, Quân Diễn Chi không chịu cũng hết cách. Vì thế, thẻ ngọc vẫn mọc mốc trong tay Văn Nhân Mộ.
Hắn nghe nói có lúc Quân Diễn Chi sẽ nửa đêm trở về, vào phòng Văn Kinh trầm tư. Hắn không còn cách nào khác, chỉ đành thỉnh thoảng lại chỗ ở của Văn Kinh, hy vọng có thể “tình cờ gặp gỡ”, nhưng luôn hao trắng công sức, chẳng được cái gì.
Lý Thanh Vận đương nhiên đã thối hôi sự với Quý Khả Tình. Lục Trường Khanh từng bảo đảm trước mặt nàng, Văn Nhân Mộ lại không biết chừng mực như thế, đương nhiên y cảm thấy mất mặt, vì vậy vô cùng phẫn nộ, hung hăng trừng trị hắn một phen.
Mà Dung Huyên…
Bế quan ba năm không ra, cũng không có tin tức, không biết còn muốn bế quan bao lâu nữa.
Gần đây không hiểu sao lại truyền ra tin tức, trong kiếm tông có người suy đoán, người đoạt đi lần đầu tiên của hắn, nói không chừng là nam nhân.
Là một nam nhân!
Văn Nhân Mộ hắn nhất định kiếp trước đã làm rất nhiều việc ác, kiếp này mới bị chê trách oan uổng như thế.
Văn Nhân Mộ chậm rãi đến chỗ ở của Văn Kinh, bỗng dừng bước lại. Một cái bóng thần thần bí bí đứng bên cạnh thanh tuyền, được cành cây che đi thân hình, tiếng nước bì bõm, không giống tiếng róc rách bình thường, mà giống như có người đang tắm.
“Ai đó?” Văn Nhân Mộ thấp giọng chất vấn.
Văn Kinh cảm thấy rất phẫn nộ, thầm nghĩ: Ta đang tắm ở nhà mình, mà còn chưa chất vấn ngươi đó.
Cậu không lên tiếng, nhưng vội lau sơ người, nhanh chóng mặc quần vào.
Một đạo linh khí bay tới chỗ cậu!
Văn Kinh thuận tay nâng trường kiếm vung một cái, Túc Tâm kiếm lập tức biến thành màu cam, hỏa quang lưu động bên trong, cản lại đao linh khí Văn Nhân Mộ chém tới, chỉ nghe một tiếng vang nhẹ, đao linh khí bay ngược về Văn Nhân Mộ.
Một gương mặt cực kỳ quái dị xuất hiện trong ánh trăng.
Nhất thời, lông tơ trên người dựng hết lên, Văn Nhân Mộ há há miệng, cổ họng giống như bị người bóp chặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không có biểu cảm, vết sẹo đầy đầu điểm thêm đôi mắt lạnh nhạt, trông hết sức âm trầm khủng bố.
“Văn Nhân sư huynh, nếu ngươi đã thấy ta là ai, vậy phiền ngươi hãy ngủ một lúc đi.”
Bóng người bên cạnh thanh tuyền chợt biến mất, sau lưng Văn Nhân Mộ nổi một cơn gió, trước mắt tối đen, thẻ ngọc được nắm chắc cũng rũ theo.
Nói cách khác, sau khi cậu chạy khỏi Tru Tiên tháp, không chạy đi xa, cũng không ở bên cạnh Tịch Phóng, ngược lại được đưa đến một góc núi Tuần Dương.
Nơi này rất gần nhà, Văn Kinh đắn đo nửa ngày nhưng vẫn chưa thể quyết định, bây giờ trở về có phải tìm chết hay không. Lúc đó vì cứu Quân Diễn Chi mà chui vào Tru Tiên tháp, xem như đã cùng một chiến tuyến với hắn. Hiện nay cậu là địch của Thanh Hư kiếm tông, trở về làm gì chứ?
Quân Diễn Chi nhất định cũng không còn ở Thanh Hư kiếm tông…
Nước hồ trong vắt thấy đáy, Văn Kinh cởi y phục trên người, nhảy xuống tắm nước lạnh cho đã. Vết thương trên người cậu phần lớn đều đã lành lặn, lúc ra khỏi tháp ngọn lửa ngập trời kia lại thiêu cậu đau đến nhe răng, cũng có thêm vài vết phỏng mới. Năm tháng lâu dài bị lửa đốt, thương cũ thương mới chồng chéo, trên lưng trên đùi đều là sẹo. Tự cậu không cảm thấy gì, nhưng không biết trong mắt người khác sẽ thảm liệt khủng bố cỡ nào, hệt như tử quỷ vừa chạy thoát từ tầng mười tám địa ngục liệt hỏa thiêu đốt.
Văn Kinh dùng kiếm xiên mấy con cá leo lên bờ, nhặt y phục bị thiêu không còn nguyên vẹn ném sang một bên.
Cậu ngồi xuống, dùng mầm lửa nướng cá ăn, chùi mỡ bên miệng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo.
Đầu tiên là tìm một bộ y phục.
Văn Kinh cuộn y phục bị cháy đen lại, cột lèo xèo quanh eo, miễn cưỡng có thể che được bộ vị quan trọng. Cậu lại hái mười mấy chiếc lá lớn, dùng cành liễu xuyên lại để che thân trên và da trên đùi, chỉ lộ cánh tay và cẳng chân.
Cậu soi mặt nước xem thử, nhặt một đống bùn lên, bôi loạn nửa bên mặt không bị hủy dung và trên người. Ăn mặc thế này, từ xa nhìn cậu sẽ giống như một yêu thú hoang dã, tuy linh trí đã khai nhưng vẫn chưa hết dã tính, không nhìn ra chút dáng vẻ con người nào.
Văn Kinh cất Túc Tâm kiếm đi, phóng người nhảy trong sơn cốc tựa một con khỉ hoang.
Đầu tiên phải tìm người nghe ngóng tin tức!
Hai đệ tử trong sơn cốc đang cúi đầu hái linh thảo, thân mặc đạo bào màu lam nhạt, lưng mỗi người là một sọt nhỏ, tu vi không cao, đại khái chỉ có tầng bảy tám luyện khí.
Một giọng nói đè thấp như cảm thán: “Ngươi có nghe chưa? Hồng Phong Giáo xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Không biết nữa, nghe nói mấy ngày trước, mấy chục đệ tử xuất hiện vết thương nhỏ trên người, chảy máu không ngừng, hiện nay không biết đã ra sao rồi. Chắc chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Vết thương nhỏ chảy máu, cho đến khi máu khô cạn… chỉ sợ là hành vi của ma tu. Lại là Quân Diễn Chi?”
“Trừ hắn ra còn ai nữa?”
“… Lúc trước hắn còn giả vờ giả vịt cứu một đống người, bây giờ không còn ai vướng bận, có thể nói là ngang nhiên tùy ý.”
Người vừa rồi thở dài: “Gần đây Quân Diễn Chi phản bội kiếm tông, tính cách khác hẳn lúc trước, ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể ngăn cản hắn. Hắn gây ầm ĩ đến mức ngũ đại phái cũng không an ổn, nhân tâm hoảng loạn, thật không biết rốt cuộc tại sao.”
Văn Kinh lặng lẽ trốn trên cây, lá cây nhẹ nhàng lay động.
“Tông chủ cũng thật là lòng dạ đàn bà, năm đó giữ lại cái mầm họa này, còn dẫn sói vào nhà, thực là hại người.”
“Không phải sao, nếu là ta, sớm đã cho hắn một kiếm giết chết. Sinh ra đã dẫn phát ma tính làm người phát cuồng, thật không nên sống trên đời.”
Cơn giận cuộn trào trong lòng Văn Kinh, hai đạo linh khí đồng thời bắn ra, đánh lên lưng bọn họ. Lập tức truyền tới hai tiếng kêu đau, thân thể nặng nề ngã ầm xuống đất, làm thảo dược văng tung tóe.
Cậu lộn người xuống, mắng một tiếng: “Đồ ngu xuẩn không rõ chân tướng, chỉ biết bảo sao nghe vậy.”
Câu này tuy mà mắng hai đệ tử luyện khí, nhưng bản thân cậu cũng chẳng tốt đến đâu. Năm đó bị người ta cố ý dẫn sai đường, đến mức suýt nữa hại tính mạng Quân Diễn Chi, cũng không phải vì cậu không đủ ý chí sao?
Văn Kinh cảm thán, thầm nói nghĩ nhiều vô ích, cúi xuống bắt đầu lột đạo bào của một đệ tử trong đó.
Không bao lâu, cậu mặc bộ đạo bào màu xanh nhạt, nửa bên đầu có tóc được chỉnh lý gọn gàng, cuối cùng đã ra một con người.
Nhưng cũng là một người dị thường đáng sợ.
Giống như một con ác quỷ mà người lớn hay dùng để dọa con nít.
Đại nạn không chết, ít nhất nên báo tin cho người nhà, khiến họ an tâm, lại thuận tiện nghe ngóng tin tức của Quân Diễn Chi.
Nhưng dường như Đoàn Hiên và Quân Diễn Chi ở chung không tốt lắm, nếu cậu tùy tiện hành động, cũng không biết có tạo nên hậu quả nghiêm trọng gì không.
Không bằng trước đến Tuệ Thạch phong xem xét tình huống, rồi tính toán sau.
Cậu chuyên chọn đường rừng rậm rạp che giấu, nhảy trên cây mà đi. Cho dù gặp phải đệ tử kiếm tông, họ cũng chỉ thấy một người mặc đạo bào lam vọt qua, gương mặt bị lá cây che khuất, không có gì đáng ngờ, cũng không cần đặc biệt để ý.
Không bao lâu, cậu đến dưới vách núi nơi mình ở.
Hôm đó cậu bỏ đại quy vào túi trữ đồ ném đi, cái túi đó không thắt chặt, chính là để đại quy dễ dàng bò ra tìm Quân Diễn Chi. Chỉ là thiên phú của con rùa này chẳng tốt hơn cậu bao nhiêu, không biết có tìm được hay không.
Có đại quy ở bên cạnh Quân Diễn Chi, ít nhất có thể yên tâm một chút.
Dưới vách núi mơ hồ có một dòng linh khí, mỏng manh yếu ớt, Văn Kinh nghĩ chẳng lẽ là linh khí của linh thạch? Nơi này có linh thạch? Vận may của cậu tốt thế à?
Huyết dịch toàn thân chảy nhanh hơn, Văn Kinh kích động đi theo linh khí như có như không tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, cậu dừng trước một tảng đá to cao bằng một người.
Tảng đá kéo dài ba bốn trượng, lại có một khe hở dài một xích, giữa nó hình như có gì đó, mơ hồ không thấy rõ ràng. Văn Kinh nhặt một cành cây lên móc, moi ra được một sợi dây thừng dùng buộc túi trữ đồ đã hơi mục, vô cùng quen thuộc.
Đây chính là cái năm đó cậu đã ném xuống.
Văn Kinh chém một kiếm cho tảng đá nát vụn, lập tức nhíu mày. Một con yêu thú giống như thằn lằn khoanh ở đó, hai mắt trợn tròn, sắc mặt bất thiện nhìn Văn Kinh, xem cậu là kẻ xâm lược, dường như đã coi túi trữ đồ kia là của mình.
Xem ra năm đó sau khi đại quy bò đi, con yêu thú giống thằn lằn này đã chiếm núi làm vương, bá chiếm linh thạch trong túi trữ đồ, kéo đến khe nứt này để hấp thu linh khí, cho tới hôm nay.
Văn Kinh phóng hết linh áp toàn thân, như khiêu khích nhìn nó.
Yêu thú kia run rẩy một lát, cuối cùng sợ hãi chiếm thượng phong. Nó không dám đối đầu với Văn Kinh, không cam lòng nhảy đi, nhưng không chịu đi xa, cách mấy trượng chăm chú quan sát.
Văn Kinh mở túi trữ đồ xem thử, tâm trạng lập tức thả lỏng. Khối linh thạch thượng phẩm, mấy chục viên linh đan mà Lộ Chi Sơn tặng cậu năm đó vẫn còn yên bên trong, không ít đi chút nào.
Văn Kinh phóng người lên, hóa thành một đạo lam quang bay vọt lên cao!
Cậu nhẹ nhàng đáp xuống trước sân vườn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thanh tuyền vẫn như xưa, tĩnh lặng dịu dàng, tiếng nước chảy róc rách như mang cậu về mấy năm trước. Đại quy ôn thuận nằm dưới đất đợi cậu về, Văn Kinh ôm nó mở cửa, thì có thể thấy Quân Diễn Chi lấy quả đỏ nhỏ từ túi, bỏ vào miệng nhẹ cắn. Rõ ràng là người cao nhã như thế, nhưng lại có sở thích này, đúng là…
Văn Kinh vội định thần lại, ánh mắt tối đi, biết không thể nghĩ nữa.
“Ai?”
Từ xa chợt truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng, như một cái chùy nặng đánh tan tất cả ảo tưởng của cậu, tàn khốc vô tình kéo cậu về hiện thực.
Hạ Linh!
Làm sao ứng phó đây?
Cậu vừa định trả lời, trong nơi ở đột nhiên truyền đến giọng nói không ngờ: “Hạ sư đệ, Liễu sư đệ, là ta!”
Văn Kinh lập tức thu lại linh khí toàn thân, nhảy lên cành cây trốn.
Cửa mở ra đánh ‘két”, một nam tử tuấn tú mặc bạch y chậm rãi bước ra, cử chỉ phóng khoáng, chẳng có chút lúng túng khi bị bắt gặp.
Văn Nhân Mộ, hắn đến đây làm gì? Sau này phải kiểm tra tẩy rửa tất cả mọi thứ trong nhà…
Văn Nhân Mộ cười nói: “Hôm nay rảnh rỗi, đến giúp Kinh sư đệ dọn dẹp phòng.”
Mắt Văn Kinh suýt lọt tròng.
Hắn uống lộn thuốc hả?
Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Văn Nhân sư huynh, chúng tôi đã nói nhiều lần, vong hồn của Kinh sư đệ không đảm nhận nổi, cũng không thích, thỉnh Văn Nhân sư huynh đừng tự tiện bước vào.”
Nói xong nháy mắt với Hạ Linh, ám thị hắn giúp đỡ.
Hạ Linh bình tĩnh nói: “Ngươi rảnh như thế, không bằng dọn dẹp hết toàn bộ phòng của các đệ tử trong Tuệ Thạch phong đi.”
Văn Nhân Mộ: “…”
Văn Nhân Mộ không nói thêm nữa, cười cúi đầu nói “làm phiền” rồi bay đi.
Liễu Thiên Mạch nhíu mày khó hiểu hỏi: “Văn Nhân Mộ này rốt cuộc bị sao đây, hai năm nay thỉnh thoảng chạy tới chỗ của Kinh sư đệ, lẽ nào tiểu tử ngốc năm đó chân đạp hai thuyền, khiến Văn Nhân Mộ khuynh tâm vì đệ ấy?”
Dọn dẹp phòng gì chứ, thật là tê đến mức làm người ta nổi da gà da vịt…
Có câu mất đi rồi mới biết quý trọng, Văn Kinh chết rồi, Văn Nhân Mộ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu rõ chân tâm của mình? Nhưng còn cái người hắn chết cũng không nói, đoạt đi lần đầu tiên của hắn là chuyện gì nữa?
Đúng là không thể hiểu nổi!
Nghĩ kỹ lại, Văn Nhân Mộ cũng không nói rõ đó là nữ nhân. Lẽ nào Văn Nhân Mộ thật sự thích nam nhân?
Nếu người đoạt đi lần đầu tiên của hắn là nam nhân, thì cũng có thể giải thích sự thống khổ, không cam tâm của hắn khi đó, thậm chí có thể giải thích tại sao lúc đó hắn chết cũng không chịu nói rõ chân tướng.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Hạ Linh thờ ơ nhìn xung quanh: “Đi thôi.”
Liễu Thiên Mạch vẫn trầm ngâm: “…”
Hạ Linh không để ý đến hắn, bay đi trước. Liễu Thiên Mạch vội đuổi theo, nhưng vẫn chìm trong thế giới của mình, chưa thể hoàn hồn.
Hai người bay xa rồi, Hạ Linh không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi có người tu vi cao hơn chúng ta đứng bên vách núi, ta vừa lên tiếng, người đó đã giấu đi linh khí.”
Liễu Thiên Mạch lập tức hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi: “Ai? Quân Diễn Chi?”
Hạ Linh ngẫm nghĩ: “Không giống.”
“… Đó là ai?”
“Không rõ.” Hạ Linh nhàn nhạt nhìn Liễu Thiên Mạch một cái.
Liễu Thiên Mạch cúi đầu nói: “Nghĩ nhiều vô ích, nếu chúng ta lại gần, kẻ đó có thể phát hiện, vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Giả vờ không biết, tĩnh lặng quan sát biến động thôi.”
Hạ Linh không trả lời, Liễu Thiên Mạch cúi đầu lặng lẽ nói: “Có nghe chưa? Hồng Phong Giáo xảy ra chuyện rồi?”
Hạ Linh: “… Nghe rồi.”
Liễu Thiên Mạch thở dài: “Ai cũng đồn chuyện này là do Quân Diễn Chi làm. Hơn một năm nay đệ ấy không lộ mặt, thật không biết đang nghĩ gì nữa.”
Hạ Linh nói: “Sư phụ vẫn không nói gì, không chừng có gì kỳ quặc, huynh đừng vội ra kết luận.”
“Ừm.” Liễu Thiên Mạch nghĩ nghĩ rồi nói, giọng hơi ảm đạm: “Mùng chín tháng sau chính là ngày giỗ ba năm của Kinh sư đệ, đến lúc đó cùng thắp nén hương đi.”
“Biết rồi.”
…
Thời gian chậm rãi đi tới hai ngày sau.
Hai hôm nay Văn Kinh bận rộn không có thời gian suy nghĩ chuyện khác. Đầu tiên, cậu đến chợ đen thành Tuần Dương một chuyến. Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quân Diễn Chi từng đi qua chợ đen, thế nên Văn Kinh cũng không tốn mảy may sức lực nào tiếp đúng ám hiệu.
Tại chợ đen cậu vung ra năm khối linh thạch trung phẩm và ba trăm linh thạch hạ phẩm, mua một viên “hóa hình đan”.
Đây là một loại đan dược tu sĩ kim đan luyện chế, có thể khiến người ta tùy ý thay đổi diện mạo vốn có, duy trì một tháng. Vết sẹo trên mặt cậu quá rõ ràng, đi đâu cũng không tiện, dễ gây chú ý. Nhưng thuật huyễn hình và chướng nhãn pháp đại để giống nhau, nếu giả thành người trưởng thành, đứng gần tỉ mỉ quan sát, ngay cả người có tu vi thấp hơn cậu cũng có thể phát hiện dị thường, vì thế không phải kế sách lâu dài.
Trên trời có một vòng trăng tròn sáng rực, ánh bạc rải xuống nhân gian.
Văn Nhân Mộ thu liễm tu vi toàn thân, bước chân trên đường núi của Tuệ Thạch phong. Hắn không có lòng dạ nào ngắm ánh trăng, nhưng lại tiện tay nắm thẻ ngọc năm đó Du Tự đưa cho hắn.
Ba năm nay thật là năm hạn bất lợi.
Quân Diễn Chi xuất thần nhập quỷ như quỷ ảnh, lại ghét hắn muốn chết, căn bản chưa từng lộ diện trước mặt hắn. Hai người họ có ân oán không phải chỉ là chuyện một hai năm, cái chết của Văn Kinh lại là do hắn gián tiếp gây nên, Quân Diễn Chi muốn gặp mặt hắn mới lạ. Cho dù Văn Nhân Mộ liều chết muốn gặp Quân Diễn Chi, Quân Diễn Chi không chịu cũng hết cách. Vì thế, thẻ ngọc vẫn mọc mốc trong tay Văn Nhân Mộ.
Hắn nghe nói có lúc Quân Diễn Chi sẽ nửa đêm trở về, vào phòng Văn Kinh trầm tư. Hắn không còn cách nào khác, chỉ đành thỉnh thoảng lại chỗ ở của Văn Kinh, hy vọng có thể “tình cờ gặp gỡ”, nhưng luôn hao trắng công sức, chẳng được cái gì.
Lý Thanh Vận đương nhiên đã thối hôi sự với Quý Khả Tình. Lục Trường Khanh từng bảo đảm trước mặt nàng, Văn Nhân Mộ lại không biết chừng mực như thế, đương nhiên y cảm thấy mất mặt, vì vậy vô cùng phẫn nộ, hung hăng trừng trị hắn một phen.
Mà Dung Huyên…
Bế quan ba năm không ra, cũng không có tin tức, không biết còn muốn bế quan bao lâu nữa.
Gần đây không hiểu sao lại truyền ra tin tức, trong kiếm tông có người suy đoán, người đoạt đi lần đầu tiên của hắn, nói không chừng là nam nhân.
Là một nam nhân!
Văn Nhân Mộ hắn nhất định kiếp trước đã làm rất nhiều việc ác, kiếp này mới bị chê trách oan uổng như thế.
Văn Nhân Mộ chậm rãi đến chỗ ở của Văn Kinh, bỗng dừng bước lại. Một cái bóng thần thần bí bí đứng bên cạnh thanh tuyền, được cành cây che đi thân hình, tiếng nước bì bõm, không giống tiếng róc rách bình thường, mà giống như có người đang tắm.
“Ai đó?” Văn Nhân Mộ thấp giọng chất vấn.
Văn Kinh cảm thấy rất phẫn nộ, thầm nghĩ: Ta đang tắm ở nhà mình, mà còn chưa chất vấn ngươi đó.
Cậu không lên tiếng, nhưng vội lau sơ người, nhanh chóng mặc quần vào.
Một đạo linh khí bay tới chỗ cậu!
Văn Kinh thuận tay nâng trường kiếm vung một cái, Túc Tâm kiếm lập tức biến thành màu cam, hỏa quang lưu động bên trong, cản lại đao linh khí Văn Nhân Mộ chém tới, chỉ nghe một tiếng vang nhẹ, đao linh khí bay ngược về Văn Nhân Mộ.
Một gương mặt cực kỳ quái dị xuất hiện trong ánh trăng.
Nhất thời, lông tơ trên người dựng hết lên, Văn Nhân Mộ há há miệng, cổ họng giống như bị người bóp chặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không có biểu cảm, vết sẹo đầy đầu điểm thêm đôi mắt lạnh nhạt, trông hết sức âm trầm khủng bố.
“Văn Nhân sư huynh, nếu ngươi đã thấy ta là ai, vậy phiền ngươi hãy ngủ một lúc đi.”
Bóng người bên cạnh thanh tuyền chợt biến mất, sau lưng Văn Nhân Mộ nổi một cơn gió, trước mắt tối đen, thẻ ngọc được nắm chắc cũng rũ theo.