Chương : 73
Văn Nhân Mộ ngã ngửa, giống như con linh dương trúng mê dược hôn mê bất động. Văn Kinh khom xuống, tốt bụng thi cho hắn một tầng thuật pháp giúp ngủ say, như thế thì trong vòng mười ngày nửa tháng sẽ không tỉnh dậy.
Văn Kinh cúi đầu kéo hắn, mắt vô tình đảo qua thẻ ngọc được nắm trong tay hắn, tim liền đập cái thịch.
Không đúng.
Cậu cố gắng nạy tay phải của Văn Nhân Mộ, thẻ ngọc trong lòng bàn tay hắn đại khái dài ba tấc, trơn mịn ôn nhuận, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại thấy có ánh sáng chậm rãi lưu chuyển, là một thượng phẩm hiếm có.
Dáng vẻ, hình dạng thẻ ngọc này Văn Kinh rất quen thuộc, giống hệt hai cái trong túi trữ đồ của cậu.
Nó chính là thẻ ngọc viết đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp] và đại cương quyển hạ!
Văn Kinh túm chặt thẻ ngọc, nhanh chóng truyền linh khí vào, không bao lâu, trán cậu rịn mồ hôi. Tu vi của cậu bây giờ so với quá khứ là cách biệt trời đất, nhưng linh khí lại bị ngăn bên ngoài thẻ ngọc, qua lại không thôi, không thể tiến vào.
Nói cách khác, người chế tạo thẻ ngọc này có tu vi cao hơn Văn Kinh rất nhiều, hơn nữa còn thiết hạ thuật pháp cấm chế, không cho kẻ không liên quan xem nó.
Nhưng, thẻ ngọc này vẫn chưa mở, vì thế cũng không phải đặc biệt đưa cho Văn Nhân Mộ, rất có thể là hắn nhặt được từ chỗ nào đó.
Văn Kinh cúi đầu ngẫm nghĩ, không khách khí thu luôn thẻ ngọc. Chuyện liên quan đến nguyên văn, cậu không thể nào sơ suất, phải giữ trong lòng mới thỏa đáng.
Cậu vác thân thể Văn Nhân Mộ lên, tùy tiện tìm sơn động nhốt lại, rồi hạ một tầng kết giới nghiêm cẩn.
Văn Kinh nghĩ một là không làm, nếu đã làm thì không nghỉ. Dù sao cậu đã trói Văn Nhân Mộ thành cái bánh chưng vậy rồi, lại trộm thẻ ngọc của hắn, không bằng thuận tiện đến chỗ ở của hắn càn quét một phen luôn.
Người xấu làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nếu đã phải làm kẻ địch, không bằng đắc tội triệt để luôn.
Lúc trời gần sáng, một bóng người vô thanh vô tức biến mất ở cửa chỗ ở của Văn Nhân Mộ tại Thiên Hoành phong.
Tiện tay đóng lại cánh cửa sau lưng, Văn Kinh há miệng, câm nín nhìn xung quanh.
Liễu Thiên Mạch là đại đệ tử Thiên Hoành phong, địa vị siêu nhiên, quy cách, bố trí, diện tích phòng ở chỉ kém phong chủ, lớn gấp hai chỗ ở của Văn Kinh. Đây là quy củ của Thanh Hư kiếm tông từ trước đến nay, lúc phong chủ nhập quan, trừ khi đặc biệt phân phó, đại đệ tử thay thế chưởng quản tất cả sự vụ, vì thế tiền tiêu hàng tháng, quyền hạn đều khác biệt.
Liễu Thiên Mạch có phẩm vị không tồi, tuy gần như chẳng có gì đáng tiền, nhưng cũng được bày trí khá phong cách. Phòng của Liễu Thiên Mạch như lò đất của mấy thím dưới quê, tuy thoải mái có hơi người, nhưng trở nên thảm đạm thất sắc dưới sự cổ xưa trang nhã của phòng Văn Nhân Mộ.
Cái mỹ quan cao nhã của phòng Văn Nhân Mộ, là do linh thạch tạo ra.
Trên cửa sổ, trên bàn bày mấy chậu linh thảo ít nhất đã ba trăm năm, hương thơm lan tỏa, phàm nhân hít mấy cái thì có thể kéo dài tuổi thọ. Gia cụ bàn ghế đều là cổ thụ trên ngàn năm tuổi chế thành, hàm chứa linh khí, giá trị trên mấy ngàn. Trong bếp cùng một gem màu bày mấy viên linh thạch, xương yêu thú quý hiếm hình dạng kỳ quái, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có thể bán mấy trăm mấy ngàn khối linh thạch.
Những thứ này đều có thuật pháp cấm chế, đệ tử tu vi thấp nếu muốn trộm, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng. Người tu vi cao như Văn Nhân Mộ sớm đã là nhân vật nhất lưu cỡ phong chủ, đương nhiên không nhìn trúng mấy thứ đó, cho dù có trưng ra cũng không ai thèm hỏi.
Hiện tại Văn Kinh không thiếu linh thạch, những thứ đẹp mà không có tác dụng đó cũng chẳng gợi nổi hứng thú của cậu, cậu lục tìm trong phòng Văn Nhân Mộ hồi lâu, moi ra được mười mấy đạo linh phù kim đan, hai kiện pháp bảo, mấy hộp ngọc linh đan, tỉ mỉ nghiên cứu.
Từ xa có một luồng linh khí phiêu tới.
Một đệ tử đứng trước cửa hỏi: “Đại sư huynh có đó không? Sư phụ có chuyện phân phó.”
Văn Kinh thầm đoán, nếu cậu giả vờ không có ở đây, vậy đệ tử kia nhất định sẽ đi khắp nơi tìm Văn Nhân Mộ, sớm muộn cũng phát hiện Văn Nhân Mộ mất tích. Văn Nhân Mộ chuyên thích đâm thọc, đến lúc đó nhất định sẽ gây nhiều phiền toái cho mình, không bằng nên tranh thủ đuổi phức đệ tử này đi.
Cậu lấy huyễn hình đan trong ngực ra nuốt vào, ý niệm chuyển động theo, trong đầu xuất hiện bộ mặt tươi cười của Văn Nhân Mộ, dần biến đổi diện mạo.
Cậu đoán đệ tử kia đã trúc cơ, ngữ khí không khách khí không cung kính, ngược lại có chút nồng nhiệt, địa vị tại Thiên Hoành phong chỉ sợ không thấp, khẳng định rất quen thuộc Văn Nhân Mộ, mặt đối mặt với nhau e sẽ lộ sơ hở, không bằng ở yên trong phòng đuổi hắn đi là được.
Cậu chuẩn bị tư thế, làm ra vẻ cao cao tại thượng, cúi nhìn vạn vật, dùng giọng nói thanh lãnh lên tiếng: “Người huynh không khỏe lắm, không mở cửa được. Sư phụ có gì phân phó?”
Đệ tử kia đứng ngoài cửa nói: “Sư phụ phân phó, mấy hôm nay sẽ đến Ngọc Dung phong tạm trú, bảo đại sư huynh thay thế quản lý sự vụ trong phong.”
Văn Nhân hỏi: “Tông chủ xuất môn rồi?”
Giọng đệ tử kia có chút cổ quái: “Mỗi năm vào thời gian này tông chủ đều sẽ ly khai mấy ngày, tế bái người nhà, bảo sư phụ thay thế quản sự vụ lớn nhỏ của kiếm tông. Sao đại sư huynh lại quên rồi?”
Văn Kinh cảm thấy kỳ lạ. Tịch Phóng xuất thân từ đại tộc tu tiên, trong tộc mỗi mười năm tế lễ một lần, thanh thế to lớn, bình thường không ai tế lễ. Phụ mẫu huynh đệ của Tịch Phóng sớm đã chết được mấy trăm năm, lại không lấy vợ sinh con, không ngờ lại tưởng niệm người nhà như thế.
Cậu lại không thể nói bừa, vội che lấp: “Mấy hôm nay tu luyện hơi quanh co, đau đầu khó chịu, cả cái này cũng quên. Huynh cần tĩnh tâm điều tức vài ngày, đệ tạm thời quản giúp huynh, phân phó các sư đệ đừng đến làm phiền huynh, đợi huynh tốt hơn tự nhiên sẽ đi tìm đệ.”
Đệ tử kia an tĩnh hồi lâu rồi nói: “Đã biết, đại sư huynh nghỉ ngơi cũng tốt. Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, đại sư huynh nên nghĩ thoáng chút.”
Văn Kinh không biết chuyện Văn Nhân Mộ gây ra ba năm trước, nên ngu cả người. Có ý gì? Hắn rơi vào lưới tình?
Nhưng cậu lại không dám mở miệng hỏi, chỉ đành giả vờ giả vịt: “Nói cũng phải. Thiên Hoành phong có bao nhiêu sư đệ đang đợi huynh chỉ điểm, huynh không thể chỉ mong nhớ một người.”
Đệ tử ngoài cửa trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Sư huynh nói chỉ điểm các sư đệ ý là…” Nói xong lại thấy lúng túng: “Bỏ đi, đệ hiểu rồi. Huynh yên tâm, sư huynh đệ chúng ta cùng một phe, huynh có biến thành thế nào đệ cũng đứng về phía huynh.”
Văn Nhân Mộ ở trong lòng Văn Kinh là thẳng nam nhất đẳng, không những đính hôn, còn lén lút tằng tịu, căn bản không ngờ đến tin đồn hắn thích nam nhân.
Cậu nghĩ lời này càng nói càng không biên giới, vội che giấu: “Vậy thì tốt! Đệ mau đi về đi, đợi sắp tới có thời gian, chúng ta có thể chỉ điểm cho nhau.”
Lời này vốn chỉ là một câu phô diễn khách sáo, không ngờ người ngoài cửa lại trầm mặc rất lâu, nói: “… Đại sư huynh trước hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này hãy để đệ suy nghĩ đã.”
“… Đệ chậm rãi suy nghĩ đi.” Văn Kinh lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Ba năm không gặp, đã có khác biệt với mọi người rồi à.
Đệ tử ngoài cửa vừa đi, Văn Kinh đã nhét mười mấy đạo linh phù, hai kiện pháp bảo vào lòng, chuồn đi như bôi dầu vào chân. Đợi Văn Nhân Mộ ra ngoài, đã là chuyện của mười mấy hôm sau, đến lúc đó cậu đã sớm rời khỏi Thanh Hư kiếm tông rồi.
Văn Kinh lại biến thành một người qua đường nào đó, lặng lẽ đi qua từng tầng núi, không bị ai chú ý, đến thành Tuần Dương gần dãy núi Tuần Dương nhất.
Cậu dừng lại thành Tuần Dương một ngày, bố trí một vài dụng cụ trang phục, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao tìm kiếm Quân Diễn Chi.
Nếu Hồng Phong Giáo có chuyện, vậy có lẽ Quân Diễn Chi sẽ không cách quá xa, không bằng trước đến đó nghe ngóng thử xem.
Trên người các đệ tử Hồng Phong Giáo có một vết thương nhỏ, chảy máu không ngừng, cho đến khi cạn khô. Căn cứ theo đại cương quyển hạ, cùng với phổ cập về ma tu vô cùng cặn kỹ, đây có lẽ là hành vi của huyết tu đạo hạnh cao thâm.
Ma tu phân làm ba loại huyết tu, khí tu, thần tu, phương pháp tu luyện khác nhau, đều có chút tổn người lợi mình, vì thế luôn gặp tranh luận. Quân Diễn Chi là thần tu, quen khống chế tâm trí, tâm ma của người khác, theo lý sẽ không đặc biệt tu luyện thuật pháp đổ máu, hút máu.
Hiện tại nghĩ nhiều vô ích, trước tiên xem tình hình rồi nói sau!
Cậu đã quyết định thì sẽ lập tức hành động, cũng không lưỡng lự trước sau, dưới chân như có gió, không ăn không ngủ lên đường. Lộ trình mười mấy ngày chỉ mất tám ngày đã đến.
Vừa đến thành Lâm Phong, đã nghe được một chuyện lớn.
Hôm nay Văn Kinh bụi bặm phong trần đứng ở trước trà quán náo nhiệt nhất thành Lâm Phong, bên trong đang cãi nhau ầm ĩ huyên náo.
“Nghe nói không có, Tùy Nhượng nói [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] nằm trong tay Lý Thanh Nhiên!”
“Gì! Nằm trong tay gã?!”
“Thật xúi quẩy!”
“Sao lại nằm trong tay gã?”
“Sắp tới thành Lâm Phong không biết sẽ xảy ra chuyện gì…” Giọng nói đầy lo âu.
“Cái gì là [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?” Một thiếu niên tuổi tác không lớn hiếu kỳ hỏi.
“Cả cái này cũng không biết? Hai năm trước Quân Diễn Chi thả tin tức ra, nói kiếm pháp này là truyền thừa của Hằng Dương Cung, hiện tại muốn vật về nguyên chủ. Nếu ai giữ nó trong tay, phải mau chóng nâng cả hai tay cùng tính mạng thân gia dâng lên, nếu không hắn sẽ chậm rãi giết, từ tốn giết, giết sạch sẽ ngũ đại phái.”
“Quân Diễn Chi giết người có bao giờ từng ngừng lại đâu? Hai năm trước lúc giết người tại Cổ Kính Phái bị bắt gặp, trên mặt trên người toàn là máu của những đệ tử đã chết, suýt đã bị Tịch tông chủ bắt giữ.”
“Lúc trước giết người không tìm cớ, bây giờ giết người lại tìm cớ, cũng chỉ khác biệt chỗ này thôi.”
“Tùy Nhượng là ai, Lý Thanh Nhiên lại là ai?”
“Vừa nhìn là biết ngươi là người ngoại địa, Tùy Nhượng và Lý Thanh Nhiên cũng không biết. Bọn họ là con cháu của đại tộc tu tiên thành Lâm Phong ta, vào Hồng Phong Giáo tu luyện. Lần này Hồng Phong Giáo gặp nạn, xem ra đã dọa Tùy Nhượng không nhẹ, hôm qua lúc uống rượu đã tiết lộ, [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] là năm đó Lý Thanh Nhiên ngẫu nhiên mua được, hiện tại đang nằm trong tay gã!”
“Lý Thanh Nhiên làm sao mua được bộ truyền thừa này?”
“Ai biết? Ta là sợ Quân Diễn Chi nhất thời mất hứng, khai đao với thành Lâm Phong.”
Văn Kinh chậm rãi bước qua, an tĩnh ngồi ở một góc, gọi *** tiểu nhị đang căng thẳng lắng nghe lại: “Điếm gia này, cho bình trà.”
Điếm tiểu nhị không nghe thấy, hỏi lại: “Lý Thanh Nhiên đi đâu rồi? Đừng trốn luôn không ra gặp người nha. Oan có đầu nợ có chủ, Quân Diễn Chi muốn giết thì giết gã đi.”
“Ai biết? Trạch tử của gã đã sớm trống lạnh, không có một người.”
Đám người lập tức bùng nổ.
“Chọc ra họa rồi đi?! Chúng ta phải làm sao?”
“Cũng có nghĩa là, Quân Diễn Chi bất cứ lúc nào cũng có thể đến thành Lâm Phong?”
“Vốn chỉ nói thủy hỏa bất dung với ngũ đại phái, bây giờ lại liên lụy đến bình dân bách tính chúng ta rồi sao?”
Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi vuốt râu nói: “Khoan hãy hoảng loạn, đây là ân oán giữa tu tiên giả bọn họ, chưa chắc sẽ kéo lên người phàm nhân chúng ta.”
Văn Kinh lại nói: “Tiểu nhị, cho trà.”
Điếm tiểu nhị không kiên nhẫn vung tay: “Mạng đã sắp không giữ được, còn uống trà gì chứ?”
Văn Kinh nhíu mày, thầm nghĩ câu này cũng có đạo lý. Cậu nhìn xung quanh, chỗ kế bên trống không, ly trà, bình trà lại bày ở đó, còn hơi tỏa nhiệt. Văn Kinh nghĩ người này dù sao đã đi, nên tiện tay cầm ly trà của hắn qua, rót chút nước trà tráng sạch, rồi rót cho mình một ly, tiếp tục nghe những người đó cao giọng bàn luận.
Chuyện Quân Diễn Chi uy hiếp ngũ đại phái thuần túy là vô căn cứ, hơn phân nữa là có người hãm hại. Quyển [Lôi Đình kiếm pháp] trong phòng Văn Kinh đã không thấy nữa, hơn phân nửa là Quân Diễn Chi đã lấy đi. Nếu hắn đã có truyền thừa, cần gì vô duyên vô cớ đòi người ta trả hắn [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?
Chuyện Hồng Phong Giáo, chỉ sợ cũng là một phần trong kế hoạch hãm hại, chỉ là tình huống cụ thể thế nào, Văn Kinh không đoán ra được.
Cậu uống sạch nước trà đã rót, rồi bưng bình trà lên rót thêm ly nữa.
Từ không xa chậm rãi bước tới một nam tử, không có tu vi, diện mạo bình thường, dung làm một thể với người trong trà quán. Hắn thờ ơ đảo mắt nhìn Văn Kinh một cái, lại phát hiện ly trà của mình đang bị Văn Kinh cầm, thỉnh thoảng còn đặt bên miệng uống. Hắn nhẹ nhíu mày, lộ vẻ không vui, cúi đầu quay người ra khỏi đám người đang náo nhiệt.
Hắn ra ngoài không bao lâu, chuyên chọn đường nhỏ hẻm nhỏ để đi, cua quẹo một hồi đến một tiểu khách *** bề ngoài khó coi. Hắn cúi đầu bước vào, vô một căn phòng nhỏ cũ kỹ.
Vừa ngồi lên giường đã phát ra tiếng “cọt kẹt”, hắn cũng không để tâm, lấy một con rùa lớn ra khỏi túi trữ đồ. Đại quy hôm nay hình như không mấy an ổn, con mắt như hạt đậu đen trợn tròn, vung chân lung tung.
Giọng nam tử chẳng trầm bổng du dương, nhẹ giọng nói: “Ta từng nói, đệ ấy chết rồi. Ngươi có tìm cũng không có đâu.”
Đại quy há miệng, mang theo nóng ruột.
“Sư phụ và sư huynh đều lừa chúng ta, ngươi còn chưa hiểu?” Nam tử đặt đại quy xuống, dửng dưng nói: “Ta đã không bận tâm đệ ấy nữa, ngươi còn để ý làm gì? Ngươi bận tâm đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không trở về.”
Đại quy khẩn trương bò ra cửa, chân trước chống lên cửa gỗ, dường như muốn bò ra ngoài.
Nam tử cúi đầu nhìn nó một cái, nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
Chân trước đại quy cào cửa gỗ.
Nam tử ngồi yên trên giường rất lâu, chợt đứng lên đẩy cửa ra: “Ngươi muốn đi đâu?”
Cửa nhẹ lắc lư.
Đại quy lập tức bò ra ngoài, nhưng lại không rõ ràng lắm quay nhìn xung quanh, hình như không biết nên bò về bên trái, hay bên phải. Cuối cùng, nó quay đầu nhìn nam tử sau lưng, ngoan ngoãn rụt đầu về, ngây ngốc nằm sấp.
Ngực nam tử phập phồng, rất lâu mới dần bình tĩnh, mặt không biểu cảm ôm đại quy lên, đóng cửa cái rầm.
…
Trong trà quán, Văn Kinh không chú ý đến người đó, lúc này cậu đang suy nghĩ.
Lý Thanh Nhiên căn bản không biết [Lôi Đình kiếm pháp] chính là [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], chuyện này cũng chỉ có Quân Diễn Chi mới biết. Tùy Nhượng có thể nói ra Lý Thanh Nhiên có [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], quả là khó hiểu. Chuyện này không thể thoát khỏi liên hệ với Quân Diễn Chi.
Bất kể nói sao, chuyện Lý Thanh Nhiên chạy trốn nếu là do Quân Diễn Chi an bài, tương lai có lẽ hắn cần dùng Lý Thanh Nhiên làm gì đó.
Tối nay đến chỗ Lý Thanh Nhiên xem trước thử đã!
Chỉnh lý mọi thứ trong đầu xong, không cần tiếp tục ở lại trà quán nữa. Văn Kinh tìm một gian khách *** trong thành Lâm Phong để trọ lại, chuyên chú dưỡng *** thần.
Đêm, mõ gõ ba tiếng.
“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!” Giọng nói già nua của lão đầu vang lên, dường như dẫn người vào phần mở đầu của câu chuyện ma.
Văn Kinh phi ra khỏi cửa sổ, đi thẳng tới chỗ ở của Lý Thanh Nhiên!
Cậu từng sống ở đây một thời gian, buổi chiều lại đặc biệt đến trước cửa vờ vịt qua lại, xe nhẹ đường quen.
Không bao lâu, một cái bóng nhẹ nhàng thoăn thoắt đáp lên nóc trạch tử, nhìn vào viện. Văn Kinh lặng yên vô tức đáp xuống, thi một đạo linh phù ẩn thân, chậm rãi đi trong viện.
Trạch tử rất hỗn loạn, y vật vung vãi khắp nơi, bàn ghế đỗ ngã không người chỉnh lý, nói rõ người đi rất vội vàng, chỉ mang theo tài sản quý giá.
Nói ra cũng thật vất vả, Lý Thanh Nhiên là phường háo sắc, gia kỹ tiểu thiếp nha hoàn cộng lại cũng có ba mươi mấy người, trong đó không thiếu mấy người khó thể quản lý, quen thói một khóc hai nháo ba thắt cổ. Gã phải chỉ huy người toàn bộ thu dọn sạch sẽ mọi thứ mang đi, còn phải mềm giọng ôn tồn làm công tác tâm lý cho các thiếp yêu, đúng là một công trình không nhỏ.
Xung quanh tạm thời không có tu tiên giả, Văn Kinh thoáng yên lòng, đến tàng thư các.
Mấy giá sách nhã nhặn cổ xưa toàn bộ vẫn đứng vững, dưới đất rơi vãi vài quyển sách, về đại khái thì không thiếu đi thứ gì.
Văn Kinh nhặt mấy quyển sách lên lật xem, không khỏi cảm khái. Từ trong một đống sách này tìm [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], phải tìm bao lâu mới được?
Cậu mím môi, đột nhiên hiểu ra.
Mấy ngàn quyển tàng thư này, chỉ sợ phải tốn thời gian cả đêm mới có thể lật hết toàn bộ, càng không cần nói phải thỉnh thoảng dẫn nhập linh khí, kiểm tra có phải là truyền thừa hay không, bận rộn như vậy, mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc ra kết quả.
Ai lại kiên nhẫn như thế, chịu nguy hiểm có thể bị Quân Diễn Chi bắt được, đến tìm một quyển sách “có lẽ” “nói không chừng” có tồn tại?
Tuyệt đối không phải Quân Diễn Chi, vì kiếm pháp đã nằm trong tay hắn rồi.
Tất cả bố trí này, đều là để bắt ba ba trong hũ.
Ba ba là ai đây?
Sống lưng Văn Kinh chợt lạnh, đột nhiên ý thức được hình như mình đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.
Cậu chợt bay ra khỏi tàng thư các, muốn nhân trời tối rời khỏi, tiếc rằng đã muộn.
Sau lưng thình lình truyền đến một giọng nói thanh lãnh, bình tĩnh, lại quen thuộc làm người ta thương tiếc.
“Đến tìm [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?”
Văn Kinh nhất thời hỗn loạn không thể suy nghĩ.
Sao lại gặp mặt trong tình huống này? Cậu mới không phải là ba ba mà Quân Diễn Chi muốn bắt!
“Nếu đã đến rồi, cần gì đi vội thế? Nếu không tìm được [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], chẳng phải sẽ mất hứng mà về?” Âm thanh đó bình tĩnh như sóng, sắc âm cũng vô cùng dễ nghe, nhưng ngữ khí lại lộ ra sự lạnh lẽo vô tình, làm người ta không rét mà run, “Ngươi là do ai phái tới, hà cớ không lộ mặt cho ta xem thử?”
Văn Kinh cắn răng.
Hiện tại tình huống nguy cấp, có cần lộ mặt thật không? Cậu bị thương thế này, chỉ sợ sẽ dọa hắn… nhưng nếu cứ thế mà quay người, không phải hôm nay sẽ chết chắc sao?
Văn Kinh trầm tư một lát, trong đầu hiện ra dáng vẻ của mình, diện mạo nhanh chóng biến thành lúc trước khi bị hủy dung. Cậu chậm rãi quay người, bước vào vùng ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, nhìn bóng người thon dài quen thuộc trong bóng tối, lòng đầy lo sợ.
Giọng cậu hơi khàn, có chút chờ đợi: “Quân sư huynh, là đệ. Đệ thoát khỏi Tru Tiên tháp rồi.”
Bống người đó trầm tĩnh đứng thẳng, rất lâu không nói gì.
Sắc trăng chiếu lên gương mặt Văn Kinh, rõ ràng lại có chút mộng ảo. Văn Kinh biết hắn nhất định thấy rõ, tim cậu đập thình thịch như một con thỏ, chậm rãi bước tới, vội vã nói: “Sư huynh, thật là đệ, đệ chưa…”
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng, một dòng linh khí lãnh liệt đột nhiên ập đến. Linh khí đó hung mãnh nhanh chóng, Văn Kinh không có chút phòng bị nào, ngực lập tức bị xuyên thấu!
Tất cả đến quá nhanh, ngay cả kêu đau cũng không kịp, Văn Kinh ngã xuống đất, hoảng loạn nhìn Quân Diễn Chi.
Cậu ngu người: “Sư huynh…”
Chuyện gì vậy?! Cậu giả chính mình mà còn lộ sơ hở?!
“Gần lông mày trái, dưới mắt phải của đệ ấy khoảng nửa tấc đều có một nốt ruồi nhỏ. Ngươi là kẻ giả mạo.” Giọng Quân Diễn Chi rất lạnh, không chút nhấp nhô nào, dường như chán nản thoái chí, lại đau đớn tột cùng. Hắn chậm rãi rút trường kiếm ra: “Ngươi biết, ta hận nhất, là người khác giả mạo đệ ấy không.”
Vừa dứt lời, trước mắt lóe hàn quang, kiếm khí mang theo cơn giận bừng bừng âm lãnh, phá không mà tới!
Văn Kinh suýt nữa đứt hơi.
Chính cậu cũng không biết mình có hai nốt ruồi đó!
Văn Kinh khóc không ra nước mắt, nhưng lại không có thời gian giải thích. Cậu hoảng loạn triệt đi huyễn hình thuật, lộ ra gương mặt quái dị khủng bố như ác quỷ, ủy khuất nói: “Sư huynh, huynh nghe đệ nói…” Đệ thật sự là Văn Kinh!
Kiếm phong dừng lại ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, người Quân Diễn Chi run lên: “Sư đệ?”
Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã không kịp thu hồi, hung tợn đâm lên người Văn Kinh!
Trên eo Văn Kinh đau đớn kịch liệt, trước mắt tối đi, nhẹ kêu một tiếng: “Sư huynh.”
Trước khi hôn mê, một cái bóng như ma quỷ lao về chỗ cậu, ôm chặt lấy cậu, giọng nói hoảng loạn thất thố: “Sư đệ… sư đệ…”
…
Phần eo đau đớn như bị xe lửa nghiền qua, hệt như bị cắt thành hai đoạn. Văn Kinh ngất đi rồi tỉnh lại, cứ lặp lại nhiều lần. Bên cạnh dường như có một người luôn chăm sóc cậu, lúc ý thức Văn Kinh không rõ, thỉnh thoảng nghe có người nghẹn ngào gọi cậu “sư đệ”, lại cảm giác được một cánh tay thon dài xinh đẹp sờ lên trán mình.
Không biết hôn mê bao lâu, lông mi Văn Kinh nhẹ run, chậm rãi mở mắt ra.
Cậu hoang mang nhìn trần nhà thấp lùn.
Cậu đang ở đâu?
Bên cạnh lập tức có người lại gần, nắm chặt tay cậu nhẹ giọng gọi: “Sư đệ…”
Tiếng kêu đó khàn khàn nghẹn ngào, giống như… đã khóc rất lâu.
Văn Kinh hoảng lên, vội quay đầu, lập tức động tới phần eo đau muốn chết. Cậu đảo đảo con mắt cắn răng nhẫn nại, chỉ thấy Quân Diễn Chi y sam rối loạn, mắt sưng đỏ, đang dùng ánh mắt gần như mê loạn nhìn mình.
Trong đầu lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Văn Kinh không bận tâm đau đớn, lập tức ngồi dậy, nhẹ gọi: “Sư huynh, đệ thật sự là…”
Trong mắt Quân Diễn Chi ứa lệ, nhẹ giọng nói: “Huynh biết… đệ cuối cùng đã tỉnh rồi…” Hắn nhẹ nâng tay lên, lại chậm rãi buông xuống, dáng vẻ đó như muốn chạm vào cậu nhưng không dám, muốn sờ lại sợ cậu bay đi mất, chỉ ngây ngẩn nhìn cậu.
Văn Kinh kìm không được nhìn cánh tay mình, lỗ chỗ lồi lõm vết thương phủ khắp, quả nhiên là dáng vẻ lúc bị hủy dung. Cậu còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, nên cảm thấy mình như chưa mặt y phục, hoảng loạn nóng ruột nói: “Sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày…” Quân Diễn Chi lặng lẽ nắm tay cậu, khóe môi hơi cười, hai mắt mang lệ, đáy mắt lộ ra một chút sợ hãi, siết chặt lấy cậu như thể sợ người chạy mất.
Văn Kinh trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “Sư huynh còn chuyện phải làm, hay đệ tạm thời rời khỏi đây, đợi vài ngày nữa…”
Quân Diễn Chi đột nhiên ôm lấy cậu, siết thật chặt, hoảng loạn lại cấp thiết nói: “Không vội nhất thời, đệ rời khỏi huynh đã ba năm rồi, chúng ta hãy… ôn chuyện trước đã.”
Văn Kinh cúi đầu kéo hắn, mắt vô tình đảo qua thẻ ngọc được nắm trong tay hắn, tim liền đập cái thịch.
Không đúng.
Cậu cố gắng nạy tay phải của Văn Nhân Mộ, thẻ ngọc trong lòng bàn tay hắn đại khái dài ba tấc, trơn mịn ôn nhuận, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại thấy có ánh sáng chậm rãi lưu chuyển, là một thượng phẩm hiếm có.
Dáng vẻ, hình dạng thẻ ngọc này Văn Kinh rất quen thuộc, giống hệt hai cái trong túi trữ đồ của cậu.
Nó chính là thẻ ngọc viết đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp] và đại cương quyển hạ!
Văn Kinh túm chặt thẻ ngọc, nhanh chóng truyền linh khí vào, không bao lâu, trán cậu rịn mồ hôi. Tu vi của cậu bây giờ so với quá khứ là cách biệt trời đất, nhưng linh khí lại bị ngăn bên ngoài thẻ ngọc, qua lại không thôi, không thể tiến vào.
Nói cách khác, người chế tạo thẻ ngọc này có tu vi cao hơn Văn Kinh rất nhiều, hơn nữa còn thiết hạ thuật pháp cấm chế, không cho kẻ không liên quan xem nó.
Nhưng, thẻ ngọc này vẫn chưa mở, vì thế cũng không phải đặc biệt đưa cho Văn Nhân Mộ, rất có thể là hắn nhặt được từ chỗ nào đó.
Văn Kinh cúi đầu ngẫm nghĩ, không khách khí thu luôn thẻ ngọc. Chuyện liên quan đến nguyên văn, cậu không thể nào sơ suất, phải giữ trong lòng mới thỏa đáng.
Cậu vác thân thể Văn Nhân Mộ lên, tùy tiện tìm sơn động nhốt lại, rồi hạ một tầng kết giới nghiêm cẩn.
Văn Kinh nghĩ một là không làm, nếu đã làm thì không nghỉ. Dù sao cậu đã trói Văn Nhân Mộ thành cái bánh chưng vậy rồi, lại trộm thẻ ngọc của hắn, không bằng thuận tiện đến chỗ ở của hắn càn quét một phen luôn.
Người xấu làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nếu đã phải làm kẻ địch, không bằng đắc tội triệt để luôn.
Lúc trời gần sáng, một bóng người vô thanh vô tức biến mất ở cửa chỗ ở của Văn Nhân Mộ tại Thiên Hoành phong.
Tiện tay đóng lại cánh cửa sau lưng, Văn Kinh há miệng, câm nín nhìn xung quanh.
Liễu Thiên Mạch là đại đệ tử Thiên Hoành phong, địa vị siêu nhiên, quy cách, bố trí, diện tích phòng ở chỉ kém phong chủ, lớn gấp hai chỗ ở của Văn Kinh. Đây là quy củ của Thanh Hư kiếm tông từ trước đến nay, lúc phong chủ nhập quan, trừ khi đặc biệt phân phó, đại đệ tử thay thế chưởng quản tất cả sự vụ, vì thế tiền tiêu hàng tháng, quyền hạn đều khác biệt.
Liễu Thiên Mạch có phẩm vị không tồi, tuy gần như chẳng có gì đáng tiền, nhưng cũng được bày trí khá phong cách. Phòng của Liễu Thiên Mạch như lò đất của mấy thím dưới quê, tuy thoải mái có hơi người, nhưng trở nên thảm đạm thất sắc dưới sự cổ xưa trang nhã của phòng Văn Nhân Mộ.
Cái mỹ quan cao nhã của phòng Văn Nhân Mộ, là do linh thạch tạo ra.
Trên cửa sổ, trên bàn bày mấy chậu linh thảo ít nhất đã ba trăm năm, hương thơm lan tỏa, phàm nhân hít mấy cái thì có thể kéo dài tuổi thọ. Gia cụ bàn ghế đều là cổ thụ trên ngàn năm tuổi chế thành, hàm chứa linh khí, giá trị trên mấy ngàn. Trong bếp cùng một gem màu bày mấy viên linh thạch, xương yêu thú quý hiếm hình dạng kỳ quái, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có thể bán mấy trăm mấy ngàn khối linh thạch.
Những thứ này đều có thuật pháp cấm chế, đệ tử tu vi thấp nếu muốn trộm, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng. Người tu vi cao như Văn Nhân Mộ sớm đã là nhân vật nhất lưu cỡ phong chủ, đương nhiên không nhìn trúng mấy thứ đó, cho dù có trưng ra cũng không ai thèm hỏi.
Hiện tại Văn Kinh không thiếu linh thạch, những thứ đẹp mà không có tác dụng đó cũng chẳng gợi nổi hứng thú của cậu, cậu lục tìm trong phòng Văn Nhân Mộ hồi lâu, moi ra được mười mấy đạo linh phù kim đan, hai kiện pháp bảo, mấy hộp ngọc linh đan, tỉ mỉ nghiên cứu.
Từ xa có một luồng linh khí phiêu tới.
Một đệ tử đứng trước cửa hỏi: “Đại sư huynh có đó không? Sư phụ có chuyện phân phó.”
Văn Kinh thầm đoán, nếu cậu giả vờ không có ở đây, vậy đệ tử kia nhất định sẽ đi khắp nơi tìm Văn Nhân Mộ, sớm muộn cũng phát hiện Văn Nhân Mộ mất tích. Văn Nhân Mộ chuyên thích đâm thọc, đến lúc đó nhất định sẽ gây nhiều phiền toái cho mình, không bằng nên tranh thủ đuổi phức đệ tử này đi.
Cậu lấy huyễn hình đan trong ngực ra nuốt vào, ý niệm chuyển động theo, trong đầu xuất hiện bộ mặt tươi cười của Văn Nhân Mộ, dần biến đổi diện mạo.
Cậu đoán đệ tử kia đã trúc cơ, ngữ khí không khách khí không cung kính, ngược lại có chút nồng nhiệt, địa vị tại Thiên Hoành phong chỉ sợ không thấp, khẳng định rất quen thuộc Văn Nhân Mộ, mặt đối mặt với nhau e sẽ lộ sơ hở, không bằng ở yên trong phòng đuổi hắn đi là được.
Cậu chuẩn bị tư thế, làm ra vẻ cao cao tại thượng, cúi nhìn vạn vật, dùng giọng nói thanh lãnh lên tiếng: “Người huynh không khỏe lắm, không mở cửa được. Sư phụ có gì phân phó?”
Đệ tử kia đứng ngoài cửa nói: “Sư phụ phân phó, mấy hôm nay sẽ đến Ngọc Dung phong tạm trú, bảo đại sư huynh thay thế quản lý sự vụ trong phong.”
Văn Nhân hỏi: “Tông chủ xuất môn rồi?”
Giọng đệ tử kia có chút cổ quái: “Mỗi năm vào thời gian này tông chủ đều sẽ ly khai mấy ngày, tế bái người nhà, bảo sư phụ thay thế quản sự vụ lớn nhỏ của kiếm tông. Sao đại sư huynh lại quên rồi?”
Văn Kinh cảm thấy kỳ lạ. Tịch Phóng xuất thân từ đại tộc tu tiên, trong tộc mỗi mười năm tế lễ một lần, thanh thế to lớn, bình thường không ai tế lễ. Phụ mẫu huynh đệ của Tịch Phóng sớm đã chết được mấy trăm năm, lại không lấy vợ sinh con, không ngờ lại tưởng niệm người nhà như thế.
Cậu lại không thể nói bừa, vội che lấp: “Mấy hôm nay tu luyện hơi quanh co, đau đầu khó chịu, cả cái này cũng quên. Huynh cần tĩnh tâm điều tức vài ngày, đệ tạm thời quản giúp huynh, phân phó các sư đệ đừng đến làm phiền huynh, đợi huynh tốt hơn tự nhiên sẽ đi tìm đệ.”
Đệ tử kia an tĩnh hồi lâu rồi nói: “Đã biết, đại sư huynh nghỉ ngơi cũng tốt. Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, đại sư huynh nên nghĩ thoáng chút.”
Văn Kinh không biết chuyện Văn Nhân Mộ gây ra ba năm trước, nên ngu cả người. Có ý gì? Hắn rơi vào lưới tình?
Nhưng cậu lại không dám mở miệng hỏi, chỉ đành giả vờ giả vịt: “Nói cũng phải. Thiên Hoành phong có bao nhiêu sư đệ đang đợi huynh chỉ điểm, huynh không thể chỉ mong nhớ một người.”
Đệ tử ngoài cửa trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Sư huynh nói chỉ điểm các sư đệ ý là…” Nói xong lại thấy lúng túng: “Bỏ đi, đệ hiểu rồi. Huynh yên tâm, sư huynh đệ chúng ta cùng một phe, huynh có biến thành thế nào đệ cũng đứng về phía huynh.”
Văn Nhân Mộ ở trong lòng Văn Kinh là thẳng nam nhất đẳng, không những đính hôn, còn lén lút tằng tịu, căn bản không ngờ đến tin đồn hắn thích nam nhân.
Cậu nghĩ lời này càng nói càng không biên giới, vội che giấu: “Vậy thì tốt! Đệ mau đi về đi, đợi sắp tới có thời gian, chúng ta có thể chỉ điểm cho nhau.”
Lời này vốn chỉ là một câu phô diễn khách sáo, không ngờ người ngoài cửa lại trầm mặc rất lâu, nói: “… Đại sư huynh trước hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này hãy để đệ suy nghĩ đã.”
“… Đệ chậm rãi suy nghĩ đi.” Văn Kinh lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Ba năm không gặp, đã có khác biệt với mọi người rồi à.
Đệ tử ngoài cửa vừa đi, Văn Kinh đã nhét mười mấy đạo linh phù, hai kiện pháp bảo vào lòng, chuồn đi như bôi dầu vào chân. Đợi Văn Nhân Mộ ra ngoài, đã là chuyện của mười mấy hôm sau, đến lúc đó cậu đã sớm rời khỏi Thanh Hư kiếm tông rồi.
Văn Kinh lại biến thành một người qua đường nào đó, lặng lẽ đi qua từng tầng núi, không bị ai chú ý, đến thành Tuần Dương gần dãy núi Tuần Dương nhất.
Cậu dừng lại thành Tuần Dương một ngày, bố trí một vài dụng cụ trang phục, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao tìm kiếm Quân Diễn Chi.
Nếu Hồng Phong Giáo có chuyện, vậy có lẽ Quân Diễn Chi sẽ không cách quá xa, không bằng trước đến đó nghe ngóng thử xem.
Trên người các đệ tử Hồng Phong Giáo có một vết thương nhỏ, chảy máu không ngừng, cho đến khi cạn khô. Căn cứ theo đại cương quyển hạ, cùng với phổ cập về ma tu vô cùng cặn kỹ, đây có lẽ là hành vi của huyết tu đạo hạnh cao thâm.
Ma tu phân làm ba loại huyết tu, khí tu, thần tu, phương pháp tu luyện khác nhau, đều có chút tổn người lợi mình, vì thế luôn gặp tranh luận. Quân Diễn Chi là thần tu, quen khống chế tâm trí, tâm ma của người khác, theo lý sẽ không đặc biệt tu luyện thuật pháp đổ máu, hút máu.
Hiện tại nghĩ nhiều vô ích, trước tiên xem tình hình rồi nói sau!
Cậu đã quyết định thì sẽ lập tức hành động, cũng không lưỡng lự trước sau, dưới chân như có gió, không ăn không ngủ lên đường. Lộ trình mười mấy ngày chỉ mất tám ngày đã đến.
Vừa đến thành Lâm Phong, đã nghe được một chuyện lớn.
Hôm nay Văn Kinh bụi bặm phong trần đứng ở trước trà quán náo nhiệt nhất thành Lâm Phong, bên trong đang cãi nhau ầm ĩ huyên náo.
“Nghe nói không có, Tùy Nhượng nói [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] nằm trong tay Lý Thanh Nhiên!”
“Gì! Nằm trong tay gã?!”
“Thật xúi quẩy!”
“Sao lại nằm trong tay gã?”
“Sắp tới thành Lâm Phong không biết sẽ xảy ra chuyện gì…” Giọng nói đầy lo âu.
“Cái gì là [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?” Một thiếu niên tuổi tác không lớn hiếu kỳ hỏi.
“Cả cái này cũng không biết? Hai năm trước Quân Diễn Chi thả tin tức ra, nói kiếm pháp này là truyền thừa của Hằng Dương Cung, hiện tại muốn vật về nguyên chủ. Nếu ai giữ nó trong tay, phải mau chóng nâng cả hai tay cùng tính mạng thân gia dâng lên, nếu không hắn sẽ chậm rãi giết, từ tốn giết, giết sạch sẽ ngũ đại phái.”
“Quân Diễn Chi giết người có bao giờ từng ngừng lại đâu? Hai năm trước lúc giết người tại Cổ Kính Phái bị bắt gặp, trên mặt trên người toàn là máu của những đệ tử đã chết, suýt đã bị Tịch tông chủ bắt giữ.”
“Lúc trước giết người không tìm cớ, bây giờ giết người lại tìm cớ, cũng chỉ khác biệt chỗ này thôi.”
“Tùy Nhượng là ai, Lý Thanh Nhiên lại là ai?”
“Vừa nhìn là biết ngươi là người ngoại địa, Tùy Nhượng và Lý Thanh Nhiên cũng không biết. Bọn họ là con cháu của đại tộc tu tiên thành Lâm Phong ta, vào Hồng Phong Giáo tu luyện. Lần này Hồng Phong Giáo gặp nạn, xem ra đã dọa Tùy Nhượng không nhẹ, hôm qua lúc uống rượu đã tiết lộ, [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] là năm đó Lý Thanh Nhiên ngẫu nhiên mua được, hiện tại đang nằm trong tay gã!”
“Lý Thanh Nhiên làm sao mua được bộ truyền thừa này?”
“Ai biết? Ta là sợ Quân Diễn Chi nhất thời mất hứng, khai đao với thành Lâm Phong.”
Văn Kinh chậm rãi bước qua, an tĩnh ngồi ở một góc, gọi *** tiểu nhị đang căng thẳng lắng nghe lại: “Điếm gia này, cho bình trà.”
Điếm tiểu nhị không nghe thấy, hỏi lại: “Lý Thanh Nhiên đi đâu rồi? Đừng trốn luôn không ra gặp người nha. Oan có đầu nợ có chủ, Quân Diễn Chi muốn giết thì giết gã đi.”
“Ai biết? Trạch tử của gã đã sớm trống lạnh, không có một người.”
Đám người lập tức bùng nổ.
“Chọc ra họa rồi đi?! Chúng ta phải làm sao?”
“Cũng có nghĩa là, Quân Diễn Chi bất cứ lúc nào cũng có thể đến thành Lâm Phong?”
“Vốn chỉ nói thủy hỏa bất dung với ngũ đại phái, bây giờ lại liên lụy đến bình dân bách tính chúng ta rồi sao?”
Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi vuốt râu nói: “Khoan hãy hoảng loạn, đây là ân oán giữa tu tiên giả bọn họ, chưa chắc sẽ kéo lên người phàm nhân chúng ta.”
Văn Kinh lại nói: “Tiểu nhị, cho trà.”
Điếm tiểu nhị không kiên nhẫn vung tay: “Mạng đã sắp không giữ được, còn uống trà gì chứ?”
Văn Kinh nhíu mày, thầm nghĩ câu này cũng có đạo lý. Cậu nhìn xung quanh, chỗ kế bên trống không, ly trà, bình trà lại bày ở đó, còn hơi tỏa nhiệt. Văn Kinh nghĩ người này dù sao đã đi, nên tiện tay cầm ly trà của hắn qua, rót chút nước trà tráng sạch, rồi rót cho mình một ly, tiếp tục nghe những người đó cao giọng bàn luận.
Chuyện Quân Diễn Chi uy hiếp ngũ đại phái thuần túy là vô căn cứ, hơn phân nữa là có người hãm hại. Quyển [Lôi Đình kiếm pháp] trong phòng Văn Kinh đã không thấy nữa, hơn phân nửa là Quân Diễn Chi đã lấy đi. Nếu hắn đã có truyền thừa, cần gì vô duyên vô cớ đòi người ta trả hắn [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?
Chuyện Hồng Phong Giáo, chỉ sợ cũng là một phần trong kế hoạch hãm hại, chỉ là tình huống cụ thể thế nào, Văn Kinh không đoán ra được.
Cậu uống sạch nước trà đã rót, rồi bưng bình trà lên rót thêm ly nữa.
Từ không xa chậm rãi bước tới một nam tử, không có tu vi, diện mạo bình thường, dung làm một thể với người trong trà quán. Hắn thờ ơ đảo mắt nhìn Văn Kinh một cái, lại phát hiện ly trà của mình đang bị Văn Kinh cầm, thỉnh thoảng còn đặt bên miệng uống. Hắn nhẹ nhíu mày, lộ vẻ không vui, cúi đầu quay người ra khỏi đám người đang náo nhiệt.
Hắn ra ngoài không bao lâu, chuyên chọn đường nhỏ hẻm nhỏ để đi, cua quẹo một hồi đến một tiểu khách *** bề ngoài khó coi. Hắn cúi đầu bước vào, vô một căn phòng nhỏ cũ kỹ.
Vừa ngồi lên giường đã phát ra tiếng “cọt kẹt”, hắn cũng không để tâm, lấy một con rùa lớn ra khỏi túi trữ đồ. Đại quy hôm nay hình như không mấy an ổn, con mắt như hạt đậu đen trợn tròn, vung chân lung tung.
Giọng nam tử chẳng trầm bổng du dương, nhẹ giọng nói: “Ta từng nói, đệ ấy chết rồi. Ngươi có tìm cũng không có đâu.”
Đại quy há miệng, mang theo nóng ruột.
“Sư phụ và sư huynh đều lừa chúng ta, ngươi còn chưa hiểu?” Nam tử đặt đại quy xuống, dửng dưng nói: “Ta đã không bận tâm đệ ấy nữa, ngươi còn để ý làm gì? Ngươi bận tâm đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không trở về.”
Đại quy khẩn trương bò ra cửa, chân trước chống lên cửa gỗ, dường như muốn bò ra ngoài.
Nam tử cúi đầu nhìn nó một cái, nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
Chân trước đại quy cào cửa gỗ.
Nam tử ngồi yên trên giường rất lâu, chợt đứng lên đẩy cửa ra: “Ngươi muốn đi đâu?”
Cửa nhẹ lắc lư.
Đại quy lập tức bò ra ngoài, nhưng lại không rõ ràng lắm quay nhìn xung quanh, hình như không biết nên bò về bên trái, hay bên phải. Cuối cùng, nó quay đầu nhìn nam tử sau lưng, ngoan ngoãn rụt đầu về, ngây ngốc nằm sấp.
Ngực nam tử phập phồng, rất lâu mới dần bình tĩnh, mặt không biểu cảm ôm đại quy lên, đóng cửa cái rầm.
…
Trong trà quán, Văn Kinh không chú ý đến người đó, lúc này cậu đang suy nghĩ.
Lý Thanh Nhiên căn bản không biết [Lôi Đình kiếm pháp] chính là [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], chuyện này cũng chỉ có Quân Diễn Chi mới biết. Tùy Nhượng có thể nói ra Lý Thanh Nhiên có [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], quả là khó hiểu. Chuyện này không thể thoát khỏi liên hệ với Quân Diễn Chi.
Bất kể nói sao, chuyện Lý Thanh Nhiên chạy trốn nếu là do Quân Diễn Chi an bài, tương lai có lẽ hắn cần dùng Lý Thanh Nhiên làm gì đó.
Tối nay đến chỗ Lý Thanh Nhiên xem trước thử đã!
Chỉnh lý mọi thứ trong đầu xong, không cần tiếp tục ở lại trà quán nữa. Văn Kinh tìm một gian khách *** trong thành Lâm Phong để trọ lại, chuyên chú dưỡng *** thần.
Đêm, mõ gõ ba tiếng.
“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!” Giọng nói già nua của lão đầu vang lên, dường như dẫn người vào phần mở đầu của câu chuyện ma.
Văn Kinh phi ra khỏi cửa sổ, đi thẳng tới chỗ ở của Lý Thanh Nhiên!
Cậu từng sống ở đây một thời gian, buổi chiều lại đặc biệt đến trước cửa vờ vịt qua lại, xe nhẹ đường quen.
Không bao lâu, một cái bóng nhẹ nhàng thoăn thoắt đáp lên nóc trạch tử, nhìn vào viện. Văn Kinh lặng yên vô tức đáp xuống, thi một đạo linh phù ẩn thân, chậm rãi đi trong viện.
Trạch tử rất hỗn loạn, y vật vung vãi khắp nơi, bàn ghế đỗ ngã không người chỉnh lý, nói rõ người đi rất vội vàng, chỉ mang theo tài sản quý giá.
Nói ra cũng thật vất vả, Lý Thanh Nhiên là phường háo sắc, gia kỹ tiểu thiếp nha hoàn cộng lại cũng có ba mươi mấy người, trong đó không thiếu mấy người khó thể quản lý, quen thói một khóc hai nháo ba thắt cổ. Gã phải chỉ huy người toàn bộ thu dọn sạch sẽ mọi thứ mang đi, còn phải mềm giọng ôn tồn làm công tác tâm lý cho các thiếp yêu, đúng là một công trình không nhỏ.
Xung quanh tạm thời không có tu tiên giả, Văn Kinh thoáng yên lòng, đến tàng thư các.
Mấy giá sách nhã nhặn cổ xưa toàn bộ vẫn đứng vững, dưới đất rơi vãi vài quyển sách, về đại khái thì không thiếu đi thứ gì.
Văn Kinh nhặt mấy quyển sách lên lật xem, không khỏi cảm khái. Từ trong một đống sách này tìm [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], phải tìm bao lâu mới được?
Cậu mím môi, đột nhiên hiểu ra.
Mấy ngàn quyển tàng thư này, chỉ sợ phải tốn thời gian cả đêm mới có thể lật hết toàn bộ, càng không cần nói phải thỉnh thoảng dẫn nhập linh khí, kiểm tra có phải là truyền thừa hay không, bận rộn như vậy, mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc ra kết quả.
Ai lại kiên nhẫn như thế, chịu nguy hiểm có thể bị Quân Diễn Chi bắt được, đến tìm một quyển sách “có lẽ” “nói không chừng” có tồn tại?
Tuyệt đối không phải Quân Diễn Chi, vì kiếm pháp đã nằm trong tay hắn rồi.
Tất cả bố trí này, đều là để bắt ba ba trong hũ.
Ba ba là ai đây?
Sống lưng Văn Kinh chợt lạnh, đột nhiên ý thức được hình như mình đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.
Cậu chợt bay ra khỏi tàng thư các, muốn nhân trời tối rời khỏi, tiếc rằng đã muộn.
Sau lưng thình lình truyền đến một giọng nói thanh lãnh, bình tĩnh, lại quen thuộc làm người ta thương tiếc.
“Đến tìm [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]?”
Văn Kinh nhất thời hỗn loạn không thể suy nghĩ.
Sao lại gặp mặt trong tình huống này? Cậu mới không phải là ba ba mà Quân Diễn Chi muốn bắt!
“Nếu đã đến rồi, cần gì đi vội thế? Nếu không tìm được [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], chẳng phải sẽ mất hứng mà về?” Âm thanh đó bình tĩnh như sóng, sắc âm cũng vô cùng dễ nghe, nhưng ngữ khí lại lộ ra sự lạnh lẽo vô tình, làm người ta không rét mà run, “Ngươi là do ai phái tới, hà cớ không lộ mặt cho ta xem thử?”
Văn Kinh cắn răng.
Hiện tại tình huống nguy cấp, có cần lộ mặt thật không? Cậu bị thương thế này, chỉ sợ sẽ dọa hắn… nhưng nếu cứ thế mà quay người, không phải hôm nay sẽ chết chắc sao?
Văn Kinh trầm tư một lát, trong đầu hiện ra dáng vẻ của mình, diện mạo nhanh chóng biến thành lúc trước khi bị hủy dung. Cậu chậm rãi quay người, bước vào vùng ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, nhìn bóng người thon dài quen thuộc trong bóng tối, lòng đầy lo sợ.
Giọng cậu hơi khàn, có chút chờ đợi: “Quân sư huynh, là đệ. Đệ thoát khỏi Tru Tiên tháp rồi.”
Bống người đó trầm tĩnh đứng thẳng, rất lâu không nói gì.
Sắc trăng chiếu lên gương mặt Văn Kinh, rõ ràng lại có chút mộng ảo. Văn Kinh biết hắn nhất định thấy rõ, tim cậu đập thình thịch như một con thỏ, chậm rãi bước tới, vội vã nói: “Sư huynh, thật là đệ, đệ chưa…”
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng, một dòng linh khí lãnh liệt đột nhiên ập đến. Linh khí đó hung mãnh nhanh chóng, Văn Kinh không có chút phòng bị nào, ngực lập tức bị xuyên thấu!
Tất cả đến quá nhanh, ngay cả kêu đau cũng không kịp, Văn Kinh ngã xuống đất, hoảng loạn nhìn Quân Diễn Chi.
Cậu ngu người: “Sư huynh…”
Chuyện gì vậy?! Cậu giả chính mình mà còn lộ sơ hở?!
“Gần lông mày trái, dưới mắt phải của đệ ấy khoảng nửa tấc đều có một nốt ruồi nhỏ. Ngươi là kẻ giả mạo.” Giọng Quân Diễn Chi rất lạnh, không chút nhấp nhô nào, dường như chán nản thoái chí, lại đau đớn tột cùng. Hắn chậm rãi rút trường kiếm ra: “Ngươi biết, ta hận nhất, là người khác giả mạo đệ ấy không.”
Vừa dứt lời, trước mắt lóe hàn quang, kiếm khí mang theo cơn giận bừng bừng âm lãnh, phá không mà tới!
Văn Kinh suýt nữa đứt hơi.
Chính cậu cũng không biết mình có hai nốt ruồi đó!
Văn Kinh khóc không ra nước mắt, nhưng lại không có thời gian giải thích. Cậu hoảng loạn triệt đi huyễn hình thuật, lộ ra gương mặt quái dị khủng bố như ác quỷ, ủy khuất nói: “Sư huynh, huynh nghe đệ nói…” Đệ thật sự là Văn Kinh!
Kiếm phong dừng lại ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, người Quân Diễn Chi run lên: “Sư đệ?”
Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã không kịp thu hồi, hung tợn đâm lên người Văn Kinh!
Trên eo Văn Kinh đau đớn kịch liệt, trước mắt tối đi, nhẹ kêu một tiếng: “Sư huynh.”
Trước khi hôn mê, một cái bóng như ma quỷ lao về chỗ cậu, ôm chặt lấy cậu, giọng nói hoảng loạn thất thố: “Sư đệ… sư đệ…”
…
Phần eo đau đớn như bị xe lửa nghiền qua, hệt như bị cắt thành hai đoạn. Văn Kinh ngất đi rồi tỉnh lại, cứ lặp lại nhiều lần. Bên cạnh dường như có một người luôn chăm sóc cậu, lúc ý thức Văn Kinh không rõ, thỉnh thoảng nghe có người nghẹn ngào gọi cậu “sư đệ”, lại cảm giác được một cánh tay thon dài xinh đẹp sờ lên trán mình.
Không biết hôn mê bao lâu, lông mi Văn Kinh nhẹ run, chậm rãi mở mắt ra.
Cậu hoang mang nhìn trần nhà thấp lùn.
Cậu đang ở đâu?
Bên cạnh lập tức có người lại gần, nắm chặt tay cậu nhẹ giọng gọi: “Sư đệ…”
Tiếng kêu đó khàn khàn nghẹn ngào, giống như… đã khóc rất lâu.
Văn Kinh hoảng lên, vội quay đầu, lập tức động tới phần eo đau muốn chết. Cậu đảo đảo con mắt cắn răng nhẫn nại, chỉ thấy Quân Diễn Chi y sam rối loạn, mắt sưng đỏ, đang dùng ánh mắt gần như mê loạn nhìn mình.
Trong đầu lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Văn Kinh không bận tâm đau đớn, lập tức ngồi dậy, nhẹ gọi: “Sư huynh, đệ thật sự là…”
Trong mắt Quân Diễn Chi ứa lệ, nhẹ giọng nói: “Huynh biết… đệ cuối cùng đã tỉnh rồi…” Hắn nhẹ nâng tay lên, lại chậm rãi buông xuống, dáng vẻ đó như muốn chạm vào cậu nhưng không dám, muốn sờ lại sợ cậu bay đi mất, chỉ ngây ngẩn nhìn cậu.
Văn Kinh kìm không được nhìn cánh tay mình, lỗ chỗ lồi lõm vết thương phủ khắp, quả nhiên là dáng vẻ lúc bị hủy dung. Cậu còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, nên cảm thấy mình như chưa mặt y phục, hoảng loạn nóng ruột nói: “Sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày…” Quân Diễn Chi lặng lẽ nắm tay cậu, khóe môi hơi cười, hai mắt mang lệ, đáy mắt lộ ra một chút sợ hãi, siết chặt lấy cậu như thể sợ người chạy mất.
Văn Kinh trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “Sư huynh còn chuyện phải làm, hay đệ tạm thời rời khỏi đây, đợi vài ngày nữa…”
Quân Diễn Chi đột nhiên ôm lấy cậu, siết thật chặt, hoảng loạn lại cấp thiết nói: “Không vội nhất thời, đệ rời khỏi huynh đã ba năm rồi, chúng ta hãy… ôn chuyện trước đã.”