Chương 10
Trương Tư Nguyên và Đường Ái Chân kết hôn hơn 1 tháng, lần đầu tiên cô mới được gặp mặt những người bạn của hắn. Ngày hôm đó cô vừa đi học về, Trương Tư Nguyên liền bảo cô chuẩn bị, hắn đưa cô đến một nơi. Đường Ái Chân nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời.
Má Tiền giúp cô lựa một chiếc váy dài qua đầu gối, lại còn phải mang giày cao gót. Cô rất ít khi mang giày cao gót, vì vậy lúc di chuyển có hơi bất tiện. Trương Tư Nguyên nhìn cô chầm chậm đi từng bước, liền đi đến đỡ cô rồi hỏi:
"Đã khó đi như vậy, sao em không mang giày thấp?"
Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn hắn thở dài. Cũng đâu phải là cô không muốn, nhưng mà má Tiền bảo cô phải mang cái này, mới hợp với chiếc váy đang mặc. Dù sao bây giờ cô cũng có chồng rồi, phải thay đổi một chút.
"Mặc dù không biết anh đưa tôi đi đâu, nhưng mà anh mặc quân phục nghiêm túc như vậy, tôi cũng phải chỉn chu một chút."
"Cũng không nhất thiết phải tự làm khó mình như vậy."
"Không sao đâu, tôi có thể tự đi được mà."
Trương Tư Nguyên nhìn cô vất vả như vậy, không nói lời nào liền dứt khoát bế cô lên đi ra xe. Đường Ái Chân bị bế lên bất ngờ, theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, tròn mắt nhìn người kia. Trước ánh mắt nhiều người đang nhìn như vậy, cô có chút xấu hổ liền bảo hắn:
"Mau thả xuống, mọi người đang nhìn đấy."
"Mặc kệ bọn họ. Tôi bế vợ mình còn phải xem sắc mặt người khác à?"
Đường Ái Chân cãi không lại, chỉ đành vùi mặt vào cổ hắn. Trương Tư Nguyên giống như đạt được mục đích của mình, cười rất đắc ý. Đàm phó quan đứng ở ngoài xe đợi, nhìn thấy cảnh này liền quay mặt sang chỗ khác cười lén. Cậu không ngờ được thiếu soái nhà mình và thiếu phu nhân lại tình cảm đến vậy.
Xe dừng trước nhà hàng, Trương Tư Nguyên xuống xe trước, sau đó đi vòng qua mở cửa, đưa tay đỡ Đường Ái Chân bước xuống. Cánh phóng viên vừa nhìn thấy hai người lập tức chạy ùa đến chụp hình. Đường Ái Chân vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Nhiều ống kính hướng về phía mình khiến cô có chút sợ mà nép vào người hắn. Đàm Uy đi ở phía trước dẹp đường cho hai người bước vào. Chen chúc một hồi cũng bước vào được bên trong. Đường Ái Chân bây giờ hối hận vì lúc đầu không đổi giày, bây giờ chân đã bắt đầu đau rồi. Nhưng cô lại không dám nói cho hắn biết, một mình âm thầm chịu đựng.
Đường Ái Chân vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người mặc quân phục, kiểu dáng và màu sắc khác với Trương Tư Nguyên. Hai người đó vừa vẫy tay vừa đi về phía hai người. Cô đoán đây chắc là bạn bè hoặc là cộng sự gì đó của hắn. Một người trong số đó vừa đến gần là khoác vai Trương Tư Nguyên nói:
"Lão Trương, lâu quá không gặp rồi đó. Kết hôn xong là cậu mất tăm luôn, ở nhà cùng phu nhân bồi đắp tình cảm sao?"
"Có biết nói chuyện không đấy?"
Người bên cạnh nghe vậy liền đánh mạnh vào vai người kia mắng. Cậu ta bị đánh đau liền kêu lên một tiếng. Trương Tư Nguyên mặc kệ hai người kia, nắm tay cô bước lên phía trước. Hai người đi ở phía sau hắn, người vừa bị đánh vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu bản thân:
"Chào chị dâu, tôi là bạn thân nhất nhất nhất của lão Trương - Trình Quang Viễn. Ba tôi chính là Trình đốc quân nắm quyền ở Bắc Kinh - Trình Kỳ. Còn cái tên mặt lạnh kia tên Nghiêm Hạo Hiên."
"Nghiêm thiếu soái?"
Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh Trương Tư Nguyên.
"Em biết cậu ấy?" Trương Tư Nguyên dừng bước chân, nhìn cô hỏi
"Ồ, từng thấy trên báo."
Nghiêm Hạo Hiên từng lên trang nhất vì chiến tích một mình dẫn đội quân tiên phong phá được vòng vây của địch, còn lật ngược tình thế khiến quân địch thất bại phải rút quân. Nghiêm Hạo Hiên là học trò của Trương Chí Tường, vì vậy sự thông minh khôn khéo của y không hề kém Trương Tư Nguyên.
Trương Tư Nguyên phải tiếp chuyện vài người, nên bảo cô cứ đi tham quan thoải mái. Đường Ái Chân cũng không biết nên đi đâu, nên quyết định đứng ở một góc quan sát hắn. Người xung quanh hắn cô không biết, nhưng cô chắc chắn thân phận của bọn họ không nhỏ. Có cả mấy người Tây, chắc là người của Tô giới Anh. Cô nghe thoáng qua có người gọi người đàn ông lớn tuổi kia là Chủ tịch. Đang mải quan sát hắn nên cô không để ý xung quanh. Khi có người vỗ vai trái cô, cô liền nhìn sang, nhưng lại không có ai. Đến lúc nhìn sang bên phải thì bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
"Lâm Noãn Noãn?"
Lâm Noãn Noãn cười tít mắt nhìn Đường Ái Chân. Cô gái này lúc nãy lén lén lút lút núp ở trong góc quan sát, không ngờ lại nhìn thấy Đường Ái Chân, cho nên đã đi đến bên cạnh cô. Đường Ái Chân lại thắc mắc, tại sao Lâm Noãn Noãn lại có mặt ở đây? Cô nhìn trong đám người, thấy Lâm Thiệu Huy đang đứng nói chuyện, dường như đã hiểu ra.
"Cậu đến đây cùng ba cậu à?"
"Suỵt." Lâm Noãn Noãn đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó kéo Đường Ái Chân vào một góc khuất rồi mới nói, "Đương nhiên không phải rồi, ba tôi làm gì cho tôi đến chứ, tôi lén đến đấy."
"Cậu lén đến?"
"Đúng vậy. Cậu biết Trình thiếu soái không? Tôi đến vì anh ấy đấy."
"Cậu nói là, Trình Quang Viễn?"
Lâm Noãn Noãn vừa nghe cô nhắc đến tên người kia liền phấn khởi "Cậu biết anh ấy à?"
"Biết, chúng tôi vừa nói chuyện."
"Quá tốt rồi."
Đường Ái Chân không hiểu Lâm Noãn Noãn rốt cuộc đang vui mừng vì cái gì. Ánh mắt Lâm Noãn Noãn cứ nhìn chằm chằm về phía Trình Quang Viễn, kéo tay cô nói:
"Ái Chân, tôi thật sự rất thích Trình thiếu soái đó. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, còn có khiếu hài hước nữa."
"Cậu thích anh ta rồi, còn muốn tôi giới thiệu người cho cậu?"
Lâm Noãn Noãn nhìn cô chớp mắt, cười ngại nói "Thật ra, người mà tôi nói, chính Trình Quang Viễn a. Tôi biết anh ấy và Trương thiếu soái là bạn, nên mới tiếp cận cậu. Thật xin lỗi! Cậu giận tôi cũng đúng, tôi không trách cậu."
Đường Ái Chân thở dài "Tôi đâu có nói là giận cậu. Dù sao cũng chỉ có cậu chịu nói chuyện với tôi, xem như là tôi giúp cậu đi."
"Thật sao?"
Đường Ái Chân vừa gật đầu, Lâm Noãn Noãn đã vui đến mức hét lên, sau đó phát hiện bản thân hơi thất thố nên che miệng cười. Cô nắm tay Đường Ái Chân, rối rít nói cảm ơn, còn khen cô một câu:
"Ái Chân, cậu tốt như vậy, mọi người chắc chắn sẽ rất thích cậu. Đi theo tôi, cậu nhất định sẽ có rất nhiều bạn. Không dám giấu, người trong trường tôi quen gần hết rồi."
"Cậu không hổ là "nhà ngoại giao" của trường a."
Lâm Noãn Noãn lè lưỡi ngại ngùng cười. Hóa ra cô ở trường lại nổi tiếng đến vậy.
Hai người đang nói chuyện thì phía trên có tiếng nói truyền đến. Hai người ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, một người đàn ông lớn tuổi, tóc đã bạc đi, giọng nói trầm khàn, nghiêm nghị:
"Các vị quan khách, hoan nghênh các vị hôm nay đến dự buổi tiệc nhỏ này. Hôm nay, tôi có một chuyện quan trọng muốn thông báo đến mọi người..."
Má Tiền giúp cô lựa một chiếc váy dài qua đầu gối, lại còn phải mang giày cao gót. Cô rất ít khi mang giày cao gót, vì vậy lúc di chuyển có hơi bất tiện. Trương Tư Nguyên nhìn cô chầm chậm đi từng bước, liền đi đến đỡ cô rồi hỏi:
"Đã khó đi như vậy, sao em không mang giày thấp?"
Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn hắn thở dài. Cũng đâu phải là cô không muốn, nhưng mà má Tiền bảo cô phải mang cái này, mới hợp với chiếc váy đang mặc. Dù sao bây giờ cô cũng có chồng rồi, phải thay đổi một chút.
"Mặc dù không biết anh đưa tôi đi đâu, nhưng mà anh mặc quân phục nghiêm túc như vậy, tôi cũng phải chỉn chu một chút."
"Cũng không nhất thiết phải tự làm khó mình như vậy."
"Không sao đâu, tôi có thể tự đi được mà."
Trương Tư Nguyên nhìn cô vất vả như vậy, không nói lời nào liền dứt khoát bế cô lên đi ra xe. Đường Ái Chân bị bế lên bất ngờ, theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, tròn mắt nhìn người kia. Trước ánh mắt nhiều người đang nhìn như vậy, cô có chút xấu hổ liền bảo hắn:
"Mau thả xuống, mọi người đang nhìn đấy."
"Mặc kệ bọn họ. Tôi bế vợ mình còn phải xem sắc mặt người khác à?"
Đường Ái Chân cãi không lại, chỉ đành vùi mặt vào cổ hắn. Trương Tư Nguyên giống như đạt được mục đích của mình, cười rất đắc ý. Đàm phó quan đứng ở ngoài xe đợi, nhìn thấy cảnh này liền quay mặt sang chỗ khác cười lén. Cậu không ngờ được thiếu soái nhà mình và thiếu phu nhân lại tình cảm đến vậy.
Xe dừng trước nhà hàng, Trương Tư Nguyên xuống xe trước, sau đó đi vòng qua mở cửa, đưa tay đỡ Đường Ái Chân bước xuống. Cánh phóng viên vừa nhìn thấy hai người lập tức chạy ùa đến chụp hình. Đường Ái Chân vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Nhiều ống kính hướng về phía mình khiến cô có chút sợ mà nép vào người hắn. Đàm Uy đi ở phía trước dẹp đường cho hai người bước vào. Chen chúc một hồi cũng bước vào được bên trong. Đường Ái Chân bây giờ hối hận vì lúc đầu không đổi giày, bây giờ chân đã bắt đầu đau rồi. Nhưng cô lại không dám nói cho hắn biết, một mình âm thầm chịu đựng.
Đường Ái Chân vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người mặc quân phục, kiểu dáng và màu sắc khác với Trương Tư Nguyên. Hai người đó vừa vẫy tay vừa đi về phía hai người. Cô đoán đây chắc là bạn bè hoặc là cộng sự gì đó của hắn. Một người trong số đó vừa đến gần là khoác vai Trương Tư Nguyên nói:
"Lão Trương, lâu quá không gặp rồi đó. Kết hôn xong là cậu mất tăm luôn, ở nhà cùng phu nhân bồi đắp tình cảm sao?"
"Có biết nói chuyện không đấy?"
Người bên cạnh nghe vậy liền đánh mạnh vào vai người kia mắng. Cậu ta bị đánh đau liền kêu lên một tiếng. Trương Tư Nguyên mặc kệ hai người kia, nắm tay cô bước lên phía trước. Hai người đi ở phía sau hắn, người vừa bị đánh vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu bản thân:
"Chào chị dâu, tôi là bạn thân nhất nhất nhất của lão Trương - Trình Quang Viễn. Ba tôi chính là Trình đốc quân nắm quyền ở Bắc Kinh - Trình Kỳ. Còn cái tên mặt lạnh kia tên Nghiêm Hạo Hiên."
"Nghiêm thiếu soái?"
Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh Trương Tư Nguyên.
"Em biết cậu ấy?" Trương Tư Nguyên dừng bước chân, nhìn cô hỏi
"Ồ, từng thấy trên báo."
Nghiêm Hạo Hiên từng lên trang nhất vì chiến tích một mình dẫn đội quân tiên phong phá được vòng vây của địch, còn lật ngược tình thế khiến quân địch thất bại phải rút quân. Nghiêm Hạo Hiên là học trò của Trương Chí Tường, vì vậy sự thông minh khôn khéo của y không hề kém Trương Tư Nguyên.
Trương Tư Nguyên phải tiếp chuyện vài người, nên bảo cô cứ đi tham quan thoải mái. Đường Ái Chân cũng không biết nên đi đâu, nên quyết định đứng ở một góc quan sát hắn. Người xung quanh hắn cô không biết, nhưng cô chắc chắn thân phận của bọn họ không nhỏ. Có cả mấy người Tây, chắc là người của Tô giới Anh. Cô nghe thoáng qua có người gọi người đàn ông lớn tuổi kia là Chủ tịch. Đang mải quan sát hắn nên cô không để ý xung quanh. Khi có người vỗ vai trái cô, cô liền nhìn sang, nhưng lại không có ai. Đến lúc nhìn sang bên phải thì bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
"Lâm Noãn Noãn?"
Lâm Noãn Noãn cười tít mắt nhìn Đường Ái Chân. Cô gái này lúc nãy lén lén lút lút núp ở trong góc quan sát, không ngờ lại nhìn thấy Đường Ái Chân, cho nên đã đi đến bên cạnh cô. Đường Ái Chân lại thắc mắc, tại sao Lâm Noãn Noãn lại có mặt ở đây? Cô nhìn trong đám người, thấy Lâm Thiệu Huy đang đứng nói chuyện, dường như đã hiểu ra.
"Cậu đến đây cùng ba cậu à?"
"Suỵt." Lâm Noãn Noãn đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó kéo Đường Ái Chân vào một góc khuất rồi mới nói, "Đương nhiên không phải rồi, ba tôi làm gì cho tôi đến chứ, tôi lén đến đấy."
"Cậu lén đến?"
"Đúng vậy. Cậu biết Trình thiếu soái không? Tôi đến vì anh ấy đấy."
"Cậu nói là, Trình Quang Viễn?"
Lâm Noãn Noãn vừa nghe cô nhắc đến tên người kia liền phấn khởi "Cậu biết anh ấy à?"
"Biết, chúng tôi vừa nói chuyện."
"Quá tốt rồi."
Đường Ái Chân không hiểu Lâm Noãn Noãn rốt cuộc đang vui mừng vì cái gì. Ánh mắt Lâm Noãn Noãn cứ nhìn chằm chằm về phía Trình Quang Viễn, kéo tay cô nói:
"Ái Chân, tôi thật sự rất thích Trình thiếu soái đó. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, còn có khiếu hài hước nữa."
"Cậu thích anh ta rồi, còn muốn tôi giới thiệu người cho cậu?"
Lâm Noãn Noãn nhìn cô chớp mắt, cười ngại nói "Thật ra, người mà tôi nói, chính Trình Quang Viễn a. Tôi biết anh ấy và Trương thiếu soái là bạn, nên mới tiếp cận cậu. Thật xin lỗi! Cậu giận tôi cũng đúng, tôi không trách cậu."
Đường Ái Chân thở dài "Tôi đâu có nói là giận cậu. Dù sao cũng chỉ có cậu chịu nói chuyện với tôi, xem như là tôi giúp cậu đi."
"Thật sao?"
Đường Ái Chân vừa gật đầu, Lâm Noãn Noãn đã vui đến mức hét lên, sau đó phát hiện bản thân hơi thất thố nên che miệng cười. Cô nắm tay Đường Ái Chân, rối rít nói cảm ơn, còn khen cô một câu:
"Ái Chân, cậu tốt như vậy, mọi người chắc chắn sẽ rất thích cậu. Đi theo tôi, cậu nhất định sẽ có rất nhiều bạn. Không dám giấu, người trong trường tôi quen gần hết rồi."
"Cậu không hổ là "nhà ngoại giao" của trường a."
Lâm Noãn Noãn lè lưỡi ngại ngùng cười. Hóa ra cô ở trường lại nổi tiếng đến vậy.
Hai người đang nói chuyện thì phía trên có tiếng nói truyền đến. Hai người ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, một người đàn ông lớn tuổi, tóc đã bạc đi, giọng nói trầm khàn, nghiêm nghị:
"Các vị quan khách, hoan nghênh các vị hôm nay đến dự buổi tiệc nhỏ này. Hôm nay, tôi có một chuyện quan trọng muốn thông báo đến mọi người..."