Chương 9
Ngày đầu tiên Đường Ái Chân đến trường, là Trương Tư Nguyên đưa cô đi. Lúc đó hắn bảo cô chuẩn bị, còn mình ra bên ngoài đợi. Cô khoác lên người bộ đồng phục của trường, buộc tóc cao, trông có vẻ năng động hoạt bát hơn thường ngày. Đường Ái Chân nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng. Cô xách theo cái cặp hắn mới mua cho cô, bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Cô nhìn thấy Trương Tư Nguyên đang đứng nói chuyện cùng một quân nhân khác, chắc là cấp dưới của hắn. Đường Ái Chân bước đến bên cạnh, người kia nhìn thấy cô liền đứng nghiêm chào:
"Thiếu phu nhân."
Cô gật đầu với cậu rồi nói "Không cần nghiêm túc vậy đâu, tôi... không quen lắm."
Cậu nhìn sang hắn, thấy hắn gật đầu rồi mới dám thả lỏng. Cậu cười cười nhìn cô tự giới thiệu bản thân:
"Chào thiếu phu nhân, tôi tên Đàm Uy, Uy trong uy vũ, tôi là phó quan của thiếu soái."
"Chào cậu."
Trương Tư Nguyên ho nhẹ một cái rồi nhìn Đàm Uy, ra hiệu bảo cậu ra ngoài xe chờ trước. Cậu hiểu ý, lập tức đi nhanh ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho cả hai. Trương Tư Nguyên bước đến gần cô, vừa giúp cô chỉnh lại y phục vừa nói:
"Mặc đồng phục mà vẫn đẹp như vậy, thật khiến tôi lo sợ đấy."
Đường Ái Chân nghe hắn khen, mặt bỗng nhiên đỏ lên. Thật ra thì nghe người khác khen mình cũng chẳng có gì phải xấu hổ, nhưng người khen lại là chồng mình, hơn nữa còn nói thêm câu sau, mới khiến cô đỏ mặt tía tai.
"Anh sợ cái gì?" Đường Ái Chân nhỏ giọng hỏi hắn
"Sợ nhiều người nhìn em." Hắn áp sát mặt vào mặt cô nói, "Sợ người khác sẽ cướp em đi."
Đường Ái Chân bật cười, không biết trong đầu hắn nghĩ gì mà có thể nói như vậy. Hắn còn chưa biết tính cách của cô hay sao.
"Không có đâu. Tôi không thích giao lưu cùng người lạ, mọi người sẽ không thích tôi đâu."
"Em rất tốt, chỉ là hơi trầm tính một chút. Chỉ cần mở lòng ra, em nhất định sẽ tìm được bạn."
"Sao anh nói chuyện câu đầu không thống nhất với câu sau vậy chứ?"
"Đi thôi, ngày đầu không nên đến trễ."
Hai người đi ra xe, Đàm phó quan đã ngồi sẵn ở ghế lái chờ. Trương Tư Nguyên mở cửa xe giúp Đường Ái Chân, còn tinh tế đặt tay lên tránh cô bị đụng đầu. Đợi cô lên xong hắn đóng cửa lại, đi vòng qua bên kia lên xe ngồi ngay bên cạnh cô. Đàm Uy bắt đầu đạp phanh lái xe đi. Trên đường đi cả hai đều im lặng, bởi vì cô đang ngắm phong cảnh bên ngoài, hắn không muốn làm phiền cô. Thượng Hải đúng là một nơi phồn hoa đô thị, so với những nơi khác, nơi đây được xem là thành phố xa hoa nhất. Đường Ái Chân sinh ra ở Thượng Hải, nhưng lại chưa từng được ngắm hết cảnh đẹp của nơi đây. Nếu có cơ hội, cô muốn đi đến những nơi đẹp nhất của Thượng Hải, ngắm cảnh đêm lãng mạn của Thượng Hải.
Xe đến trường, Trương Tư Nguyên bước xuống mở cửa cho Đường Ái Chân, đưa tay đỡ cô bước xuống xe. Cảnh tượng này đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Trương Tư Nguyên ở Thượng Hải này có tiếng thế nào, ai cũng đều biết, cho nên mỗi khi hắn xuất hiện, đều thu hút được sự chú ý của mọi người. Hắn mặc kệ mọi người bàn tán cái gì về mình, chỉ chú ý đến cô, dặn dò cô vài câu. Hắn còn muốn đưa cô vào tận bên trong, nhưng cô vì ngại mà từ chối, hắn cũng không làm khó cô.
Đường Ái Chân bước vào lớp học, lập tức có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô. Lần đầu đối diện với nhiều ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô cúi đầu xuống, tìm một chỗ ngồi thích hợp ngồi vào. Cô nghe mọi người đang thì thầm gì đó, hình như là đang bàn tán về cô. Đường Ái Chân mắt thì nhìn sách, thực chất là đang lắng tai nghe bọn họ nói gì về mình. Trong lúc cô đang tập trung nghe thì có một cô gái bước đến ngồi xuống bên cạnh cô. Người đó nhìn cô không nói gì mà cười thật tươi. Đường Ái Chân không hiểu chuyện gì chỉ đành lên tiếng hỏi:
"Có... có chuyện gì sao?"
"Bạn học mới, tôi muốn làm bạn với cậu đó."
"Ồ, có thể."
"Tốt quá! Tôi giới thiệu trước, tôi tên Lâm Noãn Noãn, ba tôi tên Lâm Thiệu Huy, ông ấy là người trong hội thương nhân Thượng Hải."
Lâm Thiệu Huy, cái tên này Đường Ái Chân đã từng nghe qua, hơn nữa cũng từng gặp một lần. Bởi vì ba cô - Đường Chấn Kiệt - cũng là người trong hội thương nhân, cho nên hai người có qua lại.
"Tôi tên Đường Ái Chân." Cô giới thiệu về bản thân rất ngắn gọn
"Đường Ái Chân? Ơ, cậu chính là cô vợ nhỏ của Trương thiếu soái sao?" Lâm Noãn Noãn nói xong phát hiện mình hơi thất lễ nên che miệng nói xin lỗi với cô "Xin lỗi nha, tôi không nên nói như vậy."
"Không sao."
Nói là cô vợ nhỏ cũng đúng, dù sao cô cũng nhỏ hơn Trương Tư Nguyên tận 13 tuổi mà. Nói cô là con dâu nuôi từ nhỏ của Trương gia cũng hợp lý lắm. Đột nhiên cô cảm thấy cách gọi này cũng đáng yêu lắm chứ.
Lâm Noãn Noãn biết được Đường Ái Chân chính là vợ của Trương Tư Nguyên, liền thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe mình ngưỡng mộ hắn thế nào. Còn nói hắn chính là người tình trong mộng của bao cô gái, nhưng luôn lạnh lùng với mọi người, hóa ra là vì đã có vị hôn thê rồi.
"Lâm Noãn Noãn tôi đã nói đời này nhất định phải lấy một người chồng vừa tài giỏi vừa đẹp trai như Trương thiếu soái. Ái Chân à, cậu thấy ai trong quân doanh tốt thì nhớ giới thiệu cho tôi nha."
"Ừm... được, để tôi xem."
Cô chỉ mới gặp được Đàm phó quan thôi mà lại dám liều lĩnh đứng ra làm bà mai giúp người ta, đúng là gan thật. Nhưng mà Đường Ái Chân có được một người bạn của mình rồi, cũng nên làm chút việc cho người ta mới phải.
"Thiếu phu nhân."
Cô gật đầu với cậu rồi nói "Không cần nghiêm túc vậy đâu, tôi... không quen lắm."
Cậu nhìn sang hắn, thấy hắn gật đầu rồi mới dám thả lỏng. Cậu cười cười nhìn cô tự giới thiệu bản thân:
"Chào thiếu phu nhân, tôi tên Đàm Uy, Uy trong uy vũ, tôi là phó quan của thiếu soái."
"Chào cậu."
Trương Tư Nguyên ho nhẹ một cái rồi nhìn Đàm Uy, ra hiệu bảo cậu ra ngoài xe chờ trước. Cậu hiểu ý, lập tức đi nhanh ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho cả hai. Trương Tư Nguyên bước đến gần cô, vừa giúp cô chỉnh lại y phục vừa nói:
"Mặc đồng phục mà vẫn đẹp như vậy, thật khiến tôi lo sợ đấy."
Đường Ái Chân nghe hắn khen, mặt bỗng nhiên đỏ lên. Thật ra thì nghe người khác khen mình cũng chẳng có gì phải xấu hổ, nhưng người khen lại là chồng mình, hơn nữa còn nói thêm câu sau, mới khiến cô đỏ mặt tía tai.
"Anh sợ cái gì?" Đường Ái Chân nhỏ giọng hỏi hắn
"Sợ nhiều người nhìn em." Hắn áp sát mặt vào mặt cô nói, "Sợ người khác sẽ cướp em đi."
Đường Ái Chân bật cười, không biết trong đầu hắn nghĩ gì mà có thể nói như vậy. Hắn còn chưa biết tính cách của cô hay sao.
"Không có đâu. Tôi không thích giao lưu cùng người lạ, mọi người sẽ không thích tôi đâu."
"Em rất tốt, chỉ là hơi trầm tính một chút. Chỉ cần mở lòng ra, em nhất định sẽ tìm được bạn."
"Sao anh nói chuyện câu đầu không thống nhất với câu sau vậy chứ?"
"Đi thôi, ngày đầu không nên đến trễ."
Hai người đi ra xe, Đàm phó quan đã ngồi sẵn ở ghế lái chờ. Trương Tư Nguyên mở cửa xe giúp Đường Ái Chân, còn tinh tế đặt tay lên tránh cô bị đụng đầu. Đợi cô lên xong hắn đóng cửa lại, đi vòng qua bên kia lên xe ngồi ngay bên cạnh cô. Đàm Uy bắt đầu đạp phanh lái xe đi. Trên đường đi cả hai đều im lặng, bởi vì cô đang ngắm phong cảnh bên ngoài, hắn không muốn làm phiền cô. Thượng Hải đúng là một nơi phồn hoa đô thị, so với những nơi khác, nơi đây được xem là thành phố xa hoa nhất. Đường Ái Chân sinh ra ở Thượng Hải, nhưng lại chưa từng được ngắm hết cảnh đẹp của nơi đây. Nếu có cơ hội, cô muốn đi đến những nơi đẹp nhất của Thượng Hải, ngắm cảnh đêm lãng mạn của Thượng Hải.
Xe đến trường, Trương Tư Nguyên bước xuống mở cửa cho Đường Ái Chân, đưa tay đỡ cô bước xuống xe. Cảnh tượng này đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Trương Tư Nguyên ở Thượng Hải này có tiếng thế nào, ai cũng đều biết, cho nên mỗi khi hắn xuất hiện, đều thu hút được sự chú ý của mọi người. Hắn mặc kệ mọi người bàn tán cái gì về mình, chỉ chú ý đến cô, dặn dò cô vài câu. Hắn còn muốn đưa cô vào tận bên trong, nhưng cô vì ngại mà từ chối, hắn cũng không làm khó cô.
Đường Ái Chân bước vào lớp học, lập tức có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô. Lần đầu đối diện với nhiều ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô cúi đầu xuống, tìm một chỗ ngồi thích hợp ngồi vào. Cô nghe mọi người đang thì thầm gì đó, hình như là đang bàn tán về cô. Đường Ái Chân mắt thì nhìn sách, thực chất là đang lắng tai nghe bọn họ nói gì về mình. Trong lúc cô đang tập trung nghe thì có một cô gái bước đến ngồi xuống bên cạnh cô. Người đó nhìn cô không nói gì mà cười thật tươi. Đường Ái Chân không hiểu chuyện gì chỉ đành lên tiếng hỏi:
"Có... có chuyện gì sao?"
"Bạn học mới, tôi muốn làm bạn với cậu đó."
"Ồ, có thể."
"Tốt quá! Tôi giới thiệu trước, tôi tên Lâm Noãn Noãn, ba tôi tên Lâm Thiệu Huy, ông ấy là người trong hội thương nhân Thượng Hải."
Lâm Thiệu Huy, cái tên này Đường Ái Chân đã từng nghe qua, hơn nữa cũng từng gặp một lần. Bởi vì ba cô - Đường Chấn Kiệt - cũng là người trong hội thương nhân, cho nên hai người có qua lại.
"Tôi tên Đường Ái Chân." Cô giới thiệu về bản thân rất ngắn gọn
"Đường Ái Chân? Ơ, cậu chính là cô vợ nhỏ của Trương thiếu soái sao?" Lâm Noãn Noãn nói xong phát hiện mình hơi thất lễ nên che miệng nói xin lỗi với cô "Xin lỗi nha, tôi không nên nói như vậy."
"Không sao."
Nói là cô vợ nhỏ cũng đúng, dù sao cô cũng nhỏ hơn Trương Tư Nguyên tận 13 tuổi mà. Nói cô là con dâu nuôi từ nhỏ của Trương gia cũng hợp lý lắm. Đột nhiên cô cảm thấy cách gọi này cũng đáng yêu lắm chứ.
Lâm Noãn Noãn biết được Đường Ái Chân chính là vợ của Trương Tư Nguyên, liền thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe mình ngưỡng mộ hắn thế nào. Còn nói hắn chính là người tình trong mộng của bao cô gái, nhưng luôn lạnh lùng với mọi người, hóa ra là vì đã có vị hôn thê rồi.
"Lâm Noãn Noãn tôi đã nói đời này nhất định phải lấy một người chồng vừa tài giỏi vừa đẹp trai như Trương thiếu soái. Ái Chân à, cậu thấy ai trong quân doanh tốt thì nhớ giới thiệu cho tôi nha."
"Ừm... được, để tôi xem."
Cô chỉ mới gặp được Đàm phó quan thôi mà lại dám liều lĩnh đứng ra làm bà mai giúp người ta, đúng là gan thật. Nhưng mà Đường Ái Chân có được một người bạn của mình rồi, cũng nên làm chút việc cho người ta mới phải.