Chương 152
Cung Huyền Thương thân tuy ở Hải thành nhưng tâm không tại đây, mỗi ngày trợ lý Ngọc Khánh của Lôi Hòa Nghi luôn đúng giờ báo cáo tình hình của cô cho anh biết phòng khi cô bị gì lại giấu anh. Những ngày này thủ đô trở lạnh Cung Huyền Thương cũng đã để ý, cho người mang những bộ quần áo mùa đông và áo khoác lông mới nhất của các thương hiệu đến khách sạn cho cô. Lôi Hòa Nghi không chịu được lạnh nên anh rất lo lắng nhưng biết cô sẽ không vui nếu vì chuyện này mà anh chạy đến thủ đô nên chỉ có thể chăm lo cho cô bằng cách này. Cho đến hôm qua trợ lý báo cáo sức khỏe của Lôi Hòa Nghi không tốt lắm, trạng thái tinh thần không như mọi ngày nên anh thầm đoán kỳ sinh lý của cô đến rồi. Vì trải qua hai lần nhập viện nên Lôi Hòa Nghi uống không ít thuốc để hồi phục dẫn đến kỳ sinh lý bị rối loạn, có lúc chậm chạp không đến lúc lại đến bất chợt. Trời lạnh lại đến kỳ sinh lý sao Cung Huyền Thương yên có thể tâm để cô một mình. Ngay lập tức bảo Kỷ Tuyên dời dự án hợp tác với đối tác ở thủ đô lên trước kỳ hạn sau đó đặt vé đến thủ đô ngay.
Căn hộ tầng 64 vốn thuộc sở hữu của amh cho nên anh vào phòng không chút vấn đề, không lâu sau thì Lôi Hòa Nghi cũng về nhà. Đúng như Cung Huyền Thương, trạng thái của Lôi Hòa Nghi không tốt lắm, nhìn gương mặt nhợt nhạt trở nên kinh hỉ vì nhìn thấy anh đến của cô khiến anh rất xót. Cung Huyền Thương bế cô đi đến sofa ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài còn vương hơi lạnh ra cho cô, cầm một chiếc chăn lông khoác lên cho cô, sau đó khụy chân giúp Lôi Hòa Nghi cởi giày rồi mang cho cô đôi dép lông đi trong nhà, cách một lớp tất chân vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
- Em ngồi đây đợi anh một lát!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Cung Huyền Thương xoa đầu cô rồi đi vào nhà bếp. Lôi Hòa Nghi nhìn theo bóng lưng anh không khỏi cười ngọt ngào, trong phòng điều hòa được bật nhiệt độ cao, ấm áp hơn mọi ngày. Bình thường về nhà cô mới mở điều hòa nên một lúc sau phòng mới ấm lên trước đó thì vẫn có chút lạnh vì diện tích phòng quá lớn. Nhưng hôm nay vì sự hiện diện của anh mà mọi thứ trở nên ấm áp vô cùng, đôi dép lông này cũng là dép mới, mặc dù lúc trước déo đi trong nhà làm bằng vải nhung rất mềm mại dễ chịu nhưng cũng không thể ấm áp bằng đôi dép lông hiện tại, không nói cũng biết là Cung Huyền Thương âm thầm chuẩn bị. Hai tay kéo chặt chăn lông trên người, cảm giác ấm áp bao trùm toàn thân khiến cô cực kỳ hạnh phúc.
Cung Huyền Thương từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo một cốc sứ, anh đi đến ngồi xuống sofa đưa cốc cho cô.
- Trà gừng đường đỏ, em vừa từ bên ngoài về, uống vào cho ấm người!
Lôi Hòa Nghi vươn tay ra cầm lấy thử nhiệt độ, không quá nóng, rất vừa uống.
- Không phải em không thích mùi gừng ư, sao hôm nay lại ngoan vậy?
- Trà gừng anh nấu mùi rất dễ ngửi chứ không gắt lại có vị ngọt, em thích uống! Đúng rồi anh ăn tối chưa?
- Anh đã ăn trên máy bay rồi, em thì sao?
- Em ăn bên ngoài rồi ạ, nếu biết anh đến em đã về đây nấu ăn chung với anh rồi!
- Không sao, thời gian còn dài!
- Nhưng sao anh lại đến thủ đô?
- Anh có một dự án đầu tư ở đây nên khoảng thời gian này sẽ ở đây vài ngày, tiện thể chăm sóc em luôn. Thời tiết thủ đô chuyển lạnh quá nhanh, anh không yên tâm!
- Thật sự vì công việc chứ không phải vì em đó chứ?
- Cả hai, em yên tâm, anh làm việc luôn có chừng mực. Anh mở nước tắm cho em rồi, em uống xong trà gừng thì vào tắm nhé, anh làm chút đồ ăn nhẹ cho em!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi đặt cốc lên bàn rồi đi vào phòng lấy đồ ngủ đi tắm, Cung Huyền Thương loay hoay trong bếp một lúc rồi mang đồ ăn trở lại phòng ngủ.
Trời lạnh ngâm nước ấm thật sự rất thoải mái nên Lôi Hòa Nghi tắm lâu hơn mọi ngày một chút. Bước ra khỏi phòng tắm, mặc dù điều hòa mở cao nhưng nước còn đọng trên da thịt vẫn khiến cô bị lạnh đến rùng mình một cái, lập tức chạy lên giường chui vào chăn. Nếu là lúc bình thường thì trong chăn vẫn sẽ có hơi lạnh sau một ngày không ai nằm nhưng rõ ràng Lôi Hòa Nghi nằm xuống lại cảm giác được một luồng nhiệt ấm bao quanh. Cô đảo mắt lăn sang bên kia giường, chỉ nghĩ được chữ lạnh lập tức lại lăn về chỗ ấm. Trong đầu cũng đã hiểu ra, rõ ràng là lúc cô tắm Cung Huyền Thương đã nằm xuống giúp cô làm ấm giường. Chỉ có anh là rõ nhất khi ngủ cô luôn nằm ở phần giường bên trái dù là hướng đặt giường có thể nào cũng không đổi. Mà hiện tại cô theo bản năng nằm lên phía bên trái đã được làm ấm mà phía bên phải giường Cung Huyền Thương nằm vẫn còn lạnh. Lôi Hòa Nghi không nói rõ được trong lòng có tư vị gì, nhìn Cung Huyền Thương từ bên ngoài bước vào mà không biết nói gì, cô cho rằng mình yêu anh rất nhiều nhưng có vẻ không là gì so với tình yêu anh dành cho cô.
Cung Huyền Thương bước vào thấy cô ngẩn ngơ thì mỉm cười bước tới giường, khẽ xoa má cô, thấy hơi lạnh thì nhíu mày. Dùng hai tay của mình áp lên má cô sưởi ấm.
- Sao em lại nhìn anh ngẩn người rồi?
Giọng nói trầm ấm ôn hòa khiến Lôi Hòa Nghi bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng:
- Em… có phải em chưa đủ yêu anh không?
Cung Huyền Thương nhíu mày không vội trả lời.
- Đợi anh một chút!
Anh vẫn chuyên tâm sưởi ấm gương mặt cô, sau khi thấy mặt cô đã ấm lên thì mới buông tay, đi đến bàn nhỏ cầm lấy một tấm đệm lông đưa cho cô cầm.
- Cơ địa tay em lạnh, đệm lông này anh đã ủ nhiệt rồi, em cầm lấy cho ấm tay!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn cầm lấy đệm lông, hai tay luồng vào khe hở, quả thật ấm hơn cả nước tắm, hai bàn tay cô nhanh chóng ấm lên. Lúc này Cung Huyền Thương mới nằm lên phía bên kia giường, ôm cô vào lòng, hai chân Lôi Hòa Nghi không có gì bao bọc nên cũng giống hai tay cô, rất lạnh, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng dùng chân mình ôm lấy, quần của anh không dày cũng không mỏng vừa đủ để cô cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của anh sưởi ấm chân cô.
Lôi Hòa Nghi nằm gọn trong lòng Cung Huyền Thương, cả người ấm áp đến dễ chịu nếu không có cơn đau co thắt trong bụng thì cô cho rằng mình đang trên thiên đường không đấy. Vừa nghĩ thế thì bàn tay ấm áp của Cung Huyền Thương dã luồng vào vạt áo, khẽ xoa bụng Lôi Hòa Nghi, trời lạnh nên cô không mặt váy ngủ mà mặt đồ bộ pijama nên không có cản trở gì, sự xoa dịu của Cung Huyền Thương khiến cơn đau của cô dần dần lui bớt nhưng cũng không khiến Lôi Hòa Nghi thả lỏng tâm tình.
Tay anh thậm chí còn ấm hơn cả thân nhiệt của anh, Lôi Hòa Nghi vốn đang cúi đầu trong ngực Cung Huyền Thương lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, hoàn toàn chắc chắn anh không những giúp cô làm ấm giường mà còn ủ ấm tay để giúp cô xoa bụng, tay chân Lôi Hòa Nghi lạnh nhưng Cung Huyền Thương lại ấm áp, điều này cô biết rõ nhưng hôm nay tay anh ấm hơn ngày thường rất nhiều, cô không nhầm.
Trong lòng cô thở dài, dụi đầu vào ngực Cung Huyền Thương, ủ rũ lên tiếng:
- Thật sự, có phải em chưa đủ yêu anh không?
- Ai dạy em nói những lời này?
Giọng điệu bình thản không nghe ra tức giận hay vui vẻ, nhưng Lôi Hòa Nghi cảm giác được anh không cao hứng.
- Em cảm thấy so với sự quan tâm anh dành cho em, em lại không đủ để tâm đến anh! Có rất nhiều việc anh lo nghĩ cho em chu toàn nhưng em lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ chăm sóc anh như vậy. Mối quan hệ này ngay từ đầu là anh chủ động, người hi sinh nhiều hơn cũng là anh, có phải em quá ích kỷ với anh rồi không?
Cung Huyền Thương lặng lẽ siết chặt vòng tay, im lặng vài giây sau đó mới nói:
- Có phải anh đã từng nói với em mỗi người đều có cách yêu khác nhau đúng không?
- Vâng!
- Vậy bây giờ tại sao em lại cảm thấy mình không đủ yêu anh? Yêu anh hay không, yêu nhiều bao nhiêu em là người rõ nhất, anh có thể chiếm giữ con người em nhưng không thể kiểm soát con tim em. Nếu chỉ vì anh quan tâm em mà em lại cảm thấy bản thân không tốt vậy có lẽ anh sai rồi nhưng là sai ở chỗ không đủ yêu em để nhận ra cảm xúc của em không đúng. Anh yêu em từ những chi tiết nhỏ nhất nhưng anh không bắt buộc em cũng phải yêu anh như vậy.
Lôi Hòa Nghi không đáp lại, có lẽ cô không biết phải nói gì, Cung Huyền Thương cũng không có gì để tức giận, một tay vẫn xoa bụng cô, một tay khác đưa lên vuốt tóc cô.
- Nghi Nghi, anh đã 31 tuổi rồi mà em chỉ mới 22 tuổi thôi.
Lôi Hòa Nghi không hiểu, tuổi tác thì có vấn đề gì, trước đây Cung Huyền Thương luôn rất kiêng kị việc người khác nói về sự chênh lệch tuổi tác của hai người, bây giờ anh lại chủ động nhắc đến khiến cô khó hiểu. Giống như biết cô đang nghĩ gì, Cung Huyền Thương chậm rãi lên tiếng:
- Anh lớn hơn em nhiều tuổi, cũng lăn lộn sớm hơn em, trưởng thành hơn em cho nên cách yêu thương của anh dĩ nhiên sẽ khác em rất rất nhiều. Chẳng phải em luôn trêu rằng anh chăm em rất giống chăm con gái sao, đó là vì khoảng cách tuổi tác khiến anh không thể yêu em như những chàng trai trẻ khác yêu đương. Anh chỉ có thể liều mạng cưng chiều em để em không thể sống thiếu anh.
Lôi Hòa Nghi còn rất trẻ, xinh đẹp, gia thế tốt, ưu tú về mọi mặt, là hình mẫu lý tưởng của tất cả đàn ông. Mà anh ngoại trừ sự nghiệp và dung mạo thì không còn gì để thu hút cô, anh lớn hơn cô quá nhiều, nếu lỡ như một lúc nào đó không thể suy nghĩ cùng tần số với cô như những người trẻ khác, cô chán anh thì sao cho nên anh không thể không yêu thương cô hơn tất thảy, không thể không quan tâm cô mọi lúc mọi nơi khiến sự hiện diện của anh trở thành một thói quen trong cuộc sống của cô. Anh không thể thời thời khắc khắc bên cô, cũng không thể cho cô một tình yêu nhiệt tình cháy bỏng của tuổi trẻ, anh chỉ cho cô được môt tình yêu bình dị, giản đơn đến từ sự tinh tế tỉ mỉ của một ông chú làm kinh doanh già cỗi.
Tương lai Lôi Hòa Nghi cũng sẽ điều hành một doanh nghiệp lớn, cũng sẽ tiếp xúc với tầng lớp tinh anh của xã hội, người giỏi hơn anh, đẹp hơn anh, trẻ hơn anh rất nhiều. Lỡ như một ngày nào đó Lôi Hòa Nghi cảm thấy anh tầm thường thì sao, anh không trói buộc cô được, nếu cô muốn đi anh không thể cản cũng không cản nổi.
Một Sở Mặc Thần đã đủ khiến anh lo được lo mất, nếu càng nhiều người để ý cô thì anh càng nguy cơ, anh chỉ có thể yêu cô nhiều hơn mỗi ngày, để ý cô nhiều hơn tất cả những người ngoài kia. Nhưng nếu vấn đề xuất phát từ Lôi Hòa Nghi thì sao đây, anh vô pháp cứu vãn, anh sợ hãi bởi vì anh không thể kiểm soát cô được. Giống như bây giờ Lôi Hòa Nghi cho rằng cô không yêu anh như anh yêu cô nhưng đó vốn dĩ không phải thứ anh cần. Cung Huyền Thương không cần Lôi Hòa Nghi yêu anh đến khắc cốt ghi tâm, chỉ cần một chữ yêu là đủ. Anh chỉ sợ một ngày nào đó cô nói cô đã không còn yêu mà thôi…
Những lời này Cung Huyền Thương không nói ra, Lôi Hòa Nghi đang có khúc mắc, nói ra chỉ càng khiến cô suy nghĩ nhiều rồi lại tự trách, anh sẽ đau lòng. Xét về khía cạnh nào đó, Cung Huyền Thương thậm chí hiểu rõ Lôi Hòa Nghi hơn cả bản thân cô.
Lôi Hòa Nghi thấy Cung một lúc lâu không nói gì cũng thầm đoán được anh vì những lời của mình mà tổn thương.
- Em không thể yêu anh như cách anh yêu em, có phải quá thiệt thòi cho anh không? Lỡ như em vĩnh viễn cũng không thể làm được như anh thì sao?
- Anh không đòi hỏi em phải như vậy. Mọi việc đều phải bắt đầu bằng sự tự nguyện mới tốt đẹp, nếu em vì áp lực mà khiến bản thân đi vào khuôn khổ vậy kết cục nhận được sẽ chỉ là những mảnh vỡ mà anh cũng không đành lòng nhìn em gượng ép bản thân. Em cứ yêu anh như cách em muốn, bởi vì không có một hình mẫu chuẩn mực nào cho cái gọi là tình yêu cả, trong tình yêu không có cán cân cho sự công bằng để hai bên cho và nhận đều như nhau bởi vì mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Có lẽ anh chăm sóc em rất cẩn thận tỉ mỉ nên em cho rằng anh yêu em nhiều hơn em yêu anh nhưng có những người chọn hi sinh mạng sống vì người yêu, lúc đó em có cho rằng anh không yêu em nhiều như em nghĩ không?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự mà lắc đầu, Cung Huyền Thương yêu thương cô cho nên luôn quan tâm cô, người khác vì yêu mà hi sinh mạng sống cũng không thể khiến cô cho rằng anh yêu cô chưa đủ nhiều, đạo lý này cô hiểu. Cô cũng sẽ không bao giờ ích kỷ đến mức nghĩ rằng tình yêu anh dành cho cô chưa đủ nhiều bởi vì người khác không hiểu chỉ có cô hiểu Cung Huyền yêu thương cô cỡ nào. Nếu đến cô cũng nghi ngờ anh vậy thì thật sự quá không công bằng. Lôi Hòa Nghi có thể hoài nghi bản thân, cảm thấy hổ thẹn với Cung Huyền Thương nhưng cô không bao giờ và cũng không cho phép mình hay bất cứ ai hoài nghi anh.
Cung Huyền Thương nhận ra Lôi Hòa Nghi đã dần hiểu vấn đề, bèn nói tiếp:
- Anh đã nói với em mỗi người sẽ có một cách yêu khác nhạ. Giống như… Lôi Lăng Quân âm thầm chờ đợi Cố Kiều Nhan nhiều năm là yêu, Bạc đại ca lặng lẽ thủ hộ bên cạnh Phó Ngữ Tình không cần danh phận là yêu, Phó Ngữ Tình cả đời khắc ghi một chấp niệm mang tên Phó Đình Thâm cũng là yêu, em chỉ nhìn nhận một phía thì không thể cho rằng người kia yêu ít hơn. Những năm Lôi Lăng Quân chờ đợi Cố Kiều Nhan rất khổ sở nhưng chưa chắc cô ấy ở phương xa đã hạnh phúc hơn anh trai em, Phó Đình Thâm bất hạnh đoản mệnh chưa chắc đã thanh thản khi bỏ lại Phó Ngữ Tình mà anh ấy yêu nhất một mình. Bạc đại ca không thể làm được những việc Phó Đình Thâm đã làm cho Phó Ngữ Tình không có nghĩa anh ấy yêu Phó Ngữ Tình ít hơn Phó Đình Thâm. Bọn họ không ai kém hơn ai… Giống như em kiếp trước vì Sở Mặc Thần hương tiêu ngọc vẫn mà anh ta cũng vì em mà kết thúc một cuộc đời thiếu niên tiền đồ rộng mở…
- …
- Cho nên bây giờ em không cần phải bâng khuâng có phải em không đủ yêu anh không? Nghi Nghi, cho dù đó là thật, anh cũng cảm thấy nó chẳng vấn đề gì cả. Anh không cần em yêu anh sâu đậm, chỉ cần yêu vừa đủ nhưng dài lâu là được. Em hiểu không?
- … Vâng!
- Thay vì cảm thấy bản thân không tốt thì khi thấy anh lo lắng cho em thì em nên cảm thấy vui vẻ vì anh rất khỏe mạnh mà không cần em phải lo nghĩ. Đối với anh việc em không thiếu tiền nhưng vẫn vui vẻ tiêu tiền từ thẻ của anh cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc rồi, điều đó chứng tỏ em không cảm thấy có khoảng cách với anh hay sẽ thấy mắc nợ anh. Yêu hay không là nhìn vào hành động của em và cảm xúc của đối phương, nếu một ngày nào đó anh chịu thiệt thòi thì lúc đó em mới phải nhìn nhận lại bản thân! Còn bây giờ anh rất hạnh phúc, rất thỏa mãn với cuộc sống thì em không việc gì cho rằng em đối với anh chưa đủ tốt cả.
- Vâng, em biết rồi!
- Vậy hứa với anh từ giờ đừng nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, được không?
- Dạ!
- Ngoan!
Cung Huyền Thương vuốt tóc Lôi Hòa Nghi, cúi đầu hôn lên trán cô:
- Thật ra nếu như là người ngoài lắm lời khiến em nói ra những câu như vậy anh nhất định sẽ không để yên nhưng biết sao được, là tiểu tổ tông của anh suy nghĩ nhiều cho nên anh chỉ có thể làm người thuyết giảng giúp em thôi!
- Em xin lỗi!
- Được rồi, chấp nhận lời xin lỗi của em, vậy em cảm thấy nên bồi thường anh thế nào đây?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, hai má phồng lên, trầm tư suy nghĩ.
- Dù sao thì… mấy ngày nay cũng không thể lấy thịt bồi thường thì đổi sang… làm điểm tâm để bù đắp cho anh vậy!
- Làm điểm tâm, chỉ vậy thôi sao?
- Anh đừng có xem nhẹ em, điểm tâm em làm đảm bảo không gì so sánh được!
Đã lâu rồi Lôi Hòa Nghi không đích thân vào bếp một lần chủ yếu là Cung Huyền Thương nấu ăn nên cô cũng bị chiều hư mà lười vào bếp. Bây giờ có chút động lực lại rồi nên muốn làm ít điểm tâm cung đình cho anh, món ăn nhẹ thời nay vô pháp so sánh chưa kể tài nghệ của cô rất tốt, làm điểm tâm chẳng những hương vị miễn chê mà Lôi Hòa Nghi còn kết hợp kỹ năng tạo hình bánh học được từ một nghệ nhân người Nhật lúc du học. Thành quả dĩ nhiên là điểm tâm vừa ngon về khẩu vị vừa đẹp về mảng thị giác. Làm rất mất thời gian nên Lôi Hòa Nghi cực kỳ lười trừ khi có quyết tâm thật lớn thì cô mới chịu vào bếp, lần này dĩ nhiên là đã cảm thấy bản thân khiến Cung Huyền Thương tổn thương nên muốn an ủi anh một chút. Huống chi anh sẽ không ở thủ đô lâu ngày… cô muốn gắn bó với anh càng nhiều càng tốt
Cung Huyền Thương nhìn ra ý chí chiến đấu của Lôi Hòa Nghi thì bật cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần cô bước ra khỏi vùng tăm tối của bản thân là tốt rồi. Anh hài lòng cúi xuống hôn lên môi cô:
- Anh mỏi mắt chờ mong!
- Đúng rồi lần này đến thủ đô vẫn chưa gặp được Bạc đại ca, nếu anh cũng đến rồi thì chúng ta phải tìm cơ hội gặp mặt anh ấy một lần, sẵn tiện em gửi ít điểm tâm cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ em thời gian này.
- Được, anh nghe em hết!
Lôi Hòa Nghi thỏa mãn gật gật đầu, Cung Huyền Thương thấy trời đã muộn nên tắt đèn, sau đó kéo chăn đắp kín cho cả hai người, Lôi Hòa Nghi tìm vị trí thoải mái trong lòng Cung Huyền Thương, dưới sự xoa dịu vuốt ve của anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thời tiết lạnh lẽo trong phòng lại ấm áp, bên cạnh là người thương, không có cảm giác nào yên bình tuyệt vời hơn lúc này.
Cung Huyền Thương nhìn vào tiểu thiên hạ trong lòng, không biết phải làm sao cho tốt, bởi vì trải qua quá nhiều chuyện nên Lôi Hòa Nghi rất nhạy cảm nhưng có đôi lúc anh không thể bên cạnh để kịp thời nhận ra cảm xúc của cô, chỉ có thể giúp cô giải trừ khúc mắc từng chút một. Anh chỉ hi vọng cô có thể bớt áp lực một chút, vô tư một chút, anh hi vọng tình yêu của mình có thể che chở cho cô nhưng có lẽ anh sai rồi, đôi lúc có những việc phải để tự cô nhận ra.
- Cô ngốc này, dù em không yêu anh nữa anh vẫn sẽ yêu em! Sẽ không ai có thể cản trở việc anh yêu thương em như bây giờ dù đó có là em!
Nằm trong lòng Cung Huyền Thương nên Lôi Hòa Nghi có một giấc ngủ ngon không mộng mị cho đến buổi sang lúc thức dậy tinh thần phi thường tốt, bụng cũng không còn âm ỉ đau như hôm qua nữa. Cung Huyền Thương đã rời giường nhưng hơi ấm vẫn còn, hẳn là vừa dậy không bao lâu. Lôi Hòa Nghi đi vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi khoác thêm áo lông đi tìm Cung Huyền Thương. Không ngoài dự đoán anh đang loay hoay trong phòng bếp làm bữa sáng. Lôi Hòa Nghi từ phía sau ôm lấy anh, Cung Huyền Thương cũng không bất ngờ vuốt hai tay đang ôm trước bụng mình, tầm mắt nhìn xuống chân trần của cô thì nhíu mày, lập tức quay người lại ôm cô lên. Lôi Hòa Nghi thuận thế vòng hai tay qua cổ Cung Huyền Thương, hai chân kẹp hông, đu trên người anh như chú gấu Koala.
Cung Huyền Thương hôn cô một cái chào buổi sáng, mày vẫn nhíu lại hỏi cô:
- Trời lạnh sao em lại không mang dép, hửm?
- Sàn nhà ấm quá nên em quên mất…
Trong phòng ngủ có thảm nên không thấy lạnh, bên ngoài vì có điều hòa mở liên tục cộng thêm sàn nhà có hệ thống sưởi nên hoàn toàn không lạnh xíu nào.
- Sàn nhà ấm cũng không đồng nghĩa với việc em có thể đi chân trần nhé?
- Em biết rồi nhưng mà bây giờ em chỉ muốn ôm anh thôi! Anh ấm nhất!
Biết anh sẽ không buông mình ra nên Lôi Hòa Nghi cũng thoải mái làm nũng, quả nhiên Cung Huyền Thương vẫn thích ôm cô như bây giờ hơn, dù sao thân nhiệt của anh là 37°, sưởi ấm cho cô tốt hơn điều hòa nhiều.
Bữa sáng đã làm xong, dù ôm thêm một bé con 48kg trên người cũng không khiến hành động của Cung Huyền Thương bị trì trệ. Lôi Hòa Nghi ôm anh cứng ngắc, anh hoàn toàn không sợ cô ngã, một tay ôm cô một tay bê đồ ăn lên bàn. Lúc dùng bữa sáng Cung Huyền Thương cũng để cô ngồi lên đùi anh, lý do là đệm trên ghế ngồi không ấm không êm bằng đùi anh hơn nữa khoảng cách quá xa. Lôi Hòa Nghi nhìn hai chiếc ghế cách nhau chưa tới nửa mét… hẳn là xa.
- Lát nửa anh đưa em đến phim trường nhé?
- Không cần đâu ạ, công ty đối tác của anh ở ngược hướng với phim trường, khoảng cách lại xa hơn, đưa em đi sẽ làm mất thời gian của anh. Phim trường gần như vậy em tự mình đi là được rồi!
- Vậy để tài xế chở em đi, buổi trưa kết thúc công việc anh sẽ đến đón em, có được không?
Lôi Hòa Nghi nhìn gương mặt trông mong của Cung Huyền Thương, nếu từ chối anh lần nữa nhất định anh sẽ buồn, hơn nữa anh ở thủ đô cũng không mấy ngày mà cô lại bận rộn thì sẽ không có nhiều thời gian bên anh.
- Vâng, em nghe anh!
Hai người ăn sáng xong thì đi thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Quần áo Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương chọn cho, mặc vào không khác gì một con gấu bông đáng yêu, nếu không phải cô có chiều cao thì lúc này chẳng khác nào một con chim cánh cụt.
Hai người nắm tay nhau đi xuống sảnh khách sạn đợi tài xế, thấy xe của mình đã đến thì Lôi Hòa Nghi tạm biệt Cung Huyền Thương, không quên nhón chân hôn anh một cái:
- Nụ hôn may mắn!
Cung Huyền Thương bật cười, kéo cô lại hôn thêm một cái nữa.
- Quà đáp lễ nhé!
Sau đó ấn chóp mũi ửng hồng của cô một cái, không quên chỉnh lại mũ len trên đầu cô để che đi hai tai tránh để bị lạnh.
- Được rồi, làm việc nhớ chú ý sức khỏe bản thân nhé!
- Dạ, vậy em đi đây!
Cung Huyền Thương gật đầu vẫy tay với cô, Lôi Hòa Nghi đi đến ghế sau của xe, nhân viên khách sạn cung kính mở cửa cho cô, Lôi Hòa Nghi ngồi vào xe còn không quên hạ cửa sổ xe vẫy tay với Cung Huyền Thương, anh cũng cười vẫy tay với cô cho đến khi xe lăn bánh chạy đi. Ngay lúc đó thì chiếc Rolls-Royce Phantom của anh cũng chạy đến, Cung Huyền Thương ngồi vào ghế sau chạy đi đến chỗ đối tác.
***
Tình yêu của chú tôi rất bình dị và giản đơn!
Căn hộ tầng 64 vốn thuộc sở hữu của amh cho nên anh vào phòng không chút vấn đề, không lâu sau thì Lôi Hòa Nghi cũng về nhà. Đúng như Cung Huyền Thương, trạng thái của Lôi Hòa Nghi không tốt lắm, nhìn gương mặt nhợt nhạt trở nên kinh hỉ vì nhìn thấy anh đến của cô khiến anh rất xót. Cung Huyền Thương bế cô đi đến sofa ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài còn vương hơi lạnh ra cho cô, cầm một chiếc chăn lông khoác lên cho cô, sau đó khụy chân giúp Lôi Hòa Nghi cởi giày rồi mang cho cô đôi dép lông đi trong nhà, cách một lớp tất chân vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
- Em ngồi đây đợi anh một lát!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Cung Huyền Thương xoa đầu cô rồi đi vào nhà bếp. Lôi Hòa Nghi nhìn theo bóng lưng anh không khỏi cười ngọt ngào, trong phòng điều hòa được bật nhiệt độ cao, ấm áp hơn mọi ngày. Bình thường về nhà cô mới mở điều hòa nên một lúc sau phòng mới ấm lên trước đó thì vẫn có chút lạnh vì diện tích phòng quá lớn. Nhưng hôm nay vì sự hiện diện của anh mà mọi thứ trở nên ấm áp vô cùng, đôi dép lông này cũng là dép mới, mặc dù lúc trước déo đi trong nhà làm bằng vải nhung rất mềm mại dễ chịu nhưng cũng không thể ấm áp bằng đôi dép lông hiện tại, không nói cũng biết là Cung Huyền Thương âm thầm chuẩn bị. Hai tay kéo chặt chăn lông trên người, cảm giác ấm áp bao trùm toàn thân khiến cô cực kỳ hạnh phúc.
Cung Huyền Thương từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo một cốc sứ, anh đi đến ngồi xuống sofa đưa cốc cho cô.
- Trà gừng đường đỏ, em vừa từ bên ngoài về, uống vào cho ấm người!
Lôi Hòa Nghi vươn tay ra cầm lấy thử nhiệt độ, không quá nóng, rất vừa uống.
- Không phải em không thích mùi gừng ư, sao hôm nay lại ngoan vậy?
- Trà gừng anh nấu mùi rất dễ ngửi chứ không gắt lại có vị ngọt, em thích uống! Đúng rồi anh ăn tối chưa?
- Anh đã ăn trên máy bay rồi, em thì sao?
- Em ăn bên ngoài rồi ạ, nếu biết anh đến em đã về đây nấu ăn chung với anh rồi!
- Không sao, thời gian còn dài!
- Nhưng sao anh lại đến thủ đô?
- Anh có một dự án đầu tư ở đây nên khoảng thời gian này sẽ ở đây vài ngày, tiện thể chăm sóc em luôn. Thời tiết thủ đô chuyển lạnh quá nhanh, anh không yên tâm!
- Thật sự vì công việc chứ không phải vì em đó chứ?
- Cả hai, em yên tâm, anh làm việc luôn có chừng mực. Anh mở nước tắm cho em rồi, em uống xong trà gừng thì vào tắm nhé, anh làm chút đồ ăn nhẹ cho em!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi đặt cốc lên bàn rồi đi vào phòng lấy đồ ngủ đi tắm, Cung Huyền Thương loay hoay trong bếp một lúc rồi mang đồ ăn trở lại phòng ngủ.
Trời lạnh ngâm nước ấm thật sự rất thoải mái nên Lôi Hòa Nghi tắm lâu hơn mọi ngày một chút. Bước ra khỏi phòng tắm, mặc dù điều hòa mở cao nhưng nước còn đọng trên da thịt vẫn khiến cô bị lạnh đến rùng mình một cái, lập tức chạy lên giường chui vào chăn. Nếu là lúc bình thường thì trong chăn vẫn sẽ có hơi lạnh sau một ngày không ai nằm nhưng rõ ràng Lôi Hòa Nghi nằm xuống lại cảm giác được một luồng nhiệt ấm bao quanh. Cô đảo mắt lăn sang bên kia giường, chỉ nghĩ được chữ lạnh lập tức lại lăn về chỗ ấm. Trong đầu cũng đã hiểu ra, rõ ràng là lúc cô tắm Cung Huyền Thương đã nằm xuống giúp cô làm ấm giường. Chỉ có anh là rõ nhất khi ngủ cô luôn nằm ở phần giường bên trái dù là hướng đặt giường có thể nào cũng không đổi. Mà hiện tại cô theo bản năng nằm lên phía bên trái đã được làm ấm mà phía bên phải giường Cung Huyền Thương nằm vẫn còn lạnh. Lôi Hòa Nghi không nói rõ được trong lòng có tư vị gì, nhìn Cung Huyền Thương từ bên ngoài bước vào mà không biết nói gì, cô cho rằng mình yêu anh rất nhiều nhưng có vẻ không là gì so với tình yêu anh dành cho cô.
Cung Huyền Thương bước vào thấy cô ngẩn ngơ thì mỉm cười bước tới giường, khẽ xoa má cô, thấy hơi lạnh thì nhíu mày. Dùng hai tay của mình áp lên má cô sưởi ấm.
- Sao em lại nhìn anh ngẩn người rồi?
Giọng nói trầm ấm ôn hòa khiến Lôi Hòa Nghi bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng:
- Em… có phải em chưa đủ yêu anh không?
Cung Huyền Thương nhíu mày không vội trả lời.
- Đợi anh một chút!
Anh vẫn chuyên tâm sưởi ấm gương mặt cô, sau khi thấy mặt cô đã ấm lên thì mới buông tay, đi đến bàn nhỏ cầm lấy một tấm đệm lông đưa cho cô cầm.
- Cơ địa tay em lạnh, đệm lông này anh đã ủ nhiệt rồi, em cầm lấy cho ấm tay!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn cầm lấy đệm lông, hai tay luồng vào khe hở, quả thật ấm hơn cả nước tắm, hai bàn tay cô nhanh chóng ấm lên. Lúc này Cung Huyền Thương mới nằm lên phía bên kia giường, ôm cô vào lòng, hai chân Lôi Hòa Nghi không có gì bao bọc nên cũng giống hai tay cô, rất lạnh, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng dùng chân mình ôm lấy, quần của anh không dày cũng không mỏng vừa đủ để cô cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của anh sưởi ấm chân cô.
Lôi Hòa Nghi nằm gọn trong lòng Cung Huyền Thương, cả người ấm áp đến dễ chịu nếu không có cơn đau co thắt trong bụng thì cô cho rằng mình đang trên thiên đường không đấy. Vừa nghĩ thế thì bàn tay ấm áp của Cung Huyền Thương dã luồng vào vạt áo, khẽ xoa bụng Lôi Hòa Nghi, trời lạnh nên cô không mặt váy ngủ mà mặt đồ bộ pijama nên không có cản trở gì, sự xoa dịu của Cung Huyền Thương khiến cơn đau của cô dần dần lui bớt nhưng cũng không khiến Lôi Hòa Nghi thả lỏng tâm tình.
Tay anh thậm chí còn ấm hơn cả thân nhiệt của anh, Lôi Hòa Nghi vốn đang cúi đầu trong ngực Cung Huyền Thương lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, hoàn toàn chắc chắn anh không những giúp cô làm ấm giường mà còn ủ ấm tay để giúp cô xoa bụng, tay chân Lôi Hòa Nghi lạnh nhưng Cung Huyền Thương lại ấm áp, điều này cô biết rõ nhưng hôm nay tay anh ấm hơn ngày thường rất nhiều, cô không nhầm.
Trong lòng cô thở dài, dụi đầu vào ngực Cung Huyền Thương, ủ rũ lên tiếng:
- Thật sự, có phải em chưa đủ yêu anh không?
- Ai dạy em nói những lời này?
Giọng điệu bình thản không nghe ra tức giận hay vui vẻ, nhưng Lôi Hòa Nghi cảm giác được anh không cao hứng.
- Em cảm thấy so với sự quan tâm anh dành cho em, em lại không đủ để tâm đến anh! Có rất nhiều việc anh lo nghĩ cho em chu toàn nhưng em lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ chăm sóc anh như vậy. Mối quan hệ này ngay từ đầu là anh chủ động, người hi sinh nhiều hơn cũng là anh, có phải em quá ích kỷ với anh rồi không?
Cung Huyền Thương lặng lẽ siết chặt vòng tay, im lặng vài giây sau đó mới nói:
- Có phải anh đã từng nói với em mỗi người đều có cách yêu khác nhau đúng không?
- Vâng!
- Vậy bây giờ tại sao em lại cảm thấy mình không đủ yêu anh? Yêu anh hay không, yêu nhiều bao nhiêu em là người rõ nhất, anh có thể chiếm giữ con người em nhưng không thể kiểm soát con tim em. Nếu chỉ vì anh quan tâm em mà em lại cảm thấy bản thân không tốt vậy có lẽ anh sai rồi nhưng là sai ở chỗ không đủ yêu em để nhận ra cảm xúc của em không đúng. Anh yêu em từ những chi tiết nhỏ nhất nhưng anh không bắt buộc em cũng phải yêu anh như vậy.
Lôi Hòa Nghi không đáp lại, có lẽ cô không biết phải nói gì, Cung Huyền Thương cũng không có gì để tức giận, một tay vẫn xoa bụng cô, một tay khác đưa lên vuốt tóc cô.
- Nghi Nghi, anh đã 31 tuổi rồi mà em chỉ mới 22 tuổi thôi.
Lôi Hòa Nghi không hiểu, tuổi tác thì có vấn đề gì, trước đây Cung Huyền Thương luôn rất kiêng kị việc người khác nói về sự chênh lệch tuổi tác của hai người, bây giờ anh lại chủ động nhắc đến khiến cô khó hiểu. Giống như biết cô đang nghĩ gì, Cung Huyền Thương chậm rãi lên tiếng:
- Anh lớn hơn em nhiều tuổi, cũng lăn lộn sớm hơn em, trưởng thành hơn em cho nên cách yêu thương của anh dĩ nhiên sẽ khác em rất rất nhiều. Chẳng phải em luôn trêu rằng anh chăm em rất giống chăm con gái sao, đó là vì khoảng cách tuổi tác khiến anh không thể yêu em như những chàng trai trẻ khác yêu đương. Anh chỉ có thể liều mạng cưng chiều em để em không thể sống thiếu anh.
Lôi Hòa Nghi còn rất trẻ, xinh đẹp, gia thế tốt, ưu tú về mọi mặt, là hình mẫu lý tưởng của tất cả đàn ông. Mà anh ngoại trừ sự nghiệp và dung mạo thì không còn gì để thu hút cô, anh lớn hơn cô quá nhiều, nếu lỡ như một lúc nào đó không thể suy nghĩ cùng tần số với cô như những người trẻ khác, cô chán anh thì sao cho nên anh không thể không yêu thương cô hơn tất thảy, không thể không quan tâm cô mọi lúc mọi nơi khiến sự hiện diện của anh trở thành một thói quen trong cuộc sống của cô. Anh không thể thời thời khắc khắc bên cô, cũng không thể cho cô một tình yêu nhiệt tình cháy bỏng của tuổi trẻ, anh chỉ cho cô được môt tình yêu bình dị, giản đơn đến từ sự tinh tế tỉ mỉ của một ông chú làm kinh doanh già cỗi.
Tương lai Lôi Hòa Nghi cũng sẽ điều hành một doanh nghiệp lớn, cũng sẽ tiếp xúc với tầng lớp tinh anh của xã hội, người giỏi hơn anh, đẹp hơn anh, trẻ hơn anh rất nhiều. Lỡ như một ngày nào đó Lôi Hòa Nghi cảm thấy anh tầm thường thì sao, anh không trói buộc cô được, nếu cô muốn đi anh không thể cản cũng không cản nổi.
Một Sở Mặc Thần đã đủ khiến anh lo được lo mất, nếu càng nhiều người để ý cô thì anh càng nguy cơ, anh chỉ có thể yêu cô nhiều hơn mỗi ngày, để ý cô nhiều hơn tất cả những người ngoài kia. Nhưng nếu vấn đề xuất phát từ Lôi Hòa Nghi thì sao đây, anh vô pháp cứu vãn, anh sợ hãi bởi vì anh không thể kiểm soát cô được. Giống như bây giờ Lôi Hòa Nghi cho rằng cô không yêu anh như anh yêu cô nhưng đó vốn dĩ không phải thứ anh cần. Cung Huyền Thương không cần Lôi Hòa Nghi yêu anh đến khắc cốt ghi tâm, chỉ cần một chữ yêu là đủ. Anh chỉ sợ một ngày nào đó cô nói cô đã không còn yêu mà thôi…
Những lời này Cung Huyền Thương không nói ra, Lôi Hòa Nghi đang có khúc mắc, nói ra chỉ càng khiến cô suy nghĩ nhiều rồi lại tự trách, anh sẽ đau lòng. Xét về khía cạnh nào đó, Cung Huyền Thương thậm chí hiểu rõ Lôi Hòa Nghi hơn cả bản thân cô.
Lôi Hòa Nghi thấy Cung một lúc lâu không nói gì cũng thầm đoán được anh vì những lời của mình mà tổn thương.
- Em không thể yêu anh như cách anh yêu em, có phải quá thiệt thòi cho anh không? Lỡ như em vĩnh viễn cũng không thể làm được như anh thì sao?
- Anh không đòi hỏi em phải như vậy. Mọi việc đều phải bắt đầu bằng sự tự nguyện mới tốt đẹp, nếu em vì áp lực mà khiến bản thân đi vào khuôn khổ vậy kết cục nhận được sẽ chỉ là những mảnh vỡ mà anh cũng không đành lòng nhìn em gượng ép bản thân. Em cứ yêu anh như cách em muốn, bởi vì không có một hình mẫu chuẩn mực nào cho cái gọi là tình yêu cả, trong tình yêu không có cán cân cho sự công bằng để hai bên cho và nhận đều như nhau bởi vì mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Có lẽ anh chăm sóc em rất cẩn thận tỉ mỉ nên em cho rằng anh yêu em nhiều hơn em yêu anh nhưng có những người chọn hi sinh mạng sống vì người yêu, lúc đó em có cho rằng anh không yêu em nhiều như em nghĩ không?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự mà lắc đầu, Cung Huyền Thương yêu thương cô cho nên luôn quan tâm cô, người khác vì yêu mà hi sinh mạng sống cũng không thể khiến cô cho rằng anh yêu cô chưa đủ nhiều, đạo lý này cô hiểu. Cô cũng sẽ không bao giờ ích kỷ đến mức nghĩ rằng tình yêu anh dành cho cô chưa đủ nhiều bởi vì người khác không hiểu chỉ có cô hiểu Cung Huyền yêu thương cô cỡ nào. Nếu đến cô cũng nghi ngờ anh vậy thì thật sự quá không công bằng. Lôi Hòa Nghi có thể hoài nghi bản thân, cảm thấy hổ thẹn với Cung Huyền Thương nhưng cô không bao giờ và cũng không cho phép mình hay bất cứ ai hoài nghi anh.
Cung Huyền Thương nhận ra Lôi Hòa Nghi đã dần hiểu vấn đề, bèn nói tiếp:
- Anh đã nói với em mỗi người sẽ có một cách yêu khác nhạ. Giống như… Lôi Lăng Quân âm thầm chờ đợi Cố Kiều Nhan nhiều năm là yêu, Bạc đại ca lặng lẽ thủ hộ bên cạnh Phó Ngữ Tình không cần danh phận là yêu, Phó Ngữ Tình cả đời khắc ghi một chấp niệm mang tên Phó Đình Thâm cũng là yêu, em chỉ nhìn nhận một phía thì không thể cho rằng người kia yêu ít hơn. Những năm Lôi Lăng Quân chờ đợi Cố Kiều Nhan rất khổ sở nhưng chưa chắc cô ấy ở phương xa đã hạnh phúc hơn anh trai em, Phó Đình Thâm bất hạnh đoản mệnh chưa chắc đã thanh thản khi bỏ lại Phó Ngữ Tình mà anh ấy yêu nhất một mình. Bạc đại ca không thể làm được những việc Phó Đình Thâm đã làm cho Phó Ngữ Tình không có nghĩa anh ấy yêu Phó Ngữ Tình ít hơn Phó Đình Thâm. Bọn họ không ai kém hơn ai… Giống như em kiếp trước vì Sở Mặc Thần hương tiêu ngọc vẫn mà anh ta cũng vì em mà kết thúc một cuộc đời thiếu niên tiền đồ rộng mở…
- …
- Cho nên bây giờ em không cần phải bâng khuâng có phải em không đủ yêu anh không? Nghi Nghi, cho dù đó là thật, anh cũng cảm thấy nó chẳng vấn đề gì cả. Anh không cần em yêu anh sâu đậm, chỉ cần yêu vừa đủ nhưng dài lâu là được. Em hiểu không?
- … Vâng!
- Thay vì cảm thấy bản thân không tốt thì khi thấy anh lo lắng cho em thì em nên cảm thấy vui vẻ vì anh rất khỏe mạnh mà không cần em phải lo nghĩ. Đối với anh việc em không thiếu tiền nhưng vẫn vui vẻ tiêu tiền từ thẻ của anh cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc rồi, điều đó chứng tỏ em không cảm thấy có khoảng cách với anh hay sẽ thấy mắc nợ anh. Yêu hay không là nhìn vào hành động của em và cảm xúc của đối phương, nếu một ngày nào đó anh chịu thiệt thòi thì lúc đó em mới phải nhìn nhận lại bản thân! Còn bây giờ anh rất hạnh phúc, rất thỏa mãn với cuộc sống thì em không việc gì cho rằng em đối với anh chưa đủ tốt cả.
- Vâng, em biết rồi!
- Vậy hứa với anh từ giờ đừng nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, được không?
- Dạ!
- Ngoan!
Cung Huyền Thương vuốt tóc Lôi Hòa Nghi, cúi đầu hôn lên trán cô:
- Thật ra nếu như là người ngoài lắm lời khiến em nói ra những câu như vậy anh nhất định sẽ không để yên nhưng biết sao được, là tiểu tổ tông của anh suy nghĩ nhiều cho nên anh chỉ có thể làm người thuyết giảng giúp em thôi!
- Em xin lỗi!
- Được rồi, chấp nhận lời xin lỗi của em, vậy em cảm thấy nên bồi thường anh thế nào đây?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, hai má phồng lên, trầm tư suy nghĩ.
- Dù sao thì… mấy ngày nay cũng không thể lấy thịt bồi thường thì đổi sang… làm điểm tâm để bù đắp cho anh vậy!
- Làm điểm tâm, chỉ vậy thôi sao?
- Anh đừng có xem nhẹ em, điểm tâm em làm đảm bảo không gì so sánh được!
Đã lâu rồi Lôi Hòa Nghi không đích thân vào bếp một lần chủ yếu là Cung Huyền Thương nấu ăn nên cô cũng bị chiều hư mà lười vào bếp. Bây giờ có chút động lực lại rồi nên muốn làm ít điểm tâm cung đình cho anh, món ăn nhẹ thời nay vô pháp so sánh chưa kể tài nghệ của cô rất tốt, làm điểm tâm chẳng những hương vị miễn chê mà Lôi Hòa Nghi còn kết hợp kỹ năng tạo hình bánh học được từ một nghệ nhân người Nhật lúc du học. Thành quả dĩ nhiên là điểm tâm vừa ngon về khẩu vị vừa đẹp về mảng thị giác. Làm rất mất thời gian nên Lôi Hòa Nghi cực kỳ lười trừ khi có quyết tâm thật lớn thì cô mới chịu vào bếp, lần này dĩ nhiên là đã cảm thấy bản thân khiến Cung Huyền Thương tổn thương nên muốn an ủi anh một chút. Huống chi anh sẽ không ở thủ đô lâu ngày… cô muốn gắn bó với anh càng nhiều càng tốt
Cung Huyền Thương nhìn ra ý chí chiến đấu của Lôi Hòa Nghi thì bật cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần cô bước ra khỏi vùng tăm tối của bản thân là tốt rồi. Anh hài lòng cúi xuống hôn lên môi cô:
- Anh mỏi mắt chờ mong!
- Đúng rồi lần này đến thủ đô vẫn chưa gặp được Bạc đại ca, nếu anh cũng đến rồi thì chúng ta phải tìm cơ hội gặp mặt anh ấy một lần, sẵn tiện em gửi ít điểm tâm cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ em thời gian này.
- Được, anh nghe em hết!
Lôi Hòa Nghi thỏa mãn gật gật đầu, Cung Huyền Thương thấy trời đã muộn nên tắt đèn, sau đó kéo chăn đắp kín cho cả hai người, Lôi Hòa Nghi tìm vị trí thoải mái trong lòng Cung Huyền Thương, dưới sự xoa dịu vuốt ve của anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thời tiết lạnh lẽo trong phòng lại ấm áp, bên cạnh là người thương, không có cảm giác nào yên bình tuyệt vời hơn lúc này.
Cung Huyền Thương nhìn vào tiểu thiên hạ trong lòng, không biết phải làm sao cho tốt, bởi vì trải qua quá nhiều chuyện nên Lôi Hòa Nghi rất nhạy cảm nhưng có đôi lúc anh không thể bên cạnh để kịp thời nhận ra cảm xúc của cô, chỉ có thể giúp cô giải trừ khúc mắc từng chút một. Anh chỉ hi vọng cô có thể bớt áp lực một chút, vô tư một chút, anh hi vọng tình yêu của mình có thể che chở cho cô nhưng có lẽ anh sai rồi, đôi lúc có những việc phải để tự cô nhận ra.
- Cô ngốc này, dù em không yêu anh nữa anh vẫn sẽ yêu em! Sẽ không ai có thể cản trở việc anh yêu thương em như bây giờ dù đó có là em!
Nằm trong lòng Cung Huyền Thương nên Lôi Hòa Nghi có một giấc ngủ ngon không mộng mị cho đến buổi sang lúc thức dậy tinh thần phi thường tốt, bụng cũng không còn âm ỉ đau như hôm qua nữa. Cung Huyền Thương đã rời giường nhưng hơi ấm vẫn còn, hẳn là vừa dậy không bao lâu. Lôi Hòa Nghi đi vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi khoác thêm áo lông đi tìm Cung Huyền Thương. Không ngoài dự đoán anh đang loay hoay trong phòng bếp làm bữa sáng. Lôi Hòa Nghi từ phía sau ôm lấy anh, Cung Huyền Thương cũng không bất ngờ vuốt hai tay đang ôm trước bụng mình, tầm mắt nhìn xuống chân trần của cô thì nhíu mày, lập tức quay người lại ôm cô lên. Lôi Hòa Nghi thuận thế vòng hai tay qua cổ Cung Huyền Thương, hai chân kẹp hông, đu trên người anh như chú gấu Koala.
Cung Huyền Thương hôn cô một cái chào buổi sáng, mày vẫn nhíu lại hỏi cô:
- Trời lạnh sao em lại không mang dép, hửm?
- Sàn nhà ấm quá nên em quên mất…
Trong phòng ngủ có thảm nên không thấy lạnh, bên ngoài vì có điều hòa mở liên tục cộng thêm sàn nhà có hệ thống sưởi nên hoàn toàn không lạnh xíu nào.
- Sàn nhà ấm cũng không đồng nghĩa với việc em có thể đi chân trần nhé?
- Em biết rồi nhưng mà bây giờ em chỉ muốn ôm anh thôi! Anh ấm nhất!
Biết anh sẽ không buông mình ra nên Lôi Hòa Nghi cũng thoải mái làm nũng, quả nhiên Cung Huyền Thương vẫn thích ôm cô như bây giờ hơn, dù sao thân nhiệt của anh là 37°, sưởi ấm cho cô tốt hơn điều hòa nhiều.
Bữa sáng đã làm xong, dù ôm thêm một bé con 48kg trên người cũng không khiến hành động của Cung Huyền Thương bị trì trệ. Lôi Hòa Nghi ôm anh cứng ngắc, anh hoàn toàn không sợ cô ngã, một tay ôm cô một tay bê đồ ăn lên bàn. Lúc dùng bữa sáng Cung Huyền Thương cũng để cô ngồi lên đùi anh, lý do là đệm trên ghế ngồi không ấm không êm bằng đùi anh hơn nữa khoảng cách quá xa. Lôi Hòa Nghi nhìn hai chiếc ghế cách nhau chưa tới nửa mét… hẳn là xa.
- Lát nửa anh đưa em đến phim trường nhé?
- Không cần đâu ạ, công ty đối tác của anh ở ngược hướng với phim trường, khoảng cách lại xa hơn, đưa em đi sẽ làm mất thời gian của anh. Phim trường gần như vậy em tự mình đi là được rồi!
- Vậy để tài xế chở em đi, buổi trưa kết thúc công việc anh sẽ đến đón em, có được không?
Lôi Hòa Nghi nhìn gương mặt trông mong của Cung Huyền Thương, nếu từ chối anh lần nữa nhất định anh sẽ buồn, hơn nữa anh ở thủ đô cũng không mấy ngày mà cô lại bận rộn thì sẽ không có nhiều thời gian bên anh.
- Vâng, em nghe anh!
Hai người ăn sáng xong thì đi thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Quần áo Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương chọn cho, mặc vào không khác gì một con gấu bông đáng yêu, nếu không phải cô có chiều cao thì lúc này chẳng khác nào một con chim cánh cụt.
Hai người nắm tay nhau đi xuống sảnh khách sạn đợi tài xế, thấy xe của mình đã đến thì Lôi Hòa Nghi tạm biệt Cung Huyền Thương, không quên nhón chân hôn anh một cái:
- Nụ hôn may mắn!
Cung Huyền Thương bật cười, kéo cô lại hôn thêm một cái nữa.
- Quà đáp lễ nhé!
Sau đó ấn chóp mũi ửng hồng của cô một cái, không quên chỉnh lại mũ len trên đầu cô để che đi hai tai tránh để bị lạnh.
- Được rồi, làm việc nhớ chú ý sức khỏe bản thân nhé!
- Dạ, vậy em đi đây!
Cung Huyền Thương gật đầu vẫy tay với cô, Lôi Hòa Nghi đi đến ghế sau của xe, nhân viên khách sạn cung kính mở cửa cho cô, Lôi Hòa Nghi ngồi vào xe còn không quên hạ cửa sổ xe vẫy tay với Cung Huyền Thương, anh cũng cười vẫy tay với cô cho đến khi xe lăn bánh chạy đi. Ngay lúc đó thì chiếc Rolls-Royce Phantom của anh cũng chạy đến, Cung Huyền Thương ngồi vào ghế sau chạy đi đến chỗ đối tác.
***
Tình yêu của chú tôi rất bình dị và giản đơn!