Chương 185: Lựa chọn
Tại New York 4 năm trước
Sau khi tạm biệt cô gái Tây Tạng nọ, Lôi Hòa Nghi đi thêm một lúc thì gặp được người quen cũ - Yến Thành Huân.
- Nghi Nghi!
- Yên thiếu tướng, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Cạnh đó có một tiệm cà phê nhỏ, Yến Thành Huân ngỏ ý mời Lôi Hòa Nghi nên hai người vào quán, anh gọi một cốc cà phê đen còn Lôi Hòa Nghi vốn muốn gọi một cốc cà phê sữa cho tỉnh táo nhưng khi mở miệng lại bất giác gọi sữa nóng, cũng ngại đổi lại nên mặc kệ. Bởi vì thân phận Yến Thành Huân đặc thù, chuyến đi đến New York lần này cũng là có nhiệm vụ, gặp Lôi Hòa Nghi là tình cờ không lường trước được, mặc dù mở lời có hơi kỳ cục nhưng theo quy tắc Yến Thành Huân vẫn nhờ Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, anh đã để ý quán này camera bị hư nên mới mới Lôi Hòa Nghi vào, tránh trường hợp bị nghe lén. Lôi Hòa Nghi cũng hiểu vấn đề nên bình tĩnh tắt điện thoại, cũng vì thế mà đám người Ninh Mẫn mới gọi mãi cho cô không được. Yến Thành Huân nhấp một ngụm cà phê lên tiếng:
- Đúng là trùng hợp, nghe nói em kết hôn rồi, chúc mừng em!
- Vâng, cảm ơn anh!
- Cung thiếu không đi cùng em sao?
- Em đến New York vì công việc, trước đó có đến hai thành phố khác, anh ấy có đi cùng em, còn hiện tại Cung thị có sự kiện quan trọng không thể vắng mặt nên anh ấy đã về nước trước.
- Thì ra là vậy, chẳng trách với tình cảm anh ấy dành cho em mà lại để em một mình ở thành phố này.
- Bạn bè đi cùng em đông lắm, em có rất nhiều người chiếu cố cho nên anh ấy rất yên tâm.
- Tình cảm của cả hai đúng thật rất sâu đậm. Đúng rồi, sức khỏe lão tư lệnh vẫn tốt chứ?
- Vâng, sức khỏe của ông rất tốt, không có gì đáng ngại!
- Đợi em về nước cho anh gửi lời hỏi thăm đến lão tư lệnh nhé.
- Vâng, em nhất định sẽ chuyển lời!
- Anh nghe nói dạo này anh cả em có vận đào hoa, là thiên kim thị trưởng, thế nào, Lôi gia lại sắp có tin vui hả?
Lôi Hòa Nghi bật cười, hai tay ôm cốc sữa sưởi ấm, nhẹ nhàng uống một ngụm.
- Với anh cả đầu gỗ của em nào có chuyện vui sớm như vậy… vẫn thế thôi…
- Nên kêu chồng em truyền ít kinh nghiệm cho anh ấy đi…
- Hai chuyện này không giống nhau, chồng em thích em trước còn anh cả em thì ngơ ngác với người ta, truyền kinh nghiệm cho anh ấy chẳng khác nào nước đổ đầu vịt…
- Cái này nói hơi thẳng thắn nhưng đúng thật…
Yến Thành Huân và Lôi Hòa Nghi mặc dù chỉ có vài lần gặp gỡ thoáng qua nhưng lại có ân tình cứu mạng cho nên vẫn xem như thân thiết, lâu ngày không gặp có không ít chuyện để nói, mặc dù chỉ là chuyện ngoài lề nhưng ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ cũng xem như rất có duyên phận.
Cho đến khi điện thoại của Yến Thành Huân vang lên thì cuộc trò chuyện mới xem như kết thúc, sau khi tắt điện thoại thì anh gọi phục vụ thanh toán sau đó nói với Lôi Hòa Nghi.
- Bây giờ anh có việc… em muốn đi đâu có tiện đường thì anh đưa em một đoạn…
- Không cần đâu ạ… công việc của anh đặc thù em không dám phiền đâu… vả lại em còn vài nơi muốn đi nữa…
- Anh hiểu rồi… Nghi Nghi… khí sắc em không tốt lắm thì phải… là không quen thời tiết và múi giờ sao…
- Em đoán là vậy…
- Có thời gian nên đến bệnh viện kiểm tra, lỡ bị ốm thì không tốt…
- Vâng!
- Vậy… anh đi trước đây!
- Tạm biệt anh!
- Tạm biệt, gặp lại em sau!
- Vâng!
Yến Thành Huân gật đầu rồi rời khỏi quán cà phê, một chiếc xe Jeep lập tức đến đón anh, Lôi Hòa Nghi nán lại tầm 5 phút rồi cũng đứng dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng bắt taxi đến bệnh viện thành phố.
Đi một vòng rồi được bác sĩ hướng dẫn đến khoa phụ sản, đến khi cầm ảnh chụp siêu âm xác nhận cô đã mang thai 3 tháng, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa tin vào mắt mình, ngồi trên ghế ngoài hành lang ngơ ngẩn cả một lúc lâu.
Một tay cầm ảnh siêu âm, một tay run rẩy sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
- Mình… mang thai…
Trên ảnh siêu âm vẫn chưa thấy được gì rõ ràng nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm thấy xinh đẹp vô cùng, con của cô và Cung Huyền Thương là đứa trẻ xinh đẹp nhất, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng khiến hai mắt Lôi Hòa Nghi đẫm lệ.
- Vậy ra… cảm xúc bất thường bấy lâu nay… là biểu hiện của việc mang thai… cả giờ giấc đi ngủ và chế độ ăn uống cũng khác lạ…
Lôi Hòa Nghi chậm rãi nghĩ lại từng việc nhỏ nhặt thời gian qua chỉ cảm thấy thật kỳ kiệu.
- Thương mà biết nhất định sẽ rất hạnh phúc… cục cưng à… đợi vài ngày nữa thôi mẹ con chúng ta sẽ trở về gặp bố nhé…
Bác sỹ nói thai rất khỏe mạnh, mọi chỉ số đều ở mức ổn định, đã qua 3 tháng đầu thai kỳ là giai đoạn yếu nhất nên từ giờ về sau có thể thoải mái hơn một tí. Lôi Hòa Nghi nghĩ lại chỉ cảm thấy may mắn, đứa bé trong bụng cô đã được 3 tháng vậy rức là trước lúc xuất ngoại cô đã mang thai mà không hề hay biết, từ đó đến nay hai vợ chồng cũng đã quan hệ không ít lần vậy mà đứa bé vẫn bình an vô sự, nên nói là con cô kiên cường hay là chồng cô vẫn còn dịu dàng đây chưa kể trước đó ở Amsterdam cô còn mang giày cao gót biểu diễn, may mà không có chuyện gì xảy ra nếu không cô sẽ ân hận cả đời. Dù sao thì Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy áy náy với đứa trẻ này vì đã không nhận ra sớm hơn, vốn dĩ kỳ sinh lý của cô không đều cho nên vài ba tháng không có cô cũng đã quen nên không đi kiểm tra, sau đó lại liên tục di chuyển giữa các thành phố khiến cơ thể không thích nghi kịp mà sinh ra mệt mỏi, cô cứ ngỡ đó là phản ứng bình thường mà không nghĩ đến là sinh mệnh nhỏ trong bụng đang kháng nghị.
- Cục cưng à… mẹ xin lỗi vì đã không biết đến con sớm hơn… từ bây giờ mẹ sẽ chăm sóc mình thật rốt… con cũng phải khỏe mạnh lớn lên, bình an chào đời nhé… nửa năm nửa là mẹ con mình sẽ được gặp nhau rồi…
Bào thai 3 tháng tuổi vốn dĩ chẳng nghe được gì nhưng Lôi Hòa Nghi không ngại tự độc thoại một mình, hiện tại không có chồng ở đây, đứa trẻ này là người thân nhất của cô, cô chỉ muốn tâm sự với con thôi. Còn về Cung Huyền Thương, chuyện này cô muốn chính miệng nói cho anh biết, việc quan trọng như mang thai sao có thể nói qua điện thoại. Lôi Hòa Nghi cất giấy siêu âm vào túi rồi bắt xe trở về khách sạn, bởi vì điện thoại cô tắt máy nên mọi người không gọi được, Lôi Hòa Nghi bây giờ mới nhớ ra, không khỏi cảm thấy áy náy, may mà vẫn chưa ai gọi cho Cung Huyền Thương, sau khi dùng bữa đơn giản với bạn bè xong thì cô về phòng nghỉ ngơi.
Lôi Hòa Nghi không hề biết hành tung của cô kể từ lúc gặp Yến Thành Huân đến lúc về khách sạn đều đã bị anh xóa bỏ, vì tính bảo mật của công việc cũng là vì an toàn của cô. Cho nên sau khi trực thăng gặp nạn, Cung Huyền Thương điều tra đến New York cũng không tra được Lôi Hòa Nghi từng gặp Yến Thành Huân càng không tra được cô đã đến bệnh viện cho nên không hề có chút manh mối nào để tìm kiếm.
Cho đến khi Lôi Hòa Nghi lên trực thăng trở về, phát hiện trực thăng có bom, chỉ còn vài phút ngắn ngủi hoàn toàn không đủ để xoay chuyển tình thế. Lôi Hòa Nghi cùng với phi công trong lúc đó chỉ còn cách nhảy dù từ trực thăng xuống, chưa biết xác suất sống bao nhiêu nhưng nếu ở trên trực thăng chỉ có thể chết. Lôi Hòa Nghi và phi công dùng tốc độ nhanh nhất mặc trang bị vào, căn chỉnh thời gian và độ cao so với mực nước biển rồi mới mở cửa khoang trực thăng.
- Lôi tiểu thư, tôi sẽ điều chỉnh hướng bay của trực thăng, cô nhảy trước đi.
- … Được, bảo trọng!
Lôi Hòa Nghi nhìn xuống biển rộng dưới chân, tim đập thình thịch, tay sờ lên bụng:
- Cục cưng, mẹ xin lỗi, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, mẹ thật sự thật sự… rất yêu con…
Nói rồi cô hít sâu một hơi quay đầu nhìn phi công gật đầu ra hiệu, Lôi Hòa Nghi thầm nhẩm thời gian sau đó xoay người nhảy xuống, sau khi dù bung ra, hai tay cô ôm bụng che chở sinh mệnh nhỏ, cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy chính là phi công cũng nhảy khỏi trực thăng, ngay sau đó quả bom phát nổ phá hủy chiếc trực thăng thành từng mảnh. Mặc dù Lôi Hòa Nghi còn cách mặt nước một khoảng nhưng dù lại bị mảnh vỡ máy bay làm rách, Lôi Hòa Nghi cũng bị xung lực của vụ nổ ảnh hưởng, cộng thêm sức gió khiến cả người cô đau nhói, sau đó cả người cô đều chìm vào dòng nước lạnh lẽo, Lôi Hòa Nghi ra sức bơi muốn ngoi lên bờ nhưng mảnh vỡ trực thăng không ngừng rơi xuống cực kỳ nguy hiểm nên Lôi Hòa Nghi cũng không dám manh động. Cộng thêm quần áo trên người cô rất nặng, bị dính nước thì càng khó khăn cho cô di chuyển hơn, chẳng mấy chốc Lôi Hòa Nghi đã kiệt sức mà ngất đi. Ngay sau đó cả người cô được một vòng tay ôm lấy, ngoi lên bờ, sắc mặt cô đã tái ngắt vì lạnh.
- Nhanh cứu người!
Yến Thành Huân lệnh cho cấp dưới lập tức tiến hạnh cứu hộ, Lôi Hòa Nghi được anh ôm lên tàu chiến của mình tiến hành cấp cứu, trên tàu có sẵn đội ngũ quân y và trang thiết bị tiên tiến không khác gì một bệnh viện thu nhỏ cho nên có thể nói Lôi Hòa Nghi rất may mắn.
Bác sĩ lập tức hô hấp nhân tạo cho Lôi Hòa Nghi, cô nhanh chóng lấy lại hô hấp rồi được thay đồ giữ ấm và chuyển vào phòng cấp cứu.
- Thân dưới của cô ấy chảy máu… không ổn, cô ấy đang mang thai… thủ trưởng…
Bác sỹ điều trị chính ra ngoài báo cáo tình hình với Yến Thành Huân, anh cũng không ngờ là Lôi Hòa Nghi lại mang thai, tình hình lúc này quả thật cực kỳ nguy cấp, không có thời gian để do dự, Yến Thành Huân vào phòng bệnh, nhìn Lôi Hòa Nghi thoi thóp trên giường đang được các bác sĩ cứu chữa.
- Có thể nắm chắc bảo vệ cả mẹ lẫn con không?
- Theo tôi đánh giá thì thai đã qua 3 tháng xác xuất giữ lại có thể cao hơn một chút… nhưng cơ thể của vị tiểu thư này bị xung lực của vụ nổ ảnh hưởng, theo phán đoán sơ bộ trong cơ thể cô ấy đã xuất hiện tụ máu bầm cần phải được loại trừ ngay nhưng nếu muốn giữ thai… thì không thể làm phẫu thuật được…
- … Không có cách nào khác sao?
- Trước mắt cần kiểm tra tình huống cơ thể cô ấy bị nội thương như thế nào… bom nổ cộng với ngâm trong nước lạnh… đứa bé có thể giữ được đã là kỳ tích… nhưng nếu không xử lý máu bầm thì về lâu dài khá gay go… cho đến khi cô ấy sinh con thì trong khoảng thời gian đó chúng ta không thể phẫu thuật, hơn nữa giữ lại đứa bé thì sức khỏe của cô ấy cũng không đảm bảo quá trình mang thai sẽ diễn ra suôn sẻ… cô ấy nhất định sẽ rất vất vả…
- Chỉ có thể bỏ đứa bé mới có thể cứu cô ấy sao?
- Đứng trên cương vị một bác sĩ tôi sẽ không ngần ngại lựa chọn cứu người mẹ… nhưng nếu ở vị trí của cô ấy tôi sẽ lựa chọn để mình chịu khổ để bảo vệ đứa bé này… thật ra đứa trẻ có thể bình an là bởi vì cô ấy đã che chở bụng mình rất cẩn thận…
Yến Thành Huân nhíu mày nhìn Lôi Hòa Nghi trên giường bệnh…
- Nghi Nghi…
Lôi Hòa Nghi gần như đã lấy lại một chút tri giác, cả người đau đớn run rẩy nhưng hai tay vẫn vô thức ôm bụng, đôi mắt chậm rãi mở ra, bởi vì đau mà cô không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh nhưng vẫn mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của bác sĩ… một tay vô thức cầm lấy tay Yến Thành Huân gần cạnh mình nhất…
- Cứu… con…
- Em muốn giữ đứa bé…
Lôi Hòa Nghi không còn sức gật đầu chỉ có thể cố gắng nhắm mắt thay cho câu trả lời.
- Được…
- Đừng… nói…
- Em không muốn người nhà em biết chuyện này…
- Phải…
- Anh biết rồi!
Yến Thành Huân nhìn Lôi Hòa Nghi đau đến toát mồ hôi vẫn vô thức ôm bụng thì không khỏi xúc động, nói với bác sĩ…
- Cố gắng giữ cả mẹ lẫn con…
- Như vậy…
- Chúng ta ai cũng không có quyền thay cô ấy quyết định sống chết của đứa trẻ… đó là con cô ấy, đó là một người mẹ…
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng!
- Cảm ơn!
Yến Thành Huân ra khỏi phòng bệnh, bên kia phi công cũng được cứu lên, vì anh ta nhảy khỏi trực thăng sau Lôi Hòa Nghi cho nên bị thương nặng hơn, đã chìm vào hôn mê… đang được cấp cứu ở một phòng khác. Yến Thành Huân sau khi nghe báo cáo cũng không bày tỏ thái độ gì:
- Điều tra chuyện này!
- Rõ thưa thủ trưởng!
Qua một thời gian dài cấp cứu Lôi Hòa Nghi và đứa bé cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vị phi công kia tình hình không được khả quan lắm nhưng cũng đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng chỉ là vẫn còn hôn mê.
Yến Thành Huân ngồi trong phòng làm việc đang phân vân có nên thông báo với Cung Huyền Thương về tung tích của Lôi Hòa Nghi không, lúc này bác sĩ đi vào, gương mặt không được tốt lắm…
- Thế nào?
Bác sĩ ngồi xuống đối diện Yến Thành Huân, đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lôi Hòa Nghi cho anh.
- Như tôi đã phán đoán trước đó, trong cơ thể của Lôi tiểu thư đã xuất hiện máu bầm… nhưng vì cô ấy muốn giữ lại đứa bé nên chúng ta không thể làm phẫu thuật… Mặc dù hiện tại không có điều gì bất thường nhưng…
- Anh cứ tiếp tục…
- Tụ máu bầm không lớn không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại xuất hiện ở nhiều vị trí, chèn ép lên rất nhiều dây thần kinh, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến cơ thể… theo báo cáo có thể cô ấy sẽ bị liệt nửa người vì dây thần kinh vận động bị chèn ép… hơn nữa những vết thương ngoài da… phải khâu lại cũng sẽ hạn chế sử dụng thuốc tê để không làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng… Tôi đã cảnh báo trước giữ lại đứa bé… cô ấy sẽ rất vất vả… nhưng đứa trẻ chưa chắc sẽ bình an 6 tháng kế tiếp… Những đau đớn về xác thịt cùng với tổn thương tâm lý do vụ nổ cũng như những cơn đau cơ thể mang lại ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh thần cô ấy… mà tổn thương này không phải ai cũng có thể chịu được. Với tư cách là một bác sĩ… tôi vẫn muốn Thủ trưởng đến nói chuyện với cô ấy thêm một lần… đứa bé nên giữ hay bỏ để quá trình điều trị diễn ra tốt nhất…
Gương mặt Yến Thành Huân như bị chìm trong sương mù, một tay chống cằm, một tay gõ lên bàn, căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc cùng tiếng gõ của anh… sau một lúc giọng nói trầm khàn của Yến Thành Huân mới vang lên.
- Bỏ đứa bé… chưa chắc đã là tốt nhất với cô ấy! Giữ đứa bé cô ấy chỉ chịu đau đớn về mặt thể xác nhưng nếu mất đứa bé… cô ấy sẽ vĩnh viễn ân hận… Chính anh cũng đã nói cô ấy đã che chở bụng mình rất tốt còn gì… Giữ đứa bứ cô ấy chỉ đau đớn khi điều trị còn tổn thương tâm lý chỉ là phán đoán ban đầu nhưng nếu bỏ đứa bé để cô ấy được điều trị, cô ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình. Cô ấy là một người mẹ, ngay giây phút sinh tử cô ấy vẫn cố gắng bảo vệ con của mình… bây giờ bắt cô ấy bỏ con để mình bớt đau đớn, anh nghĩ cô ấy sẽ đồng ý sao? Lôi Hòa Nghi rất yêu chồng của mình tương tự… cô ấy cũng rất yêu con của mình. Tôi biết anh là một bác sĩ, anh muốn những điều tốt nhất cho bệnh nhân của mình nhưng đôi khi… chỉ có bệnh nhân mới biết điều gì là tốt nhất.
- Tôi đã hiểu rồi, Thủ trưởng!
- Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?
- Tầm khoảng ba ngày nữa…
- Ừm, chăm sóc cô ấy cho tốt!
- Vâng, đó là trách nhiệm của tôi!
- Cảm ơn!
- Nhưng Thủ trưởng… cô ấy là cháu gái cựu tư lệnh Hoa quốc, anh không định báo cho gia đình cô ấy sao?
- Đợi cô ấy tỉnh lại chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này, tôi đã nhận lời không cho người nhà cô ấy biết, là một người đàn ông còn là một quân nhân, tôi phải giữ lời hứa của mình.
- Vâng!
- Anh ra ngoài đi!
- Vậy tôi xin phép!
Bác sĩ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Yến Thành Huân, anh đi đến cửa sổ nhìn ra biển rộng bên ngoài… Anh không lo sợ Cung hay Lôi gia điều tra ra tung tích của Lôi Hòa Nghi nhưng anh lại có chút áy náy vì giấu bọn họ, hơn ai hết anh hiểu mọi người lo lắng cho Lôi Hòa Nghi như thế nào… nhưng tình hình bây giờ của cô quả thật không thích hợp để di chuyển quá nhiều…
Ba ngày sau, Lôi Hòa Nghi tỉnh lại trên giường bệnh… bên cạnh là Yến Thành Huân, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy anh nhẹ nhàng thở phào một hơi sau đó muốn nâng tay lên sờ bụng nhưng cả người không chút sức lực. Yến Thành Huân vội điều chỉnh giường bệnh, giúp cô ngồi thoải mái hơn.
- Em đừng lo, đứa bé không sao?
- Thật không…?
- Thật… có điều sức khỏe của em bây giờ cực kỳ yếu… đừng kích động…
- Được…
- Nghi Nghi, có một số việc… tôi phải nói trước…
- Anh… nói… đi…
Yến Thành Huân truyền đạt lại những gì bác sĩ đã nói, Lôi Hòa Nghi nghe xong cũng không thể hiện cảm xúc gì.
- Đứa bé sẽ gặp nguy hiểm sao?
Yến Thành Huân không ngờ mình nói nhiều như vậy Lôi Hòa Nghi chỉ để ý đến việc đứa bé sẽ gặp nguy hiểm 6 tháng còn lại.
- Bởi vì sức khỏe của em rất yếu nên không có gì đảm bảo đứa trẻ sẽ bình an, cho dù có… đến lúc em sinh con cũng chưa chắc đã suôn sẻ…
- Em… chỉ muốn con em bình an thôi…
- Anh sẽ cố hết sức…
- Cảm ơn anh, anh lại cứu mạng em lần nữa…
- Chuyện nên làm mà thôi… nhưng em thật sự không muốn tiết lộ tung tích cho Cung tổng sao?
- Em không muốn anh ấy thấy em trong tình cảnh này… hơn nữa… em không dám chắc sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an chào đời cho nên… em không biết phải đối diện với anh ấy ra sao… Em phải trả cho anh ấy một người vợ nguyên vẹn chứ không phải một thân thể nửa tàn tật này…
- Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi đi…
- Vâng… còn người phi công kia, anh ta không sao chứ ạ?
- Không sao!
- Thật may quá!
Yến Thành Huân hạ giường bệnh xuống cho Lôi Hòa Nghi nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Cô nằm trên giường ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai tay sờ lên bụng, bởi vì đứa bé vẫn còn cho nên cô rất vui.
- Cục cưng à… may mà con không sao… con nhất định phải bình an chào đời… mẹ yêu con… Thương à, em nhớ anh lắm… cả con nữa…
Lôi Hòa Nghi vừa nói nước mắt vừa rơi xuống hai bên khóe mắt, làm ướt gối, lúc đó cô đã rất sợ hãi, rất sợ mình sẽ chết… mọi người trong nhà và cả Cung Huyền Thương nhất định sẽ suy sụp… Cô sợ mình không chết nhưng sẽ đánh mất đứa xon đầu tiên của mình, nếu như vậy cô sẽ phát điên mất… cô không cách nào đối diện với Cung Huyền Thương, không dám nói cho anh biết mình đã mang thai nhưng lại làm mất con… May thay cô vẫn sống, con của hai người vẫn còn nhưng… tình hình lại không khả quan… ít nhất cô muốn đợi đứa trẻ này bình an chào đời âu đó điều trị cơ thể thật tốt mới trở về.
Lôi Hòa Nghi khẽ cử động hai chân nhưng đau đớn nhận ra bản thân chẳng có chút cảm giác nào, những lời Yến Thành Huân nói không phải tiêm cho cô một mũi thuốc an thần mà thực sự nó đã xảy ra… cô bị liệt nửa người… Nhưng nếu được chọn lại, cô vẫn sẽ bảo vệ con của mình, cô không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà đánh đổi bằng chính đứa con của mình. Bị liệt cả đời cũng được, chỉ cần đứa trẻ này bình an là đủ rồi…
- Cục cưng à, con là người thân nhất của mẹ… con nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu…
Yến Thành Huân lệnh cho tàu chiến đi thẳng về nước, anh đã nhận lời Lôi Hòa Nghi sẽ giữ bí mật chuyện của cô vậy thì anh sẽ không nói cho Cung Huyền Thương và Lôi gia biết chuyện, trước mắt vẫn phải đưa Lôi Hòa Nghi trở về điều trị. Với thân phận và địa vị của anh thì tìm một nơi cho Lôi Hòa Nghi dưỡng bệnh thời gian tới không khó, chỉ hi vọng cô sẽ không bị sự cô đơn và lạnh lẽo bào mòn.
Nhưng điều Yến Thành Huân lo nghĩ đã không xảy ra, Lôi Hòa Nghi mạnh mẽ hơn anh tưởng, vì đứa bé trong bụng, cô có thể vượt qua nỗi nhớ da diết đối với Cung Huyền Thương và gia đình, vượt qua được từng cơn đau cắt da cắt thịt mỗi khi nội thương tái phát, cô có thể vượt qua sự bất lực khi bản thân chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm gì,… cảm nhận được sinh mạng trong bụng ngày càng lớn lên, Lôi Hòa Nghi chỉ cảm thấy dù mình có chịu khổ bao nhiêu cũng được… Vì đứa bé này, vì Cung Huyền Thương, cô có thể làm mọi thứ chỉ cần để con có thể chào đời khỏe mạnh, gặp được bố của nó… cô có chết trên bàn mổ cũng không sao…
Yến Thành Huân vẫn thường xuyên đến thăm nơi dưỡng bệnh của Lôi Hòa Nghi, nhìn thấy cô ngày ngày trò chuyện với con, ghi lại nhật ký lớn lên của đứa bé, hoàn toàn không để lộ chút nhớ nhung và tình cảm nào với Cung Huyền Thương, anh không biết mình nên cảm thấy vui hay buồn. Mấy tháng qua Lôi Hòa Nghi như sống trong thế giới riêng của mình… mà đứa trẻ kia chính là điểm cân bằng của cô, Yến Thành Huân không dám tưởng tượng lỡ như trong quá trình sinh nở đứa trẻ có chuyện gì thì Lôi Hòa Nghi sẽ thế nào… anh không dám nghĩ…
Đến tháng thứ 9 thai kỳ, đội ngũ y bác sĩ chăm sóc Lôi Hòa Nghi ngày càng được tăng cường, giám sát cô cần thận hơn, Lôi Hòa Nghi cũng không phiền ngược lại cô còn cẩn trọng hơn bọn họ rất nhiều, ban ngày cũng chỉ đi dạo quanh phòng không dám đi quá xa chỉ sợ xảy ra chuyện sẽ trở tay không kịp. Đến ngày dự sinh, Lôi Hòa Nghi được đưa vào bệnh viện, Yến Thành Huân cũng gác lại công việc mà đi cùng, trong phòng bệnh, Lôi Hòa Nghi đã mặc sẵn đồ bệnh nhân, bình tĩnh nói với Yến Thành Huân.
- Em đã chọn được tên cho thằng bé rồi!
- Em đã chọn tên gì vậy?
- Ngật Kiêu - Cung Ngật Kiêu, Kiêu trong thiên chi kiêu tử, anh nhớ nhé, nếu có chuyện gì trong quá trình phẫu thuật, hãy lựa chọn cứu thằng bé sau đó… thay em đưa đứa bé cho Cung Huyền Thương… nếu em chết… trước tiên hỏa thiêu em sau đó hãy mang tro cốt em trở về Hoa quốc… em không muốn mọi người thấy dáng vẻ xấu xí của em…
- Đừng nói lời ngu ngốc, em sẽ không có chuyện gì đâu!
- Anh hãy nhận lời em đi!
- Được, anh hứa, Cung Ngật Kiêu đúng không, anh nhớ rồi!
- Cảm ơn anh… vì mọi thứ…
- Nghi Nghi, anh làm cha nuôi của thằng bé được không?
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, xoa bụng:
- Em cầu còn không được…
- Cảm ơn em!
Lúc này bác sĩ cũng đi vào, nhìn Yến Thành Huân gật đầu, anh hiểu ý khẽ vỗ vai Lôi Hòa Nghi trấn an:
- Mong em bình an!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi, thả lỏng, để hộ sỹ đẩy giường bệnh vào phòng phẫu thuật, Yến Thành Huân kiên nhẫn ở bên ngoài đứng chờ…
Sau khi tạm biệt cô gái Tây Tạng nọ, Lôi Hòa Nghi đi thêm một lúc thì gặp được người quen cũ - Yến Thành Huân.
- Nghi Nghi!
- Yên thiếu tướng, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Cạnh đó có một tiệm cà phê nhỏ, Yến Thành Huân ngỏ ý mời Lôi Hòa Nghi nên hai người vào quán, anh gọi một cốc cà phê đen còn Lôi Hòa Nghi vốn muốn gọi một cốc cà phê sữa cho tỉnh táo nhưng khi mở miệng lại bất giác gọi sữa nóng, cũng ngại đổi lại nên mặc kệ. Bởi vì thân phận Yến Thành Huân đặc thù, chuyến đi đến New York lần này cũng là có nhiệm vụ, gặp Lôi Hòa Nghi là tình cờ không lường trước được, mặc dù mở lời có hơi kỳ cục nhưng theo quy tắc Yến Thành Huân vẫn nhờ Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, anh đã để ý quán này camera bị hư nên mới mới Lôi Hòa Nghi vào, tránh trường hợp bị nghe lén. Lôi Hòa Nghi cũng hiểu vấn đề nên bình tĩnh tắt điện thoại, cũng vì thế mà đám người Ninh Mẫn mới gọi mãi cho cô không được. Yến Thành Huân nhấp một ngụm cà phê lên tiếng:
- Đúng là trùng hợp, nghe nói em kết hôn rồi, chúc mừng em!
- Vâng, cảm ơn anh!
- Cung thiếu không đi cùng em sao?
- Em đến New York vì công việc, trước đó có đến hai thành phố khác, anh ấy có đi cùng em, còn hiện tại Cung thị có sự kiện quan trọng không thể vắng mặt nên anh ấy đã về nước trước.
- Thì ra là vậy, chẳng trách với tình cảm anh ấy dành cho em mà lại để em một mình ở thành phố này.
- Bạn bè đi cùng em đông lắm, em có rất nhiều người chiếu cố cho nên anh ấy rất yên tâm.
- Tình cảm của cả hai đúng thật rất sâu đậm. Đúng rồi, sức khỏe lão tư lệnh vẫn tốt chứ?
- Vâng, sức khỏe của ông rất tốt, không có gì đáng ngại!
- Đợi em về nước cho anh gửi lời hỏi thăm đến lão tư lệnh nhé.
- Vâng, em nhất định sẽ chuyển lời!
- Anh nghe nói dạo này anh cả em có vận đào hoa, là thiên kim thị trưởng, thế nào, Lôi gia lại sắp có tin vui hả?
Lôi Hòa Nghi bật cười, hai tay ôm cốc sữa sưởi ấm, nhẹ nhàng uống một ngụm.
- Với anh cả đầu gỗ của em nào có chuyện vui sớm như vậy… vẫn thế thôi…
- Nên kêu chồng em truyền ít kinh nghiệm cho anh ấy đi…
- Hai chuyện này không giống nhau, chồng em thích em trước còn anh cả em thì ngơ ngác với người ta, truyền kinh nghiệm cho anh ấy chẳng khác nào nước đổ đầu vịt…
- Cái này nói hơi thẳng thắn nhưng đúng thật…
Yến Thành Huân và Lôi Hòa Nghi mặc dù chỉ có vài lần gặp gỡ thoáng qua nhưng lại có ân tình cứu mạng cho nên vẫn xem như thân thiết, lâu ngày không gặp có không ít chuyện để nói, mặc dù chỉ là chuyện ngoài lề nhưng ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ cũng xem như rất có duyên phận.
Cho đến khi điện thoại của Yến Thành Huân vang lên thì cuộc trò chuyện mới xem như kết thúc, sau khi tắt điện thoại thì anh gọi phục vụ thanh toán sau đó nói với Lôi Hòa Nghi.
- Bây giờ anh có việc… em muốn đi đâu có tiện đường thì anh đưa em một đoạn…
- Không cần đâu ạ… công việc của anh đặc thù em không dám phiền đâu… vả lại em còn vài nơi muốn đi nữa…
- Anh hiểu rồi… Nghi Nghi… khí sắc em không tốt lắm thì phải… là không quen thời tiết và múi giờ sao…
- Em đoán là vậy…
- Có thời gian nên đến bệnh viện kiểm tra, lỡ bị ốm thì không tốt…
- Vâng!
- Vậy… anh đi trước đây!
- Tạm biệt anh!
- Tạm biệt, gặp lại em sau!
- Vâng!
Yến Thành Huân gật đầu rồi rời khỏi quán cà phê, một chiếc xe Jeep lập tức đến đón anh, Lôi Hòa Nghi nán lại tầm 5 phút rồi cũng đứng dậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng bắt taxi đến bệnh viện thành phố.
Đi một vòng rồi được bác sĩ hướng dẫn đến khoa phụ sản, đến khi cầm ảnh chụp siêu âm xác nhận cô đã mang thai 3 tháng, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa tin vào mắt mình, ngồi trên ghế ngoài hành lang ngơ ngẩn cả một lúc lâu.
Một tay cầm ảnh siêu âm, một tay run rẩy sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
- Mình… mang thai…
Trên ảnh siêu âm vẫn chưa thấy được gì rõ ràng nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm thấy xinh đẹp vô cùng, con của cô và Cung Huyền Thương là đứa trẻ xinh đẹp nhất, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng khiến hai mắt Lôi Hòa Nghi đẫm lệ.
- Vậy ra… cảm xúc bất thường bấy lâu nay… là biểu hiện của việc mang thai… cả giờ giấc đi ngủ và chế độ ăn uống cũng khác lạ…
Lôi Hòa Nghi chậm rãi nghĩ lại từng việc nhỏ nhặt thời gian qua chỉ cảm thấy thật kỳ kiệu.
- Thương mà biết nhất định sẽ rất hạnh phúc… cục cưng à… đợi vài ngày nữa thôi mẹ con chúng ta sẽ trở về gặp bố nhé…
Bác sỹ nói thai rất khỏe mạnh, mọi chỉ số đều ở mức ổn định, đã qua 3 tháng đầu thai kỳ là giai đoạn yếu nhất nên từ giờ về sau có thể thoải mái hơn một tí. Lôi Hòa Nghi nghĩ lại chỉ cảm thấy may mắn, đứa bé trong bụng cô đã được 3 tháng vậy rức là trước lúc xuất ngoại cô đã mang thai mà không hề hay biết, từ đó đến nay hai vợ chồng cũng đã quan hệ không ít lần vậy mà đứa bé vẫn bình an vô sự, nên nói là con cô kiên cường hay là chồng cô vẫn còn dịu dàng đây chưa kể trước đó ở Amsterdam cô còn mang giày cao gót biểu diễn, may mà không có chuyện gì xảy ra nếu không cô sẽ ân hận cả đời. Dù sao thì Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy áy náy với đứa trẻ này vì đã không nhận ra sớm hơn, vốn dĩ kỳ sinh lý của cô không đều cho nên vài ba tháng không có cô cũng đã quen nên không đi kiểm tra, sau đó lại liên tục di chuyển giữa các thành phố khiến cơ thể không thích nghi kịp mà sinh ra mệt mỏi, cô cứ ngỡ đó là phản ứng bình thường mà không nghĩ đến là sinh mệnh nhỏ trong bụng đang kháng nghị.
- Cục cưng à… mẹ xin lỗi vì đã không biết đến con sớm hơn… từ bây giờ mẹ sẽ chăm sóc mình thật rốt… con cũng phải khỏe mạnh lớn lên, bình an chào đời nhé… nửa năm nửa là mẹ con mình sẽ được gặp nhau rồi…
Bào thai 3 tháng tuổi vốn dĩ chẳng nghe được gì nhưng Lôi Hòa Nghi không ngại tự độc thoại một mình, hiện tại không có chồng ở đây, đứa trẻ này là người thân nhất của cô, cô chỉ muốn tâm sự với con thôi. Còn về Cung Huyền Thương, chuyện này cô muốn chính miệng nói cho anh biết, việc quan trọng như mang thai sao có thể nói qua điện thoại. Lôi Hòa Nghi cất giấy siêu âm vào túi rồi bắt xe trở về khách sạn, bởi vì điện thoại cô tắt máy nên mọi người không gọi được, Lôi Hòa Nghi bây giờ mới nhớ ra, không khỏi cảm thấy áy náy, may mà vẫn chưa ai gọi cho Cung Huyền Thương, sau khi dùng bữa đơn giản với bạn bè xong thì cô về phòng nghỉ ngơi.
Lôi Hòa Nghi không hề biết hành tung của cô kể từ lúc gặp Yến Thành Huân đến lúc về khách sạn đều đã bị anh xóa bỏ, vì tính bảo mật của công việc cũng là vì an toàn của cô. Cho nên sau khi trực thăng gặp nạn, Cung Huyền Thương điều tra đến New York cũng không tra được Lôi Hòa Nghi từng gặp Yến Thành Huân càng không tra được cô đã đến bệnh viện cho nên không hề có chút manh mối nào để tìm kiếm.
Cho đến khi Lôi Hòa Nghi lên trực thăng trở về, phát hiện trực thăng có bom, chỉ còn vài phút ngắn ngủi hoàn toàn không đủ để xoay chuyển tình thế. Lôi Hòa Nghi cùng với phi công trong lúc đó chỉ còn cách nhảy dù từ trực thăng xuống, chưa biết xác suất sống bao nhiêu nhưng nếu ở trên trực thăng chỉ có thể chết. Lôi Hòa Nghi và phi công dùng tốc độ nhanh nhất mặc trang bị vào, căn chỉnh thời gian và độ cao so với mực nước biển rồi mới mở cửa khoang trực thăng.
- Lôi tiểu thư, tôi sẽ điều chỉnh hướng bay của trực thăng, cô nhảy trước đi.
- … Được, bảo trọng!
Lôi Hòa Nghi nhìn xuống biển rộng dưới chân, tim đập thình thịch, tay sờ lên bụng:
- Cục cưng, mẹ xin lỗi, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, mẹ thật sự thật sự… rất yêu con…
Nói rồi cô hít sâu một hơi quay đầu nhìn phi công gật đầu ra hiệu, Lôi Hòa Nghi thầm nhẩm thời gian sau đó xoay người nhảy xuống, sau khi dù bung ra, hai tay cô ôm bụng che chở sinh mệnh nhỏ, cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy chính là phi công cũng nhảy khỏi trực thăng, ngay sau đó quả bom phát nổ phá hủy chiếc trực thăng thành từng mảnh. Mặc dù Lôi Hòa Nghi còn cách mặt nước một khoảng nhưng dù lại bị mảnh vỡ máy bay làm rách, Lôi Hòa Nghi cũng bị xung lực của vụ nổ ảnh hưởng, cộng thêm sức gió khiến cả người cô đau nhói, sau đó cả người cô đều chìm vào dòng nước lạnh lẽo, Lôi Hòa Nghi ra sức bơi muốn ngoi lên bờ nhưng mảnh vỡ trực thăng không ngừng rơi xuống cực kỳ nguy hiểm nên Lôi Hòa Nghi cũng không dám manh động. Cộng thêm quần áo trên người cô rất nặng, bị dính nước thì càng khó khăn cho cô di chuyển hơn, chẳng mấy chốc Lôi Hòa Nghi đã kiệt sức mà ngất đi. Ngay sau đó cả người cô được một vòng tay ôm lấy, ngoi lên bờ, sắc mặt cô đã tái ngắt vì lạnh.
- Nhanh cứu người!
Yến Thành Huân lệnh cho cấp dưới lập tức tiến hạnh cứu hộ, Lôi Hòa Nghi được anh ôm lên tàu chiến của mình tiến hành cấp cứu, trên tàu có sẵn đội ngũ quân y và trang thiết bị tiên tiến không khác gì một bệnh viện thu nhỏ cho nên có thể nói Lôi Hòa Nghi rất may mắn.
Bác sĩ lập tức hô hấp nhân tạo cho Lôi Hòa Nghi, cô nhanh chóng lấy lại hô hấp rồi được thay đồ giữ ấm và chuyển vào phòng cấp cứu.
- Thân dưới của cô ấy chảy máu… không ổn, cô ấy đang mang thai… thủ trưởng…
Bác sỹ điều trị chính ra ngoài báo cáo tình hình với Yến Thành Huân, anh cũng không ngờ là Lôi Hòa Nghi lại mang thai, tình hình lúc này quả thật cực kỳ nguy cấp, không có thời gian để do dự, Yến Thành Huân vào phòng bệnh, nhìn Lôi Hòa Nghi thoi thóp trên giường đang được các bác sĩ cứu chữa.
- Có thể nắm chắc bảo vệ cả mẹ lẫn con không?
- Theo tôi đánh giá thì thai đã qua 3 tháng xác xuất giữ lại có thể cao hơn một chút… nhưng cơ thể của vị tiểu thư này bị xung lực của vụ nổ ảnh hưởng, theo phán đoán sơ bộ trong cơ thể cô ấy đã xuất hiện tụ máu bầm cần phải được loại trừ ngay nhưng nếu muốn giữ thai… thì không thể làm phẫu thuật được…
- … Không có cách nào khác sao?
- Trước mắt cần kiểm tra tình huống cơ thể cô ấy bị nội thương như thế nào… bom nổ cộng với ngâm trong nước lạnh… đứa bé có thể giữ được đã là kỳ tích… nhưng nếu không xử lý máu bầm thì về lâu dài khá gay go… cho đến khi cô ấy sinh con thì trong khoảng thời gian đó chúng ta không thể phẫu thuật, hơn nữa giữ lại đứa bé thì sức khỏe của cô ấy cũng không đảm bảo quá trình mang thai sẽ diễn ra suôn sẻ… cô ấy nhất định sẽ rất vất vả…
- Chỉ có thể bỏ đứa bé mới có thể cứu cô ấy sao?
- Đứng trên cương vị một bác sĩ tôi sẽ không ngần ngại lựa chọn cứu người mẹ… nhưng nếu ở vị trí của cô ấy tôi sẽ lựa chọn để mình chịu khổ để bảo vệ đứa bé này… thật ra đứa trẻ có thể bình an là bởi vì cô ấy đã che chở bụng mình rất cẩn thận…
Yến Thành Huân nhíu mày nhìn Lôi Hòa Nghi trên giường bệnh…
- Nghi Nghi…
Lôi Hòa Nghi gần như đã lấy lại một chút tri giác, cả người đau đớn run rẩy nhưng hai tay vẫn vô thức ôm bụng, đôi mắt chậm rãi mở ra, bởi vì đau mà cô không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh nhưng vẫn mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của bác sĩ… một tay vô thức cầm lấy tay Yến Thành Huân gần cạnh mình nhất…
- Cứu… con…
- Em muốn giữ đứa bé…
Lôi Hòa Nghi không còn sức gật đầu chỉ có thể cố gắng nhắm mắt thay cho câu trả lời.
- Được…
- Đừng… nói…
- Em không muốn người nhà em biết chuyện này…
- Phải…
- Anh biết rồi!
Yến Thành Huân nhìn Lôi Hòa Nghi đau đến toát mồ hôi vẫn vô thức ôm bụng thì không khỏi xúc động, nói với bác sĩ…
- Cố gắng giữ cả mẹ lẫn con…
- Như vậy…
- Chúng ta ai cũng không có quyền thay cô ấy quyết định sống chết của đứa trẻ… đó là con cô ấy, đó là một người mẹ…
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng!
- Cảm ơn!
Yến Thành Huân ra khỏi phòng bệnh, bên kia phi công cũng được cứu lên, vì anh ta nhảy khỏi trực thăng sau Lôi Hòa Nghi cho nên bị thương nặng hơn, đã chìm vào hôn mê… đang được cấp cứu ở một phòng khác. Yến Thành Huân sau khi nghe báo cáo cũng không bày tỏ thái độ gì:
- Điều tra chuyện này!
- Rõ thưa thủ trưởng!
Qua một thời gian dài cấp cứu Lôi Hòa Nghi và đứa bé cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vị phi công kia tình hình không được khả quan lắm nhưng cũng đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng chỉ là vẫn còn hôn mê.
Yến Thành Huân ngồi trong phòng làm việc đang phân vân có nên thông báo với Cung Huyền Thương về tung tích của Lôi Hòa Nghi không, lúc này bác sĩ đi vào, gương mặt không được tốt lắm…
- Thế nào?
Bác sĩ ngồi xuống đối diện Yến Thành Huân, đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lôi Hòa Nghi cho anh.
- Như tôi đã phán đoán trước đó, trong cơ thể của Lôi tiểu thư đã xuất hiện máu bầm… nhưng vì cô ấy muốn giữ lại đứa bé nên chúng ta không thể làm phẫu thuật… Mặc dù hiện tại không có điều gì bất thường nhưng…
- Anh cứ tiếp tục…
- Tụ máu bầm không lớn không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại xuất hiện ở nhiều vị trí, chèn ép lên rất nhiều dây thần kinh, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến cơ thể… theo báo cáo có thể cô ấy sẽ bị liệt nửa người vì dây thần kinh vận động bị chèn ép… hơn nữa những vết thương ngoài da… phải khâu lại cũng sẽ hạn chế sử dụng thuốc tê để không làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng… Tôi đã cảnh báo trước giữ lại đứa bé… cô ấy sẽ rất vất vả… nhưng đứa trẻ chưa chắc sẽ bình an 6 tháng kế tiếp… Những đau đớn về xác thịt cùng với tổn thương tâm lý do vụ nổ cũng như những cơn đau cơ thể mang lại ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh thần cô ấy… mà tổn thương này không phải ai cũng có thể chịu được. Với tư cách là một bác sĩ… tôi vẫn muốn Thủ trưởng đến nói chuyện với cô ấy thêm một lần… đứa bé nên giữ hay bỏ để quá trình điều trị diễn ra tốt nhất…
Gương mặt Yến Thành Huân như bị chìm trong sương mù, một tay chống cằm, một tay gõ lên bàn, căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc cùng tiếng gõ của anh… sau một lúc giọng nói trầm khàn của Yến Thành Huân mới vang lên.
- Bỏ đứa bé… chưa chắc đã là tốt nhất với cô ấy! Giữ đứa bé cô ấy chỉ chịu đau đớn về mặt thể xác nhưng nếu mất đứa bé… cô ấy sẽ vĩnh viễn ân hận… Chính anh cũng đã nói cô ấy đã che chở bụng mình rất tốt còn gì… Giữ đứa bứ cô ấy chỉ đau đớn khi điều trị còn tổn thương tâm lý chỉ là phán đoán ban đầu nhưng nếu bỏ đứa bé để cô ấy được điều trị, cô ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình. Cô ấy là một người mẹ, ngay giây phút sinh tử cô ấy vẫn cố gắng bảo vệ con của mình… bây giờ bắt cô ấy bỏ con để mình bớt đau đớn, anh nghĩ cô ấy sẽ đồng ý sao? Lôi Hòa Nghi rất yêu chồng của mình tương tự… cô ấy cũng rất yêu con của mình. Tôi biết anh là một bác sĩ, anh muốn những điều tốt nhất cho bệnh nhân của mình nhưng đôi khi… chỉ có bệnh nhân mới biết điều gì là tốt nhất.
- Tôi đã hiểu rồi, Thủ trưởng!
- Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?
- Tầm khoảng ba ngày nữa…
- Ừm, chăm sóc cô ấy cho tốt!
- Vâng, đó là trách nhiệm của tôi!
- Cảm ơn!
- Nhưng Thủ trưởng… cô ấy là cháu gái cựu tư lệnh Hoa quốc, anh không định báo cho gia đình cô ấy sao?
- Đợi cô ấy tỉnh lại chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này, tôi đã nhận lời không cho người nhà cô ấy biết, là một người đàn ông còn là một quân nhân, tôi phải giữ lời hứa của mình.
- Vâng!
- Anh ra ngoài đi!
- Vậy tôi xin phép!
Bác sĩ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Yến Thành Huân, anh đi đến cửa sổ nhìn ra biển rộng bên ngoài… Anh không lo sợ Cung hay Lôi gia điều tra ra tung tích của Lôi Hòa Nghi nhưng anh lại có chút áy náy vì giấu bọn họ, hơn ai hết anh hiểu mọi người lo lắng cho Lôi Hòa Nghi như thế nào… nhưng tình hình bây giờ của cô quả thật không thích hợp để di chuyển quá nhiều…
Ba ngày sau, Lôi Hòa Nghi tỉnh lại trên giường bệnh… bên cạnh là Yến Thành Huân, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy anh nhẹ nhàng thở phào một hơi sau đó muốn nâng tay lên sờ bụng nhưng cả người không chút sức lực. Yến Thành Huân vội điều chỉnh giường bệnh, giúp cô ngồi thoải mái hơn.
- Em đừng lo, đứa bé không sao?
- Thật không…?
- Thật… có điều sức khỏe của em bây giờ cực kỳ yếu… đừng kích động…
- Được…
- Nghi Nghi, có một số việc… tôi phải nói trước…
- Anh… nói… đi…
Yến Thành Huân truyền đạt lại những gì bác sĩ đã nói, Lôi Hòa Nghi nghe xong cũng không thể hiện cảm xúc gì.
- Đứa bé sẽ gặp nguy hiểm sao?
Yến Thành Huân không ngờ mình nói nhiều như vậy Lôi Hòa Nghi chỉ để ý đến việc đứa bé sẽ gặp nguy hiểm 6 tháng còn lại.
- Bởi vì sức khỏe của em rất yếu nên không có gì đảm bảo đứa trẻ sẽ bình an, cho dù có… đến lúc em sinh con cũng chưa chắc đã suôn sẻ…
- Em… chỉ muốn con em bình an thôi…
- Anh sẽ cố hết sức…
- Cảm ơn anh, anh lại cứu mạng em lần nữa…
- Chuyện nên làm mà thôi… nhưng em thật sự không muốn tiết lộ tung tích cho Cung tổng sao?
- Em không muốn anh ấy thấy em trong tình cảnh này… hơn nữa… em không dám chắc sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an chào đời cho nên… em không biết phải đối diện với anh ấy ra sao… Em phải trả cho anh ấy một người vợ nguyên vẹn chứ không phải một thân thể nửa tàn tật này…
- Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi đi…
- Vâng… còn người phi công kia, anh ta không sao chứ ạ?
- Không sao!
- Thật may quá!
Yến Thành Huân hạ giường bệnh xuống cho Lôi Hòa Nghi nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Cô nằm trên giường ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai tay sờ lên bụng, bởi vì đứa bé vẫn còn cho nên cô rất vui.
- Cục cưng à… may mà con không sao… con nhất định phải bình an chào đời… mẹ yêu con… Thương à, em nhớ anh lắm… cả con nữa…
Lôi Hòa Nghi vừa nói nước mắt vừa rơi xuống hai bên khóe mắt, làm ướt gối, lúc đó cô đã rất sợ hãi, rất sợ mình sẽ chết… mọi người trong nhà và cả Cung Huyền Thương nhất định sẽ suy sụp… Cô sợ mình không chết nhưng sẽ đánh mất đứa xon đầu tiên của mình, nếu như vậy cô sẽ phát điên mất… cô không cách nào đối diện với Cung Huyền Thương, không dám nói cho anh biết mình đã mang thai nhưng lại làm mất con… May thay cô vẫn sống, con của hai người vẫn còn nhưng… tình hình lại không khả quan… ít nhất cô muốn đợi đứa trẻ này bình an chào đời âu đó điều trị cơ thể thật tốt mới trở về.
Lôi Hòa Nghi khẽ cử động hai chân nhưng đau đớn nhận ra bản thân chẳng có chút cảm giác nào, những lời Yến Thành Huân nói không phải tiêm cho cô một mũi thuốc an thần mà thực sự nó đã xảy ra… cô bị liệt nửa người… Nhưng nếu được chọn lại, cô vẫn sẽ bảo vệ con của mình, cô không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà đánh đổi bằng chính đứa con của mình. Bị liệt cả đời cũng được, chỉ cần đứa trẻ này bình an là đủ rồi…
- Cục cưng à, con là người thân nhất của mẹ… con nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu…
Yến Thành Huân lệnh cho tàu chiến đi thẳng về nước, anh đã nhận lời Lôi Hòa Nghi sẽ giữ bí mật chuyện của cô vậy thì anh sẽ không nói cho Cung Huyền Thương và Lôi gia biết chuyện, trước mắt vẫn phải đưa Lôi Hòa Nghi trở về điều trị. Với thân phận và địa vị của anh thì tìm một nơi cho Lôi Hòa Nghi dưỡng bệnh thời gian tới không khó, chỉ hi vọng cô sẽ không bị sự cô đơn và lạnh lẽo bào mòn.
Nhưng điều Yến Thành Huân lo nghĩ đã không xảy ra, Lôi Hòa Nghi mạnh mẽ hơn anh tưởng, vì đứa bé trong bụng, cô có thể vượt qua nỗi nhớ da diết đối với Cung Huyền Thương và gia đình, vượt qua được từng cơn đau cắt da cắt thịt mỗi khi nội thương tái phát, cô có thể vượt qua sự bất lực khi bản thân chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm gì,… cảm nhận được sinh mạng trong bụng ngày càng lớn lên, Lôi Hòa Nghi chỉ cảm thấy dù mình có chịu khổ bao nhiêu cũng được… Vì đứa bé này, vì Cung Huyền Thương, cô có thể làm mọi thứ chỉ cần để con có thể chào đời khỏe mạnh, gặp được bố của nó… cô có chết trên bàn mổ cũng không sao…
Yến Thành Huân vẫn thường xuyên đến thăm nơi dưỡng bệnh của Lôi Hòa Nghi, nhìn thấy cô ngày ngày trò chuyện với con, ghi lại nhật ký lớn lên của đứa bé, hoàn toàn không để lộ chút nhớ nhung và tình cảm nào với Cung Huyền Thương, anh không biết mình nên cảm thấy vui hay buồn. Mấy tháng qua Lôi Hòa Nghi như sống trong thế giới riêng của mình… mà đứa trẻ kia chính là điểm cân bằng của cô, Yến Thành Huân không dám tưởng tượng lỡ như trong quá trình sinh nở đứa trẻ có chuyện gì thì Lôi Hòa Nghi sẽ thế nào… anh không dám nghĩ…
Đến tháng thứ 9 thai kỳ, đội ngũ y bác sĩ chăm sóc Lôi Hòa Nghi ngày càng được tăng cường, giám sát cô cần thận hơn, Lôi Hòa Nghi cũng không phiền ngược lại cô còn cẩn trọng hơn bọn họ rất nhiều, ban ngày cũng chỉ đi dạo quanh phòng không dám đi quá xa chỉ sợ xảy ra chuyện sẽ trở tay không kịp. Đến ngày dự sinh, Lôi Hòa Nghi được đưa vào bệnh viện, Yến Thành Huân cũng gác lại công việc mà đi cùng, trong phòng bệnh, Lôi Hòa Nghi đã mặc sẵn đồ bệnh nhân, bình tĩnh nói với Yến Thành Huân.
- Em đã chọn được tên cho thằng bé rồi!
- Em đã chọn tên gì vậy?
- Ngật Kiêu - Cung Ngật Kiêu, Kiêu trong thiên chi kiêu tử, anh nhớ nhé, nếu có chuyện gì trong quá trình phẫu thuật, hãy lựa chọn cứu thằng bé sau đó… thay em đưa đứa bé cho Cung Huyền Thương… nếu em chết… trước tiên hỏa thiêu em sau đó hãy mang tro cốt em trở về Hoa quốc… em không muốn mọi người thấy dáng vẻ xấu xí của em…
- Đừng nói lời ngu ngốc, em sẽ không có chuyện gì đâu!
- Anh hãy nhận lời em đi!
- Được, anh hứa, Cung Ngật Kiêu đúng không, anh nhớ rồi!
- Cảm ơn anh… vì mọi thứ…
- Nghi Nghi, anh làm cha nuôi của thằng bé được không?
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, xoa bụng:
- Em cầu còn không được…
- Cảm ơn em!
Lúc này bác sĩ cũng đi vào, nhìn Yến Thành Huân gật đầu, anh hiểu ý khẽ vỗ vai Lôi Hòa Nghi trấn an:
- Mong em bình an!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi, thả lỏng, để hộ sỹ đẩy giường bệnh vào phòng phẫu thuật, Yến Thành Huân kiên nhẫn ở bên ngoài đứng chờ…