Chương 186: Ai vì ai mà đánh đổi?
Bên ngoài phòng mổ, Yến Thành Huân đợi rất lâu, đến mức cả người bắt đầu bất an thì bác sĩ mở cửa chạy ra, trên đồ vô trùng dính rất nhiều máu:
- Thủ trưởng… tình hình… rất không khả quan!
Yến Thành Huân sa sầm mặt mày, lập tức thay đồ vô trùng rồi vào phòng mổ. Đứa bé đã được sinh ra an toàn, cả người tím tái yếu ớt như một món đồ sứ mong manh dễ vỡ… còn Lôi Hòa Nghi lại nằm trên bàn phẫu thuật, gương mặt nhợt nhạt như giấy, các bác sĩ đang vây quanh cô để tiến hành cấp cứu.
- Sao lại như vậy?
- Sức khỏe cô ấy và bào thai đều rất yếu ớt, tình trạng này cũng không ngoài dự đoán chỉ là không ngờ lại xấu như vậy…
Bên kia bác sĩ hỗ trợ căng thẳng lên tiếng:
- Bác sĩ, nhịp tim cô ấy đang không ngừng giảm xuống… huyết áp cũng bắt đầu giảm rồi…
- Tiến hành cấp cứu!
Bác sĩ điều trị chính quay trở lại bên cạnh Lôi Hòa Nghi, một bác sĩ khác đang bế đứa trẻ trên tay, sắc mặt căng thẳng không kém… bởi vì dù làm gì thì cậu bé cũng không khóc, gương mặt cậu đã bắt đầu tái đi vì không thể hô hấp, chỉ có vài tiếng o oe yếu ớt khiến bác sĩ nóng ruột đến toát cả mồ hôi. Yến Thành Huân nhìn hai mẹ con Lôi Hòa Nghi đều trên bờ vực nguy hiểm cả người đều nóng nảy, bên kia tình hình của Lôi Hòa Nghi càng ngày cảng xấu đi mà tình hình nhóc con kia cũng càng ngày càng tệ, vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt mà lại không thể khóc… nếu cứ kéo dài e là lành ít dữ nhiều.
- Đưa đứa bé cho tôi!
Bác sĩ cẩn thận đưa cậu bé cho Yến Thành Huân, anh khẽ vỗ lưng nhóc con lên tiếng…
- Kiêu Kiêu… Cung Ngật Kiêu… con nghe ba nuôi gọi không… nghe thì khóc một tiếng nào… Kiêu Kiêu à…
Đáp lại anh chỉ có vài tiếng nấc yếu ớt của Kiêu Kiêu, Yến Thành Huân cũng không biết phải làm sao, nhìn Lôi Hòa Nghi trên bàn mỗ rồi quay lại học động tác vừa rồi của bác sĩ để kích thích Kiêu Kiêu khóc lên nhưng đều vô dụng… cho đến khi một tiếng “tích” lạnh lẽo của máy điện tim vang lên, Yến Thành Huân quay lại nhìn thì chỉ thấy màn hình hiện lên một đường thẳng tắp, gương mặt anh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh lập tức tái mét, bế Kiêu Kiêu lại sát bên mặt Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi… Nghi Nghi… con em chào đời rồi… em không thể chết… có nghe thấy không… Cung Huyền Thương đang đợi em, gia đình em cũng đang đợi em, em còn chưa gặp Kiêu Kiêu mà… Nghi Nghi…
- Tiếp tục cấp cứu!
Âm thanh của máy điện tim vẫn cứ kéo dài, đáp lại những tiếng gọi vô vọng của Yến Thành Huân là bàn tay đã buông xuôi của Lôi Hòa Nghi, cũng với dòng lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má tái nhợt của cô. Còn Kiêu Kiêu bị sự kích động và giọng nói gấp gáp của Yến Thành Huân ảnh hưởng mà cánh tay nhỏ bé yếu ớt quơ loạn kháng nghị, bàn tay nhỏ xíu chạm lên gò má của Lôi Hòa Nghi, máu còn dính trên tay của cậu nhóc hòa cùng nước mắt trên mặt cô, Kiêu Kiêu giống như biết mẹ sắp rời xa mình mà ngay khoảng khắc chạm vào mẹ, cậu bé dốc hết sức òa khóc thật lớn.
Yến Thành Huân nhìn thấy cảnh đó không khỏi đỏ hoe hai mắt, Kiêu Kiêu sinh ra vốn dĩ đã yếu ớt hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, thân hình bé xíu, cân nặng cũng nhẹ tênh, toàn thân tím tái khiến người ta nhìn mà đau lòng nhưng giờ phút này lại gào khóc to hơn bất cứ đứa trẻ mới sinh nào hệt như đang gọi mẹ, gương mặt bé con đều đã đỏ ửng lên… Yến Thành Huân một bên bế Kiêu Kiêu dỗ dành, một bên nhìn Lôi Hòa Nghi cùng với đường thẳng trên máy điện tim…
- Nghi Nghi… em có nghe thấy không… Kiêu Kiêu đang gọi em đấy… thằng bé không muốn em đi…
Các bác sĩ xung quanh cùng đều xúc động, không hề bỏ cuộc mà ra sức cấp cứu… cuối cùng không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người.
- Bác sĩ, cô ấy có nhịp tim trở lại rồi!
- Tiếp tục!
Mọi người tiếp tục quá trình kéo lại sự sống cho Lôi Hòa Nghi, đến khi mọi chỉ số cơ thể đã ở mức ổn định thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Yến Thành Huân như được vớt lên từ dưới địa ngục sâu thẳm, một khắc kia anh không dám nghĩ nếu Lôi Hòa Nghi thật sự rời đi… anh không biết mình sẽ phải đối mặt với Cung Huyền Thương và Lôi gia như thế nào… may mà cô ấy vẫn sống…
Lúc này tiếng khóc của Kiêu Kiêu cũng yếu dần chỉ còn những tiếng thút thít nghẹn ngào, Yến Thành Huân hôn lên trán cậu nhóc khen ngợi:
- Kiêu Kiêu… con là đứa trẻ quý giá mà mẹ con dù chịu bao nhiêu cực khổ cũng phải bảo vệ và rồi hôm nay con lại cứu sống mẹ mình… con rất giỏi… thật sự rất giỏi, mẹ con rất tự hào về con… cảm ơn con… Kiêu Kiêu…
Bác sĩ nhận lại Kiêu Kiêu từ tay Yến Thành Huân, bế cậu nhóc đi kiểm tra toàn diện rồi đưa vào lồng ấp, còn Lôi Hòa Nghi sau khi được thay đồ bệnh nhân sạch sẽ thì được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Yến Thành Huân mệt mỏi ra khỏi phòng phẫu thuật, tựa lưng vào tường nhìn bác sĩ đẩy giường bệnh của Lôi Hòa Nghi ra, chắc chắn cô đã an toàn thì mỉm cười nhẹ nhõm.
***
Thời khắc tim Lôi Hòa Nghi ngừng đập trên giường phẫu thuật thì cô đã tỉnh lại tại một nơi mà cô đã từng rất quen thuộc. Trên người cô lúc này không phải bộ đồ bệnh nhân mà là một bộ cổ phục màu trắng, Lôi Hòa Nghi cũng không để tâm, nhìn xung quanh không khỏi bất ngờ.
- Đây là…
- Có phải rất quen không?
Sau lưng vang lên một giọng nói thanh lãnh ôn hòa nhưng tràn đầy quyền uy, Lôi Hòa Nghi bất giác quay lại… trong đình nghỉ mát, một thiếu nữ với bộ cổ phục bằng vải lụa tím, mái tóc dài kẹp gọn xõa sau lưng, đẹp đến không chân thực đang ngồi đó đánh cờ một mình!
- Cô… có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?
- Gặp rồi hay chưa… không quan trọng! Vào đây đi!
Lôi Hòa Nghi như bị thôi miên mà vào đỉnh nghỉ mát, ngồi xuống đối diện cô ấy.
- Sao tôi lại ở đây?
- Đưa cô trở lại nơi mọi thứ bắt đầu.
- Ý cô là sao?
- Bây giờ là lúc cô phải lựa chọn?
Lôi Hòa Nghi như chìm trong sương mù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này không phải cô trong phòng phẫu thuật sao…
- Lựa chọn điều gì…
- Đừng vội, cứ xem đã…
Quân cờ trên tay thiếu nữ hạ xuống, sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Lôi Hòa Nghi, cô cũng quay người lại xem, ngay lập tức hai mắt trừng to…
Nơi đó, Lăng Mặc Thần đang ôm thi thể của tiểu công chúa Nguyệt Nghi đặt vào quan tài để cô chuẩn bị nhập hoàng lăng. Sau khi quốc tang kết thúc, Lăng Mặc Thần vẫn ngày đêm canh giữ hoàng lăng nơi tiểu công chúa yên nghỉ dù ai khuyên can cũng không hề bị đả động… cho đến khi một vị đạo sĩ đi qua để lại một câu… Niệm Sơn có thể giúp người ta hoàn thành ý nguyện của mình. Cũng kể từ đó, Lăng Mặc Thần bắt đầu tìm hiểu về Niệm Sơn.
Lúc còn sống ở đó, Lôi Hòa Nghi cũng từng nghe về Niệm Sơn nhưng nơi này cực kỳ huyền bí, chỉ nghe người đời truyền tai nhau chứ chưa từng nghe nói có ai đã thực sự đặt chân đến nơi đó. Nhưng Lăng Mặc Thần bây giờ lại chẳng để tâm nhiều như vậy mà miệt mài tìm hiểu suốt nhiều ngày, có lẽ là nhờ cơ duyên mà chàng thiếu niên đó cũng tìm được thứ mình muốn.
Cảnh vật bắt đầu thay đổi, Lôi Hòa Nghi như người qua đường, nhìn cuộc đời Lăng Mặc Thần đã trải qua như một thước phim quay chậm mà thiếu nữ kỳ lạ kia đã biết mất từ lúc nào.
Tương truyền Niệm Sơn chỉ xuất hiện vào ngày đông chí tại ngọn núi cao nhất phía đông đại lục, vào thời điểm sương mù dày đặc nhất. Lăng Mặc Thần lập tức vứt bỏ mọi thứ, lên đường đến Niệm Sơn. Cuối cùng nhìn thấy ngọn núi chìm trong sương mù mà phía trên đỉnh tọa lạc một biệt viện, Lăng Mặc Thần buộc ngựa vào cây cổ thụ gần đó đi đến chân núi, có một tấm bia đá đã hằn dấu vết thời gian cắm ngay đó với dòng chữ “Chân thành đổi lấy ý nguyện”
Vẻ mặt Lăng Mặc Thần bình thản không gợn sóng, vứt bỏ mũ giáp và giày vải, chân trần bước lên từng bậc thang đá gồ ghề lên núi, đi ba bước quỳ lạy dập đầu một lần.
Lôi Hòa Nghi như linh hồn phiêu đãng nhìn hết mọi thứ, cả người không khỏi đau lòng xót xa, muốn ngăn Lăng Mặc Thần lại nhưng hoàn toàn không thể bởi vì đây là chuyện đã trải qua, cô vô pháp thay đổi.
Lúc Lăng Mặc Thần lên tới đỉnh núi, nhìn thấy tòa biệt viện kia tay chân và trán đều đã bê bết máu thịt chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng như sao trời tràn đầy quyết tâm. Chàng vẫn tiếp tục quỳ gối lê từng bước đến trước cửa lớn, còn chưa chạm vào bậc cửa trước mặt đã xuất hiện một tà váy tím xinh đẹp yêu kiều, ngước mặt lên chỉ thấy một thiếu nữ với tấm mạn che mặt đã giấu đi dung nhan diễm lệ.
- Sự chân thành của người đã thành công làm ta mềm lòng, vậy… điều ngươi muốn là gì?
- Ta muốn tiểu công chúa của ta… sống lại!
- Nguyệt Nghi!
- Phải!
Thiếu nữ khẽ cười, đi vòng quanh Lăng Mặc Thần, nhìn bộ dạng thảm hại đó:
- Ngươi phải biết… người đã chết không thể sống lại, dù ta có là ông trời cũng không thể làm trái đạo trời, ngươi càng không thể!
Lăng Mặc Thần cũng không vì những lời này mà từ bỏ:
- Nếu cô đã xuất hiện vậy chắc chắn có cách giúp ta làm điều ta muốn!
- Thiên đạo có luân hồi!
- Luân hồi… ý cô là tái sinh…
- Tái sinh… niết bàn trùng sinh… nhưng Nguyệt Nghi đã chết, dù có sống lại cũng không phải là Nguyệt Nghi mà ngươi biết!
- Không vấn đề, chỉ cần vẫn là nàng ấy, dù bề ngoài có thay đổi cũng không sao? Nàng ấy chỉ mới 18 tuổi… xinh đẹp lương thiện… vốn nên sống cuộc đời của một công chúa vô tư vô lo chứ không phải chết như vậy…
- Nguyệt Nghi dùng cái chết của mình ngăn chặn một trận gió tanh mưa máu, công đức vô lượng nhưng chết là chết…
- Nếu ta cứ muốn nàng ấy sống lại thì sao, dù là sống với bất cứ thân phận nào cũng được, nàng ấy còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều nơi muốn đi…
- Mệnh số Nguyệt Nghi rất tốt nhưng… thọ mệnh không dài, cả kiếp này hay kiếp sau…
Hai đầu mày Lăng Mặc Thần nhíu chặt lại, cả kiếp này lẫn kiếp sau…
- Ý cô là kiếp sau nàng ấy vẫn sẽ yểu mệnh như vậy…
- Không sai!
- Nguyệt Nghi đã nhập hoàng lăng, ta không thể thay đổi kết cục kiếp này… nhưng kiếp sau ta muốn nàng ấy sống tốt… sống thật hạnh phúc!
- Ngươi đang nói điều kiện với ta sao?
- Phải!
- Lăng Mặc Thần, không có bữa cơm nào là miễn phí, ngươi muốn nhận điều gì đó thì phải trả một cái giá tương tự.
- Ta biết, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào, ta đã đến nơi này cũng đã định sẵn kết cục của mình. Cô có thể giúp ta không?
- Ta có thể bảo đảm với ngươi… Nguyệt Nghi sẽ sống lại với thân phận của mình ở kiếp sau, ngàn năm sau nàng ấy vẫn sẽ tiểu công chúa được gia đình cưng chiều yêu thương mà lớn lên, nàng ấy sẽ có một tình yêu trọn vẹn, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một cuộc đời viên mãn, vẫn sẽ là thanh mai trúc mã Nguyệt Nghi từng cùng ngươi trưởng thành, cùng ngươi hẹn ước, nàng ấy vẫn sẽ nhớ tất cả về kiếp này bao gồm cả ngươi…! Ta có thể hứa chắc với ngươi điều đó nhưng ngươi có bằng lòng trả giá không?
- Ta bằng lòng!
- Vậy ngươi có đoán ra mình phải trả cái giá như thế nào không?
- Dùng mạng đổi mạng!
Thiếu nữ khẽ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng!
- Không sai, một mạng đổi một mạng, không gì công bằng hơn nhưng ngươi thì khác… Lăng Mặc Thần, ngươi có biết mình là Vận mệnh chi tử, sinh ra đã là chân mệnh thiên tử ngàn năm có một, tương lai chính là chủ nhân của đại lục này, sẽ là một bậc minh quân không?
- Phải thì sao, không phải thì thế nào?
- Thứ ta muốn chính là mệnh cách thiên tử của ngươi!
- Cô muốn thì cứ lấy… chỉ cần giúp ta cho nàng ấy sống lại là được!
- Ngươi bằng lòng buông bỏ vinh hoa phú quý, quyền lực chí cao vô thượng, buông bỏ vị trí cửu ngũ chí tôn, bỏ cả giang sơn vạn dặm, từ chối trở thành một minh quân được lưu danh ngàn năm chỉ để đổi lấy người ngươi yêu sống lại?
- Đối với ta thiên hạ này không có gì quan trọng hơn Nguyệt Nghi của ta. Không có nàng ấy… giang sơn vạn dặm hay vị trí tôn quý kia đều không là gì cả, mọi thứ đều vô nghĩa…
- Ngươi có dám chắc mình sẽ không hối hận?
- Điều ta hối hận nhất chỉ có việc ta đã không thể bảo vệ nàng!
- Được, lời thỉnh cầu của ngươi… ta nhận… ta sẽ giúp nàng ấy phục sinh như ngươi mong muốn…
- Đa tạ!
Mặc dù câu trả lời không ngoài dự đoán nhưng thiếu nữ vẫn hỏi lại một câu:
- Có đáng không?
- Nhân gian không đáng giá nhưng có người đáng giá ở nhân gian! Vì nàng ấy, mọi thứ đều xứng đáng!
- Hay cho một thiếu niên si tình…
- Ta… có điều muốn hỏi!
- Ngươi nói đi?
- Kiếp sau… ta còn có thể gặp lại nàng ấy không?
- Mệnh số của ngươi và nàng ấy đều đã được an bài, hôm nay ta vì ngươi viết lại cuộc đời của nàng ấy không có nghĩa cuộc đời ngươi cũng sẽ thay đổi. Gặp hay không gặp… phải xem cơ duyên của cả hai… ta không thể tiết lộ…
- Ta chỉ muốn kiếp sau vẫn được gặp nàng, vẫn có thể âm thầm bảo vệ nàng, như vậy là được rồi!
- Lăng Mặc Thần, có những thứ không phải ngươi muốn là được!
Ánh mắt Lăng Mặc Thần lướt qua một tia sáng, nhìn thiếu nữ lên tiếng:
- Dùng mạng của ta để đổi thì thế nào?
- Ngươi có biết mình đang nói gì không?
- Ta rất chắc chắn! Ta dùng mệnh cách thiên tử của mình lót đường cho Nguyệt Nghi sống lại, dùng thọ mệnh của mình đổi lấy cơ hội gặp gỡ ở kiếp sau… đủ không?
- Bởi vì ngươi sẽ trở thành một minh quân cho nên thọ mệnh của người rất dài rất dài, ngươi chấp nhận từ bỏ trăm năm tuổi thọ sao?
- Phật Đà A Nan từng nói “ Nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu 500 năm gió thốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua cầu”. Ta chỉ đổi trăm năm tuổi thọ để gặp lại người ta yêu, có gì mà không thể chấp nhận? Nguyệt Nghi không còn, mệnh cách thiên tử ta cũng không cần, sống đến trăm tuổi hay hai mươi tuổi có khác gì nhau?
- Ta sẽ giúp ngươi!
- Đa tạ!
Gương mặt đẫm máu của Lăng Mặc Thần hiện lên một tia nhẹ nhõm, khẽ cười nhìn thiếu nữ đối diện. Nàng thở dài, lòng bàn tay xòe ra đưa đến trước mặt Lăng Mặc Thần, bên trong có một hạt giống nhỏ.
- Đây là hạt giống sen tịnh đế, người mang về trồng trong tẩm cung của Nguyệt Nghi, dùng máu của ngươi nuôi dưỡng… ngày sen tịnh đế chớm nở là ngày nàng ấy bắt đầu cuộc đời mới… Có một điều ta cần phải nhắc nhở ngươi… Nguyệt Nghi là một công chúa tài hoa đức độ, được lòng thần dân thêm việc nàng ấy hương tiêu ngọc vẫn khi còn quá trẻ để đổi lấy thiên hạ thái bình, quốc thái dân an càng được bá tánh tiếc thương. Ngươi… có thể xây một ngôi miếu nhỏ để mọi người bày tỏ sự kính trọng của mình với công chúa của bọn họ… đây là vì tốt cho nàng ấy, kiếp sau Nguyệt Nghi số mệnh tốt hơn người thường nhưng… ngươi dùng mệnh cách thiên tử của mình lót đường cho nàng ấy… Nguyệt Nghi không gánh vác nổi vận mệnh đó của ngươi, dùng tín ngưỡng của toàn dân có thể che chở nàng ấy phần nào…
- Ta hiểu rồi, đa tạ tiên nhân nhắc nhở!
Lăng Mặc Thần nâng niu hạt giống nhỏ trong tay như nâng niu bảo vật quý giá chầm chậm đứng lên, ngẩng đầu thì thiếu nữ đã biến mất từ lúc nào. Lúc này Lăng Mặc Thần cũng không còn cảm thấy đau đớn từ vết thương trên người nữa, bình an đi xuống chân núi, cưỡi ngựa quay về hoàng cung. Đầu tiên Lăng Mặc Thần gieo hạt giống vào một chậu nhỏ sau đó bắt đâu xây miếu cho Nguyệt Nghi để con dân có thể đến tỏ lòng thành kính. Cứ thế ngày ngày Lăng Mặc Thần dùng máu của mình nuôi dưỡng hạt giống, thời gian trôi qua khí sắc Lăng Mặc Thần cũng dần ảm đạm như ngọn đèn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào chính là dấu hiệu sinh mệnh đang rút ngắn.
Gần một năm sau đó, sen tịnh đế chớm nở, Lăng Mặc Thần hoàn thành tâm nguyên cả đời, mang theo đóa sen tịnh đế đó quyên sinh bên cạnh hoàng lăng của Nguyệt Nghi, mái tóc đen của thiếu niên lang năm nào giờ đây đã bạc trắng như tuyết… Ngày Lăng Mặc Thần mất là một ngày cuối thu… nhưng tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời như tiếc thương cho một uyên ương hữu duyên vô phận…
Từ lúc Nguyệt Nghi hương tiêu ngọc vẫn đến lúc Lăng Mặc Thần tuẫn táng theo nàng chỉ vỏn vẹn 1 năm, 1 năm này lại như thước phim quay vội chiếu trước mắt Lôi Hòa Nghi.
Hóa ra cuộc đời thứ hai cô nhận được vốn nghĩ là do may mắn lại là Mặc Thần ca ca của cô dùng mạng đổi lấy, người đó dùng máu thịt và linh hồn của mình lót đường cho cuộc đời đầy hoa của cô. Cô cũng rất muốn hỏi một câu… có đáng không?
Lôi Hòa Nghi như chịu một kích trí mạng, vô lực khụy xuống đất, gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt đã đầm đìa nước mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì đã xảy ra… Thiên địa xoay chuyển, Lôi Hòa Nghi lại quay về đình nghỉ mát ban đầu, bàn cờ trước mặt vẫn chưa kết thúc, phía sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc…
- Núi vốn vô ưu vì tuyết trắng nên bạc đầu…
Nước vốn vô sầu vì gió thổi nên gợn sóng…
Lăng Mặc Thần là núi là nước, Nguyệt Nghi là tuyết là gió, tuyết rơi rồi cũng tan vào một ngày nắng, gió đến rồi lại đi như chưa từng gặp gỡ… Giống như Nguyệt Nghi chỉ đi qua cuộc đời Lăng Mặc Thần một thoáng, chỉ có sự tương tư của hắn là kéo dài không hồi kết…
Lôi Hòa Nghi tuyệt vọng nhắm tịt hai mắt, cô vốn luôn cảm thấy may mắn vì sau mọi chuyện mình vẫn sống lại cuộc đời thứ hai nhưng hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc mà mình đang có thật trớ trêu, thật buồn cười biết bao nhiêu. Nếu có thể cô ước gì mình cứ thế chết đi, như vậy sẽ không liên lụy nhiều người đến thế…
Thiếu nữ đi về phía Lôi Hòa Nghi, ngồi xuống đối diện, cầm một quân cờ tiếp tục đặt xuống.
- Lăng Mặc Thần là vận mệnh chi tử, là chân mệnh thiên tử ngàn năm được chọn… dù có gặp Nguyệt Nghi hay không hắn đều sẽ trở thàng một minh quân được lưu danh sử sách. Nhưng vì gặp cô, số mệnh cuộc đời hắn không ngừng xoay chuyển… Nếu không có cuộc gặp gỡ năm cô 5 tuổi cuộc đời hắn sẽ vẻ vang rực rỡ, nhưng vì gặp cô, con đường hắn đi chênh vênh vô cùng, mẫu tộc bị diệt, trở thành chàng hoàng tử lưu lạc nhân gian… Năm 10 tuổi… cô không cứu hắn từ vực sâu trở về… sẽ rất lâu rất lâu hắn mới có thể hoàn thành đại nghiệp, nhưng vì cô cứu hắn cho nên hắn sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian bởi vì hắn muốn cô trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Năm 16 tuổi, nếu cô không gặp kẻ thù của hắn, chỉ vài năm sau đó hắn sẽ chinh phục đại lục nhưng vì cô gặp cho nên mọi thứ lại xoay chuyển. Năm 18 tuổi, nếu cô không chết, hai người sẽ trở thành một đôi Đế hậu người người ngưỡng mộ, nhưng cô đã chết, thiên hạ vĩnh viễn mất đi một bậc minh quân… Lăng Mặc Thần và Nguyệt Nghi… cuộc đời hai người là một đoạn duyên nợ nghiệt ngã… là nghiệt duyên… bánh xe vận mệnh không ngừng xoay chuyển, thứ ta có thể làm cũng đều có giới hạn… người duy nhất thay đổi được kết cục cũng chỉ có người trong cuộc… ta cũng chỉ là người viết lại câu chuyện của các ngươi mà thôi…
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm cả người Lôi Hòa Nghi, cô nhìn bàn cờ trước mặt… bất phân thắng bại:
- Tại sao cô lại cho tôi biết những chuyện này…
- Không có sự may mắn nào giá trị bằng cả cuộc đời. Dù lớn hay nhỏ… bất cứ ân huệ nào cô nhận được cũng là sự đánh đổi của người khác. Nguyệt Nghi… Lăng Mặc Thần đánh đổi vận mệnh của hắn cho cô sống lại, dùng trăm năm tuổi thọ chỉ để kiếp sau gặp lại cô… mà cô gánh vác mệnh cách thiên tử của gắn không nổi… liên tục đổ máu… là cái giá mà cô phải trả. Bây giờ là lúc cô đưa ra quyết định của mình… là Nguyệt Nghi hay Lôi Hòa Nghi?
Trước mặt Lôi Hòa Nghi xuất hiện hai quân cờ, một trắng một đen, tượng trưng cho hai thân phận Nguyệt Nghi và Lôi Hòa Nghi. Mà thế cờ trên bàn đang ở thế cân bằng, thắng thua do cô quyết định cô chọn quân cờ nào…
- Quyết định… của tôi!
- Phải, cô là Nguyệt Nghi, Lôi Hòa Nghi là kiếp sau của cô… nhưng thọ mệnh kiếp sau của cô cũng chỉ có 17 năm. Nói cách khác cuộc đời của cô bây giờ không phải cướp của người khác mà vốn dĩ đó là của cô, là Lăng Mặc Thần và lê dân bá tánh dùng tín ngưỡng của mình đánh đổi cho cô, cô là Nguyệt Nghi cũng là Lôi Hòa Nghi nhưng kể từ thời khắc này cô chỉ có thể chọn trở thành một trong hai người…
- Tôi vẫn chưa hiểu…
- Rất đơn giản, ta có thể đưa cô trở về nơi mọi thứ bắt đầu… cũng có thể để cô tiếp tục cuộc đời hiện tại… là lựa chọn viết lại quá khứ hay tiếp tục tương lại đều chỉ do một ý niệm của cô quyết định…
***
Suyyyyy
- Thủ trưởng… tình hình… rất không khả quan!
Yến Thành Huân sa sầm mặt mày, lập tức thay đồ vô trùng rồi vào phòng mổ. Đứa bé đã được sinh ra an toàn, cả người tím tái yếu ớt như một món đồ sứ mong manh dễ vỡ… còn Lôi Hòa Nghi lại nằm trên bàn phẫu thuật, gương mặt nhợt nhạt như giấy, các bác sĩ đang vây quanh cô để tiến hành cấp cứu.
- Sao lại như vậy?
- Sức khỏe cô ấy và bào thai đều rất yếu ớt, tình trạng này cũng không ngoài dự đoán chỉ là không ngờ lại xấu như vậy…
Bên kia bác sĩ hỗ trợ căng thẳng lên tiếng:
- Bác sĩ, nhịp tim cô ấy đang không ngừng giảm xuống… huyết áp cũng bắt đầu giảm rồi…
- Tiến hành cấp cứu!
Bác sĩ điều trị chính quay trở lại bên cạnh Lôi Hòa Nghi, một bác sĩ khác đang bế đứa trẻ trên tay, sắc mặt căng thẳng không kém… bởi vì dù làm gì thì cậu bé cũng không khóc, gương mặt cậu đã bắt đầu tái đi vì không thể hô hấp, chỉ có vài tiếng o oe yếu ớt khiến bác sĩ nóng ruột đến toát cả mồ hôi. Yến Thành Huân nhìn hai mẹ con Lôi Hòa Nghi đều trên bờ vực nguy hiểm cả người đều nóng nảy, bên kia tình hình của Lôi Hòa Nghi càng ngày cảng xấu đi mà tình hình nhóc con kia cũng càng ngày càng tệ, vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt mà lại không thể khóc… nếu cứ kéo dài e là lành ít dữ nhiều.
- Đưa đứa bé cho tôi!
Bác sĩ cẩn thận đưa cậu bé cho Yến Thành Huân, anh khẽ vỗ lưng nhóc con lên tiếng…
- Kiêu Kiêu… Cung Ngật Kiêu… con nghe ba nuôi gọi không… nghe thì khóc một tiếng nào… Kiêu Kiêu à…
Đáp lại anh chỉ có vài tiếng nấc yếu ớt của Kiêu Kiêu, Yến Thành Huân cũng không biết phải làm sao, nhìn Lôi Hòa Nghi trên bàn mỗ rồi quay lại học động tác vừa rồi của bác sĩ để kích thích Kiêu Kiêu khóc lên nhưng đều vô dụng… cho đến khi một tiếng “tích” lạnh lẽo của máy điện tim vang lên, Yến Thành Huân quay lại nhìn thì chỉ thấy màn hình hiện lên một đường thẳng tắp, gương mặt anh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh lập tức tái mét, bế Kiêu Kiêu lại sát bên mặt Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi… Nghi Nghi… con em chào đời rồi… em không thể chết… có nghe thấy không… Cung Huyền Thương đang đợi em, gia đình em cũng đang đợi em, em còn chưa gặp Kiêu Kiêu mà… Nghi Nghi…
- Tiếp tục cấp cứu!
Âm thanh của máy điện tim vẫn cứ kéo dài, đáp lại những tiếng gọi vô vọng của Yến Thành Huân là bàn tay đã buông xuôi của Lôi Hòa Nghi, cũng với dòng lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má tái nhợt của cô. Còn Kiêu Kiêu bị sự kích động và giọng nói gấp gáp của Yến Thành Huân ảnh hưởng mà cánh tay nhỏ bé yếu ớt quơ loạn kháng nghị, bàn tay nhỏ xíu chạm lên gò má của Lôi Hòa Nghi, máu còn dính trên tay của cậu nhóc hòa cùng nước mắt trên mặt cô, Kiêu Kiêu giống như biết mẹ sắp rời xa mình mà ngay khoảng khắc chạm vào mẹ, cậu bé dốc hết sức òa khóc thật lớn.
Yến Thành Huân nhìn thấy cảnh đó không khỏi đỏ hoe hai mắt, Kiêu Kiêu sinh ra vốn dĩ đã yếu ớt hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, thân hình bé xíu, cân nặng cũng nhẹ tênh, toàn thân tím tái khiến người ta nhìn mà đau lòng nhưng giờ phút này lại gào khóc to hơn bất cứ đứa trẻ mới sinh nào hệt như đang gọi mẹ, gương mặt bé con đều đã đỏ ửng lên… Yến Thành Huân một bên bế Kiêu Kiêu dỗ dành, một bên nhìn Lôi Hòa Nghi cùng với đường thẳng trên máy điện tim…
- Nghi Nghi… em có nghe thấy không… Kiêu Kiêu đang gọi em đấy… thằng bé không muốn em đi…
Các bác sĩ xung quanh cùng đều xúc động, không hề bỏ cuộc mà ra sức cấp cứu… cuối cùng không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người.
- Bác sĩ, cô ấy có nhịp tim trở lại rồi!
- Tiếp tục!
Mọi người tiếp tục quá trình kéo lại sự sống cho Lôi Hòa Nghi, đến khi mọi chỉ số cơ thể đã ở mức ổn định thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Yến Thành Huân như được vớt lên từ dưới địa ngục sâu thẳm, một khắc kia anh không dám nghĩ nếu Lôi Hòa Nghi thật sự rời đi… anh không biết mình sẽ phải đối mặt với Cung Huyền Thương và Lôi gia như thế nào… may mà cô ấy vẫn sống…
Lúc này tiếng khóc của Kiêu Kiêu cũng yếu dần chỉ còn những tiếng thút thít nghẹn ngào, Yến Thành Huân hôn lên trán cậu nhóc khen ngợi:
- Kiêu Kiêu… con là đứa trẻ quý giá mà mẹ con dù chịu bao nhiêu cực khổ cũng phải bảo vệ và rồi hôm nay con lại cứu sống mẹ mình… con rất giỏi… thật sự rất giỏi, mẹ con rất tự hào về con… cảm ơn con… Kiêu Kiêu…
Bác sĩ nhận lại Kiêu Kiêu từ tay Yến Thành Huân, bế cậu nhóc đi kiểm tra toàn diện rồi đưa vào lồng ấp, còn Lôi Hòa Nghi sau khi được thay đồ bệnh nhân sạch sẽ thì được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Yến Thành Huân mệt mỏi ra khỏi phòng phẫu thuật, tựa lưng vào tường nhìn bác sĩ đẩy giường bệnh của Lôi Hòa Nghi ra, chắc chắn cô đã an toàn thì mỉm cười nhẹ nhõm.
***
Thời khắc tim Lôi Hòa Nghi ngừng đập trên giường phẫu thuật thì cô đã tỉnh lại tại một nơi mà cô đã từng rất quen thuộc. Trên người cô lúc này không phải bộ đồ bệnh nhân mà là một bộ cổ phục màu trắng, Lôi Hòa Nghi cũng không để tâm, nhìn xung quanh không khỏi bất ngờ.
- Đây là…
- Có phải rất quen không?
Sau lưng vang lên một giọng nói thanh lãnh ôn hòa nhưng tràn đầy quyền uy, Lôi Hòa Nghi bất giác quay lại… trong đình nghỉ mát, một thiếu nữ với bộ cổ phục bằng vải lụa tím, mái tóc dài kẹp gọn xõa sau lưng, đẹp đến không chân thực đang ngồi đó đánh cờ một mình!
- Cô… có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?
- Gặp rồi hay chưa… không quan trọng! Vào đây đi!
Lôi Hòa Nghi như bị thôi miên mà vào đỉnh nghỉ mát, ngồi xuống đối diện cô ấy.
- Sao tôi lại ở đây?
- Đưa cô trở lại nơi mọi thứ bắt đầu.
- Ý cô là sao?
- Bây giờ là lúc cô phải lựa chọn?
Lôi Hòa Nghi như chìm trong sương mù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này không phải cô trong phòng phẫu thuật sao…
- Lựa chọn điều gì…
- Đừng vội, cứ xem đã…
Quân cờ trên tay thiếu nữ hạ xuống, sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Lôi Hòa Nghi, cô cũng quay người lại xem, ngay lập tức hai mắt trừng to…
Nơi đó, Lăng Mặc Thần đang ôm thi thể của tiểu công chúa Nguyệt Nghi đặt vào quan tài để cô chuẩn bị nhập hoàng lăng. Sau khi quốc tang kết thúc, Lăng Mặc Thần vẫn ngày đêm canh giữ hoàng lăng nơi tiểu công chúa yên nghỉ dù ai khuyên can cũng không hề bị đả động… cho đến khi một vị đạo sĩ đi qua để lại một câu… Niệm Sơn có thể giúp người ta hoàn thành ý nguyện của mình. Cũng kể từ đó, Lăng Mặc Thần bắt đầu tìm hiểu về Niệm Sơn.
Lúc còn sống ở đó, Lôi Hòa Nghi cũng từng nghe về Niệm Sơn nhưng nơi này cực kỳ huyền bí, chỉ nghe người đời truyền tai nhau chứ chưa từng nghe nói có ai đã thực sự đặt chân đến nơi đó. Nhưng Lăng Mặc Thần bây giờ lại chẳng để tâm nhiều như vậy mà miệt mài tìm hiểu suốt nhiều ngày, có lẽ là nhờ cơ duyên mà chàng thiếu niên đó cũng tìm được thứ mình muốn.
Cảnh vật bắt đầu thay đổi, Lôi Hòa Nghi như người qua đường, nhìn cuộc đời Lăng Mặc Thần đã trải qua như một thước phim quay chậm mà thiếu nữ kỳ lạ kia đã biết mất từ lúc nào.
Tương truyền Niệm Sơn chỉ xuất hiện vào ngày đông chí tại ngọn núi cao nhất phía đông đại lục, vào thời điểm sương mù dày đặc nhất. Lăng Mặc Thần lập tức vứt bỏ mọi thứ, lên đường đến Niệm Sơn. Cuối cùng nhìn thấy ngọn núi chìm trong sương mù mà phía trên đỉnh tọa lạc một biệt viện, Lăng Mặc Thần buộc ngựa vào cây cổ thụ gần đó đi đến chân núi, có một tấm bia đá đã hằn dấu vết thời gian cắm ngay đó với dòng chữ “Chân thành đổi lấy ý nguyện”
Vẻ mặt Lăng Mặc Thần bình thản không gợn sóng, vứt bỏ mũ giáp và giày vải, chân trần bước lên từng bậc thang đá gồ ghề lên núi, đi ba bước quỳ lạy dập đầu một lần.
Lôi Hòa Nghi như linh hồn phiêu đãng nhìn hết mọi thứ, cả người không khỏi đau lòng xót xa, muốn ngăn Lăng Mặc Thần lại nhưng hoàn toàn không thể bởi vì đây là chuyện đã trải qua, cô vô pháp thay đổi.
Lúc Lăng Mặc Thần lên tới đỉnh núi, nhìn thấy tòa biệt viện kia tay chân và trán đều đã bê bết máu thịt chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng như sao trời tràn đầy quyết tâm. Chàng vẫn tiếp tục quỳ gối lê từng bước đến trước cửa lớn, còn chưa chạm vào bậc cửa trước mặt đã xuất hiện một tà váy tím xinh đẹp yêu kiều, ngước mặt lên chỉ thấy một thiếu nữ với tấm mạn che mặt đã giấu đi dung nhan diễm lệ.
- Sự chân thành của người đã thành công làm ta mềm lòng, vậy… điều ngươi muốn là gì?
- Ta muốn tiểu công chúa của ta… sống lại!
- Nguyệt Nghi!
- Phải!
Thiếu nữ khẽ cười, đi vòng quanh Lăng Mặc Thần, nhìn bộ dạng thảm hại đó:
- Ngươi phải biết… người đã chết không thể sống lại, dù ta có là ông trời cũng không thể làm trái đạo trời, ngươi càng không thể!
Lăng Mặc Thần cũng không vì những lời này mà từ bỏ:
- Nếu cô đã xuất hiện vậy chắc chắn có cách giúp ta làm điều ta muốn!
- Thiên đạo có luân hồi!
- Luân hồi… ý cô là tái sinh…
- Tái sinh… niết bàn trùng sinh… nhưng Nguyệt Nghi đã chết, dù có sống lại cũng không phải là Nguyệt Nghi mà ngươi biết!
- Không vấn đề, chỉ cần vẫn là nàng ấy, dù bề ngoài có thay đổi cũng không sao? Nàng ấy chỉ mới 18 tuổi… xinh đẹp lương thiện… vốn nên sống cuộc đời của một công chúa vô tư vô lo chứ không phải chết như vậy…
- Nguyệt Nghi dùng cái chết của mình ngăn chặn một trận gió tanh mưa máu, công đức vô lượng nhưng chết là chết…
- Nếu ta cứ muốn nàng ấy sống lại thì sao, dù là sống với bất cứ thân phận nào cũng được, nàng ấy còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều nơi muốn đi…
- Mệnh số Nguyệt Nghi rất tốt nhưng… thọ mệnh không dài, cả kiếp này hay kiếp sau…
Hai đầu mày Lăng Mặc Thần nhíu chặt lại, cả kiếp này lẫn kiếp sau…
- Ý cô là kiếp sau nàng ấy vẫn sẽ yểu mệnh như vậy…
- Không sai!
- Nguyệt Nghi đã nhập hoàng lăng, ta không thể thay đổi kết cục kiếp này… nhưng kiếp sau ta muốn nàng ấy sống tốt… sống thật hạnh phúc!
- Ngươi đang nói điều kiện với ta sao?
- Phải!
- Lăng Mặc Thần, không có bữa cơm nào là miễn phí, ngươi muốn nhận điều gì đó thì phải trả một cái giá tương tự.
- Ta biết, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào, ta đã đến nơi này cũng đã định sẵn kết cục của mình. Cô có thể giúp ta không?
- Ta có thể bảo đảm với ngươi… Nguyệt Nghi sẽ sống lại với thân phận của mình ở kiếp sau, ngàn năm sau nàng ấy vẫn sẽ tiểu công chúa được gia đình cưng chiều yêu thương mà lớn lên, nàng ấy sẽ có một tình yêu trọn vẹn, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một cuộc đời viên mãn, vẫn sẽ là thanh mai trúc mã Nguyệt Nghi từng cùng ngươi trưởng thành, cùng ngươi hẹn ước, nàng ấy vẫn sẽ nhớ tất cả về kiếp này bao gồm cả ngươi…! Ta có thể hứa chắc với ngươi điều đó nhưng ngươi có bằng lòng trả giá không?
- Ta bằng lòng!
- Vậy ngươi có đoán ra mình phải trả cái giá như thế nào không?
- Dùng mạng đổi mạng!
Thiếu nữ khẽ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng!
- Không sai, một mạng đổi một mạng, không gì công bằng hơn nhưng ngươi thì khác… Lăng Mặc Thần, ngươi có biết mình là Vận mệnh chi tử, sinh ra đã là chân mệnh thiên tử ngàn năm có một, tương lai chính là chủ nhân của đại lục này, sẽ là một bậc minh quân không?
- Phải thì sao, không phải thì thế nào?
- Thứ ta muốn chính là mệnh cách thiên tử của ngươi!
- Cô muốn thì cứ lấy… chỉ cần giúp ta cho nàng ấy sống lại là được!
- Ngươi bằng lòng buông bỏ vinh hoa phú quý, quyền lực chí cao vô thượng, buông bỏ vị trí cửu ngũ chí tôn, bỏ cả giang sơn vạn dặm, từ chối trở thành một minh quân được lưu danh ngàn năm chỉ để đổi lấy người ngươi yêu sống lại?
- Đối với ta thiên hạ này không có gì quan trọng hơn Nguyệt Nghi của ta. Không có nàng ấy… giang sơn vạn dặm hay vị trí tôn quý kia đều không là gì cả, mọi thứ đều vô nghĩa…
- Ngươi có dám chắc mình sẽ không hối hận?
- Điều ta hối hận nhất chỉ có việc ta đã không thể bảo vệ nàng!
- Được, lời thỉnh cầu của ngươi… ta nhận… ta sẽ giúp nàng ấy phục sinh như ngươi mong muốn…
- Đa tạ!
Mặc dù câu trả lời không ngoài dự đoán nhưng thiếu nữ vẫn hỏi lại một câu:
- Có đáng không?
- Nhân gian không đáng giá nhưng có người đáng giá ở nhân gian! Vì nàng ấy, mọi thứ đều xứng đáng!
- Hay cho một thiếu niên si tình…
- Ta… có điều muốn hỏi!
- Ngươi nói đi?
- Kiếp sau… ta còn có thể gặp lại nàng ấy không?
- Mệnh số của ngươi và nàng ấy đều đã được an bài, hôm nay ta vì ngươi viết lại cuộc đời của nàng ấy không có nghĩa cuộc đời ngươi cũng sẽ thay đổi. Gặp hay không gặp… phải xem cơ duyên của cả hai… ta không thể tiết lộ…
- Ta chỉ muốn kiếp sau vẫn được gặp nàng, vẫn có thể âm thầm bảo vệ nàng, như vậy là được rồi!
- Lăng Mặc Thần, có những thứ không phải ngươi muốn là được!
Ánh mắt Lăng Mặc Thần lướt qua một tia sáng, nhìn thiếu nữ lên tiếng:
- Dùng mạng của ta để đổi thì thế nào?
- Ngươi có biết mình đang nói gì không?
- Ta rất chắc chắn! Ta dùng mệnh cách thiên tử của mình lót đường cho Nguyệt Nghi sống lại, dùng thọ mệnh của mình đổi lấy cơ hội gặp gỡ ở kiếp sau… đủ không?
- Bởi vì ngươi sẽ trở thành một minh quân cho nên thọ mệnh của người rất dài rất dài, ngươi chấp nhận từ bỏ trăm năm tuổi thọ sao?
- Phật Đà A Nan từng nói “ Nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu 500 năm gió thốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua cầu”. Ta chỉ đổi trăm năm tuổi thọ để gặp lại người ta yêu, có gì mà không thể chấp nhận? Nguyệt Nghi không còn, mệnh cách thiên tử ta cũng không cần, sống đến trăm tuổi hay hai mươi tuổi có khác gì nhau?
- Ta sẽ giúp ngươi!
- Đa tạ!
Gương mặt đẫm máu của Lăng Mặc Thần hiện lên một tia nhẹ nhõm, khẽ cười nhìn thiếu nữ đối diện. Nàng thở dài, lòng bàn tay xòe ra đưa đến trước mặt Lăng Mặc Thần, bên trong có một hạt giống nhỏ.
- Đây là hạt giống sen tịnh đế, người mang về trồng trong tẩm cung của Nguyệt Nghi, dùng máu của ngươi nuôi dưỡng… ngày sen tịnh đế chớm nở là ngày nàng ấy bắt đầu cuộc đời mới… Có một điều ta cần phải nhắc nhở ngươi… Nguyệt Nghi là một công chúa tài hoa đức độ, được lòng thần dân thêm việc nàng ấy hương tiêu ngọc vẫn khi còn quá trẻ để đổi lấy thiên hạ thái bình, quốc thái dân an càng được bá tánh tiếc thương. Ngươi… có thể xây một ngôi miếu nhỏ để mọi người bày tỏ sự kính trọng của mình với công chúa của bọn họ… đây là vì tốt cho nàng ấy, kiếp sau Nguyệt Nghi số mệnh tốt hơn người thường nhưng… ngươi dùng mệnh cách thiên tử của mình lót đường cho nàng ấy… Nguyệt Nghi không gánh vác nổi vận mệnh đó của ngươi, dùng tín ngưỡng của toàn dân có thể che chở nàng ấy phần nào…
- Ta hiểu rồi, đa tạ tiên nhân nhắc nhở!
Lăng Mặc Thần nâng niu hạt giống nhỏ trong tay như nâng niu bảo vật quý giá chầm chậm đứng lên, ngẩng đầu thì thiếu nữ đã biến mất từ lúc nào. Lúc này Lăng Mặc Thần cũng không còn cảm thấy đau đớn từ vết thương trên người nữa, bình an đi xuống chân núi, cưỡi ngựa quay về hoàng cung. Đầu tiên Lăng Mặc Thần gieo hạt giống vào một chậu nhỏ sau đó bắt đâu xây miếu cho Nguyệt Nghi để con dân có thể đến tỏ lòng thành kính. Cứ thế ngày ngày Lăng Mặc Thần dùng máu của mình nuôi dưỡng hạt giống, thời gian trôi qua khí sắc Lăng Mặc Thần cũng dần ảm đạm như ngọn đèn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào chính là dấu hiệu sinh mệnh đang rút ngắn.
Gần một năm sau đó, sen tịnh đế chớm nở, Lăng Mặc Thần hoàn thành tâm nguyên cả đời, mang theo đóa sen tịnh đế đó quyên sinh bên cạnh hoàng lăng của Nguyệt Nghi, mái tóc đen của thiếu niên lang năm nào giờ đây đã bạc trắng như tuyết… Ngày Lăng Mặc Thần mất là một ngày cuối thu… nhưng tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời như tiếc thương cho một uyên ương hữu duyên vô phận…
Từ lúc Nguyệt Nghi hương tiêu ngọc vẫn đến lúc Lăng Mặc Thần tuẫn táng theo nàng chỉ vỏn vẹn 1 năm, 1 năm này lại như thước phim quay vội chiếu trước mắt Lôi Hòa Nghi.
Hóa ra cuộc đời thứ hai cô nhận được vốn nghĩ là do may mắn lại là Mặc Thần ca ca của cô dùng mạng đổi lấy, người đó dùng máu thịt và linh hồn của mình lót đường cho cuộc đời đầy hoa của cô. Cô cũng rất muốn hỏi một câu… có đáng không?
Lôi Hòa Nghi như chịu một kích trí mạng, vô lực khụy xuống đất, gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt đã đầm đìa nước mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì đã xảy ra… Thiên địa xoay chuyển, Lôi Hòa Nghi lại quay về đình nghỉ mát ban đầu, bàn cờ trước mặt vẫn chưa kết thúc, phía sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc…
- Núi vốn vô ưu vì tuyết trắng nên bạc đầu…
Nước vốn vô sầu vì gió thổi nên gợn sóng…
Lăng Mặc Thần là núi là nước, Nguyệt Nghi là tuyết là gió, tuyết rơi rồi cũng tan vào một ngày nắng, gió đến rồi lại đi như chưa từng gặp gỡ… Giống như Nguyệt Nghi chỉ đi qua cuộc đời Lăng Mặc Thần một thoáng, chỉ có sự tương tư của hắn là kéo dài không hồi kết…
Lôi Hòa Nghi tuyệt vọng nhắm tịt hai mắt, cô vốn luôn cảm thấy may mắn vì sau mọi chuyện mình vẫn sống lại cuộc đời thứ hai nhưng hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc mà mình đang có thật trớ trêu, thật buồn cười biết bao nhiêu. Nếu có thể cô ước gì mình cứ thế chết đi, như vậy sẽ không liên lụy nhiều người đến thế…
Thiếu nữ đi về phía Lôi Hòa Nghi, ngồi xuống đối diện, cầm một quân cờ tiếp tục đặt xuống.
- Lăng Mặc Thần là vận mệnh chi tử, là chân mệnh thiên tử ngàn năm được chọn… dù có gặp Nguyệt Nghi hay không hắn đều sẽ trở thàng một minh quân được lưu danh sử sách. Nhưng vì gặp cô, số mệnh cuộc đời hắn không ngừng xoay chuyển… Nếu không có cuộc gặp gỡ năm cô 5 tuổi cuộc đời hắn sẽ vẻ vang rực rỡ, nhưng vì gặp cô, con đường hắn đi chênh vênh vô cùng, mẫu tộc bị diệt, trở thành chàng hoàng tử lưu lạc nhân gian… Năm 10 tuổi… cô không cứu hắn từ vực sâu trở về… sẽ rất lâu rất lâu hắn mới có thể hoàn thành đại nghiệp, nhưng vì cô cứu hắn cho nên hắn sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian bởi vì hắn muốn cô trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Năm 16 tuổi, nếu cô không gặp kẻ thù của hắn, chỉ vài năm sau đó hắn sẽ chinh phục đại lục nhưng vì cô gặp cho nên mọi thứ lại xoay chuyển. Năm 18 tuổi, nếu cô không chết, hai người sẽ trở thành một đôi Đế hậu người người ngưỡng mộ, nhưng cô đã chết, thiên hạ vĩnh viễn mất đi một bậc minh quân… Lăng Mặc Thần và Nguyệt Nghi… cuộc đời hai người là một đoạn duyên nợ nghiệt ngã… là nghiệt duyên… bánh xe vận mệnh không ngừng xoay chuyển, thứ ta có thể làm cũng đều có giới hạn… người duy nhất thay đổi được kết cục cũng chỉ có người trong cuộc… ta cũng chỉ là người viết lại câu chuyện của các ngươi mà thôi…
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm cả người Lôi Hòa Nghi, cô nhìn bàn cờ trước mặt… bất phân thắng bại:
- Tại sao cô lại cho tôi biết những chuyện này…
- Không có sự may mắn nào giá trị bằng cả cuộc đời. Dù lớn hay nhỏ… bất cứ ân huệ nào cô nhận được cũng là sự đánh đổi của người khác. Nguyệt Nghi… Lăng Mặc Thần đánh đổi vận mệnh của hắn cho cô sống lại, dùng trăm năm tuổi thọ chỉ để kiếp sau gặp lại cô… mà cô gánh vác mệnh cách thiên tử của gắn không nổi… liên tục đổ máu… là cái giá mà cô phải trả. Bây giờ là lúc cô đưa ra quyết định của mình… là Nguyệt Nghi hay Lôi Hòa Nghi?
Trước mặt Lôi Hòa Nghi xuất hiện hai quân cờ, một trắng một đen, tượng trưng cho hai thân phận Nguyệt Nghi và Lôi Hòa Nghi. Mà thế cờ trên bàn đang ở thế cân bằng, thắng thua do cô quyết định cô chọn quân cờ nào…
- Quyết định… của tôi!
- Phải, cô là Nguyệt Nghi, Lôi Hòa Nghi là kiếp sau của cô… nhưng thọ mệnh kiếp sau của cô cũng chỉ có 17 năm. Nói cách khác cuộc đời của cô bây giờ không phải cướp của người khác mà vốn dĩ đó là của cô, là Lăng Mặc Thần và lê dân bá tánh dùng tín ngưỡng của mình đánh đổi cho cô, cô là Nguyệt Nghi cũng là Lôi Hòa Nghi nhưng kể từ thời khắc này cô chỉ có thể chọn trở thành một trong hai người…
- Tôi vẫn chưa hiểu…
- Rất đơn giản, ta có thể đưa cô trở về nơi mọi thứ bắt đầu… cũng có thể để cô tiếp tục cuộc đời hiện tại… là lựa chọn viết lại quá khứ hay tiếp tục tương lại đều chỉ do một ý niệm của cô quyết định…
***
Suyyyyy