Chương 13: Chịu trận
Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Lý Hân ngồi trên con xe Mercedes Maybach Exelero được người tài xế lâu năm của Diệp Gia chở đến tập đoàn Why Ci.
Trên xe, mùi giận dữ toát nồng nặc khiến cho chú tài cũng phải khiếp sợ không dám phát ra tiếng động chỉ chuyên tâm lái xe.
Được tầm 30 phút hơn thì cũng đến tập đoàn Why Ci. Ba người bước xuống xe đi một mạch vào tập đoàn, đi thẳng đến quầy lễ tân:
- Cho hỏi, hôm nay tổng giám đốc Trần Gia Kỳ có đến không?
Ông Diệp Phúc Trí lạnh lùng hỏi
- Dạ chào ông, ông có hẹn trước không ạ?
Cô gái quầy lễ tân nhẹ nhàng đáp
- Không có, nó là con rể tôi cũng cần phải hẹn trước à?
Diệp Phúc Trí vẫn lạnh lùng, dường như rất nóng lòng muốn dạy cho tên không biết trời đất kia một bài học.
Cô lễ tân lúc này mới ngỡ ngàng không biết tổng giám đốc làm gì mà để nhạc phụ đại nhân tìm đến tận tập đoàn, chắc là có chuyện gì xảy ra đây.
- Dạ vậy mời ông bà cùng tiểu thư đây qua bên kia ngồi, tôi sẽ gọi tổng giám đốc ngay ạ?
Cô vừa dứt lời thì KayKi từ trong thang máy bước ra nhìn thấy Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết thì không khỏi bất ngờ, vội đi lại chào hỏi nhưng bị ông lườm cho một cái rồi KayKi nhanh chóng mời ông bà lên phòng tổng giám đốc.
Lúc này, Trần Gia Kỳ đang ngồi làm việc thì có tiếng gõ cửa, theo quáng tính thì hắn chỉ nói chớ không thèm nhìn xem là ai.
- Vào đi
KayKi mở cửa cho Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Lý Hân bước vào trong rồi khép cửa lại để họ nói chuyện với nhau.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trương Thiên Tuyết bước chân nhanh đến chỗ tên con rể của bà, lúc này hắn mới thấy điều bất thường. Nhìn lên thì thấy mẹ vợ đùng đùng sát khí bước về hắn nên hắn đứng dậy định giải thích nhưng chưa kịp mở miệng đã bị bà đấm cho một cái khiến hắn chảy máu ở mép môi. Hắn bước đi loạn choạn vẫn chưa kịp giải thích thì bị bà đấm cho cái nữa nhưng lần này hắn né được vội kêu bà dừng tay lại
- Mẹ, có chuyện gì từ từ nói được không mẹ?
- Cậu còn kêu tôi từ từ à?
Tuy nói thì nói, nhưng bà vẫn tung ra những chiêu như muốn đánh cho tên này liệt giường bà mới hả giận. Bà dùng tay đánh vào ngực, thì hắn quay ngang né. Bà dùng chân đá thì hắn đỡ. Bà kẹp cổ hắn lại quật hắn ngã xuống nhưng hắn thân thủ bất phàm nên nhanh chóng ngồi dậy được. Cuối cùng bà dùng chân đá chân hắn khuỵ gối xuống, hai tay hắn bị bà xoay lại phía sau như người phạm tội bị cảnh sát bắt.
Tuy bà đã lớn tuổi nhưng quả thật là võ công cao cường, Diệp Phúc Trí với Lý Hân ngồi một bên xem mà cũng há hốc mồm kinh ngạc. Không biết đây có phải là lí do khiến Diệp Phúc Trí không dám bật lại Trương Thiên Tuyết ha.
Tên Trần Gia Kỳ cũng được một phen kinh hồn, không ngờ người mẹ vợ này. Bình thường, bà là một người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng hôm nay bà như biến thành một người khác, một người vì con có thể làm tất cả mặc kệ đối phương là ai.
Diệp Phúc Trí lúc này mới lên tiếng
- Chắc cậu cũng đoán ra được, chúng tôi đến đây là vì việc gì rồi chứ hả?
Hắn giọng điệu nhẹ nhàng như muốn van xin hai người
- Ba mẹ, có thể nào bình tỉnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không ạ?
- Cậu đánh con gái tôi ra nông nỗi đó còn kêu tôi bình tĩnh hả.
Bà Trương Thiên Tuyết đang đứng phía sau trói tay hắn nghe hắn nói thế thì bà tức sôi máu mà đẩy hắn ra khiến hắn đập đầu xuống nền gạch mà sưng một cục lên.
Bà tức giận đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống cạnh Diệp Phúc Trí và Lý Hân đang ngồi. Hắn lúc này cũng lồm cồm đứng dậy đi đến chiếc ghế rót nước mời ba người họ uống rồi hắn cũng ngồi xuống.
- Có phải là có hiểu lầm gì không, anh mau giải thích đi?
Lý Hân lên tiếng hỏi hắn, hắn trầm ngâm một lát rồi hắn quỳ xuống nói.
- Ba mẹ, là con không tốt, con không tin tưởng Giao Giao, con không làm tròn trách nhiệm một người chồng một người cha. Ba mẹ, hãy đánh con đi.
Diệp Phúc Trí đập tay mạnh xuống bàn rồi nói
- Thật là tức chết mà. Cậu, cậu làm tôi tức chết mà. Tôi tin tưởng cậu mới gả Giao Giao cho cậu vậy mà cậu...cậu...cậu làm tôi thất vọng quá.
Bà Trương Thiên Tuyết định đánh cho hắn một trận nữa nhưng bị Diệp Phúc Trí ngăn lại.
Lúc này, Trần Gia Kỳ đứng dậy, đi lại bàn hắn lấy một xấp hình ảnh đem lại đưa cho ba người kia xem.
Trên xe, mùi giận dữ toát nồng nặc khiến cho chú tài cũng phải khiếp sợ không dám phát ra tiếng động chỉ chuyên tâm lái xe.
Được tầm 30 phút hơn thì cũng đến tập đoàn Why Ci. Ba người bước xuống xe đi một mạch vào tập đoàn, đi thẳng đến quầy lễ tân:
- Cho hỏi, hôm nay tổng giám đốc Trần Gia Kỳ có đến không?
Ông Diệp Phúc Trí lạnh lùng hỏi
- Dạ chào ông, ông có hẹn trước không ạ?
Cô gái quầy lễ tân nhẹ nhàng đáp
- Không có, nó là con rể tôi cũng cần phải hẹn trước à?
Diệp Phúc Trí vẫn lạnh lùng, dường như rất nóng lòng muốn dạy cho tên không biết trời đất kia một bài học.
Cô lễ tân lúc này mới ngỡ ngàng không biết tổng giám đốc làm gì mà để nhạc phụ đại nhân tìm đến tận tập đoàn, chắc là có chuyện gì xảy ra đây.
- Dạ vậy mời ông bà cùng tiểu thư đây qua bên kia ngồi, tôi sẽ gọi tổng giám đốc ngay ạ?
Cô vừa dứt lời thì KayKi từ trong thang máy bước ra nhìn thấy Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết thì không khỏi bất ngờ, vội đi lại chào hỏi nhưng bị ông lườm cho một cái rồi KayKi nhanh chóng mời ông bà lên phòng tổng giám đốc.
Lúc này, Trần Gia Kỳ đang ngồi làm việc thì có tiếng gõ cửa, theo quáng tính thì hắn chỉ nói chớ không thèm nhìn xem là ai.
- Vào đi
KayKi mở cửa cho Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Lý Hân bước vào trong rồi khép cửa lại để họ nói chuyện với nhau.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trương Thiên Tuyết bước chân nhanh đến chỗ tên con rể của bà, lúc này hắn mới thấy điều bất thường. Nhìn lên thì thấy mẹ vợ đùng đùng sát khí bước về hắn nên hắn đứng dậy định giải thích nhưng chưa kịp mở miệng đã bị bà đấm cho một cái khiến hắn chảy máu ở mép môi. Hắn bước đi loạn choạn vẫn chưa kịp giải thích thì bị bà đấm cho cái nữa nhưng lần này hắn né được vội kêu bà dừng tay lại
- Mẹ, có chuyện gì từ từ nói được không mẹ?
- Cậu còn kêu tôi từ từ à?
Tuy nói thì nói, nhưng bà vẫn tung ra những chiêu như muốn đánh cho tên này liệt giường bà mới hả giận. Bà dùng tay đánh vào ngực, thì hắn quay ngang né. Bà dùng chân đá thì hắn đỡ. Bà kẹp cổ hắn lại quật hắn ngã xuống nhưng hắn thân thủ bất phàm nên nhanh chóng ngồi dậy được. Cuối cùng bà dùng chân đá chân hắn khuỵ gối xuống, hai tay hắn bị bà xoay lại phía sau như người phạm tội bị cảnh sát bắt.
Tuy bà đã lớn tuổi nhưng quả thật là võ công cao cường, Diệp Phúc Trí với Lý Hân ngồi một bên xem mà cũng há hốc mồm kinh ngạc. Không biết đây có phải là lí do khiến Diệp Phúc Trí không dám bật lại Trương Thiên Tuyết ha.
Tên Trần Gia Kỳ cũng được một phen kinh hồn, không ngờ người mẹ vợ này. Bình thường, bà là một người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng hôm nay bà như biến thành một người khác, một người vì con có thể làm tất cả mặc kệ đối phương là ai.
Diệp Phúc Trí lúc này mới lên tiếng
- Chắc cậu cũng đoán ra được, chúng tôi đến đây là vì việc gì rồi chứ hả?
Hắn giọng điệu nhẹ nhàng như muốn van xin hai người
- Ba mẹ, có thể nào bình tỉnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không ạ?
- Cậu đánh con gái tôi ra nông nỗi đó còn kêu tôi bình tĩnh hả.
Bà Trương Thiên Tuyết đang đứng phía sau trói tay hắn nghe hắn nói thế thì bà tức sôi máu mà đẩy hắn ra khiến hắn đập đầu xuống nền gạch mà sưng một cục lên.
Bà tức giận đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống cạnh Diệp Phúc Trí và Lý Hân đang ngồi. Hắn lúc này cũng lồm cồm đứng dậy đi đến chiếc ghế rót nước mời ba người họ uống rồi hắn cũng ngồi xuống.
- Có phải là có hiểu lầm gì không, anh mau giải thích đi?
Lý Hân lên tiếng hỏi hắn, hắn trầm ngâm một lát rồi hắn quỳ xuống nói.
- Ba mẹ, là con không tốt, con không tin tưởng Giao Giao, con không làm tròn trách nhiệm một người chồng một người cha. Ba mẹ, hãy đánh con đi.
Diệp Phúc Trí đập tay mạnh xuống bàn rồi nói
- Thật là tức chết mà. Cậu, cậu làm tôi tức chết mà. Tôi tin tưởng cậu mới gả Giao Giao cho cậu vậy mà cậu...cậu...cậu làm tôi thất vọng quá.
Bà Trương Thiên Tuyết định đánh cho hắn một trận nữa nhưng bị Diệp Phúc Trí ngăn lại.
Lúc này, Trần Gia Kỳ đứng dậy, đi lại bàn hắn lấy một xấp hình ảnh đem lại đưa cho ba người kia xem.