Chương 14: Tin một lần nữa
Rồi hắn giải thích tiếp:
- Là lỗi của con, con không tin Giao Giao chỉ vì một vài tấm ảnh mà con đã nghi ngờ người đã bên cạnh con nhiều năm. Tất cả là tại con.
Mọi người há hốc khi xem những tấm ảnh đó. Không tin vào mắt mình được, tại sao Ngọc Giao có thể làm ra những chuyện đó nhưng chưa đợi mọi người nghĩ đi xa hắn đã giải thích.
- Những tấm ảnh này không qua chỉnh sửa, nhưng con không thể nào tin được có một người giống Giao Giao đến mức như vậy.
Lúc này, tim Trương Thiên Tuyết như đập loạn xạ, bà không tin được vào mắt mình, chẳng lẽ đây là Ngọc Tiên - người con gái thất lạc 24 năm trời của bà. Bà rất xúc động, trong đôi mắt bà lúc này đã ứa nước mắt, rồi giọt nước mắt đầu tiên lăn dài xuống và rớt xuống tấm ảnh. Diệp Phúc Trí thấy vợ mình xúc động như vậy thì ông lấy chiếc khăn của mình ra lau nước mắt cho bà rồi vỗ về an ủi.
- Đây là lí do khiến hôm trước cậu hỏi tôi về chị em song sinh của Ngọc Giao sao
Diệp Phúc Trí lạnh giọng hỏi
- Dạ phải
Trần Gia Kỳ đáp
Lý Hân ngồi từ này giờ cô sốc hết lần này đến lần khác. Từ việc bà Trương Thiên Tuyết đánh Trần Gia Kỳ đến những tấm ảnh chụp Ngọc Giao và rồi đó không phải là Ngọc Giao mà là Ngọc Tiên - chị em song sinh của Ngọc Giao. Cô lên tiếng hỏi
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, có ai giải thích cho con hiểu không?
- Từ từ rồi em sẽ hiểu, một lời khó nói hết được.
Trần Gia Kỳ trả lời Lý Hân rồi hắn nói tiếp
- Ba mẹ, hai người yên tâm con sẽ điều tra việc này và đem Ngọc Giao về cho ba mẹ. Hai người hãy tin tưởng con một lần nữa.
Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Lý Hân im lặng không nói gì tỏ vẻ đồng ý với lời hắn nói, nhưng ông bà còn rất giận hắn.
Trương Thiên Tuyết nói mệt trong người nên muốn về nhà, Diệp Phúc Trí cùng Lý Hân dìu bà đi về.
- Để con kêu KayKi đưa ba mẹ về
- Chúng ta tự về được, không cần tổng giám đốc đây lo.
Trần Gia Kỳ ngỏ ý muốn đưa nhạc phụ nhạc mẫu về những đã bị Diệp Phúc Trí từ chối nên hắn đành ngậm ngùi để mọi người ra về. Hắn còn chạy nhanh lại mở cửa rồi còn tiễn đến tận cửa đợi mọi người lên xe hắn mới đi vào.
KayKi nhìn thấy hắn bị sưng một cục trên đầu như cái bánh cam với miệng hắn thì bầm tím còn ứ vài giọt máu trên đó thì cũng đoán ra được chuyện gì nên đi lấy thuốc cho hắn, còn hắn thì trở lại phòng làm việc. Những nhân viên của hắn thấy hắn như vậy thì không khỏi bất ngờ nhưng cũng không dám nói gì, nếu hắn nghe được thì cái mạng cỏn con của họ cũng bay như chơi.
...----------------...
Trên chiếc xe Mercedes Maybach Exelero đang lăn bánh hướng về phía biệt thự Diệp Gia, bà Trương Thiên Tuyết vẫn còn đang xúc động. Bà vẫn không nghĩ ra được, tại sao cô con gái thất lạc của bà không về tìm bà mà còn hại ngược lại người chị em của nó.
Ngoài bà ra thì còn Lý Hân cũng đang ngơ ngác không hiểu tại sao cô bạn thân của mình lại gặp những chuyện như thế này. Người chồng bên nhau 6 7 năm trời mà vẫn không tin tưởng cô thật khiến cho Lý Hân buồn lây.
Được một lát, cũng về tới biệt thự Diệp Gia. Diệp Phúc Trí đỡ bà Trương Thiên Tuyết vào trong nhà rồi đi lên phòng cho bà nằm nghĩ và cũng ra lệnh thả Ngọc Giao ra.
Lý Hân chạy nhanh chân chạy lên phòng Ngọc Giao đẩy cửa bước vào nhìn thấy Ngọc Giao đang nằm trên giường. Lúc này Ngọc Giao đã thấm mệt rồi, cô nằm trên giường mệt mõi vì cô gào khóc từ sáng đến giờ là gần xế chiều rồi. Đôi mắt đã hơi sưng lên vì cô khóc quá nhiều, gương mặt xơ xác vẫn còn vài hàng nước mắt còn nằm trên gương mặt của cô.
Nghe tiếng mở cửa, cô nhìn về phía cửa thấy Lý Hân, Ngọc Giao muốn ngồi dậy nhưng quá mệt nên cô bị ngã xuống giường nữa. Lý Hân chạy lại đỡ rồi ôm lấy Ngọc Giao kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra, cô thấy nhẹ nhỏm trong lòng vì ba mẹ mình không làm lớn chuyện, một vài vết thương như vậy coi như cho anh một bài học nhỏ vậy.
- Là lỗi của con, con không tin Giao Giao chỉ vì một vài tấm ảnh mà con đã nghi ngờ người đã bên cạnh con nhiều năm. Tất cả là tại con.
Mọi người há hốc khi xem những tấm ảnh đó. Không tin vào mắt mình được, tại sao Ngọc Giao có thể làm ra những chuyện đó nhưng chưa đợi mọi người nghĩ đi xa hắn đã giải thích.
- Những tấm ảnh này không qua chỉnh sửa, nhưng con không thể nào tin được có một người giống Giao Giao đến mức như vậy.
Lúc này, tim Trương Thiên Tuyết như đập loạn xạ, bà không tin được vào mắt mình, chẳng lẽ đây là Ngọc Tiên - người con gái thất lạc 24 năm trời của bà. Bà rất xúc động, trong đôi mắt bà lúc này đã ứa nước mắt, rồi giọt nước mắt đầu tiên lăn dài xuống và rớt xuống tấm ảnh. Diệp Phúc Trí thấy vợ mình xúc động như vậy thì ông lấy chiếc khăn của mình ra lau nước mắt cho bà rồi vỗ về an ủi.
- Đây là lí do khiến hôm trước cậu hỏi tôi về chị em song sinh của Ngọc Giao sao
Diệp Phúc Trí lạnh giọng hỏi
- Dạ phải
Trần Gia Kỳ đáp
Lý Hân ngồi từ này giờ cô sốc hết lần này đến lần khác. Từ việc bà Trương Thiên Tuyết đánh Trần Gia Kỳ đến những tấm ảnh chụp Ngọc Giao và rồi đó không phải là Ngọc Giao mà là Ngọc Tiên - chị em song sinh của Ngọc Giao. Cô lên tiếng hỏi
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, có ai giải thích cho con hiểu không?
- Từ từ rồi em sẽ hiểu, một lời khó nói hết được.
Trần Gia Kỳ trả lời Lý Hân rồi hắn nói tiếp
- Ba mẹ, hai người yên tâm con sẽ điều tra việc này và đem Ngọc Giao về cho ba mẹ. Hai người hãy tin tưởng con một lần nữa.
Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Lý Hân im lặng không nói gì tỏ vẻ đồng ý với lời hắn nói, nhưng ông bà còn rất giận hắn.
Trương Thiên Tuyết nói mệt trong người nên muốn về nhà, Diệp Phúc Trí cùng Lý Hân dìu bà đi về.
- Để con kêu KayKi đưa ba mẹ về
- Chúng ta tự về được, không cần tổng giám đốc đây lo.
Trần Gia Kỳ ngỏ ý muốn đưa nhạc phụ nhạc mẫu về những đã bị Diệp Phúc Trí từ chối nên hắn đành ngậm ngùi để mọi người ra về. Hắn còn chạy nhanh lại mở cửa rồi còn tiễn đến tận cửa đợi mọi người lên xe hắn mới đi vào.
KayKi nhìn thấy hắn bị sưng một cục trên đầu như cái bánh cam với miệng hắn thì bầm tím còn ứ vài giọt máu trên đó thì cũng đoán ra được chuyện gì nên đi lấy thuốc cho hắn, còn hắn thì trở lại phòng làm việc. Những nhân viên của hắn thấy hắn như vậy thì không khỏi bất ngờ nhưng cũng không dám nói gì, nếu hắn nghe được thì cái mạng cỏn con của họ cũng bay như chơi.
...----------------...
Trên chiếc xe Mercedes Maybach Exelero đang lăn bánh hướng về phía biệt thự Diệp Gia, bà Trương Thiên Tuyết vẫn còn đang xúc động. Bà vẫn không nghĩ ra được, tại sao cô con gái thất lạc của bà không về tìm bà mà còn hại ngược lại người chị em của nó.
Ngoài bà ra thì còn Lý Hân cũng đang ngơ ngác không hiểu tại sao cô bạn thân của mình lại gặp những chuyện như thế này. Người chồng bên nhau 6 7 năm trời mà vẫn không tin tưởng cô thật khiến cho Lý Hân buồn lây.
Được một lát, cũng về tới biệt thự Diệp Gia. Diệp Phúc Trí đỡ bà Trương Thiên Tuyết vào trong nhà rồi đi lên phòng cho bà nằm nghĩ và cũng ra lệnh thả Ngọc Giao ra.
Lý Hân chạy nhanh chân chạy lên phòng Ngọc Giao đẩy cửa bước vào nhìn thấy Ngọc Giao đang nằm trên giường. Lúc này Ngọc Giao đã thấm mệt rồi, cô nằm trên giường mệt mõi vì cô gào khóc từ sáng đến giờ là gần xế chiều rồi. Đôi mắt đã hơi sưng lên vì cô khóc quá nhiều, gương mặt xơ xác vẫn còn vài hàng nước mắt còn nằm trên gương mặt của cô.
Nghe tiếng mở cửa, cô nhìn về phía cửa thấy Lý Hân, Ngọc Giao muốn ngồi dậy nhưng quá mệt nên cô bị ngã xuống giường nữa. Lý Hân chạy lại đỡ rồi ôm lấy Ngọc Giao kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra, cô thấy nhẹ nhỏm trong lòng vì ba mẹ mình không làm lớn chuyện, một vài vết thương như vậy coi như cho anh một bài học nhỏ vậy.