Chương 8: Đánh cắp
Khi vừa bước xuống khỏi xe, Diệp Ngọc Giao đã thấy được hình ảnh quen thuộc. Đã lâu lắm rồi cô không về thăm ba mẹ, cô suy nghĩ là không biết ba mẹ có khỏe không hay có chuyện gì xảy ra với gia đình mình không.
Cô chạy vào trong nhà thì thấy ba mẹ cô đang nhàn hạ ngồi uống trà xem tin tức trên tivi cô không khỏi xúc động mà chạy lại kêu lên:
- Ba mẹ!
Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết quay sang nhìn thấy thấy cô con gái cưng trở về nhà thì vui mừng khôn xiết đứng dậy đi lại ôm chầm lấy cô. Ông lên tiếng hỏi:
- Con gái cưng của ta, sao lâu rồi con không về thăm chúng ta. Ta và mẹ con nhớ con lắm.
- Phải đó, mẹ còn định cuối tuần này sang thăm con gái yêu của mẹ nữa mà không ngờ con đã về đây rồi. Mẹ nhớ con chết đi được
Giọng bà có chút nũng nịu nói
- Chẳng phải bây giờ con đã về thăm ba mẹ rồi sao
Cô nhí nhảnh đáp lại.
Lúc này Trần Gia Kỳ mới lên tiếng:
- Con chào ba mẹ
Cả ba người lúc này mới quay lại nhìn, hắn trông rất tội nghiệp, hai tay hắn đang xách gần chục cái túi quà trông có vẻ rất nặng, đám người làm phía sau cầm phụ nhưng vẫn không hết được. Hắn làm vậy có phải quá khoa trương rồi không giống như đi dạm ngõ chớ không phải về thăm nhà vợ.
Diệp Phúc Trí nói:
- Con về đây thăm chúng ta là đã vui lắm rồi con quà cap chi nữa. Mau để xuống, để xuống.
Hắn và đám người làm nhanh tay để quà xuống lúc này mới được nhẹ cái tay. Ông ra hiệu cho đám người làm kia đi làm việc của mình rồi kêu hai đứa con ngồi xuống nói chuyện.
- Sao 2 đứa về mà không báo trước để ta kêu người làm làm món ngon cho hai đứa. Chắc là công việc nhiều quá nên ta thấy hai đứa ốm đi hẳn.
Trần Gia Kỳ quay qua nhìn Ngọc Giao đang ngồi kế Trương Thiên Tuyết rồi chỉ biết cười đáp:
- Lỗi là tại con mãi lo công việc không chăm sóc tốt cho Giao Giao
- Không có đâu, con sống rất tốt, Gia Kỳ rất thương con
Ngọc Giao vội nói đỡ cho hắn, cô rất sợ ba mẹ mình biết được chuyện gì đó. Ba mẹ cô cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện vì 2 đứa này toàn là bên vực nhau thôi. Trương Thiên Tuyết bảo 2 đứa ngồi đây chơi với ba đích thân bà sẽ xuống bếp nấu đồ ăn, Ngọc Giao thấy vậy liền chạy theo mẹ đòi phụ mẹ nấu ăn, bà cười rồi dẫn cô đi theo mình xuống bếp.
Giờ phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông, Diệp Phúc Trí hỏi thăm tình hình con rể ông chuyện kinh doanh dạo gần đây như thế nào, Trần Gia Kỳ cũng hỏi thăm ông dạo này ở nhà có chuyện gì không... Được một lúc, hắn đề cập đến chuyện chị em song sinh của Ngọc Giao.
- Ba! Con có chuyện này muốn hỏi ba.
- Có chuyện gì con cứ hỏi
Hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng hỏi
- Con muốn hỏi là Ngọc Giao có chị em song sinh nào không?
- Sao con lại hỏi như vậy?
- Hôm trước con vô tình thấy một người rất giống Ngọc Giao, giống đến mức 100%.
- Sao...sa..o c...ó thể như... vậy được
Diệp Phúc Trí lấp bấp nói.
- Sao vậy ba, lẽ nào Ngọc Giao thật sự có chị em song sinh?
- Ta và mẹ con có chuyện này đã giấu Ngọc Giao lâu lắm rồi. Nếu con đã nói đến như vậy thì ta sẽ kể cho con nghe.
- Vậy ba kể đi
- Lúc Thiên Tuyết mang thai là song thai, bà ấy rất vui khi biết được điều đó, cùng một lúc đón nhận hai sinh linh bé bỏng chào đời nên bà rất biết chăm sóc bản thân. Đến ngày sinh, bà ấy khó sinh nên phải mổ để lấy đứa bé ra. Rồi cuối cùng cũng được mẹ tròn con vuông, hai đứa bé được ở trong phòng chăm sóc đặc biệt vì lúc đó Thiên Tuyết rất yếu không thể chăm sóc cùng lúc hai đứa bé được. Gần đến ngày ra viện thì ta cùng Thiên Tuyết đến phòng để ẳm hai đứa bé thì chỉ thấy còn mỗi Ngọc Giao không thấy Ngọc Tiên đâu. Bà ấy rất hoản loạn chạy khắp nơi tìm Ngọc Tiên nhưng không ai biết Ngọc Tiên đã biến mất như thế nào.
Kể đến đây, Diệp Phúc Trí xúc động, nước mắt ông đã ứ lại rồi từ từ chảy dần xuống. Trần Gia Kỳ thấy vậy liền đến ngồi cạnh ông rồi an ủi.
- Ba đừng buồn nữa, vậy thì con tin chắc rằng người đó là Ngọc Tiên. Con sẽ tìm Ngọc Tiên về đây cho ba mẹ.
Ông cười nhẹ rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Cô chạy vào trong nhà thì thấy ba mẹ cô đang nhàn hạ ngồi uống trà xem tin tức trên tivi cô không khỏi xúc động mà chạy lại kêu lên:
- Ba mẹ!
Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết quay sang nhìn thấy thấy cô con gái cưng trở về nhà thì vui mừng khôn xiết đứng dậy đi lại ôm chầm lấy cô. Ông lên tiếng hỏi:
- Con gái cưng của ta, sao lâu rồi con không về thăm chúng ta. Ta và mẹ con nhớ con lắm.
- Phải đó, mẹ còn định cuối tuần này sang thăm con gái yêu của mẹ nữa mà không ngờ con đã về đây rồi. Mẹ nhớ con chết đi được
Giọng bà có chút nũng nịu nói
- Chẳng phải bây giờ con đã về thăm ba mẹ rồi sao
Cô nhí nhảnh đáp lại.
Lúc này Trần Gia Kỳ mới lên tiếng:
- Con chào ba mẹ
Cả ba người lúc này mới quay lại nhìn, hắn trông rất tội nghiệp, hai tay hắn đang xách gần chục cái túi quà trông có vẻ rất nặng, đám người làm phía sau cầm phụ nhưng vẫn không hết được. Hắn làm vậy có phải quá khoa trương rồi không giống như đi dạm ngõ chớ không phải về thăm nhà vợ.
Diệp Phúc Trí nói:
- Con về đây thăm chúng ta là đã vui lắm rồi con quà cap chi nữa. Mau để xuống, để xuống.
Hắn và đám người làm nhanh tay để quà xuống lúc này mới được nhẹ cái tay. Ông ra hiệu cho đám người làm kia đi làm việc của mình rồi kêu hai đứa con ngồi xuống nói chuyện.
- Sao 2 đứa về mà không báo trước để ta kêu người làm làm món ngon cho hai đứa. Chắc là công việc nhiều quá nên ta thấy hai đứa ốm đi hẳn.
Trần Gia Kỳ quay qua nhìn Ngọc Giao đang ngồi kế Trương Thiên Tuyết rồi chỉ biết cười đáp:
- Lỗi là tại con mãi lo công việc không chăm sóc tốt cho Giao Giao
- Không có đâu, con sống rất tốt, Gia Kỳ rất thương con
Ngọc Giao vội nói đỡ cho hắn, cô rất sợ ba mẹ mình biết được chuyện gì đó. Ba mẹ cô cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện vì 2 đứa này toàn là bên vực nhau thôi. Trương Thiên Tuyết bảo 2 đứa ngồi đây chơi với ba đích thân bà sẽ xuống bếp nấu đồ ăn, Ngọc Giao thấy vậy liền chạy theo mẹ đòi phụ mẹ nấu ăn, bà cười rồi dẫn cô đi theo mình xuống bếp.
Giờ phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông, Diệp Phúc Trí hỏi thăm tình hình con rể ông chuyện kinh doanh dạo gần đây như thế nào, Trần Gia Kỳ cũng hỏi thăm ông dạo này ở nhà có chuyện gì không... Được một lúc, hắn đề cập đến chuyện chị em song sinh của Ngọc Giao.
- Ba! Con có chuyện này muốn hỏi ba.
- Có chuyện gì con cứ hỏi
Hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng hỏi
- Con muốn hỏi là Ngọc Giao có chị em song sinh nào không?
- Sao con lại hỏi như vậy?
- Hôm trước con vô tình thấy một người rất giống Ngọc Giao, giống đến mức 100%.
- Sao...sa..o c...ó thể như... vậy được
Diệp Phúc Trí lấp bấp nói.
- Sao vậy ba, lẽ nào Ngọc Giao thật sự có chị em song sinh?
- Ta và mẹ con có chuyện này đã giấu Ngọc Giao lâu lắm rồi. Nếu con đã nói đến như vậy thì ta sẽ kể cho con nghe.
- Vậy ba kể đi
- Lúc Thiên Tuyết mang thai là song thai, bà ấy rất vui khi biết được điều đó, cùng một lúc đón nhận hai sinh linh bé bỏng chào đời nên bà rất biết chăm sóc bản thân. Đến ngày sinh, bà ấy khó sinh nên phải mổ để lấy đứa bé ra. Rồi cuối cùng cũng được mẹ tròn con vuông, hai đứa bé được ở trong phòng chăm sóc đặc biệt vì lúc đó Thiên Tuyết rất yếu không thể chăm sóc cùng lúc hai đứa bé được. Gần đến ngày ra viện thì ta cùng Thiên Tuyết đến phòng để ẳm hai đứa bé thì chỉ thấy còn mỗi Ngọc Giao không thấy Ngọc Tiên đâu. Bà ấy rất hoản loạn chạy khắp nơi tìm Ngọc Tiên nhưng không ai biết Ngọc Tiên đã biến mất như thế nào.
Kể đến đây, Diệp Phúc Trí xúc động, nước mắt ông đã ứ lại rồi từ từ chảy dần xuống. Trần Gia Kỳ thấy vậy liền đến ngồi cạnh ông rồi an ủi.
- Ba đừng buồn nữa, vậy thì con tin chắc rằng người đó là Ngọc Tiên. Con sẽ tìm Ngọc Tiên về đây cho ba mẹ.
Ông cười nhẹ rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn.