Chương 9: Ở lại
Lúc này Trương Thiên Tuyết và Ngọc Giao cũng đã chuẩn bị gần xong bữa trưa nên gọi người làm ra mời lão gia và thiếu gia vào dùng bữa.
Diệp Phúc Trí và Trần Gia Kỳ vào phòng ăn thì thấy một bàn ăn thịnh soạn có rất nhiều món ngon do Trương Thiên Tuyết và Diệp Ngọc Giao tự tay chuẩn bị.
Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết ngồi một bên, Trần Gia Kỳ và Diệp Ngọc Giao ngồi một bên.
- Mời mọi người dùng bữa ạ
Diệp Ngọc Giao vui vẻ nói. Cô lia lịa gắp thức ăn cho ba mẹ của mình mà không để ý đến người chồng của mình, hắn đang nhìn cô bằng con mắt khát vọng, khát vọng được cô gắp thức ăn cho mình.
Ba mẹ cô cũng vui vẻ gắp thức qua lại cho hai đứa con, lâu lắm rồi mới có bữa cơm đoàn viên như thế này khiến cho hai người già như Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết rất vui.
Dùng bữa được một lát, đột nhiên Trần Gia Kỳ nói:
- Lần này tụi con về đây ngoài việc thăm ba mẹ ra tụi con còn có một chuyện muốn thông báo.
Diệp Ngọc Giao nhìn hắn bằng gương mặt ngơ ngác, cô không biết hắn định thông báo chuyện gì. Chuyện cô ngoại tình à? Không không, vừa mới tối qua hắn còn ôm cô ngủ kia mà. Hay là hắn muốn li hôn với cô? Chuyện này càng không thể, rõ ràng hắn còn yêu cô mà? Cô suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra hắn định nói chuyện gì?
Đột nhiên hắn nhìn cô cười nhẹ một cái rồi nói tiếp:
- Ngọc Giao đã có thai rồi ạ!
Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết há hốc mồm khi nghe được tin này. Hai người mong đợi tin có cháu lâu lắm rồi vậy mà đến hôm nay mới được nghe tin vui này. Diệp Phúc Trí ngồi bật dậy vì sướng và nói:
- Trời ơi, sao đến giờ hai đứa mới nói ta biết. Thật là...
- Tụi con muốn ba mẹ bất ngờ
Trần Gia Kỳ lễ phép đáp lại. Không phải chỉ ba mẹ mới bất ngờ đâu, ngay cả Diệp Ngọc Giao ngồi cạnh hắn cũng bất ngờ. Cô không nghĩ là hắn sẽ nói chuyện này với ba mẹ cô, cô còn nghĩ hắn sẽ có ý định đưa cô đi phá thai vì hắn không muốn cô mang cốt ngục của hắn. Cô đơ người ra nhìn hắn còn hắn thì cười với cô như đó là chuyện bình thường mà phải nói tin vui cho mọi người biết. Đám người làm nghe được tin này cũng vui lây theo, họ lớn tiếng nói chúc mừng thiếu gia và tiểu thư.
Cô cũng cười rồi quay sang cảm ơn họ. Cô vẫn không nghĩ được sao hắn lại nói chuyện cô có thai vào ngay lúc này, hay là hắn đang tính chuyện gì sao?
Thương Thiên Tuyết nghe tin rất vui, bà muốn giữ Ngọc Giao lại chăm sóc vài hôm, tại vì cô có thai nhưng cô rất ốm yếu bà rất sợ cô không đủ dinh dưỡng để nuôi em bé. Cô định từ chối nhưng Trần Gia Kỳ đã đồng ý để cô ở lại đây tịnh dưỡng với lí do hắn đang có dự án sợ không chăm sóc cho cô được. Nghe vậy cô cũng vui vẻ đồng ý ở lại nhà ba mẹ.
Mọi người dùng bữa xong thì ra ngoài phòng khách nói chuyện phím. Cũng gần xế chiều thì hắn nhận được một cuộc điện thoại, lần đầu hắn tắt máy không nghe vì hắn muốn dành cả ngày để ở bên gia đình vợ. Nhưng chiếc điện thoại cứ đổ chuông miết nên hắn đành ra nghe, nghe điện thoại xong hắn vào nói lời tạm biệt với ba mẹ và vợ hắn để về xử lí công việc.
- Thưa ba mẹ, con có việc cần phải về xử lí hôm khác con lại đến thăm ba mẹ.
- Được rồi, con có việc thì về đi hôm nào rảnh thì đến thăm chúng ta. Còn Giao Giao cứ để đây chúng ta sẽ chăm sóc con bé.
Trương Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
- Dạ vậy con đành làm phiền ba mẹ chăm sóc vợ con. Đồ của vợ con sẽ được người làm mang đến sớm nhất.
- Không phiền, không phiền
Diệp Phúc Trí vừa nói vừa xua tay
Trần Gia Kỳ cũng chào ba mẹ rồi đi ra xe, Ngọc Giao đi phía sau tiễn hắn. Đột nhiên hắn quay lại nhìn cô rồi ôm chầm lấy cô. Thân hình cao ráo của hắn bao quát lấy cả thân người cô, cô hơi bất ngờ rồi hắn khẽ nói nhỏ vào tai cô:
- Đợi anh xử lí xong mọi chuyện, anh sẽ được em về. Đợi anh.
Cô không hiểu hắn nói xử lí là xử lí chuyện gì nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với hắn mà không nói gì. Hắn buông cô ra rồi hôn nhẹ lên trán cô xong rồi hắn lên xe chạy nhanh về lại trung tâm thành phố.
Vừa hay cảnh hắn hôn cô được ba mẹ cô bắt gặp. Cô vừa quay đầu vào nhà thì thấy ba mẹ cô đã đứng ở đó không biết từ bao giờ. Thấy cô đi vào mẹ cô liền dùng giọng điệu chọc ghẹo nói:
- Em cũng muốn được hôn
- Được được.
Diệp Phúc Trí trả lời vợ xong rồi cũng đặt lên trán bà một nụ hôn. Cô nhìn thấy vậy liền biết ba mẹ đang chọc mình liền đỏ mặt và nói:
- Con mệt rồi con lên phòng nghĩ đây.
Hai người cũng nhìn ra được là cô đang mắc cỡ liền cười lớn. Hai người tuy đã lớn tuổi nhưng tình cảm vẫn còn ngọt ngào như ngày đầu mới yêu, thật là đáng ngưỡng mộ.
Diệp Phúc Trí và Trần Gia Kỳ vào phòng ăn thì thấy một bàn ăn thịnh soạn có rất nhiều món ngon do Trương Thiên Tuyết và Diệp Ngọc Giao tự tay chuẩn bị.
Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết ngồi một bên, Trần Gia Kỳ và Diệp Ngọc Giao ngồi một bên.
- Mời mọi người dùng bữa ạ
Diệp Ngọc Giao vui vẻ nói. Cô lia lịa gắp thức ăn cho ba mẹ của mình mà không để ý đến người chồng của mình, hắn đang nhìn cô bằng con mắt khát vọng, khát vọng được cô gắp thức ăn cho mình.
Ba mẹ cô cũng vui vẻ gắp thức qua lại cho hai đứa con, lâu lắm rồi mới có bữa cơm đoàn viên như thế này khiến cho hai người già như Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết rất vui.
Dùng bữa được một lát, đột nhiên Trần Gia Kỳ nói:
- Lần này tụi con về đây ngoài việc thăm ba mẹ ra tụi con còn có một chuyện muốn thông báo.
Diệp Ngọc Giao nhìn hắn bằng gương mặt ngơ ngác, cô không biết hắn định thông báo chuyện gì. Chuyện cô ngoại tình à? Không không, vừa mới tối qua hắn còn ôm cô ngủ kia mà. Hay là hắn muốn li hôn với cô? Chuyện này càng không thể, rõ ràng hắn còn yêu cô mà? Cô suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra hắn định nói chuyện gì?
Đột nhiên hắn nhìn cô cười nhẹ một cái rồi nói tiếp:
- Ngọc Giao đã có thai rồi ạ!
Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết há hốc mồm khi nghe được tin này. Hai người mong đợi tin có cháu lâu lắm rồi vậy mà đến hôm nay mới được nghe tin vui này. Diệp Phúc Trí ngồi bật dậy vì sướng và nói:
- Trời ơi, sao đến giờ hai đứa mới nói ta biết. Thật là...
- Tụi con muốn ba mẹ bất ngờ
Trần Gia Kỳ lễ phép đáp lại. Không phải chỉ ba mẹ mới bất ngờ đâu, ngay cả Diệp Ngọc Giao ngồi cạnh hắn cũng bất ngờ. Cô không nghĩ là hắn sẽ nói chuyện này với ba mẹ cô, cô còn nghĩ hắn sẽ có ý định đưa cô đi phá thai vì hắn không muốn cô mang cốt ngục của hắn. Cô đơ người ra nhìn hắn còn hắn thì cười với cô như đó là chuyện bình thường mà phải nói tin vui cho mọi người biết. Đám người làm nghe được tin này cũng vui lây theo, họ lớn tiếng nói chúc mừng thiếu gia và tiểu thư.
Cô cũng cười rồi quay sang cảm ơn họ. Cô vẫn không nghĩ được sao hắn lại nói chuyện cô có thai vào ngay lúc này, hay là hắn đang tính chuyện gì sao?
Thương Thiên Tuyết nghe tin rất vui, bà muốn giữ Ngọc Giao lại chăm sóc vài hôm, tại vì cô có thai nhưng cô rất ốm yếu bà rất sợ cô không đủ dinh dưỡng để nuôi em bé. Cô định từ chối nhưng Trần Gia Kỳ đã đồng ý để cô ở lại đây tịnh dưỡng với lí do hắn đang có dự án sợ không chăm sóc cho cô được. Nghe vậy cô cũng vui vẻ đồng ý ở lại nhà ba mẹ.
Mọi người dùng bữa xong thì ra ngoài phòng khách nói chuyện phím. Cũng gần xế chiều thì hắn nhận được một cuộc điện thoại, lần đầu hắn tắt máy không nghe vì hắn muốn dành cả ngày để ở bên gia đình vợ. Nhưng chiếc điện thoại cứ đổ chuông miết nên hắn đành ra nghe, nghe điện thoại xong hắn vào nói lời tạm biệt với ba mẹ và vợ hắn để về xử lí công việc.
- Thưa ba mẹ, con có việc cần phải về xử lí hôm khác con lại đến thăm ba mẹ.
- Được rồi, con có việc thì về đi hôm nào rảnh thì đến thăm chúng ta. Còn Giao Giao cứ để đây chúng ta sẽ chăm sóc con bé.
Trương Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
- Dạ vậy con đành làm phiền ba mẹ chăm sóc vợ con. Đồ của vợ con sẽ được người làm mang đến sớm nhất.
- Không phiền, không phiền
Diệp Phúc Trí vừa nói vừa xua tay
Trần Gia Kỳ cũng chào ba mẹ rồi đi ra xe, Ngọc Giao đi phía sau tiễn hắn. Đột nhiên hắn quay lại nhìn cô rồi ôm chầm lấy cô. Thân hình cao ráo của hắn bao quát lấy cả thân người cô, cô hơi bất ngờ rồi hắn khẽ nói nhỏ vào tai cô:
- Đợi anh xử lí xong mọi chuyện, anh sẽ được em về. Đợi anh.
Cô không hiểu hắn nói xử lí là xử lí chuyện gì nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với hắn mà không nói gì. Hắn buông cô ra rồi hôn nhẹ lên trán cô xong rồi hắn lên xe chạy nhanh về lại trung tâm thành phố.
Vừa hay cảnh hắn hôn cô được ba mẹ cô bắt gặp. Cô vừa quay đầu vào nhà thì thấy ba mẹ cô đã đứng ở đó không biết từ bao giờ. Thấy cô đi vào mẹ cô liền dùng giọng điệu chọc ghẹo nói:
- Em cũng muốn được hôn
- Được được.
Diệp Phúc Trí trả lời vợ xong rồi cũng đặt lên trán bà một nụ hôn. Cô nhìn thấy vậy liền biết ba mẹ đang chọc mình liền đỏ mặt và nói:
- Con mệt rồi con lên phòng nghĩ đây.
Hai người cũng nhìn ra được là cô đang mắc cỡ liền cười lớn. Hai người tuy đã lớn tuổi nhưng tình cảm vẫn còn ngọt ngào như ngày đầu mới yêu, thật là đáng ngưỡng mộ.