Chương 8
Như Huyền tới nhà Minh Minh thì lúc này mẹ của Minh Minh cũng về tới. Vậy là hai nàng lại cùng nhau ra quán net gần nhà Minh Minh để tham gia IOE (một chương trình học tiếng anh phổ biến cho học sinh thời đó). Làm các bài anh văn xong thì Minh Minh nói với Như Huyền có muốn chơi game ở trên mạng không, hoặc muốn tạo yahoo kết bạn với mọi người không. Như Huyền nghe rất lạ lẫm với những thứ này, ngoài học và chơi những trò như ném mạng, nhảy dây, ô làng.. thì nó không tiếp xúc với mạng xã hội. Minh Minh tạo cho nó một nick game khu vườn trên mây, một nick yahoo. Chơi game onl lúc này có sức thu hút thật, ngồi chơi mãi quên luôn đường về. May sao mẹ của Minh ra gọi. Tối đó sau khi học xong Như Huyền mượn máy của anh trai để tải yahoo (loại có màn hình trên xong trượt lên mới xuất hiện bàn phím). Sau khi tải yahoo, nó đăng nhập tài khoản Minh Minh đã tạo cho mình để dùng, vì ứng dụng có thể kết bạn với người lạ, trong khi Như Huyền mới dùng nên nó điều xác nhận. Rồi có một bạn nam nhắn tin cho nó hỏi về Mạnh, bạn nam này ở ngoại tỉnh sao lại biết nó quen Mạnh, nghĩ bụng có điều gì đó không đúng nên nó đã nhắn tin cho Minh Minh.
- Cậu cho yahoo của mình với bạn nào vậy. - Như Huyền
- Tớ có cho ai đâu, nick yahoo là gì đó.
Minh Minh cũng khá bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nick yahoo là *****************, cậu ấy còn biết tớ quen với Mạnh khi tớ nói là mình học trường HV. - Như Huyền
- Chắc ai trường mình vô tình thấy nên kết bạn đó, rồi thấy cậu có nói chuyện với Mạnh nên giả điên bắt chuyện đó, cậu cứ nói chuyện bình thường đi. - Minh Minh
- Ok, cậu dám đem nick tớ cho ai, để người đó chọc tớ là liệu hồn đó nha hi hi. - Như Huyền.
Xong khi xác nhận xong thì nó cũng vui vẻ nói chuyện với người kia, nó mới biết là cậu ấy là bạn từ thuở cởi truồng tắm mưa với Mạnh. Hai nhà cạnh nhau nên thân từ nhỏ.
Nói chuyện với người này Như Huyền cảm thấy rất vui, cậu ta luôn chọc nó, nó không hề giận mà còn cảm thấy tính khí cậu rất hòa đồng vui vẻ. Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cùng tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày thì nó lại đến trường và luôn là người đi sớm nhất. Vì nhà Khánh Huyền cùng đường với Minh Minh nên hai người đi chung với nhau. Thấy hai cô bạn của mình nó liền chạy lại kéo hai đứa tám chuyện hôm qua về cậu bạn quen trên yahoo.
- Ê, người hôm qua tớ nói cậu đó Minh Minh, cậu ấy vui tính cực kì, dù lâu lâu hơi ghẹo tớ nhưng thấy cậu ta cũng hòa đồng á. - Như Huyền
- Ủa, người nào vậy sao tớ không biết gì vậy, hai người không coi tớ là bạn à?
Khánh Huyền có chút giận dỗi vì hai cô bạn mình có bí mật mà mình không biết.
- Thì chừ tớ kể nè, do hôm qua cậu không tới nhà Minh Minh được sao tớ kể. Hôm qua Minh Minh tạo cho tớ yahoo, tình cờ có một bạn add mình xong còn biết Mạnh luôn á, nên lúc đầu mình tưởng Minh Minh cho nick mình ai chọc, nhưng nói chuyện một lúc với cậu ấy thì mới biết cậu ấy không học ở đây, là bạn thời thuở nhỏ của Mạnh á.
Như Huyền giải thích vì sợ cô bạn mình giận.
- Vậy cậu thích cậu ấy rồi à?
Cả hai cô nàng cùng đồng thanh chọc Như Huyền.
- Đâu có, thích gì chứ. Tớ thấy cậu ấy vui nên muốn kể cho hai cậu nghe thôi mà.
Như Huyền ngượng ngùng giải thích.
- Ậy cậu cho tớ yahoo bạn kia đi. -Minh Minh lên tiếng.
- Ời được thôi à, yahoo là *******, điều đừng chọc gì cậu ấy đó, không lại nói tớ cho nick người này người kia rồi chửi tớ là không được đâu đó. - Như Huyền.
- Ok Ok, tớ sẽ không khiến bạn mình bị chửi đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Minh Minh vừa đưa tay ra hiệu dấu ok vừa cười nói với nó khiến nó không biết bạn mình định làm gì.
Ra về, nó gặp Mạnh ở phòng giám thị. Cả hai cùng đem sổ đầu bài đưa cho thầy nên gặp nhau.
- Chúng ta có duyên ghê ha.
Mạnh lại vừa chào vừa chọc nó lúc ra khỏi phòng
- Nghiệp duyên đó cậu.
Như Huyền biết cậu chọc nên trả lời lại, giọng điều có hơi khó chịu.
- Hi hi không hỏi thăm tớ à. - Mạnh
- Ủa rồi mắc gì tớ phải hỏi thăm. - Như Huyền
- Tớ tưởng cậu sẽ lo cho tớ chứ. - Mạnh có chút buồn nói.
- Ai rảnh đâu. À mà cậu có bạn thuở nhỏ ở quê hả.
Như Huyền lại nhớ đến người bạn đó nên hỏi.
- Ời có á, mà sao hỏi bạn tớ chi vậy, cậu có quen đâu. - Mạnh
- Thì hỏi thôi, bạn cậu là nam hay nữ, tên gì vậy.
Như Huyền nhớ ra mình còn chưa hỏi tên cậu bạn kia.
- À nam chứ, bạn thân mà, cậu ấy tên Hoàng Lân, học giỏi lắm.
Mạnh vẫn không hiểu vì sao Như Huyền lại hỏi về bạn mình.
- Cậu nói gì cơ, tên gì cơ.
Như Huyền run run khi nghe lại cái tên này, không lẽ lại là một người thật hay sao, hôm qua nhắn tin cô đã cảm giác có chút quen thuộc.
- Hoàng Lân đó, hồi đó có học trường mình nay chuyển ra quê do ba mẹ bắt rồi, cậu không biết cậu ấy sao, đẹp trai học giỏi vậy mà. Hồi xưa cậu học lớp mấy mà không biết vậy.
Mạnh thấy nó ngạc nhiên nên nói.
- À vậy hả, tớ vào lớp đã, có gì nói chuyện sau nha.
Khi nghe Mạnh xác nhận nó k còn đứng vững nữa, tay nó vịn vào lan can trường nếu không sẽ ngã mất, cô dùng giọng nói hơi run trả lời Mạnh, rồi bước chậm rãi vào lớp. Để lại ở phía sau Mạnh đứng đơ ra một lúc với chấm hỏi to đùng.
Vào lớp nó ngồi xuống, sau đó nó liền gục nằm lên bàn, người nó không còn sức sống nữa, đã lâu như vậy cậu mới xuất hiện, cậu sao lại không liên lạc với tớ hả. Cô dạy môn Sinh vào lớp, được một lúc thì thấy nó đang nằm mệt mỏi trên bàn học liền lại gần hỏi. Cô giáo thấy vậy liền kêu Khánh Huyền đưa nó xuống phòng y tế.
Lúc này Khánh Huyền mới có dịp mới hỏi nó bị sao vậy.
- Hoàng Lân xuất hiện rồi.
Như Huyền chỉ nói một câu nhưng cả người Khánh Huyền nhường như không tin.
- Cậu ấy ở đâu, xuất hiện sao không ai biết, rồi sao cậu lại biết.
Khánh Huyền thật sự không thể tin cái người kia một năm không xuất hiện nay lại trở lại sao, cứ nghĩ cậu ta đã quên hết rồi.
- Cậu ấy chính là người đã nhắn tin yahoo với tớ, chuyện này chúng ta khoan nói cho Minh Minh biết nha, dù sao cậu ấy cũng không biết gì cả. À kể cả Phúc cũng không nhé, tớ muốn xác nhận thêm.
Như Huyền vẫn còn không tin nên muốn kiểm tra một chút.
Khánh Huyền đồng ý rồi đưa Như Huyền đến phòng y tế, sau đó thì về lại lớp. Nó ở phòng y tế, cô y tế sau khi kiểm tra thấy nó chỉ hơi mệt nên để nó lên giường ở phòng trong ngủ. Nó su khi nằm trên giường nhìn xung quanh không có ai liền không kìm được mà rơi nước mắt, nó trách con người kia tình bạn không có, chơi thân vậy lại không liên lạc được một lần.
Cô ý tế gọi điện cho ba mẹ nó lên đón nó về, nó xin phép rồi về nhà.
- Có cần đi viện không con? - Mẹ Như Huyền hỏi.
- Con mệt chút thôi, cô y tế cho thuốc nên chừ con buồn ngủ ghê, con ngủ tí là khoẻ thôi, mẹ đừng lo.
Ai hỏi gì cũng không nói, đến khi mẹ vào phòng hỏi thì nó mới trả lời cho mẹ khỏi lo.
Nó nằm nghĩ mãi không biết nên nhắn tin như thế nào để hỏi Hoàng Lân sao không liên lạc với mình thì Minh Minh nhắn tin cho nó.
- Ê Như Huyền, cậu ta dễ kết bạn ghê, công nhận không giống mấy bạn trường mình, thấy ok đó.
- Cậu kết bạn rồi cậu ta chấp nhận à?
Như Huyền nhắn trả lời.
- Tớ kết bạn, rồi cậu ta chấp nhận liền, xong tớ nói bạn cậu, thế là cậu ấy ừ, rồi kể nhiều chuyện, còn xin sdt tớ nữa.
Minh Minh kể lại nội dung nhắn tin giữa hai người.
- Vậy sao, cậu ta thân thiện cũng tốt, dễ quen thêm nhiều bạn mới.
Như Huyền hiện tại không ổn tí nào nên trả lời cho qua.
- Ba tụi mình làm bạn onl đi, cũng vui đúng không?
Minh Minh đề nghị.
- Ời, tớ sao cũng được á, nay mệt quá tớ ngủ nha, cậu học đi, vào học lại rồi á.
Nhìn đồng hồ Như Huyền thấy còn hai phút là hết giờ ra chơi nên nhắc Minh Minh. Trong lòng nó bây giờ cảm giác trống rỗng, không biết nên suy nghĩ chuyện này như thế nào, cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn.
- Cậu cho yahoo của mình với bạn nào vậy. - Như Huyền
- Tớ có cho ai đâu, nick yahoo là gì đó.
Minh Minh cũng khá bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nick yahoo là *****************, cậu ấy còn biết tớ quen với Mạnh khi tớ nói là mình học trường HV. - Như Huyền
- Chắc ai trường mình vô tình thấy nên kết bạn đó, rồi thấy cậu có nói chuyện với Mạnh nên giả điên bắt chuyện đó, cậu cứ nói chuyện bình thường đi. - Minh Minh
- Ok, cậu dám đem nick tớ cho ai, để người đó chọc tớ là liệu hồn đó nha hi hi. - Như Huyền.
Xong khi xác nhận xong thì nó cũng vui vẻ nói chuyện với người kia, nó mới biết là cậu ấy là bạn từ thuở cởi truồng tắm mưa với Mạnh. Hai nhà cạnh nhau nên thân từ nhỏ.
Nói chuyện với người này Như Huyền cảm thấy rất vui, cậu ta luôn chọc nó, nó không hề giận mà còn cảm thấy tính khí cậu rất hòa đồng vui vẻ. Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cùng tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày thì nó lại đến trường và luôn là người đi sớm nhất. Vì nhà Khánh Huyền cùng đường với Minh Minh nên hai người đi chung với nhau. Thấy hai cô bạn của mình nó liền chạy lại kéo hai đứa tám chuyện hôm qua về cậu bạn quen trên yahoo.
- Ê, người hôm qua tớ nói cậu đó Minh Minh, cậu ấy vui tính cực kì, dù lâu lâu hơi ghẹo tớ nhưng thấy cậu ta cũng hòa đồng á. - Như Huyền
- Ủa, người nào vậy sao tớ không biết gì vậy, hai người không coi tớ là bạn à?
Khánh Huyền có chút giận dỗi vì hai cô bạn mình có bí mật mà mình không biết.
- Thì chừ tớ kể nè, do hôm qua cậu không tới nhà Minh Minh được sao tớ kể. Hôm qua Minh Minh tạo cho tớ yahoo, tình cờ có một bạn add mình xong còn biết Mạnh luôn á, nên lúc đầu mình tưởng Minh Minh cho nick mình ai chọc, nhưng nói chuyện một lúc với cậu ấy thì mới biết cậu ấy không học ở đây, là bạn thời thuở nhỏ của Mạnh á.
Như Huyền giải thích vì sợ cô bạn mình giận.
- Vậy cậu thích cậu ấy rồi à?
Cả hai cô nàng cùng đồng thanh chọc Như Huyền.
- Đâu có, thích gì chứ. Tớ thấy cậu ấy vui nên muốn kể cho hai cậu nghe thôi mà.
Như Huyền ngượng ngùng giải thích.
- Ậy cậu cho tớ yahoo bạn kia đi. -Minh Minh lên tiếng.
- Ời được thôi à, yahoo là *******, điều đừng chọc gì cậu ấy đó, không lại nói tớ cho nick người này người kia rồi chửi tớ là không được đâu đó. - Như Huyền.
- Ok Ok, tớ sẽ không khiến bạn mình bị chửi đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Minh Minh vừa đưa tay ra hiệu dấu ok vừa cười nói với nó khiến nó không biết bạn mình định làm gì.
Ra về, nó gặp Mạnh ở phòng giám thị. Cả hai cùng đem sổ đầu bài đưa cho thầy nên gặp nhau.
- Chúng ta có duyên ghê ha.
Mạnh lại vừa chào vừa chọc nó lúc ra khỏi phòng
- Nghiệp duyên đó cậu.
Như Huyền biết cậu chọc nên trả lời lại, giọng điều có hơi khó chịu.
- Hi hi không hỏi thăm tớ à. - Mạnh
- Ủa rồi mắc gì tớ phải hỏi thăm. - Như Huyền
- Tớ tưởng cậu sẽ lo cho tớ chứ. - Mạnh có chút buồn nói.
- Ai rảnh đâu. À mà cậu có bạn thuở nhỏ ở quê hả.
Như Huyền lại nhớ đến người bạn đó nên hỏi.
- Ời có á, mà sao hỏi bạn tớ chi vậy, cậu có quen đâu. - Mạnh
- Thì hỏi thôi, bạn cậu là nam hay nữ, tên gì vậy.
Như Huyền nhớ ra mình còn chưa hỏi tên cậu bạn kia.
- À nam chứ, bạn thân mà, cậu ấy tên Hoàng Lân, học giỏi lắm.
Mạnh vẫn không hiểu vì sao Như Huyền lại hỏi về bạn mình.
- Cậu nói gì cơ, tên gì cơ.
Như Huyền run run khi nghe lại cái tên này, không lẽ lại là một người thật hay sao, hôm qua nhắn tin cô đã cảm giác có chút quen thuộc.
- Hoàng Lân đó, hồi đó có học trường mình nay chuyển ra quê do ba mẹ bắt rồi, cậu không biết cậu ấy sao, đẹp trai học giỏi vậy mà. Hồi xưa cậu học lớp mấy mà không biết vậy.
Mạnh thấy nó ngạc nhiên nên nói.
- À vậy hả, tớ vào lớp đã, có gì nói chuyện sau nha.
Khi nghe Mạnh xác nhận nó k còn đứng vững nữa, tay nó vịn vào lan can trường nếu không sẽ ngã mất, cô dùng giọng nói hơi run trả lời Mạnh, rồi bước chậm rãi vào lớp. Để lại ở phía sau Mạnh đứng đơ ra một lúc với chấm hỏi to đùng.
Vào lớp nó ngồi xuống, sau đó nó liền gục nằm lên bàn, người nó không còn sức sống nữa, đã lâu như vậy cậu mới xuất hiện, cậu sao lại không liên lạc với tớ hả. Cô dạy môn Sinh vào lớp, được một lúc thì thấy nó đang nằm mệt mỏi trên bàn học liền lại gần hỏi. Cô giáo thấy vậy liền kêu Khánh Huyền đưa nó xuống phòng y tế.
Lúc này Khánh Huyền mới có dịp mới hỏi nó bị sao vậy.
- Hoàng Lân xuất hiện rồi.
Như Huyền chỉ nói một câu nhưng cả người Khánh Huyền nhường như không tin.
- Cậu ấy ở đâu, xuất hiện sao không ai biết, rồi sao cậu lại biết.
Khánh Huyền thật sự không thể tin cái người kia một năm không xuất hiện nay lại trở lại sao, cứ nghĩ cậu ta đã quên hết rồi.
- Cậu ấy chính là người đã nhắn tin yahoo với tớ, chuyện này chúng ta khoan nói cho Minh Minh biết nha, dù sao cậu ấy cũng không biết gì cả. À kể cả Phúc cũng không nhé, tớ muốn xác nhận thêm.
Như Huyền vẫn còn không tin nên muốn kiểm tra một chút.
Khánh Huyền đồng ý rồi đưa Như Huyền đến phòng y tế, sau đó thì về lại lớp. Nó ở phòng y tế, cô y tế sau khi kiểm tra thấy nó chỉ hơi mệt nên để nó lên giường ở phòng trong ngủ. Nó su khi nằm trên giường nhìn xung quanh không có ai liền không kìm được mà rơi nước mắt, nó trách con người kia tình bạn không có, chơi thân vậy lại không liên lạc được một lần.
Cô ý tế gọi điện cho ba mẹ nó lên đón nó về, nó xin phép rồi về nhà.
- Có cần đi viện không con? - Mẹ Như Huyền hỏi.
- Con mệt chút thôi, cô y tế cho thuốc nên chừ con buồn ngủ ghê, con ngủ tí là khoẻ thôi, mẹ đừng lo.
Ai hỏi gì cũng không nói, đến khi mẹ vào phòng hỏi thì nó mới trả lời cho mẹ khỏi lo.
Nó nằm nghĩ mãi không biết nên nhắn tin như thế nào để hỏi Hoàng Lân sao không liên lạc với mình thì Minh Minh nhắn tin cho nó.
- Ê Như Huyền, cậu ta dễ kết bạn ghê, công nhận không giống mấy bạn trường mình, thấy ok đó.
- Cậu kết bạn rồi cậu ta chấp nhận à?
Như Huyền nhắn trả lời.
- Tớ kết bạn, rồi cậu ta chấp nhận liền, xong tớ nói bạn cậu, thế là cậu ấy ừ, rồi kể nhiều chuyện, còn xin sdt tớ nữa.
Minh Minh kể lại nội dung nhắn tin giữa hai người.
- Vậy sao, cậu ta thân thiện cũng tốt, dễ quen thêm nhiều bạn mới.
Như Huyền hiện tại không ổn tí nào nên trả lời cho qua.
- Ba tụi mình làm bạn onl đi, cũng vui đúng không?
Minh Minh đề nghị.
- Ời, tớ sao cũng được á, nay mệt quá tớ ngủ nha, cậu học đi, vào học lại rồi á.
Nhìn đồng hồ Như Huyền thấy còn hai phút là hết giờ ra chơi nên nhắc Minh Minh. Trong lòng nó bây giờ cảm giác trống rỗng, không biết nên suy nghĩ chuyện này như thế nào, cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn.