Chương 9
Nó vẫn nói chuyện với Hoàng Lân nhưng vẫn cố giấu chuyện nó là Như Huyền bạn cùng trường với cậu, hai người cứ nói chuyện bình thường cho đến một hôm, Như Huyền lên nhà của Minh Minh chơi.
- Như Huyền, cậu có tình cảm với bạn kia không? - Minh Minh hỏi.
- À ờ chắc là không.
Như Huyền có hơi khượng lại rồi ấp úng trả lời.
- Vậy tốt quá, tớ và Hoàng Lân yêu nhau rồi á. - Minh Minh vui vẻ nói.
Như Huyền gần như không tin mình đang nghe cái gì, nó vẫn chưa kịp nói với Minh Minh chuyện này thì đã nhận cái tin không muốn nhận nhất, nó nên làm gì đây. Lấy lại chút bình tĩnh nó liền nói.
- Vậy hả, cậy ấy nói cậu ấy thích cậu à.
Như Huyền vẫn muốn hỏi rõ lại chuyện này.
- Cậu ấy kêu, chúng ta thử làm người yêu đi, tại thấy tính hai đứa điều nhây vui như nhau.
Minh Minh kể lại lời của Hoàng Lân.
Ngồi thêm một lúc, Như Huyền gần như không thể nghe thêm những lời nói ngọt ngào từ hai người nên kiếm cớ ra về.
Về đến nhà nó đi thẳng vào phòng, lại lần nữa nó lại khóc, khóc một lúc nó liền ngủ thiết đi. Thức dậy, cô lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ tình cảm này của mình.
- Cậu với Minh Minh thành người yêu rồi sao?
Như Huyền lấy hết can đảm để hỏi.
- Ời, Minh kể rồi à, tớ ở xa, hi vọng cậu giúp tớ chăm sóc Minh Minh nhé. - Hoàng Lân.
- Cậu yêu Minh Minh là được, đừng làm cậu ấy buồn, có gì cần giúp thì nhắn tin cho tớ. - Như Huyền.
- Ok cảm ơn cậu trước nha. - Hoàng Lân.
Đọc tin nhắn này xong cô cũng không rep lại nữa, chuyện nó và cậu có lẽ chỉ mình nó ảo tưởng, có lẽ cậu quên nó rồi. Nó leo lên bàn học, lấy bài tập làm cho xong, cách bây giờ chỉ có học mới không có thời gian nghĩ đến chuyện gì nữa.
Ngày nào Minh Minh cũng kể cho Như Huyền nghe về chuyện hai người. Như Huyền cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện này, mỗi lần Khánh Huyền tới gần thì Như Huyền điều cố tình cắt ngang câu chuyện để Khánh Huyền không biết, nhưng lần này Như Huyền cố gắng cắt ngang nhưng không được, Khánh Huyền cuối cùng cũng biết chuyện.
- Cậu nói gì cơ, cậu kêu cậu bạn nam kia là chồng ư.
Khánh Huyền hỏi lại Minh Minh.
- Ừ đúng rồi nè, tụi tớ là người yêu rồi á.
Minh Minh chắc không biết vì sao Khánh Huyền lại ngạc nhiên như vậy nên vẫn cười nói trả lời lại.
Khánh Huyền không còn để ý đến Minh Minh mà lôi Như Huyền ra phía sau nhà vệ sinh.
- Chuyện này là sao, tại sao hai người đó lại yêu nhau, còn cậu thì sao, cậu ta không nhớ cậu, không nhớ gì về kỉ niệm của bốn đứa mình sao.
Khánh Huyền gần như không nén nổi cơn giận dữ của bản thân mà tra khảo.
- Tớ cũng không biết liệu Hoàng Lân này với Hoàng Lân chúng ta quen có phải là một không nữa, nhưng chừ hai người yêu nhau thì chúng ta cũng không nên nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ coi như Hoàng Lân trước đây không tồn tại đi.
Như Huyền không biết giải thích như thế nào, chỉ muốn nói cho Khánh Huyền hiểu, nó và Hoàng Lân thật ra đã kết thúc từ khi cậu ấy rời đi mà không liên lạc lại.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, nó đi học, nghe Minh Minh kể về chuyện tình hai người họ, nó cũng k còn đau lòng nữa, chỉ cảm thấy hơi trống rỗng một chút, Khánh Huyền thì không thể nào nghe được chuyện của bọn họ nên mỗi lần như vậy điều kiếm cớ về chổ ngồi để học bài, nếu không điên lên cậu dễ đánh người lắm.
Tối hôm nay, chuông điện thoại reo lên. Đọc tên người gọi nó vẫn chừng chừ một chút rồi mới nghe máy.
- Cậu gọi tớ có chuyện gì không?
Như Huyền dùng một giọng bình thản nhất để hỏi.
- Cậu có biết Minh Minh ở đâu không, nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đi đâu rồi khóa máy luôn, tớ lo quá, cậu có thể tìm cậu ấy giúp tớ không?
Giọng nói bên kia hơi gấp, Hoàng Lân đang rất lo lắng nên không bình tĩnh được.
- Minh Minh là bạn tớ tất nhiên tớ sẽ giúp rồi, chuyện như thế nào để nói sau, tớ biết một chổ Minh Minh mỗi lần buồn sẽ ra đó, tớ đi tìm, có gì tớ gọi lại cho cậu sau nha.
Như Huyền nghe xong cũng trở nên lo lắng cho Minh Minh, vội vàng lấy xe đạp, leo lên xe đạp thật nhanh.
Nó tới bờ sông, nơi mà Minh Minh từng nói mỗi khi buồn sẽ đi ra đó, nó đi dọc bờ sông một đoạn mãi không thấy nó có chút nóng ruột hơn, đi tiếp thêm đoạn nữa thì thấy trên ghế đá Minh Minh đang ngồi cuối mặt xuống, nó lại gần, Minh Minh thấy nó thì nước mắt rơi, Như Huyền ôm nó rồi vỗ vỗ sau lưng cô an ủi. Minh Minh khóc một lúc thì nín, bắt đầu kể cho nó nghe về mọi chuyện.
- Ba mẹ tớ thường xuyên cãi nhau, hình như ba tớ có người phụ nữ ngoài thì phải.
Vừa khóc vừa nói có chút nghẹn nghẹn nơi giọng của Minh Minh
- Chắc có chút hiểu lầm thôi, ba mẹ tớ cũng thường xuyên cãi nhau, mỗi nhà điều sẽ có vấn đề riêng, chuyện người lớn để người lớn giải quyết, cậu đừng nghĩ nhiều quá, tập trung học chuẩn bị kiểm tra rồi.
Như Huyền không biết nên nói như thế nào để an ủi Minh Minh nên chỉ biết nói vài suy nghĩ của mình.
- Tớ cũng biết vậy, nhưng hôm nay tớ không ổn.
Minh Minh gần như sắp khóc lại.
- Cậu không ổn nhưng cậu có mọi người ở bên, nên đừng để những người yêu thương cậu lo lắng, cậu gọi cho Hoàng Lân đi, cậu ấy rất lo cho cậu đó.
Như Huyền nói để Minh Minh biết hiện giờ có người rất lo.
- Cậu ấy gọi cậu à, tớ xin lỗi cậu nha, khiến cậu lo lắng theo. - Minh Minh nói
- Không sao, hên là Hoàng Lân nói tớ mới biết cậu không ổn mà ra đây, chừ tốt hơn chưa, chúng ta về cả khuya, về nhà cậu nhớ liên lạc với cậu ấy cả cậu ấy mong.
Như Huyền nói rồi đứng dạy đưa tay ra.
Minh Minh nắm lấy tay nó, nó kéo Minh Minh dậy rồi cả hai lấy xe về nhà. Về tới nhà, nhẹ lòng thì nhẹ lòng vì đã tìm được Minh Minh, nhưng cũng buồn thật, nó nghĩ nếu là bản thân mất tích chắc cũng không ai biết. Đang nghĩ thì nhận được tin nhắn cảm ơn từ cả Minh Minh lẫn Hoàng Lân, nó nghĩ có lẽ hai người họ thật hợp. Mong hai cậu hạnh phúc. Nó đã từ bỏ việc tìm kiếm Hoàng Lân của trước đây.
Hoàng Lân đang chơi game như mọi ngày thì có một nick lạ nhắn tin cho cậu, khiến cậu hơi tò mò nhưng vẫn quyết định chơi cho xong trận rồi mới trả lời.
- Cậu có phải là Hoàng Lân không?
Đọc tin nhắn xong cậu hơi tò mò không biết lại biết yahoo còn hỏi đúng tên mình.
- Ời thì phải, có việc gì không, sao lại biết yahoo còn biết tên mình?
Hoàng Lân tính thẳng nên hỏi luôn lại người đó.
- Tớ có chuyện muốn hỏi, cậu có đang rảnh không?
Có vẽ người kia phớt lờ đi tin nhắn tra hỏi của cậu.
- Cũng hơi rảnh, cậu cứ hỏi đi, nếu được tớ sẽ trả lời, nhưng trước hết cũng nên cho tớ biết cậu là ai chứ.
Hoàng Lân vẫn rất tò mò về đối phương là ai, sao lại biết mình.
- Như Huyền, cậu có tình cảm với bạn kia không? - Minh Minh hỏi.
- À ờ chắc là không.
Như Huyền có hơi khượng lại rồi ấp úng trả lời.
- Vậy tốt quá, tớ và Hoàng Lân yêu nhau rồi á. - Minh Minh vui vẻ nói.
Như Huyền gần như không tin mình đang nghe cái gì, nó vẫn chưa kịp nói với Minh Minh chuyện này thì đã nhận cái tin không muốn nhận nhất, nó nên làm gì đây. Lấy lại chút bình tĩnh nó liền nói.
- Vậy hả, cậy ấy nói cậu ấy thích cậu à.
Như Huyền vẫn muốn hỏi rõ lại chuyện này.
- Cậu ấy kêu, chúng ta thử làm người yêu đi, tại thấy tính hai đứa điều nhây vui như nhau.
Minh Minh kể lại lời của Hoàng Lân.
Ngồi thêm một lúc, Như Huyền gần như không thể nghe thêm những lời nói ngọt ngào từ hai người nên kiếm cớ ra về.
Về đến nhà nó đi thẳng vào phòng, lại lần nữa nó lại khóc, khóc một lúc nó liền ngủ thiết đi. Thức dậy, cô lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ tình cảm này của mình.
- Cậu với Minh Minh thành người yêu rồi sao?
Như Huyền lấy hết can đảm để hỏi.
- Ời, Minh kể rồi à, tớ ở xa, hi vọng cậu giúp tớ chăm sóc Minh Minh nhé. - Hoàng Lân.
- Cậu yêu Minh Minh là được, đừng làm cậu ấy buồn, có gì cần giúp thì nhắn tin cho tớ. - Như Huyền.
- Ok cảm ơn cậu trước nha. - Hoàng Lân.
Đọc tin nhắn này xong cô cũng không rep lại nữa, chuyện nó và cậu có lẽ chỉ mình nó ảo tưởng, có lẽ cậu quên nó rồi. Nó leo lên bàn học, lấy bài tập làm cho xong, cách bây giờ chỉ có học mới không có thời gian nghĩ đến chuyện gì nữa.
Ngày nào Minh Minh cũng kể cho Như Huyền nghe về chuyện hai người. Như Huyền cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện này, mỗi lần Khánh Huyền tới gần thì Như Huyền điều cố tình cắt ngang câu chuyện để Khánh Huyền không biết, nhưng lần này Như Huyền cố gắng cắt ngang nhưng không được, Khánh Huyền cuối cùng cũng biết chuyện.
- Cậu nói gì cơ, cậu kêu cậu bạn nam kia là chồng ư.
Khánh Huyền hỏi lại Minh Minh.
- Ừ đúng rồi nè, tụi tớ là người yêu rồi á.
Minh Minh chắc không biết vì sao Khánh Huyền lại ngạc nhiên như vậy nên vẫn cười nói trả lời lại.
Khánh Huyền không còn để ý đến Minh Minh mà lôi Như Huyền ra phía sau nhà vệ sinh.
- Chuyện này là sao, tại sao hai người đó lại yêu nhau, còn cậu thì sao, cậu ta không nhớ cậu, không nhớ gì về kỉ niệm của bốn đứa mình sao.
Khánh Huyền gần như không nén nổi cơn giận dữ của bản thân mà tra khảo.
- Tớ cũng không biết liệu Hoàng Lân này với Hoàng Lân chúng ta quen có phải là một không nữa, nhưng chừ hai người yêu nhau thì chúng ta cũng không nên nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ coi như Hoàng Lân trước đây không tồn tại đi.
Như Huyền không biết giải thích như thế nào, chỉ muốn nói cho Khánh Huyền hiểu, nó và Hoàng Lân thật ra đã kết thúc từ khi cậu ấy rời đi mà không liên lạc lại.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, nó đi học, nghe Minh Minh kể về chuyện tình hai người họ, nó cũng k còn đau lòng nữa, chỉ cảm thấy hơi trống rỗng một chút, Khánh Huyền thì không thể nào nghe được chuyện của bọn họ nên mỗi lần như vậy điều kiếm cớ về chổ ngồi để học bài, nếu không điên lên cậu dễ đánh người lắm.
Tối hôm nay, chuông điện thoại reo lên. Đọc tên người gọi nó vẫn chừng chừ một chút rồi mới nghe máy.
- Cậu gọi tớ có chuyện gì không?
Như Huyền dùng một giọng bình thản nhất để hỏi.
- Cậu có biết Minh Minh ở đâu không, nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đi đâu rồi khóa máy luôn, tớ lo quá, cậu có thể tìm cậu ấy giúp tớ không?
Giọng nói bên kia hơi gấp, Hoàng Lân đang rất lo lắng nên không bình tĩnh được.
- Minh Minh là bạn tớ tất nhiên tớ sẽ giúp rồi, chuyện như thế nào để nói sau, tớ biết một chổ Minh Minh mỗi lần buồn sẽ ra đó, tớ đi tìm, có gì tớ gọi lại cho cậu sau nha.
Như Huyền nghe xong cũng trở nên lo lắng cho Minh Minh, vội vàng lấy xe đạp, leo lên xe đạp thật nhanh.
Nó tới bờ sông, nơi mà Minh Minh từng nói mỗi khi buồn sẽ đi ra đó, nó đi dọc bờ sông một đoạn mãi không thấy nó có chút nóng ruột hơn, đi tiếp thêm đoạn nữa thì thấy trên ghế đá Minh Minh đang ngồi cuối mặt xuống, nó lại gần, Minh Minh thấy nó thì nước mắt rơi, Như Huyền ôm nó rồi vỗ vỗ sau lưng cô an ủi. Minh Minh khóc một lúc thì nín, bắt đầu kể cho nó nghe về mọi chuyện.
- Ba mẹ tớ thường xuyên cãi nhau, hình như ba tớ có người phụ nữ ngoài thì phải.
Vừa khóc vừa nói có chút nghẹn nghẹn nơi giọng của Minh Minh
- Chắc có chút hiểu lầm thôi, ba mẹ tớ cũng thường xuyên cãi nhau, mỗi nhà điều sẽ có vấn đề riêng, chuyện người lớn để người lớn giải quyết, cậu đừng nghĩ nhiều quá, tập trung học chuẩn bị kiểm tra rồi.
Như Huyền không biết nên nói như thế nào để an ủi Minh Minh nên chỉ biết nói vài suy nghĩ của mình.
- Tớ cũng biết vậy, nhưng hôm nay tớ không ổn.
Minh Minh gần như sắp khóc lại.
- Cậu không ổn nhưng cậu có mọi người ở bên, nên đừng để những người yêu thương cậu lo lắng, cậu gọi cho Hoàng Lân đi, cậu ấy rất lo cho cậu đó.
Như Huyền nói để Minh Minh biết hiện giờ có người rất lo.
- Cậu ấy gọi cậu à, tớ xin lỗi cậu nha, khiến cậu lo lắng theo. - Minh Minh nói
- Không sao, hên là Hoàng Lân nói tớ mới biết cậu không ổn mà ra đây, chừ tốt hơn chưa, chúng ta về cả khuya, về nhà cậu nhớ liên lạc với cậu ấy cả cậu ấy mong.
Như Huyền nói rồi đứng dạy đưa tay ra.
Minh Minh nắm lấy tay nó, nó kéo Minh Minh dậy rồi cả hai lấy xe về nhà. Về tới nhà, nhẹ lòng thì nhẹ lòng vì đã tìm được Minh Minh, nhưng cũng buồn thật, nó nghĩ nếu là bản thân mất tích chắc cũng không ai biết. Đang nghĩ thì nhận được tin nhắn cảm ơn từ cả Minh Minh lẫn Hoàng Lân, nó nghĩ có lẽ hai người họ thật hợp. Mong hai cậu hạnh phúc. Nó đã từ bỏ việc tìm kiếm Hoàng Lân của trước đây.
Hoàng Lân đang chơi game như mọi ngày thì có một nick lạ nhắn tin cho cậu, khiến cậu hơi tò mò nhưng vẫn quyết định chơi cho xong trận rồi mới trả lời.
- Cậu có phải là Hoàng Lân không?
Đọc tin nhắn xong cậu hơi tò mò không biết lại biết yahoo còn hỏi đúng tên mình.
- Ời thì phải, có việc gì không, sao lại biết yahoo còn biết tên mình?
Hoàng Lân tính thẳng nên hỏi luôn lại người đó.
- Tớ có chuyện muốn hỏi, cậu có đang rảnh không?
Có vẽ người kia phớt lờ đi tin nhắn tra hỏi của cậu.
- Cũng hơi rảnh, cậu cứ hỏi đi, nếu được tớ sẽ trả lời, nhưng trước hết cũng nên cho tớ biết cậu là ai chứ.
Hoàng Lân vẫn rất tò mò về đối phương là ai, sao lại biết mình.