Chương 11
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu lên chiếc giường màu xanh lục một vầng sáng ấm áp. Người con gái có dáng ngủ rất ngoan ngoãn, mái tóc đen tuyền xõa tung trên gối.
Có lẽ do ánh nắng quá chói mắt đã đánh thức cô, Uyển Thượng Lưu Ly đưa tay che mắt, vẫn chưa thể thích nghi với ánh sáng đột ngột này. Cô dụi mắt ngồi dậy, mông lung trong phút chốc cô liền tự hỏi, hình như hôm qua mình ngủ quên trên sofa rồi, sao bây giờ lại ở trên giường của mình.
Đợi đến khi cô xuống thì Nam Cung Hàn đã đến công ty rồi, cả căn biệt thự bỗng dưng trở nên trống trải, cô cầm bản vẽ của mình, dự định sẽ đóng trụ ở vườn hoa.
Cô dành cả ngày để vẽ, không chỉ vẽ hoa mà cô còn làm bản thảo thiết kế đầm công chúa lấy chủ đề sắc hoa để chuẩn bị cho bộ sưu tập mới.
Nam Cung Hàn bận tối mặt cả một ngày, về nhà lại không thấy cô đâu. Hắn nhíu mày hỏi quản gia thì ông nói cô đang ở vườn hoa. Áo vest cũng không cởi, hắn một đường đi thẳng đến vườn hoa.
Nhìn thấy hắn, Lưu Ly vui vẻ cho hắn một nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa trong vườn, cô nói: "Chú về rồi sao?"
"Ừm, vừa mới trở về. Em đang vẽ tranh gì?" Nam Cung Hàn nhìn bức tranh trong tay cô hỏi.
Lưu Ly đưa mấy bức tranh cô vẽ cho hắn xem, mặc dù không thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia mở to ra nhìn hắn, hoàn toàn là muốn được khen ngợi.
Hắn thuận nước đẩy thuyền nói: "Đẹp lắm, Lưu Ly vẽ gì cũng rất đẹp.", giọng hắn trầm trầm, mang theo tán thưởng cùng cưng chiều hết mực.
Lưu Ly vui vẻ híp mắt lại cười với hắn một cái.
Không khí ngọt ngào vờn quanh, một tiếng ọt.. ọt.. bỗng vang lên, mặt của Lưu Ly vì xấu hổ mà đỏ bừng, vành tai cũng đỏ hồng, trông rất đáng yêu.
Nam Cung Hàn bật cười, nói: "Vào trong ăn cơm, tôi đói bụng rồi."
Trên bàn ăn, Lưu Ly vẫn chưa hết ngại ngùng, cắm đầu gắp thức ăn nhét vào miệng, hai má cũng phình ra, như con sóc nhỏ đang cố gắng nhét hạt dẻ vào miệng. Cả bàn ăn ai cũng nhìn thấy điều này, ý cười trong mắt không giấu được.
Bọn họ thật ra không thích Lưu Ly, cho rằng cô không xứng với cậu chủ, không giúp được gì cho công việc của hắn, mà sau này có khả năng còn trở thành điểm yếu, kéo chân hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô như vậy, bọn họ phải công nhận, cô không những xinh đẹp, còn rất biết làm người khác giải tỏa tâm trạng, cảnh đẹp ý vui.
Nam Cung Hàn nhìn không nổi nữa, đôi đũa của hắn chặn lại đôi đũa của cô đang muốn gắp thức ăn: "Ăn nhanh như vậy làm gì, cũng không ai giành với em. Từ từ ăn." giọng điệu vẫn lạnh ngắt như vậy, nhưng ai cũng nghe ra sự quan tâm từ câu nói này.
Lưu Ly không bướng bỉnh nữa, buổi ăn hài hòa cho đến khi hắn nói: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác. Em ở nhà ngoan ngoãn một chút."
Lưu Ly không để ý gật gật đầu đáp: "Tôi biết rồi. Chú đi bao lâu?"
"Năm ngày." Nam Cung Hàn ngắn gọn đáp, hắn dường như không để ý, nhưng khóe mắt luôn để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cô cảm thấy chuyện đi công tác rất bình thường, anh hai cô thường xuyên bay đến nước này nước kia để ký hợp đồng, có khi còn đi tận cả tháng.
┅┅┅┅┅┅┅
Sáng hôm sau, khi Uyển Thượng Lưu Ly xuống ăn sáng thì Nam Cung Hàn đã đi rồi. Bạch Phong từ phòng khách đi vào nói: "Tiểu thư, từ bây giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ cô."
Lưu Ly không ngờ hắn còn để lại trợ thủ đắc lực của hắn cho cô: "Anh không đi theo bảo vệ chú ấy sao?"
"Là cậu chủ lệnh cho tôi ở lại bảo vệ cô." Bạch Phong không tình nguyện đáp, anh ta cũng muốn đi theo cậu chủ.
Lưu Ly vốn không muốn có người đi theo mình, bây giờ không biết hắn có tiện nghe điện thoại của cô không, hơn nữa hắn sẽ đồng ý với cô sao. Cô thở dài: "Hoàng Phong và Hắc Phong đi theo chú ấy sao?"
Bạch Phong gật đầu.
Lưu Ly vào bàn ăn, ngồi chỗ của mình từ từ giải quyết bữa sáng, mọi chuyện nhanh chóng bị cô nuốt luôn vào bụng.
Đến giờ thì lên lớp, rảnh rỗi thì ngắm cảnh vẽ tranh, cuộc sống bình thường cứ thế trôi qua.
Ba ngày sau.
Trường đại học T không hổ danh là trường đại học bậc nhất với cơ sở vật chất hiện đại, tiêu chí tuyển chọn sinh viên khắt khe, giảng viên ưu tú có trình độ cao, đi cùng với đó là học phí cũng cao ngất ngưởng. Trong lớp học thiết kế, Lưu Ly đang hoàn thiện bộ sưu tập Sắc Hoa thì Hoàng Phủ Uyển Như hí hửng chạy vào, cô ôm cổ Lưu Ly cười đáng yêu rồi nũng nịu nói: "Lưu Ly à, lát nữa chúng ta đi quán Nhím Nhỏ ăn nha, tớ thèm đồ ăn ở đó quá đi mất."
Lâu rồi bọn họ không có đi ăn cùng nhau, Uyển Như gần đây phải sửa lỗ hổng lập trình muốn phát điên, bận không kịp thở. Hôm nay cuối cùng cũng được thả ra, lập tức tìm Lưu Ly đòi đi ăn để xả stress.
"Đợi tớ một chút, để tớ vẽ cho xong đường chân váy đã." Lưu Ly nhìn cái người bám trên vai mình, vừa cười vừa dỗ nói.
Hai người đã lâu không nói chuyện phiếm, suốt trên đường đi cứ ríu rít không ngừng được, bỗng nhiên điện thoại Lưu Ly reo lên là video call của Nam Cung Hàn. Lưu Ly chột dạ, bắt máy không được mà không bắt máy cũng không xong.
Vốn dĩ Bạch Phong và bảo tiêu sẽ đi theo bảo vệ cô nhưng cô thấy quá phiền phức, nhất là bây giờ còn đi chung với Uyển Như nữa. Cô ra lệnh cho bọn họ không được đi theo, cô nói mình sẽ trở về sớm.
Thành ra bây giờ, chỉ có một bảo tiêu kiêm lái xe theo hai người ra ngoài.
Chuyện này chắc chắn đã được báo lại rồi nên Nam Cung Hàn mới gọi đến chất vấn cô đây mà.
Uyển Như cười khi người gặp họa, nhìn Lưu Ly hít sâu một hơi rồi bắt máy: "Chú Hàn."
Màn hình nhanh chóng hiện ra nửa người trên của người đàn ông, hắn mặc vest màu xanh dương đậm phối với sơ mi đen. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt không chút độ ấm của hắn liền trở thành ôn nhu.
"Đang ở đâu?" Nam Cung Hàn hỏi.
Tới rồi tới rồi, Lưu Ly cười lấy lòng nói: "Đi ăn trưa với Uyển Như. Chú đã ăn gì chưa?" chỉ mong có thể dời được sự chú ý của hắn.
Nam Cung Hàn sao không biết cô đang muốn đánh trống lảng chứ, trực tiếp hỏi: "Tại sao không cho người đi theo?"
Lưu Ly lí nhí nói: "Không muốn có người đi theo, rất phiền phức, vã lại chỉ đi ăn ở quán quen thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nếu không thích sau này tôi sẽ kêu bọn họ không đi gần em. Không được tùy ý như vậy nữa." Hắn dùng giọng điệu cứng rắn nói.
Lại nữa rồi, cô cũng không phải cấp dưới của hắn, lại ra lệnh cho cô nữa rồi. Cô bĩu môi, dứt khoát cúp máy.
Uyển Như ngồi kế bên cô nên nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, cô thở dài trong lòng, Tiểu Lưu Ly ngốc nghếch của cô đến bao giờ mới hiểu được tình cảm của người kia đây. Cô đứng bên ngoài còn sốt ruột dùm hắn nữa.
"Ây da, Tiểu Lưu Ly à, đừng có ỉu xìu vậy nữa, lâu rồi chúng ta mới đến đây ăn mà, cậu có nhớ hồi học cấp 3, chủ nhật nào chúng ta cũng đến đây ăn không? Tớ nhớ hương vị ở đây chết mất."
Uyển Thượng Lưu Ly nghe vậy cũng nhớ lại thời cấp ba vui vẻ kia, tinh thần cũng tốt lên.
Nhưng mà, cô nhìn ra được Uyển Như đang cười, trong mắt lại trống rỗng. Cô nhạy cảm nhận ra bạn thân của mình có gì đó khác với bình thường.
"Uyển Như, có phải cậu có chuyện gì không?" Lưu Ly hỏi
Uyển Như giật mình, lập tức cười tươi: "Cậu thấy tớ thì có chuyện gì được chứ."
"Đừng có mà cười như vậy, tớ còn không biết rõ cậu sao, giả tạo chết được." Lưu Ly thẳng thắn cho cô một gáo nước.
Uyển Như cười không nổi nữa, uể oải kể: "Thật ra dạo này tớ có quen biết với một người trên mạng, mấy tuần trước tớ vô tình hack vào tường lửa của tổ chức anh ấy, sau đó thì bị anh ấy chặn lại, xém chút nữa đã bị anh ấy cho một phát đi đời luôn rồi. Tớ giải thích chỉ là hiểu lầm thôi, sau đó đảm bảo là không có lần sau thì anh ấy mới tha cho tớ một mạng. Sau đó nữa thì tụi tớ cũng thường xuyên nhắn tin với nhau. Nhưng mà đã mấy hôm rồi anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ nữa."
"Cậu không phải là thích người ta rồi đó chứ." Lưu Ly không tin được hỏi.
Uyển Như nghe xong liền phản bác: "Tớ làm sao mà thích anh ấy được, chúng tớ còn không biết mặt nhau nữa kìa."
"Vậy cậu vì sao lại đợi tin nhắn của anh ta? Vì sao lại rầu rĩ không vui như này?" hai câu liên tiếp, hỏi đến Uyển Như á khẩu.
"Không lẽ tớ thích anh ấy thật sao? Không phải chứ?" Uyển Như tự mình lẩm bẩm.
Chỉ vài phút sau đồ ăn đã được mang lên, hai cô nàng nhanh chóng lao vào ăn, còn đâu bộ dáng đang gặp vấn đề tình cảm gì chứ.
Có lẽ do ánh nắng quá chói mắt đã đánh thức cô, Uyển Thượng Lưu Ly đưa tay che mắt, vẫn chưa thể thích nghi với ánh sáng đột ngột này. Cô dụi mắt ngồi dậy, mông lung trong phút chốc cô liền tự hỏi, hình như hôm qua mình ngủ quên trên sofa rồi, sao bây giờ lại ở trên giường của mình.
Đợi đến khi cô xuống thì Nam Cung Hàn đã đến công ty rồi, cả căn biệt thự bỗng dưng trở nên trống trải, cô cầm bản vẽ của mình, dự định sẽ đóng trụ ở vườn hoa.
Cô dành cả ngày để vẽ, không chỉ vẽ hoa mà cô còn làm bản thảo thiết kế đầm công chúa lấy chủ đề sắc hoa để chuẩn bị cho bộ sưu tập mới.
Nam Cung Hàn bận tối mặt cả một ngày, về nhà lại không thấy cô đâu. Hắn nhíu mày hỏi quản gia thì ông nói cô đang ở vườn hoa. Áo vest cũng không cởi, hắn một đường đi thẳng đến vườn hoa.
Nhìn thấy hắn, Lưu Ly vui vẻ cho hắn một nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa trong vườn, cô nói: "Chú về rồi sao?"
"Ừm, vừa mới trở về. Em đang vẽ tranh gì?" Nam Cung Hàn nhìn bức tranh trong tay cô hỏi.
Lưu Ly đưa mấy bức tranh cô vẽ cho hắn xem, mặc dù không thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia mở to ra nhìn hắn, hoàn toàn là muốn được khen ngợi.
Hắn thuận nước đẩy thuyền nói: "Đẹp lắm, Lưu Ly vẽ gì cũng rất đẹp.", giọng hắn trầm trầm, mang theo tán thưởng cùng cưng chiều hết mực.
Lưu Ly vui vẻ híp mắt lại cười với hắn một cái.
Không khí ngọt ngào vờn quanh, một tiếng ọt.. ọt.. bỗng vang lên, mặt của Lưu Ly vì xấu hổ mà đỏ bừng, vành tai cũng đỏ hồng, trông rất đáng yêu.
Nam Cung Hàn bật cười, nói: "Vào trong ăn cơm, tôi đói bụng rồi."
Trên bàn ăn, Lưu Ly vẫn chưa hết ngại ngùng, cắm đầu gắp thức ăn nhét vào miệng, hai má cũng phình ra, như con sóc nhỏ đang cố gắng nhét hạt dẻ vào miệng. Cả bàn ăn ai cũng nhìn thấy điều này, ý cười trong mắt không giấu được.
Bọn họ thật ra không thích Lưu Ly, cho rằng cô không xứng với cậu chủ, không giúp được gì cho công việc của hắn, mà sau này có khả năng còn trở thành điểm yếu, kéo chân hắn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô như vậy, bọn họ phải công nhận, cô không những xinh đẹp, còn rất biết làm người khác giải tỏa tâm trạng, cảnh đẹp ý vui.
Nam Cung Hàn nhìn không nổi nữa, đôi đũa của hắn chặn lại đôi đũa của cô đang muốn gắp thức ăn: "Ăn nhanh như vậy làm gì, cũng không ai giành với em. Từ từ ăn." giọng điệu vẫn lạnh ngắt như vậy, nhưng ai cũng nghe ra sự quan tâm từ câu nói này.
Lưu Ly không bướng bỉnh nữa, buổi ăn hài hòa cho đến khi hắn nói: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác. Em ở nhà ngoan ngoãn một chút."
Lưu Ly không để ý gật gật đầu đáp: "Tôi biết rồi. Chú đi bao lâu?"
"Năm ngày." Nam Cung Hàn ngắn gọn đáp, hắn dường như không để ý, nhưng khóe mắt luôn để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cô cảm thấy chuyện đi công tác rất bình thường, anh hai cô thường xuyên bay đến nước này nước kia để ký hợp đồng, có khi còn đi tận cả tháng.
┅┅┅┅┅┅┅
Sáng hôm sau, khi Uyển Thượng Lưu Ly xuống ăn sáng thì Nam Cung Hàn đã đi rồi. Bạch Phong từ phòng khách đi vào nói: "Tiểu thư, từ bây giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ cô."
Lưu Ly không ngờ hắn còn để lại trợ thủ đắc lực của hắn cho cô: "Anh không đi theo bảo vệ chú ấy sao?"
"Là cậu chủ lệnh cho tôi ở lại bảo vệ cô." Bạch Phong không tình nguyện đáp, anh ta cũng muốn đi theo cậu chủ.
Lưu Ly vốn không muốn có người đi theo mình, bây giờ không biết hắn có tiện nghe điện thoại của cô không, hơn nữa hắn sẽ đồng ý với cô sao. Cô thở dài: "Hoàng Phong và Hắc Phong đi theo chú ấy sao?"
Bạch Phong gật đầu.
Lưu Ly vào bàn ăn, ngồi chỗ của mình từ từ giải quyết bữa sáng, mọi chuyện nhanh chóng bị cô nuốt luôn vào bụng.
Đến giờ thì lên lớp, rảnh rỗi thì ngắm cảnh vẽ tranh, cuộc sống bình thường cứ thế trôi qua.
Ba ngày sau.
Trường đại học T không hổ danh là trường đại học bậc nhất với cơ sở vật chất hiện đại, tiêu chí tuyển chọn sinh viên khắt khe, giảng viên ưu tú có trình độ cao, đi cùng với đó là học phí cũng cao ngất ngưởng. Trong lớp học thiết kế, Lưu Ly đang hoàn thiện bộ sưu tập Sắc Hoa thì Hoàng Phủ Uyển Như hí hửng chạy vào, cô ôm cổ Lưu Ly cười đáng yêu rồi nũng nịu nói: "Lưu Ly à, lát nữa chúng ta đi quán Nhím Nhỏ ăn nha, tớ thèm đồ ăn ở đó quá đi mất."
Lâu rồi bọn họ không có đi ăn cùng nhau, Uyển Như gần đây phải sửa lỗ hổng lập trình muốn phát điên, bận không kịp thở. Hôm nay cuối cùng cũng được thả ra, lập tức tìm Lưu Ly đòi đi ăn để xả stress.
"Đợi tớ một chút, để tớ vẽ cho xong đường chân váy đã." Lưu Ly nhìn cái người bám trên vai mình, vừa cười vừa dỗ nói.
Hai người đã lâu không nói chuyện phiếm, suốt trên đường đi cứ ríu rít không ngừng được, bỗng nhiên điện thoại Lưu Ly reo lên là video call của Nam Cung Hàn. Lưu Ly chột dạ, bắt máy không được mà không bắt máy cũng không xong.
Vốn dĩ Bạch Phong và bảo tiêu sẽ đi theo bảo vệ cô nhưng cô thấy quá phiền phức, nhất là bây giờ còn đi chung với Uyển Như nữa. Cô ra lệnh cho bọn họ không được đi theo, cô nói mình sẽ trở về sớm.
Thành ra bây giờ, chỉ có một bảo tiêu kiêm lái xe theo hai người ra ngoài.
Chuyện này chắc chắn đã được báo lại rồi nên Nam Cung Hàn mới gọi đến chất vấn cô đây mà.
Uyển Như cười khi người gặp họa, nhìn Lưu Ly hít sâu một hơi rồi bắt máy: "Chú Hàn."
Màn hình nhanh chóng hiện ra nửa người trên của người đàn ông, hắn mặc vest màu xanh dương đậm phối với sơ mi đen. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt không chút độ ấm của hắn liền trở thành ôn nhu.
"Đang ở đâu?" Nam Cung Hàn hỏi.
Tới rồi tới rồi, Lưu Ly cười lấy lòng nói: "Đi ăn trưa với Uyển Như. Chú đã ăn gì chưa?" chỉ mong có thể dời được sự chú ý của hắn.
Nam Cung Hàn sao không biết cô đang muốn đánh trống lảng chứ, trực tiếp hỏi: "Tại sao không cho người đi theo?"
Lưu Ly lí nhí nói: "Không muốn có người đi theo, rất phiền phức, vã lại chỉ đi ăn ở quán quen thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nếu không thích sau này tôi sẽ kêu bọn họ không đi gần em. Không được tùy ý như vậy nữa." Hắn dùng giọng điệu cứng rắn nói.
Lại nữa rồi, cô cũng không phải cấp dưới của hắn, lại ra lệnh cho cô nữa rồi. Cô bĩu môi, dứt khoát cúp máy.
Uyển Như ngồi kế bên cô nên nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, cô thở dài trong lòng, Tiểu Lưu Ly ngốc nghếch của cô đến bao giờ mới hiểu được tình cảm của người kia đây. Cô đứng bên ngoài còn sốt ruột dùm hắn nữa.
"Ây da, Tiểu Lưu Ly à, đừng có ỉu xìu vậy nữa, lâu rồi chúng ta mới đến đây ăn mà, cậu có nhớ hồi học cấp 3, chủ nhật nào chúng ta cũng đến đây ăn không? Tớ nhớ hương vị ở đây chết mất."
Uyển Thượng Lưu Ly nghe vậy cũng nhớ lại thời cấp ba vui vẻ kia, tinh thần cũng tốt lên.
Nhưng mà, cô nhìn ra được Uyển Như đang cười, trong mắt lại trống rỗng. Cô nhạy cảm nhận ra bạn thân của mình có gì đó khác với bình thường.
"Uyển Như, có phải cậu có chuyện gì không?" Lưu Ly hỏi
Uyển Như giật mình, lập tức cười tươi: "Cậu thấy tớ thì có chuyện gì được chứ."
"Đừng có mà cười như vậy, tớ còn không biết rõ cậu sao, giả tạo chết được." Lưu Ly thẳng thắn cho cô một gáo nước.
Uyển Như cười không nổi nữa, uể oải kể: "Thật ra dạo này tớ có quen biết với một người trên mạng, mấy tuần trước tớ vô tình hack vào tường lửa của tổ chức anh ấy, sau đó thì bị anh ấy chặn lại, xém chút nữa đã bị anh ấy cho một phát đi đời luôn rồi. Tớ giải thích chỉ là hiểu lầm thôi, sau đó đảm bảo là không có lần sau thì anh ấy mới tha cho tớ một mạng. Sau đó nữa thì tụi tớ cũng thường xuyên nhắn tin với nhau. Nhưng mà đã mấy hôm rồi anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ nữa."
"Cậu không phải là thích người ta rồi đó chứ." Lưu Ly không tin được hỏi.
Uyển Như nghe xong liền phản bác: "Tớ làm sao mà thích anh ấy được, chúng tớ còn không biết mặt nhau nữa kìa."
"Vậy cậu vì sao lại đợi tin nhắn của anh ta? Vì sao lại rầu rĩ không vui như này?" hai câu liên tiếp, hỏi đến Uyển Như á khẩu.
"Không lẽ tớ thích anh ấy thật sao? Không phải chứ?" Uyển Như tự mình lẩm bẩm.
Chỉ vài phút sau đồ ăn đã được mang lên, hai cô nàng nhanh chóng lao vào ăn, còn đâu bộ dáng đang gặp vấn đề tình cảm gì chứ.