Chương 10
Tại Nam Cung gia, phòng khách mở đèn sáng trưng, Uyển Thượng Lưu Ly ngồi bệt dưới đất, bàn tay trắng nõn mịn màng cầm chiếc bút vẽ màu đen linh hoạt họa ra những đường nét mượt mà trên chiếc váy công chúa đen tuyền. Sự đối lập rõ rệt càng làm cho hình ảnh đó thêm thu hút ánh nhìn.
Nam Cung Hàn diện vest đen từ trong ra ngoài, trông hắn như một vị thần chết bước ra từ trong bóng đêm, có thể cướp lấy sinh mạng của bất kỳ ai chỉ bằng một ý niệm.
Hắn đến bên cạnh cô rồi nói: "Trễ rồi, mau đi ngủ đi."
Đã trễ thế này rồi, hắn còn muốn ra ngoài sao, cô hỏi: "Trễ thế này rồi anh còn phải ra ngoài sao?"
"Ừm, bên tổ chức có việc, tôi qua đó xem một chút." Nam Cung Hàn cũng không tránh né, thẳng thắn trả lời cô, không phải công ty mà là tổ chức.
Mặc dù Lưu Ly hơi bất ngờ, cô do dự một lát, lại hỏi: "Sẽ đánh nhau sao?"
Nam Cung Hàn nghe xong thì khuôn mặt băng hàn của hắn dãn ra, môi hắn vẽ ra một đường cong quyến rũ, hắn nhìn cô đầy ôn nhu nói: "Không phải lúc nào đến tổ chức cũng sẽ đánh nhau, chỉ khi có người đến gây chuyện mới phải dùng vũ lực để giải quyết.. Em đang lo lắng cho tôi sao?"
Bị nhìn thấu, Lưu Ly không dám đối mặt với hắn, qua loa nói: "Không có, chỉ hỏi vậy thôi. Không phải anh đang muốn đi sao, nhanh đi đi, cũng không còn sớm nữa."
Nam Cung Hàn nhìn đồng hồ, quả thật phải đi rồi. Hắn đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô, lần nữa dặn dò: "Mau đi ngủ đi. Không cho phép thức khuya." Rồi mới xoay người bước nhanh ra ngoài, Hắc Phong và Bạch Phong đều chờ hắn ngoài xe.
Chiếc BMW dòng mới nhất chạy thẳng vào trong một biệt thự to lớn ở ngoại ô phía Nam thành phố. Chỉ thấy xung quanh biệt thự trồng đủ loại hoa, đặc biệt là chúng đều có màu đỏ tươi như máu. Không làm cho căn biệt thự trở nên lộng lẫy hơn, mà ngược lại làm cho bầu không khí đầy âm trầm chết chóc.
Hắn đi thẳng vào biệt thự, nội thất ở đây không có gì khác so với những ngôi nhà khác. Thế nhưng, khi Bạch Phong tiến đến ấn mặt nhẫn vào một chiếc hộp được thiết kế đặc biệt thì vách tường ầm ầm chuyển động, lộ ra một lối đi thẳng xuống lòng đất.
Đây là căn cứ chính của Lam Diễm bang, lúc nào có việc quan trọng cần nghị luận hoặc đưa thông báo thì mới tập hợp đông đủ về đây. Hôm nay là buổi họp đầu tiên từ khi hắn trở về.
Tất cả những người có chức vụ cao đều có mặt đầy đủ, bọn họ đứng thành hai hàng, đồng loạt hô to: "Chào mừng lão đại trở về."
Nam Cung Hàn mắt nhìn thẳng, cả người đều tản mát ra khí lạnh không để người khác đến gần. Những người ở đây đã làm việc với hắn khi tổ chức mới thành lập mà vẫn không thể nào quen được. Bọn họ cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Không khí tưởng chừng như có thể kết băng, đột nhiên bị phá vỡ, Hoàng Phong tiến lên gọi một tiếng: "Lão đại."
Nam Cung Hàn gật đầu một cái, đi thẳng đến ghế ngồi của mình, mọi người cũng đứng vào chỗ của mình, từng người báo cáo tình hình liên quan đến Lam Diễm bang trong thời gian qua.
Đợi mọi người nói hết, một người có dáng người nhỏ bé, tuổi còn rất trẻ, bước ra khỏi hàng: "Lão đại, Hắc Ưng bang vẫn còn nợ chúng ta một đơn hàng chưa trả. Bây giờ đã quá thời hạn rồi, có cần cho người đi đòi lại không ạ?"
Nam Cung Hàn nhướng mày, Hắc Ưng, đây không phải là bang phái ra tay với bạn của Uyển Thượng Lưu Hòa sao. Ngón tay của hắn gõ từng nhịp lên tay dựa ghế. Cả đám người đều đang đợi quyết định của hắn.
"Nếu đã trễ hạn thì đi lấy lại đi." Nam Cung Hàn lạnh nhạt nhả ra một câu, "lấy" ở đây chính là cướp. Theo luật của bọn họ, nếu trễ hạn đã quy định thì bọn họ có quyền cướp hàng lại, song, nếu lúc hành động có xảy ra chuyện gì hay không thì "con nợ" cũng không làm được gì bọn họ.
Đám thuộc hạ của hắn bất ngờ với quyết định này, tuy bọn họ có thể cướp lại được nhưng bình thường bọn họ sẽ đi nói chuyện với con nợ kia và "đòi" tiền chứ không phải "lấy" hàng như lần này. Bởi vì nếu cướp hàng nhất định sẽ có giao chiến, tổn thất là không thể tránh được.
Mặc dù không hiểu nhưng bọn họ chỉ cần làm theo lệnh là được. Đây chính là quy tắc mạnh mẽ nhất ở Lam Diễm bang, bất kể lệnh gì, chỉ cần được đưa ra thì phải chấp hành vô điều kiện, không nghi ngờ, không tranh luận.
┅┅┅┅
Khi hắn trở về thì thấy phòng khách vẫn sáng đèn, bước chân cũng nhanh hơn. Quả nhiên như hắn nghĩ, Lưu Ly nằm co ro trên sofa ngủ, hắn gọi mấy tiếng cũng không làm cô tỉnh lại.
Nam Cung Hàn cúi người, bế thỏ con ngủ quên trở về phòng. Uyển Thượng Lưu Ly được hắn ôm lên, nhiệt độ ấm áp từ người hắn truyền sang làm cô thoải mái mà cọ cọ cái mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn.
Nam Cung Hàn sững người, rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt cũng vì vậy mà nhu hòa như nước.
Nhẹ nhàng thả cô xuống giường, trước khi rời đi, hắn lại cúi đầu hôn lên trán cô, như một lời chúc ngủ ngon muộn.
Nam Cung Hàn diện vest đen từ trong ra ngoài, trông hắn như một vị thần chết bước ra từ trong bóng đêm, có thể cướp lấy sinh mạng của bất kỳ ai chỉ bằng một ý niệm.
Hắn đến bên cạnh cô rồi nói: "Trễ rồi, mau đi ngủ đi."
Đã trễ thế này rồi, hắn còn muốn ra ngoài sao, cô hỏi: "Trễ thế này rồi anh còn phải ra ngoài sao?"
"Ừm, bên tổ chức có việc, tôi qua đó xem một chút." Nam Cung Hàn cũng không tránh né, thẳng thắn trả lời cô, không phải công ty mà là tổ chức.
Mặc dù Lưu Ly hơi bất ngờ, cô do dự một lát, lại hỏi: "Sẽ đánh nhau sao?"
Nam Cung Hàn nghe xong thì khuôn mặt băng hàn của hắn dãn ra, môi hắn vẽ ra một đường cong quyến rũ, hắn nhìn cô đầy ôn nhu nói: "Không phải lúc nào đến tổ chức cũng sẽ đánh nhau, chỉ khi có người đến gây chuyện mới phải dùng vũ lực để giải quyết.. Em đang lo lắng cho tôi sao?"
Bị nhìn thấu, Lưu Ly không dám đối mặt với hắn, qua loa nói: "Không có, chỉ hỏi vậy thôi. Không phải anh đang muốn đi sao, nhanh đi đi, cũng không còn sớm nữa."
Nam Cung Hàn nhìn đồng hồ, quả thật phải đi rồi. Hắn đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô, lần nữa dặn dò: "Mau đi ngủ đi. Không cho phép thức khuya." Rồi mới xoay người bước nhanh ra ngoài, Hắc Phong và Bạch Phong đều chờ hắn ngoài xe.
Chiếc BMW dòng mới nhất chạy thẳng vào trong một biệt thự to lớn ở ngoại ô phía Nam thành phố. Chỉ thấy xung quanh biệt thự trồng đủ loại hoa, đặc biệt là chúng đều có màu đỏ tươi như máu. Không làm cho căn biệt thự trở nên lộng lẫy hơn, mà ngược lại làm cho bầu không khí đầy âm trầm chết chóc.
Hắn đi thẳng vào biệt thự, nội thất ở đây không có gì khác so với những ngôi nhà khác. Thế nhưng, khi Bạch Phong tiến đến ấn mặt nhẫn vào một chiếc hộp được thiết kế đặc biệt thì vách tường ầm ầm chuyển động, lộ ra một lối đi thẳng xuống lòng đất.
Đây là căn cứ chính của Lam Diễm bang, lúc nào có việc quan trọng cần nghị luận hoặc đưa thông báo thì mới tập hợp đông đủ về đây. Hôm nay là buổi họp đầu tiên từ khi hắn trở về.
Tất cả những người có chức vụ cao đều có mặt đầy đủ, bọn họ đứng thành hai hàng, đồng loạt hô to: "Chào mừng lão đại trở về."
Nam Cung Hàn mắt nhìn thẳng, cả người đều tản mát ra khí lạnh không để người khác đến gần. Những người ở đây đã làm việc với hắn khi tổ chức mới thành lập mà vẫn không thể nào quen được. Bọn họ cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Không khí tưởng chừng như có thể kết băng, đột nhiên bị phá vỡ, Hoàng Phong tiến lên gọi một tiếng: "Lão đại."
Nam Cung Hàn gật đầu một cái, đi thẳng đến ghế ngồi của mình, mọi người cũng đứng vào chỗ của mình, từng người báo cáo tình hình liên quan đến Lam Diễm bang trong thời gian qua.
Đợi mọi người nói hết, một người có dáng người nhỏ bé, tuổi còn rất trẻ, bước ra khỏi hàng: "Lão đại, Hắc Ưng bang vẫn còn nợ chúng ta một đơn hàng chưa trả. Bây giờ đã quá thời hạn rồi, có cần cho người đi đòi lại không ạ?"
Nam Cung Hàn nhướng mày, Hắc Ưng, đây không phải là bang phái ra tay với bạn của Uyển Thượng Lưu Hòa sao. Ngón tay của hắn gõ từng nhịp lên tay dựa ghế. Cả đám người đều đang đợi quyết định của hắn.
"Nếu đã trễ hạn thì đi lấy lại đi." Nam Cung Hàn lạnh nhạt nhả ra một câu, "lấy" ở đây chính là cướp. Theo luật của bọn họ, nếu trễ hạn đã quy định thì bọn họ có quyền cướp hàng lại, song, nếu lúc hành động có xảy ra chuyện gì hay không thì "con nợ" cũng không làm được gì bọn họ.
Đám thuộc hạ của hắn bất ngờ với quyết định này, tuy bọn họ có thể cướp lại được nhưng bình thường bọn họ sẽ đi nói chuyện với con nợ kia và "đòi" tiền chứ không phải "lấy" hàng như lần này. Bởi vì nếu cướp hàng nhất định sẽ có giao chiến, tổn thất là không thể tránh được.
Mặc dù không hiểu nhưng bọn họ chỉ cần làm theo lệnh là được. Đây chính là quy tắc mạnh mẽ nhất ở Lam Diễm bang, bất kể lệnh gì, chỉ cần được đưa ra thì phải chấp hành vô điều kiện, không nghi ngờ, không tranh luận.
┅┅┅┅
Khi hắn trở về thì thấy phòng khách vẫn sáng đèn, bước chân cũng nhanh hơn. Quả nhiên như hắn nghĩ, Lưu Ly nằm co ro trên sofa ngủ, hắn gọi mấy tiếng cũng không làm cô tỉnh lại.
Nam Cung Hàn cúi người, bế thỏ con ngủ quên trở về phòng. Uyển Thượng Lưu Ly được hắn ôm lên, nhiệt độ ấm áp từ người hắn truyền sang làm cô thoải mái mà cọ cọ cái mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn.
Nam Cung Hàn sững người, rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt cũng vì vậy mà nhu hòa như nước.
Nhẹ nhàng thả cô xuống giường, trước khi rời đi, hắn lại cúi đầu hôn lên trán cô, như một lời chúc ngủ ngon muộn.