Chương 9
Uyển Thượng Lưu Ly ngủ dậy thấy không có việc gì làm liền muốn đi dạo. Cô bực bội nhìn hai tên mặt than đi sau lưng mình mà nghi ngờ mình là tội phạm bỏ trốn đang bị bắt về.
Trước mắt là vườn hoa mà cô đã để ý từ khi đặt chân vào biệt thự. Đang định tiến về hướng đó thì một người sau lưng cô có vẻ khó xử khi nghe gì đó từ bộ đàm. Cô đoán hẳn là anh ta đang có việc gấp nên hứng khởi nói: "Nếu anh có việc cần làm thì đi đi thôi, ở đây có nhiều người như vậy tôi cũng không trốn được."
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi xoắn xuýt đi mất, người còn lại cũng bị cô khéo léo đẩy đi luôn.
Bây giờ cô mới cảm thấy được tự do, không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Cô thẳng tiến đi vào vườn hoa, tò mò với những loài hoa mà cô không biết tên thì tầm mắt bị hấp dẫn bởi một cục lông trắng tinh. Ở đây có nuôi chó sao, mà hình như nó hơi to thì phải.
Không đợi cô đến gần, cái đầu lúc nãy bị che dưới lớp lông xù dày kia đã ngẩng lên, sau đó là thân mình cũng đứng lên rồi xoay lại hướng về phía cô. Tim của cô bùm bùm đập không ngừng, chó gì chứ, đây là một con sói tuyết có được không? Nhìn đi, nó còn muốn bự hơn cả cô nữa đó.
Cô nhìn trời, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Cô nào chỉ rơi vào hang cọp, mà có cả sói nữa kìa.
Cô lùi một bước, nó tiến một bước, cô lắp bắp: "Mi.. mi.. đừng có đến đây.. ta chỉ đi ngang qua đây thôi, nếu ngươi không thích ta lập tức rời đi, không xâm phạm lãnh thổ của mi đâu mà."
Con sói kia làm sao nghe hiểu cô nói gì, nó chậm chạp tiến đến gần, hàm răng sắt nhọn nhe ra, vừa như hù dọa vừa như đang vờn với con mồi vậy.
┅┅┅┅┅┅
Ở sân sau của biệt thự, từng tốp người chia nhau ra tìm kiếm, họ đã tìm mọi ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy Tiểu Bạch đâu. Phải biết nếu để nó xổng chuồng như lần trước thì không chỉ người nó chộp được bị xe xát mà bọn họ cũng chịu cùng số phận.
Nam Cung Hàn nhìn ra cửa sổ, hắn nhíu mày hỏi Hắc Phong vừa từ bên ngoài vào: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu chủ, Tiểu Bạch mất tích rồi, đã lệnh cho cả người ở sân trước cùng tìm rồi." Hắc Phong cung kính trả lời.
Nam Cung Hàn nghe xong, hai hàng chân mày nhíu càng chặt hơn: "Lưu Ly đang đi dạo ở đâu?"
"Cô ấy ở vườn hoa sân trước ạ."
┅┅┅┅┅┅
Uyển Thượng Lưu Ly gắp đến sắp khóc, cô đi dạo vườn hoa thì mang theo ngân châm làm gì, điện thoại cũng quên mang. Tay không tất sắt kêu cô vật lộn với cái con bạch lang kia chắc.
Nhìn một hồi nó bắt đầu mất kiên nhẫn, hai chân sau bắt đầu khụy xuống để lấy sức bật. Nó gào lên một tiếng, lập tức phóng đến chỗ mà Lưu Ly đang đứng.
Cô muốn né tránh nhưng hai chân của cô không còn một chút sức lực, đi dạo lâu như vậy cộng thêm đứng đôi co với nó nảy giờ làm chân cô mềm nhũn.
Cô mở to mắt nhìn con soi ngày càng đến gần, phóng to trước mắt. Sau đó, cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo một cái thật mạnh, đâm sầm vào một bức tường thịt. Bên tai cô là giọng nói trầm khàn lạnh lẽo quen thuộc, nếu lúc trước cô cảm thấy sợ khi nghe giọng nói này thì bây giờ khi cô nghe được một lần nữa chỉ cảm thấy an tâm, nỗi bất an, sợ hãi giống như tức khắc được trấn áp lại.
Nam Cung Hàn hét lên một tiếng: "Tiểu Bạch."
Con sói kia vốn đang hùng hổ nhào đến lập tức ngoan ngoãn đứng yên.
Hắc Phong cùng đám người vừa mới đuổi đến cũng hết sức căng thẳng. Không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Bạch thật sự vồ lấy thân hình nhỏ nhắn kia thì cảnh tượng xảy ra sẽ khủng khiếp như thế nào.
Nam Cung Hàn tức giận đến lòng ngực phập phòng, Lưu Ly được ôm gọn trong vòng tay của hắn dần nhận ra khác thường. Cô chui ra khỏi ngực hắn, nhìn thấy khuôn mặt trước giờ đều không có bất kỳ cảm xúc nào đang lo lắng nhìn mình, trong đôi mắt màu hổ phách kia cũng chỉ chứa đựng một mình cô trong đó.
"Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Nam Cung Hàn quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới chắc chắn rằng cô không có chuyện gì.
Uyển Thượng Lưu Ly lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cô cười nhìn hắn nói: "Không có. Chẳng phải chú đến kịp lúc rồi sao?"
Hắn nhìn thấy cô đang tươi cười thật sự chứ không phải giả bộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn sẽ lo lắng cho một người như vậy, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tiểu Bạch tấn công Lưu Ly, trái tim của hắn như bị người ta bóp nát.
Hắn phẫn nộ nhìn đám người đang đứng nó, âm thanh lạnh lẽo làm người nghe như rớt xuống hầm băng: "Tại sao không có ai ở gần cô ấy? Đều chết hết ở đâu rồi?"
Tất cả đều cúi thấp đầu, không một ai dám nhìn vào hắn, cũng không một ai lên tiếng trả lời càng làm hắn thêm mất kiên nhẫn.
Hắn quát lên: "Nói. Đều câm hết rồi sao?"
Hai người được giao nhiệm vụ đi theo cô ngập ngừng bước ra, quả thật là lỗi của bọn họ, nếu không để lại cô một mình thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Hắn nhấc chân đạp thẳng vào bụng một người, sau đó xoay sang giáng một cú đấm vào mặt người còn lại. Cả hai đều ngã mạnh xuống đất. Từ trước đến giờ chưa một ai có thể đỡ được sức lực mạnh mẽ của hắn, nhất là bây giờ hắn đang tức giận, sức mạnh cũng tăng lên.
Thấy hắn còn định đánh thêm thì Lưu Ly bước đến nắm chặt tay hắn nói: "Đừng đánh nữa.", nhưng sức của cô sao có thể so với hắn, nhanh chóng bị đẩy sang một bên.
Cô lần nữa tiến đến, lần này cô vòng hai tay, ôm chặt lấy hắn từ sau lưng: "Nam Cung Hàn, đừng đánh nữa, không thể trách bọn họ được, là tôi ra lệnh cho họ không được theo tôi đấy. Nếu muốn đánh thì đánh tôi này.", cô dùng hết sức mình vừa cản hắn, vừa lớn tiếng nói.
Cuối cùng, Nam Cung Hàn cũng dừng lại. Hắn nói: "Là bọn họ không làm tốt nhiệm vụ của mình, không liên quan đến em."
Uyển Thượng Lưu Ly buông hắn ra, đến trước mặt hắn, nài nỉ nói: "Nhưng mà cũng là do tôi nên bọn họ mới không làm được nhiệm vụ của mình, chú tha cho bọn họ một lần được không."
Nam Cung Hàn trầm giọng nói: "Chỉ lần này. Những ai có trách nhiệm đều đến hình phòng lãnh phạt đi."
Tiểu Bạch nảy giờ bị bỏ quên không ngừng tạo ra tiếng động hấp dẫn chủ nhân của mình. Thấy Nam Cung Hàn nhìn qua thì vui mừng vẫy đuôi, mặc dù tức giận hắn cũng không làm gì được, hắn ngoắc tay với nó, gọi: "Tiểu Bạch, đến đây."
Tiểu Bạch nghe chủ nhân gọi liền chạy đến, Lưu Ly bất giác lùi về sau thì bị Nam Cung Hàn nắm tay kéo lại, hắn nói: "Không cần sợ, có tôi ở đây."
Tiểu Bạch chạy đến, sau đó chỉ thấy một con sói trắng tuyết to đùng đang làm nũng dụi vào chân hắn.
Lưu Ly bàng hoàng không tin vào mắt mình, đây là sói thật sao, hay nó vốn dĩ chỉ là con chó to xác thôi.
Nam Cung Hàn đưa tay xoa đầu nó, còn giới thiệu: "Tiểu Bạch, đây là Lưu Ly, chủ nhân thứ hai của ngươi, sau này phải bảo vệ cô ấy biết không."
Không biết Tiểu Bạch có nghe hiểu không mà thật sự ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, nó còn lấy chân trước cào nhẹ vào chân cô nữa.
Lưu Ly sợ hết hồn, Nam Cung Hàn lại nắm lấy tay cô vuốt nhẹ lên bộ lông trắng mượt mà kia. Xúc cảm trên tay quá tốt, Lưu Ly liền vứt bỏ nỗi sợ kia, rụt rè xoa đầu nó.
Lúc đầu Tiểu Bạch có chút né tránh, trước giờ nó không cho ai sờ đầu nó ngoài chủ nhân đâu, lát sau chắc là cảm thấy được xoa đến thoải mái nên thỏa hiệp.
Thấy đủ rồi Nam Cung Hàn kêu người đem nó nhốt trở về.
Trước mắt là vườn hoa mà cô đã để ý từ khi đặt chân vào biệt thự. Đang định tiến về hướng đó thì một người sau lưng cô có vẻ khó xử khi nghe gì đó từ bộ đàm. Cô đoán hẳn là anh ta đang có việc gấp nên hứng khởi nói: "Nếu anh có việc cần làm thì đi đi thôi, ở đây có nhiều người như vậy tôi cũng không trốn được."
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi xoắn xuýt đi mất, người còn lại cũng bị cô khéo léo đẩy đi luôn.
Bây giờ cô mới cảm thấy được tự do, không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Cô thẳng tiến đi vào vườn hoa, tò mò với những loài hoa mà cô không biết tên thì tầm mắt bị hấp dẫn bởi một cục lông trắng tinh. Ở đây có nuôi chó sao, mà hình như nó hơi to thì phải.
Không đợi cô đến gần, cái đầu lúc nãy bị che dưới lớp lông xù dày kia đã ngẩng lên, sau đó là thân mình cũng đứng lên rồi xoay lại hướng về phía cô. Tim của cô bùm bùm đập không ngừng, chó gì chứ, đây là một con sói tuyết có được không? Nhìn đi, nó còn muốn bự hơn cả cô nữa đó.
Cô nhìn trời, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Cô nào chỉ rơi vào hang cọp, mà có cả sói nữa kìa.
Cô lùi một bước, nó tiến một bước, cô lắp bắp: "Mi.. mi.. đừng có đến đây.. ta chỉ đi ngang qua đây thôi, nếu ngươi không thích ta lập tức rời đi, không xâm phạm lãnh thổ của mi đâu mà."
Con sói kia làm sao nghe hiểu cô nói gì, nó chậm chạp tiến đến gần, hàm răng sắt nhọn nhe ra, vừa như hù dọa vừa như đang vờn với con mồi vậy.
┅┅┅┅┅┅
Ở sân sau của biệt thự, từng tốp người chia nhau ra tìm kiếm, họ đã tìm mọi ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy Tiểu Bạch đâu. Phải biết nếu để nó xổng chuồng như lần trước thì không chỉ người nó chộp được bị xe xát mà bọn họ cũng chịu cùng số phận.
Nam Cung Hàn nhìn ra cửa sổ, hắn nhíu mày hỏi Hắc Phong vừa từ bên ngoài vào: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu chủ, Tiểu Bạch mất tích rồi, đã lệnh cho cả người ở sân trước cùng tìm rồi." Hắc Phong cung kính trả lời.
Nam Cung Hàn nghe xong, hai hàng chân mày nhíu càng chặt hơn: "Lưu Ly đang đi dạo ở đâu?"
"Cô ấy ở vườn hoa sân trước ạ."
┅┅┅┅┅┅
Uyển Thượng Lưu Ly gắp đến sắp khóc, cô đi dạo vườn hoa thì mang theo ngân châm làm gì, điện thoại cũng quên mang. Tay không tất sắt kêu cô vật lộn với cái con bạch lang kia chắc.
Nhìn một hồi nó bắt đầu mất kiên nhẫn, hai chân sau bắt đầu khụy xuống để lấy sức bật. Nó gào lên một tiếng, lập tức phóng đến chỗ mà Lưu Ly đang đứng.
Cô muốn né tránh nhưng hai chân của cô không còn một chút sức lực, đi dạo lâu như vậy cộng thêm đứng đôi co với nó nảy giờ làm chân cô mềm nhũn.
Cô mở to mắt nhìn con soi ngày càng đến gần, phóng to trước mắt. Sau đó, cơ thể cô bỗng nhiên bị kéo một cái thật mạnh, đâm sầm vào một bức tường thịt. Bên tai cô là giọng nói trầm khàn lạnh lẽo quen thuộc, nếu lúc trước cô cảm thấy sợ khi nghe giọng nói này thì bây giờ khi cô nghe được một lần nữa chỉ cảm thấy an tâm, nỗi bất an, sợ hãi giống như tức khắc được trấn áp lại.
Nam Cung Hàn hét lên một tiếng: "Tiểu Bạch."
Con sói kia vốn đang hùng hổ nhào đến lập tức ngoan ngoãn đứng yên.
Hắc Phong cùng đám người vừa mới đuổi đến cũng hết sức căng thẳng. Không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Bạch thật sự vồ lấy thân hình nhỏ nhắn kia thì cảnh tượng xảy ra sẽ khủng khiếp như thế nào.
Nam Cung Hàn tức giận đến lòng ngực phập phòng, Lưu Ly được ôm gọn trong vòng tay của hắn dần nhận ra khác thường. Cô chui ra khỏi ngực hắn, nhìn thấy khuôn mặt trước giờ đều không có bất kỳ cảm xúc nào đang lo lắng nhìn mình, trong đôi mắt màu hổ phách kia cũng chỉ chứa đựng một mình cô trong đó.
"Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Nam Cung Hàn quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới chắc chắn rằng cô không có chuyện gì.
Uyển Thượng Lưu Ly lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cô cười nhìn hắn nói: "Không có. Chẳng phải chú đến kịp lúc rồi sao?"
Hắn nhìn thấy cô đang tươi cười thật sự chứ không phải giả bộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn sẽ lo lắng cho một người như vậy, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Tiểu Bạch tấn công Lưu Ly, trái tim của hắn như bị người ta bóp nát.
Hắn phẫn nộ nhìn đám người đang đứng nó, âm thanh lạnh lẽo làm người nghe như rớt xuống hầm băng: "Tại sao không có ai ở gần cô ấy? Đều chết hết ở đâu rồi?"
Tất cả đều cúi thấp đầu, không một ai dám nhìn vào hắn, cũng không một ai lên tiếng trả lời càng làm hắn thêm mất kiên nhẫn.
Hắn quát lên: "Nói. Đều câm hết rồi sao?"
Hai người được giao nhiệm vụ đi theo cô ngập ngừng bước ra, quả thật là lỗi của bọn họ, nếu không để lại cô một mình thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Hắn nhấc chân đạp thẳng vào bụng một người, sau đó xoay sang giáng một cú đấm vào mặt người còn lại. Cả hai đều ngã mạnh xuống đất. Từ trước đến giờ chưa một ai có thể đỡ được sức lực mạnh mẽ của hắn, nhất là bây giờ hắn đang tức giận, sức mạnh cũng tăng lên.
Thấy hắn còn định đánh thêm thì Lưu Ly bước đến nắm chặt tay hắn nói: "Đừng đánh nữa.", nhưng sức của cô sao có thể so với hắn, nhanh chóng bị đẩy sang một bên.
Cô lần nữa tiến đến, lần này cô vòng hai tay, ôm chặt lấy hắn từ sau lưng: "Nam Cung Hàn, đừng đánh nữa, không thể trách bọn họ được, là tôi ra lệnh cho họ không được theo tôi đấy. Nếu muốn đánh thì đánh tôi này.", cô dùng hết sức mình vừa cản hắn, vừa lớn tiếng nói.
Cuối cùng, Nam Cung Hàn cũng dừng lại. Hắn nói: "Là bọn họ không làm tốt nhiệm vụ của mình, không liên quan đến em."
Uyển Thượng Lưu Ly buông hắn ra, đến trước mặt hắn, nài nỉ nói: "Nhưng mà cũng là do tôi nên bọn họ mới không làm được nhiệm vụ của mình, chú tha cho bọn họ một lần được không."
Nam Cung Hàn trầm giọng nói: "Chỉ lần này. Những ai có trách nhiệm đều đến hình phòng lãnh phạt đi."
Tiểu Bạch nảy giờ bị bỏ quên không ngừng tạo ra tiếng động hấp dẫn chủ nhân của mình. Thấy Nam Cung Hàn nhìn qua thì vui mừng vẫy đuôi, mặc dù tức giận hắn cũng không làm gì được, hắn ngoắc tay với nó, gọi: "Tiểu Bạch, đến đây."
Tiểu Bạch nghe chủ nhân gọi liền chạy đến, Lưu Ly bất giác lùi về sau thì bị Nam Cung Hàn nắm tay kéo lại, hắn nói: "Không cần sợ, có tôi ở đây."
Tiểu Bạch chạy đến, sau đó chỉ thấy một con sói trắng tuyết to đùng đang làm nũng dụi vào chân hắn.
Lưu Ly bàng hoàng không tin vào mắt mình, đây là sói thật sao, hay nó vốn dĩ chỉ là con chó to xác thôi.
Nam Cung Hàn đưa tay xoa đầu nó, còn giới thiệu: "Tiểu Bạch, đây là Lưu Ly, chủ nhân thứ hai của ngươi, sau này phải bảo vệ cô ấy biết không."
Không biết Tiểu Bạch có nghe hiểu không mà thật sự ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, nó còn lấy chân trước cào nhẹ vào chân cô nữa.
Lưu Ly sợ hết hồn, Nam Cung Hàn lại nắm lấy tay cô vuốt nhẹ lên bộ lông trắng mượt mà kia. Xúc cảm trên tay quá tốt, Lưu Ly liền vứt bỏ nỗi sợ kia, rụt rè xoa đầu nó.
Lúc đầu Tiểu Bạch có chút né tránh, trước giờ nó không cho ai sờ đầu nó ngoài chủ nhân đâu, lát sau chắc là cảm thấy được xoa đến thoải mái nên thỏa hiệp.
Thấy đủ rồi Nam Cung Hàn kêu người đem nó nhốt trở về.