Chương 8
Giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống con đường được trải nhựa càng làm không khí nóng nực hơn bao giờ hết.
Ở cửa phụ của trường đại học T, chiếc siêu xe màu đen huyền có giá trị xa xỉ đỗ ở đó, hấp dẫn ánh mắt của những người qua đường. Tuy cũng không phải chuyện lạ gì ở đây, thế nhưng chiếc xe kia quá bắt mắt, muốn không nhìn thêm vài lần cũng không được.
Người đàn ông toàn thân được bọc dưới bộ vest đen không một nếp nhăn, khuôn mặt cương nghị trầm ổn làm người khác không dám đến gần.
Uyển Thượng Lưu Ly không về bằng cổng chính, cô chọn cổng phụ khá xa ngược lại rất ít người. Xe đến đón cô cũng ít gây chú ý hơn.
Bạch Phong nhìn thấy cô đi ra thì lập tức tiến đến: "Lưu Ly tiểu thư, tôi được lệnh đến đón cô về Nam Cung gia."
Lưu Ly sững sờ, cô quên béng mất từ hôm nay mình phải qua nhà của Nam Cung Hàn ở một thời gian, cố gắng tìm cách kéo dài được bao lâu hay bấy lâu: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị đồ đạc, đợi khi nào sắp xếp xong tôi sẽ tự qua đó."
"Mục Tổng đã cho người thu dọn giúp cô rồi chuyển qua trước rồi, cô chỉ cần theo tôi trở về là được." Bạch Phong dội cho cô một chậu nước lạnh. Đồng thời mở cửa xe sau, không cho cô cự tuyệt.
Lưu Ly hừ một tiếng, leo lên xe, cô mất hứng nghĩ: "Anh hai là gấp gáp muốn bán cô đi luôn sao, gói đồ đạc nhanh vậy làm gì chứ."
Bạch Phong giơ tay sờ sờ mũi, đi vòng lên ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe đen huyền giảm tốc độ rồi dừng hẳn trước cửa chính một căn biệt thự xa hoa. Cửa tự động có gắn chế độ quét biển số, sau khi xác nhận thì mở cửa. Chiếc xe lần nữa khởi động, chạy thẳng vào trong sân.
Lưu Ly chậm rì rì bước xuống, lại chậm chạp nhìn một vòng khung cảnh trước mắt. Biệt thự rất to lớn, có cả một khu vườn trồng đủ loài hoa đầy màu sắc, còn có một chiếc hồ lớn không biết nuôi cá gì. Thiết kế rất đơn giản, nhưng lại vô cùng xa hoa, hào nhoáng.
Nếu lúc đầu cô chả có hứng thú gì với nơi này bây giờ cô rất muốn đi dạo một vòng ở đây. Thủy Mặc là một tập đoàn xây dựng, không biết đã cho ra đời bao nhiêu kiến trúc lớn nhỏ ở các nước. Những công trình lớn và độc đáo, Lưu Ly đã được Lưu Mục dẫn đi tham quan không ít.
Bạch Phong dẫn cô đi thẳng vào nhà chính, trên đường đi, bảo an đều lần lượt cuối đầu chào, làm cô không quen lắm, còn hơi sợ hãi, cô nghĩ: "Ở đây rốt cuộc có đến bao nhiêu vệ sĩ, mà tại sao lại có nhiều vệ sĩ canh giữ như vậy."
Nam Cung Hàn đang cầm ipad xem tài liệu, phòng khách lặng thinh như tờ, chỉ nghe tiếng của Hắc Phong đang báo cáo tình hình cổ phiếu gì đó.
Khóe mắt của hắn lọt vào một bóng người quen thuộc, Hắc Phong cũng nhìn thấy cô bước vào nên không nói nữa mà cúi người chào cô.
Nam Cung Hàn để ipad lên bàn, tay kia vỗ vào một khoảng trống trên sofa bên cạnh mình rồi nói: "Đến đây."
Lưu Ly cảm thấy bầu không khí thật ngượng ngạo, nhất là khi hắn dùng giọng điệu vừa ra lệnh lại vừa cưng chiều kia. Qua cũng không được mà không qua cũng không xong.
Cô không ngồi xuống chỗ hắn chỉ mà ngồi ở ghế đối diện. Nam Cung Hàn nhìn người vừa làm trái lệnh của mình, ngạc nhiên là hắn cũng không thấy tức giận, ngược lại chỉ cảm thấy cô thật bướng bỉnh.
"Tôi đã nghe ba em kể mọi chuyện rồi, em cứ yên tâm sống ở đây đi." Hắn lên tiếng.
"Chú Hàn, không phải chú kêu tôi đừng đeo bám chú nữa sao? Vì sao lại đồng ý yêu cầu của ông ấy?" Đây là chuyện mà cô vẫn luôn thắc mắc, hắn giống như loại người không muốn bất kỳ ai bước vào lãnh thổ của mình.
"Bởi vì tôi có hứng thú với em.. Lý do như vậy đầy đủ chưa." Hắn nhìn thẳng vào mắt của cô mà nói, câu trả lời ngắn gọn đến không thể rút ngắn hơn.
Uyển Thượng Lưu Ly nghe xong liền trợn trắng mắt, cô ngàn đoán vạn đoán cũng không đoán được câu trả lời như này, cô gọi: "Chú Hàn, chú là bạn của ba tôi, tôi sẽ tôn trọng chú như người lớn trong nhà, xin chú đừng đùa giỡn tôi như vậy."
"Tôi không đùa với em. Tôi chỉ nói cho em biết mục đích của tôi, chấp nhận hay không là chuyện của em." Nam Cung Hàn đã quen ra lệnh cho người khác, nói chuyện tình cảm vẫn bá đạo như thế.
Lưu Ly còn muốn nói thêm thì hắn đã lên tiếng trước: "Kêu người dọn cơm đi."
Đường quản gia vẫn luôn đứng bên ngoài chờ phân phó đáp vâng một tiếng liền lui xuống.
Đoàn người từ phòng khách di chuyển vào trong phòng ăn bên trong. Một chiếc bàn hình chữ nhật để giữa phòng, Nam Cung Hàn đi đến ngồi ở vị trí đầu bàn. Bạch Phong và Hắc Phong theo sau hắn cũng lần lượt ngồi xuống hai bên. Bình thường, Hoàng Phong sẽ ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái hắn, sau đó là Bạch phong, Hắc Phong ngồi đối diện với Hoàng Phong.
Nhưng hôm nay có thêm Lưu Ly, bọn họ nhường lại vị trí gần nhất gần nhất cho cô.
Ví dụ như khi cô đi vào thì thấy còn một chỗ trống bên tay phải của hắn. Cô làm như không thấy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Phong. Cô kéo chiếc ghế ra định ngồi xuống thì Nam Cung Hàn đã phóng ánh mắt đến cảnh cáo: "Lên đây ngồi."
Vị trí chỗ ngồi trên bàn ăn cũng thể hiện địa vị trong Nam Cung gia, càng ngồi gần hắn thì địa vị càng cao. Hắc Phong và Bạch Phong nhìn nhau, yên lặng cúi đầu.
"Tôi muốn ngồi ở chỗ này, ừm, dễ gắp thức ăn hơn." Cô đảo tròng mắt tìm lý do nói.
Nam Cung Hàn hạ giọng: "Tôi không muốn nói lại lần thứ hai, lên đây ngồi." Lần này cả đám người trong phòng ăn đều rịn ra lớp mồ hôi, cậu chủ tức giận không phải ai cũng gánh chịu nổi đâu. Cô tiểu thư này có phải chán sống rồi hay không, nếu không muốn sống nữa cũng đừng có kéo theo bọn họ.
Lưu Ly đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Sau đó không dám cãi nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.
Đến đây, mọi người mới thở phào một hơi, bữa cơm trôi qua cũng coi như yên ổn.
┅┅┅┅┅
Phòng của cô đã được thu xếp rất gọn gàng, sạch sẽ. Thiết kế hiện đại lấy tông trắng làm chủ đạo kết hợp với màu tím nhạt.
Chiều nay không có tiết nên cô dự định chợp mắt một chút. Cả buổi trưa đã muốn lấy hết sức lực của cô rồi. Cô tự hỏi: "Có phải mình vừa rớt vào hang cọp hay không?" sau đó cô lại phủ nhận: "Không phải là hang cọp bình thường mà là hang cọp ở bắc cực mới đúng."
Cô rất nhanh sẽ biết đáp án thôi.
┅┅┅┅┅
Trong thư phòng, Nam Cung Hàn đang mở họp online, tập đoàn đang tiến hành mở rộng, công việc của hắn cũng nhiều như núi. Hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đường quản gia gõ cửa, được sự cho phép của hắn thì bước vào, đứng một bên đợi hắn kết thúc cuộc họp.
"Có chuyện gì?"
"Cậu chủ, Lưu Ly tiểu thư muốn đi dạo xung quanh biệt thự, tôi đã cho người đưa cô ấy đi tham quan rồi." Đương quản gia đáp.
"Sau này cô ấy muốn gì thì cứ cho người làm đi, miễn là an toàn, không cần báo lại." Nam Cung Hàn không để ý nói.
Ở cửa phụ của trường đại học T, chiếc siêu xe màu đen huyền có giá trị xa xỉ đỗ ở đó, hấp dẫn ánh mắt của những người qua đường. Tuy cũng không phải chuyện lạ gì ở đây, thế nhưng chiếc xe kia quá bắt mắt, muốn không nhìn thêm vài lần cũng không được.
Người đàn ông toàn thân được bọc dưới bộ vest đen không một nếp nhăn, khuôn mặt cương nghị trầm ổn làm người khác không dám đến gần.
Uyển Thượng Lưu Ly không về bằng cổng chính, cô chọn cổng phụ khá xa ngược lại rất ít người. Xe đến đón cô cũng ít gây chú ý hơn.
Bạch Phong nhìn thấy cô đi ra thì lập tức tiến đến: "Lưu Ly tiểu thư, tôi được lệnh đến đón cô về Nam Cung gia."
Lưu Ly sững sờ, cô quên béng mất từ hôm nay mình phải qua nhà của Nam Cung Hàn ở một thời gian, cố gắng tìm cách kéo dài được bao lâu hay bấy lâu: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị đồ đạc, đợi khi nào sắp xếp xong tôi sẽ tự qua đó."
"Mục Tổng đã cho người thu dọn giúp cô rồi chuyển qua trước rồi, cô chỉ cần theo tôi trở về là được." Bạch Phong dội cho cô một chậu nước lạnh. Đồng thời mở cửa xe sau, không cho cô cự tuyệt.
Lưu Ly hừ một tiếng, leo lên xe, cô mất hứng nghĩ: "Anh hai là gấp gáp muốn bán cô đi luôn sao, gói đồ đạc nhanh vậy làm gì chứ."
Bạch Phong giơ tay sờ sờ mũi, đi vòng lên ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe đen huyền giảm tốc độ rồi dừng hẳn trước cửa chính một căn biệt thự xa hoa. Cửa tự động có gắn chế độ quét biển số, sau khi xác nhận thì mở cửa. Chiếc xe lần nữa khởi động, chạy thẳng vào trong sân.
Lưu Ly chậm rì rì bước xuống, lại chậm chạp nhìn một vòng khung cảnh trước mắt. Biệt thự rất to lớn, có cả một khu vườn trồng đủ loài hoa đầy màu sắc, còn có một chiếc hồ lớn không biết nuôi cá gì. Thiết kế rất đơn giản, nhưng lại vô cùng xa hoa, hào nhoáng.
Nếu lúc đầu cô chả có hứng thú gì với nơi này bây giờ cô rất muốn đi dạo một vòng ở đây. Thủy Mặc là một tập đoàn xây dựng, không biết đã cho ra đời bao nhiêu kiến trúc lớn nhỏ ở các nước. Những công trình lớn và độc đáo, Lưu Ly đã được Lưu Mục dẫn đi tham quan không ít.
Bạch Phong dẫn cô đi thẳng vào nhà chính, trên đường đi, bảo an đều lần lượt cuối đầu chào, làm cô không quen lắm, còn hơi sợ hãi, cô nghĩ: "Ở đây rốt cuộc có đến bao nhiêu vệ sĩ, mà tại sao lại có nhiều vệ sĩ canh giữ như vậy."
Nam Cung Hàn đang cầm ipad xem tài liệu, phòng khách lặng thinh như tờ, chỉ nghe tiếng của Hắc Phong đang báo cáo tình hình cổ phiếu gì đó.
Khóe mắt của hắn lọt vào một bóng người quen thuộc, Hắc Phong cũng nhìn thấy cô bước vào nên không nói nữa mà cúi người chào cô.
Nam Cung Hàn để ipad lên bàn, tay kia vỗ vào một khoảng trống trên sofa bên cạnh mình rồi nói: "Đến đây."
Lưu Ly cảm thấy bầu không khí thật ngượng ngạo, nhất là khi hắn dùng giọng điệu vừa ra lệnh lại vừa cưng chiều kia. Qua cũng không được mà không qua cũng không xong.
Cô không ngồi xuống chỗ hắn chỉ mà ngồi ở ghế đối diện. Nam Cung Hàn nhìn người vừa làm trái lệnh của mình, ngạc nhiên là hắn cũng không thấy tức giận, ngược lại chỉ cảm thấy cô thật bướng bỉnh.
"Tôi đã nghe ba em kể mọi chuyện rồi, em cứ yên tâm sống ở đây đi." Hắn lên tiếng.
"Chú Hàn, không phải chú kêu tôi đừng đeo bám chú nữa sao? Vì sao lại đồng ý yêu cầu của ông ấy?" Đây là chuyện mà cô vẫn luôn thắc mắc, hắn giống như loại người không muốn bất kỳ ai bước vào lãnh thổ của mình.
"Bởi vì tôi có hứng thú với em.. Lý do như vậy đầy đủ chưa." Hắn nhìn thẳng vào mắt của cô mà nói, câu trả lời ngắn gọn đến không thể rút ngắn hơn.
Uyển Thượng Lưu Ly nghe xong liền trợn trắng mắt, cô ngàn đoán vạn đoán cũng không đoán được câu trả lời như này, cô gọi: "Chú Hàn, chú là bạn của ba tôi, tôi sẽ tôn trọng chú như người lớn trong nhà, xin chú đừng đùa giỡn tôi như vậy."
"Tôi không đùa với em. Tôi chỉ nói cho em biết mục đích của tôi, chấp nhận hay không là chuyện của em." Nam Cung Hàn đã quen ra lệnh cho người khác, nói chuyện tình cảm vẫn bá đạo như thế.
Lưu Ly còn muốn nói thêm thì hắn đã lên tiếng trước: "Kêu người dọn cơm đi."
Đường quản gia vẫn luôn đứng bên ngoài chờ phân phó đáp vâng một tiếng liền lui xuống.
Đoàn người từ phòng khách di chuyển vào trong phòng ăn bên trong. Một chiếc bàn hình chữ nhật để giữa phòng, Nam Cung Hàn đi đến ngồi ở vị trí đầu bàn. Bạch Phong và Hắc Phong theo sau hắn cũng lần lượt ngồi xuống hai bên. Bình thường, Hoàng Phong sẽ ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái hắn, sau đó là Bạch phong, Hắc Phong ngồi đối diện với Hoàng Phong.
Nhưng hôm nay có thêm Lưu Ly, bọn họ nhường lại vị trí gần nhất gần nhất cho cô.
Ví dụ như khi cô đi vào thì thấy còn một chỗ trống bên tay phải của hắn. Cô làm như không thấy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Phong. Cô kéo chiếc ghế ra định ngồi xuống thì Nam Cung Hàn đã phóng ánh mắt đến cảnh cáo: "Lên đây ngồi."
Vị trí chỗ ngồi trên bàn ăn cũng thể hiện địa vị trong Nam Cung gia, càng ngồi gần hắn thì địa vị càng cao. Hắc Phong và Bạch Phong nhìn nhau, yên lặng cúi đầu.
"Tôi muốn ngồi ở chỗ này, ừm, dễ gắp thức ăn hơn." Cô đảo tròng mắt tìm lý do nói.
Nam Cung Hàn hạ giọng: "Tôi không muốn nói lại lần thứ hai, lên đây ngồi." Lần này cả đám người trong phòng ăn đều rịn ra lớp mồ hôi, cậu chủ tức giận không phải ai cũng gánh chịu nổi đâu. Cô tiểu thư này có phải chán sống rồi hay không, nếu không muốn sống nữa cũng đừng có kéo theo bọn họ.
Lưu Ly đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Sau đó không dám cãi nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.
Đến đây, mọi người mới thở phào một hơi, bữa cơm trôi qua cũng coi như yên ổn.
┅┅┅┅┅
Phòng của cô đã được thu xếp rất gọn gàng, sạch sẽ. Thiết kế hiện đại lấy tông trắng làm chủ đạo kết hợp với màu tím nhạt.
Chiều nay không có tiết nên cô dự định chợp mắt một chút. Cả buổi trưa đã muốn lấy hết sức lực của cô rồi. Cô tự hỏi: "Có phải mình vừa rớt vào hang cọp hay không?" sau đó cô lại phủ nhận: "Không phải là hang cọp bình thường mà là hang cọp ở bắc cực mới đúng."
Cô rất nhanh sẽ biết đáp án thôi.
┅┅┅┅┅
Trong thư phòng, Nam Cung Hàn đang mở họp online, tập đoàn đang tiến hành mở rộng, công việc của hắn cũng nhiều như núi. Hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đường quản gia gõ cửa, được sự cho phép của hắn thì bước vào, đứng một bên đợi hắn kết thúc cuộc họp.
"Có chuyện gì?"
"Cậu chủ, Lưu Ly tiểu thư muốn đi dạo xung quanh biệt thự, tôi đã cho người đưa cô ấy đi tham quan rồi." Đương quản gia đáp.
"Sau này cô ấy muốn gì thì cứ cho người làm đi, miễn là an toàn, không cần báo lại." Nam Cung Hàn không để ý nói.