Chương 7
Hôm sau, tại gia trạch của Uyển Thượng, bên trong thư phòng của Uyển Thượng Lưu Hòa.
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Không biết nói đến chuyện gì mà Uyển Thượng Lưu Hòa cười lớn, ông nói: "Không ngờ đã qua lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ chuyện của năm đó, cậu không nói tôi cũng xém quên mất cái trò hề kia rồi."
Người ngồi đối diện ông chỉ nhếch khóe môi, nhưng vẫn nhìn ra là tâm trạng đặc biệt tốt.
Bầu không khí hài hòa như là những người bạn đang trò chuyện với nhau.
Uyển Thượng Lưu Ly bước vào cửa liền được quản gia trực tiếp ra đón, ông vui mừng giống như gặp cháu gái ruột của mình vậy.
Trương quản gia nói: "Tiểu thư cô trở về rồi, lão gia vẫn luôn miệng nói nhớ cô đó."
Uyển Thượng Lưu Ly từ khi lên đại học liền ít rất ít khi trở về đây vì rất xa trường học, hôm nay anh hai gọi điện nói muốn cả nhà cùng ăn cơm, cô từ trường trở về liền đến thẳng đây.
"Bác Trương, daddy của con đâu rồi?" Lưu Ly cười ngọt ngào hỏi.
"Lão gia đang tiếp khách trên thư phòng đó, tiểu thư trực tiếp lên gặp ông ấy đi." Trương quản gia trả lời.
Uyển Thượng Lưu Ly nghe xong, vâng dạ một tiếng rồi đi lên lầu hai.
"Daddy, con về rồi đây." Cô đẩy cửa, thò đầu vào bên trong, nhìn cô giống như một chú thỏ đang thăm dò cửa hang có nguy hiểm không vậy.
Nghe thấy giọng nói của con gái cưng, Uyển Thượng Lưu Hòa liền hớn hở: "Lưu Ly về rồi hả, nhanh đến đây cho ta xem, con đi lâu như vậy làm ta nhớ quá đi mất."
Uyển Thượng Lưu Ly bước đến, ôm ông một cái rồi làm nũng nói: "Con cũng nhớ daddy lắm đó nha, mà tại lịch học dày quá nên không có trở về được."
Ông cũng không phải thật sự giận dỗi gì, bèn kéo tay con gái rồi giới thiệu: "Lưu Ly, đây là Nam Cung Hàn, người mà ta hay kể với con đó, mau gọi chú Hàn."
Uyển Thượng Lưu Ly ngạc nhiên, lắp bắp nhìn hắn: "Anh.. anh.." nửa ngày vẫn không nói hết câu.
Uyển Thượng Lưu Hòa nhắc nhở: "Anh cái gì, mau gọi chú Hàn."
Cô bất đắc dĩ quay sang nhìn hắn một cái rồi ngoan ngoãn gọi: "Chú Hàn."
Nam Cung Hàn cũng đang nhìn cô, ừm một tiếng xem như đáp lời.
"Tiểu Hàn, đây là con gái của tôi Uyển Thượng Lưu Ly, sau này thường xuyên gặp nhau cậu phải chiếu cố nó nhiều hơn đó." Uyển Thượng Lưu Hòa cười không ngừng nói.
Lưu Ly nghe rất không được vui nha, cái gì mà gặp nhau thường xuyên, mỗi lần gặp hắn cô đều lạnh muốn chết, gặp nhau hoài không phải muốn đóng băng cô luôn sao.
Hắn nhìn cô đang phụng phịu, hai bên má cũng phồng lên, thật quá đáng yêu rồi. Hắn nhịn không được muốn trêu chọc cô: "Chỉ cần tiểu Uyển Lưu Ly lên tiếng, nhất định chiếu cố hết mình."
Còn gọi cô là Tiểu Lưu Ly nữa, thật sự coi mình là chú của cô luôn sao.
Đúng lúc này, Trương quản gia gõ cửa bước vào nói: "Lão gia, cơm đã chuẩn bị xong, có cần dọn lên luôn không ạ?"
Uyển Thượng Lưu Hòa lên tiếng: "Cứ dọn lên luôn đi." Ông nhìn Nam Cung Hàn nói với giọng điệu không cho phép từ chối: "Tiểu Hàn ở lại ăn trưa xong rồi hẵng về." Nói rồi dẫn đầu đi xuống lầu.
Uyển Thượng Lưu Ly trừng hắn một cái rồi đi theo sau nắm lấy tay ông: "Daddy, anh hai vẫn chưa về mà, đợi thêm một lát nữa đi nha."
Uyển Thượng Lưu Hòa trầm giọng: "Nó không biết xem thời gian mà về à, còn bắt người khác đợi nó. Lát về cho nó ăn sau đi."
Uyển Thượng Lưu Ly liền ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi. Nam Cung Hàn xem ở trong mắt chỉ muốn tiến đến ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Đến khi kết thúc buổi ăn cũng không thấy bóng dáng anh hai nhà mình đâu còn bị bắt đi tiễn người "chú" từ trên trời rơi xuống này làm cô càng bực mình hơn.
Hắc Phong nhìn thấy hắn đi ra, lập tức bước đến mở cửa xe. Nam Cung Hàn cũng không vội bước vào mà bất chợt xoay người đối diện với Uyển Thượng Lưu Ly nãy giờ vẫn luôn đi sau lưng hắn.
Uyển Thượng Lưu Ly bị hành động bất ngờ này dọa cho hú hồn: "Chú làm gì vậy, tự dưng đột ngột quay lại."
Cô định lùi về sau thì bàn tay hắn đã vòng qua eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Em là sợ tôi sao?" Nam Cung Hàn hỏi.
Uyển Thượng Lưu Ly không ngờ hắn lại hỏi câu này: "Không có, tại sao tôi phải sợ anh chứ."
Hắn nhìn cô chột dạ mà vẫn bướng bỉnh, nói: "Không cần sợ, tôi sẽ không làm hại em."
Bỏ lại một câu, hắn quay người bước vào xe. Hắc Phong gật đầu chào cô rồi cũng lên xe, chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi. Cô chôn chân ở đó cho đến khi trán bị gõ một cái đau đớn.
"Đau.. sao anh lại đánh em chứ. Em còn chưa nói gì việc anh không về ăn cơm đâu." Cô nhăn nhó xoa cái trán bị đánh đỏ ửng.
Thật ra Uyển Thượng Lưu Mục làm gì nỡ đánh cô chứ, chỉ búng nhẹ vào trán cô một cái thôi. Làn da của Uyển Thượng Lưu Ly rất trắng, thể chất của cô lại rất dễ để lại vết đỏ hay bầm tím, nên chỉ đụng trúng chút xíu thôi cũng sẽ đỏ hết cả lên.
Uyển Thượng Lưu Mục sợ em gái bảo bối giận đành phải hạ giọng giải thích: "Công ty của chú Khương gặp sự cố, chú ấy thì bị người khác uy hiếp, bây giờ đang rối tung rối mù lên. Anh biết tin liền cho người đi điều tra nên mới về trễ thế này."
"Là người bạn thân của daddy hả anh?" Uyển Thượng Lưu Ly không chắc chắn lắm hỏi.
"Đúng đó, bởi vì là chú ấy nên anh mới phải ra tay xem có giúp đỡ được gì không." Anh vừa nói vừa thân mật xoa đầu cô.
Hai người đi vào nhà thì anh lập tức lên phòng báo lại mọi việc với Uyển Thượng Lưu Hòa. Mọi chuyện đã rất cấp bách rồi không còn nhiều thời gian nữa.
┅┅┅┅
Tối đến, khi ba người đang ngồi ăn cơm thì Uyển Thượng Lưu Hòa thở dài lên tiếng: "Lưu Ly à, daddy và anh hai con phải bay sang thành phố C một chuyến để giúp chú Khương của con, bây giờ tình trạng của ông ấy và công ty đang rất nguy hiểm."
Uyển Thượng Lưu Ly biết mình không giúp được gì, chỉ có thể an ủi ông: "Daddy, người đừng lo lắng, nhất định chú Khương sẽ không có chuyện gì đâu."
Ông bỏ đũa xuống rồi nghiêm túc nói với Uyển Thượng Lưu Ly: "Lưu Ly, con qua nhà của chú Hàn ở một thời gian đi. Chuyến đi này của chúng ta sợ là không đơn giản, đối thủ của ông ấy hèn hạ thuê tổ chức hắc bang làm việc. Ta sợ nếu bọn chúng biết chúng ta đến giúp đỡ thì sẽ ra tay. Con ở nhà một mình ta không yên tâm."
Uyển Thượng Lưu Ly nghe vậy định thử năn nỉ ông thì Lưu Mục im lặng nảy giờ cũng lên tiếng: "Phải đó Lưu Ly, em nghe lời ba đi. Chỉ một thời gian thôi, xong việc anh sẽ đến đón em về ngay."
Cô mím môi, biết là mọi người đều rất lo lắng cho mình nên không dám phản đối chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Uyển Thượng Lưu Ly vẫn không hiểu tại sao daddy với anh hai lại tin tưởng Nam Cung Hàn như vậy, đến nổi đưa cô sang ở chỗ của hắn. Cô suy nghĩ miên man nhưng không được kết quả mà mình mong muốn.
"Tiểu Lưu Ly, em ngủ chưa?" Uyển Thượng Lưu Mục gõ cửa hỏi.
"Em chưa ngủ, anh hai vào đi." Uyển Thượng Lưu Ly nói vọng ra.
Anh bước vào, nhìn cô một cách cưng chiều sau đó nói: "Có phải em đang thắc mắc tại sao anh và ba lại đưa em sang cho chú Hàn phải không?"
Cô bị nói trúng tâm sự cũng không bất ngờ, người hiểu cô nhất vẫn luôn là anh hai, sau đó nữa là Uyển Như.
Cô liền thẳng thắng gật đầu. Uyển Thượng Lưu Mục quen thuộc leo lên giường lấy chiếc gối tựa sau lưng, sau đó mới chậm rãi kể cho cô nghe về chuyện xảy ra rất lâu trước kia.
Thật ra, lúc đó tập đoàn Hàn Vũ và Thủy Mặc còn chưa lớn mạnh như bây giờ thì hai người đã hợp tác với nhau. Uyển Thượng Lưu Hòa cố gắng muốn phát triển công ty, đắc tội không biết bao nhiêu người, một cổ đông trong công ty bị ông nắm thóp, chó cùng rứt giậu thuê người đến uy hiếp ông. Công ty cũng bị người giở trò làm giá cổ phiếu rớt thảm hại.
Lúc đó, ông cùng Nam Cung Hàn cũng được xem như bạn bè vì hợp tác thành công nhiều dự án. Hắn biết tin liền cho người đến giúp đỡ, bản thân cũng vì cứu ông mà bị đâm một dao xém chút mất luôn cái mạng. Từ đó hai bên càng thân thiết, rồi duy trì cho đến hiện tại.
"Lại nói, bây giờ người có thể tin tưởng nhất là chú ấy, mà người có năng lực bảo vệ em chu toàn cũng chỉ có chú ấy."
Uyển Thượng Lưu Ly nhìn anh hai, có vẻ muốn nói lại thôi, Lưu Mục nhìn thấy cũng không nói thêm mà đùa giỡn nói: "Hôm nay để anh hai ngủ lại đây đi, không biết đến bao giờ anh mới gặp lại được Tiểu Lưu Ly nữa đây."
Tổng giám tập đoàn lớn nhất nhì khu vực, sát phạt quyết đoán trên thương trường chỉ duy độc bày ra bộ mặt này trước mặt em gái bảo bối của mình thôi. Người khác nhìn thấy có khi còn tưởng mắt mình có vấn đề gì nên mới thấy cái biểu cảm này của anh..
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Không biết nói đến chuyện gì mà Uyển Thượng Lưu Hòa cười lớn, ông nói: "Không ngờ đã qua lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ chuyện của năm đó, cậu không nói tôi cũng xém quên mất cái trò hề kia rồi."
Người ngồi đối diện ông chỉ nhếch khóe môi, nhưng vẫn nhìn ra là tâm trạng đặc biệt tốt.
Bầu không khí hài hòa như là những người bạn đang trò chuyện với nhau.
Uyển Thượng Lưu Ly bước vào cửa liền được quản gia trực tiếp ra đón, ông vui mừng giống như gặp cháu gái ruột của mình vậy.
Trương quản gia nói: "Tiểu thư cô trở về rồi, lão gia vẫn luôn miệng nói nhớ cô đó."
Uyển Thượng Lưu Ly từ khi lên đại học liền ít rất ít khi trở về đây vì rất xa trường học, hôm nay anh hai gọi điện nói muốn cả nhà cùng ăn cơm, cô từ trường trở về liền đến thẳng đây.
"Bác Trương, daddy của con đâu rồi?" Lưu Ly cười ngọt ngào hỏi.
"Lão gia đang tiếp khách trên thư phòng đó, tiểu thư trực tiếp lên gặp ông ấy đi." Trương quản gia trả lời.
Uyển Thượng Lưu Ly nghe xong, vâng dạ một tiếng rồi đi lên lầu hai.
"Daddy, con về rồi đây." Cô đẩy cửa, thò đầu vào bên trong, nhìn cô giống như một chú thỏ đang thăm dò cửa hang có nguy hiểm không vậy.
Nghe thấy giọng nói của con gái cưng, Uyển Thượng Lưu Hòa liền hớn hở: "Lưu Ly về rồi hả, nhanh đến đây cho ta xem, con đi lâu như vậy làm ta nhớ quá đi mất."
Uyển Thượng Lưu Ly bước đến, ôm ông một cái rồi làm nũng nói: "Con cũng nhớ daddy lắm đó nha, mà tại lịch học dày quá nên không có trở về được."
Ông cũng không phải thật sự giận dỗi gì, bèn kéo tay con gái rồi giới thiệu: "Lưu Ly, đây là Nam Cung Hàn, người mà ta hay kể với con đó, mau gọi chú Hàn."
Uyển Thượng Lưu Ly ngạc nhiên, lắp bắp nhìn hắn: "Anh.. anh.." nửa ngày vẫn không nói hết câu.
Uyển Thượng Lưu Hòa nhắc nhở: "Anh cái gì, mau gọi chú Hàn."
Cô bất đắc dĩ quay sang nhìn hắn một cái rồi ngoan ngoãn gọi: "Chú Hàn."
Nam Cung Hàn cũng đang nhìn cô, ừm một tiếng xem như đáp lời.
"Tiểu Hàn, đây là con gái của tôi Uyển Thượng Lưu Ly, sau này thường xuyên gặp nhau cậu phải chiếu cố nó nhiều hơn đó." Uyển Thượng Lưu Hòa cười không ngừng nói.
Lưu Ly nghe rất không được vui nha, cái gì mà gặp nhau thường xuyên, mỗi lần gặp hắn cô đều lạnh muốn chết, gặp nhau hoài không phải muốn đóng băng cô luôn sao.
Hắn nhìn cô đang phụng phịu, hai bên má cũng phồng lên, thật quá đáng yêu rồi. Hắn nhịn không được muốn trêu chọc cô: "Chỉ cần tiểu Uyển Lưu Ly lên tiếng, nhất định chiếu cố hết mình."
Còn gọi cô là Tiểu Lưu Ly nữa, thật sự coi mình là chú của cô luôn sao.
Đúng lúc này, Trương quản gia gõ cửa bước vào nói: "Lão gia, cơm đã chuẩn bị xong, có cần dọn lên luôn không ạ?"
Uyển Thượng Lưu Hòa lên tiếng: "Cứ dọn lên luôn đi." Ông nhìn Nam Cung Hàn nói với giọng điệu không cho phép từ chối: "Tiểu Hàn ở lại ăn trưa xong rồi hẵng về." Nói rồi dẫn đầu đi xuống lầu.
Uyển Thượng Lưu Ly trừng hắn một cái rồi đi theo sau nắm lấy tay ông: "Daddy, anh hai vẫn chưa về mà, đợi thêm một lát nữa đi nha."
Uyển Thượng Lưu Hòa trầm giọng: "Nó không biết xem thời gian mà về à, còn bắt người khác đợi nó. Lát về cho nó ăn sau đi."
Uyển Thượng Lưu Ly liền ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi. Nam Cung Hàn xem ở trong mắt chỉ muốn tiến đến ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Đến khi kết thúc buổi ăn cũng không thấy bóng dáng anh hai nhà mình đâu còn bị bắt đi tiễn người "chú" từ trên trời rơi xuống này làm cô càng bực mình hơn.
Hắc Phong nhìn thấy hắn đi ra, lập tức bước đến mở cửa xe. Nam Cung Hàn cũng không vội bước vào mà bất chợt xoay người đối diện với Uyển Thượng Lưu Ly nãy giờ vẫn luôn đi sau lưng hắn.
Uyển Thượng Lưu Ly bị hành động bất ngờ này dọa cho hú hồn: "Chú làm gì vậy, tự dưng đột ngột quay lại."
Cô định lùi về sau thì bàn tay hắn đã vòng qua eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Em là sợ tôi sao?" Nam Cung Hàn hỏi.
Uyển Thượng Lưu Ly không ngờ hắn lại hỏi câu này: "Không có, tại sao tôi phải sợ anh chứ."
Hắn nhìn cô chột dạ mà vẫn bướng bỉnh, nói: "Không cần sợ, tôi sẽ không làm hại em."
Bỏ lại một câu, hắn quay người bước vào xe. Hắc Phong gật đầu chào cô rồi cũng lên xe, chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi. Cô chôn chân ở đó cho đến khi trán bị gõ một cái đau đớn.
"Đau.. sao anh lại đánh em chứ. Em còn chưa nói gì việc anh không về ăn cơm đâu." Cô nhăn nhó xoa cái trán bị đánh đỏ ửng.
Thật ra Uyển Thượng Lưu Mục làm gì nỡ đánh cô chứ, chỉ búng nhẹ vào trán cô một cái thôi. Làn da của Uyển Thượng Lưu Ly rất trắng, thể chất của cô lại rất dễ để lại vết đỏ hay bầm tím, nên chỉ đụng trúng chút xíu thôi cũng sẽ đỏ hết cả lên.
Uyển Thượng Lưu Mục sợ em gái bảo bối giận đành phải hạ giọng giải thích: "Công ty của chú Khương gặp sự cố, chú ấy thì bị người khác uy hiếp, bây giờ đang rối tung rối mù lên. Anh biết tin liền cho người đi điều tra nên mới về trễ thế này."
"Là người bạn thân của daddy hả anh?" Uyển Thượng Lưu Ly không chắc chắn lắm hỏi.
"Đúng đó, bởi vì là chú ấy nên anh mới phải ra tay xem có giúp đỡ được gì không." Anh vừa nói vừa thân mật xoa đầu cô.
Hai người đi vào nhà thì anh lập tức lên phòng báo lại mọi việc với Uyển Thượng Lưu Hòa. Mọi chuyện đã rất cấp bách rồi không còn nhiều thời gian nữa.
┅┅┅┅
Tối đến, khi ba người đang ngồi ăn cơm thì Uyển Thượng Lưu Hòa thở dài lên tiếng: "Lưu Ly à, daddy và anh hai con phải bay sang thành phố C một chuyến để giúp chú Khương của con, bây giờ tình trạng của ông ấy và công ty đang rất nguy hiểm."
Uyển Thượng Lưu Ly biết mình không giúp được gì, chỉ có thể an ủi ông: "Daddy, người đừng lo lắng, nhất định chú Khương sẽ không có chuyện gì đâu."
Ông bỏ đũa xuống rồi nghiêm túc nói với Uyển Thượng Lưu Ly: "Lưu Ly, con qua nhà của chú Hàn ở một thời gian đi. Chuyến đi này của chúng ta sợ là không đơn giản, đối thủ của ông ấy hèn hạ thuê tổ chức hắc bang làm việc. Ta sợ nếu bọn chúng biết chúng ta đến giúp đỡ thì sẽ ra tay. Con ở nhà một mình ta không yên tâm."
Uyển Thượng Lưu Ly nghe vậy định thử năn nỉ ông thì Lưu Mục im lặng nảy giờ cũng lên tiếng: "Phải đó Lưu Ly, em nghe lời ba đi. Chỉ một thời gian thôi, xong việc anh sẽ đến đón em về ngay."
Cô mím môi, biết là mọi người đều rất lo lắng cho mình nên không dám phản đối chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Uyển Thượng Lưu Ly vẫn không hiểu tại sao daddy với anh hai lại tin tưởng Nam Cung Hàn như vậy, đến nổi đưa cô sang ở chỗ của hắn. Cô suy nghĩ miên man nhưng không được kết quả mà mình mong muốn.
"Tiểu Lưu Ly, em ngủ chưa?" Uyển Thượng Lưu Mục gõ cửa hỏi.
"Em chưa ngủ, anh hai vào đi." Uyển Thượng Lưu Ly nói vọng ra.
Anh bước vào, nhìn cô một cách cưng chiều sau đó nói: "Có phải em đang thắc mắc tại sao anh và ba lại đưa em sang cho chú Hàn phải không?"
Cô bị nói trúng tâm sự cũng không bất ngờ, người hiểu cô nhất vẫn luôn là anh hai, sau đó nữa là Uyển Như.
Cô liền thẳng thắng gật đầu. Uyển Thượng Lưu Mục quen thuộc leo lên giường lấy chiếc gối tựa sau lưng, sau đó mới chậm rãi kể cho cô nghe về chuyện xảy ra rất lâu trước kia.
Thật ra, lúc đó tập đoàn Hàn Vũ và Thủy Mặc còn chưa lớn mạnh như bây giờ thì hai người đã hợp tác với nhau. Uyển Thượng Lưu Hòa cố gắng muốn phát triển công ty, đắc tội không biết bao nhiêu người, một cổ đông trong công ty bị ông nắm thóp, chó cùng rứt giậu thuê người đến uy hiếp ông. Công ty cũng bị người giở trò làm giá cổ phiếu rớt thảm hại.
Lúc đó, ông cùng Nam Cung Hàn cũng được xem như bạn bè vì hợp tác thành công nhiều dự án. Hắn biết tin liền cho người đến giúp đỡ, bản thân cũng vì cứu ông mà bị đâm một dao xém chút mất luôn cái mạng. Từ đó hai bên càng thân thiết, rồi duy trì cho đến hiện tại.
"Lại nói, bây giờ người có thể tin tưởng nhất là chú ấy, mà người có năng lực bảo vệ em chu toàn cũng chỉ có chú ấy."
Uyển Thượng Lưu Ly nhìn anh hai, có vẻ muốn nói lại thôi, Lưu Mục nhìn thấy cũng không nói thêm mà đùa giỡn nói: "Hôm nay để anh hai ngủ lại đây đi, không biết đến bao giờ anh mới gặp lại được Tiểu Lưu Ly nữa đây."
Tổng giám tập đoàn lớn nhất nhì khu vực, sát phạt quyết đoán trên thương trường chỉ duy độc bày ra bộ mặt này trước mặt em gái bảo bối của mình thôi. Người khác nhìn thấy có khi còn tưởng mắt mình có vấn đề gì nên mới thấy cái biểu cảm này của anh..