Chương 2
3.
Ấn tượng đầu tiên của Kiều Hề về Cố Duy Viễn chỉ dùng một từ để hình dung, như gió xuân thổi.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nếu dùng ba câu để miêu tả cảm giác mà cô có về Cố Duy Viễn thì là thèm thuồng, rục rịch, nhất định phải giành lấy.
Cuối cùng ông trời cũng có mắt, người đàn ông này hoàn toàn hợp gu của cô đó.
"Thật ngại quá, có chuyện đột xuất, đã đến trễ."
Cố Duy Viễn ngồi đối diện cô, áy náy gật đầu, mỗi cử chỉ đều vô cùng nhã nhặn, hai mắt Kiều Hề tỏa sáng,những chỉ trích và mắng chửi đã tích đầy bụng ban đầu lập tức hóa thành hư không.
Lập tức bỏ bánh nếp trong tay ra, rút hai miếng khăn giấy lau miệng, Kiều Hề ngồi thẳng người.
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Cố Duy Viễn nhìn cô ngồi trước bàn ăn, cười không nói, gọi phục vụ đến đưa menu cho cô, Kiều Hề giả vờ thành một thục nữ nhã nhặn.
"Tôi thế nào cũng được, không kén ăn, anh xem rồi chọn đi."
Cô đưa lại menu cho anh, đồng thời đẩy bánh nếp đường đỏ sang một bên, mặt mày hớn hở nhìn anh. Cố Duy Viễn nhìn cô, chần chừ một lát rồi bắt đầu xem menu.
"Ăn cay được không?"
Cố Duy Viễn vừa nhìn thực đơn vừa hỏi Kiều Hề.
"Anh có ăn không?"
Kiều Hề nhìn Cố Duy Viễn hỏi lại.
"Không cay không vui."
"Tôi cũng không cay không vui."
"Ăn kiêng không?"
"Anh có không?"
"Không."
"Tôi cũng không."
Sau khi Cố Duy Viễn hỏi liên tiếp vài vấn đề, đưa menu cho nhân viên phục vụ, ngẩng đầu lên, Kiều Hề đang ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt lóe lên, đưa tay lên ho một tiếng, Kiều Hề vội vàng giấu vẻ mặt si mê của mình, sau đó hai người trò chuyện câu được câu mất.
Kiều Hề là họa sĩ, Cố Duy Viễn lại là giảng viên đại học ngành kiến trúc, nghề nghiệp khác nhau, nhưng mà có rất nhiều đề tài để trò chuyện. Kiều Hề quyết tâm bắt lấy người ta, xem mắt nhiều năm, lần đầu tiên khám phá khả năng nói chuyện của mình, không hề tẻ nhạt.
Sau đó là hai mươi phút bi kịch.
Ớt cay khiến mặt cô đỏ đến mang tai, miệng khô lưỡi khô, cả người ửng đỏ khó chịu, cô chỉ mải thèm thuồng nhan sắc của Cố Duy Viễn, chỉ muốn bắt lấy anh, cơ bản không để ý mình nói gì, cũng không để ý mình ăn gì, kết cục thực sự rất lúng túng.
Cố Duy Viễn lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc Kiều Hề nằm trên giường bệnh, vẫn không quên to gan túm lấy tay anh.
"Nếu mặt tôi biến dạng, anh có chịu trách nhiệm không?"
Cố Duy Viễn áy náy nhìn cô, thấy anh gật đầu, Kiều Hề vui vẻ, trực tiếp đứng lên khỏi giường bệnh, kéo Cố Duy Viễn ra ngoài.
"Tôi không khám nữa, bây giờ tôi biến dạng rồi, anh phải chịu trách nhiệm."
4.
Kiều Hề tự nhận cô chính là một người tính cách rùa bò chậm chạp, làm việc trì trệ, lười nhác thành tính, theo cách nói của mẹ Kiều thì là người phải dùng roi da quất đằng sau mới chịu nhúc nhích.
Cô cũng không ngờ là vừa nhìn thấy Cố Duy Viễn thì liêm sỉ lại rơi đầy đất, để thúc đẩy xem mắt thành công, lại vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Kiều Hề nghĩ, nếu như có cơ hội làm lại, nhất định cô không có can đảm.
Lúc Cố Duy Viễn đưa cô về nhà không nói gì, cả đoạn đường tâm trạng Kiều Hề không yên, thật ra vừa ra khỏi bệnh viện cô đã lúng túng, đơn thuốc bác sĩ kê rơi trên mặt đất cũng không nhận ra.
Xe dừng, cô trực tiếp chạy ra ngoài, Cố Duy Viễn gọi với theo cô ở phía sau, cô vừa lo lắng vừa mong chờ quay đầu, kết quả là người ta đưa thuốc cho cô.
Về đến nhà, mẹ Kiều hỏi cô thế nào, cô chỉ vào mặt mình không nói gì, mẹ Kiều vừa bôi thuốc vừa mắng cô.
"Ăn mỗi bữa cơm cũng làm mặt mình biến dạng, con nói xem sao con lại vô dụng như vậy chứ. Nhớ năm đó trước khi mẹ yêu ba con, người theo đuổi mẹ xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn, mẹ con dù thế nào cũng là một bông hoa trong thôn, về vấn đề đàn ông thì thành tích cũng kha khá, sao con lại không có chút đào hoa nào vậy?"
Cố Duy Viễn vẫn không trả lời, Kiều Hề đợi ba ngày dần mất hy vọng, tất nhiên là đối phương đã cho cô đáp án, biến mất hai ngày. Ngày nào Kiều Hề cũng ra ngoài tìm nhóm bạn bè xấu ăn uống, sau khi về bị đánh không ít.
Ngày thứ tư, Kiều Hề nói với ba mẹ mình được mời đến Paris tham gia một triển lãm tranh, rất quan trọng, mẹ Kiều nghi thần nghi quỷ hỏi cô có phải là vì không muốn xem mắt nên chạy trốn không, Kiều Hề vung tay lên.
"Thật sự là triển lãm tranh rất quan trọng, bỏ lỡ là tiếc nuối cả đời, mẹ, mẹ nhẫn tâm để con tiếc nuối cả đời sao?"
Được rồi, thật ra cô muốn ra ngoài du lịch thả lỏng tâm trạng, tránh để cả ngày bị mẹ dạy dỗ bắt đi xem mắt, cuối cùng ba Kiều kéo mẹ Kiều:
"Đàn ông quan trọng, sự nghiệp cũng quan trọng, không biết chừng con gái chúng ta sẽ gặp kỳ ngộ, dẫn về cho bà một chàng rể tây, rạng rỡ quê hương."
Mẹ Kiều hừ hừ hai cái, quấn cái khắn vừa đan xong hai ngày trước lên cổ Kiều Hề:
"Ai cần con rể Tây, tôi cần con rể Trung Quốc trẻ đẹp trai."
Nói xong không quên trừng mắt nhìn Kiều Hề nói: "Nếu như con mang về cho mẹ một con rể tây, bà đây sẽ cắt đứt chân con."
Kiều Hề thẹn thùng cầm vali đi ra ngoài, kết quả vừa đi được hai bước, mẹ Kiều bỗng nhận được điện thoại.
"Nhà trai đồng ý sao? Bà nói ai? Gì mà Cố... Cố Duy Viễn? Cố Duy Viễn là ai? Cái người lần trước... à.. gì chứ? Sớm kết hôn? Không được, ngay cả một tấm ảnh cũng không có, lần trước Hề Hề sớm là hư mặt, chúng tôi không đồng ý, bà nói với cậu ta..."
Mẹ Kiều còn chưa nói hết, Kiều Hề đã giành lấy điện thoại.
"Đồng ý, tôi đồng ý kết hôn."
Hai phút sau, Kiều Hề đặt điện thoại xuống, mẹ Kiều vặn lỗ tai cô tức giận mắng cô một trận, sau đó trực tiếp ném cô ra ngoài.
"Không phải con muốn đi triển lãm tranh sao, sắp trễ máy bay rồi, đi mau đi, trong vòng hai tháng không được phép quay về."
Kiều Hề ném vali sang một bên, tháo nhẹ mũ, kéo khăn quàng cổ, nụ cười hai bên miệng dài đến mang tai.
"Con không đi, con muốn kết hôn."
Sau đó mẹ Kiều đánh cô một trận tơi bời, nếu không phải ba Kiều ngăn lại, tai Kiều Hề cũng sẽ bị bà nhéo đứt. Mẹ Kiều không cho cô lấy chồng, thậm chí còn gọi cho dì Hai mắng bà ấy một trận. Kiều Hề sợ chuyện này không được, ở bên cạnh ra sức quầy rầy.
Cuối cùng không chịu nổi sự kiên trì của Kiều Hề, hai gia đình vẫn gặp mặt một lần, mẹ Kiều mặt đen đi vào, cuối cùng lại nhe răng ra về. Nhe răng là cách Kiều Hề miêu tả, vì mẹ cô đã cười ngoác tận mang tai.
"Ôi chao, thông gia, thật sự là hận không thể gặp nhau sớm hơn mà, bà nói xem sao bà có thể sinh ra con trai xuất sắc như vậy chứ, đứa nhỏ Duy Viễn này, tôi thật sự rất thích."
Kiều Hề bị dì hai kéo đi ở đằng sau, điên cuồng khinh thường. Dì hai cô nói hôm qua mẹ cô còn chạy đến nhà dì đập nồi, mắng chửi một trận, chê bà ấy mai mối tầm phào, hôm nay thoáng cái đã đổi mặt, chọn trúng con rể, trái lại quên mất bà mối là dì ấy.
Kiều Hề vui vẻ, cũng chê bai mẹ mình, thực ra thì lúc trước nghe nói dì hai chọn đối tượng cho cô, cô cũng muốn đập nồi, chỉ là có lòng mà không có can đảm
Ấn tượng đầu tiên của Kiều Hề về Cố Duy Viễn chỉ dùng một từ để hình dung, như gió xuân thổi.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nếu dùng ba câu để miêu tả cảm giác mà cô có về Cố Duy Viễn thì là thèm thuồng, rục rịch, nhất định phải giành lấy.
Cuối cùng ông trời cũng có mắt, người đàn ông này hoàn toàn hợp gu của cô đó.
"Thật ngại quá, có chuyện đột xuất, đã đến trễ."
Cố Duy Viễn ngồi đối diện cô, áy náy gật đầu, mỗi cử chỉ đều vô cùng nhã nhặn, hai mắt Kiều Hề tỏa sáng,những chỉ trích và mắng chửi đã tích đầy bụng ban đầu lập tức hóa thành hư không.
Lập tức bỏ bánh nếp trong tay ra, rút hai miếng khăn giấy lau miệng, Kiều Hề ngồi thẳng người.
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Cố Duy Viễn nhìn cô ngồi trước bàn ăn, cười không nói, gọi phục vụ đến đưa menu cho cô, Kiều Hề giả vờ thành một thục nữ nhã nhặn.
"Tôi thế nào cũng được, không kén ăn, anh xem rồi chọn đi."
Cô đưa lại menu cho anh, đồng thời đẩy bánh nếp đường đỏ sang một bên, mặt mày hớn hở nhìn anh. Cố Duy Viễn nhìn cô, chần chừ một lát rồi bắt đầu xem menu.
"Ăn cay được không?"
Cố Duy Viễn vừa nhìn thực đơn vừa hỏi Kiều Hề.
"Anh có ăn không?"
Kiều Hề nhìn Cố Duy Viễn hỏi lại.
"Không cay không vui."
"Tôi cũng không cay không vui."
"Ăn kiêng không?"
"Anh có không?"
"Không."
"Tôi cũng không."
Sau khi Cố Duy Viễn hỏi liên tiếp vài vấn đề, đưa menu cho nhân viên phục vụ, ngẩng đầu lên, Kiều Hề đang ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt lóe lên, đưa tay lên ho một tiếng, Kiều Hề vội vàng giấu vẻ mặt si mê của mình, sau đó hai người trò chuyện câu được câu mất.
Kiều Hề là họa sĩ, Cố Duy Viễn lại là giảng viên đại học ngành kiến trúc, nghề nghiệp khác nhau, nhưng mà có rất nhiều đề tài để trò chuyện. Kiều Hề quyết tâm bắt lấy người ta, xem mắt nhiều năm, lần đầu tiên khám phá khả năng nói chuyện của mình, không hề tẻ nhạt.
Sau đó là hai mươi phút bi kịch.
Ớt cay khiến mặt cô đỏ đến mang tai, miệng khô lưỡi khô, cả người ửng đỏ khó chịu, cô chỉ mải thèm thuồng nhan sắc của Cố Duy Viễn, chỉ muốn bắt lấy anh, cơ bản không để ý mình nói gì, cũng không để ý mình ăn gì, kết cục thực sự rất lúng túng.
Cố Duy Viễn lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc Kiều Hề nằm trên giường bệnh, vẫn không quên to gan túm lấy tay anh.
"Nếu mặt tôi biến dạng, anh có chịu trách nhiệm không?"
Cố Duy Viễn áy náy nhìn cô, thấy anh gật đầu, Kiều Hề vui vẻ, trực tiếp đứng lên khỏi giường bệnh, kéo Cố Duy Viễn ra ngoài.
"Tôi không khám nữa, bây giờ tôi biến dạng rồi, anh phải chịu trách nhiệm."
4.
Kiều Hề tự nhận cô chính là một người tính cách rùa bò chậm chạp, làm việc trì trệ, lười nhác thành tính, theo cách nói của mẹ Kiều thì là người phải dùng roi da quất đằng sau mới chịu nhúc nhích.
Cô cũng không ngờ là vừa nhìn thấy Cố Duy Viễn thì liêm sỉ lại rơi đầy đất, để thúc đẩy xem mắt thành công, lại vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Kiều Hề nghĩ, nếu như có cơ hội làm lại, nhất định cô không có can đảm.
Lúc Cố Duy Viễn đưa cô về nhà không nói gì, cả đoạn đường tâm trạng Kiều Hề không yên, thật ra vừa ra khỏi bệnh viện cô đã lúng túng, đơn thuốc bác sĩ kê rơi trên mặt đất cũng không nhận ra.
Xe dừng, cô trực tiếp chạy ra ngoài, Cố Duy Viễn gọi với theo cô ở phía sau, cô vừa lo lắng vừa mong chờ quay đầu, kết quả là người ta đưa thuốc cho cô.
Về đến nhà, mẹ Kiều hỏi cô thế nào, cô chỉ vào mặt mình không nói gì, mẹ Kiều vừa bôi thuốc vừa mắng cô.
"Ăn mỗi bữa cơm cũng làm mặt mình biến dạng, con nói xem sao con lại vô dụng như vậy chứ. Nhớ năm đó trước khi mẹ yêu ba con, người theo đuổi mẹ xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn, mẹ con dù thế nào cũng là một bông hoa trong thôn, về vấn đề đàn ông thì thành tích cũng kha khá, sao con lại không có chút đào hoa nào vậy?"
Cố Duy Viễn vẫn không trả lời, Kiều Hề đợi ba ngày dần mất hy vọng, tất nhiên là đối phương đã cho cô đáp án, biến mất hai ngày. Ngày nào Kiều Hề cũng ra ngoài tìm nhóm bạn bè xấu ăn uống, sau khi về bị đánh không ít.
Ngày thứ tư, Kiều Hề nói với ba mẹ mình được mời đến Paris tham gia một triển lãm tranh, rất quan trọng, mẹ Kiều nghi thần nghi quỷ hỏi cô có phải là vì không muốn xem mắt nên chạy trốn không, Kiều Hề vung tay lên.
"Thật sự là triển lãm tranh rất quan trọng, bỏ lỡ là tiếc nuối cả đời, mẹ, mẹ nhẫn tâm để con tiếc nuối cả đời sao?"
Được rồi, thật ra cô muốn ra ngoài du lịch thả lỏng tâm trạng, tránh để cả ngày bị mẹ dạy dỗ bắt đi xem mắt, cuối cùng ba Kiều kéo mẹ Kiều:
"Đàn ông quan trọng, sự nghiệp cũng quan trọng, không biết chừng con gái chúng ta sẽ gặp kỳ ngộ, dẫn về cho bà một chàng rể tây, rạng rỡ quê hương."
Mẹ Kiều hừ hừ hai cái, quấn cái khắn vừa đan xong hai ngày trước lên cổ Kiều Hề:
"Ai cần con rể Tây, tôi cần con rể Trung Quốc trẻ đẹp trai."
Nói xong không quên trừng mắt nhìn Kiều Hề nói: "Nếu như con mang về cho mẹ một con rể tây, bà đây sẽ cắt đứt chân con."
Kiều Hề thẹn thùng cầm vali đi ra ngoài, kết quả vừa đi được hai bước, mẹ Kiều bỗng nhận được điện thoại.
"Nhà trai đồng ý sao? Bà nói ai? Gì mà Cố... Cố Duy Viễn? Cố Duy Viễn là ai? Cái người lần trước... à.. gì chứ? Sớm kết hôn? Không được, ngay cả một tấm ảnh cũng không có, lần trước Hề Hề sớm là hư mặt, chúng tôi không đồng ý, bà nói với cậu ta..."
Mẹ Kiều còn chưa nói hết, Kiều Hề đã giành lấy điện thoại.
"Đồng ý, tôi đồng ý kết hôn."
Hai phút sau, Kiều Hề đặt điện thoại xuống, mẹ Kiều vặn lỗ tai cô tức giận mắng cô một trận, sau đó trực tiếp ném cô ra ngoài.
"Không phải con muốn đi triển lãm tranh sao, sắp trễ máy bay rồi, đi mau đi, trong vòng hai tháng không được phép quay về."
Kiều Hề ném vali sang một bên, tháo nhẹ mũ, kéo khăn quàng cổ, nụ cười hai bên miệng dài đến mang tai.
"Con không đi, con muốn kết hôn."
Sau đó mẹ Kiều đánh cô một trận tơi bời, nếu không phải ba Kiều ngăn lại, tai Kiều Hề cũng sẽ bị bà nhéo đứt. Mẹ Kiều không cho cô lấy chồng, thậm chí còn gọi cho dì Hai mắng bà ấy một trận. Kiều Hề sợ chuyện này không được, ở bên cạnh ra sức quầy rầy.
Cuối cùng không chịu nổi sự kiên trì của Kiều Hề, hai gia đình vẫn gặp mặt một lần, mẹ Kiều mặt đen đi vào, cuối cùng lại nhe răng ra về. Nhe răng là cách Kiều Hề miêu tả, vì mẹ cô đã cười ngoác tận mang tai.
"Ôi chao, thông gia, thật sự là hận không thể gặp nhau sớm hơn mà, bà nói xem sao bà có thể sinh ra con trai xuất sắc như vậy chứ, đứa nhỏ Duy Viễn này, tôi thật sự rất thích."
Kiều Hề bị dì hai kéo đi ở đằng sau, điên cuồng khinh thường. Dì hai cô nói hôm qua mẹ cô còn chạy đến nhà dì đập nồi, mắng chửi một trận, chê bà ấy mai mối tầm phào, hôm nay thoáng cái đã đổi mặt, chọn trúng con rể, trái lại quên mất bà mối là dì ấy.
Kiều Hề vui vẻ, cũng chê bai mẹ mình, thực ra thì lúc trước nghe nói dì hai chọn đối tượng cho cô, cô cũng muốn đập nồi, chỉ là có lòng mà không có can đảm