Chương 3
5.
Người lớn hai bên gặp mặt, Kiều Hề và Cố Duy Viễn chỉ một tháng đã đăng ký kết hôn, vì bà nội của Cố Duy Viễn lúc sắp mất hy vọng nhìn thấy cháu nội lập gia đình, vì để hoàn thành tâm nguyện của bà cụ nên hai gia đình hy vọng kết hôn sớm một chút.
Kiều Hề không phản đối, cô vốn vô cùng hài lòng vì chuyện này, tuy là cô buồn bực vì sự lưỡng lự trước đó của Cố Duy Viễn, nhưng mà cô vẫn không hỏi, tuy hai người đã kết hôn nhưng thực tế lại không thân thiết.
Đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc rượu, vào nhà tân hôn, tốc độ cực nhanh, trước sau cũng chỉ hai tháng, là cuộc hôn nhân nhanh chóng.
Mặc dù Kiều Hề vừa gặp đã yêu Cố Duy Viễn, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô ở chung với một người đàn ông nên rất ngại ngùng, may mà Cố Duy Viễn là một người vô cùng dịu dàng, là một người đàn ông cực kỳ ga lăng mang lại cảm giác cực kỳ an toàn.
Sau khi dọn về ở chung, anh rất tự giác vào phòng khách ngủ, làm việc gọn gàng ngăn nắp, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nấu ăn rất ngon, dáng người lại đẹp tai, nói chuyện lại dịu dàng, giọng nói dễ nghe, Kiều Hề cảm giác mình có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Sau khi kết hôn bạn Mao Ninh của cô bắt cô mời cơm, đầu tiên là chúc mừng cuối cùng cô cũng đã gả được đi, sau đó oán hận cô giữ bí mật là không có nhân tính.
Cuối cùng, bỗng bắt đầu tìm hiểu việc chung phòng giữa cô và Cố Duy Viễn, tuy là Kiều Hề đã trực tiếp đè anh ta lên bàn, lại đạp hai cái, nhưng đồng thời cô cũng ý thức được một vấn đề.
Đúng vậy, cô đã lập gia đình, cũng lấy một người đàn ông mình vô cùng hài lòng, nhưng mà trước giờ hai người vẫn chưa từng ở chung phòng đó.
Tuy Cố Duy Viễn bận rộn nhiều việc, Kiều Hề không biết mỗi ngày anh ở trong phòng làm việc bận rộn cái gì, nhưng cô biết anh bận rộn, cô thật sự ngại làm phiền anh, anh lại hoàn toàn không hề có ý chung phòng.
Kiều Hề định sống qua ngày cùng Cố Duy Viễn, tuy là cô thấy hình thức ở chung như vậy cũng không tệ, nhưng mà cũng không thể cứ vô dục vô chồng canh suông nhạt thếch như vậy được.
Mấy ngày nay cô vẫn nghĩ cách đột phá mối quan hệ xem nhau như khách giữa hai người, định tiến thêm một bước, nhưng mà cô còn chưa nghĩ được cách thì cơ hội đã tự mò đến.
Thật sự trước đó cô không biết ba mẹ mình đến đây, mẹ cô là kẻ dở hơi thích đột xuất, nếu để mẹ cô biết cô và Cố Duy Viễn vẫn chia phòng ngủ, chắc chắn là lỗ tai cô sẽ không chịu nổi.
Dù sao ban đầu chính cô đòi kết hôn, ngày hôn lễ hôm đó, mẹ cô vẫn ân cần dạy bảo, nói cô đã ba mươi tuổi rồi, thêm hai năm nữa là quá tuổi sinh đẻ, bảo cô nhanh chóng tranh thủ sinh con.
Cô biết rõ sau khi mẹ Kiều biết cô chia phòng ngủ sẽ thế nào, nên cách đầu tiên nghĩ đến là muốn Cố Duy Viễn giúp, tuy là cô bị ép, nhưng mà cô lại rất vui vì đây là cơ hội khó có được. Bình thường bảo cô mở miệng thì thật sự cô không thể mở miệng được.
6.
Ông bà Kiêu đến nhà đã là mười một giờ đêm, hai người sợ làm phiền họ nên cố tình ăn cơm ngoài rồi mới đến đây, quá khuya, lại thêm hai ông bà đã bôn ba cả ngày cũng uể oải, sau khi Kiều Hề và Cố Duy Viễn đưa họ vào phòng thì đã bị mẹ Kiều giục mau về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Kiều Hề dọn vào, Cố Duy Viễn trực tiếp nhường phòng ngủ chính cho cô, căn phòng vốn màu xám tro đã bị Kiều Hề biến thành ổ thiếu nữ.
Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của Cố Duy Viễn, Kiều Hề hơi xấu hổ, đứng bên cạnh xoa đầu không biết làm thế nào.
"Tôi... tôi cảm thấy trước đó quá đơn điệu, tiện tay đổi, nếu anh không thích, ngày mai tôi sẽ sơn lại."
Cố Duy Viễn lắc đầu, tỏ vẻ cô là bà chủ của căn phòng này, cô có thể trang trí bất cứ chỗ nào.
Nửa tiếng sau, hai người lần lượt tắm xong, Kiều Hề nằm trên giường nhìn Cố Duy Viễn ngả lưng trên nền, muốn nói lại thôi, vô cùng bối rối.
"Anh... anh có lạnh không?"
Tháp chạp, gió xuân se lạnh, ra ngoài hà hơi cũng có thể đóng băng, tuy là trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng trên nền đất vẫn lạnh.
"Không đâu, mau ngủ đi, khuya lắm rồi."
Cố Duy Viễn từ từ nhắm hai mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng nhanh chóng truyền đến, Kiều Hề nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, hết vén chăn lên nhìn phải lại nhìn trái, lát sau lại đưa tay sờ soạng lên người mình.
Cảm giác rất ổn mà, sao Cố Duy Viễn lại bình tĩnh như vậy, hay là mình không hề có chút hấp dẫn nào với anh?
Vừa nghĩ vậy, Kiều Hề bỗng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương mạnh mẽ, cô nam quả nữ, người đàn ông lại không hề có chút suy nghĩ xấu nào, chuyện này với phụ nữ mà nói là đả kích trí mạng.
Kiều Hề càng nghĩ càng thấy ấm ức, càng ấm ức càng nhục nhã, càng nhúc nhã thì can đảm càng tăng lên, sau đó mất đi lý trí.
Cô bỗng vén chăn lên, khí thế xuống giường, sau đó trực tiếp kéo tay Cố Duy Viễn lên nằm vào lòng anh.
Trong bóng tối, Cố Duy Viễn mở mắt, đôi mắt thâm thúy không nhìn rõ lắm, mắt Kiều Hề lại sáng như sao đêm thắp đèn.
"Kiều Hề, em biết mình đang làm gì không?"
Cố Duy Viễn vẫn không nhúc nhích, giọng nói đè rất thấp, vì nhẫn nhịn nên giọng nói khàn khàn gợi cảm, hơi thở hấp dẫn phà lên mặt Kiều Hề, lập tức khiến cô cảm thấy mình nóng lên, mặt nóng như lửa đốt.
Cô cũng không biết bản thân lấy can đảm ở đâu, đợi Cố Duy Viễn nói xong, cô không hề rút lui, trái lại còn ôm chặt eo anh.
Kiều Hề hỏi anh, em có phải là vợ anh không, Cố Duy Viễn ừ một tiếng, Kiều Hề lại hỏi anh, có phải là hợp pháp không, Cố Duy Viễn lại ừ một tiếng, Kiều Hề hỏi lại, vậy vì sao anh không quan tâm em.
Cô hỏi vừa vội vàng vừa ấm ức, Cố Duy Viễn không nói gì, lúc này Kiều Hề không biết lấy can đảm từ đâu, dũng cảm nói:
"Em là vợ anh, chúng ta đăng ký kết hôn rồi, chưa hề động phòng, bây giờ chung một phòng, một nam một nữ, anh không hề có ý tưởng gì, Mao Mao nói, tình huống này có bốn khả năng."
Kiều Hề nhân lúc Cố Duy Viễn trải nệm sàn, lén lấy điện thoại di động hỏi người anh em Mao Ninh, kết quả bị tên khốn đó cười cả nửa buổi.
"Thứ nhất anh có người phụ nữ khác bên ngoài, thứ hai anh không hứng thú với em, thứ ba là anh thích đàn ông, thứ tư là anh không được."
Trong bóng tối, Kiều Hề không nhìn thấy gương mặt dần đen đi của Cố Duy Viễn, đặc biệt khi nghe thấy điều cuối cùng, mặt anh đã vặn vẹo.
"Mao Mao là ai?"
Anh thấp giọng hỏi, Kiều Hề cảm giác mình đã nhận ra cơn giận của anh, lại không hề để ý đến, vì bây giờ cô cũng rất ấm ức.
Cô nói là bạn mình, nói xong lại hỏi Cố Duy Viễn rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Cố Duy Viễn không nói gì, trực tiếp đứng dậy, sau đó ôm Kiều Hề lên giường, Kiều Hề đang buồn phiền thì cơ thể của Cố Duy Viễn đã áp sát.
"Em chắc chắn, muốn thực hiện nghĩa vụ của người vợ ngay bây giờ?"
Đầu tiên Kiều Hề hơi ngẩn ra, sau đó mặt đỏ lên, cô vô thức lắc đầu, lại run rẩy gật đầu, cuối cùng lúc nhận ra Cố Duy Viễn muốn đứng dậy, bỗng đưa tay kéo anh đè lên môi mình.
Khó khăn lắm mới có cơ hội làm quan hệ của hai người tiến xa hơn một bước, chút lý trí còn xót lại cuối cùng của Kiều Hề nói cho cô biết phải nắm chắc cơ hội, nếu không... đợi ba mẹ cô đi mất, lại người lại tôn trọng nhau như khách.
Cô không muốn tôn trọng nhau như khách, cô muốn như chim liền cành yêu thương lẫn nhau.
Bầu không khí ngày càng nóng bỏng, Cố Duy Viễn đầy Kiều Hề ra, đôi mắt thâm thúy hiện lên tơ máu ửng đỏ, mặt mày căng chặt, không che giấu được kiềm chế và ẩn nhẫn.
"Kiều Hề, anh hỏi lại em một lần cuối cùng, em là xúc động nhất thời, hay là thật chắc chắn, anh không muốn sau này em hối hận."
Kiều Hề thở hổn hển, ánh mắt quyến rũ, trực tiếp vòng cổ kéo anh xuống.
"Vợ chồng hợp pháp làm chuyện hợp pháp, sao lại phải hối hận?"
Người lớn hai bên gặp mặt, Kiều Hề và Cố Duy Viễn chỉ một tháng đã đăng ký kết hôn, vì bà nội của Cố Duy Viễn lúc sắp mất hy vọng nhìn thấy cháu nội lập gia đình, vì để hoàn thành tâm nguyện của bà cụ nên hai gia đình hy vọng kết hôn sớm một chút.
Kiều Hề không phản đối, cô vốn vô cùng hài lòng vì chuyện này, tuy là cô buồn bực vì sự lưỡng lự trước đó của Cố Duy Viễn, nhưng mà cô vẫn không hỏi, tuy hai người đã kết hôn nhưng thực tế lại không thân thiết.
Đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc rượu, vào nhà tân hôn, tốc độ cực nhanh, trước sau cũng chỉ hai tháng, là cuộc hôn nhân nhanh chóng.
Mặc dù Kiều Hề vừa gặp đã yêu Cố Duy Viễn, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô ở chung với một người đàn ông nên rất ngại ngùng, may mà Cố Duy Viễn là một người vô cùng dịu dàng, là một người đàn ông cực kỳ ga lăng mang lại cảm giác cực kỳ an toàn.
Sau khi dọn về ở chung, anh rất tự giác vào phòng khách ngủ, làm việc gọn gàng ngăn nắp, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nấu ăn rất ngon, dáng người lại đẹp tai, nói chuyện lại dịu dàng, giọng nói dễ nghe, Kiều Hề cảm giác mình có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Sau khi kết hôn bạn Mao Ninh của cô bắt cô mời cơm, đầu tiên là chúc mừng cuối cùng cô cũng đã gả được đi, sau đó oán hận cô giữ bí mật là không có nhân tính.
Cuối cùng, bỗng bắt đầu tìm hiểu việc chung phòng giữa cô và Cố Duy Viễn, tuy là Kiều Hề đã trực tiếp đè anh ta lên bàn, lại đạp hai cái, nhưng đồng thời cô cũng ý thức được một vấn đề.
Đúng vậy, cô đã lập gia đình, cũng lấy một người đàn ông mình vô cùng hài lòng, nhưng mà trước giờ hai người vẫn chưa từng ở chung phòng đó.
Tuy Cố Duy Viễn bận rộn nhiều việc, Kiều Hề không biết mỗi ngày anh ở trong phòng làm việc bận rộn cái gì, nhưng cô biết anh bận rộn, cô thật sự ngại làm phiền anh, anh lại hoàn toàn không hề có ý chung phòng.
Kiều Hề định sống qua ngày cùng Cố Duy Viễn, tuy là cô thấy hình thức ở chung như vậy cũng không tệ, nhưng mà cũng không thể cứ vô dục vô chồng canh suông nhạt thếch như vậy được.
Mấy ngày nay cô vẫn nghĩ cách đột phá mối quan hệ xem nhau như khách giữa hai người, định tiến thêm một bước, nhưng mà cô còn chưa nghĩ được cách thì cơ hội đã tự mò đến.
Thật sự trước đó cô không biết ba mẹ mình đến đây, mẹ cô là kẻ dở hơi thích đột xuất, nếu để mẹ cô biết cô và Cố Duy Viễn vẫn chia phòng ngủ, chắc chắn là lỗ tai cô sẽ không chịu nổi.
Dù sao ban đầu chính cô đòi kết hôn, ngày hôn lễ hôm đó, mẹ cô vẫn ân cần dạy bảo, nói cô đã ba mươi tuổi rồi, thêm hai năm nữa là quá tuổi sinh đẻ, bảo cô nhanh chóng tranh thủ sinh con.
Cô biết rõ sau khi mẹ Kiều biết cô chia phòng ngủ sẽ thế nào, nên cách đầu tiên nghĩ đến là muốn Cố Duy Viễn giúp, tuy là cô bị ép, nhưng mà cô lại rất vui vì đây là cơ hội khó có được. Bình thường bảo cô mở miệng thì thật sự cô không thể mở miệng được.
6.
Ông bà Kiêu đến nhà đã là mười một giờ đêm, hai người sợ làm phiền họ nên cố tình ăn cơm ngoài rồi mới đến đây, quá khuya, lại thêm hai ông bà đã bôn ba cả ngày cũng uể oải, sau khi Kiều Hề và Cố Duy Viễn đưa họ vào phòng thì đã bị mẹ Kiều giục mau về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Kiều Hề dọn vào, Cố Duy Viễn trực tiếp nhường phòng ngủ chính cho cô, căn phòng vốn màu xám tro đã bị Kiều Hề biến thành ổ thiếu nữ.
Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của Cố Duy Viễn, Kiều Hề hơi xấu hổ, đứng bên cạnh xoa đầu không biết làm thế nào.
"Tôi... tôi cảm thấy trước đó quá đơn điệu, tiện tay đổi, nếu anh không thích, ngày mai tôi sẽ sơn lại."
Cố Duy Viễn lắc đầu, tỏ vẻ cô là bà chủ của căn phòng này, cô có thể trang trí bất cứ chỗ nào.
Nửa tiếng sau, hai người lần lượt tắm xong, Kiều Hề nằm trên giường nhìn Cố Duy Viễn ngả lưng trên nền, muốn nói lại thôi, vô cùng bối rối.
"Anh... anh có lạnh không?"
Tháp chạp, gió xuân se lạnh, ra ngoài hà hơi cũng có thể đóng băng, tuy là trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng trên nền đất vẫn lạnh.
"Không đâu, mau ngủ đi, khuya lắm rồi."
Cố Duy Viễn từ từ nhắm hai mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng nhanh chóng truyền đến, Kiều Hề nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, hết vén chăn lên nhìn phải lại nhìn trái, lát sau lại đưa tay sờ soạng lên người mình.
Cảm giác rất ổn mà, sao Cố Duy Viễn lại bình tĩnh như vậy, hay là mình không hề có chút hấp dẫn nào với anh?
Vừa nghĩ vậy, Kiều Hề bỗng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương mạnh mẽ, cô nam quả nữ, người đàn ông lại không hề có chút suy nghĩ xấu nào, chuyện này với phụ nữ mà nói là đả kích trí mạng.
Kiều Hề càng nghĩ càng thấy ấm ức, càng ấm ức càng nhục nhã, càng nhúc nhã thì can đảm càng tăng lên, sau đó mất đi lý trí.
Cô bỗng vén chăn lên, khí thế xuống giường, sau đó trực tiếp kéo tay Cố Duy Viễn lên nằm vào lòng anh.
Trong bóng tối, Cố Duy Viễn mở mắt, đôi mắt thâm thúy không nhìn rõ lắm, mắt Kiều Hề lại sáng như sao đêm thắp đèn.
"Kiều Hề, em biết mình đang làm gì không?"
Cố Duy Viễn vẫn không nhúc nhích, giọng nói đè rất thấp, vì nhẫn nhịn nên giọng nói khàn khàn gợi cảm, hơi thở hấp dẫn phà lên mặt Kiều Hề, lập tức khiến cô cảm thấy mình nóng lên, mặt nóng như lửa đốt.
Cô cũng không biết bản thân lấy can đảm ở đâu, đợi Cố Duy Viễn nói xong, cô không hề rút lui, trái lại còn ôm chặt eo anh.
Kiều Hề hỏi anh, em có phải là vợ anh không, Cố Duy Viễn ừ một tiếng, Kiều Hề lại hỏi anh, có phải là hợp pháp không, Cố Duy Viễn lại ừ một tiếng, Kiều Hề hỏi lại, vậy vì sao anh không quan tâm em.
Cô hỏi vừa vội vàng vừa ấm ức, Cố Duy Viễn không nói gì, lúc này Kiều Hề không biết lấy can đảm từ đâu, dũng cảm nói:
"Em là vợ anh, chúng ta đăng ký kết hôn rồi, chưa hề động phòng, bây giờ chung một phòng, một nam một nữ, anh không hề có ý tưởng gì, Mao Mao nói, tình huống này có bốn khả năng."
Kiều Hề nhân lúc Cố Duy Viễn trải nệm sàn, lén lấy điện thoại di động hỏi người anh em Mao Ninh, kết quả bị tên khốn đó cười cả nửa buổi.
"Thứ nhất anh có người phụ nữ khác bên ngoài, thứ hai anh không hứng thú với em, thứ ba là anh thích đàn ông, thứ tư là anh không được."
Trong bóng tối, Kiều Hề không nhìn thấy gương mặt dần đen đi của Cố Duy Viễn, đặc biệt khi nghe thấy điều cuối cùng, mặt anh đã vặn vẹo.
"Mao Mao là ai?"
Anh thấp giọng hỏi, Kiều Hề cảm giác mình đã nhận ra cơn giận của anh, lại không hề để ý đến, vì bây giờ cô cũng rất ấm ức.
Cô nói là bạn mình, nói xong lại hỏi Cố Duy Viễn rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Cố Duy Viễn không nói gì, trực tiếp đứng dậy, sau đó ôm Kiều Hề lên giường, Kiều Hề đang buồn phiền thì cơ thể của Cố Duy Viễn đã áp sát.
"Em chắc chắn, muốn thực hiện nghĩa vụ của người vợ ngay bây giờ?"
Đầu tiên Kiều Hề hơi ngẩn ra, sau đó mặt đỏ lên, cô vô thức lắc đầu, lại run rẩy gật đầu, cuối cùng lúc nhận ra Cố Duy Viễn muốn đứng dậy, bỗng đưa tay kéo anh đè lên môi mình.
Khó khăn lắm mới có cơ hội làm quan hệ của hai người tiến xa hơn một bước, chút lý trí còn xót lại cuối cùng của Kiều Hề nói cho cô biết phải nắm chắc cơ hội, nếu không... đợi ba mẹ cô đi mất, lại người lại tôn trọng nhau như khách.
Cô không muốn tôn trọng nhau như khách, cô muốn như chim liền cành yêu thương lẫn nhau.
Bầu không khí ngày càng nóng bỏng, Cố Duy Viễn đầy Kiều Hề ra, đôi mắt thâm thúy hiện lên tơ máu ửng đỏ, mặt mày căng chặt, không che giấu được kiềm chế và ẩn nhẫn.
"Kiều Hề, anh hỏi lại em một lần cuối cùng, em là xúc động nhất thời, hay là thật chắc chắn, anh không muốn sau này em hối hận."
Kiều Hề thở hổn hển, ánh mắt quyến rũ, trực tiếp vòng cổ kéo anh xuống.
"Vợ chồng hợp pháp làm chuyện hợp pháp, sao lại phải hối hận?"