Chương 4
7.
Ngày hôm sau lúc Kiều Hề thức dậy đã là buổi trưa, xoay người, eo mỏi đau lưng, mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên không hề mắng cô vì ngủ nướng, trái lại vẻ mặt còn vui vẻ phấn khởi.
"Dậy, mau dậy ăn cơm đi, mẹ hầm canh gà cho con, cả bàn đều là đồ ăn con thích ăn."
Kiều Hề kéo chăn che đầu, bị mẹ Kiều gạt ra.
"Ui chao, còn xấu hổ, chuyện này có gì chứ, nam nữ hoan ái, âm dương điều hòa, cái con bé này, cũng có mỗi chút tiền đồ này."
Kiều Hề không nói gì, mặt đỏ như quả cà chua, con bé này ư? Trước khi cưới ngày nào cũng gọi cô là gái già ế!
"Mẹ, mẹ già mà không nên nết.".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Mẹ già mà không nên nết? Con còn trách mẹ, là hai đứa hôm qua quá ầm ĩ, phòng bên cạnh mẹ cũng nghe thấy rõ, hai đứa cũng không biết tiết chế chút ít, nhưng mà ấy à, mẹ là người từng trải, hiểu được, vợ chồng mới cưới, dữ dội chút cũng là bình thường.
"Ôn Tố Mai, nên tối qua mẹ thật sự áp tai vào tường đúng không?"
Kiều Hề vừa tức vừa ngượng, gọi thẳng tên mẹ mình.
"Không phải mẹ đây lo lắng cho con sao, mẹ không nghe cẩn thận, con yên tâm đi, mẹ sẽ không nói ra đâu."
"A, ông Kiều, dẫn vợ ba đi đi."
8.
Hai vợ chồng ông bà Kiều đi thăm người thân quay về, đúng lúc đi ngang chỗ Kiều Hề nên tiện thể đến xem thử, vì còn bận chuyện khác nên chỉ ở hai ngày, lúc gần đi lôi này nọ ra để lại hết cho Kiều Hề.
"Mấy cái lộc nhung và nhân sâm này là bà cô của con cho, đều là những món rất bỏ, cho hai đứa giữ lại dùng, có thời gian thì bồi bổ cho Duy Viễn, đừng chỉ ham vui vẻ, phải ưu tiên sinh con, trong vòng nửa năm phải có tin vui, mẹ con đã khoác loác với bên ngoài rồi, nếu như con không làm được, mẹ sẽ nhéo đứt tai con."
Trước khi đi mẹ Kiều không ngừng căn dặn Kiều Hề, Kiều Hề bị bà làm cho đau cả đầu, sau khi khó khăn lắm mới tiễn được ba mẹ, cô về phòng ngủ một chút, sau khi thức dậy đãlà mười một giờ trưa.
Cố Duy Viễn nhắn tin cho cô, nói là trưa nay sẽ ăn cơm ở căn tin trường học, Kiều Hề ở nhà buồn chán, chuẩn bị ăn gì đó rồi vẽ vời đôi chút, vừa vào bếp, một mùi thơm nồng xộc vào mũi, trên nồi có dán một tờ giấy.
"Trong nồi là móng heo kho nhừ, ở nhà rảnh rỗi không có gì làm thì đưa đến cho Duy Viễn ở trường học một chút, đẩy mạnh tình cảm, tranh thủ một lần sinh đôi."
Chữ của mẹ cô, viền mắt Kiều Hề ươn ướt, hơi nghẹn ngào, cô thích ăn nhất là móng heo hầm của mẹ, tối qua còn oán hận đã lâu chưa được ăn, không ngờ là hôm nay có một nồi lớn như vậy. Nên là tối qua hai ông bà nói ra ngoài đi dạo vì không ngủ được nhưng thật ra là đi mua móng heo, lén bận rộn ở trong bếp.
Vì để không lãng phí tấm lòng thành của mẹ, Kiều Hề mang nửa nồi móng heo, vui vẻ đi đến trường tìm Cố Duy Viễn ăn trưa, cô nghĩ đây là lần đầu đến trường học của Cố Duy Viễn, nên chia móng heo cho đồng nghiệp của anh ấy tạo quan hệ.
Kết quả là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn nói một câu khiến cho tâm trạng tốt của cô gần như biến mất.
Kiều Hề hỏi thăm phòng tìm được phòng làm việc của Cố Duy Viễn, Cố Duy Viễn lên lớp không có ở đây, nghe nói là tìm Cố Duy Viễn, mấy người ở phòng làm việc có vẻ bất ngờ, hỏi cô là ai, tìm Cố Duy Viễn làm gì.
Hôm nay Kiều Hề tỉ mỉ ăn mặc từ đầu đến chân đều mang vẻ vợ hiền, vén mái tóc màu hạt dẻ dài, nụ cười mê người.
"Tôi là..."
"Haizz, thật đáng thương, kẻ quái đản không có nhân tính như lão Cố ngày ngày đều có mỹ nữ tìm, cũng là cẩu độc thân sao lại khác nhau vậy chứ?"
Kiều Hề vẫn chưa nói xong, những đồng nghiệp kia cùng rung đùi, ngửa mặt lên trời thở dài, xung quanh cười lớn, Kiều Hề lại cảm thấy không hề đáng buồn cười.
Cũng là cẩu độc thân? Có ý gì? Bọn họ không biết Cố Duy Viễn đã kết hôn rồi sao?"
"Chuyện đó... mọi người không biết Cố Duy Viễn đã kết hôn sao?"
"Kết hôn? Làm gì có, cô đùa à? Sao giáo sư Cố kết hôn mà chúng tôi không biết được?"
Một câu nói đã khiến tâm trạng vui vẻ nhiệt tình của Kiều Hề lập tức nguội lạnh, mấy người này nhìn cô như quái vật, không đúng, không phải là quái vật, ánh mắt kỳ lạ, đầy vẻ nghi ngờ và châm chọc.
Cố Duy Viễn đi vào, thấy cô thì rất bất ngờ, đang định nói gì đó, Kiều Hề đã đứng lên đưa móng heo hầm cho anh.
"Mẹ em bảo mang cho anh, nếu anh không muốn ăn thì cho hoặc là vứt đi, tùy anh quyết định."
Nói xong cô bèn đi ra ngoài, đi hai bước lại quay lại, trước ánh mắt nghi ngờ của Cố Duy Viễn, cầm lấy cổ tay anh nhìn lại hai lần, sau đó buông ra đi ra ngoài, đi hai bước thì bắt đầu chạy, mặc cho Cố Duy Viễn ở đằng sau gọi cô cũng không quay đầu.
"Ơ, anh Cố, sao tôi lại cảm thấy cô gái này hơi quen nhỉ?"
Một đồng nghiệp cũng nhìn theo bóng lưng của Kiều Hề, bỗng phản ứng lại, lại không ai để ý đến anh ta vì Cố Duy Viễn đã đuổi theo rồi.
Ngày hôm sau lúc Kiều Hề thức dậy đã là buổi trưa, xoay người, eo mỏi đau lưng, mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên không hề mắng cô vì ngủ nướng, trái lại vẻ mặt còn vui vẻ phấn khởi.
"Dậy, mau dậy ăn cơm đi, mẹ hầm canh gà cho con, cả bàn đều là đồ ăn con thích ăn."
Kiều Hề kéo chăn che đầu, bị mẹ Kiều gạt ra.
"Ui chao, còn xấu hổ, chuyện này có gì chứ, nam nữ hoan ái, âm dương điều hòa, cái con bé này, cũng có mỗi chút tiền đồ này."
Kiều Hề không nói gì, mặt đỏ như quả cà chua, con bé này ư? Trước khi cưới ngày nào cũng gọi cô là gái già ế!
"Mẹ, mẹ già mà không nên nết.".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Mẹ già mà không nên nết? Con còn trách mẹ, là hai đứa hôm qua quá ầm ĩ, phòng bên cạnh mẹ cũng nghe thấy rõ, hai đứa cũng không biết tiết chế chút ít, nhưng mà ấy à, mẹ là người từng trải, hiểu được, vợ chồng mới cưới, dữ dội chút cũng là bình thường.
"Ôn Tố Mai, nên tối qua mẹ thật sự áp tai vào tường đúng không?"
Kiều Hề vừa tức vừa ngượng, gọi thẳng tên mẹ mình.
"Không phải mẹ đây lo lắng cho con sao, mẹ không nghe cẩn thận, con yên tâm đi, mẹ sẽ không nói ra đâu."
"A, ông Kiều, dẫn vợ ba đi đi."
8.
Hai vợ chồng ông bà Kiều đi thăm người thân quay về, đúng lúc đi ngang chỗ Kiều Hề nên tiện thể đến xem thử, vì còn bận chuyện khác nên chỉ ở hai ngày, lúc gần đi lôi này nọ ra để lại hết cho Kiều Hề.
"Mấy cái lộc nhung và nhân sâm này là bà cô của con cho, đều là những món rất bỏ, cho hai đứa giữ lại dùng, có thời gian thì bồi bổ cho Duy Viễn, đừng chỉ ham vui vẻ, phải ưu tiên sinh con, trong vòng nửa năm phải có tin vui, mẹ con đã khoác loác với bên ngoài rồi, nếu như con không làm được, mẹ sẽ nhéo đứt tai con."
Trước khi đi mẹ Kiều không ngừng căn dặn Kiều Hề, Kiều Hề bị bà làm cho đau cả đầu, sau khi khó khăn lắm mới tiễn được ba mẹ, cô về phòng ngủ một chút, sau khi thức dậy đãlà mười một giờ trưa.
Cố Duy Viễn nhắn tin cho cô, nói là trưa nay sẽ ăn cơm ở căn tin trường học, Kiều Hề ở nhà buồn chán, chuẩn bị ăn gì đó rồi vẽ vời đôi chút, vừa vào bếp, một mùi thơm nồng xộc vào mũi, trên nồi có dán một tờ giấy.
"Trong nồi là móng heo kho nhừ, ở nhà rảnh rỗi không có gì làm thì đưa đến cho Duy Viễn ở trường học một chút, đẩy mạnh tình cảm, tranh thủ một lần sinh đôi."
Chữ của mẹ cô, viền mắt Kiều Hề ươn ướt, hơi nghẹn ngào, cô thích ăn nhất là móng heo hầm của mẹ, tối qua còn oán hận đã lâu chưa được ăn, không ngờ là hôm nay có một nồi lớn như vậy. Nên là tối qua hai ông bà nói ra ngoài đi dạo vì không ngủ được nhưng thật ra là đi mua móng heo, lén bận rộn ở trong bếp.
Vì để không lãng phí tấm lòng thành của mẹ, Kiều Hề mang nửa nồi móng heo, vui vẻ đi đến trường tìm Cố Duy Viễn ăn trưa, cô nghĩ đây là lần đầu đến trường học của Cố Duy Viễn, nên chia móng heo cho đồng nghiệp của anh ấy tạo quan hệ.
Kết quả là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn nói một câu khiến cho tâm trạng tốt của cô gần như biến mất.
Kiều Hề hỏi thăm phòng tìm được phòng làm việc của Cố Duy Viễn, Cố Duy Viễn lên lớp không có ở đây, nghe nói là tìm Cố Duy Viễn, mấy người ở phòng làm việc có vẻ bất ngờ, hỏi cô là ai, tìm Cố Duy Viễn làm gì.
Hôm nay Kiều Hề tỉ mỉ ăn mặc từ đầu đến chân đều mang vẻ vợ hiền, vén mái tóc màu hạt dẻ dài, nụ cười mê người.
"Tôi là..."
"Haizz, thật đáng thương, kẻ quái đản không có nhân tính như lão Cố ngày ngày đều có mỹ nữ tìm, cũng là cẩu độc thân sao lại khác nhau vậy chứ?"
Kiều Hề vẫn chưa nói xong, những đồng nghiệp kia cùng rung đùi, ngửa mặt lên trời thở dài, xung quanh cười lớn, Kiều Hề lại cảm thấy không hề đáng buồn cười.
Cũng là cẩu độc thân? Có ý gì? Bọn họ không biết Cố Duy Viễn đã kết hôn rồi sao?"
"Chuyện đó... mọi người không biết Cố Duy Viễn đã kết hôn sao?"
"Kết hôn? Làm gì có, cô đùa à? Sao giáo sư Cố kết hôn mà chúng tôi không biết được?"
Một câu nói đã khiến tâm trạng vui vẻ nhiệt tình của Kiều Hề lập tức nguội lạnh, mấy người này nhìn cô như quái vật, không đúng, không phải là quái vật, ánh mắt kỳ lạ, đầy vẻ nghi ngờ và châm chọc.
Cố Duy Viễn đi vào, thấy cô thì rất bất ngờ, đang định nói gì đó, Kiều Hề đã đứng lên đưa móng heo hầm cho anh.
"Mẹ em bảo mang cho anh, nếu anh không muốn ăn thì cho hoặc là vứt đi, tùy anh quyết định."
Nói xong cô bèn đi ra ngoài, đi hai bước lại quay lại, trước ánh mắt nghi ngờ của Cố Duy Viễn, cầm lấy cổ tay anh nhìn lại hai lần, sau đó buông ra đi ra ngoài, đi hai bước thì bắt đầu chạy, mặc cho Cố Duy Viễn ở đằng sau gọi cô cũng không quay đầu.
"Ơ, anh Cố, sao tôi lại cảm thấy cô gái này hơi quen nhỉ?"
Một đồng nghiệp cũng nhìn theo bóng lưng của Kiều Hề, bỗng phản ứng lại, lại không ai để ý đến anh ta vì Cố Duy Viễn đã đuổi theo rồi.