Chương 5
9.
Chạy thẳng đến cửa trường học, nhận được điện thoại của Mao Ninh, Mao Ninh là một biên tập tạp chí thời thượng, điện thoại cho Kiều Hề nói tạp chí của họ muốn phỏng vấn Kiều Hề, hỏi cô có thời gian không.
Kiều Hề nói có, bận bịu một buổi chiều, lúc kết thúc đã bảy giờ tối, Mao Ninh dẫn cô đi ăn, cô không ăn mà chỉ uống, miệng mắng mỏ.
"Tên khốn Cố Duy Viễn, bà đây không ra mặt được sao, đã kết hôn lâu vậy mà đồng nghiệp của anh ta cũng không biết anh ta đã kết hôn rồi. Lúc nào ở nhà anh ta cũng đeo nhẫn, ở trường lại không đeo, cậu nói xem anh ta có ý gì? Là cảm thấy bà đây làm anh ta mất mặt có đúng không?"
Kiều Hề uống càng nhiều, khóc càng lớn, càng mắng càng cảm thấy ấm ức.
"Gì chứ, không muốn kết hôn thì ban đầu đừng đồng ý, cái gì cũng để bà đây chủ động, con mịa nó động phòng bà đây cũng phải xin anh ta, anh ta cho là anh ta là ai chứ, nếu không phải bà đây trước đã lâp lời thề trước ba mươi tuổi không kết hôn, với nhan sắc của bà đây, ngoắc ngón tay thôi cũng đã được cả xe con nhà giàu, con nhà quan, Cố Duy Viễn ăn nhằm gì chứ?"
Kiều Hề không ngừng được, càng mắng càng ghê gớm, không hạ giọng được, khiến xung quanh đều nhìn, Mao Ninh nhanh chóng bịt miệng cô.
"Tổ tông nhỏ à, cô nhỏ giọng chút đi, mặt mũi bị cô làm mất hết rồi."
Từ lúc Kiều Hề chấp nhận phỏng vấn là anh ta đã thấy kỳ lạ rồi, với tính cách của cô gái này, ghét nhất là lộ mặt, trong giới họa sĩ cô ấy là họa sĩ trẻ bí ẩn nhất, giá trị thương mại cao nhất, một bức tranh có giá trị ít nhất sáu chữ số, là cao nhân mà truyền thông muốn săn đón nhất, nhưng xưa nay chưa từng lộ mặt.
Trước đó anh ta đã từng hỏi cô rất nhiều lần, cứ nhớ đến là lại hỏi, chiều nay cũng chỉ tiện miệng hỏi, không ngờ là cô lại đồng ý. Anh ta rất vui nhưng cũng cảm thấy không bình thường, hỏi cô lại không chịu nói gì, hóa ra là vì Cố Duy Viễn.
Nghe cô nói vậy, rõ ràng cô cảm thấy Cố Duy Viễn chê cô, sau đó rất chán nản, mất tự tin về bản thân nên mới nóng óc lên đồng ý phỏng vấn, rõ ràng là cô muốn tìm lại giá trị của mình.
Mao Ninh cảm thán, nên là, người may mắn thì lúc uống nước cũng có thể trúng được tiền tỷ, anh ta gặp may rồi. Hơn nữa anh ta còn phải cảm ơn Cố Duy Viễn, cho nên là anh ta quyết định giúp đỡ một chút.
Lái xe đưa Kiều Hề về nhà, Cố Duy Viễn mở cửa, nhìn thấy Kiều Hề ngã vào lòng Mao Ninh, vẻ mặt hơi khó coi, ánh mắt hơi lóe lên vẻ u ám.
Kéo Kiều Hề từ trong lòng Mao Ninh vào lòng mình, Cố Duy Viễn cũng không hề có ý để Mao Ninh đi vào, Mao Ninh cầm điện thoại của Kiều Hề đưa anh.
"Tuy nhìn Kiều Hề là người có vẻ tùy tiện, thật ra rất nhạy cảm, cả buổi chiều anh gọi cả trăm cuộc điện thoại sao không nghĩ vì sao cô ấy không nhận điện thoại của anh, cô ấy đến trường học của anh tìm anh ăn trưa, đồng nghiệp của anh không biết anh đã kết hôn, ngay cả nhẫn cưới anh cũng không đeo, cô ấy cho rằng thật ra anh không muốn cưới cô ấy."
Nhìn ánh mắt cảnh giác của Cố Duy Viễn, Mao Ninh nghiêng người dựa vào cửa, ôm lấy tay, liếc mắt đưa tình với anh.
"Yên tâm, tôi là chị em tốt của Kiều Hề, dù có đào góc tường thì cũng sẽ chọn anh."
10.
Ngày hôm sau lúc Kiều Hề thức dậy, đầu choáng mắt hoa, cổ họng khô rát, mở mắt ra sau đó lại nhắm mắt lại, lại cẩn thận mở mắt ra.
"Sao... anh lại ở đây?"
Mới sáng mở mắt ra Cố Duy Viễn lại nằm bên cạnh cô, Kiều Hề ngạc nhiên trong lòng nhảy múa, nhưng mà trên mặt lại là vẻ ngạc nhiên cứng nhắc.
"Ừm, sáng nay không có tiết."
Kiều Hề đỏ mặt, cô không phải muốn hỏi chuyện này mà, sau đêm hôm đó, họ cũng không tiếp xúc thân mật nữa, hai hôm nay Cố Duy Viễn bận rộn một hạng mục học thuật.
Để tránh ba mẹ mình nghi ngờ, Kiều Hề bảo anh ở phòng làm việc, đợi anh làm xong Kiều Hề đã ngủ mất rồi, đợi sáng cô thức dậy Cố Duy Viễn đã sớm đi mất.
nên sáng nay mở mắt ra thấy Cố Duy Viễn, cô vừa mừng vừa sợ.
Cố Duy Viễn có vẻ rất mệt, ôm cô ngủ nướng, lúc Kiều Hề thức dậy lần nữa, Cố Duy Viễn hôn lên trán cô một cái.
Anh nói, Kiều Hề, tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi.
Sáu rưỡi tối, Kiều Hề theo Cố Duy Viễn đến một nhà hàng lẩu, trong một phòng ăn lớn có mười mấy người, có mấy gương mặt Kiều Hề biết, là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn.
Cố Duy Viễn nắm tay Kiều Hề ngồi xuống hai chỗ còn sót lại, sau đó nắm tay cô, hai chiếc nhẫn trên tay hai người lóe lên lóa mắt mọi người.
"Tôi đã kết hôn, đây là vợ tôi, Kiều Hề."
Chạy thẳng đến cửa trường học, nhận được điện thoại của Mao Ninh, Mao Ninh là một biên tập tạp chí thời thượng, điện thoại cho Kiều Hề nói tạp chí của họ muốn phỏng vấn Kiều Hề, hỏi cô có thời gian không.
Kiều Hề nói có, bận bịu một buổi chiều, lúc kết thúc đã bảy giờ tối, Mao Ninh dẫn cô đi ăn, cô không ăn mà chỉ uống, miệng mắng mỏ.
"Tên khốn Cố Duy Viễn, bà đây không ra mặt được sao, đã kết hôn lâu vậy mà đồng nghiệp của anh ta cũng không biết anh ta đã kết hôn rồi. Lúc nào ở nhà anh ta cũng đeo nhẫn, ở trường lại không đeo, cậu nói xem anh ta có ý gì? Là cảm thấy bà đây làm anh ta mất mặt có đúng không?"
Kiều Hề uống càng nhiều, khóc càng lớn, càng mắng càng cảm thấy ấm ức.
"Gì chứ, không muốn kết hôn thì ban đầu đừng đồng ý, cái gì cũng để bà đây chủ động, con mịa nó động phòng bà đây cũng phải xin anh ta, anh ta cho là anh ta là ai chứ, nếu không phải bà đây trước đã lâp lời thề trước ba mươi tuổi không kết hôn, với nhan sắc của bà đây, ngoắc ngón tay thôi cũng đã được cả xe con nhà giàu, con nhà quan, Cố Duy Viễn ăn nhằm gì chứ?"
Kiều Hề không ngừng được, càng mắng càng ghê gớm, không hạ giọng được, khiến xung quanh đều nhìn, Mao Ninh nhanh chóng bịt miệng cô.
"Tổ tông nhỏ à, cô nhỏ giọng chút đi, mặt mũi bị cô làm mất hết rồi."
Từ lúc Kiều Hề chấp nhận phỏng vấn là anh ta đã thấy kỳ lạ rồi, với tính cách của cô gái này, ghét nhất là lộ mặt, trong giới họa sĩ cô ấy là họa sĩ trẻ bí ẩn nhất, giá trị thương mại cao nhất, một bức tranh có giá trị ít nhất sáu chữ số, là cao nhân mà truyền thông muốn săn đón nhất, nhưng xưa nay chưa từng lộ mặt.
Trước đó anh ta đã từng hỏi cô rất nhiều lần, cứ nhớ đến là lại hỏi, chiều nay cũng chỉ tiện miệng hỏi, không ngờ là cô lại đồng ý. Anh ta rất vui nhưng cũng cảm thấy không bình thường, hỏi cô lại không chịu nói gì, hóa ra là vì Cố Duy Viễn.
Nghe cô nói vậy, rõ ràng cô cảm thấy Cố Duy Viễn chê cô, sau đó rất chán nản, mất tự tin về bản thân nên mới nóng óc lên đồng ý phỏng vấn, rõ ràng là cô muốn tìm lại giá trị của mình.
Mao Ninh cảm thán, nên là, người may mắn thì lúc uống nước cũng có thể trúng được tiền tỷ, anh ta gặp may rồi. Hơn nữa anh ta còn phải cảm ơn Cố Duy Viễn, cho nên là anh ta quyết định giúp đỡ một chút.
Lái xe đưa Kiều Hề về nhà, Cố Duy Viễn mở cửa, nhìn thấy Kiều Hề ngã vào lòng Mao Ninh, vẻ mặt hơi khó coi, ánh mắt hơi lóe lên vẻ u ám.
Kéo Kiều Hề từ trong lòng Mao Ninh vào lòng mình, Cố Duy Viễn cũng không hề có ý để Mao Ninh đi vào, Mao Ninh cầm điện thoại của Kiều Hề đưa anh.
"Tuy nhìn Kiều Hề là người có vẻ tùy tiện, thật ra rất nhạy cảm, cả buổi chiều anh gọi cả trăm cuộc điện thoại sao không nghĩ vì sao cô ấy không nhận điện thoại của anh, cô ấy đến trường học của anh tìm anh ăn trưa, đồng nghiệp của anh không biết anh đã kết hôn, ngay cả nhẫn cưới anh cũng không đeo, cô ấy cho rằng thật ra anh không muốn cưới cô ấy."
Nhìn ánh mắt cảnh giác của Cố Duy Viễn, Mao Ninh nghiêng người dựa vào cửa, ôm lấy tay, liếc mắt đưa tình với anh.
"Yên tâm, tôi là chị em tốt của Kiều Hề, dù có đào góc tường thì cũng sẽ chọn anh."
10.
Ngày hôm sau lúc Kiều Hề thức dậy, đầu choáng mắt hoa, cổ họng khô rát, mở mắt ra sau đó lại nhắm mắt lại, lại cẩn thận mở mắt ra.
"Sao... anh lại ở đây?"
Mới sáng mở mắt ra Cố Duy Viễn lại nằm bên cạnh cô, Kiều Hề ngạc nhiên trong lòng nhảy múa, nhưng mà trên mặt lại là vẻ ngạc nhiên cứng nhắc.
"Ừm, sáng nay không có tiết."
Kiều Hề đỏ mặt, cô không phải muốn hỏi chuyện này mà, sau đêm hôm đó, họ cũng không tiếp xúc thân mật nữa, hai hôm nay Cố Duy Viễn bận rộn một hạng mục học thuật.
Để tránh ba mẹ mình nghi ngờ, Kiều Hề bảo anh ở phòng làm việc, đợi anh làm xong Kiều Hề đã ngủ mất rồi, đợi sáng cô thức dậy Cố Duy Viễn đã sớm đi mất.
nên sáng nay mở mắt ra thấy Cố Duy Viễn, cô vừa mừng vừa sợ.
Cố Duy Viễn có vẻ rất mệt, ôm cô ngủ nướng, lúc Kiều Hề thức dậy lần nữa, Cố Duy Viễn hôn lên trán cô một cái.
Anh nói, Kiều Hề, tối nay có một bữa tiệc, em đi cùng anh đi.
Sáu rưỡi tối, Kiều Hề theo Cố Duy Viễn đến một nhà hàng lẩu, trong một phòng ăn lớn có mười mấy người, có mấy gương mặt Kiều Hề biết, là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn.
Cố Duy Viễn nắm tay Kiều Hề ngồi xuống hai chỗ còn sót lại, sau đó nắm tay cô, hai chiếc nhẫn trên tay hai người lóe lên lóa mắt mọi người.
"Tôi đã kết hôn, đây là vợ tôi, Kiều Hề."