Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Phương Tây, Khác |
Số chương | 44 |
Lượt đọc | 284 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Bạch Dương Lộng Gió, dẫu chỉ là chốn tạm dừng chân của cô cử nhân Anne trong nhiệm kỳ làm hiệu trưởng trường trung học Summerside, nhưng vẫn níu kéo trái tim chẳng khác nào Chái Nhà Xanh yêu dấu. Ba năm nơi thị trấn yên bình ấy chẳng ngờ lại vô cùng sôi động với biết bao nhân vật mới mẻ thú vị (đến mức quái gở) cùng vô số các cuộc phiêu lưu khơi gợi tiếng cười lẫn những giọt nước mắt. Ba năm chứng kiến một Anne Shirley trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn, một phụ nữ quyến rũ đích thực, nhưng thẳm sâu trong tim vẫn là cô gái vô tư, rạng ngời, háo hức tận hưởng mọi trải nghiệm trên bước đường phía trước, và nhất là… nhất là… đang yêu.
Anne tóc đỏ dưới mái nhà Bạch Dương, qua những lá thư duyên dáng Anne viết cho Gilbert, giúp người đọc nhìn sự việc dưới góc nhìn của Anne - một phá cách đáng yêu so với các cuốn khác trong bộ. Và Anne, tất nhiên, cũng là một nhà văn tài năng như L. M. Montgomery vậy.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Người Chơi Này Thông Thạo Hết Kỹ Năng
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn
Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia
Tiến Công Chiếm Đóng : Trêu Chọc Nam Thần 100 Thức
Yêu Bạn Cùng Lớp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.