Chương : 24
Triệu Mĩ Hinh không giữ được bình tĩnh như Ôn Kiều, cô ta lớn giọng ra lệnh:
“Ôn Kiều, cậu không cần khách sáo với loại như cô ta làm gì. Mấy nhân viên cửa hàng đâu hết rồi? Mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”
Triều Ca từ đầu đến cuối vẫn giữ y nguyên nụ cười, bình tĩnh thong dong như đang dạo chơi trên sân nhà. Phong thái đó làm mấy nhân viên chột dạ không dám tiến lên.
Ha, còn dám đuổi cô đi? Trước giờ chưa gặp được ai lớn gan vậy đâu.
Triều Ca rút điện thoại gọi cho Ôn Phong:
“Ôn Phong, nhân viên mấy cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại Đế Đô của cậu đang muốn đuổi tôi ra ngoài kìa.” –Giọng cô rất ôn hòa, không nhìn ra tức giận nhưng Ôn Phong bên kia nghe xong lại vã hết mồ hôi.
“Ai dám to gan vậy chứ? Làm sao họ dám đuổi Ôn tiểu thư đi được?”
“Ôn Kiều và Triệu Mĩ Hinh đấy, anh xử lí đi.”
“Vâng, vâng, tôi làm ngay.”
Bà cô này vừa đầu tư cho họ một cục tiền siêu bự ấy, còn hơn mấy trăm cái cửa hàng này cộng lại. Lỡ người ta không vui muốn rút vốn, hắn làm sao xoay sở được? Tuyệt đối không thể đắc tội a!
Ôn Phong hành động rất nhanh. Chưa đến năm phút sau, quản lí cửa hàng đã chạy ra cúi đầu xin lỗi cô.
“Thành thật xin lỗi Ôn Tiểu thư, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong cô rộng lượng tha thứ. Cấp trên có truyền lệnh tất cả những cửa hàng ở trung tâm thương mại Đế Đô đều sẽ thuộc sở hữu của cô, tùy cô quyết định ạ.”
“Được rồi, anh đi đi.” –Triều Ca phất tay, tên Ôn Phong này cũng không phải là vô dụng như cô nghĩ, dùng làm màu tốt.
“Còn nữa, sau này nếu hai người này có đến cửa hàng, không cần quan tâm họ đến làm gì, đuổi ra ngoài hết cho tôi!” –Triều Ca vừa nói vừa chỉ vào Ôn Kiều và Triệu Mĩ Hinh. Xin lỗi, cô là loại người có thù tất báo. Đã làm phiền cô thì đừng mong cô để bọn họ sống yên ổn
Triệu Mĩ Hinh và Ôn Kiều còn đang ngây ngốc vì thái độ chuyển biến 180 độ của quản lí và nhân viên cửa hàng, còn nói Ôn Noãn là bà chủ của tất cả những cửa hàng ở đây.
Sau khi nghe xong câu nói không cho bọn họ vào cửa hàng một lần nào nữa, từ bất ngờ chuyển sang tức giận. Ôn Kiều sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Triều Ca.
Mặc dù là đại tiểu thư Ôn gia, tương lai sẽ tiếp quản Ôn gia, còn có bạn trai xuất chúng như Cố Thanh Hàn ở bên, nhưng sao lần nào đối đầu với Ôn Noãn, cô ta cũng cảm thấy mình thua kém rất nhiều?
Triệu Mĩ Hinh mặt đổ bừng bừng vì giận, chỉ tay vào Triều Ca hét lớn:
“Ôn Noãn! Cô dựa vào đâu mà không cho bọn tôi vào cửa hàng chứ?”
“Dựa vào việc tôi là bà chủ những cửa hàng này.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là được một lão già bao nuôi thôi! Có gì mà vênh váo chứ!”
Khóe miệng Triều Ca giật giật, con mẹ này bị ám ảnh với việc được một lão già bao nuôi à? Đã giải thích rồi còn cứ khăng khăng không tin.
Cố Sâm đứng bên cạnh Triều Ca lại cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng cô là của một mình hắn, lấy đâu ra lão già bao nuôi chứ. Cậu ta cất giọng âm trầm:
“Vị tiểu thư này, tôi đã nói rõ ràng cô ấy là bạn gái tôi rồi, sao cô cứ khăng khăng nói cô ấy được bao nuôi như vậy? Hành động như để chính là đang phỉ báng, xúc phạm danh dự của cô ấy. Đường đường là một tiểu thư, sao cô lại không có giáo dưỡng như thế? Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp diễn, chúng tôi sẽ bắt cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Không biết do khí thế dọa người hay là lời lẽ cứng rắn của Cố Sâm mà Triệu Mĩ Hinh lập tức im miệng, run rẩy lùi ra sau.
Ôn Kiều vẫn cố giữ bình tĩnh, kéo tay Triệu Mĩ Hinh rời đi.
“Ôn Noãn, chị đi trước. Lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt, không tiễn.” –Triều Ca hờ hững.
Cố Sâm quay sang nhìn Triều Ca:
“Noãn Noãn, có đi mua sắm tiếp không? Đám người này làm mất hứng quá!”
“Đi xem phim. Không cần để ý đến họ. Người không đáng, không cần quan tâm.”
“Anh có đáng để quan tâm không?” –Cố Sâm nhìn Triều Ca tươi cười, lão tử sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội lấy lòng nào.
“...Có đi không?” Tên nhóc này, không đứng đắn nghiêm túc được à?
“Đi, đi chứ!”
*Rạp chiếu phim.
Triều Ca và Cố Sâm lần này đã rất ý thức đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt.
“Xem phim gì đây?” –Triều Ca nhìn Cố Sâm, cô còn sửa lại giọng nói một chút để không bị phát hiện. Nghe trẻ con hơn bình thường rất nhiều.
“Noãn Noãn, giọng này của em ngọt quá!” –Cố Sâm cười lưu manh.
“...” Biết thế cô chọn giọng nam luôn cho xong.
“Phim gì?”
“Xem phim của em luôn nhé?”
“Được, đi mua vé đi. Còn nữa, mang cả đồ ăn đến đây.”
“Tuân lệnh bà xã đại nhân.”
“Muốn ăn đòn hả?” –Triều Ca hung dữ, bộ dạng muốn đánh người.
“Đi ngay đi ngay.” –Cố Sâm chạy như bay, không thấy bóng dáng.
Mười phút sau, cả hai người đã ngồi yên ổn ở trong phòng chiếu phim. Thật trùng hợp là, trong phòng chiếu cũng toàn những đôi tình nhân đi hẹn hò. Nhìn qua đôi nào cũng cực kỳ ân ái.
“Noãn Noãn, em xem, nhìn cặp nào cũng ân ân ái ái, thật là...”
“Kệ họ, lo xem phim đi.”
“...” –Ý hắn là chúng ta có thể nào ân ân ái ái như những cặp tình nhân khác được không? Xem phim là phụ, show ân ái mới là chính mà!
“Sao thế? Không vui à? Hay đi về nhé”
“...” Không thể nói sự thật là hắn không vui được, nếu thế thì về nhà luôn quá!
Triều Ca nhìn Cố Sâm lúng túng không biết trả lời sao, trong lòng rất vui vẻ, còn cười với cậu ta. Cô đặt tay lên đầu Cố Sâm xoa xoa, vò cho tóc cậu ta loạn xạ hết lên.
Cảm giác cũng không tệ, tóc rất mềm...
“Ngoan chút.”
<...> Đây không gọi là show ân ái, đây gọi là sủng! Chính là sủng trong sủng vật ấy!
Cố Sâm ngược lại với Hệ Thống, rất vui vẻ, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc xem phim.
Bộ phim này nguyên chủ quay cũng khá lâu rồi, từ trước khi Ôn Kiều về nước. Chất lượng lẫn kịch bạn đều không tệ, cô còn làm nữ chính. Phim thuộc thể loại ngôn tình, siêu ngọt siêu sủng, có rất nhiều cảnh tình tứ, khuyến cáo cẩu độc thên không nên xem, rất phù hợp với hàng loạt cặp tình nhân đang ngồi đây.
Tuy nhiên, nó thật sự không hề hợp với Triều Ca và Cố Sâm chút nào.
“Ôn Kiều, cậu không cần khách sáo với loại như cô ta làm gì. Mấy nhân viên cửa hàng đâu hết rồi? Mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”
Triều Ca từ đầu đến cuối vẫn giữ y nguyên nụ cười, bình tĩnh thong dong như đang dạo chơi trên sân nhà. Phong thái đó làm mấy nhân viên chột dạ không dám tiến lên.
Ha, còn dám đuổi cô đi? Trước giờ chưa gặp được ai lớn gan vậy đâu.
Triều Ca rút điện thoại gọi cho Ôn Phong:
“Ôn Phong, nhân viên mấy cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại Đế Đô của cậu đang muốn đuổi tôi ra ngoài kìa.” –Giọng cô rất ôn hòa, không nhìn ra tức giận nhưng Ôn Phong bên kia nghe xong lại vã hết mồ hôi.
“Ai dám to gan vậy chứ? Làm sao họ dám đuổi Ôn tiểu thư đi được?”
“Ôn Kiều và Triệu Mĩ Hinh đấy, anh xử lí đi.”
“Vâng, vâng, tôi làm ngay.”
Bà cô này vừa đầu tư cho họ một cục tiền siêu bự ấy, còn hơn mấy trăm cái cửa hàng này cộng lại. Lỡ người ta không vui muốn rút vốn, hắn làm sao xoay sở được? Tuyệt đối không thể đắc tội a!
Ôn Phong hành động rất nhanh. Chưa đến năm phút sau, quản lí cửa hàng đã chạy ra cúi đầu xin lỗi cô.
“Thành thật xin lỗi Ôn Tiểu thư, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong cô rộng lượng tha thứ. Cấp trên có truyền lệnh tất cả những cửa hàng ở trung tâm thương mại Đế Đô đều sẽ thuộc sở hữu của cô, tùy cô quyết định ạ.”
“Được rồi, anh đi đi.” –Triều Ca phất tay, tên Ôn Phong này cũng không phải là vô dụng như cô nghĩ, dùng làm màu tốt.
“Còn nữa, sau này nếu hai người này có đến cửa hàng, không cần quan tâm họ đến làm gì, đuổi ra ngoài hết cho tôi!” –Triều Ca vừa nói vừa chỉ vào Ôn Kiều và Triệu Mĩ Hinh. Xin lỗi, cô là loại người có thù tất báo. Đã làm phiền cô thì đừng mong cô để bọn họ sống yên ổn
Triệu Mĩ Hinh và Ôn Kiều còn đang ngây ngốc vì thái độ chuyển biến 180 độ của quản lí và nhân viên cửa hàng, còn nói Ôn Noãn là bà chủ của tất cả những cửa hàng ở đây.
Sau khi nghe xong câu nói không cho bọn họ vào cửa hàng một lần nào nữa, từ bất ngờ chuyển sang tức giận. Ôn Kiều sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Triều Ca.
Mặc dù là đại tiểu thư Ôn gia, tương lai sẽ tiếp quản Ôn gia, còn có bạn trai xuất chúng như Cố Thanh Hàn ở bên, nhưng sao lần nào đối đầu với Ôn Noãn, cô ta cũng cảm thấy mình thua kém rất nhiều?
Triệu Mĩ Hinh mặt đổ bừng bừng vì giận, chỉ tay vào Triều Ca hét lớn:
“Ôn Noãn! Cô dựa vào đâu mà không cho bọn tôi vào cửa hàng chứ?”
“Dựa vào việc tôi là bà chủ những cửa hàng này.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là được một lão già bao nuôi thôi! Có gì mà vênh váo chứ!”
Khóe miệng Triều Ca giật giật, con mẹ này bị ám ảnh với việc được một lão già bao nuôi à? Đã giải thích rồi còn cứ khăng khăng không tin.
Cố Sâm đứng bên cạnh Triều Ca lại cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng cô là của một mình hắn, lấy đâu ra lão già bao nuôi chứ. Cậu ta cất giọng âm trầm:
“Vị tiểu thư này, tôi đã nói rõ ràng cô ấy là bạn gái tôi rồi, sao cô cứ khăng khăng nói cô ấy được bao nuôi như vậy? Hành động như để chính là đang phỉ báng, xúc phạm danh dự của cô ấy. Đường đường là một tiểu thư, sao cô lại không có giáo dưỡng như thế? Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp diễn, chúng tôi sẽ bắt cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Không biết do khí thế dọa người hay là lời lẽ cứng rắn của Cố Sâm mà Triệu Mĩ Hinh lập tức im miệng, run rẩy lùi ra sau.
Ôn Kiều vẫn cố giữ bình tĩnh, kéo tay Triệu Mĩ Hinh rời đi.
“Ôn Noãn, chị đi trước. Lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt, không tiễn.” –Triều Ca hờ hững.
Cố Sâm quay sang nhìn Triều Ca:
“Noãn Noãn, có đi mua sắm tiếp không? Đám người này làm mất hứng quá!”
“Đi xem phim. Không cần để ý đến họ. Người không đáng, không cần quan tâm.”
“Anh có đáng để quan tâm không?” –Cố Sâm nhìn Triều Ca tươi cười, lão tử sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội lấy lòng nào.
“...Có đi không?” Tên nhóc này, không đứng đắn nghiêm túc được à?
“Đi, đi chứ!”
*Rạp chiếu phim.
Triều Ca và Cố Sâm lần này đã rất ý thức đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt.
“Xem phim gì đây?” –Triều Ca nhìn Cố Sâm, cô còn sửa lại giọng nói một chút để không bị phát hiện. Nghe trẻ con hơn bình thường rất nhiều.
“Noãn Noãn, giọng này của em ngọt quá!” –Cố Sâm cười lưu manh.
“...” Biết thế cô chọn giọng nam luôn cho xong.
“Phim gì?”
“Xem phim của em luôn nhé?”
“Được, đi mua vé đi. Còn nữa, mang cả đồ ăn đến đây.”
“Tuân lệnh bà xã đại nhân.”
“Muốn ăn đòn hả?” –Triều Ca hung dữ, bộ dạng muốn đánh người.
“Đi ngay đi ngay.” –Cố Sâm chạy như bay, không thấy bóng dáng.
Mười phút sau, cả hai người đã ngồi yên ổn ở trong phòng chiếu phim. Thật trùng hợp là, trong phòng chiếu cũng toàn những đôi tình nhân đi hẹn hò. Nhìn qua đôi nào cũng cực kỳ ân ái.
“Noãn Noãn, em xem, nhìn cặp nào cũng ân ân ái ái, thật là...”
“Kệ họ, lo xem phim đi.”
“...” –Ý hắn là chúng ta có thể nào ân ân ái ái như những cặp tình nhân khác được không? Xem phim là phụ, show ân ái mới là chính mà!
“Sao thế? Không vui à? Hay đi về nhé”
“...” Không thể nói sự thật là hắn không vui được, nếu thế thì về nhà luôn quá!
Triều Ca nhìn Cố Sâm lúng túng không biết trả lời sao, trong lòng rất vui vẻ, còn cười với cậu ta. Cô đặt tay lên đầu Cố Sâm xoa xoa, vò cho tóc cậu ta loạn xạ hết lên.
Cảm giác cũng không tệ, tóc rất mềm...
“Ngoan chút.”
<...> Đây không gọi là show ân ái, đây gọi là sủng! Chính là sủng trong sủng vật ấy!
Cố Sâm ngược lại với Hệ Thống, rất vui vẻ, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc xem phim.
Bộ phim này nguyên chủ quay cũng khá lâu rồi, từ trước khi Ôn Kiều về nước. Chất lượng lẫn kịch bạn đều không tệ, cô còn làm nữ chính. Phim thuộc thể loại ngôn tình, siêu ngọt siêu sủng, có rất nhiều cảnh tình tứ, khuyến cáo cẩu độc thên không nên xem, rất phù hợp với hàng loạt cặp tình nhân đang ngồi đây.
Tuy nhiên, nó thật sự không hề hợp với Triều Ca và Cố Sâm chút nào.