Chương : 25
“Noãn Noãn, em...em sao lại chọn cái kịch bản này mà diễn vậy?”
“Cảnh tình tứ còn nhiều hơn chúng ta ngoài đời thật!”
“Aaaa! Không được, anh muốn khiếu nại!”
Có phải là thật đâu, mượn góc cả mà! Cậu ta làm ầm lên làm gì chứ?
<...> Tư thiếu là một thanh niên theo chủ nghĩa cơ hội mà, Ký Chủ cô thông cảm chút.
Cố Sâm sắc mặt cực kỳ kém, cứ lải nhải không ngừng. Cũng may mọi người cũng chỉ xem phim là phụ, ân ái là chính nên không mấy ai để ý.
Cậu ta càng làm dữ dội hơn, quay sang nhìn chằm chằm Triều Ca. Cắn chặt môi dưới đến sắp bật máu, dáng vẻ cực kỳ tủi thân, cực kỳ ủy khuất.
Mau dỗ ta đi! Mau dỗ ta đi!
<...> Tư thiếu ngày càng sa đọa vào việc làm nũng. Bản Hệ Thống hết thuốc chữa.
Tên này sao càng ngày càng trẻ con thế này? Còn dính người nữa?
< Ký Chủ cũng thấy thế sao? Vậy cô có thích như vậy không?> Ta là một Hệ Thống tốt, không quên nhiệm vụ thăm dò Ký Chủ cho Tư thiếu...
Ừm, vừa phải thôi...
<...?> Thôi kệ, đúng gu Ký Chủ là được.
“Vậy giờ cậu muốn sao?”
“Đến bù! Đương nhiên phải đền bù rồi! Phải bằng...à không phải hơn một ngàn lần!”
“Nhiều quá không đền nổi.”
<...> Đam mê trêu chọc Tư thiếu của Ký Chủ ngày càng nặng.
Cố Sâm đờ người, vẻ mặt như không thể tin được.
Ta cố gắng như vậy mà tại sao lại...
Nhiệm! Vụ! Công! Lược! Này! Lão! Tử! Không! Làm! Nữa!
Nhìn vẻ mặt của Cố Sâm, Triều Ca không nhịn được bật cười. Lần này đùa hơi quá trớn rồi a...
Triều Ca kéo Cố Sâm cúi đầu xuống thấp. Trong phòng chiếu tối đen chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình, cô áp môi mình lên môi Cố Sâm. Không làm gì khác, chỉ ngậm lấy, nhẹ nhàng day nhẹ môi dưới vừa bị cắn đến sưng của cậu ta.
Cảm nhận được sự mềm mại tươi mát lẫn ngọt ngào như thạch hoa quả từ môi Triều Ca, Cố Sâm cực kỳ vui vẻ hưởng thụ. Hai người cứ hôn như vậy tới một lúc sau mới buông ra.
“Đền đủ chưa?” –Triều Ca nhìn Cố Sâm cười. Ý cưng chiều tràn ngập trong đáy mắt.
Cố Sâm vẻ mặt thỏa mãn nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Đương nhiên là chưa! Làm sao mà đủ được! Em dùng cả đời này đền mới đủ.”
“Đừng có được nước lấn tới. Hết phim rồi, đi về.” Con hàng này cứ được một là lại đòi hai, thật không dám chiều hắn.
“Vậy đi về đền nhé?”
“Để xem tâm trạng.”
“Đền xong thì tâm trạng em sẽ tốt thôi. Đền luôn đi.”
Triều Ca nhìn Cố Sâm giở trò lưu manh, đưa tay nâng cằm hắn.
“Tôi đã nói rồi, tôi không định chịu trách nhiệm nên không có chuyện đền đâu.”
“Em...!”
Sao lần nào đối tương nhiệm vụ công lược chiếm tiện nghi của lão tử xong cũng trốn tránh không chịu trách nhiệm thế? Chuyện yêu đương này làm sao nói được nữa?
Cuối cùng Cố Sâm vẫn ngoan ngoãn, im lặng theo Triều Ca về nhà.
Đến khi dừng xe trước cửa tiểu khu nhà cô, Triều Ca mới biết Cố Sâm mua bao nhiêu đồ về. Lúc mua đồ cô chỉ nhìn qua thôi, hoàn toàn không chú ý đến số lượng của nó a.
Thật sự nhiều kinh khủng, đến mức cảm tưởng nhà cô không chứa nổi, phải bê mấy vòng mới hết.
“Cậu mua cái gì mà nhiều quá vậy???” –Có cảm giác mình đã nhặt được một tên phá gia chi tử rồi.
“Lát nữa em mở ra sẽ biết thôi!” –Cố Sâm cười bí hiểm.
Quả thật đồ mua về cũng không có gì bí hiểm cả. Nếu dùng một từ để diễn ta thì chính là “Đồ đôi”.
<...> Là hai từ chứ? Ký Chủ đếm sai nè.
Toàn bộ đều là áo đôi, quần đôi, dép đôi, phụ kiện đến cả mấy thứ như cốc, gối ôm, bàn chải, bát đĩa mua về cũng đều có đôi có cặp hết.
Con hàng này định tân trang thay mới lại toàn bộ nội thất nhà cô sao?
“Sao? Bất ngờ không? Anh chọn kỹ lưỡng lắm đấy!”
“Cậu không thấy rất lãng phí sao? Mua làm gì? Đồ trong nhà vẫn dùng tốt mà?”
“Cái này là để làm tăng tình cảm giữa các cặp đôi a. Dùng đồ đôi cảm giác như đối phương chính là nửa còn lại của đời mình a, không thể tách rời khỏi cuộc sống của nhau.”
“Vô vị thật. Cậu tự xử đi.”
Triều Ca nói xong đã vội bỏ đi, vào phòng đóng chặt cửa lại, để mặc Cố Sâm tự sinh tự diệt ở ngoài.
Hệ Thống, ngươi nói xem, sao đối tượng nhiệm vụ lại chẳng có tế bào lãng mạn nào vậy?
< Chính là quy luật bù trừ trong truyền thuyết đó Tư thiếu. Cậu nói xem, cậu không phải là người cực kỳ lãng mạn sao?>
Ừm, cũng có lí.
< Đương nhiên rồi> Chủ nhân a! Người mau về xử hai kẻ thần kinh này cho ta với!
- -------------------------------
Triều Ca tỉnh dậy từ khá sớm, vừa bước ra đến phòng khách thì thấy Cố Sâm đang ngủ trên sô pha. Cậu ta còn mặc nguyên bộ đồ hôm qua. Dáng vẻ ngủ rất say. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm trên người Cố Sâm có thêm một tầng ôn hòa mờ ảo. Gương mặt như được điêu khắc tỉ mỉ dưới ánh nắng lại càng đẹp hơn, mông lung không thật.
Cô bước đến cạnh sô pha, ngồi xuống ngay cạnh Cố Sâm, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến gương mặt đang say ngủ kia. Lại nhìn xung quanh, tuy tổng thể ngôi nhà không khác biệt lắm nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nhưng chi tiết nhỏ như đồ trang trí, cốc uống nước, dép bông đi trong... nhà đều được thay đổi. Đồ gì cũng là một cặp.
Xem ra tối qua tên ngốc này tốn không ít công sức đổi hết đồ lại. Mệt quá cho nên ngủ lại sô pha luôn. Quần áo cũng chưa kịp thay.
Trong lòng Triều Ca như có một dòng nước ấm chảy qua, lại mang theo chút ngọt ngào chậm rãi hòa tan, cực kỳ thoải mái.
Thật không uổng công nuôi mà.
<...> Tư thiếu trong mắt Ký Chủ chính là một sủng vật, không phải là bạn trai a.
Cố Sâm có lẽ nhận ra có người ngồi bên cạnh nên cũng tỉnh dậy. Cậu ta dụi dụi mắt, đáng yêu như một con mèo.
“Noãn Noãn, em dậy rồi à?” –Giọng nói cũng lười biếng, uể oải như vậy.
“Dậy rồi. Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.” –Triều Ca nhìn Cố Sâm nở nụ cười ấm áp.
Tuy nhiên Cố Sâm không có tâm trạng thưởng thức nụ cười đó của cô. Bây giờ cậu ta rất là buồn ngủ a.
Cố Sâm cũng không thèm ngồi dậy, chỉ nhích người lại sát cô. Còn rất biết tranh thủ, trườn lên trên, gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành.
Hầy, khi ngủ cũng không quên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, hết thuốc chữa mà.
<...> Tư thiếu đã lưu manh lên một tầm cao mới, có nên báo cho chủ nhân không nhỉ?
Triều Ca tâm trạng lại rất tốt, cô cứ như vậy để Cố Sâm ngủ, chỉ lấy điện thoại ra xem tin tức.
Ừm, tiện thể đặt đồ ăn sáng, không con hàng này tỉnh dậy lại đói nữa.
<...> Tư thiếu trong mắt Ký Chủ chính là một sủng vật lưu manh, cái này nhất định phải báo cho chủ nhân.
“Cảnh tình tứ còn nhiều hơn chúng ta ngoài đời thật!”
“Aaaa! Không được, anh muốn khiếu nại!”
Có phải là thật đâu, mượn góc cả mà! Cậu ta làm ầm lên làm gì chứ?
<...> Tư thiếu là một thanh niên theo chủ nghĩa cơ hội mà, Ký Chủ cô thông cảm chút.
Cố Sâm sắc mặt cực kỳ kém, cứ lải nhải không ngừng. Cũng may mọi người cũng chỉ xem phim là phụ, ân ái là chính nên không mấy ai để ý.
Cậu ta càng làm dữ dội hơn, quay sang nhìn chằm chằm Triều Ca. Cắn chặt môi dưới đến sắp bật máu, dáng vẻ cực kỳ tủi thân, cực kỳ ủy khuất.
Mau dỗ ta đi! Mau dỗ ta đi!
<...> Tư thiếu ngày càng sa đọa vào việc làm nũng. Bản Hệ Thống hết thuốc chữa.
Tên này sao càng ngày càng trẻ con thế này? Còn dính người nữa?
< Ký Chủ cũng thấy thế sao? Vậy cô có thích như vậy không?> Ta là một Hệ Thống tốt, không quên nhiệm vụ thăm dò Ký Chủ cho Tư thiếu...
Ừm, vừa phải thôi...
<...?> Thôi kệ, đúng gu Ký Chủ là được.
“Vậy giờ cậu muốn sao?”
“Đến bù! Đương nhiên phải đền bù rồi! Phải bằng...à không phải hơn một ngàn lần!”
“Nhiều quá không đền nổi.”
<...> Đam mê trêu chọc Tư thiếu của Ký Chủ ngày càng nặng.
Cố Sâm đờ người, vẻ mặt như không thể tin được.
Ta cố gắng như vậy mà tại sao lại...
Nhiệm! Vụ! Công! Lược! Này! Lão! Tử! Không! Làm! Nữa!
Nhìn vẻ mặt của Cố Sâm, Triều Ca không nhịn được bật cười. Lần này đùa hơi quá trớn rồi a...
Triều Ca kéo Cố Sâm cúi đầu xuống thấp. Trong phòng chiếu tối đen chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình, cô áp môi mình lên môi Cố Sâm. Không làm gì khác, chỉ ngậm lấy, nhẹ nhàng day nhẹ môi dưới vừa bị cắn đến sưng của cậu ta.
Cảm nhận được sự mềm mại tươi mát lẫn ngọt ngào như thạch hoa quả từ môi Triều Ca, Cố Sâm cực kỳ vui vẻ hưởng thụ. Hai người cứ hôn như vậy tới một lúc sau mới buông ra.
“Đền đủ chưa?” –Triều Ca nhìn Cố Sâm cười. Ý cưng chiều tràn ngập trong đáy mắt.
Cố Sâm vẻ mặt thỏa mãn nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Đương nhiên là chưa! Làm sao mà đủ được! Em dùng cả đời này đền mới đủ.”
“Đừng có được nước lấn tới. Hết phim rồi, đi về.” Con hàng này cứ được một là lại đòi hai, thật không dám chiều hắn.
“Vậy đi về đền nhé?”
“Để xem tâm trạng.”
“Đền xong thì tâm trạng em sẽ tốt thôi. Đền luôn đi.”
Triều Ca nhìn Cố Sâm giở trò lưu manh, đưa tay nâng cằm hắn.
“Tôi đã nói rồi, tôi không định chịu trách nhiệm nên không có chuyện đền đâu.”
“Em...!”
Sao lần nào đối tương nhiệm vụ công lược chiếm tiện nghi của lão tử xong cũng trốn tránh không chịu trách nhiệm thế? Chuyện yêu đương này làm sao nói được nữa?
Cuối cùng Cố Sâm vẫn ngoan ngoãn, im lặng theo Triều Ca về nhà.
Đến khi dừng xe trước cửa tiểu khu nhà cô, Triều Ca mới biết Cố Sâm mua bao nhiêu đồ về. Lúc mua đồ cô chỉ nhìn qua thôi, hoàn toàn không chú ý đến số lượng của nó a.
Thật sự nhiều kinh khủng, đến mức cảm tưởng nhà cô không chứa nổi, phải bê mấy vòng mới hết.
“Cậu mua cái gì mà nhiều quá vậy???” –Có cảm giác mình đã nhặt được một tên phá gia chi tử rồi.
“Lát nữa em mở ra sẽ biết thôi!” –Cố Sâm cười bí hiểm.
Quả thật đồ mua về cũng không có gì bí hiểm cả. Nếu dùng một từ để diễn ta thì chính là “Đồ đôi”.
<...> Là hai từ chứ? Ký Chủ đếm sai nè.
Toàn bộ đều là áo đôi, quần đôi, dép đôi, phụ kiện đến cả mấy thứ như cốc, gối ôm, bàn chải, bát đĩa mua về cũng đều có đôi có cặp hết.
Con hàng này định tân trang thay mới lại toàn bộ nội thất nhà cô sao?
“Sao? Bất ngờ không? Anh chọn kỹ lưỡng lắm đấy!”
“Cậu không thấy rất lãng phí sao? Mua làm gì? Đồ trong nhà vẫn dùng tốt mà?”
“Cái này là để làm tăng tình cảm giữa các cặp đôi a. Dùng đồ đôi cảm giác như đối phương chính là nửa còn lại của đời mình a, không thể tách rời khỏi cuộc sống của nhau.”
“Vô vị thật. Cậu tự xử đi.”
Triều Ca nói xong đã vội bỏ đi, vào phòng đóng chặt cửa lại, để mặc Cố Sâm tự sinh tự diệt ở ngoài.
Hệ Thống, ngươi nói xem, sao đối tượng nhiệm vụ lại chẳng có tế bào lãng mạn nào vậy?
< Chính là quy luật bù trừ trong truyền thuyết đó Tư thiếu. Cậu nói xem, cậu không phải là người cực kỳ lãng mạn sao?>
Ừm, cũng có lí.
< Đương nhiên rồi> Chủ nhân a! Người mau về xử hai kẻ thần kinh này cho ta với!
- -------------------------------
Triều Ca tỉnh dậy từ khá sớm, vừa bước ra đến phòng khách thì thấy Cố Sâm đang ngủ trên sô pha. Cậu ta còn mặc nguyên bộ đồ hôm qua. Dáng vẻ ngủ rất say. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm trên người Cố Sâm có thêm một tầng ôn hòa mờ ảo. Gương mặt như được điêu khắc tỉ mỉ dưới ánh nắng lại càng đẹp hơn, mông lung không thật.
Cô bước đến cạnh sô pha, ngồi xuống ngay cạnh Cố Sâm, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến gương mặt đang say ngủ kia. Lại nhìn xung quanh, tuy tổng thể ngôi nhà không khác biệt lắm nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nhưng chi tiết nhỏ như đồ trang trí, cốc uống nước, dép bông đi trong... nhà đều được thay đổi. Đồ gì cũng là một cặp.
Xem ra tối qua tên ngốc này tốn không ít công sức đổi hết đồ lại. Mệt quá cho nên ngủ lại sô pha luôn. Quần áo cũng chưa kịp thay.
Trong lòng Triều Ca như có một dòng nước ấm chảy qua, lại mang theo chút ngọt ngào chậm rãi hòa tan, cực kỳ thoải mái.
Thật không uổng công nuôi mà.
<...> Tư thiếu trong mắt Ký Chủ chính là một sủng vật, không phải là bạn trai a.
Cố Sâm có lẽ nhận ra có người ngồi bên cạnh nên cũng tỉnh dậy. Cậu ta dụi dụi mắt, đáng yêu như một con mèo.
“Noãn Noãn, em dậy rồi à?” –Giọng nói cũng lười biếng, uể oải như vậy.
“Dậy rồi. Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.” –Triều Ca nhìn Cố Sâm nở nụ cười ấm áp.
Tuy nhiên Cố Sâm không có tâm trạng thưởng thức nụ cười đó của cô. Bây giờ cậu ta rất là buồn ngủ a.
Cố Sâm cũng không thèm ngồi dậy, chỉ nhích người lại sát cô. Còn rất biết tranh thủ, trườn lên trên, gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành.
Hầy, khi ngủ cũng không quên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, hết thuốc chữa mà.
<...> Tư thiếu đã lưu manh lên một tầm cao mới, có nên báo cho chủ nhân không nhỉ?
Triều Ca tâm trạng lại rất tốt, cô cứ như vậy để Cố Sâm ngủ, chỉ lấy điện thoại ra xem tin tức.
Ừm, tiện thể đặt đồ ăn sáng, không con hàng này tỉnh dậy lại đói nữa.
<...> Tư thiếu trong mắt Ký Chủ chính là một sủng vật lưu manh, cái này nhất định phải báo cho chủ nhân.