Chương : 50
Ben Ben buổi sáng khi tỉnh dậy, vẫn mơ mơ màng màng, còn không có mở to mắt liền dùng tay sờ soạng sang bên cạnh, trong miệng lầm bầm muốn đại Cam Cam ôm một cái, nhưng sờ tới sờ lui vài cái chẳng những không có cái ôm quen thuộc nào mà xung quanh tới mùi của đại Cam Cam cũng chẳng có nữa.
Ben Ben mở to mắt mông lung trong nhìn xung quanh mới phát hiện mình không ở trong nhà, đại Cam Cam không có về với mình.
Ben Ben có chút mất hứng mà nằm ở trên giường vặn vẹo uốn éo, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt bộ quần áo ngủ của Lộc Hàm do cả buổi tối bị Ben Ben ôm trong lòng nên có chút nhăn nhúm.
Ben Ben vội vàng ngồi dậy, quỳ trên giường đem quần áo của đại Cam Cam vuốt phẳng lại, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt trên mấy nếp nhăn, chu miệng bộ dạng hiển nhiên có chút không vui.
Ngô phu nhân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ben Ben quỳ trên giường cúi đầu, cơ thể vẫn không nhúc nhích liền hô một tiếng: “Ben Ben, chúng ta đi đánh răng nào!”
Ben Ben quay đầu, ngoan ngoãn hô một tiếng: “Bà nội buổi sáng tốt lành!”
Ngô phu nhân mỉm cười đi tới, trong mắt đều là cưng chiều, ngồi xuống bên giường ôm Ben Ben rồi hôn lên mặt nhóc nói, “Ben Ben nhanh rời giường đánh răng thôi, bà nội mang con xuống dưới lầu ăn điểm tâm.”
Ben Ben gật đầu, hai con mắt nhìn bà nội, chân thành nói: “Con phải làm phẳng quần áo của đại Cam Cam trước đã”.
Ngô phu nhân cúi đầu nhìn lại, trông thấy bộ quần áo ngủ lạ hôm qua vẫn bày ra trên giường, kiểu dáng đặc biệt đơn giản. Bà sờ lên đầu Ben Ben, cũng không có nói gì, mắt bà thoáng có chút đau lòng.
Ngày hôm qua Ngô lão gia trong thư phòng một đêm không ngủ, tuổi ông đạ trên sáu mươi rồi, nửa năm trước thật vất vả mới bỏ được thuốc nhưng đêm qua không ngủ mà hút nguyên một đêm. Ngô phu nhân buổi sáng nghe người làm nói bị dọa không nhẹ, vội vàng đi vào thư phòng, Ngô lão gia đang từ thư phòng đi ra, quả nhiên một thân sặc mùi thuốc lá, quần áo vẫn là ngày hôm qua mặc, sắc mặt có chút nhợt nhạt mệt mỏi, dưới mắt còn hiện ra quầng thâm.
Ngô phu nhân rất đau lòng, biết rõ lần này Thế Huân làm ông đau lòng đến như vậy, lại nghĩ tới Ben Ben luôn nhắc “đại Cam Cam”, bà Ngô trong nội tâm cảm thấy rất khó chịu.
Ngô phu nhân cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng giục chồng mau tắm rửa thay quần áo rồi xuống nhà ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một chút hãy tới đi công ty.
Ngô lão gia buổi tối hôm qua một bụng nộ khí không có chỗ phát, giờ phút này thấy lão bà nộ khí trực tiếp hóa thành than thở, nói: “Thế Huân lần này thực sự là mê muội rồi!!!”
Ben Ben từng chút từng chút đem quần áo vuốt phẳng lại đặt ở trên gối đầu, xuống giường đi theo bà nội rửa mặt nhưng vẫn chưa thấy yên tâm, quay đầu lại nhìn nhìn chiếc gối đầu, giọng vô cùng ủy khuất nói: “Bà nội, có thể nói với người làm đừng chạm vào quần áo của đại Cam Cam không?”
Ngô phu nhân liền nói: “Được, bà nội và người làm sẽ không ai chạm vào, áo ngủ là của riêng Ben Ben thôi!”
Ben Ben lại đặc biệt rất nghiêm túc gật đầu.
Ngô phu nhân mang Ben Ben rửa mặt thay quần áo, nắm tay Ben Ben xuống lầu, liếc thấy Ngô Thế Huân đang ngồi một mình trên ghế xem báo. Bà nhìn kỹ một chút, Ngô Thế Huân vẫn như xưa, biểu lộ vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy. Tư thế rủ mắt xem báo nhiều năm vẫn không thay đổi, tĩnh lặng mà đẹp như một bức tranh.
“Ba ba!” Ben Ben đi theo bà nội xuống đến phòng khách dưới lầu, nhìn thấy Ngô Thế Huân liền buông tay bà nội ra, rất nhanh chạy tới bên ba ba.
Ngô Thế Huân buông báo ngẩng lên nhìn Ben Ben đã chạy tới, đưa tay sờ sờ đầu con trai.
Ben Ben chờ mong nhìn Ngô Thế Huân, hai con ngươi sáng lóng lánh, vẫy đuôi thấp giọng nói: “Ngày hôm qua con vẫn chưa gọi điện thoại cho đại Cam Cam.”
Ngô Thế Huân yên lặng lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, quay qua nói với Ben Ben: “Có lẽ giờ này đại Cam vẫn chưa ngủ dậy.”
Ben Ben cong miệng lên, tiếp tục lắc cái đuôi: “Vậy đợi lát nữa con gọi cho đại Cam Cam.”
Ngô Thế Huân gật đầu, cũng không có đem điện thoại thu lại, ngược lại đưa di động cho Ben Ben, Ben Ben vui vẻ như chim sẻ mà nhận lấy, cầm chặt trên tay.
Bà Ngô đi tới, nhìn Ben Ben lại nhìn Ngô Thế Huân, thấy trong phòng khách cũng chỉ có ba người, không có thêm những người khác, mới nói: “Mặc kệ sự tình rốt cuộc là thế nào, con đã làm ba con tức giận thì cũng nên chú ý một chút.”
Ngô Thế Huân trầm mặc gật đầu, gương mặt không biểu tình, “Con biết rồi.”
Bà Ngô nghe xong cũng không nói gì thêm, bà chỉ có hai đứa con trai, Trạch Vân cùng Thế Huân, hai đứa bà đều yêu thương như nhau. Hơn nữa Thế Huân trước giờ làm việc vẫn đều cẩn trọng.
Bữa sáng Ngô lão gia không có xuống ăn, những người khác trong Ngô gia nếu như là chưa dậy thì cũng đã đi làm nên trong phòng ăn cũng chỉ có Ngô phu nhân cùng Ngô Thế Huân và Ben Ben ăn cơm.
Ngô phu nhân ngồi ở bên cạnh nhìn Ngô Thế Huân cùng Ben Ben ăn cơm, thật không hổ là hai cha con, tướng ăn cũng giống y như nhau, đều là tập trung ăn cơm không có nói chuyện, đều không thích ăn ngọt, bên cạnh cả hai luôn có một ly nước chanh, ăn mấy miếng đều phải uống một ngụm nước chanh.
Mà bên tay phải Ben Ben còn có điện thoại của Ngô Thế Huân, Ben Ben mỗi lần ăn một miếng xong đều liếc qua nhìn nhìn điện thoại, nhìn xong rồi mới lại ăn tiếp một miếng, không nhao nháo, đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngô phu nhân ở một bên nhìn hai ba con trong nội tâm căng thẳng bồn chồn, Ben Ben luôn miệng gọi “Ma ma”, kỳ thật nhiều năm như vậy thằng bé vẫn là rất muốn có mẹ a?!
Bà không khỏi nghĩ đến Ben Ben khi còn bé, không náo loạn cũng không khóc càng không thích cùng những đứa trẻ khác nói chuyện, tính cách đặc biệt khép kín, một mình ngồi trong góc chơi đồ chơi không lên tiếng. Không phải trong nhà chỉ có Ben Ben duy nhất là trẻ con, nhưng nhìn những anh em khác trong nhà đều có mẹ cưng chiều chăm sóc, Ben Ben cho tới bây giờ cũng không nhìn không liếc, thậm chí không có hỏi han câu nào.
Ngô phu nhân nghĩ lại lúc đó đau lòng tưởng chết đi. Có một lần một đứa trẻ là anh họ của Ben Ben chạy tới khoe khoang được mẹ mua cho món đồ chơi mới, Ben Ben giữ im lặng nhìn thằng bé đó trong tay cầm món đồ chơi, xong vẫn tiếp tục giữ im lặng, cũng không thèm để ý tới người, vậy mà lát sau mẹ thằng bé đó chạy tới mắng Ben Ben là đứa trẻ hư, mới còn nhỏ đã có thói khinh người.
Ngô phu nhân vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy đang là tết nguyên đán, trong nhà thân thích đều ở cùng một chỗ ăn Tết, Ngô Thế Huân lúc ấy đang cùng cha nói chuyện không có chú ý tới Ben Ben, bà khi thấy được thì trực tiếp phát hỏa, đem Ben Ben đưa cho bảo mẫu trông chừng, rồi quay sang quở trách mẹ đứa nhỏ đó một trận.
Bà lúc đó toàn thân đều là nộ khí, khi tận mắt nhìn thấy cảnh đó liền tức giận đến không ngừng được, vừa tức lại đau lòng, mắng,chửi mắng chửi mẹ đứa bé kia nhưng đến chính mình con mắt đều đỏ, bà đau lòng Ben Ben từ nhỏ đã không có mẹ chăm sóc, người khác đều có Ben Ben lại không có, thằng bé đâu có làm cái gì sai?
Ngô Thế Huân ngay sau đó biết chuyện, về sau ôm Ben Ben đi về ngay trong đêm. Từ đó Tết nguyên đán trong nhà không còn cùng tham gia. Mặc dù là ngày Tết âm lịch quan trọng như vậy cũng không bao giờ ở lại nhà tham gia mừng năm mới, chỉ đem con trai trở về cùng ông bà nội đón thời khắc giao thừa, còn những người thân thích khác trong nhà đều là hờ hững không hỏi.
Ngô phu nhân ngồi ở bàn ăn nghĩ lại, con mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm thở dài.
Ngô Thế Huân đoạn tuyệt là một chuyện rất bất ngờ, nhưng dầu gì mọi chuyện cũng đã rồi, hắn chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định. Lão gia cùng lão ngũ lúc đầu kịch liệt phản đối nhưng bà thì chấp nhận, thậm chí cảm thấy rất tốt, chỉ cần Ngô Thế Huân còn nhớ gọi mình một tiếng mẹ, thì dù cả Ngô gia có phản đối bà cũng sẽ đồng ý.
Ben Ben sau khi cùng Ngô Thế Huân ăn xong, nhóc bấm số gọi cho Lộc Hàm.
Ben Ben rất hưng phấn, còn rạo rực, bộ dáng đặc biệt vui vẻ, “Đại Cam Cam!!! Đại Cam Cam!! Ba đã dậy chưa?”
Lộc Hàm cơ hồ là đợi cuộc điện thoại này một đêm rồi, buổi tối không sao ngủ ngon, nằm ở trên giường nhỏ của Ben Ben lật qua lật lại, điện thoại để tại đầu giường, chỉ cần rung một cái thôi cậu cũng sẽ dễ dàng phát hiện, buổi sáng lúc thức dậy còn chộp ngay lấy di động bỏ vào túi.
Lộc Hàm: “Thức dậy rồi, Ben Ben đã rời giường chưa? Đêm qua ngủ ngon không? Đã ăn sáng chưa?”
Ben Ben hai cái bàn tay nhỏ bé cùng một chỗ cầm chắc di động, gật đầu nói: “Đã ăn rồi! Con ngủ rất ngon ah, con hôm qua có lấy áo của ba mang theo, buổi tối là ôm nó ngủ.” Dừng một chút, chu môi, ủy khuất nói: “Ba không đi với con, con chỉ có thể mang áo của ba đi cùng.”
Lộc Hàm nghe con trai nói muốn cười nhưng trong nội tâm lại khó chịu, nói: “Ben Ben nghe lời, sau khi trở về liền có thể gặp ba rồi.”
Ben Ben lập tức ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba, chúng ta lúc nào trở về ạ!?”
Vừa đúng lúc này Hồ Yến từ trên lầu đi xuống, vừa cười vừa nói: “Ben Ben mới trở về có một ngày đã muốn đi rồi hả?”
Ben Ben cầm di động quay đầu nhìn Hồ Yến, mặt mày lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhóc đối với Hồ Yến cũng chẳng có ấn tượng gì, khi còn bé tuy đã gặp qua nhưng vì quá nhỏ nên sớm không nhớ rõ. Ngô Thế Huân hờ hững đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Hồ Yến, đứng dậy đem Ben Ben ôm lấy đi ra vườn hoa.
Ben Ben nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba?”
Ngô phu nhân buông đũa đứng dậy, gọi bảo mẫu mình tín nhiệm nhất đến, nói: “A Ninh! … Mang tiểu thiếu gia đi dạo trong vườn đi!”
Ngô Thế Huân đem con trai giao cho A Ninh, sờ lên đầu con sau đó quay người trở về đại sảnh.
Lộc Hàm không biết bên kia đã xảy ra, chỉ nghe được hai giọng nữ xa lạ trong điện thoại.
A Ninh đi đằng sau Ben Ben, Ben Ben cầm di động đi dọc theo vườn hoa chậm rãi nói, “Ba ơi, con hỏi rồi nhưng ba ba không có trả lời con, con cũng không biết lúc nào mới về nữa.”
Lộc Hàm dỗ dành nói: “Có thể là vài ngày nữa thôi mà.”
Ben Ben chu môi, đá đá cục đá dưới chân, lầm bầm nói: “Thế nhưng mà con muốn gặp ba ngay à! Rất là muốn, làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm trả lời: “Ngày nào con cũng có thể gọi điện cho ba, lúc nào ba cũng cùng con nói chuyện.”
Ben Ben vẫn là chu môi, bộ dáng tức giận, nhóc không chỉ là muốn gặp đại Cam Cam thôi đâu, nhóc còn có chuyện khác nữa, có chuyện cực kì quan trọng cần phải làm! Thế nhưng mà đại Cam Cam không có ở đây, không ở đây thì nhóc nên làm cái gì bây giờ?!
Ben Ben nghẹn lấy một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên rồi, A Ninh ở một bên nhìn thấy đều hoảng, xoay người đối với Ben Ben, dạy cho nhóc hít thật sâu sau đó thở ra.
Ben Ben rốt cục thở ra xong đặc biệt không được tự nhiên mà cắn môi, lắc lắc cánh tay, nói: “Thế nhưng mà sắp cuối tuần rồi…, Ben Ben muốn cùng ba đi chơi như các bạn khác trong lớp vậy! Ben Ben trước giờ đều chưa được cùng ma ma đi chơi công viên!”
Lộc Hàm sửng sốt một chút, cầm di động tay run run, Ben Ben nói mỗi một chữ đều đập vào lòng cậu. Cùng con trai ở chung lâu như vậy, đến giờ Lộc Hàm mỗi một ngày đều trôi qua vô cùng phong phú, đối với mỗi một ngày đều tràn ngập chờ mong, Ben Ben lại là đứa bé rất hiểu chuyện chưa từng bao giờ khiến cậu phải mệt mỏi, khiến cuộc sống của cậu mỗi ngày đều tươi sáng hơn.
Con trai muốn cùng cậu đi chơi cuối tuần, tựa như cậu cũng muốn mỗi ngày đều mong con luôn bên mình vậy.
Ben Ben một mực cầm di động cùng ba nói chuyện điện thoại, toàn chuyện vụn vặt dông dài tỉ như hôm qua đến nơi là mấy giời, đã gặp những ai, buổi tối còn được tắm sữa tắm mùi cam, xong sau đó mặc cái gì rồi còn có ngủ chung với bà nội, ba ba buổi sáng thì đang xem báo, ông nội chưa có thức dậy, bà nội cùng hai cha con ăn cơm, còn có một bà kì lạ xuất hiện nữa vân…vân, Ben Ben nói không ngừng, chủ đề không đồng nhất, câu cú loạn xa, tựa như muốn đại Cam Cam luôn ở bên cạnh lắng nghe mình, cảm đại Cam Cam vẫn đang tồn tại ngay bên cạnh.
Ngô Thế Huân quay người trở về phòng khách.
Hồ Yến cũng ngồi ở bàn ăn bên cạnh ăn cơm, Ngô phu nhân nhìn bộ dáng của bà ta tựu như không phải chỉ đơn giản ăn cơm, nói rõ hơn là đang tìm cách bơi móc chuyện này chuyện nọ.
Hồ Yến dáng tươi cười nhàn nhạt, nói chuyện ngữ khí không hề cay nghiệt, nhưng nói mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim người nghe: “Nghe nói anh cả đêm qua cả một đêm đều trong thư phòng ah, Thế Huân cháu cũng lớn như vậy rồi, không thể để cho người khác lo lắng vậy chứ. Lão gia lần này có thể bị tức giận không nhẹ nha, nếu không phải nhờ Ben Ben đoán chừng hôm nay đều không thể xuống được đâu. Từ ngày anh hai cháu tiếp nhận EXO, Nhị thúc Tam thúc đều không về nhà này nữa, Ngô gia là cây to đón gió, cháu cũng phải biết góp chút sức chứ. Cho dù không giúp đỡ thì cũng không thể gây thêm phiền…”
Ngô Thế Huân ngồi ở trước bàn ăn không nói một lời, biểu lộ tự nhiên lãnh đạm, vô luận Hồ Yến nói thế nào đều là lẳng lặng ngồi nghe.
Ngô phu nhân cũng là một câu đều không nói, ăn no rồi, thả dao nĩa xuống bàn, cầm khăn tay lau đi khóe miệng, mắt nhìn Ngô Thế Huân, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy đặc biệt khôi hài.
Có lẽ khi Hồ Yến bắt đầu mở miệng lỗ tai Ngô Thế Huân đã tự động tiến hành ngừng trệ rồi đi. Hồ Yến nói nhiều thì nhiều nhưng Ngô Thế Huân nửa chữ cũng không đặt vào tai. Mà bà già đó mà đã bắt đầu giảng đạo thì đúng là chuyện không có thuốc nào cứu được rồi!
Ngô phu nhân đột nhiên mở miệng nói: “Em dâu nói đúng, đặc biệt là sự tình của EXO, chủ tịch có thể không làm, nhưng quyền thừa kế thì không thể mặc kệ đúng không?!”
Hồ Yến sửng sốt. Cái gì? EXO cái bánh ngon như vậy mà bỏ, Ngô Thế Huân đã bỏ đi, nhưng mà còn Ngô Trạch Vân thì sao? Dễ gì có thể lấy được thứ gì từ tay hắn.
Hồ Yến yên lặng hít sâu một hơi.
Ngô Thế Huân quyết định mang Ben Ben trở về, Ngô lão gia rất không muốn nhưng cũng biết Ben Ben năm nay đã lớn rồi, phải về đi học, qua mấy tháng cũng đã lên tiểu học. Lão gia cũng không thèm quản Ngô Thế Huân nữa, ông cũng đã nửa chân chạm đến quan tài rồi, bớt bỏ quan tâm một số việc, đành thuận theo tự nhiên thôi.
Ngô lão gia đã đem chuyện của Ngô Thế Huân nói cùng Ngô phu nhân một lần, Ngô phu nhân ngược lại là thập phần đồng ý, trước đó bà cũng đã nghĩ qua một vài điểm rồi, chỉ là không ngờ người con trai thích lại là người năm đó mang thai thuê, chính là mẹ ruột của Ben Ben.
Ngô lão gia đối với quyết định lần này của con mà sinh khí, một mực khó chấp nhận, Ngô phu nhân nói: “Ông tức giận cái gì? Nói tôi nghe xem nào.” Dừng một chút, nghĩ đến hôm qua Ben Ben ôm áo ngủ còn nói mớ “Đại Cam Cam”, lại nói: “Thật ra thì chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào đâu. Nếu như người đó Thế Huân thích mà cả Ben Ben cũng thích, ông thân làm ba làm ông nội thì có thể làm được cái gì?”
Ngô lão gia cả giận nói: “Nhưng cần phải buông bỏ hết sự nghiệp và gia tộc sao?!”
Ngô phu nhân cười: “Ông còn không biết xấu hổ còn nói con ông? Ông đã quên lúc ông còn trẻ thời điểm vì theo đuổi tôi mà cùng người trong nhà trở mặt, còn nói là muốn dẫn tôi bỏ trốn? Bây giờ Thế Huân mang theo vợ con xa chạy cao bay, tôi xem ông có tức cho chết không!”
Ngô lão gia không còn lời nào để nói.
Ngô phu nhân không có giấu diếm việc bà muốn đi thành phố H, Ngô Thế Huân cũng không có bất cứ ý kiến gì, vì vậy ba người cùng lên máy bay trở về.
Lúc xuống phi cơ Ngô Thế Huân mới đột nhiên cùng Ngô phu nhân nói một câu: “Người đó không tới.”
“Cái gì?” Ngô phu nhân không hiểu.
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình nhiều mà hộc ra mấy chữ: “Còn không có cùng một chỗ.”
Ngô phu nhân kinh ngạc, trong đầu lập tức kịp hiểu “Không có tới” cùng “Còn không có cùng một chỗ” là có ý gì rồi. Nói cách khác, Ngô Thế Huân là đơn phương thích người ta, người kia kỳ thật chỉ là cưng chiều Ben Ben bảo bối, căn bản không có thèm xem Ngô Thế Huân là cái gì to tát?
Ngô phu nhân mang kính râm ở đại sảnh phi trường đột nhiên nở nụ cười.
Ngô phu nhân không đi cùng đường với Ngô Thế Huân, bà đối với sinh hoạt của Ngô Thế Huân là tuyệt đối tôn trọng nên hoàn toàn không can thiệp.
Sau khi xuống phi cơ về thì gọi điện cho bạn thân Tào Nguyệt, hai người cũng đã nửa năm không gặp mặt rồi, đầu kia nghe nói Ngô phu nhân vừa đáp máy bay xong, vui vẻ vô cùng.
Bên kia nói sẽ cho người tới đón nhưng Ngô phu nhân dứt từ chối mà nói tự bắt xe đi, đầu kia Tào Nguyệt cười nói: “Vừa vặn mình đang ở tòa soạn báo, cậu tới đi, đến thì gọi điện thoại cho mình.”
“Ừ!”
Ngô phu nhân nói với tài xế là đi tòa soạn báo, tòa soạn báo lúc này đúng lúc vừa tan tầm, không ít nhân viên từ bên trong đi tới, cửa ra vào người đến người đi, dòng xe cộ phi thường náo nhiệt.
Ngô phu nhân đi vào cao ốc của tòa soạn, cũng không vội vã đi lên mà ở dưới lầu tham quan một chốc lát, trong đại sảnh của tòa soạn có một tủ thủy tinh lớn trưng bày những bài báo thành công của toàn soạn trong nhiều năm qua. Ngô phu nhân tùy tiện nhìn qua vậy mà thấy lại thấy tên con mình được viết trang trọng trên đó.
Ngô phu nhân cách tủ kính thủy tinh nhìn thấy ảnh chụp Ngô Thế Huân gương mặt lạnh lùng, thì cười ra tiếng, bắt đầu đọc bài viết ở trong, bà nhẹ gật đầu, cảm thấy rất thoả mãn, câu chữ trật tự rõ ràng, không quá đào sâu nhưng cũng khiến người đọc hiểu thấu.
Ngô phu nhân quay người đi đến thang máy chuẩn bị đi lên, lúc này người đã ít đi rất nhiều, người cần đi thang máy cũng đã không còn bao nhiêu. Lộc Hàm đang đứng ở trong thang máy, ăn mặc áo sơ mi trắng quần vải màu đen từ thang máy đi ra cùng Ngô phu nhân đối mặt.
Ngô phu nhân đang muốn nhấc chân đi vào thang máy, giật mình khi vừa thấy Lộc Hàm, chân trực tiếp cứng lại luôn.
Lộc Hàm thản nhiên nhìn Ngô phu nhân, ở tòa soạn này cũng không hiếm khi gặp người lạ, mà sau lưng thang máy cũng đã muốn đóng lại. Lộc Hàm vô thức đưa tay bấm nút giữ cửa, cửa thang máy lại mở ra, Ngô phu nhân lúc này mới hoàn hồn, nhìn Lộc Hàm nói: “Cảm ơn cậu.”
Lộc Hàm gật đầu: “Không có gì đâu ạ.” Nói xong đi ra cửa.
Ngô phu nhân đi vào thang máy, ánh mắt một mực hướng về Lộc Hàm trên mặt bà là biểu tình không thể tin được, sao lại nhìn giống Ben Ben như vậy?
Ngô phu nhân trong đầu còn suy nghĩ thì thang máy đã ngừng ở tầng cao nhất.
Tào Nguyệt chào đón, hai người chặt chẽ ôm, Ngô phu nhân tạm thời đem tâm tình vứt qua một bên, hai tỷ muội cùng một chỗ bắt đầu nói chuyện.
Hai người nói nói, không biết như thế nào nói đến chuyện bài báo nhắm vào Ngô Thế Huân, Tào Nguyệt biết rõ Ngô phu nhân là mẹ của Ngô Thế Huân, không khỏi cảm khái nói: “Ai, cậu không biết đó thôi chứ lúc ấy tin tức vừa đưa ra làm mình sợ muốn chết!”
Ngô phu nhân đối với sự kiện kia có nghe thấy, nhưng cũng không biết quá nhiều, Tào Nguyệt nói: “Vốn là tòa soạn bọn mình cũng có một bài báo rồi, lúc ấy tiếng vang không tệ, nào biết được cuối cùng lại trở thành “dẫn đường cho quỷ”, lúc ấy mình còn tưởng huyết áp lên cho chết rồi!”
Ngô phu nhân an ủi nói: “Được rồi được rồi, đều chuyện quá khứ rồi, cậu cũng đừng quan tâm nữa, sao không chịu nghỉ ngơi đi còn đi làm như vậy chi cho khổ cực!”
Tào Nguyệt: “Vốn là nên nghỉ hưu, nhưng năm nay tòa soạn báo có mời đến một người, mình rất coi trọng, cậu không biết đó thôi chứ hiện tại bồi dưỡng người tài rất khó, người kia lại giỏi như vậy tớ nhất định phải nắm bắt! “
“Đó là người thế nào?” Ngô phu nhân cười, “Người thế nào mà khiến cho chủ tịch đích thân nhìn đến?”
Tào Nguyệt vỗ tay một cái: “Tên là Lộc Hàm, bài viết về Ngô Thế Huân chính là cậu ta làm đấy!” Nói xong theo trên giá sách lấy ra một sấp văn kiện, đem lý lịch sơ lược đưa tới, nói: “Đây này, hiện tại rất nổi danh trong mảng tài chính và kinh tế, dù có tiền nhiều cũng không chắc mời được cậu ta đến làm việc, may mà tổng chủ biên chỗ chúng tôi với cậu ta là giao tình nên cậu ta mới đồng ý!”
Ngô phu nhân mở ra xem, sửng sốt, lý lịch sơ lược góc trái trên cùng là ảnh chụp của Lộc Hàm,, chính là người trẻ tuổi bà gặp trong thang máy.
Tào Nguyệt lại tiếp tục nói về Lộc Hàm: “Đứa nhỏ này mình thiệt tình ưa thích, làm việc rất có phong cách của mình, năng lực rất cừ, vốn đang lo lắng cậu ấy hành nghề tự do thời gian dài có thể hay không không thích ứng được với văn hóa văn phòng, kết quả lại được đồng nghiệp yêu mến vô cùng! Người tài giỏi, bề ngoài lại xinh đẹp dễ nhìn, quả thực trong xã hội này hiếm có quá rồi!”
Ngô phu nhân kéo kéo khóe môi, vui vẻ nhìn lý lịch Lộc Hàm.
Ngô phu nhân buổi tối cùng Tào Nguyệt ăn cơm, lúc Tào Nguyệt đi vệ sinh, Ngô phu nhân gọi điện cho Ngô Thế Huân nói phi thường ngắn gọn.
“Mẹ của Ben Ben tên là gì?”
“Lộc Hàm.”
“Tốt. Khuya nay mẹ sẽ lên máy bay trở về, con nhớ chăm sóc Ben Ben cho tốt, ” dừng một chút: “Còn nữa muốn cướp được vợ về nhất định phải lãng mạn, không thể như tảng băng tảng đá mà tiếp cận người ta được! Nếu như con bí quá thì… không phải còn có Ben Ben sao?!”
Ngô Thế Huân: “…”
Ngô phu nhân nói được thì làm được, cùng ngày trong đêm đi máy bay về nhà, sáng ngày thứ hai đã về tới Ngô gia.
Ngô lão gia thức dậy sớm, lúc xuống lầu nhìn thấy Ngô phu nhân lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Bà tại sao trở về rồi? Ben Ben đâu? Thế Huân đâu?”
Ngô phu nhân cầm khăn tay lau đi khóe miệng, cười đến ý vị thâm trường: “Con nó trở về với vợ rồi, Ben Ben cũng về với mẹ của nó, tôi không thể ở đó làm phiến!” Ngô phu nhân híp híp mắt, bà bây giờ đương nhiên phải ở nhà này, phòng ngừa có kẻ giở trò, cản trở việc con trai bà ”cướp vợ.”
Ben Ben mở to mắt mông lung trong nhìn xung quanh mới phát hiện mình không ở trong nhà, đại Cam Cam không có về với mình.
Ben Ben có chút mất hứng mà nằm ở trên giường vặn vẹo uốn éo, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt bộ quần áo ngủ của Lộc Hàm do cả buổi tối bị Ben Ben ôm trong lòng nên có chút nhăn nhúm.
Ben Ben vội vàng ngồi dậy, quỳ trên giường đem quần áo của đại Cam Cam vuốt phẳng lại, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt trên mấy nếp nhăn, chu miệng bộ dạng hiển nhiên có chút không vui.
Ngô phu nhân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ben Ben quỳ trên giường cúi đầu, cơ thể vẫn không nhúc nhích liền hô một tiếng: “Ben Ben, chúng ta đi đánh răng nào!”
Ben Ben quay đầu, ngoan ngoãn hô một tiếng: “Bà nội buổi sáng tốt lành!”
Ngô phu nhân mỉm cười đi tới, trong mắt đều là cưng chiều, ngồi xuống bên giường ôm Ben Ben rồi hôn lên mặt nhóc nói, “Ben Ben nhanh rời giường đánh răng thôi, bà nội mang con xuống dưới lầu ăn điểm tâm.”
Ben Ben gật đầu, hai con mắt nhìn bà nội, chân thành nói: “Con phải làm phẳng quần áo của đại Cam Cam trước đã”.
Ngô phu nhân cúi đầu nhìn lại, trông thấy bộ quần áo ngủ lạ hôm qua vẫn bày ra trên giường, kiểu dáng đặc biệt đơn giản. Bà sờ lên đầu Ben Ben, cũng không có nói gì, mắt bà thoáng có chút đau lòng.
Ngày hôm qua Ngô lão gia trong thư phòng một đêm không ngủ, tuổi ông đạ trên sáu mươi rồi, nửa năm trước thật vất vả mới bỏ được thuốc nhưng đêm qua không ngủ mà hút nguyên một đêm. Ngô phu nhân buổi sáng nghe người làm nói bị dọa không nhẹ, vội vàng đi vào thư phòng, Ngô lão gia đang từ thư phòng đi ra, quả nhiên một thân sặc mùi thuốc lá, quần áo vẫn là ngày hôm qua mặc, sắc mặt có chút nhợt nhạt mệt mỏi, dưới mắt còn hiện ra quầng thâm.
Ngô phu nhân rất đau lòng, biết rõ lần này Thế Huân làm ông đau lòng đến như vậy, lại nghĩ tới Ben Ben luôn nhắc “đại Cam Cam”, bà Ngô trong nội tâm cảm thấy rất khó chịu.
Ngô phu nhân cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng giục chồng mau tắm rửa thay quần áo rồi xuống nhà ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một chút hãy tới đi công ty.
Ngô lão gia buổi tối hôm qua một bụng nộ khí không có chỗ phát, giờ phút này thấy lão bà nộ khí trực tiếp hóa thành than thở, nói: “Thế Huân lần này thực sự là mê muội rồi!!!”
Ben Ben từng chút từng chút đem quần áo vuốt phẳng lại đặt ở trên gối đầu, xuống giường đi theo bà nội rửa mặt nhưng vẫn chưa thấy yên tâm, quay đầu lại nhìn nhìn chiếc gối đầu, giọng vô cùng ủy khuất nói: “Bà nội, có thể nói với người làm đừng chạm vào quần áo của đại Cam Cam không?”
Ngô phu nhân liền nói: “Được, bà nội và người làm sẽ không ai chạm vào, áo ngủ là của riêng Ben Ben thôi!”
Ben Ben lại đặc biệt rất nghiêm túc gật đầu.
Ngô phu nhân mang Ben Ben rửa mặt thay quần áo, nắm tay Ben Ben xuống lầu, liếc thấy Ngô Thế Huân đang ngồi một mình trên ghế xem báo. Bà nhìn kỹ một chút, Ngô Thế Huân vẫn như xưa, biểu lộ vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy. Tư thế rủ mắt xem báo nhiều năm vẫn không thay đổi, tĩnh lặng mà đẹp như một bức tranh.
“Ba ba!” Ben Ben đi theo bà nội xuống đến phòng khách dưới lầu, nhìn thấy Ngô Thế Huân liền buông tay bà nội ra, rất nhanh chạy tới bên ba ba.
Ngô Thế Huân buông báo ngẩng lên nhìn Ben Ben đã chạy tới, đưa tay sờ sờ đầu con trai.
Ben Ben chờ mong nhìn Ngô Thế Huân, hai con ngươi sáng lóng lánh, vẫy đuôi thấp giọng nói: “Ngày hôm qua con vẫn chưa gọi điện thoại cho đại Cam Cam.”
Ngô Thế Huân yên lặng lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, quay qua nói với Ben Ben: “Có lẽ giờ này đại Cam vẫn chưa ngủ dậy.”
Ben Ben cong miệng lên, tiếp tục lắc cái đuôi: “Vậy đợi lát nữa con gọi cho đại Cam Cam.”
Ngô Thế Huân gật đầu, cũng không có đem điện thoại thu lại, ngược lại đưa di động cho Ben Ben, Ben Ben vui vẻ như chim sẻ mà nhận lấy, cầm chặt trên tay.
Bà Ngô đi tới, nhìn Ben Ben lại nhìn Ngô Thế Huân, thấy trong phòng khách cũng chỉ có ba người, không có thêm những người khác, mới nói: “Mặc kệ sự tình rốt cuộc là thế nào, con đã làm ba con tức giận thì cũng nên chú ý một chút.”
Ngô Thế Huân trầm mặc gật đầu, gương mặt không biểu tình, “Con biết rồi.”
Bà Ngô nghe xong cũng không nói gì thêm, bà chỉ có hai đứa con trai, Trạch Vân cùng Thế Huân, hai đứa bà đều yêu thương như nhau. Hơn nữa Thế Huân trước giờ làm việc vẫn đều cẩn trọng.
Bữa sáng Ngô lão gia không có xuống ăn, những người khác trong Ngô gia nếu như là chưa dậy thì cũng đã đi làm nên trong phòng ăn cũng chỉ có Ngô phu nhân cùng Ngô Thế Huân và Ben Ben ăn cơm.
Ngô phu nhân ngồi ở bên cạnh nhìn Ngô Thế Huân cùng Ben Ben ăn cơm, thật không hổ là hai cha con, tướng ăn cũng giống y như nhau, đều là tập trung ăn cơm không có nói chuyện, đều không thích ăn ngọt, bên cạnh cả hai luôn có một ly nước chanh, ăn mấy miếng đều phải uống một ngụm nước chanh.
Mà bên tay phải Ben Ben còn có điện thoại của Ngô Thế Huân, Ben Ben mỗi lần ăn một miếng xong đều liếc qua nhìn nhìn điện thoại, nhìn xong rồi mới lại ăn tiếp một miếng, không nhao nháo, đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngô phu nhân ở một bên nhìn hai ba con trong nội tâm căng thẳng bồn chồn, Ben Ben luôn miệng gọi “Ma ma”, kỳ thật nhiều năm như vậy thằng bé vẫn là rất muốn có mẹ a?!
Bà không khỏi nghĩ đến Ben Ben khi còn bé, không náo loạn cũng không khóc càng không thích cùng những đứa trẻ khác nói chuyện, tính cách đặc biệt khép kín, một mình ngồi trong góc chơi đồ chơi không lên tiếng. Không phải trong nhà chỉ có Ben Ben duy nhất là trẻ con, nhưng nhìn những anh em khác trong nhà đều có mẹ cưng chiều chăm sóc, Ben Ben cho tới bây giờ cũng không nhìn không liếc, thậm chí không có hỏi han câu nào.
Ngô phu nhân nghĩ lại lúc đó đau lòng tưởng chết đi. Có một lần một đứa trẻ là anh họ của Ben Ben chạy tới khoe khoang được mẹ mua cho món đồ chơi mới, Ben Ben giữ im lặng nhìn thằng bé đó trong tay cầm món đồ chơi, xong vẫn tiếp tục giữ im lặng, cũng không thèm để ý tới người, vậy mà lát sau mẹ thằng bé đó chạy tới mắng Ben Ben là đứa trẻ hư, mới còn nhỏ đã có thói khinh người.
Ngô phu nhân vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy đang là tết nguyên đán, trong nhà thân thích đều ở cùng một chỗ ăn Tết, Ngô Thế Huân lúc ấy đang cùng cha nói chuyện không có chú ý tới Ben Ben, bà khi thấy được thì trực tiếp phát hỏa, đem Ben Ben đưa cho bảo mẫu trông chừng, rồi quay sang quở trách mẹ đứa nhỏ đó một trận.
Bà lúc đó toàn thân đều là nộ khí, khi tận mắt nhìn thấy cảnh đó liền tức giận đến không ngừng được, vừa tức lại đau lòng, mắng,chửi mắng chửi mẹ đứa bé kia nhưng đến chính mình con mắt đều đỏ, bà đau lòng Ben Ben từ nhỏ đã không có mẹ chăm sóc, người khác đều có Ben Ben lại không có, thằng bé đâu có làm cái gì sai?
Ngô Thế Huân ngay sau đó biết chuyện, về sau ôm Ben Ben đi về ngay trong đêm. Từ đó Tết nguyên đán trong nhà không còn cùng tham gia. Mặc dù là ngày Tết âm lịch quan trọng như vậy cũng không bao giờ ở lại nhà tham gia mừng năm mới, chỉ đem con trai trở về cùng ông bà nội đón thời khắc giao thừa, còn những người thân thích khác trong nhà đều là hờ hững không hỏi.
Ngô phu nhân ngồi ở bàn ăn nghĩ lại, con mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm thở dài.
Ngô Thế Huân đoạn tuyệt là một chuyện rất bất ngờ, nhưng dầu gì mọi chuyện cũng đã rồi, hắn chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định. Lão gia cùng lão ngũ lúc đầu kịch liệt phản đối nhưng bà thì chấp nhận, thậm chí cảm thấy rất tốt, chỉ cần Ngô Thế Huân còn nhớ gọi mình một tiếng mẹ, thì dù cả Ngô gia có phản đối bà cũng sẽ đồng ý.
Ben Ben sau khi cùng Ngô Thế Huân ăn xong, nhóc bấm số gọi cho Lộc Hàm.
Ben Ben rất hưng phấn, còn rạo rực, bộ dáng đặc biệt vui vẻ, “Đại Cam Cam!!! Đại Cam Cam!! Ba đã dậy chưa?”
Lộc Hàm cơ hồ là đợi cuộc điện thoại này một đêm rồi, buổi tối không sao ngủ ngon, nằm ở trên giường nhỏ của Ben Ben lật qua lật lại, điện thoại để tại đầu giường, chỉ cần rung một cái thôi cậu cũng sẽ dễ dàng phát hiện, buổi sáng lúc thức dậy còn chộp ngay lấy di động bỏ vào túi.
Lộc Hàm: “Thức dậy rồi, Ben Ben đã rời giường chưa? Đêm qua ngủ ngon không? Đã ăn sáng chưa?”
Ben Ben hai cái bàn tay nhỏ bé cùng một chỗ cầm chắc di động, gật đầu nói: “Đã ăn rồi! Con ngủ rất ngon ah, con hôm qua có lấy áo của ba mang theo, buổi tối là ôm nó ngủ.” Dừng một chút, chu môi, ủy khuất nói: “Ba không đi với con, con chỉ có thể mang áo của ba đi cùng.”
Lộc Hàm nghe con trai nói muốn cười nhưng trong nội tâm lại khó chịu, nói: “Ben Ben nghe lời, sau khi trở về liền có thể gặp ba rồi.”
Ben Ben lập tức ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba, chúng ta lúc nào trở về ạ!?”
Vừa đúng lúc này Hồ Yến từ trên lầu đi xuống, vừa cười vừa nói: “Ben Ben mới trở về có một ngày đã muốn đi rồi hả?”
Ben Ben cầm di động quay đầu nhìn Hồ Yến, mặt mày lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhóc đối với Hồ Yến cũng chẳng có ấn tượng gì, khi còn bé tuy đã gặp qua nhưng vì quá nhỏ nên sớm không nhớ rõ. Ngô Thế Huân hờ hững đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Hồ Yến, đứng dậy đem Ben Ben ôm lấy đi ra vườn hoa.
Ben Ben nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba?”
Ngô phu nhân buông đũa đứng dậy, gọi bảo mẫu mình tín nhiệm nhất đến, nói: “A Ninh! … Mang tiểu thiếu gia đi dạo trong vườn đi!”
Ngô Thế Huân đem con trai giao cho A Ninh, sờ lên đầu con sau đó quay người trở về đại sảnh.
Lộc Hàm không biết bên kia đã xảy ra, chỉ nghe được hai giọng nữ xa lạ trong điện thoại.
A Ninh đi đằng sau Ben Ben, Ben Ben cầm di động đi dọc theo vườn hoa chậm rãi nói, “Ba ơi, con hỏi rồi nhưng ba ba không có trả lời con, con cũng không biết lúc nào mới về nữa.”
Lộc Hàm dỗ dành nói: “Có thể là vài ngày nữa thôi mà.”
Ben Ben chu môi, đá đá cục đá dưới chân, lầm bầm nói: “Thế nhưng mà con muốn gặp ba ngay à! Rất là muốn, làm sao bây giờ?”
Lộc Hàm trả lời: “Ngày nào con cũng có thể gọi điện cho ba, lúc nào ba cũng cùng con nói chuyện.”
Ben Ben vẫn là chu môi, bộ dáng tức giận, nhóc không chỉ là muốn gặp đại Cam Cam thôi đâu, nhóc còn có chuyện khác nữa, có chuyện cực kì quan trọng cần phải làm! Thế nhưng mà đại Cam Cam không có ở đây, không ở đây thì nhóc nên làm cái gì bây giờ?!
Ben Ben nghẹn lấy một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên rồi, A Ninh ở một bên nhìn thấy đều hoảng, xoay người đối với Ben Ben, dạy cho nhóc hít thật sâu sau đó thở ra.
Ben Ben rốt cục thở ra xong đặc biệt không được tự nhiên mà cắn môi, lắc lắc cánh tay, nói: “Thế nhưng mà sắp cuối tuần rồi…, Ben Ben muốn cùng ba đi chơi như các bạn khác trong lớp vậy! Ben Ben trước giờ đều chưa được cùng ma ma đi chơi công viên!”
Lộc Hàm sửng sốt một chút, cầm di động tay run run, Ben Ben nói mỗi một chữ đều đập vào lòng cậu. Cùng con trai ở chung lâu như vậy, đến giờ Lộc Hàm mỗi một ngày đều trôi qua vô cùng phong phú, đối với mỗi một ngày đều tràn ngập chờ mong, Ben Ben lại là đứa bé rất hiểu chuyện chưa từng bao giờ khiến cậu phải mệt mỏi, khiến cuộc sống của cậu mỗi ngày đều tươi sáng hơn.
Con trai muốn cùng cậu đi chơi cuối tuần, tựa như cậu cũng muốn mỗi ngày đều mong con luôn bên mình vậy.
Ben Ben một mực cầm di động cùng ba nói chuyện điện thoại, toàn chuyện vụn vặt dông dài tỉ như hôm qua đến nơi là mấy giời, đã gặp những ai, buổi tối còn được tắm sữa tắm mùi cam, xong sau đó mặc cái gì rồi còn có ngủ chung với bà nội, ba ba buổi sáng thì đang xem báo, ông nội chưa có thức dậy, bà nội cùng hai cha con ăn cơm, còn có một bà kì lạ xuất hiện nữa vân…vân, Ben Ben nói không ngừng, chủ đề không đồng nhất, câu cú loạn xa, tựa như muốn đại Cam Cam luôn ở bên cạnh lắng nghe mình, cảm đại Cam Cam vẫn đang tồn tại ngay bên cạnh.
Ngô Thế Huân quay người trở về phòng khách.
Hồ Yến cũng ngồi ở bàn ăn bên cạnh ăn cơm, Ngô phu nhân nhìn bộ dáng của bà ta tựu như không phải chỉ đơn giản ăn cơm, nói rõ hơn là đang tìm cách bơi móc chuyện này chuyện nọ.
Hồ Yến dáng tươi cười nhàn nhạt, nói chuyện ngữ khí không hề cay nghiệt, nhưng nói mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim người nghe: “Nghe nói anh cả đêm qua cả một đêm đều trong thư phòng ah, Thế Huân cháu cũng lớn như vậy rồi, không thể để cho người khác lo lắng vậy chứ. Lão gia lần này có thể bị tức giận không nhẹ nha, nếu không phải nhờ Ben Ben đoán chừng hôm nay đều không thể xuống được đâu. Từ ngày anh hai cháu tiếp nhận EXO, Nhị thúc Tam thúc đều không về nhà này nữa, Ngô gia là cây to đón gió, cháu cũng phải biết góp chút sức chứ. Cho dù không giúp đỡ thì cũng không thể gây thêm phiền…”
Ngô Thế Huân ngồi ở trước bàn ăn không nói một lời, biểu lộ tự nhiên lãnh đạm, vô luận Hồ Yến nói thế nào đều là lẳng lặng ngồi nghe.
Ngô phu nhân cũng là một câu đều không nói, ăn no rồi, thả dao nĩa xuống bàn, cầm khăn tay lau đi khóe miệng, mắt nhìn Ngô Thế Huân, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy đặc biệt khôi hài.
Có lẽ khi Hồ Yến bắt đầu mở miệng lỗ tai Ngô Thế Huân đã tự động tiến hành ngừng trệ rồi đi. Hồ Yến nói nhiều thì nhiều nhưng Ngô Thế Huân nửa chữ cũng không đặt vào tai. Mà bà già đó mà đã bắt đầu giảng đạo thì đúng là chuyện không có thuốc nào cứu được rồi!
Ngô phu nhân đột nhiên mở miệng nói: “Em dâu nói đúng, đặc biệt là sự tình của EXO, chủ tịch có thể không làm, nhưng quyền thừa kế thì không thể mặc kệ đúng không?!”
Hồ Yến sửng sốt. Cái gì? EXO cái bánh ngon như vậy mà bỏ, Ngô Thế Huân đã bỏ đi, nhưng mà còn Ngô Trạch Vân thì sao? Dễ gì có thể lấy được thứ gì từ tay hắn.
Hồ Yến yên lặng hít sâu một hơi.
Ngô Thế Huân quyết định mang Ben Ben trở về, Ngô lão gia rất không muốn nhưng cũng biết Ben Ben năm nay đã lớn rồi, phải về đi học, qua mấy tháng cũng đã lên tiểu học. Lão gia cũng không thèm quản Ngô Thế Huân nữa, ông cũng đã nửa chân chạm đến quan tài rồi, bớt bỏ quan tâm một số việc, đành thuận theo tự nhiên thôi.
Ngô lão gia đã đem chuyện của Ngô Thế Huân nói cùng Ngô phu nhân một lần, Ngô phu nhân ngược lại là thập phần đồng ý, trước đó bà cũng đã nghĩ qua một vài điểm rồi, chỉ là không ngờ người con trai thích lại là người năm đó mang thai thuê, chính là mẹ ruột của Ben Ben.
Ngô lão gia đối với quyết định lần này của con mà sinh khí, một mực khó chấp nhận, Ngô phu nhân nói: “Ông tức giận cái gì? Nói tôi nghe xem nào.” Dừng một chút, nghĩ đến hôm qua Ben Ben ôm áo ngủ còn nói mớ “Đại Cam Cam”, lại nói: “Thật ra thì chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào đâu. Nếu như người đó Thế Huân thích mà cả Ben Ben cũng thích, ông thân làm ba làm ông nội thì có thể làm được cái gì?”
Ngô lão gia cả giận nói: “Nhưng cần phải buông bỏ hết sự nghiệp và gia tộc sao?!”
Ngô phu nhân cười: “Ông còn không biết xấu hổ còn nói con ông? Ông đã quên lúc ông còn trẻ thời điểm vì theo đuổi tôi mà cùng người trong nhà trở mặt, còn nói là muốn dẫn tôi bỏ trốn? Bây giờ Thế Huân mang theo vợ con xa chạy cao bay, tôi xem ông có tức cho chết không!”
Ngô lão gia không còn lời nào để nói.
Ngô phu nhân không có giấu diếm việc bà muốn đi thành phố H, Ngô Thế Huân cũng không có bất cứ ý kiến gì, vì vậy ba người cùng lên máy bay trở về.
Lúc xuống phi cơ Ngô Thế Huân mới đột nhiên cùng Ngô phu nhân nói một câu: “Người đó không tới.”
“Cái gì?” Ngô phu nhân không hiểu.
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình nhiều mà hộc ra mấy chữ: “Còn không có cùng một chỗ.”
Ngô phu nhân kinh ngạc, trong đầu lập tức kịp hiểu “Không có tới” cùng “Còn không có cùng một chỗ” là có ý gì rồi. Nói cách khác, Ngô Thế Huân là đơn phương thích người ta, người kia kỳ thật chỉ là cưng chiều Ben Ben bảo bối, căn bản không có thèm xem Ngô Thế Huân là cái gì to tát?
Ngô phu nhân mang kính râm ở đại sảnh phi trường đột nhiên nở nụ cười.
Ngô phu nhân không đi cùng đường với Ngô Thế Huân, bà đối với sinh hoạt của Ngô Thế Huân là tuyệt đối tôn trọng nên hoàn toàn không can thiệp.
Sau khi xuống phi cơ về thì gọi điện cho bạn thân Tào Nguyệt, hai người cũng đã nửa năm không gặp mặt rồi, đầu kia nghe nói Ngô phu nhân vừa đáp máy bay xong, vui vẻ vô cùng.
Bên kia nói sẽ cho người tới đón nhưng Ngô phu nhân dứt từ chối mà nói tự bắt xe đi, đầu kia Tào Nguyệt cười nói: “Vừa vặn mình đang ở tòa soạn báo, cậu tới đi, đến thì gọi điện thoại cho mình.”
“Ừ!”
Ngô phu nhân nói với tài xế là đi tòa soạn báo, tòa soạn báo lúc này đúng lúc vừa tan tầm, không ít nhân viên từ bên trong đi tới, cửa ra vào người đến người đi, dòng xe cộ phi thường náo nhiệt.
Ngô phu nhân đi vào cao ốc của tòa soạn, cũng không vội vã đi lên mà ở dưới lầu tham quan một chốc lát, trong đại sảnh của tòa soạn có một tủ thủy tinh lớn trưng bày những bài báo thành công của toàn soạn trong nhiều năm qua. Ngô phu nhân tùy tiện nhìn qua vậy mà thấy lại thấy tên con mình được viết trang trọng trên đó.
Ngô phu nhân cách tủ kính thủy tinh nhìn thấy ảnh chụp Ngô Thế Huân gương mặt lạnh lùng, thì cười ra tiếng, bắt đầu đọc bài viết ở trong, bà nhẹ gật đầu, cảm thấy rất thoả mãn, câu chữ trật tự rõ ràng, không quá đào sâu nhưng cũng khiến người đọc hiểu thấu.
Ngô phu nhân quay người đi đến thang máy chuẩn bị đi lên, lúc này người đã ít đi rất nhiều, người cần đi thang máy cũng đã không còn bao nhiêu. Lộc Hàm đang đứng ở trong thang máy, ăn mặc áo sơ mi trắng quần vải màu đen từ thang máy đi ra cùng Ngô phu nhân đối mặt.
Ngô phu nhân đang muốn nhấc chân đi vào thang máy, giật mình khi vừa thấy Lộc Hàm, chân trực tiếp cứng lại luôn.
Lộc Hàm thản nhiên nhìn Ngô phu nhân, ở tòa soạn này cũng không hiếm khi gặp người lạ, mà sau lưng thang máy cũng đã muốn đóng lại. Lộc Hàm vô thức đưa tay bấm nút giữ cửa, cửa thang máy lại mở ra, Ngô phu nhân lúc này mới hoàn hồn, nhìn Lộc Hàm nói: “Cảm ơn cậu.”
Lộc Hàm gật đầu: “Không có gì đâu ạ.” Nói xong đi ra cửa.
Ngô phu nhân đi vào thang máy, ánh mắt một mực hướng về Lộc Hàm trên mặt bà là biểu tình không thể tin được, sao lại nhìn giống Ben Ben như vậy?
Ngô phu nhân trong đầu còn suy nghĩ thì thang máy đã ngừng ở tầng cao nhất.
Tào Nguyệt chào đón, hai người chặt chẽ ôm, Ngô phu nhân tạm thời đem tâm tình vứt qua một bên, hai tỷ muội cùng một chỗ bắt đầu nói chuyện.
Hai người nói nói, không biết như thế nào nói đến chuyện bài báo nhắm vào Ngô Thế Huân, Tào Nguyệt biết rõ Ngô phu nhân là mẹ của Ngô Thế Huân, không khỏi cảm khái nói: “Ai, cậu không biết đó thôi chứ lúc ấy tin tức vừa đưa ra làm mình sợ muốn chết!”
Ngô phu nhân đối với sự kiện kia có nghe thấy, nhưng cũng không biết quá nhiều, Tào Nguyệt nói: “Vốn là tòa soạn bọn mình cũng có một bài báo rồi, lúc ấy tiếng vang không tệ, nào biết được cuối cùng lại trở thành “dẫn đường cho quỷ”, lúc ấy mình còn tưởng huyết áp lên cho chết rồi!”
Ngô phu nhân an ủi nói: “Được rồi được rồi, đều chuyện quá khứ rồi, cậu cũng đừng quan tâm nữa, sao không chịu nghỉ ngơi đi còn đi làm như vậy chi cho khổ cực!”
Tào Nguyệt: “Vốn là nên nghỉ hưu, nhưng năm nay tòa soạn báo có mời đến một người, mình rất coi trọng, cậu không biết đó thôi chứ hiện tại bồi dưỡng người tài rất khó, người kia lại giỏi như vậy tớ nhất định phải nắm bắt! “
“Đó là người thế nào?” Ngô phu nhân cười, “Người thế nào mà khiến cho chủ tịch đích thân nhìn đến?”
Tào Nguyệt vỗ tay một cái: “Tên là Lộc Hàm, bài viết về Ngô Thế Huân chính là cậu ta làm đấy!” Nói xong theo trên giá sách lấy ra một sấp văn kiện, đem lý lịch sơ lược đưa tới, nói: “Đây này, hiện tại rất nổi danh trong mảng tài chính và kinh tế, dù có tiền nhiều cũng không chắc mời được cậu ta đến làm việc, may mà tổng chủ biên chỗ chúng tôi với cậu ta là giao tình nên cậu ta mới đồng ý!”
Ngô phu nhân mở ra xem, sửng sốt, lý lịch sơ lược góc trái trên cùng là ảnh chụp của Lộc Hàm,, chính là người trẻ tuổi bà gặp trong thang máy.
Tào Nguyệt lại tiếp tục nói về Lộc Hàm: “Đứa nhỏ này mình thiệt tình ưa thích, làm việc rất có phong cách của mình, năng lực rất cừ, vốn đang lo lắng cậu ấy hành nghề tự do thời gian dài có thể hay không không thích ứng được với văn hóa văn phòng, kết quả lại được đồng nghiệp yêu mến vô cùng! Người tài giỏi, bề ngoài lại xinh đẹp dễ nhìn, quả thực trong xã hội này hiếm có quá rồi!”
Ngô phu nhân kéo kéo khóe môi, vui vẻ nhìn lý lịch Lộc Hàm.
Ngô phu nhân buổi tối cùng Tào Nguyệt ăn cơm, lúc Tào Nguyệt đi vệ sinh, Ngô phu nhân gọi điện cho Ngô Thế Huân nói phi thường ngắn gọn.
“Mẹ của Ben Ben tên là gì?”
“Lộc Hàm.”
“Tốt. Khuya nay mẹ sẽ lên máy bay trở về, con nhớ chăm sóc Ben Ben cho tốt, ” dừng một chút: “Còn nữa muốn cướp được vợ về nhất định phải lãng mạn, không thể như tảng băng tảng đá mà tiếp cận người ta được! Nếu như con bí quá thì… không phải còn có Ben Ben sao?!”
Ngô Thế Huân: “…”
Ngô phu nhân nói được thì làm được, cùng ngày trong đêm đi máy bay về nhà, sáng ngày thứ hai đã về tới Ngô gia.
Ngô lão gia thức dậy sớm, lúc xuống lầu nhìn thấy Ngô phu nhân lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Bà tại sao trở về rồi? Ben Ben đâu? Thế Huân đâu?”
Ngô phu nhân cầm khăn tay lau đi khóe miệng, cười đến ý vị thâm trường: “Con nó trở về với vợ rồi, Ben Ben cũng về với mẹ của nó, tôi không thể ở đó làm phiến!” Ngô phu nhân híp híp mắt, bà bây giờ đương nhiên phải ở nhà này, phòng ngừa có kẻ giở trò, cản trở việc con trai bà ”cướp vợ.”