Chương : 51
Lộc Hàm tan tầm không trực tiếp trở về, Ben Ben cùng Ngô Thế Huân đều không có ở nhà, một mình cậu trở về cũng chỉ là soạn bản thảo hoặc là lên mạng. Vừa vặn gần đây trời chiều không nóng mà Kim Mân Thạc đang sợ mình bị mập lên liền hẹn Lộc Hàm với Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên chơi bóng rổ.
Lộc Hàm lái xe, chở bốn người tới sân bóng gần đó. Kim Mân Thạc ngồi ở ghế phụ, Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên hai người ngồi ở phía sau.
Lộc Hàm nhìn nhìn kính chiếu hậu, nói: “Hai người làm cái gì vậy? Một trong hai đứa có kí sinh trùng à?” Kim Tuấn Miên cùng Biện Bạch Hiền hiện tại một người ngồi một bên, mỗi người dán vào hai bên cửa xe, khoảng cách giữa hai người đó nhét vào hai người nữa cũng đủ.
Kim Mân Thạc chậc chậc dưới miệng, quay đầu xem đằng sau hai người, nói: “Hai người các cậu là muốn mời anh về phía sau ngồi sao? Đừng mơ nhé! Dù có ngồi ngoài đường thì anh mày ngọc ngà cũng không thèm xuống đó!”
Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên không ai mở miệng.
Kim Tuấn Miên vẫn còn học đại học, Biện Bạch Hiền nhỏ hơn Kim Tuấn Miên một tuổi tốt nghiệp cấp ba xong thì đi tìm việc, hai người tuổi trẻ khí thịnh tranh được phải bóng là trực tiếp chạy ba bước ném bóng, dáng điệu uyển chuyển động tác thành thạo, Kim Mân Thạc chậc chậc cảm thán: “Hai đứa này đúng là không biết nể mặt ai mà!” Dừng một chút, quay đầu nhìn về Lộc Hàm nhíu mày: “Tiểu Lộc, chúng ta cũng cố lên đi!”
Lộc Hàm cởi bỏ cúc tay áo, xắn lên tới khuỷu, giương mắt nhìn Kim Mân Thạc.
Biện Bạch Hiền đem bóng ném cho Lộc Hàm, Lộc Hàm một tay tiếp được đập bóng đi đến ba phần tuyến bên ngoài, hai tay di chuyển bóng, cẳng tay cùng cánh tay thành góc 90 độ khuỷu tay hướng phía vòng rổ thành một đầu thẳng tắp, hơi ngồi xổm đầu gối cùng mắt cá chân đồng thời dùng sức một cái nhảy lên, cánh tay dùng lực ném đi, quả bóng trên không trung xẹt qua một đường hoàn mỹ độ, rơi vào vòng rổ, vòng ngoài rổ đều không có đụng phải.
Kim Mân Thạc trợn tròn mắt, cằm đều muốn rớt mất!
“WOWWW!” Biện Bạch Hiền giơ hai tay lên vỗ, hô to một câu, “Bóng tốt!”
Lộc Hàm câu môi nở nụ cười, bây giờ đã là sáu giờ nhưng ánh sáng xung quanh vẫn còn rất sáng, Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm, giật mình, gần đây phát hiện càng ngày Lộc Hàm cả người tươi sáng hẳn lên, không còn là bộ dáng nhàn nhạt tỏa ra một luồng khí đạm mạc xa cách.
Bốn người chơi bóng rổ, Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền một đội, Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên một đội, Lộc Hàm chằm chằm vào Kim Mân Thạc đoạt bóng, Biện Bạch Hiền cùng với Kim Tuấn Miên không phải chỉ mắt đối mắt mà còn có ý như sắp lao vào ăn thịt nhau, giữa hai người tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Kim Mân Thạc không chịu thua, Lộc Hàm nhìn về phía trên chuyền bóng ném bóng dẫn bóng ném rổ đều đặc biệt chăm chú,, mà Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên hai người đều là dùng hết nhiệt huyết, sôi trào thu lại không được, trong mắt đều so đo giành lấy thắng thua mà ném bóng vào rổ, mỗi một bước đều đặc biệt nghiêm túc chăm chú, nhìn về phía trên so với thi đấu NBA còn muốn căng thẳng hơn.
Kim Mân Thạc thở dốc một hơi, hướng Lộc Hàm phất phất tay, Lộc Hàm lau mồ hôi, hai người không ai tiếp tục, đi qua một bên nhìn xem hai kẻ không biết mệt kia chơi bóng.
Lộc Hàm nhìn nhìn hai người trên sân bóng nói: “Tuổi trẻ quả thật cái gì cũng làm được.”
Kim Mân Thạc nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tuổi trẻ có rất nhiều nhiệt huyết cũng đầy ắp ước mơ, trong đầu không cần tính toán cái gì hết.
Kim Tuấn Miên ném rổ ba lần cũng không có thành công, Biện Bạch Hiền một cái bật lên, “BA” một phát nhắm rổ ném vào, hai người đứng sát nhau, mắt đối mắt mũi đối mũi, trong mắt đều là oán khí lửa giận, lúc chạm đất Biện Bạch Hiền đẩy Kim Tuấn Miên một cái, hai người đồng thời ngã trên mặt đất.
Kim Mân Thạc cùng Lộc Hàm đi qua, Kim Mân Thạc nói: “Được rồi được rồi, kết thúc thôi! Anh mời mọi người đi ăn đồ nướng!”
Biện Bạch Hiền trên mặt thần sắc đã thu vào, hướng Kim Mân Thạc đi tới, lắc đầu nói: “Em buổi tối có hẹn rồi.”
Kim Mân Thạc: “Hẹn? Có hẹn mà cậu còn chơi bóng tới giờ này? Thật sự là… Ai ôi!!! Tiểu tử à…có biết lịch sự không vậy?”
Biện Bạch Hiền không nói gì, xoay người đem túi của mình cầm lên vỗ vỗ, chào Kim Mân Thạc và Lộc Hàm rồi đi ra.
Đầu kia Kim Tuấn Miên đột nhiên từ trên mặt đất bật dậy, cầm quả bóng ném đi thật mạnh.
Kim Mân Thạc đi ra ngoài mua nước, Kim Tuấn Miên cùng Lộc Hàm ngồi chờ trong quán, trên bàn đã mang lên vài xâu đồ nướng.
Kim Tuấn Miên ngồi trên ghế, miệng nhai thịt rất chuyên chú.(=))))))))))
Kim Mân Thạc mua nước vẫn chưa về, Kim Tuấn Miên ăn vài miếng đột nhiên thở dài, nhìn Lộc Hàm hỏi: “Thầy, em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Nói đi.”
” Ngô Thế Huân là bạn trai anh a?”
Lộc Hàm nhìn Kim Tuấn Miên, không nói phải cũng không nói không. Kim Tuấn Miên thấy Lộc Hàm nhìn mình không lên tiếng, trong nội tâm đau xót, cảm thấy đáp án đã rất rõ ràng rồi.
“Đại vương, em lại muốn hỏi nữa.”
“Ừ!”
“Thế này nhé, một người A, đặc biệt thích một người B, thích rất nhiều năm, vốn là muốn thổ lộ, kết quả trên đường đột nhiên xuất hiện người C mà hắn cực kì ghét, anh nói A phải làm sao bây giờ?!”
Lộc Hàm nghĩ nghĩ, chuyện tình cảm cậu vốn không biết nói làm sao, chỉ có thể giải quyết đơn giản: “B có thích A không?”
Kim Tuấn Miên thành thật lắc đầu.
Lộc Hàm nói: “Tôi cảm thấy A cùng B không có hi vọng rồi, C còn có thể.”
Kim Tuấn Miên đang uống trà đột nhiên phun ra.
Kim Mân Thạc sau khi trở về ba bắt đầu ăn, quán đồ nướng này gần trường học nên bên trong có không ít học sinh, nói chuyện lớn tiếng còn có cười đừa, mùi mồ hôi cùng đồ nướng xen lẫn với nhau tạo thành một một hương vị bình dân mà rõ ràng.
Lộc Hàm lái xe không uống rượu, Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên đã uống hết một chai.
Kim Tuấn Miên nói: “Như thế nào đây? Trường học bây giờ nhiều quá. Nghiên cứu sinh đúng là nhiều như rác mà!!”
Kim Mân Thạc hô to: “Rác cái khỉ! Anh vốn cũng là nghiên cứu sinh! Chỉ là lão tử không tham danh quyền nên không thèm theo cho đến tiến sĩ!!”
Lộc Hàm lái xe đưa Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên trở về, chính mình khi về đến nhà thì đã muộn, xuống xe lên lầu cầm điện thoại nhìn thời gian, mới đột nhiên phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ!
Lộc Hàm sững sờ, nhìn thời gian đã gần mười hai giờ, Lộc Hàm một bên cầm chìa khóa mở cửa một bên gọi lại, lúc đẩy cửa ra thình lình phát hiện trong phòng khách sáng trưng một mảnh, điện thoại Ngô Thế Huân đang đặt ở trên bàn không ngừng rung, trên ghế sa lon còn có mấy món đồ chơi lộn xộn Ben Ben để đó.
Lộc Hàm khép lại cửa đi tới, Ngô Thế Huân vừa vặn tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang hông phía trên cởi trần đi ra, trên tóc vẫn còn nước nhỏ xuống, vai rộng eo thon, thân thể cân đối.
Đỉnh đầu chiếu ánh đèn mờ ảo, đường cong trên thân Ngô Thế Huân đều hiện hết trong đáy mắt Lộc Hàm không sót thứ gì.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng nhìn Ngô Thế Huân, không khí xung quanh vô cùng xấu hổ, nếu là bình thường Ngô Thế Huân dù có bộ dạng đó cũng không sao, cho dù mặc ít hơn nữa cũng không thành vấn đề (=]]]]]]]]]]), nhưng Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đã hai ngày không gặp, lúc này phòng khách chỉ mở một đèn vàng nho nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mỗi cm da thịt, thậm chí là từng giọt nước nhỏ xuống ngực tất cả dưới ánh đèn nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm: “Anh đã về?”
Ngô Thế Huân: “Em đã về?”
Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Lộc Hàm: “Ben Ben ngủ chưa?”
Ngô Thế Huân: “Ben Ben đã ngủ.”
Tiếp tục đồng thanh.
Lộc Hàm: “Tôi đi xem.”
Ngô Thế Huân: “Em đi xem đi.”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Không khí lại rơi vào trầm mặc.
Lộc Hàm đột nhiên có suy nghĩ, tại sao mình lại trở nên như vậy?!
Lộc Hàm đẩy cửa phòng Ben Ben ra, Ben Ben đã ngủ, nhắm mắt nằm ở trên giường nhỏ, hơi thở đều đều, giấc ngủ rất sâu.
Lộc Hàm trên người bị ám mùi thịt nướng rất nồng, trên tay còn có chút dầu nên chỉ ngồi ở bên giường nhìn Ben Ben cũng không dám vuốt tóc nhóc.
Ben Ben đột nhiên mơ mơ màng màng mở to mắt, con mắt lóe sáng, nằm ở trên gối nói: “Ba đã về rồi?!” Hít hít cái mũi nhỏ, chu môi: “Có mùi thịt trên người ba!”
Lộc Hàm: “…”
Lộc Hàm trên người đúng là có mùi thịt nướng nhưng chính cậu ngửi thấy không được, vậy mà Ben Ben lại ngửi ra, hơn nữa nhóc con mũi đặc biệt thính, trong lúc ngủ mơ nghe thấy mùi thịt mà bắt đầu mơ màng, ngay sau đó tỉnh lại. Sét đánh cũng sẽ không tỉnh được Ben Ben, vậy mà ngửi thấy mùi thịt nướng thoáng qua liền tỉnh.
Ben Ben vừa tỉnh liền không chịu ngủ lại, đạp đạp kéo kéo áo Lộc Hàm, con muốn ăn thịt muốn ăn thịt!
Lộc Hàm bất đắc dĩ phải đi tắm ngay, kết quả khi đi ra hướng trên giường thấy Ben Ben vẫn còn chưa ngủ, nhào đầu về phía trước ôm cổ Lộc Hàm ngửi, càng ngửi càng không chịu ngủ, hiện tại Lộc Hàm trên người đã bớt mùi đi rất nhiều nhưng cơ hồ vẫn còn chưa hết hoàn toàn, Ben Ben con mắt lóe sáng sáng, lắc lắc tay muốn gặm cổ Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân đẩy cửa vào, hỏi Ben Ben vì cái gì còn không ngủ, Ben Ben chu mỏ nói, đại Cam Cam trên người có mùi thịt, con muốn ăn thịt, ngủ không được!
Ngô Thế Huân lạnh lùng nghiêm mặt đi tới nói: “Đi ngủ đi!”
Ben Ben hiển nhiên là không chịu, lại làm ầm ĩ trong chốc lát, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân sắc mặt phi thường không tốt, cũng biết đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ, lúc này mới hậm hực nằm xuống, ôm gối nói: ” Được rồi, hôm nay cho đại Cam Cam cùng ba ba ngủ, nhưng ngày mai ba ba phải trả người cho con!”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “Được!” (đệch =)))))))))
Ngô Thế Huân cùng Ben Ben ngồi trên salon đợi thật lâu, Ben Ben cuối cùng mệt quá ngủ mất, Ngô Thế Huân đã gọi ba cuộc điện thoại, Lộc Hàm đều không nhấc máy.
Ngô Thế Huân hiểu được Lộc Hàm có công việc của mình, sinh hoạt cũng không thể nào ràng buộc theo ý mình được, Ngô Thế Huân cũng biết mình không thể dùng Ben Ben trói buộc Lộc Hàm, cho nên gọi ba cuộc điện thoại xong, Ngô Thế Huân cũng không gọi nữa.
Nhưng kỳ thật dựa theo tình cảm mà Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm, đâu chỉ là trói buộc mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy đơn giản như vậy, tốt nhất mỗi một phút mỗi một giây đều có thể ở bên, quan trọng nhất là không cho bất cứ ai có thể đến gần.
Tuy vậy nhưng Ngô Thế Huân luôn thuyết phục chính mình hiện tại phải nhịn một chút, nhịn một chút,…
Nửa đêm khi Ben Ben ngủ rồi, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm hai người đứng trong phòng khách không nói chuyện, Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy may mắn khi chính mình năm đó đồng ý mua nhà này, nhường Kim Chung Nhân nhà to hơn. Ngô Thế Huân hiện tại ở nhà này có hai phòng ngủ, Kim Chung Nhân mua nhà to có ba phòng ngủ đều rất lớn.
Kỳ thật đến hôm nay mới thấy tác dụng của nhà nhỏ nha. (bts =]]]]]).
Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng, Lộc Hàm đã nói: “Ngủ cùng có tiện không?”
Ngô Thế Huân trên mặt bất động thanh sắc, trái tim hung hăng nhảy bỗng nhúc nhích, nói: ” Tiện.” (lại chả sướng phát điên phát dại lên ấy chứ =))))))))))
Ngô Thế Huân buổi tối cùng Lộc Hàm mỗi người ngủ một bên, chăn cũng là riêng mỗi người một cái, Lộc Hàm nằm xuống nhắm mắt liền trực tiếp ngủ, cũng thật sự đã mệt mỏi cả ngày, không còn tâm tư nói chuyện nữa.
Nhưng Ngô Thế Huân lại không ngủ được, tắt đèn về sau trong phòng im ắng lạ thường, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại còn có thể nghe được bên tai có tiếng tim đập, từng nhịp, từng nhịp.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân hơn nữa còn có Ngô lão ngũ luôn ra sức che giấu chuyện của Ngô Thế Huân trước gia tộc, Ngô gia đây cũng đúng là có quá nhiều tranh chấp.
Hồ Yến ở công ty của bà gặp phải vài rắc rối phải dừng giao dịch, làm bà mỗi ngày đều ngủ không ngon, cũng không khỏi oán Ngô Thế Huân.
Nhưng kỳ thật tại Ngô gia, người có tâm tư nhất vẫn là Ngô lão gia, lão gia mỗi ngày đều cho thư ký đi thăm dò Ngô Thế Huân gần đây đang làm cái gì, tránh cho nhiều việc không tốt xảy ra, tổ tôn hai bên quay ra bất hòa lại sinh phiền phức.
Ngô Thế Huân chẳng phải đã nhất định từ chức sao? Không phải nói muốn từ bỏ hết quyền thừa kế sao? Không phải là muốn tách khỏi gia tộc sao?
Không sao, Ngô lão gia dù gì vẫn sẽ luôn yêu thương con trai không trách móc.
Lão gia đem thư ký cùng luật sư dặn dò: “Năm đó Nguyệt Lan gả đến, mẹ cô ấy ra của hồi môn là một nhà rượu, hôm nay nhà rượu kia đã cũ lắm rồi, ta sẽ đem nhà rượu kia của Nguyệt Lan cho Thế Huân quản. Sau đó nói cho nó biết, công ty đó vốn là của bà nội Ben Ben cho làm của hồi môn, về sau khi Ben Ben trưởng thành, công ty kia sẽ nhường lại cho nó!”
Lão gia không ép buộc Ngô Thế Huân lựa chọn, nhưng không có nghĩa là không quản tới, chẳng phải con muốn tự lập sao? Bà ngoại con chẳng phải đã cho mẹ con một nhà rượu còn gì? Bây giờ coi như đem nó cho con! Con có bản lĩnh thì hãy bắt đầu từ nhà rượu nho nhỏ đó làm thành một công ty từng bước từng bước biến nó thành EXO thứ hai!
Ngô phu nhân đã biết chủ ý của lão gia cũng không có ý kiến, chỉ cần không hãm hại đến người khác bà đều đồng ý hết.
Chỉ là khi nghe lão gia nói bả cảm thấy có chút không ổn, nhà rượu của mẹ bà cho chẳng phải ở thành phố M sao? Thành phố M? Nếu như vậy thì Thế Huân và con dâu tương lai chẳng phải sẽ sống ở hai chỗ rất xa nhau sao?!
Thư ký đem hết lời lão gia nói truyền đạt cho Ngô Thế Huân, mà Ngô Thế Huân cũng không có từ chối trong điện thoại liền đáp ứng.
Ngô Thế Huân hiểu rõ ý của lão gia, cũng hiểu mình hoàn toàn không thể nào đủ vốn để bắt đầu lại bây giờ. Cha mình làm như vậy xem như đã lui một bước rồi, mặt khác là tình cảm cha con còn có vì Ben Ben mà làm vậy.
Ngày cuối tuần Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân dắt Ben Ben đi vườn bách thú, buổi tối Lộc Hàm nấu một bàn đồ ăn, còn có làm bánh ngọt.
Ben Ben nhìn đầy một bàn thịt chảy nước miếng, Lộc Hàm dặn dò còn phải ăn rau quả, Ben Ben “Hừ” một tiếng, đặc biệt cố chấp nói: “Nam tử hán đương nhiên phải ăn thịt!” Nói xong trực tiếp cầm thịt ăn.
Lộc Hàm:”…”
Buổi tối Ben Ben nằm ở trên giường, Lộc Hàm đem đồ chơi mô hình đem ra, Ben Ben con mắt lóe sáng, ôm món đồ chơi mô hình nằm bổ nhào trong lòng Lộc Hàm, nói: “Ba là tốt nhất tốt nhất! Không giống ba ba con lúc nào cũng mua gấu bông.” (chẳng phải hợp ý con sao =))))))
Đối với mọi chuyện cần thiết, Ngô Thế Huân đều có một thói quen nắm bắt thật kỹ càng, cha hắn muốn hắn đi thành phố M, hơn nữa phải đi ngay, điều này khiến cho rất nhiều kế hoạch vốn có đã bị thay đổi hết.
Ben Ben ngủ say rồi. Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm ngồi trên salon ở phòng khách, Ngô Thế Huân đem sự tình nói ra, Lộc Hàm cũng đã hiểu.
Kế hoạch là tại thành phố M có mở một công ty con, lúc bắt đầu có phần bề bộn nên thời gian tới có thể sẽ hơi bận một chút. Ben Ben tháng chín năm nay đã lên tiểu học rồi, Lộc Hàm công việc cũng vừa mới mắt đầu, Ngô Thế Huân không thể mang hai người theo nên lần này tự quyết sẽ đi một mình.
Ngô Thế Huân nói: “Giai đoạn chỉnh đốn và cải cách còn có tung ra thị trường thăm dò, những việc này có thể sẽ hơi lâu một chút, tôi có lẽ phải đi một thời gian, Ben Ben với mọi việc ở nhà tất cả nhờ vào em vậy.”
Lộc Hàm gật đầu, nói: “Được.”
Ben Ben biết được Ngô Thế Huân muốn đi nơi khác công tác không thể nào chấp nhận được, nhóc không dá, quấn quít lấy Ngô Thế Huân, chỉ dám lôi kéo tay áo Lộc Hàm hỏi: “Ba ba không thể không đi sao?”
Lộc Hàm dỗ dành: “Ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, Ben Ben muốn đi học muốn mua đồ chơi, ba ba đương nhiên phải đi ra ngoài kiếm tiền!”
Ben Ben vì thế buồn bực vài ngày, ít để ý tới Ngô Thế Huân, dùng phương thức biểu thị của riêng mình mà kháng nghị.
Ở nhà trẻ, A Xán không biết an ủi nhóc làm sao, ngược lại tiểu thần đồng Hưng Hưng còn nói một câu: “Ba ba của em mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, ma ma cũng đi làm nhưng sau còn phải chăm sóc em nên xin nghỉ. Cả hai người đều rất vất vả, ba ba nói với em, ma ma cũng là chăm sóc cho em mới không đi làm đấy, hi sinh rất lớn, ma ma lại nói ba ba không dễ dàng gì kiếm tiền, một tay nuôi gia đình, rất vất vả. Anh không nên tức giận, cha mẹ chúng ta đều rất vất vả.”
Sau đó Ben Ben không náo loạn nữa, có những điều Hưng Hưng nói những đứa bé cùng tuổi khác nghe xong không hiểu, nhưng Ben Ben hiểu nhóc hiểu rất tường tận, trước kia đều là Ngô Thế Huân một mình vừa đi làm vừa chăm sóc cho nhóc, hiện tại đại Cam Cam trở về rồi, ba ba vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình, phải nuôi Ben Ben còn phải nuôi đại Cam Cam.
Ngô Thế Huân trước khi đi dặn dò Lộc Hàm phi thường kỹ càng, đem giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa, sổ điện nước,… thậm chí là sổ tiết kiệm các loại đều bày trên bàn trà.
Ngô Thế Huân trong tay có sổ tiết kiệm, đây đều là lợi nhuận trước đây, hoặc cổ phiếu lãi được, hoặc là năm đó mình đi làm công kiếm được, hoặc là học bổng từ hồi học đại học, tổng cộng lại tất cả có hơn bảy trăm vạn.
Tiền trên bàn chia làm hai loại, một số là tiền sinh hoạt cho Ben Ben, một số là chi tiêu bình thường, Lộc Hàm không từ chối cũng không nói gì thêm, nhận lấy tất cả.
Ngày Ngô Thế Huân đi thành phố M, Ben Ben phải đi đến trường, Ben Ben đứng ở phòng khách ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, yên lặng một lúc rồi nói: “Ba ba yên tâm đi công tác, con ở nhà sẽ rất nghe lời.”
Ngô Thế Huân sờ đầu con.
Buổi sáng có chút gió thổi qua, mây hôm đặc biệt nhiều khiến cho bầu trời hơi mờ mịt, Lộc Hàm lên sân thượng rút quần áo vào trước phòng trời mưa, Ngô Thế Huân đột nhiên đẩy cửa đi đến.
“?” Lộc Hàm nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân, vừa muốn mở miệng, Ngô Thế Huân đột nhiên tiến lên hai bước, một tay chế trụ ót Lộc Hàm tay nắm chặt bờ vai của cậu, hung hăng hôn xuống.
Ngô Thế Huân nụ hôn này chất chứta một loại bá đạo tuyên thệ, vừa tách ra, trong mắt hiện lên đầy kiên định cùng chấp nhất: “Chờ anh trở lại!” tim đập so với bình thường cực kì nhanh. (TTvTT tui thít, tui thít quá à =(((((((()
Ngô Thế Huân đã đi thành phố M, Lộc Hàm đưa Ben Ben đi nhà trẻ.
Ben Ben ngồi đằng sau ghé vào ghế lái che miệng cười trộm: “Ba ơi, ba ơi.”
Lộc Hàm: “Sao?”
Ben Ben: “Lúc nãy con thấy ba ba hôn ba!”
Lộc Hàm: “…”
Ben Ben: “Ah ba xấu hổ rồi…! ” (á, con nít ranh =))))))))))
Từ hôm buổi biểu diễn của nhà trẻ, Lý Hồng Bình quen được Độ Khánh Tú về sau hai người đặc biệt trò chuyện hợp rơ, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn.
Lý Hồng Bình nghe Ngô Trạch Vân nói Ngô Thế Huân hôm nay đã đi thành phố M, thổn thức nói: “Vợ còn chưa lấy được đã phải đi, thật sự là số nhọ mà. Lần trước tôi nói rồi có tin đâu, trực tiếp làm cho xong, đến hôm nay cũng coi như là ấm áp một chút trong lòng đi!?”
Độ Khánh Tú hoàn toàn không thèm để ý đến mấy lời biến thái phía sau của Lý Hồng Bình: “Cậu nói gì? Ngô Thế Huân đi đâu?”
Lý Hồng Bình: “Thành phố M!”
“Sao trùng hợp như vậy?!” Độ Khánh Tú vỗ đùi: “Ngô Thế Huân thật sự là quá may mắn rồi! Lộc Hàm vốn sống ở thành phố M nhiều năm, nhiều chuyện trước kia của cậu ta hắn cũng sẽ dễ dàng biết được!!”
Lý Hồng Bình: “…”
Lộc Hàm lái xe, chở bốn người tới sân bóng gần đó. Kim Mân Thạc ngồi ở ghế phụ, Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên hai người ngồi ở phía sau.
Lộc Hàm nhìn nhìn kính chiếu hậu, nói: “Hai người làm cái gì vậy? Một trong hai đứa có kí sinh trùng à?” Kim Tuấn Miên cùng Biện Bạch Hiền hiện tại một người ngồi một bên, mỗi người dán vào hai bên cửa xe, khoảng cách giữa hai người đó nhét vào hai người nữa cũng đủ.
Kim Mân Thạc chậc chậc dưới miệng, quay đầu xem đằng sau hai người, nói: “Hai người các cậu là muốn mời anh về phía sau ngồi sao? Đừng mơ nhé! Dù có ngồi ngoài đường thì anh mày ngọc ngà cũng không thèm xuống đó!”
Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên không ai mở miệng.
Kim Tuấn Miên vẫn còn học đại học, Biện Bạch Hiền nhỏ hơn Kim Tuấn Miên một tuổi tốt nghiệp cấp ba xong thì đi tìm việc, hai người tuổi trẻ khí thịnh tranh được phải bóng là trực tiếp chạy ba bước ném bóng, dáng điệu uyển chuyển động tác thành thạo, Kim Mân Thạc chậc chậc cảm thán: “Hai đứa này đúng là không biết nể mặt ai mà!” Dừng một chút, quay đầu nhìn về Lộc Hàm nhíu mày: “Tiểu Lộc, chúng ta cũng cố lên đi!”
Lộc Hàm cởi bỏ cúc tay áo, xắn lên tới khuỷu, giương mắt nhìn Kim Mân Thạc.
Biện Bạch Hiền đem bóng ném cho Lộc Hàm, Lộc Hàm một tay tiếp được đập bóng đi đến ba phần tuyến bên ngoài, hai tay di chuyển bóng, cẳng tay cùng cánh tay thành góc 90 độ khuỷu tay hướng phía vòng rổ thành một đầu thẳng tắp, hơi ngồi xổm đầu gối cùng mắt cá chân đồng thời dùng sức một cái nhảy lên, cánh tay dùng lực ném đi, quả bóng trên không trung xẹt qua một đường hoàn mỹ độ, rơi vào vòng rổ, vòng ngoài rổ đều không có đụng phải.
Kim Mân Thạc trợn tròn mắt, cằm đều muốn rớt mất!
“WOWWW!” Biện Bạch Hiền giơ hai tay lên vỗ, hô to một câu, “Bóng tốt!”
Lộc Hàm câu môi nở nụ cười, bây giờ đã là sáu giờ nhưng ánh sáng xung quanh vẫn còn rất sáng, Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm, giật mình, gần đây phát hiện càng ngày Lộc Hàm cả người tươi sáng hẳn lên, không còn là bộ dáng nhàn nhạt tỏa ra một luồng khí đạm mạc xa cách.
Bốn người chơi bóng rổ, Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền một đội, Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên một đội, Lộc Hàm chằm chằm vào Kim Mân Thạc đoạt bóng, Biện Bạch Hiền cùng với Kim Tuấn Miên không phải chỉ mắt đối mắt mà còn có ý như sắp lao vào ăn thịt nhau, giữa hai người tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Kim Mân Thạc không chịu thua, Lộc Hàm nhìn về phía trên chuyền bóng ném bóng dẫn bóng ném rổ đều đặc biệt chăm chú,, mà Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên hai người đều là dùng hết nhiệt huyết, sôi trào thu lại không được, trong mắt đều so đo giành lấy thắng thua mà ném bóng vào rổ, mỗi một bước đều đặc biệt nghiêm túc chăm chú, nhìn về phía trên so với thi đấu NBA còn muốn căng thẳng hơn.
Kim Mân Thạc thở dốc một hơi, hướng Lộc Hàm phất phất tay, Lộc Hàm lau mồ hôi, hai người không ai tiếp tục, đi qua một bên nhìn xem hai kẻ không biết mệt kia chơi bóng.
Lộc Hàm nhìn nhìn hai người trên sân bóng nói: “Tuổi trẻ quả thật cái gì cũng làm được.”
Kim Mân Thạc nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tuổi trẻ có rất nhiều nhiệt huyết cũng đầy ắp ước mơ, trong đầu không cần tính toán cái gì hết.
Kim Tuấn Miên ném rổ ba lần cũng không có thành công, Biện Bạch Hiền một cái bật lên, “BA” một phát nhắm rổ ném vào, hai người đứng sát nhau, mắt đối mắt mũi đối mũi, trong mắt đều là oán khí lửa giận, lúc chạm đất Biện Bạch Hiền đẩy Kim Tuấn Miên một cái, hai người đồng thời ngã trên mặt đất.
Kim Mân Thạc cùng Lộc Hàm đi qua, Kim Mân Thạc nói: “Được rồi được rồi, kết thúc thôi! Anh mời mọi người đi ăn đồ nướng!”
Biện Bạch Hiền trên mặt thần sắc đã thu vào, hướng Kim Mân Thạc đi tới, lắc đầu nói: “Em buổi tối có hẹn rồi.”
Kim Mân Thạc: “Hẹn? Có hẹn mà cậu còn chơi bóng tới giờ này? Thật sự là… Ai ôi!!! Tiểu tử à…có biết lịch sự không vậy?”
Biện Bạch Hiền không nói gì, xoay người đem túi của mình cầm lên vỗ vỗ, chào Kim Mân Thạc và Lộc Hàm rồi đi ra.
Đầu kia Kim Tuấn Miên đột nhiên từ trên mặt đất bật dậy, cầm quả bóng ném đi thật mạnh.
Kim Mân Thạc đi ra ngoài mua nước, Kim Tuấn Miên cùng Lộc Hàm ngồi chờ trong quán, trên bàn đã mang lên vài xâu đồ nướng.
Kim Tuấn Miên ngồi trên ghế, miệng nhai thịt rất chuyên chú.(=))))))))))
Kim Mân Thạc mua nước vẫn chưa về, Kim Tuấn Miên ăn vài miếng đột nhiên thở dài, nhìn Lộc Hàm hỏi: “Thầy, em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Nói đi.”
” Ngô Thế Huân là bạn trai anh a?”
Lộc Hàm nhìn Kim Tuấn Miên, không nói phải cũng không nói không. Kim Tuấn Miên thấy Lộc Hàm nhìn mình không lên tiếng, trong nội tâm đau xót, cảm thấy đáp án đã rất rõ ràng rồi.
“Đại vương, em lại muốn hỏi nữa.”
“Ừ!”
“Thế này nhé, một người A, đặc biệt thích một người B, thích rất nhiều năm, vốn là muốn thổ lộ, kết quả trên đường đột nhiên xuất hiện người C mà hắn cực kì ghét, anh nói A phải làm sao bây giờ?!”
Lộc Hàm nghĩ nghĩ, chuyện tình cảm cậu vốn không biết nói làm sao, chỉ có thể giải quyết đơn giản: “B có thích A không?”
Kim Tuấn Miên thành thật lắc đầu.
Lộc Hàm nói: “Tôi cảm thấy A cùng B không có hi vọng rồi, C còn có thể.”
Kim Tuấn Miên đang uống trà đột nhiên phun ra.
Kim Mân Thạc sau khi trở về ba bắt đầu ăn, quán đồ nướng này gần trường học nên bên trong có không ít học sinh, nói chuyện lớn tiếng còn có cười đừa, mùi mồ hôi cùng đồ nướng xen lẫn với nhau tạo thành một một hương vị bình dân mà rõ ràng.
Lộc Hàm lái xe không uống rượu, Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên đã uống hết một chai.
Kim Tuấn Miên nói: “Như thế nào đây? Trường học bây giờ nhiều quá. Nghiên cứu sinh đúng là nhiều như rác mà!!”
Kim Mân Thạc hô to: “Rác cái khỉ! Anh vốn cũng là nghiên cứu sinh! Chỉ là lão tử không tham danh quyền nên không thèm theo cho đến tiến sĩ!!”
Lộc Hàm lái xe đưa Kim Mân Thạc cùng Kim Tuấn Miên trở về, chính mình khi về đến nhà thì đã muộn, xuống xe lên lầu cầm điện thoại nhìn thời gian, mới đột nhiên phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ!
Lộc Hàm sững sờ, nhìn thời gian đã gần mười hai giờ, Lộc Hàm một bên cầm chìa khóa mở cửa một bên gọi lại, lúc đẩy cửa ra thình lình phát hiện trong phòng khách sáng trưng một mảnh, điện thoại Ngô Thế Huân đang đặt ở trên bàn không ngừng rung, trên ghế sa lon còn có mấy món đồ chơi lộn xộn Ben Ben để đó.
Lộc Hàm khép lại cửa đi tới, Ngô Thế Huân vừa vặn tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang hông phía trên cởi trần đi ra, trên tóc vẫn còn nước nhỏ xuống, vai rộng eo thon, thân thể cân đối.
Đỉnh đầu chiếu ánh đèn mờ ảo, đường cong trên thân Ngô Thế Huân đều hiện hết trong đáy mắt Lộc Hàm không sót thứ gì.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng nhìn Ngô Thế Huân, không khí xung quanh vô cùng xấu hổ, nếu là bình thường Ngô Thế Huân dù có bộ dạng đó cũng không sao, cho dù mặc ít hơn nữa cũng không thành vấn đề (=]]]]]]]]]]), nhưng Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đã hai ngày không gặp, lúc này phòng khách chỉ mở một đèn vàng nho nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mỗi cm da thịt, thậm chí là từng giọt nước nhỏ xuống ngực tất cả dưới ánh đèn nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm: “Anh đã về?”
Ngô Thế Huân: “Em đã về?”
Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Lộc Hàm: “Ben Ben ngủ chưa?”
Ngô Thế Huân: “Ben Ben đã ngủ.”
Tiếp tục đồng thanh.
Lộc Hàm: “Tôi đi xem.”
Ngô Thế Huân: “Em đi xem đi.”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “…”
Không khí lại rơi vào trầm mặc.
Lộc Hàm đột nhiên có suy nghĩ, tại sao mình lại trở nên như vậy?!
Lộc Hàm đẩy cửa phòng Ben Ben ra, Ben Ben đã ngủ, nhắm mắt nằm ở trên giường nhỏ, hơi thở đều đều, giấc ngủ rất sâu.
Lộc Hàm trên người bị ám mùi thịt nướng rất nồng, trên tay còn có chút dầu nên chỉ ngồi ở bên giường nhìn Ben Ben cũng không dám vuốt tóc nhóc.
Ben Ben đột nhiên mơ mơ màng màng mở to mắt, con mắt lóe sáng, nằm ở trên gối nói: “Ba đã về rồi?!” Hít hít cái mũi nhỏ, chu môi: “Có mùi thịt trên người ba!”
Lộc Hàm: “…”
Lộc Hàm trên người đúng là có mùi thịt nướng nhưng chính cậu ngửi thấy không được, vậy mà Ben Ben lại ngửi ra, hơn nữa nhóc con mũi đặc biệt thính, trong lúc ngủ mơ nghe thấy mùi thịt mà bắt đầu mơ màng, ngay sau đó tỉnh lại. Sét đánh cũng sẽ không tỉnh được Ben Ben, vậy mà ngửi thấy mùi thịt nướng thoáng qua liền tỉnh.
Ben Ben vừa tỉnh liền không chịu ngủ lại, đạp đạp kéo kéo áo Lộc Hàm, con muốn ăn thịt muốn ăn thịt!
Lộc Hàm bất đắc dĩ phải đi tắm ngay, kết quả khi đi ra hướng trên giường thấy Ben Ben vẫn còn chưa ngủ, nhào đầu về phía trước ôm cổ Lộc Hàm ngửi, càng ngửi càng không chịu ngủ, hiện tại Lộc Hàm trên người đã bớt mùi đi rất nhiều nhưng cơ hồ vẫn còn chưa hết hoàn toàn, Ben Ben con mắt lóe sáng sáng, lắc lắc tay muốn gặm cổ Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân đẩy cửa vào, hỏi Ben Ben vì cái gì còn không ngủ, Ben Ben chu mỏ nói, đại Cam Cam trên người có mùi thịt, con muốn ăn thịt, ngủ không được!
Ngô Thế Huân lạnh lùng nghiêm mặt đi tới nói: “Đi ngủ đi!”
Ben Ben hiển nhiên là không chịu, lại làm ầm ĩ trong chốc lát, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân sắc mặt phi thường không tốt, cũng biết đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ, lúc này mới hậm hực nằm xuống, ôm gối nói: ” Được rồi, hôm nay cho đại Cam Cam cùng ba ba ngủ, nhưng ngày mai ba ba phải trả người cho con!”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “Được!” (đệch =)))))))))
Ngô Thế Huân cùng Ben Ben ngồi trên salon đợi thật lâu, Ben Ben cuối cùng mệt quá ngủ mất, Ngô Thế Huân đã gọi ba cuộc điện thoại, Lộc Hàm đều không nhấc máy.
Ngô Thế Huân hiểu được Lộc Hàm có công việc của mình, sinh hoạt cũng không thể nào ràng buộc theo ý mình được, Ngô Thế Huân cũng biết mình không thể dùng Ben Ben trói buộc Lộc Hàm, cho nên gọi ba cuộc điện thoại xong, Ngô Thế Huân cũng không gọi nữa.
Nhưng kỳ thật dựa theo tình cảm mà Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm, đâu chỉ là trói buộc mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy đơn giản như vậy, tốt nhất mỗi một phút mỗi một giây đều có thể ở bên, quan trọng nhất là không cho bất cứ ai có thể đến gần.
Tuy vậy nhưng Ngô Thế Huân luôn thuyết phục chính mình hiện tại phải nhịn một chút, nhịn một chút,…
Nửa đêm khi Ben Ben ngủ rồi, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm hai người đứng trong phòng khách không nói chuyện, Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy may mắn khi chính mình năm đó đồng ý mua nhà này, nhường Kim Chung Nhân nhà to hơn. Ngô Thế Huân hiện tại ở nhà này có hai phòng ngủ, Kim Chung Nhân mua nhà to có ba phòng ngủ đều rất lớn.
Kỳ thật đến hôm nay mới thấy tác dụng của nhà nhỏ nha. (bts =]]]]]).
Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng, Lộc Hàm đã nói: “Ngủ cùng có tiện không?”
Ngô Thế Huân trên mặt bất động thanh sắc, trái tim hung hăng nhảy bỗng nhúc nhích, nói: ” Tiện.” (lại chả sướng phát điên phát dại lên ấy chứ =))))))))))
Ngô Thế Huân buổi tối cùng Lộc Hàm mỗi người ngủ một bên, chăn cũng là riêng mỗi người một cái, Lộc Hàm nằm xuống nhắm mắt liền trực tiếp ngủ, cũng thật sự đã mệt mỏi cả ngày, không còn tâm tư nói chuyện nữa.
Nhưng Ngô Thế Huân lại không ngủ được, tắt đèn về sau trong phòng im ắng lạ thường, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại còn có thể nghe được bên tai có tiếng tim đập, từng nhịp, từng nhịp.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân hơn nữa còn có Ngô lão ngũ luôn ra sức che giấu chuyện của Ngô Thế Huân trước gia tộc, Ngô gia đây cũng đúng là có quá nhiều tranh chấp.
Hồ Yến ở công ty của bà gặp phải vài rắc rối phải dừng giao dịch, làm bà mỗi ngày đều ngủ không ngon, cũng không khỏi oán Ngô Thế Huân.
Nhưng kỳ thật tại Ngô gia, người có tâm tư nhất vẫn là Ngô lão gia, lão gia mỗi ngày đều cho thư ký đi thăm dò Ngô Thế Huân gần đây đang làm cái gì, tránh cho nhiều việc không tốt xảy ra, tổ tôn hai bên quay ra bất hòa lại sinh phiền phức.
Ngô Thế Huân chẳng phải đã nhất định từ chức sao? Không phải nói muốn từ bỏ hết quyền thừa kế sao? Không phải là muốn tách khỏi gia tộc sao?
Không sao, Ngô lão gia dù gì vẫn sẽ luôn yêu thương con trai không trách móc.
Lão gia đem thư ký cùng luật sư dặn dò: “Năm đó Nguyệt Lan gả đến, mẹ cô ấy ra của hồi môn là một nhà rượu, hôm nay nhà rượu kia đã cũ lắm rồi, ta sẽ đem nhà rượu kia của Nguyệt Lan cho Thế Huân quản. Sau đó nói cho nó biết, công ty đó vốn là của bà nội Ben Ben cho làm của hồi môn, về sau khi Ben Ben trưởng thành, công ty kia sẽ nhường lại cho nó!”
Lão gia không ép buộc Ngô Thế Huân lựa chọn, nhưng không có nghĩa là không quản tới, chẳng phải con muốn tự lập sao? Bà ngoại con chẳng phải đã cho mẹ con một nhà rượu còn gì? Bây giờ coi như đem nó cho con! Con có bản lĩnh thì hãy bắt đầu từ nhà rượu nho nhỏ đó làm thành một công ty từng bước từng bước biến nó thành EXO thứ hai!
Ngô phu nhân đã biết chủ ý của lão gia cũng không có ý kiến, chỉ cần không hãm hại đến người khác bà đều đồng ý hết.
Chỉ là khi nghe lão gia nói bả cảm thấy có chút không ổn, nhà rượu của mẹ bà cho chẳng phải ở thành phố M sao? Thành phố M? Nếu như vậy thì Thế Huân và con dâu tương lai chẳng phải sẽ sống ở hai chỗ rất xa nhau sao?!
Thư ký đem hết lời lão gia nói truyền đạt cho Ngô Thế Huân, mà Ngô Thế Huân cũng không có từ chối trong điện thoại liền đáp ứng.
Ngô Thế Huân hiểu rõ ý của lão gia, cũng hiểu mình hoàn toàn không thể nào đủ vốn để bắt đầu lại bây giờ. Cha mình làm như vậy xem như đã lui một bước rồi, mặt khác là tình cảm cha con còn có vì Ben Ben mà làm vậy.
Ngày cuối tuần Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân dắt Ben Ben đi vườn bách thú, buổi tối Lộc Hàm nấu một bàn đồ ăn, còn có làm bánh ngọt.
Ben Ben nhìn đầy một bàn thịt chảy nước miếng, Lộc Hàm dặn dò còn phải ăn rau quả, Ben Ben “Hừ” một tiếng, đặc biệt cố chấp nói: “Nam tử hán đương nhiên phải ăn thịt!” Nói xong trực tiếp cầm thịt ăn.
Lộc Hàm:”…”
Buổi tối Ben Ben nằm ở trên giường, Lộc Hàm đem đồ chơi mô hình đem ra, Ben Ben con mắt lóe sáng, ôm món đồ chơi mô hình nằm bổ nhào trong lòng Lộc Hàm, nói: “Ba là tốt nhất tốt nhất! Không giống ba ba con lúc nào cũng mua gấu bông.” (chẳng phải hợp ý con sao =))))))
Đối với mọi chuyện cần thiết, Ngô Thế Huân đều có một thói quen nắm bắt thật kỹ càng, cha hắn muốn hắn đi thành phố M, hơn nữa phải đi ngay, điều này khiến cho rất nhiều kế hoạch vốn có đã bị thay đổi hết.
Ben Ben ngủ say rồi. Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm ngồi trên salon ở phòng khách, Ngô Thế Huân đem sự tình nói ra, Lộc Hàm cũng đã hiểu.
Kế hoạch là tại thành phố M có mở một công ty con, lúc bắt đầu có phần bề bộn nên thời gian tới có thể sẽ hơi bận một chút. Ben Ben tháng chín năm nay đã lên tiểu học rồi, Lộc Hàm công việc cũng vừa mới mắt đầu, Ngô Thế Huân không thể mang hai người theo nên lần này tự quyết sẽ đi một mình.
Ngô Thế Huân nói: “Giai đoạn chỉnh đốn và cải cách còn có tung ra thị trường thăm dò, những việc này có thể sẽ hơi lâu một chút, tôi có lẽ phải đi một thời gian, Ben Ben với mọi việc ở nhà tất cả nhờ vào em vậy.”
Lộc Hàm gật đầu, nói: “Được.”
Ben Ben biết được Ngô Thế Huân muốn đi nơi khác công tác không thể nào chấp nhận được, nhóc không dá, quấn quít lấy Ngô Thế Huân, chỉ dám lôi kéo tay áo Lộc Hàm hỏi: “Ba ba không thể không đi sao?”
Lộc Hàm dỗ dành: “Ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, Ben Ben muốn đi học muốn mua đồ chơi, ba ba đương nhiên phải đi ra ngoài kiếm tiền!”
Ben Ben vì thế buồn bực vài ngày, ít để ý tới Ngô Thế Huân, dùng phương thức biểu thị của riêng mình mà kháng nghị.
Ở nhà trẻ, A Xán không biết an ủi nhóc làm sao, ngược lại tiểu thần đồng Hưng Hưng còn nói một câu: “Ba ba của em mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, ma ma cũng đi làm nhưng sau còn phải chăm sóc em nên xin nghỉ. Cả hai người đều rất vất vả, ba ba nói với em, ma ma cũng là chăm sóc cho em mới không đi làm đấy, hi sinh rất lớn, ma ma lại nói ba ba không dễ dàng gì kiếm tiền, một tay nuôi gia đình, rất vất vả. Anh không nên tức giận, cha mẹ chúng ta đều rất vất vả.”
Sau đó Ben Ben không náo loạn nữa, có những điều Hưng Hưng nói những đứa bé cùng tuổi khác nghe xong không hiểu, nhưng Ben Ben hiểu nhóc hiểu rất tường tận, trước kia đều là Ngô Thế Huân một mình vừa đi làm vừa chăm sóc cho nhóc, hiện tại đại Cam Cam trở về rồi, ba ba vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình, phải nuôi Ben Ben còn phải nuôi đại Cam Cam.
Ngô Thế Huân trước khi đi dặn dò Lộc Hàm phi thường kỹ càng, đem giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa, sổ điện nước,… thậm chí là sổ tiết kiệm các loại đều bày trên bàn trà.
Ngô Thế Huân trong tay có sổ tiết kiệm, đây đều là lợi nhuận trước đây, hoặc cổ phiếu lãi được, hoặc là năm đó mình đi làm công kiếm được, hoặc là học bổng từ hồi học đại học, tổng cộng lại tất cả có hơn bảy trăm vạn.
Tiền trên bàn chia làm hai loại, một số là tiền sinh hoạt cho Ben Ben, một số là chi tiêu bình thường, Lộc Hàm không từ chối cũng không nói gì thêm, nhận lấy tất cả.
Ngày Ngô Thế Huân đi thành phố M, Ben Ben phải đi đến trường, Ben Ben đứng ở phòng khách ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, yên lặng một lúc rồi nói: “Ba ba yên tâm đi công tác, con ở nhà sẽ rất nghe lời.”
Ngô Thế Huân sờ đầu con.
Buổi sáng có chút gió thổi qua, mây hôm đặc biệt nhiều khiến cho bầu trời hơi mờ mịt, Lộc Hàm lên sân thượng rút quần áo vào trước phòng trời mưa, Ngô Thế Huân đột nhiên đẩy cửa đi đến.
“?” Lộc Hàm nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân, vừa muốn mở miệng, Ngô Thế Huân đột nhiên tiến lên hai bước, một tay chế trụ ót Lộc Hàm tay nắm chặt bờ vai của cậu, hung hăng hôn xuống.
Ngô Thế Huân nụ hôn này chất chứta một loại bá đạo tuyên thệ, vừa tách ra, trong mắt hiện lên đầy kiên định cùng chấp nhất: “Chờ anh trở lại!” tim đập so với bình thường cực kì nhanh. (TTvTT tui thít, tui thít quá à =(((((((()
Ngô Thế Huân đã đi thành phố M, Lộc Hàm đưa Ben Ben đi nhà trẻ.
Ben Ben ngồi đằng sau ghé vào ghế lái che miệng cười trộm: “Ba ơi, ba ơi.”
Lộc Hàm: “Sao?”
Ben Ben: “Lúc nãy con thấy ba ba hôn ba!”
Lộc Hàm: “…”
Ben Ben: “Ah ba xấu hổ rồi…! ” (á, con nít ranh =))))))))))
Từ hôm buổi biểu diễn của nhà trẻ, Lý Hồng Bình quen được Độ Khánh Tú về sau hai người đặc biệt trò chuyện hợp rơ, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn.
Lý Hồng Bình nghe Ngô Trạch Vân nói Ngô Thế Huân hôm nay đã đi thành phố M, thổn thức nói: “Vợ còn chưa lấy được đã phải đi, thật sự là số nhọ mà. Lần trước tôi nói rồi có tin đâu, trực tiếp làm cho xong, đến hôm nay cũng coi như là ấm áp một chút trong lòng đi!?”
Độ Khánh Tú hoàn toàn không thèm để ý đến mấy lời biến thái phía sau của Lý Hồng Bình: “Cậu nói gì? Ngô Thế Huân đi đâu?”
Lý Hồng Bình: “Thành phố M!”
“Sao trùng hợp như vậy?!” Độ Khánh Tú vỗ đùi: “Ngô Thế Huân thật sự là quá may mắn rồi! Lộc Hàm vốn sống ở thành phố M nhiều năm, nhiều chuyện trước kia của cậu ta hắn cũng sẽ dễ dàng biết được!!”
Lý Hồng Bình: “…”