Chương 29: Ngại ngùng
Bế bổng cả thế giới trong tay, Hạo Lạc bây giờ mới biết Hạ Uyển Kỳ cô nhỏ bé như thế nào. Vị bác sĩ khó tính nào đó lại bắt đầu bài ca muôn thuở.
- Hạ Uyển Kỳ, em xem em nhẹ ký như thế nào?
- Không có…
- Không được rồi, anh phải vỗ béo vợ anh thôi!
- Cái gì mà vỗ béo… em không thích mập đâu… không đẹp chút nào… còn nữa… ai là vợ anh chứ…
- Em như thế nào cũng đẹp, dù thế nào cũng là vợ của anh!
Hạo Lạc đặt cô lên giường nghỉ. Ánh mắt trầm tư nhìn người con gái dưới thân mình. Nén không hết những cảm xúc, anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Hạ Uyển Kỳ, em có biết anh đã tìm em lâu như thế nào không? Em có biết rằng anh đã rất nhớ em…
- Em… em không biết… nhưng em rất sợ… sợ anh nghĩ em không tốt… sợ anh hiểu lầm em là loại người không đứng đắn…
- Sao anh có thể suy nghĩ như vậy được, anh rất yêu em!
Nói rồi hai thân thể tìm đến nhau bắt đầu dây dư hòa quyện. Từng nụ hôn, hơi thở họ đều dành cho nhau. Lần này tác dụng của thuốc đã thuyên giảm, họ đến với nhau là vì tình yêu và khát vọng tình dục trong tình yêu. Hạo Lạc chủ động liên hệ bệnh viện dừng nhận hồ sơ bệnh án, đây có lẽ là lần đầu tiên Hạo Lạc anh bỏ dở công việc vì chuyện cá nhân.
Nằm yên ngủ ngon lành trong vòng tay của Trình Hạo Lạc, Hạ Uyển Kỳ tỉnh dậy cũng đã là tận chiều. Đã gần đến giờ đón Bảo Bảo tan học nên cô mò dậy tìm đồ của mình nhưng lại nhớ ra nó đã bị Trình Hạo Lạc làm cho ướt sũng.
- Hạo Lạc… em không có đồ…
- Mặc tạm sơ mi của anh, lại đây!
Uyển Kỳ mặt đỏ ửng vì trên người chỉ duy nhất bộ nội y. Cô bước xuống giường liền bị anh kéo sát lại gần. Tự tay Trình Hạo Lạc mặc áo lại cho cô. Cầm chiếc áo khoác trên tay, anh quấn ngang hông cô vòng làm cho chiếc áo sơ mi bên trong khẽ bay lên. Uyển Kỳ gục mặt trên ngực anh, đôi môi đỏ hông bắt đầu mấp máy.
- Hạo Lạc, anh có yêu em không?
Giọng nói nhỏ dần khiến anh bật cười cúi xuống. Cánh tay siết nhẹ qua vòng eo con kiến của cô. Anh tìm đến vành tai mẩn cảm cắn nhẹ không quên khiêu khích.
- Nếu muốn biết anh yêu em hay không thì để anh chứng minh bằng cách như chiều nay.
Uyển Kỳ sợ sệt lùi ra sau lại bị anh kéo lại. Khuôn mặt của anh kề sát lên mặt cô, hai trán chạm nhau khiến khoảng cách càng thêm gần. Hơi thở nam tính quyến rũ dần phả ra.
- Muốn không?
- Không muốn… rất mệt…
Uyển Kỳ lắc lắc đầu vòng tay qua ôm anh. Nụ cười trên môi của cả hai bất giác nở. Ngày hôm nay, hình như họ đã có thể khẳng định vị trí của mình trong lòng đối phương.
Cả hai mau chóng rời bệnh viện tới rước Bảo Bảo. Uyển Kỳ thật sự rất xấu hổ trong bộ dáng này. Cô vội vàng chạy vào trong xe, đến trường cổng trường con cũng đẩy một mình anh xuống. Bảo Bảo chui vào xe thấy mẹ liền vui vẻ khoe hôm nay được phiếu bé ngoan. Nhóc còn khoe được tặng kẹo và bánh rất nhiều trong ba lô và hứa rằng lát nữa sẽ chia cho cả ba và mẹ.
Hạo Lạc và Uyển Kỳ chỉ biết bật cười. Lái xe trở về nhà, Uyển Kỳ vội vàng lên lầu tắm rửa. Hạo Lạc cho con tắm xong cũng quay về phòng mình. Khuôn mặt nham nhở của anh hiện lên khi nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Đẩy cửa tiến vào anh khiến cô hoảng sợ hét lớn.
- Anh vào đây làm gì?
- Suỵt, em sao lại la lớn như vậy.
- Anh biến thái!
- Cho anh tắm chung một chút thì có làm sao?
Uyển Kỳ đẩy anh ra chạy về phía giá đồ vội vàng mặc bộ pyjama không quên cảnh cáo anh.
- Trình Hạo Lạc, anh còn biến thái như vậy em sẽ… sẽ… sẽ cắt của anh đấy!
- Hay lắm, xem lúc em đòi hỏi coi ai cho em.
- Aaaaa em mới là không cần!
Cô chạy bay ra khỏi phòng trong sự xấu hổ, Hạo Lạc lại vô cùng vui vẻ và thích thú. Biết là cô da mặt không mấy dày nhưng anh lại rất thích chọc ghẹo.
Trở xuống nhà, Uyển Kỳ vào bếp làm đồ ăn tối cho cả nhà. Đôi bàn tay thoăn thoát cắt từng chút thịt một. Đảo qua đảo lại trên chảo một chút đã ra một món thịt vô cùng thơm ngon. Hạo Lạc lau tóc bước xuống nhà, thấy cô đang loay hoay liền tiến lại ôm lấy cô từ đằng sau. Mùi hương nhè nhẹ của cỏ hương từ cơ thể cô khiến anh mê mẩn hôn nhẹ phía sau gáy hít lấy mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
- Hạo Lạc, anh đừng quấy em.
- Bảo Bối à, em thật sự rất thơm đấy.
- Nào, đừng phá em mà.
Hạo Lạc buông cô ra nhìn vào những vết hôn ngân trên cổ khẽ vuốt nhẹ, đôi môi vì thế mà cong lên một cười. Uyển Kỳ liếc xéo anh quay lại với bếp của mình. Loay hoay một lát liền ra một bàn ăn đầy thịnh soạn
- Em giỏi thật đấy!
- Còn không xem em là ai?
- Là vợ anh!
Uyển Kỳ nhìn anh không trả lời, không khí dần trở nên ngượng nhẹ. Cô cố nở nụ cười nhẹ, lên tiếng gọi Bảo Bảo xuống nhà. Hạo Lạc im lặng hít sâu một hơi ngồi xuống bàn. Xem ra cần có kế hoạch cầu hôn rõ ràng rồi.
- Hạ Uyển Kỳ, em xem em nhẹ ký như thế nào?
- Không có…
- Không được rồi, anh phải vỗ béo vợ anh thôi!
- Cái gì mà vỗ béo… em không thích mập đâu… không đẹp chút nào… còn nữa… ai là vợ anh chứ…
- Em như thế nào cũng đẹp, dù thế nào cũng là vợ của anh!
Hạo Lạc đặt cô lên giường nghỉ. Ánh mắt trầm tư nhìn người con gái dưới thân mình. Nén không hết những cảm xúc, anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Hạ Uyển Kỳ, em có biết anh đã tìm em lâu như thế nào không? Em có biết rằng anh đã rất nhớ em…
- Em… em không biết… nhưng em rất sợ… sợ anh nghĩ em không tốt… sợ anh hiểu lầm em là loại người không đứng đắn…
- Sao anh có thể suy nghĩ như vậy được, anh rất yêu em!
Nói rồi hai thân thể tìm đến nhau bắt đầu dây dư hòa quyện. Từng nụ hôn, hơi thở họ đều dành cho nhau. Lần này tác dụng của thuốc đã thuyên giảm, họ đến với nhau là vì tình yêu và khát vọng tình dục trong tình yêu. Hạo Lạc chủ động liên hệ bệnh viện dừng nhận hồ sơ bệnh án, đây có lẽ là lần đầu tiên Hạo Lạc anh bỏ dở công việc vì chuyện cá nhân.
Nằm yên ngủ ngon lành trong vòng tay của Trình Hạo Lạc, Hạ Uyển Kỳ tỉnh dậy cũng đã là tận chiều. Đã gần đến giờ đón Bảo Bảo tan học nên cô mò dậy tìm đồ của mình nhưng lại nhớ ra nó đã bị Trình Hạo Lạc làm cho ướt sũng.
- Hạo Lạc… em không có đồ…
- Mặc tạm sơ mi của anh, lại đây!
Uyển Kỳ mặt đỏ ửng vì trên người chỉ duy nhất bộ nội y. Cô bước xuống giường liền bị anh kéo sát lại gần. Tự tay Trình Hạo Lạc mặc áo lại cho cô. Cầm chiếc áo khoác trên tay, anh quấn ngang hông cô vòng làm cho chiếc áo sơ mi bên trong khẽ bay lên. Uyển Kỳ gục mặt trên ngực anh, đôi môi đỏ hông bắt đầu mấp máy.
- Hạo Lạc, anh có yêu em không?
Giọng nói nhỏ dần khiến anh bật cười cúi xuống. Cánh tay siết nhẹ qua vòng eo con kiến của cô. Anh tìm đến vành tai mẩn cảm cắn nhẹ không quên khiêu khích.
- Nếu muốn biết anh yêu em hay không thì để anh chứng minh bằng cách như chiều nay.
Uyển Kỳ sợ sệt lùi ra sau lại bị anh kéo lại. Khuôn mặt của anh kề sát lên mặt cô, hai trán chạm nhau khiến khoảng cách càng thêm gần. Hơi thở nam tính quyến rũ dần phả ra.
- Muốn không?
- Không muốn… rất mệt…
Uyển Kỳ lắc lắc đầu vòng tay qua ôm anh. Nụ cười trên môi của cả hai bất giác nở. Ngày hôm nay, hình như họ đã có thể khẳng định vị trí của mình trong lòng đối phương.
Cả hai mau chóng rời bệnh viện tới rước Bảo Bảo. Uyển Kỳ thật sự rất xấu hổ trong bộ dáng này. Cô vội vàng chạy vào trong xe, đến trường cổng trường con cũng đẩy một mình anh xuống. Bảo Bảo chui vào xe thấy mẹ liền vui vẻ khoe hôm nay được phiếu bé ngoan. Nhóc còn khoe được tặng kẹo và bánh rất nhiều trong ba lô và hứa rằng lát nữa sẽ chia cho cả ba và mẹ.
Hạo Lạc và Uyển Kỳ chỉ biết bật cười. Lái xe trở về nhà, Uyển Kỳ vội vàng lên lầu tắm rửa. Hạo Lạc cho con tắm xong cũng quay về phòng mình. Khuôn mặt nham nhở của anh hiện lên khi nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Đẩy cửa tiến vào anh khiến cô hoảng sợ hét lớn.
- Anh vào đây làm gì?
- Suỵt, em sao lại la lớn như vậy.
- Anh biến thái!
- Cho anh tắm chung một chút thì có làm sao?
Uyển Kỳ đẩy anh ra chạy về phía giá đồ vội vàng mặc bộ pyjama không quên cảnh cáo anh.
- Trình Hạo Lạc, anh còn biến thái như vậy em sẽ… sẽ… sẽ cắt của anh đấy!
- Hay lắm, xem lúc em đòi hỏi coi ai cho em.
- Aaaaa em mới là không cần!
Cô chạy bay ra khỏi phòng trong sự xấu hổ, Hạo Lạc lại vô cùng vui vẻ và thích thú. Biết là cô da mặt không mấy dày nhưng anh lại rất thích chọc ghẹo.
Trở xuống nhà, Uyển Kỳ vào bếp làm đồ ăn tối cho cả nhà. Đôi bàn tay thoăn thoát cắt từng chút thịt một. Đảo qua đảo lại trên chảo một chút đã ra một món thịt vô cùng thơm ngon. Hạo Lạc lau tóc bước xuống nhà, thấy cô đang loay hoay liền tiến lại ôm lấy cô từ đằng sau. Mùi hương nhè nhẹ của cỏ hương từ cơ thể cô khiến anh mê mẩn hôn nhẹ phía sau gáy hít lấy mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
- Hạo Lạc, anh đừng quấy em.
- Bảo Bối à, em thật sự rất thơm đấy.
- Nào, đừng phá em mà.
Hạo Lạc buông cô ra nhìn vào những vết hôn ngân trên cổ khẽ vuốt nhẹ, đôi môi vì thế mà cong lên một cười. Uyển Kỳ liếc xéo anh quay lại với bếp của mình. Loay hoay một lát liền ra một bàn ăn đầy thịnh soạn
- Em giỏi thật đấy!
- Còn không xem em là ai?
- Là vợ anh!
Uyển Kỳ nhìn anh không trả lời, không khí dần trở nên ngượng nhẹ. Cô cố nở nụ cười nhẹ, lên tiếng gọi Bảo Bảo xuống nhà. Hạo Lạc im lặng hít sâu một hơi ngồi xuống bàn. Xem ra cần có kế hoạch cầu hôn rõ ràng rồi.