Chương 30: Cầu hôn
Tối hôm đó, Uyển Kỳ nằm trên giường, trong đầu cô là hàng ngàn suy nghĩ. Cô quay lưng lại với phần giường của anh vờ nhắm mắt. Uyển Kỳ cảm thấy việc đã xa cách lâu năm, vừa quay lại liền tình cảm không ngừng, trong lòng vì vậy lại dâng lên nổi bất an. Cô sợ rằng cái gì chóng tới cũng sẽ chóng đi, sợ rằng sẽ lại như quỹ đạo ban đầu mà mất anh.
Nửa giường bên cạnh bất ngờ trùng xuống, một vòng tay lớn vươn ra ôm lấy kéo cô vào lòng như sợ rằng cô sẽ biến mất. Hạo Lạc hôn nhẹ lên bên má cô rồi nằm xuống giường, anh có thể nhận ra rằng cô chỉ đang vờ nhắm mắt rằng mình đã ngủ.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
- Hả? Không… không có gì…
Hạo Lạc ngừng một lúc, vòng tay lại càng trở nên siết chặt hơn. Anh nhắm hờ mắt, đưa đầu mũi tới đỉnh đầu cô cọ cọ vài cái rồi hít nhẹ cái mùi hương ngọt ngào khó quên. Trong đầu anh cũng có rất nhiều suy nghĩ, anh biết quá khứ của cô, cũng biết Hạ gia đối xử với cô như thế nào. Anh muốn biết rằng năm đó có phải Hạ gia đã tác động lên cô khiến cô bỏ anh mà đi hay không.
- Uyển Kỳ, em có thể cho anh biết lý do thật sự năm đó vì sao em lại bỏ đi không? Ngay cả khi em biết mình có Bảo Bảo em cũng không cho anh một cơ hội… không đơn thuần vì em sợ anh nghĩ sai về con người của em đúng không?
Uyển Kỳ xoay người lại nằm đối diện với anh. Đôi mắt đầy những tổn thương trực nhìn lên anh lại bắt gặp ánh mắt mất mác. Uyển Kỳ cụp mi mắt không dám đối diện với anh lên tiếng.
- Năm đó khi biết tin em mang thai, ông ta không chấp nhận việc em mang một đứa cháu không rõ nguồn gốc về nhà nên đã đuổi em đi…
- Vậy sao không tìm anh? Bảo Bảo của chúng ta có ba mà!
- Em không muốn ở mãi cái thành phố này để họ mãi dày vò em. Em có thể cả đời làm trâu làm ngựa cho họ nhưng em không thể để con chúng ta chịu khổ được. Bọn người đó rất tàn ác, em sợ rằng mình còn ngang bướng ở bên cạnh họ thì Bảo Bảo ngay khi chưa kịp nhìn ánh sáng mặt trời đã bị bọn họ giết chết mất…
- Như vậy là em quyết định rời khỏi gia đình chỉ để bảo vệ con chúng ta sao?
Nhắc tới hai chữ gia đình, đáy mắt Uyển Kỳ liền dâng lên thoáng buồn tẻ. Gia đình ư? Hình như cô chưa từng có nó thì phải. Ngay từ nhỏ cô đã phải nhìn cảnh ba bỏ bê mẹ con cô để vui vẻ cùng tình nhân. Chẳng lúc nào trên bàn ăn có đầy đủ ba người, cũng chẳng có lúc nào cô có cả ba lẫn mẹ bên cạnh. Khẽ lắc đầu nhìn anh, cô nghĩ cô không vỹ đại đến vậy.
- Con là cuộc sống mới của em… nhưng không phải vì con mà em bỏ gia đình. Em không phải người vỹ đại như vậy. Đối với em mà nói thì trước khi có con, em chưa hề có gia đình… con chính là gia đình của em.
- …
- Dù có chút vất vả nhưng với em đó là khoảng thời gian yên bình và hạnh phúc nhất.
- Uyển Kỳ, kể anh nghe về Hạ gia được không?
- Ngay từ nhỏ ba mẹ đã ly thân. Ba em thì mãi mê với tình nhân bên ngoài mặc mẹ nuôi nấng dạy dỗ em. Đến khi mẹ lâm bệnh mất, ông ta cũng không tới dù chỉ một chút. Sau khi mẹ mất thì ông ta cũng đường đường chính chính rước tình nhân và con riêng về nhà. Kể từ đó, ngày nào em cũng phải đối mặt với những thủ đoạn của họ.
- …
- Họ chỉ muốn em rời khỏi Hạ gia để toàn bộ tài sản sau này là của họ. Em cũng biết mệt mà… em không muốn ở đó thêm nữa… em rời tới Canada và đổi họ sang họ mẹ và gặp chị Phi Nhã trong lần phỏng vấn làm việc tại Trạch thị. Chị ấy đối xử với em rất tốt, yêu thương con của chúng ta. Cuộc sống sau khi rời Hạ gia của em chính là không mấy vất vả.
Vòng tay của anh bỗng siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Hóa ra người con gái đầy mạnh mẽ lần đầu anh gặp lại phải tự mình trải qua những việc như vậy.
- Uyển Kỳ, sau này ở bên cạnh anh không được phép mạnh mẽ nữa.
- Anh sẽ bảo vệ em sao?
- Anh sẽ bảo vệ em và con. Em vất vả rồi!
Cô khẽ cười rúc sâu vào vòng ngực ấm áp của anh. Hạo Lạc xoa xoa tấm lưng nhỏ, bất ngờ anh lật người áp cô dưới thân mình khiến cô hoang mang
- Anh tính làm gì? Em còn đang rất mệt!
- Uyển Kỳ em là đã nghĩ đến đâu rồi?
- Em… ai biết được anh chứ…
Hạo Lạc khẽ cười hôn lên trán cô, nụ hôn ngọt ngào xuống chóp mũi, cuối cùng là dừng lại ở môi. Dứt nụ hôn anh lần tay xuống nắm lấy tay cô.
- Uyển Kỳ, em có đồng ý để tên em và con vào hộ khẩu nhà anh không? Có đồng ý để con đường đường chính chính mang họ Trình?
- Anh nói gì vậy?
- Chúng ta kết hôn nhé!
- Anh là nghiêm túc sao?
- Đồ ngốc, anh hoàn toàn nghiêm túc!
Uyển Kỳ đôi mắt đã ướt đi. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một gia đình. Sự lo lắng của cô dâng lên nhưng niềm tin của cô dành cho anh càng mãnh liệt. Hạo Lạc đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Dự sẽ cầu hôn em một cách lãng mạng nhưng mà ngay bây giờ anh chỉ muốn em đeo nhẫn cưới… chính thức trở thành vợ của Trình thiếu gia.
- Gì mà vợ chứ? Đeo nhẫn đã là vợ sao?
- Chỉ cần bây giờ em đồng ý, ngày mai lập tức sẽ đến cục dân chính!
Uyển Kỳ phì cười gật đầu. Hạo Lạc vui vẻ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Cả hai trao nhau nụ hôn dài đầy ngọt ngào.
- Uyển Kỳ, hãy để phần đời còn lại của em cho anh gánh vác!
Nửa giường bên cạnh bất ngờ trùng xuống, một vòng tay lớn vươn ra ôm lấy kéo cô vào lòng như sợ rằng cô sẽ biến mất. Hạo Lạc hôn nhẹ lên bên má cô rồi nằm xuống giường, anh có thể nhận ra rằng cô chỉ đang vờ nhắm mắt rằng mình đã ngủ.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
- Hả? Không… không có gì…
Hạo Lạc ngừng một lúc, vòng tay lại càng trở nên siết chặt hơn. Anh nhắm hờ mắt, đưa đầu mũi tới đỉnh đầu cô cọ cọ vài cái rồi hít nhẹ cái mùi hương ngọt ngào khó quên. Trong đầu anh cũng có rất nhiều suy nghĩ, anh biết quá khứ của cô, cũng biết Hạ gia đối xử với cô như thế nào. Anh muốn biết rằng năm đó có phải Hạ gia đã tác động lên cô khiến cô bỏ anh mà đi hay không.
- Uyển Kỳ, em có thể cho anh biết lý do thật sự năm đó vì sao em lại bỏ đi không? Ngay cả khi em biết mình có Bảo Bảo em cũng không cho anh một cơ hội… không đơn thuần vì em sợ anh nghĩ sai về con người của em đúng không?
Uyển Kỳ xoay người lại nằm đối diện với anh. Đôi mắt đầy những tổn thương trực nhìn lên anh lại bắt gặp ánh mắt mất mác. Uyển Kỳ cụp mi mắt không dám đối diện với anh lên tiếng.
- Năm đó khi biết tin em mang thai, ông ta không chấp nhận việc em mang một đứa cháu không rõ nguồn gốc về nhà nên đã đuổi em đi…
- Vậy sao không tìm anh? Bảo Bảo của chúng ta có ba mà!
- Em không muốn ở mãi cái thành phố này để họ mãi dày vò em. Em có thể cả đời làm trâu làm ngựa cho họ nhưng em không thể để con chúng ta chịu khổ được. Bọn người đó rất tàn ác, em sợ rằng mình còn ngang bướng ở bên cạnh họ thì Bảo Bảo ngay khi chưa kịp nhìn ánh sáng mặt trời đã bị bọn họ giết chết mất…
- Như vậy là em quyết định rời khỏi gia đình chỉ để bảo vệ con chúng ta sao?
Nhắc tới hai chữ gia đình, đáy mắt Uyển Kỳ liền dâng lên thoáng buồn tẻ. Gia đình ư? Hình như cô chưa từng có nó thì phải. Ngay từ nhỏ cô đã phải nhìn cảnh ba bỏ bê mẹ con cô để vui vẻ cùng tình nhân. Chẳng lúc nào trên bàn ăn có đầy đủ ba người, cũng chẳng có lúc nào cô có cả ba lẫn mẹ bên cạnh. Khẽ lắc đầu nhìn anh, cô nghĩ cô không vỹ đại đến vậy.
- Con là cuộc sống mới của em… nhưng không phải vì con mà em bỏ gia đình. Em không phải người vỹ đại như vậy. Đối với em mà nói thì trước khi có con, em chưa hề có gia đình… con chính là gia đình của em.
- …
- Dù có chút vất vả nhưng với em đó là khoảng thời gian yên bình và hạnh phúc nhất.
- Uyển Kỳ, kể anh nghe về Hạ gia được không?
- Ngay từ nhỏ ba mẹ đã ly thân. Ba em thì mãi mê với tình nhân bên ngoài mặc mẹ nuôi nấng dạy dỗ em. Đến khi mẹ lâm bệnh mất, ông ta cũng không tới dù chỉ một chút. Sau khi mẹ mất thì ông ta cũng đường đường chính chính rước tình nhân và con riêng về nhà. Kể từ đó, ngày nào em cũng phải đối mặt với những thủ đoạn của họ.
- …
- Họ chỉ muốn em rời khỏi Hạ gia để toàn bộ tài sản sau này là của họ. Em cũng biết mệt mà… em không muốn ở đó thêm nữa… em rời tới Canada và đổi họ sang họ mẹ và gặp chị Phi Nhã trong lần phỏng vấn làm việc tại Trạch thị. Chị ấy đối xử với em rất tốt, yêu thương con của chúng ta. Cuộc sống sau khi rời Hạ gia của em chính là không mấy vất vả.
Vòng tay của anh bỗng siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Hóa ra người con gái đầy mạnh mẽ lần đầu anh gặp lại phải tự mình trải qua những việc như vậy.
- Uyển Kỳ, sau này ở bên cạnh anh không được phép mạnh mẽ nữa.
- Anh sẽ bảo vệ em sao?
- Anh sẽ bảo vệ em và con. Em vất vả rồi!
Cô khẽ cười rúc sâu vào vòng ngực ấm áp của anh. Hạo Lạc xoa xoa tấm lưng nhỏ, bất ngờ anh lật người áp cô dưới thân mình khiến cô hoang mang
- Anh tính làm gì? Em còn đang rất mệt!
- Uyển Kỳ em là đã nghĩ đến đâu rồi?
- Em… ai biết được anh chứ…
Hạo Lạc khẽ cười hôn lên trán cô, nụ hôn ngọt ngào xuống chóp mũi, cuối cùng là dừng lại ở môi. Dứt nụ hôn anh lần tay xuống nắm lấy tay cô.
- Uyển Kỳ, em có đồng ý để tên em và con vào hộ khẩu nhà anh không? Có đồng ý để con đường đường chính chính mang họ Trình?
- Anh nói gì vậy?
- Chúng ta kết hôn nhé!
- Anh là nghiêm túc sao?
- Đồ ngốc, anh hoàn toàn nghiêm túc!
Uyển Kỳ đôi mắt đã ướt đi. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một gia đình. Sự lo lắng của cô dâng lên nhưng niềm tin của cô dành cho anh càng mãnh liệt. Hạo Lạc đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Dự sẽ cầu hôn em một cách lãng mạng nhưng mà ngay bây giờ anh chỉ muốn em đeo nhẫn cưới… chính thức trở thành vợ của Trình thiếu gia.
- Gì mà vợ chứ? Đeo nhẫn đã là vợ sao?
- Chỉ cần bây giờ em đồng ý, ngày mai lập tức sẽ đến cục dân chính!
Uyển Kỳ phì cười gật đầu. Hạo Lạc vui vẻ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Cả hai trao nhau nụ hôn dài đầy ngọt ngào.
- Uyển Kỳ, hãy để phần đời còn lại của em cho anh gánh vác!