Chương 9: Bác sĩ nghiêm khắc
Uyển Kỳ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cô cảm nhận được bản thân chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon như thế này, mọi thứ đều rất bình yên. Cô bước ra ngoài nhưng lại không thấy Hạo Lạc đâu đảo mắt quanh phòng tìm anh rồi nhíu nhen mày.
- Hạo Lạc, anh đâu rồi?
Không có âm thanh trả lời, Uyển Kỳ nghĩ anh đã đi thăm khám đâu đó. Nhưng đồng hồ đã điểm hơn 11 giờ trưa rồi. Cô cũng đã đói, lại muốn ăn cùng anh nên lập tức đi tìm. Bước ra khỏi phòng, Uyển Kỳ kéo tay một nữ y tá tới hỏi. Được biết anh đang ở phòng 06, chẳng suy nghĩ gì nhiều mà chạy đi tìm anh.
- Hạo Lạc…
- Aaaaaa… bác sĩ à, anh nhẹ nhàng một chút…
Cô vừa cất tiếng đã có một âm thanh chói tai vang lên. Nhìn vết thương sâu lại đầy máu kia khiến cô rùng mình lùi ra sau. Nhưng bản chất tò mò lại trổi dậy khiến cô ngó đầu vào một lần nữa. Lần này gã đàn ông bụng bự trên giường vừa thấy cô đã cáu gắt.
- Nhìn gì mà nhìn, vui lắm hay gì mà nhìn!! Aaaa bác sĩ… rát quá… anh nhẹ tay chút đi… aaaa…
- Cẩn thận mồm miệng, sạch sẽ một chút đi!
- Vâng… vâng… mong bác sĩ bỏ qua…
Uyển Kỳ thụt người ra khỏi phòng mau chóng về phòng anh. Hạo Lạc sau khi rửa sạch vết thương liền cho người băng lại. Nam nhân kia liên tục cúi đầu cảm ơn anh. Hạo Lạc cũng chỉ gật đầu quay trở về phòng mình sau khi đã sát khuẩn sạch sẽ. Vừa vào phòng đã thấy cô gái nhỏ đang ngồi một góc ở sofa trong phòng làm anh bật cười tiến lại.
- Sao vậy? Sợ?
- Anh ta làm sao thế… máu nhiều vậy…
- Cô sợ máu sao? Không sao đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ.
- Ừm, nhưng mà… nhưng mà tôi không có sợ…
Hạo Lạc gật gù coi như tạm tin tưởng cô khiến cô bĩu môi thầm chửi anh đáng ghét. Đắn đo một chút cô liền lên tiếng.
- Hạo Lạc, đi ăn trưa cùng tôi không?
- Được thôi, đứng dậy đi.
Cả hai tới một nhà hàng gần đó. Uyển Kỳ gọi ra không biết bao nhiêu là món. Cua, tôm, gà… cô không bỏ xót lấy một con. Nhưng Hạo Lạc lại ra ý không hài lòng.
- Cho tôi thêm hai phần rau trộn.
- Tôi không ăn rau đâu.
Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô khiến cô cúi gằm mặt. Uyển Kỳ không có thói quen ăn rau nhưng như vậy thì không tốt cho sức khỏe. Một bác sĩ giỏi như Hạo Lạc thì các thói quen không lành mạnh này đều phải gạt bỏ. Phần ăn được mang ra, anh không quên cảm ơn người phục vụ rồi quay lại nhìn cô. Uyển Kỳ chăm chú ăn hết món này đến món nọ chỉ riêng món rau trộn là không động đũa tới. Hạo Lạc thở hắt gắp lên một đũa rau trộn tới trước mặt cô.
- Há miệng!
- Tôi không ăn đâu, anh tự gọi thì tự đi mà ăn.
- Tôi bảo cô há miệng.
- Không ăn mà.
Hạo Lạc không sử dụng lời nói nữa mà sử dụng ánh mắt. Mỗi lần như vậy là anh lại dùng ánh mắt của một vị bác sĩ đầy nghiêm túc nhìn cô. Uyển Kỳ thật ra muốn bật lại nhưng cuối cùng cũng chẳng hiểu sao lại ngoan ngoãn há miệng ăn đũa rau. Cảm giác nhợn nhợn ngay cổ họng khiến cô muốn ói. Chỉ mới ọe lên một tiếng đã bị anh lườm nghiếc mà nuốt ngược vào trong. Hạo Lạc dĩ nhiên không phải một đũa là cho qua. Anh bắt cô ăn hết một phần rau mới chịu buông tha. Uyển Kỳ uất ức cằn nhằn.
- Lần sau sẽ không rủ anh đi ăn nữa đâu.
Hạo Lạc không trả lời chỉ gọi nhân viên mang ra một ly nước lọc cho cô. Đưa qua cô một túi thuốc rồi nhướn vai. Uyển Kỳ nhận ra là thuốc giống với thuốc anh kê cho cô ở nhà. Hạo Lạc thấy cô cứ ngơ ngác thì thở dài.
- Đừng có bảo với tôi là cô màn theo thuốc.
- Thì tôi lỡ quên một chút, con người ai chẳng có lúc quên.
- Đó là lý do khiến cô tới bây giờ vẫn bám lấy tôi mặc dù bệnh của cô không quá nặng!
- Anh là đang xỉa xói tôi đấy à?
- Mau uống đi, lắm chuyện như vậy làm gì?
Gọi người ra thanh toán, Uyển Kỳ tranh phần trả nhưng anh lại không đồng ý. Thanh toán xong, cả hai rời khỏi nhà hàng. Mỗi người một hướng quay lại với công việc của riêng mình.
- Hạo Lạc, anh đâu rồi?
Không có âm thanh trả lời, Uyển Kỳ nghĩ anh đã đi thăm khám đâu đó. Nhưng đồng hồ đã điểm hơn 11 giờ trưa rồi. Cô cũng đã đói, lại muốn ăn cùng anh nên lập tức đi tìm. Bước ra khỏi phòng, Uyển Kỳ kéo tay một nữ y tá tới hỏi. Được biết anh đang ở phòng 06, chẳng suy nghĩ gì nhiều mà chạy đi tìm anh.
- Hạo Lạc…
- Aaaaaa… bác sĩ à, anh nhẹ nhàng một chút…
Cô vừa cất tiếng đã có một âm thanh chói tai vang lên. Nhìn vết thương sâu lại đầy máu kia khiến cô rùng mình lùi ra sau. Nhưng bản chất tò mò lại trổi dậy khiến cô ngó đầu vào một lần nữa. Lần này gã đàn ông bụng bự trên giường vừa thấy cô đã cáu gắt.
- Nhìn gì mà nhìn, vui lắm hay gì mà nhìn!! Aaaa bác sĩ… rát quá… anh nhẹ tay chút đi… aaaa…
- Cẩn thận mồm miệng, sạch sẽ một chút đi!
- Vâng… vâng… mong bác sĩ bỏ qua…
Uyển Kỳ thụt người ra khỏi phòng mau chóng về phòng anh. Hạo Lạc sau khi rửa sạch vết thương liền cho người băng lại. Nam nhân kia liên tục cúi đầu cảm ơn anh. Hạo Lạc cũng chỉ gật đầu quay trở về phòng mình sau khi đã sát khuẩn sạch sẽ. Vừa vào phòng đã thấy cô gái nhỏ đang ngồi một góc ở sofa trong phòng làm anh bật cười tiến lại.
- Sao vậy? Sợ?
- Anh ta làm sao thế… máu nhiều vậy…
- Cô sợ máu sao? Không sao đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ.
- Ừm, nhưng mà… nhưng mà tôi không có sợ…
Hạo Lạc gật gù coi như tạm tin tưởng cô khiến cô bĩu môi thầm chửi anh đáng ghét. Đắn đo một chút cô liền lên tiếng.
- Hạo Lạc, đi ăn trưa cùng tôi không?
- Được thôi, đứng dậy đi.
Cả hai tới một nhà hàng gần đó. Uyển Kỳ gọi ra không biết bao nhiêu là món. Cua, tôm, gà… cô không bỏ xót lấy một con. Nhưng Hạo Lạc lại ra ý không hài lòng.
- Cho tôi thêm hai phần rau trộn.
- Tôi không ăn rau đâu.
Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô khiến cô cúi gằm mặt. Uyển Kỳ không có thói quen ăn rau nhưng như vậy thì không tốt cho sức khỏe. Một bác sĩ giỏi như Hạo Lạc thì các thói quen không lành mạnh này đều phải gạt bỏ. Phần ăn được mang ra, anh không quên cảm ơn người phục vụ rồi quay lại nhìn cô. Uyển Kỳ chăm chú ăn hết món này đến món nọ chỉ riêng món rau trộn là không động đũa tới. Hạo Lạc thở hắt gắp lên một đũa rau trộn tới trước mặt cô.
- Há miệng!
- Tôi không ăn đâu, anh tự gọi thì tự đi mà ăn.
- Tôi bảo cô há miệng.
- Không ăn mà.
Hạo Lạc không sử dụng lời nói nữa mà sử dụng ánh mắt. Mỗi lần như vậy là anh lại dùng ánh mắt của một vị bác sĩ đầy nghiêm túc nhìn cô. Uyển Kỳ thật ra muốn bật lại nhưng cuối cùng cũng chẳng hiểu sao lại ngoan ngoãn há miệng ăn đũa rau. Cảm giác nhợn nhợn ngay cổ họng khiến cô muốn ói. Chỉ mới ọe lên một tiếng đã bị anh lườm nghiếc mà nuốt ngược vào trong. Hạo Lạc dĩ nhiên không phải một đũa là cho qua. Anh bắt cô ăn hết một phần rau mới chịu buông tha. Uyển Kỳ uất ức cằn nhằn.
- Lần sau sẽ không rủ anh đi ăn nữa đâu.
Hạo Lạc không trả lời chỉ gọi nhân viên mang ra một ly nước lọc cho cô. Đưa qua cô một túi thuốc rồi nhướn vai. Uyển Kỳ nhận ra là thuốc giống với thuốc anh kê cho cô ở nhà. Hạo Lạc thấy cô cứ ngơ ngác thì thở dài.
- Đừng có bảo với tôi là cô màn theo thuốc.
- Thì tôi lỡ quên một chút, con người ai chẳng có lúc quên.
- Đó là lý do khiến cô tới bây giờ vẫn bám lấy tôi mặc dù bệnh của cô không quá nặng!
- Anh là đang xỉa xói tôi đấy à?
- Mau uống đi, lắm chuyện như vậy làm gì?
Gọi người ra thanh toán, Uyển Kỳ tranh phần trả nhưng anh lại không đồng ý. Thanh toán xong, cả hai rời khỏi nhà hàng. Mỗi người một hướng quay lại với công việc của riêng mình.