Chương 10
17.
Cho dù chạy tới kịp thời, Lý Vãn Tinh vẫn bị đánh dẫn tới sinh non, phải nằm viện.
Còn Trầm Tự bị mời đi uống trà.
Tôi chọn chuyến bay gần nhất về nhà.
Đi đến bệnh viện, thứ chào đón tôi là một cái tát của mẹ.
Nhưng lần này tôi nhanh nhẹn tránh được.
Bà vung tay vào khoảng không, cả người nhào tới phía trước, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
Vì vậy, bà càng thêm tức giận.
"Lý Hàm Nguyệt, mày cố ý hại chị mày có phải không?"
"Không phải."
Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Tinh thần bà hỗn loạn: "Nếu mày gả cho Trầm Tự thì con bé sẽ gặp những chuyện thế này sao?"
Mẹ tôi đúng thật là rất giỏi đổi trắng thay đen.
Nếu thật sự muốn bàn về đúng sai.
Nếu ban đầu Lý Vãn Tinh không lấy tên tôi để xuất ngoại, tôi sẽ không gặp phải Trầm Tự.
Nếu Lý Vãn Tinh không cố chấp muốn có được Trầm Tự, chị ta sẽ không biến thành như vậy.
Nếu Lý Vãn Tinh chịu nghe lời khuyên của tôi kịp thời, có thể đã tránh được tấn bi kịch này.
Về tình về lý, tôi đều đã hết lòng hết dạ.
Cuối cùng khi bị tổn thương, hết lần này đến lần khác vẫn đổ hết thảy mọi trách nhiệm lên người tôi.
Tôi lười đôi co với mấy người.
"Không thì khởi kiện ly hôn sớm đi."
B.ạ.o h.à.n.h gia đình có thể bị phán quyết.
18.
Lý Vãn Tinh rất thê thảm.
Có thể cả đời này cũng không thể sinh con.
Chị ta nằm ở trên giường, cả người co giật.
Đau như muốn đòi mạng.
Chờ sau khi mẹ tôi đi, tôi đơn độc hỏi chị ta: "Rốt cuộc chị đã làm gì mà để cho Trầm Tự đánh chị như vậy."
Chị ta khó khăn giơ tay lên, chỉ trích tôi:
"Đều là mày, là mày khiến tao thảm hại như bây giờ."
Tôi cau mày, lạnh lùng ngắt lời:
"Tôi hỏi chị, cuối cùng thì chị đã làm gì?!"
Sau khi lớn giọng, chị ta bị dọa sợ tới mức run rẩy.
Thân thể run lên bần bật.
Lúc này mới lên tiếng:
"Tao, tao phát hiện ra hắn dấu một ổ cứng, bên trong có một video, hắn ngược đãi... Ngược đãi một cô gái."
"Có cả tao, tao cùng hắn làm cái đó, cái đó... Trong video, đều bị ghi lại hết."
Một cô gái khác.
Một cô gái khác...
Nhất định là Tống Vũ Hân!
Chỉ cần tìm được những video kia, lập tức có thể chứng minh cái ch.ế.t của Tống Vũ Hân không đơn giản chỉ là bị trầm cảm nên mới dẫn đến tự t.ử!
Tôi khó nén được sự kích động, vội vã muốn đi tìm Tống Ngự Hàn.
Nói cho anh biết những chuyện này.
Thắng lợi đã trong tầm mắt.
Tôi nhất định có thể đạt được mong muốn, tống Trầm Tự vào tù.
Tôi muốn đích thân loại bỏ tên ác ma này!
Chỉ là vừa mới ra khỏi bệnh viện, vẫn chưa kịp thông báo với anh.
Đã bị mấy người mặc đồ đen che mắt lại, cưỡng ép lôi vào trong một chiếc xe màu đen.
Hơi thở quen thuộc bao quanh lấy.
Âm thanh lạnh lẽo của Trầm Tự vang lên bên tai: "Cuối cùng em cũng đến rồi, cục cưng của tôi."
Cả người tôi chấn động, kinh hoàng lên tiếng: "Trầm, Trầm Tự?"
"Là tôi." Trầm Tự chậm rãi nói, "Trừ tôi ra, còn có ai nhớ tới em chứ?"
"Sao anh có thể được thả ra nhanh như vậy?"
"Em nói xem?"
Hắn xoay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào hắn.
Chắc chắn vẻ mặt bây giờ của tôi đã trở nên trắng bệch.
Ngay cả miệng cũng không cách nào khép lại, chỉ biết run rẩy.
Hắn nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng nói:
"Bất kể em là Lý Vãn Tinh hay Lý Hàm Nguyệt, tôi cũng chỉ cho phép một mình em làm vợ của tôi."
Mẹ nhà nó!
Thật biết tự mình đa tình.
"Trầm Tự, đừng như vậy, tôi sợ."
Tôi khóc nấc lên.
Giọng hắn ôn tồn trấn an tôi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ
không làm tổn thương em."
Có thể không làm tổn thương đến thân x.á.c.
Nhưng hành hạ tinh thần còn đáng sợ hơn.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"
"Cùng tôi rời khỏi nơi này, chúng ta ở bên nhau như hình với bóng."
Đi mà ở bên ông nội nhà anh!
Cho dù chạy tới kịp thời, Lý Vãn Tinh vẫn bị đánh dẫn tới sinh non, phải nằm viện.
Còn Trầm Tự bị mời đi uống trà.
Tôi chọn chuyến bay gần nhất về nhà.
Đi đến bệnh viện, thứ chào đón tôi là một cái tát của mẹ.
Nhưng lần này tôi nhanh nhẹn tránh được.
Bà vung tay vào khoảng không, cả người nhào tới phía trước, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
Vì vậy, bà càng thêm tức giận.
"Lý Hàm Nguyệt, mày cố ý hại chị mày có phải không?"
"Không phải."
Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Tinh thần bà hỗn loạn: "Nếu mày gả cho Trầm Tự thì con bé sẽ gặp những chuyện thế này sao?"
Mẹ tôi đúng thật là rất giỏi đổi trắng thay đen.
Nếu thật sự muốn bàn về đúng sai.
Nếu ban đầu Lý Vãn Tinh không lấy tên tôi để xuất ngoại, tôi sẽ không gặp phải Trầm Tự.
Nếu Lý Vãn Tinh không cố chấp muốn có được Trầm Tự, chị ta sẽ không biến thành như vậy.
Nếu Lý Vãn Tinh chịu nghe lời khuyên của tôi kịp thời, có thể đã tránh được tấn bi kịch này.
Về tình về lý, tôi đều đã hết lòng hết dạ.
Cuối cùng khi bị tổn thương, hết lần này đến lần khác vẫn đổ hết thảy mọi trách nhiệm lên người tôi.
Tôi lười đôi co với mấy người.
"Không thì khởi kiện ly hôn sớm đi."
B.ạ.o h.à.n.h gia đình có thể bị phán quyết.
18.
Lý Vãn Tinh rất thê thảm.
Có thể cả đời này cũng không thể sinh con.
Chị ta nằm ở trên giường, cả người co giật.
Đau như muốn đòi mạng.
Chờ sau khi mẹ tôi đi, tôi đơn độc hỏi chị ta: "Rốt cuộc chị đã làm gì mà để cho Trầm Tự đánh chị như vậy."
Chị ta khó khăn giơ tay lên, chỉ trích tôi:
"Đều là mày, là mày khiến tao thảm hại như bây giờ."
Tôi cau mày, lạnh lùng ngắt lời:
"Tôi hỏi chị, cuối cùng thì chị đã làm gì?!"
Sau khi lớn giọng, chị ta bị dọa sợ tới mức run rẩy.
Thân thể run lên bần bật.
Lúc này mới lên tiếng:
"Tao, tao phát hiện ra hắn dấu một ổ cứng, bên trong có một video, hắn ngược đãi... Ngược đãi một cô gái."
"Có cả tao, tao cùng hắn làm cái đó, cái đó... Trong video, đều bị ghi lại hết."
Một cô gái khác.
Một cô gái khác...
Nhất định là Tống Vũ Hân!
Chỉ cần tìm được những video kia, lập tức có thể chứng minh cái ch.ế.t của Tống Vũ Hân không đơn giản chỉ là bị trầm cảm nên mới dẫn đến tự t.ử!
Tôi khó nén được sự kích động, vội vã muốn đi tìm Tống Ngự Hàn.
Nói cho anh biết những chuyện này.
Thắng lợi đã trong tầm mắt.
Tôi nhất định có thể đạt được mong muốn, tống Trầm Tự vào tù.
Tôi muốn đích thân loại bỏ tên ác ma này!
Chỉ là vừa mới ra khỏi bệnh viện, vẫn chưa kịp thông báo với anh.
Đã bị mấy người mặc đồ đen che mắt lại, cưỡng ép lôi vào trong một chiếc xe màu đen.
Hơi thở quen thuộc bao quanh lấy.
Âm thanh lạnh lẽo của Trầm Tự vang lên bên tai: "Cuối cùng em cũng đến rồi, cục cưng của tôi."
Cả người tôi chấn động, kinh hoàng lên tiếng: "Trầm, Trầm Tự?"
"Là tôi." Trầm Tự chậm rãi nói, "Trừ tôi ra, còn có ai nhớ tới em chứ?"
"Sao anh có thể được thả ra nhanh như vậy?"
"Em nói xem?"
Hắn xoay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào hắn.
Chắc chắn vẻ mặt bây giờ của tôi đã trở nên trắng bệch.
Ngay cả miệng cũng không cách nào khép lại, chỉ biết run rẩy.
Hắn nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng nói:
"Bất kể em là Lý Vãn Tinh hay Lý Hàm Nguyệt, tôi cũng chỉ cho phép một mình em làm vợ của tôi."
Mẹ nhà nó!
Thật biết tự mình đa tình.
"Trầm Tự, đừng như vậy, tôi sợ."
Tôi khóc nấc lên.
Giọng hắn ôn tồn trấn an tôi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ
không làm tổn thương em."
Có thể không làm tổn thương đến thân x.á.c.
Nhưng hành hạ tinh thần còn đáng sợ hơn.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"
"Cùng tôi rời khỏi nơi này, chúng ta ở bên nhau như hình với bóng."
Đi mà ở bên ông nội nhà anh!