Chương 11
19.
Tôi vẫn muốn chu toàn cho hắn.
Để hắn không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Trầm Tự căn bản không cho tôi cơ hội này.
Đi đâu cũng trùm cái túi đen lên đầu tôi, sau đó thì tôi chẳng biết một cái gì.
Trong bóng tối, tôi siết chặt sợi dây chuyền trên cổ.
Công ty Tống Ngự Hàn nghiên cứu về công nghệ đen*.
* Công nghệ đen đề cập đến khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.
Có thể xác định vị trí.
Nhất định phải đến cứu tôi nhanh nhanh aaa!
Không biết đã qua bao lâu, cái túi đen trên đầu tôi bị gỡ xuống.
Tôi đưa mắt nhìn.
Tôi đang đứng trên tầng thượng.
Rào chắn rất thấp.
Chỉ cần không chú ý tới một chút thì sẽ ngã xuống ngay.
Trầm Tự ôm mặt tôi, ép tôi phải nhìn xung quanh một vòng.
Nói:
"Em đang điều tra chuyện của Tống Vũ Hân sao?"
"Đây chính là nơi mà trước đây cô ấy ch.ế.t.”
"Chẳng qua không phải cô ấy tự t.ử, mà là bị tôi đẩy xuống."
Tống Vũ Hân ch.ế.t vào một buổi đêm.
Nơi này trông rất mục nát.
Bốn phía đều không có camera giám sát.
Ngoài ý muốn lại khiến nỗi sợ trong lòng tôi biến mất.
Bình lặng một cách khó hiểu.
Tôi hỏi hắn: "Tại sao anh phải làm như vậy với cô ấy?"
Tống Vũ Hân là một cô gái tốt.
Cô ấy thích viết nhật ký, từ khi gặp Trầm Tự đã bắt đầu viết.
Từ thuở trái tim vừa mới rung động đến khi lòng nguội như tro tàn.
"Bởi vì cô ấy giống như em, muốn thoát khỏi tôi."
Trầm Tự nhàn nhạt nói.
Thì ra là vậy.
Cho dù là ai đi nữa, phát hiện ra bộ mặt thật của hắn cũng đều muốn chạy trốn mà thôi.
Hắn nói tiếp:
"Tống Vũ Hân không có người thân ở trong nước, cho nên cô ấy luôn một thân một mình."
"Không giống em, còn có một người chị sinh đôi, chơi tôi một vố."
"Em nói ba mẹ, chị gái đối xử không tốt với em, tôi là người duy nhất yêu em, vậy tại sao em lại muốn chống lại tôi?"
Sinh tử do số, giàu sang do trời.
Giờ khắc này, tôi thật sự không còn thấy sợ hãi.
"Người anh yêu chỉ có bản thân anh."
Tôi vạch trần đạo đức giả của hắn ta: "Anh chỉ là một kẻ thích kiểm soát tinh thần người khác thôi."
Trầm Tự vui thích cười: "Quả nhiên em là người hiểu rõ tôi nhất."
Chợt, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn: "Vậy chúng ta cùng nhau ch.ế.t đi!"
Tôi vẫn muốn chu toàn cho hắn.
Để hắn không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Trầm Tự căn bản không cho tôi cơ hội này.
Đi đâu cũng trùm cái túi đen lên đầu tôi, sau đó thì tôi chẳng biết một cái gì.
Trong bóng tối, tôi siết chặt sợi dây chuyền trên cổ.
Công ty Tống Ngự Hàn nghiên cứu về công nghệ đen*.
* Công nghệ đen đề cập đến khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.
Có thể xác định vị trí.
Nhất định phải đến cứu tôi nhanh nhanh aaa!
Không biết đã qua bao lâu, cái túi đen trên đầu tôi bị gỡ xuống.
Tôi đưa mắt nhìn.
Tôi đang đứng trên tầng thượng.
Rào chắn rất thấp.
Chỉ cần không chú ý tới một chút thì sẽ ngã xuống ngay.
Trầm Tự ôm mặt tôi, ép tôi phải nhìn xung quanh một vòng.
Nói:
"Em đang điều tra chuyện của Tống Vũ Hân sao?"
"Đây chính là nơi mà trước đây cô ấy ch.ế.t.”
"Chẳng qua không phải cô ấy tự t.ử, mà là bị tôi đẩy xuống."
Tống Vũ Hân ch.ế.t vào một buổi đêm.
Nơi này trông rất mục nát.
Bốn phía đều không có camera giám sát.
Ngoài ý muốn lại khiến nỗi sợ trong lòng tôi biến mất.
Bình lặng một cách khó hiểu.
Tôi hỏi hắn: "Tại sao anh phải làm như vậy với cô ấy?"
Tống Vũ Hân là một cô gái tốt.
Cô ấy thích viết nhật ký, từ khi gặp Trầm Tự đã bắt đầu viết.
Từ thuở trái tim vừa mới rung động đến khi lòng nguội như tro tàn.
"Bởi vì cô ấy giống như em, muốn thoát khỏi tôi."
Trầm Tự nhàn nhạt nói.
Thì ra là vậy.
Cho dù là ai đi nữa, phát hiện ra bộ mặt thật của hắn cũng đều muốn chạy trốn mà thôi.
Hắn nói tiếp:
"Tống Vũ Hân không có người thân ở trong nước, cho nên cô ấy luôn một thân một mình."
"Không giống em, còn có một người chị sinh đôi, chơi tôi một vố."
"Em nói ba mẹ, chị gái đối xử không tốt với em, tôi là người duy nhất yêu em, vậy tại sao em lại muốn chống lại tôi?"
Sinh tử do số, giàu sang do trời.
Giờ khắc này, tôi thật sự không còn thấy sợ hãi.
"Người anh yêu chỉ có bản thân anh."
Tôi vạch trần đạo đức giả của hắn ta: "Anh chỉ là một kẻ thích kiểm soát tinh thần người khác thôi."
Trầm Tự vui thích cười: "Quả nhiên em là người hiểu rõ tôi nhất."
Chợt, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn: "Vậy chúng ta cùng nhau ch.ế.t đi!"