Chương 12
20.
Hắn kéo tôi từng bước đi gần đến lan can tầng thượng.
Thân thể đã khác nhau thì thôi, thể lực cũng khác xa nốt.
Cuối cùng tôi vẫn không lay chuyển được Trầm Tự, bị hắn lôi kéo đến bờ vực của cái ch.ế.t.
Vào giây cuối cùng, tôi thừa nhận mình đang kinh hãi.
"Trầm Tự! Trầm Tự!"
Tôi ngồi xổm người xuống, nắm lấy ống quần của hắn.
"Tôi yêu anh, tôi yêu anh... Chúng ta tìm nơi nào đó và bắt đầu lại từ đầu được không?"
Thật, thật sự không hẳn là cực đoan.
Còn sống không tốt hơn sao?
Muốn khóc thật sự.
Ai lại vô cớ muốn lấy mạng ra để đùa chứ?
Thời khắc này, rốt cuộc tôi đã cảm nhận được sự bất lực lúc ấy của Tống Vũ Hân khi đối mặt với cái chết.
Cô ấy một thân một mình, sẽ gặp phải bao nhiêu là khó khăn cơ chứ?
Trầm Tự dừng lại, nâng mặt tôi lên, vui mừng kinh ngạc hỏi:
"Em thật sự nghĩ thế sao?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Còn sống, chỉ khi còn sống thì chúng ta mới có khả năng mà, phải không?
"Trầm Tự, tôi cũng yêu anh mà."
Hắn bình tĩnh nhìn tôi một lúc, sau đó nói:
"Nhưng tình yêu của em quá rẻ mạt."
"Tình yêu của em sẽ biến mất khi sợ hãi, không kiên định như anh đối với em, sống chết có nhau."
Tôi: "..."
Thật đáng tiếc.
Tôi không có cách nào nói chuyện cùng một kẻ biến thái.
Biết trước thế này, tôi đã không quay trở về.
Lý Vãn Tinh sống hay ch.ế.t thì liên quan gì tới tôi?
Có lẽ bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Cứ như vậy tôi bị Trầm Tự kéo từng bước về phía vực sâu.
Cho tới khi đến sát mép, không biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra, bật dậy tiến đến tàn nhẫn cắn vào đùi hắn một cái.
Sau đó đâm đầu nhọn của chiếc nhẫn vào da thịt hắn ta.
"Shh ~"
Trầm Tự đau đến mức ôm một chân nhảy lò cò.
Nhân cơ hội này tôi đẩy hắn ra, chạy tới nơi an toàn.
Hắn làm như muốn bắt tôi lại.
Tầng thượng không một bóng người.
Chỉ có ít gạch đá vụn vặt.
Trong lúc hốt hoảng, ta đá trúng một vật gì đó rồi ngã nhào ra đất.
Đau đến mức tôi không gượng dậy nổi.
Mắt thấy Trầm Tự cách tôi càng lúc càng gần, tôi không quan tâm tới gì nữa, nhặt lấy những thứ bên cạnh dùng hết sức ném về phía hắn.
Hắn giống như một thây m.a.
Không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, cũng không thèm tránh đi.
Đôi mắt hắn cứ dõi theo tôi, lảo đảo đi tới phía tôi.
Cho đến khi bắt được tôi, kẹp chặt tôi không buồng.
Tôi chật vật không thể tả, dùng cả tay lẫn chân chạy về phía cầu thang lầu.
Miệng hét to:
"Tống Ngự Hàn, cứu tôi!"
21,
Tôi biết đây chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng không nghĩ tới, giây tiếp theo Tống Ngự
Hàn thật sự xuất hiện như một kỳ tích.
Đằng sau anh còn có mấy cảnh sát mặc thường phục và nhân viên cứu hỏa.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, tôi bỗng trào nước mắt.
Nhưng không đợi Tống Ngự Hàn kịp thời đến cứu tôi.
Trầm Tự đã đi trước một bước bắt lấy hai chân tôi, vội vã kéo ra bên ngoài.
"Lý Hàm Nguyệt, chúng ta cùng nhau ch.ế.t đi!"
C.ú.t sang một bên!
Đời người rất tươi đẹp, tôi không muốn ch.ô.n cùng với tên ác ma này.
Có lẽ là ý muốn sống sót quá mãnh liệt, trong nháy mắt, tôi bộc phát ra một sức mạnh to lớn.
Hai tay cào hoạn trên nền xi măng, ngón tay ứa máu.
Móng tay mài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai đến đáng sợ.
Như là hồi chương báo tử.
Nhưng vẫn không lay chuyển được hắn.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm như muốn nuốt chửng tôi.
Nhìn lại mình.
Tuổi còn trẻ, vẫn chưa một lần thật sự được sống cho bản thân.
Cái mạng này, nhất định phải kết thúc ở nơi này sao?
Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái ch.ế.t đang cận kề.
Bỗng có người bắt được cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi trở về.
Tôi mở mắt.
Là Tống Ngự Hàn.
"Đừng sợ."
Anh nói.
Giây kế tiếp, đoàng một tiếng.
Lực đang kéo chân tôi lại đột nhiên biến mất.
Viêm đạn xuyên qua xương bả vai của Trầm Tự, cơ thể hắn ta bay lên không, ngã về phía sau.
Mà hai chân của tôi đã đến bên mép tầng thượng.
Chỉ chút xíu nữa thôi là có thể rơi xuống.
Cả người tôi như muốn nhũn ra, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Tống Ngự Hàn phải tốn không ít sức mới kéo được tôi về.
Tôi chậm rãi đứng dậy, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Gió lạnh gào thét bên tai.
Tống Ngự Hàn ấn tôi vào lòng anh.
Cận thẩn vỗ bả vai tôi, nói: "Không sao rồi."
Trầm Tự rơi xuống mặt đất, vẫn chưa ch.ế.t.
Cả người co quắp, trong miệng phun ra đầy máu.
Mắt hắn trợn trừng thật lớn, vẫn cố chấp nhìn tôi.
Giống như có lời muốn nói với tôi, nhưng Tống Ngự Hàn che mắt tôi lại, không để cho tôi thấy cảnh tượng thảm thiếp kia.
Anh đứng lại chỗ này mấy giây, nói lời từ biệt với em gái mình.
Trầm Tự ch.ế.t ở nơi Tống Vũ Hân đã bỏ mạng.
Nếu cô ấy dưới suối vàng mà biết, có thể yên tâm nhắm mắt rồi chăng?
Hắn kéo tôi từng bước đi gần đến lan can tầng thượng.
Thân thể đã khác nhau thì thôi, thể lực cũng khác xa nốt.
Cuối cùng tôi vẫn không lay chuyển được Trầm Tự, bị hắn lôi kéo đến bờ vực của cái ch.ế.t.
Vào giây cuối cùng, tôi thừa nhận mình đang kinh hãi.
"Trầm Tự! Trầm Tự!"
Tôi ngồi xổm người xuống, nắm lấy ống quần của hắn.
"Tôi yêu anh, tôi yêu anh... Chúng ta tìm nơi nào đó và bắt đầu lại từ đầu được không?"
Thật, thật sự không hẳn là cực đoan.
Còn sống không tốt hơn sao?
Muốn khóc thật sự.
Ai lại vô cớ muốn lấy mạng ra để đùa chứ?
Thời khắc này, rốt cuộc tôi đã cảm nhận được sự bất lực lúc ấy của Tống Vũ Hân khi đối mặt với cái chết.
Cô ấy một thân một mình, sẽ gặp phải bao nhiêu là khó khăn cơ chứ?
Trầm Tự dừng lại, nâng mặt tôi lên, vui mừng kinh ngạc hỏi:
"Em thật sự nghĩ thế sao?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Còn sống, chỉ khi còn sống thì chúng ta mới có khả năng mà, phải không?
"Trầm Tự, tôi cũng yêu anh mà."
Hắn bình tĩnh nhìn tôi một lúc, sau đó nói:
"Nhưng tình yêu của em quá rẻ mạt."
"Tình yêu của em sẽ biến mất khi sợ hãi, không kiên định như anh đối với em, sống chết có nhau."
Tôi: "..."
Thật đáng tiếc.
Tôi không có cách nào nói chuyện cùng một kẻ biến thái.
Biết trước thế này, tôi đã không quay trở về.
Lý Vãn Tinh sống hay ch.ế.t thì liên quan gì tới tôi?
Có lẽ bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Cứ như vậy tôi bị Trầm Tự kéo từng bước về phía vực sâu.
Cho tới khi đến sát mép, không biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra, bật dậy tiến đến tàn nhẫn cắn vào đùi hắn một cái.
Sau đó đâm đầu nhọn của chiếc nhẫn vào da thịt hắn ta.
"Shh ~"
Trầm Tự đau đến mức ôm một chân nhảy lò cò.
Nhân cơ hội này tôi đẩy hắn ra, chạy tới nơi an toàn.
Hắn làm như muốn bắt tôi lại.
Tầng thượng không một bóng người.
Chỉ có ít gạch đá vụn vặt.
Trong lúc hốt hoảng, ta đá trúng một vật gì đó rồi ngã nhào ra đất.
Đau đến mức tôi không gượng dậy nổi.
Mắt thấy Trầm Tự cách tôi càng lúc càng gần, tôi không quan tâm tới gì nữa, nhặt lấy những thứ bên cạnh dùng hết sức ném về phía hắn.
Hắn giống như một thây m.a.
Không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, cũng không thèm tránh đi.
Đôi mắt hắn cứ dõi theo tôi, lảo đảo đi tới phía tôi.
Cho đến khi bắt được tôi, kẹp chặt tôi không buồng.
Tôi chật vật không thể tả, dùng cả tay lẫn chân chạy về phía cầu thang lầu.
Miệng hét to:
"Tống Ngự Hàn, cứu tôi!"
21,
Tôi biết đây chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng không nghĩ tới, giây tiếp theo Tống Ngự
Hàn thật sự xuất hiện như một kỳ tích.
Đằng sau anh còn có mấy cảnh sát mặc thường phục và nhân viên cứu hỏa.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, tôi bỗng trào nước mắt.
Nhưng không đợi Tống Ngự Hàn kịp thời đến cứu tôi.
Trầm Tự đã đi trước một bước bắt lấy hai chân tôi, vội vã kéo ra bên ngoài.
"Lý Hàm Nguyệt, chúng ta cùng nhau ch.ế.t đi!"
C.ú.t sang một bên!
Đời người rất tươi đẹp, tôi không muốn ch.ô.n cùng với tên ác ma này.
Có lẽ là ý muốn sống sót quá mãnh liệt, trong nháy mắt, tôi bộc phát ra một sức mạnh to lớn.
Hai tay cào hoạn trên nền xi măng, ngón tay ứa máu.
Móng tay mài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai đến đáng sợ.
Như là hồi chương báo tử.
Nhưng vẫn không lay chuyển được hắn.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm như muốn nuốt chửng tôi.
Nhìn lại mình.
Tuổi còn trẻ, vẫn chưa một lần thật sự được sống cho bản thân.
Cái mạng này, nhất định phải kết thúc ở nơi này sao?
Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái ch.ế.t đang cận kề.
Bỗng có người bắt được cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi trở về.
Tôi mở mắt.
Là Tống Ngự Hàn.
"Đừng sợ."
Anh nói.
Giây kế tiếp, đoàng một tiếng.
Lực đang kéo chân tôi lại đột nhiên biến mất.
Viêm đạn xuyên qua xương bả vai của Trầm Tự, cơ thể hắn ta bay lên không, ngã về phía sau.
Mà hai chân của tôi đã đến bên mép tầng thượng.
Chỉ chút xíu nữa thôi là có thể rơi xuống.
Cả người tôi như muốn nhũn ra, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Tống Ngự Hàn phải tốn không ít sức mới kéo được tôi về.
Tôi chậm rãi đứng dậy, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Gió lạnh gào thét bên tai.
Tống Ngự Hàn ấn tôi vào lòng anh.
Cận thẩn vỗ bả vai tôi, nói: "Không sao rồi."
Trầm Tự rơi xuống mặt đất, vẫn chưa ch.ế.t.
Cả người co quắp, trong miệng phun ra đầy máu.
Mắt hắn trợn trừng thật lớn, vẫn cố chấp nhìn tôi.
Giống như có lời muốn nói với tôi, nhưng Tống Ngự Hàn che mắt tôi lại, không để cho tôi thấy cảnh tượng thảm thiếp kia.
Anh đứng lại chỗ này mấy giây, nói lời từ biệt với em gái mình.
Trầm Tự ch.ế.t ở nơi Tống Vũ Hân đã bỏ mạng.
Nếu cô ấy dưới suối vàng mà biết, có thể yên tâm nhắm mắt rồi chăng?